TruyenHHH.com

Huong Gio Ma Di Nguyen Tac May Bay Ngang Troi Em Qua Tim Toi Moc Thanh Vu

Trình Tiêu vẫn không chịu buông tha, cô giơ tay đánh vào người anh, sau đó điều chỉnh lại hơi thở, hùng hổ thể hiện thái độ, "Nếu ông không thích em, em cũng sẽ không thích ông."

Cố Nam Đình bật cười, anh cởi áo vest ra khoác lên người cô, "Anh nghĩ rằng em sẽ cố gắng làm cho ông thích em vì anh."

Trình Tiêu không hề từ chối chiếc áo khoác đậm mùi đàn ông đó, nhưng cô lại nói, "Em lấy lòng anh là đủ rồi, không cần phải lấy lòng người khác nữa."

Cố Nam Đình yêu chiều nói, "Được rồi, có anh ở đây, không cần phải lấy lòng bất kỳ ai."

*

Cố Trung Dịch đã gần tám mươi, sự dùi mài của thời gian đã lưu lại vết tích khá rõ trên hai bên tóc mai của ông, nhưng ông vẫn giữ được tinh thần khỏe mạnh quắc thước, ánh mắt tinh anh, vẻ uy nghiêm hiện rõ giữa hai hàng lông mày, rất hợp với khí phách hào hùng của Cố Nam Đình. Thấy cháu trai dắt theo một cô gái trẻ bước tới, ông cất giọng trầm ấm chủ động hỏi trước, "Là Trình Trình của cháu đấy phải không? Sao ba cháu nói là cô bé bận lịch bay rồi."

Trình Tiêu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Cố Nam Đình giống như một đứa trẻ, nghe hỏi vậy liền tranh trả lời trước, "Cháu vốn có lịch bay, vì muốn để anh ấy vui mừng nên đã xin phép cơ trưởng nghỉ bay ạ."

Cố Trung Dịch chắc chắn rất hài lòng vì cháu dâu tương lai biết coi trọng cảm nhận của cháu trai. Ông mỉm cười, "Không ngờ cháu trai của ông còn được người ta lấy lòng nữa cơ đấy." Ông vẫy tay với Trình Tiêu, "Nào, cô bé, qua đây với ông."

Trình Tiêu cất tiếng chào Cố Trưởng Minh, người đang ngồi bên trái trước, "Tổng giám đốc Cố." rồi mới tiến đến trước mặt Cố Trung Dịch, "Ông ơi, cháu là Trình Tiêu."

Cố Trung Dịch chăm chú ngắm nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, "Ừm, không tồi, đúng là một cô gái xinh đẹp, biết lái máy bay nữa?"

Trình Tiêu gật đầu, "Đã có bằng lái, hiện đang là cơ phó ạ."

Cố Nam Đình giúp cô bổ sung thêm, "Sắp có thể đăng ký huấn luyện thăng hạng cơ trưởng rồi ạ, cơ trưởng Trình tương lai là nữ phi công duy nhất của Trung Nam chúng ta."

Cố Trung Dịch có vẻ kinh ngạc, "Còn trẻ thế này mà đã giỏi thế sao. Tuy nhiên, lái máy bay thì có gì thú vị chứ, khô khốc, ông đã lái đủ rồi." Nói xong quay sang nhìn Cố Nam Đình, "Những thứ cháu biết người ta cũng biết, chẳng có ưu thế gì nhỉ? Thảo nảo ba cháu nói cháu theo đuổi người ta tới vài năm. Quả nhiên là có nguyên do."

Trình Tiêu ngượng ngùng cười trước mặt ông, "Là do cháu làm bộ làm tịch với anh ấy đấy ạ."

Cố Trung Dịch không những rất vui mừng mà còn nói, "Chuyện chung thân đại sự, quả thực cần suy nghĩ chín chắn." Sau đó ông chỉ vào chiếc áo vest trên người cô, nói với Cố Nam Đình, "Cất cái áo rách của cháu đi. Điều hòa ở đây mở vừa phải, còn lo Trình Trình sẽ lạnh cóng hay sao? Nói theo cách của bọn trẻ các cháu thì đây gọi là cái gì nhỉ?"

Trình Tiêu vừa trả lời, "Bày tỏ tình cảm." vừa đưa trả lại chiếc áo vest cho Cố Nam Đình.

Cố Trung Dịch giơ tay chỉ về phía Cố Nam Đình, "Đúng đúng, chính là bày tỏ tình cảm, Hoành Hoành vẫn thường lên lớp cho ông, vậy mà ông vẫn không theo kịp trào lưu của các cháu, không nhận mình già quả thật là không được." Có thể là do nhìn thấy lóp vải trên bộ váy dạ hội của Trình Tiêu quá ít ỏi như vậy, đôi mày của ông hơi nhíu lại, sau đó lại cảm thán, "Bà nội các cháu thời trẻ luôn mong muốn kiểu váy đỏ rực rỡ như thế này, nhưng thời đại của ông bà lại không có trào lưu đó, khi kết hôn cũng không dám mặc như vậy." Nhớ tới người vợ đã qua đời, Cố Trung Dịch lại khích lệ Trình Tiêu, "Đang trong độ tuổi có thể mặc đẹp thì cứ mạnh dạn mà mặc, không nên bỏ lỡ thời kỳ thanh xuân. Trình Trình, đợi đến khi cháu và Nam Đình kết hôn, ông sẽ tài trợ mười chiếc váy như thế này."

Trình Tiêu không nhịn được cười, "Cháu cảm ơn ông. Tuy nhiên, nếu có mười chiếc, trong một ngày cháu có thể thay hết được không chứ?"

Cố Trung Dịch phẩy tay, "Cái gì mà một ngày, chúng ta sẽ tổ chức liền ba ngày!"

Cố Trưởng Minh cũng bật cười, "Ba, bọn trẻ bây giờ thường mặc váy trắng trong lễ cưới, nếu ba muốn tặng quà cũng đừng chỉ tặng màu đỏ."

Cố Trung Dịch có vẻ không hài lòng, "Kết hôn là chuyện vui mừng, đương nhiên là nên mặc màu đỏ, nhìn Trình Trình mặc màu đỏ đẹp biết bao, có đúng không Nam Đình?"

Cố Nam Đình còn có thể nói được gì nữa? Anh mỉm cười trả lời, "Vâng, Trình Trình mặc màu gì cũng rất đẹp."

"Giống hệt cha anh." Cố Trung Dịch tỏ vẻ tiếc nuối, "Có vợ rồi cái gì cũng thấy đủ! Được rồi, không làm lỡ thời gian của hai đứa nhỏ nữa, nào, Trưởng Minh."

Cố Trưởng Minh làm theo lời cha, lấy ra một hộp quà đưa cho Cố Nam Đình, "Của ông nội tặng cho Trình Trình."

Cố Nam Đình mở hộp quà, một đôi vòng tay bằng ngọc trong suốt sáng óng ánh.

Trình Tiêu không hiểu rõ về ngọc nhưng những thứ mà ông nội dùng làm quà gặp mặt chắc chắn có giá trị không nhỏ, cô định bụng từ chối.

Nhưng Cố Nam Đình đã lấy ra một chiếc, đeo vào tay cô.

Rất vừa vặn.

Cố Trung Dịch rõ ràng rất vui mừng, "Trình Trình là một người tốt phúc." Thấy Trình Tiêu cứ đưa tay lên không biết phải làm thế nào, ông cười nói, "Giữ lấy mà đeo, không cần bận tâm, ông tiện tay mua ngoài sạp hàng ấy mà."

Vòng ngọc đương nhiên không phải món đồ bán ngoài sạp hàng. Cố Nam Đình nói với Trình Tiêu, "Trước đây bà nội rất thích ngọc. Đôi vòng ngọc này là do ông nội mua về trong một lần đấu giá khi ông đang giữ chức Tổng giám đốc nhiệm kì đầu tiên của Trung Nam. Đáng tiếc là bà nội đã béo hơn hồi trẻ, miễn cưỡng đeo được một đêm thì cổ tay đã bị sưng phồng nên cứ cất giữ để đấy."

Trình Tiêu nâng cánh tay đang đeo vòng lên, "Thảo nào ông nội nói em tốt phúc."

"Anh không biết là ông đã chuẩn bị món quà này để tặng em." Cố Nam Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, "Khi còn sống, mẹ anh cũng đã từng đeo thử nhưng mẹ cũng giống bà nội, không đeo vừa. Còn dì Tiêu, ông nội chưa từng đưa cho dì ấy thử. Vì vậy tối nay, ba anh đã không đưa dì ấy tới."

Đây là lần đầu tiên Trình Tiêu nghe Cố Nam Đình nhắc tới gia đình anh. Trình Tiêu níu chặt cánh tay anh, chăm chú lắng nghe.

Cố Nam Đình nói tiếp với thần sắc bình yên, "Khi mẹ anh còn sống, ba anh đã đối xử rất tốt với bà, vì vậy bà ra đi mà không có điều gì ân hận. Chuyện bệnh tật, đôi khi bác sĩ cũng phải bó tay. Khi dì Tiêu đem theo Hoành Hoành được gả vào nhà anh, anh có thể nhận thấy dì ấy rất thận trọng tỉ mỉ, cũng tận tâm tận lực chăm sóc cho hai cha con anh. Trong lòng anh đã đón nhận dì ấy, nhưng để tỏ lòng thương nhớ đến mẹ, anh vẫn không thay đổi cách xưng hô."

Trình Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, "Cô Tiêu nhất định đã hiểu rõ. Từ ông nội, đến Tổng giám đốc Cố rồi đến anh, mọi người đều dùng những cách khác nhau để tưởng nhớ tới bác gái."

Cố Nam Đình gật đầu.

Trình Tiêu cẩn thận tháo chiếc vòng ngọc ra, đặt vào trong hộp, "Em chân tay thô bạo nhỡ lại làm vỡ mất. Mặc dù ông Trình có tiền nhưng em trước giờ chưa từng đeo những trang sức đắt tiền."

Cố Nam Đình rất vui trước thái độ thoải mái tự nhiên không ngại ngùng của cô, anh nói, "Tuỳ theo ý thích của em."

*

Cuối cùng vẫn không đợi được đến khi kết thúc buổi tiệc, Cố Nam Đình đã đưa Trình Tiêu rời khỏi đó. Từ hội sở bước ra chỗ lấy xe, anh lại không có ý định đưa Trình Tiêu về nhà mà đi về hướng căn hộ của mình.

Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn anh, "Đây không phải là đường về nhà em."

Cố Nam Đình nửa cười nửa không, "Em chuẩn bị đưa anh về gặp Tổng giám đốc Trình sao? Nếu anh ở lại đó, liệu có bị đánh đuổi ra ngoài không?"

"Còn muốn ở lại." Trình Tiêu nhịn cười, cố ý hù dọa anh, "Ông Trình có cho anh bước qua cửa nhà không còn đang là vấn đề đấy."

"Hôm nào đó anh sẽ tự tới để ông dạy bảo." Cố Nam Đình nắm chặt tay cô, "Đêm nay, anh chỉ muốn được ở bên em."

Trình Tiêu quay nhìn ra ngoài cửa xe, khe khẽ lẩm bẩm, "Chẳng phải vẫn chưa tạm biệt mà."

Tốc độ chạy xe của Cố Nam Đình rõ ràng đang nhanh hơn thường ngày. Trình Tiêu ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, không hề nhắc anh phải giảm tốc độ. Cho tới khi đi ngang qua bờ sông, cô bỗng nói, "Dừng xe."

Cố Nam Đình nghĩ rằng cô đã chùn bước rồi, bởi vì cô nói, "Xuống xe đi dạo một chút."

Cô vẫn mặc bộ váy dạ hội trên người, mặc dù có áo khoác của anh nhưng đôi chân vẫn bị lạnh. Cố Nam Đình thử khuyên nhủ, "Nếu không muốn về nhà sớm quá, hay anh đưa em đi ăn chút gì đó?"

Trình Tiêu đã khoác áo của anh vào, mở cửa bước xuống xe.

Cố Nam Đình đành bước xuống theo.

Cô bước đi trên đôi giày cao gót, ôm chặt cánh tay của anh, yên lặng bước đi bên hồ trong không gian tĩnh mịch của đêm đông.

Cố Nam Đình không đoán được tâm tư của cô, "Trình Trình?"

Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười.

Dưới ánh sao lung linh, nụ cười dịu dàng của cô trở nên vô cùng xinh đẹp. Cố Nam Đình dường như không thể kìm nén nổi ý định muốn hôn cô.

Đúng lúc đó, chất giọng trong trẻo của Trình Tiêu vang lên, cô nói, "Mẹ em từng nói với em rằng đừng nên thân thiết với một ai đó quá nhanh, càng không nên vội vàng yêu một người, bởi vì tình cảm đến nhanh thì đi cũng nhanh. Mà quá nhiều sự thật xảy ra xung quanh bà đã chứng minh rằng, nếu bạn luôn nói không sao đâu, người khác sẽ không cảm thấy có lỗi. Trên thế giới này, người biết cảm kích trước lòng tốt của người khác không nhiều, chủ yếu là loại người được voi đòi tiên. Không nhất thiết phải gây khó chịu cho bản thân chỉ vì hư danh thấu hiểu được ý của người khác."

Thời tiết mùa đông trong tháng Mười hai, cây cối hai bên đường đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại những cành cây khô khốc cô độc. Duy chỉ có ánh đèn đường đang trải tấm thảm ánh sáng phía trước khiến vẻ lạnh lẽo vốn có của tiết trời mùa này bất giác bị xua tan.

Trình Tiêu đi được một đoạn thì dừng lại, nhìn anh với ánh mắt long lanh, "Em đã từng từ chối anh, đó là điểm kỳ lạ của em. Rõ ràng khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại sân bay, đối với em, anh lại phảng phất như một người quen cũ." Cô đưa tay khẽ phủi những bông tuyết bám trên vai áo Cố Nam Đình, "Sau đó, em yêu anh, đã bắt đầu trông đợi, yêu thương, hòa hợp, ở bên nhau, đây vốn dĩ là ba chuyện không hề có liên quan, chúng ta đều cần phải làm rất tốt. Cố Nam Đình, em đã từng thích Nghê Trạm, đã từng có quan hệ yêu đương với Phi Diệu, nhưng quá khứ đó không cần anh ra tay, tự em đã có thể cắt đứt. Còn về quá khứ của anh, em cũng không tra hỏi, em chỉ yêu cầu, tương lai của chúng ta, khi còn yêu thương nhau hãy đối xử với nhau thật chân thành, khi đã hết yêu rồi hãy thẳng thắn thành thật. Nếu anh làm được, Trình Tiêu em có đủ dũng khí làm được mọi chuyện từ chuyện làm tình cho tới chuyện rủ nhau bỏ trốn. Nếu anh không giữ lời, em tuyệt đối sẽ không tha thứ."

Cố Nam Đình vừa cảm thấy vui mừng vừa bất ngờ trước thái độ thẳng thắn của cô, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy hoa tuyết, đặt hai tay lên vai cô, "Anh chưa từng hứa hẹn với em bất cứ điều gì là vì sợ em sẽ cảm thấy rằng sở dĩ anh thề thốt là do lo sợ bản thân mình không làm được. Nhưng anh vẫn muốn nói rằng, Trình Trình, thế giới rộng lớn như vậy, cơ hội gặp gỡ và yêu thương nhau còn ít hơn kỳ tích trong nhân gian. Mà em lại đồng ý ở bên anh, đối với anh, đó là món quà to lớn nhất. Anh không chỉ yêu em bằng những lời nói sáo rỗng, anh nguyện sẽ cùng em đi hết quãng đời còn lại."

"Em lại giống những cô gái khác, cũng yêu bằng tại." Trình Tiêu ngẩng đầu, đón những bông tuyết đang rơi xuống nói với anh, "Cố Nam Đình, những câu nói tình tứ của anh đã làm em rất vui." Sau đó, cô chủ động hôn anh.

Cố Nam Đình ôm ghì lấy cô, chuyển từ thế bị động sang thế chủ động.

Sau một nụ hôn dài triền miên, Cố Nam Đình đứng trong khung trời ngập tràn hoa tuyết, cuối cùng đã hiểu được dụng ý khi muốn xuống xe của Trình Tiêu, "Tương lai của chúng ta cũng giống như đêm hôm nay, bất giác đã bạc trắng mái đầu."

Trình Tiêu ngẩng đầu lên nhìn mái tóc đã bị tuyết phủ trắng của anh, "Lẽ nào từ nhỏ em đã yêu thích tuyết, lại bởi vì sau khi trưởng thành sẽ được ở bên anh cho tới khi đầu bạc?"

Cố Nam Đình khẽ hôn lên mái tóc cũng đang bị tuyết phủ trắng của cô, "Anh sẽ cố gắng hết sức để chứng minh điều đó."

*

Trình Tiêu và Cố Nam Đình cùng trở về căn chung cư của anh. Khi ánh đèn sáng lên, Trình Tiêu nhìn thấy một dãy chậu hoa móng hổ, loại hoa cô yêu thích nhất đặt trên giá hoa trên phòng khách.

Hoa móng hổ có hình thù kỳ dị, cánh hoa uốn cong ngược về phía sau giống như những ngọn lửa đỏ rực, tên của hoa được bắt nguồn từ ý nghĩa "ngạc nhiên tấm tắc", "xinh đẹp" trong chữ La tinh, chỉ miền Nam Trung Quốc, nơi có khí hậu ấm áp mới trồng được loài hoa này.

Trình Tiêu vô cùng kinh ngạc, "Đừng nói với em là anh vận chuyển bằng đường hàng không về đây nhé?"

Cố Nam Đình lấy cho cô đôi dép mới đã chuẩn bị sẵn dùng để đi trong nhà, "Mọi việc đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng em lại quyết định không tham dự buổi tiệc, bây giờ thì em đã biết anh thất vọng như thế nào rồi chứ?"

Trình Tiêu cởi đôi giày cao gót, thậm chí còn không buồn xỏ vào đôi dép đi trong nhà, chạy thẳng tới chỗ đặt chậu hoa để ngắm nghía, "Cố Nam Đình, anh biết cách chiều lòng phụ nữ như vậy, em đang nghi ngờ điều anh nói rằng em là bạn gái đầu tiên của anh là lời nói dối đấy."

Cố Nam Đình không biết phải làm thế nào, "Tặng hoa hồng thì em diễn bài mưa sương thấm đều, tặng hoa móng hố thì bị hiểu nhầm là có kinh nghiệm tình trường phong phú, Trình Trình, đừng làm khó anh nữa."

Trình Tiêu mở điện thoại, bắt đầu lên mạng tra cứu cách chăm sóc hoa móng hổ, tiện thể trả lời anh, "Phụ nữ phần lớn đều mâu thuẫn giống như em, anh cần làm quen dần dần."

Cố Nam Đình khoá cửa xong, bước tới ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Giơ chân lên." Sau khi đi dép trong nhà cho cô xong, nói, "Em cứ ngồi đây chơi, anh đi tắm."

Trình Tiêu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên, "Tắm cho sạch sẽ vào, nếu không em sẽ ghét bỏ anh đấy."

Điệu bộ của cô...Cố Nam Đình cảm thấy yêu kiểu trạng thái giống như một đôi vợ chồng lâu năm này. Anh xoa đầu cô, mỉm cười.

Thực ra trong lòng Trình Tiêu lại không hề thoải mái như biểu hiện bên ngoài. Từ ngày chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho Cố Nam Đình, cô đã có sự chuẩn bị sẵn về mặt tâm lý. Nhưng đến khi thực sự lâm trận, cô vẫn vô cùng căng thẳng. Dù gì, cũng không có kinh nghiệm mà! Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm từ tầng trên vọng xuống, cô buông điện thoại ngã nhào vào ghế sô pha, giấu khuôn mặt đang đỏ bừng của mình xuống lớp đệm mút.

Vì vậy, khi Cố Nam Đình tắm xong bước ra, không biết cô kiếm từ đâu một chai rượu vang, đang ngồi uống một mình.

Cố Nam Đình nhìn chai rượu đã vơi một phần ba, giằng lấy ly rượu trong tay cô, "Loại rượu này nồng độ rất mạnh, em cẩn thận không sẽ uống say đấy."

Trình Tiêu định giằng lại, "Anh cứ để em lấy tinh thần."

"Lấy tinh thần?" Cố Nam Đình bật cười, "Nếu em chưa thực sự sẵn sàng, đêm nay anh sẽ ngủ ở ghế sô pha."

Trình Tiêu giống như người chết đuối vớ được cọc, cô ngước khuôn mặt nhỏ xinh đã ửng đỏ lên xác nhận, "Thật không?"

"Em đúng là!" Cố Nam Đình hít thở sâu, ra lệnh, "Thật, đi tắm đi."

Trình Tiêu vỗ vỗ ngực, "Nếu biết anh hiểu ý người khác như thế em đã không cần phải uống nhiều rượu như vậy. Cố Nam Đình, không uổng công em đã yêu chiều một mình anh!" Sau đó cô sà vào lòng anh, hôn thật kêu lên má anh rồi vui vẻ lên lầu đi tắm rửa.

Cố Nam Đình nhủ thầm, một đêm tốt lành như thế này, nếu còn để cô toàn vẹn ra về, bản thân mình quả thực không phải là đàn ông nữa.

Anh ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Trong tiếng nước chảy róc rách, Trình Tiêu gọi vang, "Cố Nam Đình?"

Cố Nam Đình lên tiếng trả lời từ trong phòng ngủ của tầng hai, "Sao, cần anh giúp gì à?"

"Đừng có mơ." Trình Tiêu hỏi, "Anh chuẩn bị cho em tất cả mọi vật dụng của phụ nữ ở trong này từ khi nào vậy?"

Cố Nam Đình trêu cô, "Cũng có khả năng anh chuẩn bị cho người khác mà."

Trình Tiêu trả lời anh, "Vậy cái người khác đó cũng có sở thích giống em nhỉ, em mượn tạm một đêm vậy."

Cố Nam Đình giải thích, "Khi em nằm viện anh đã để ý tới các đồ vật em hay dùng, sau đó chuẩn bị sẵn cho em một bộ."

Một người chu đáo như vậy, nếu nói rằng Trình Tiêu không hề rung động thì ngay cả bản thân cô cũng không thể tin được. Nhưng ngoài miệng cô lại nói, "Anh cũng đã mưu đồ từ lâu để đón em về đây nghỉ qua đêm hả."

Cố Nam Đình không hề né tránh, "Từ khi gặp em, anh đã bắt đầu chuẩn bị dần từng bước rồi."

Lời qua tiếng lại như vậy một lát sau, Trình Tiêu khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng của anh, bước ra từ trong phòng tắm. Cô đứng trước của phòng ngủ, hỏi anh, "Anh không đi nghỉ à? Hay là để em xuống dưới lầu?"

Cố Nam Đình không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt vô cùng sâu xa.

Sự im lặng đó khiến trái tim của Trình Tiêu trở nên loạn nhịp. Cô vừa định nói, "Hay là để em xuống lầu ngủ ở ghế sô pha" Cố Nam Đình đã đứng dậy, vòng tay ôm ngang eo cô khi cô còn chưa kịp phản ứng. "Nếu bỏ lỡ cơ hội với em lúc này, anh sẽ thao thức cả đêm nay mất."

Trình Tiêu được anh bế vào giường, rõ ràng cô đang rất căng thẳng nhưng lại không hề kháng cự, đôi tay cô cũng giống như ý thức của cô, đã vòng lại ôm chặt lấy anh, để mặc anh đụng chạm chiếm giữ cơ thể và trái tim mình.

Đèn trong phòng ngủ được chỉnh tối đi, anh áp sát người cô trong ánh sáng êm dịu, thì thầm, "Anh yêu em."

Trình Tiêu không dùng lời nói để trả lời, cô đưa tay ra, khẽ vuốt ve hàng lông mày của anh dường như đang muốn khắc sâu khuôn mặt anh trong tim mình, vẻ chăm chú của cô đã mê hoặc Cố Nam Đình. Anh nhận được tín hiệu cho phép, cúi đầu, hôn cô.

Một nụ hôn cuồng nhiệt, triền miên chưa từng có. Anh ghì chặt cô trong lòng, dùng những cách thức gần gũi thân mật nhất để bày tỏ lòng si mê và khát vọng của anh đối với cô, chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của cô khiến cô tự nguyện đắm chìm, không chút kháng cự.

Từ ngày yêu anh, Trình Tiêu đã từng trêu ghẹo anh, khêu gợi anh, chưa từng phủ nhận nỗi khát vọng đối với anh. Thế nhưng cho tới tận bây giờ, cô mới thực sự cảm nhận được khát vọng của Cố Nam Đình đối với cô còn vượt xa cô rất nhiều. Anh bắt đầu hôn dọc theo cơ thể của cô, điên cuồng mà tuỳ tiện, dùng đôi môi nhen nhóm ngọn lửa nhiệt tình ẩn sâu trong trái tim và cơ thể cô khiến cô bừng nở vì anh.

Trình Tiêu thậm chí còn không biết quần áo trên người cô đã được cởi ra như thế nào, nụ hôn của anh đã chạm tới từng bộ phận trên người cô...

Tuyết vẫn rơi bên ngoài khung cửa sổ, hoa tuyết lần lượt in dấu trên lớp cửa kính, trong một đêm đông giá lạnh như thế này, anh dùng cơ thể của mình để sưởi ấm, che chở cho cô, chiếm giữ từng chút từng chút một.

Anh cứ mạnh mẽ lấn lướt mà lại dịu dàng như vậy, Trình Tiêu nghe rõ tiếng thở hổn hển của mình, cô muốn khống chế nhưng hoàn toàn bất lực. Trong khi đó, gò má ửng đỏ, đôi mắt khép hờ của cô chính là nguồn khích lệ lớn nhất đối với Cố Nam Đình. Anh đắm đuối nhìn cô, cho tới khi hơi thở của chính mình cũng trở nên hổn hển mới hoàn toàn hòa tan hai cơ thể thành một.

Đêm nay đã được định đoạt, dịu dàng đến tận cùng.

Mọi việc đã xảy ra một cách hết sức tự nhiên như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com