Huong Khue Dung Voi Vang Quay Lai
Hai tháng sau lần gặp gỡ ở Hà Nội , Phạm Hương dù bày tỏ tình cảm của mình với Lan Khuê nhưng chị vẫn giữ đúng lới hứa với cô là không làm phiền tới cô và cho cô thời gian suy nghĩ. Phạm Hương vốn là người không vội vàng ,lại càng không phải là kiểu người bốc đồng muốn gì làm đấy, chị luôn tôn trọng đối phương và làm hết sức có thể để mang lại những điều tốt đẹp cho họ. Hôm nay là show diễn đặc biệt của nhà thiết kế Chung Thanh Phong, đánh dâu 10 năm từ ngày anh bước vào nghề nên đây là bộ sưu tập đặc biệt đặc biệt và tất nhiên những người diễn trong show này đều là những bạn bè , người mẫu thân thiết của anh. Phạm Hương, Lan Khuê không hề là ngoại lệ khi cả hai gắn bó với anh từ khi họ còn là những cô người mẫu chập chững vào nghề và giờ đều đang tỏa sáng trong sự nghiệp của riêng mình. Lan Khuê ngồi trang điểm trong phòng ngủ, có chút hồi hộp lạ thường. Khi nhận lời diễn show này cô cũng lường trước sẽ có Phạm Hương ở đó, mà lại còn chung sàn diễn. Lan Khuê không lẩn tránh cũng không thấy tức giận, mà ngược lại cô có chút hồi hộp và có phần háo hức khi thấy chị lần này. Từ cái ngày gặp chị ở Hà Nội dù có cứng miệng mà nói rằng chị đừng liên lạc với cô nhưng thi thoảng cô vẫn check điện thoại xem chị có gọi hay nhắn tin nào không. Lan Khuê bề ngoài chững chạc vậy nhưng bên trong nội tâm lại luôn mâu thuẫn,phần không muốn tiếp xúc với chị để tránh lung lay tinh cảm , phần lại vẫn muốn chị quan tâm , theo đuổi như ngày xưa. Đúng là trên đời cái thứ phức tạp nhất vẫn là tình cảm con người.Show diễn thành công tốt đẹp, ai nầy đều rất hài lòng về bộ sưu tập lần này của Phong, anh đã dồn rất nhiều tâm huyết cho những đứa con cưng của mình nên nhận lại được những đánh giá tích cực từ phía các nhà chuyên môn. Về phân Phạm Hương và Lan Khuê , hai nhân vật chính của ta đương nhiên là đụng mặt trên sàn catwalk rồi. Phạm Hương vẫn luôn chuyên nghiệp và ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra trong khi Lan Khuê bề ngoài vẫn tỏ ra khí chất lạnh lùng của một siêu mẫu nhưng bên trong như sắp bùng nổ khi lướt qua vẻ đẹp của Phạm Hương. Trái tim bướng bỉnh của cô cứ đập loạn nhịp , chuyển động theo những sải chân của chị,khiến cô suýt chút nữa thì quên rằng mình cũng đang là một người mẫu. Phạm Hương khi lướt qua cô có nháy mắt một cái làm cho mặt Lan Khuê bỗng đỏ bừng lên, khoảnh khắc ấy cô tưởng như được trở về năm 16 tuổi khi được cậu hotboy lớp bên cạnh để ý vậy. Họ cùng nhau đến after party của Phong tại khách sạn gần đó, vì bạn bè đồng nghiệp trong giới có mặt rất đông đủ nên hai người không có lấy một khoảng thời gian để chạm mặt nhau, họ cứ cầm ly rượu rồi cười nói suốt hết với người này người nọ. Tiệc tàn cũng đã quá nửa đêm, Lan Khuê mệt mỏi lê người ra bãi đỗ xe, Quang Đăng đang đi công tác nên anh không thể đón cô, trước khi đi dự tiệc anh cũng đã gọi điện nhắc nhở cô về cẩn thận. Đang chuẩn bị phóng xe ra khỏi cổng khách sạn , cô bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang loay hoay ở gần đấy. Vâng, có ai khác ngoài Phạm Hương đâu . Phạm Hương hôm nay quá đẹp, chị diện một chiếc đầm trắng bó sát có ren trong suốt với lớp make up nhẹ nhàng, trông Hương không khác gì một thiên thần đang tỏa ra những tia sáng thần kỳ hút hồn bất cứ người nào bên cạnh mình. Dù muốn hay không cô cũng bất đắc dĩ mà đạp ga đến hỏi, kéo cửa kính xuống và giáp mặt chị cô cảm giác như tim mình ngừng đập mấy vài giây. " Ủa sao chị còn đứng đây mà chưa về?" Lan Khuê hỏi" À.. ừ thì xe chị tự nhiên dở chứng hỏng hóc, không nổ máy được, chị đang gọi anh Bụi đến đón mà mãi chưa thấy mặt mũi đâu" Phạm Hương bực tức trả lời. " Thôi, lên đây em trở về , trời cũng khuya rồi đứng đây không an toàn" Lan Khuê buột miệng giúp đỡ. Cô cũng không hiểu sao mình lại giúp chị ta, cô có thể gợi ý cho chị ta bắt taxi hoăc chờ anh Bụi thêm một chút xíu nữa hoặc tốt nhất là không nên phóng lên để hỏi han vậy mà !!" Cảm ơn em" Phạm Hương nở nụ cười nhanh chóng lao vào xe. Lan Khuê có chút rùng mình như thể Phạm Hương giăng sẵn cái bẫy này và chờ cô tới sập vào vậy. " Nhà chị ở đâu?" Lan Khuê hỏi khi chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng khách sạn. "ABC khu đô thị Sunrie" Phạm Hương điềm tĩnh trả lời. Lan Khuê thoáng chút ngạc nhiên" Chị..Chị vẫn ở đấy sao?" " Uhm " Phạm Hương chỉ trả lời vây rồi đánh mắt ra ngoài. Lan Khuê trong lòng hiện tại có rất nhiều vướng mắc nhưng cũng không hỏi thêm. Cả hai bỗng chốc chìm vào yên lặng. mỗi người một hướng. Xe lăn bánh đến nơi , Phạm Hương từ từ bước xuống. " Em muốn vào nhà uống cốc trà không? Coi như chị trả ơn em đã đưa chị về" Phạm Hương quay sang hỏi, ánh mắt chờ đợi. Dù biết bước vào nhà chị sẽ là một bước đi sai lầm nhưng những vướng mắc trong lòng chưa được giải đáp cô không thể về nhà mà ngủ ngon được , nên đành liều một lần. Cô gật đầu rồi cất xe xuống hầm. Cô cứ lẽo đẽo đi sau chị dù cô đã tới đây đến thuộc lòng. Khoảng lặng lại bao trùm cả hai. Chỉ mở khóa, bước vào rồi bật đèn. Cô bước vào bỗng một cảm giác choáng ngợp ập vào Lan Khuê. Mọi thứ vẫn y như lần cuối cô tới đây, kể cả mùi hương của căn phòng cũng vậy, mùi quế đan xen với mùi Lavender dịu nhẹ cảm giác rất thư thái, ấm áp. Phạm Hương không thích dùng ánh đèn trắng, chị thích dùng đèn vàng vì theo chị nó mang lại cảm giác rất ấm, cảm tưởng như lúc nào cũng có người trong nhà chứ không lạnh lẽo như ánh đèn trắng, chị rất sợ khi bước chân về chào đón mình là một căn phòng lạnh băng, ngột ngạt. Tháo dep để lên kệ, cảm giác thân thuộc lại ùa về với Lan Khuê khi cô nhớ lại trước đây khi hai người có vô tình dự sự kiện chung cô cũng toàn lui tới nhà chị như thế này. Phạm Hương trông thế nhưng lại khá bừa bãi, chị cứ quăng giầy ngổn ngang ở bậc thềm dù đó là giầy đắt tiền hay đôi dép lê màu hồng kitty, cứ cất giầy của mình lên kệ xong Lan Khuê lại quay lại nhặt giày của chị và sắp xếp ngay ngắn lên kệ. Hành động nhỏ bé thế thôi nhưng lại mang đến cảm giác rất hạnh phúc như thể được chăm sóc người mình yêu thương. " Ngồi ở đây nhé, chị vào pha trà" Phạm Hương chỉ tay xuống ghế sofa, quăng túi xuống và tiến thẳng vào bếp. Lan Khuê ngồi xuống và bắt đầu ngắm nhìn xung quanh. Đồ đạc, cách xắp xếp trang trí vẫn y nguyên như ba năm về trước , chỉ trừ những bức ảnh cô và chị đã được tháo xuống còn đâu căn nhà vẫn y nguyên như trong tiềm thức của cô. Khi quen chị cô gần như ở hẳn đây, đồ đạc, ăn uống cô gần như ở nhà chị hết, cô chỉ về căn hộ của mình khi có việc gấp còn đâu cô gân như cư ngụ ở đây. Đây không chỉ là nhà Phạm Hương mà còn là tổ ấm của cô. Cứ nhìn đến đâu ký ức lại dội về mạnh mẽ đến đấy, cả hạnh phúc lẫn đau khổ, cô hướng mắt về phía chị trong bếp, chị đang loay hoay làm cái gì đó, nếu ngày trước mỗi lần đi sự kiện về chị hay vào trong bếp pha trà cho cả hai trong khi cô sẽ nằm ườn ở sofa mà hưởng thụ rồi đột ngột ôm chị từ phía đằng sau mà dựa dẫm , mà hít hà mùi hương trong cổ chị, lúc ấy thật yên bình và hạnh phúc làm sao. Bây giờ cô cũng chỉ muốn vứt bỏ hết mà chạy lại ôm lấy tấm lưng ấy, ôm thật chặt, thật lâu để cho thỏa hết nỗi lòng, để tấm lưng ấy che chở, bảo vệ cô khỏi những cảm xúc hỗn loạn đang gặm nhấm cô từng giờ. " Trà đào này" Phạm Hương rạng rỡ tiến tới cắt ngang dòng suy nghĩ của Khuê. " Em cảm ơn" Lan Khuê đỡ cốc trà từ tay Phạm Hương khi chị ngồi phịch xuống cạnh cô. Lan Khuê nhấp một hụm , mùi vị vẫn tuyệt vời như thế. " Phạm Hương, tay nghề của chị vẫn không đổi" Lan Khuê tấm tắc khen. " Đương nhiên rồi" Phạm Hương vênh mặt lên trêu Khuê. Cô bật cười bởi cái vẻ đáng yêu đó của chị. " Và giá như chị cũng không thay đổi như hương vị của cốc trà này thì tốt biết bao" Lan Khuê thầm nghĩ. " Em tưởng chị bán căn hộ này rồi?" Lan Khuê không chịu nổi mà tò mò. Cô là thế, một khi thắc mắc là phải tìm lời giải cho bằng được. " Thực ra chị nhờ Bụi mua lại và đứng tên trong lúc chị đi vắng. Vì căn hộ này cũng không ai dùng nên có hỏng hóc vài chỗ, không thể ở luôn được mà anh Bụi lại sống chung với người yêu nên chị đành qua nhà chị Hằng quá giang trong khi chờ sửa sang lại" Phạm Hương từ tốn giải thích. " Thề sao lại thay khóa?" Lan Khuê đột ngột hỏi. Phạm Hương im lặng, ánh mắt né tránh nhìn xuống dưới đất. Lan Khuê bỗng cười khẩy như hiểu ra mọi chuyện. " Vì chị không muốn em đến phải không? Vì chị muốn cắt đứt hết những gì của chị bên em đúng không?" Lan Khuê văn vẹo. Cô như tức điên lên. Chị là người tàn nhẫn nhất mà cô từng biết. Khi chị bỏ đi , căn hộ chị là nơi duy nhất còn lại như thế chị đã từng tồn tại, những lúc nhớ chị đến phát điên cô lại chạy tới đây, những lúc stress trong công việc cô cũng lui tới đây như thể cảm nhận chị đang ở bên mà an ủi, vỗ về. Nguồn hy vọng tinh thần duy nhất của cô là căn nhà này vậy mà chị lại tàn nhẫn đến mức một ngày nọ khi cô đến cửa đã bị thay khóa và chỉ trỏng trơ một thông báo " Đã Bán". Cô lúc ấy như nổi điên lên mà đập phá cửa, cô cứ đứng đó mà hét lên rằng " Phạm Hương chị mở cửa ra ngay" cho dù đằng sau cánh cửa ấy chỉ là một căn phòng trống rỗng. Có những lúc cô tưởng rằng chị sẽ mở cửa ra mà ôm lấy cô, để cô khóc thỏa thích trong lòng chị , rồi chị sẽ vô về mà dỗ ngon ngọt cô đủ thứ. Nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ. Những ký ức cứ dồn dập ùa về làm Lan Khuê thấy ngột ngạt. Lan Khuê ngửa đầu ra sau sofa nhắm mắt mà hít thở sâu. Cô không còn sức mà bỏ chạy nữa. " Không phải cứ trốn tránh là giải quyết được mọi vấn đề , không phải cứ xóa hết đi dấu vết nghĩa là có thể coi như không có gì xảy ra. Tình cảm là thứ phức tạp nhất trên cuộc đời này, nó có thể mang đến cho ta những điều ngọt ngào nhất nhưng cũng lại khiến ta nếm trải những cảm giác đau đớn nhất." Lan Khuê mệt mỏi nói. " Chị..." " Đáng lẽ chúng ta đang rất phúc" Lan Khuê giọng nhỏ hơn , nước mắt bắt đầu lăn khỏi khóe mắt cô. Phạm Hương tiến lại gần cô , chị áp sát măt vào cô như muốn khóc theo. Cô mở mắt và ngắm nhìn gương mặt chị. Gương mặt này cô có thể ngắm nhìn hàng giờ không chán , thậm chí khi nhắm mắt lại cô cũng có thể tưởng tượng ra từng góc cạnh vậy mà bây giờ trong giấc mơ của cô gương mặt ấy lại cứ ẩn hiện mờ ảo không rõ nét, đã có lúc cô rất sợ không thể nhớ nổi gương mặt chị nữa, cô sợ thứ duy nhất của cô về chị là ký ức cũng dần biến mất để rồi không còn lại gì về Phạm Hương trong cuộc đời cô. Những lúc như vậy cô lại choàng tỉnh, cô không dám ngủ lại vì sợ điều ấy sẽ xảy ra và chị sẽ biến mất vĩnh viễn. Giờ đây cô ngắm nhìn chị thật kỹ, ngón tay lướt theo từng đường nét trên gương mặt thanh tú ấy,ghi nhớ từng đường từng đường, chậm rãi như thể nếu chỉ vô tinh nhắm mắt thôi chị sẽ biến mất lần nữa vậy. Gương mặt họ càng ngày cang chạm gần nhau hơn , cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của chị đang phả lên da thịt mình, nghe được tiếng tim chị đang đập điên cuồng cùng với trái tim cô như hòa vào nhau tạo thành một bản vũ khúc tuyệt vời. Phạm Hương bất chợt chuyển môi lên trán Lan Khuê và đặt lên đó một nụ hôn thật sâu trong khi Lan Khuê bật khóc nức nở. " Em không thể , Phạm Hương" Cô gục mặt xuống ngực chị mà khóc. Cho dù rất muốn hôn chị , cho dù rất muốn ở bên chị nhưng cô không thể phản bội Quang Đăng. Lý trí không cho phép cô làm như vậy. Từ khi nào mà tình yêu lại trở nên quá khó khăn và thách thức như thế? " Em có quyết định quá vội vang không, Phạm Hương" Và rồi chị choàng tay ôm cô vào lòng, thật chặt để cô khóc cho đến khi thiếp đi trên tay Phạm Hương. Chị dìu cô vào phòng, chỉnh chăn ngay ngắn rồi ngồi xuống cạnh cô, vén những lọn tóc đang lòa xòa trước mặt và thủ thỉ" Em không vội đâu chỉ là chị quá chậm mà thôi. Đáng lẽ chúng ta đang hạnh phúc..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com