TruyenHHH.com

Huong Gio Ma Di Nguyen Tac May Bay Ngang Troi Em Qua Tim Toi Moc Thanh Vu

Dọc đường, mỗi lần cô định chỉ đường cần rẽ trái hay rẽ phải, Cố Nam Đình đều đã phán đoán chính xác trước đó, điều khiển chiếc Porsche chạy đúng làn đường cần đi. Khi xe dừng lại dưới tòa nhà nơi Hạ Chí đang ở, Trình Tiêu nghỉ hoặc nói, "Sao anh biết tôi sống ở đây?"

Hoàn toàn theo bản năng. Nhưng không thể tiết lộ. Phải giải thích như thế nào? Cố Nam Đình hơi sững lại, sau đó trả lời nước đôi, "Chẳng phải cô đã nói là với bản lĩnh của tôi, việc tìm ra cô không hề khó khăn sao, cô Trình."

Xem ra đã không tìm được sơ hở, Trình Tiêu lạnh lùng mỉm cười, "Ngoài đồ ngọt, tôi còn ghét những người chuyên điều tra gia cảnh của tôi."

Tiếng sập cửa xe thể hiện rõ sự tức giận của cô. Cố Nam Đình vẫn gọi giật cô lại, "Trình Tiêu."

Trình Tiêu dừng bước.

Cố Nam Đình tự giới thiệu, "Tôi họ Cố, Cố Nam Đình."

Trình Tiêu không buồn quay đầu lại, "Tôi không có hứng thú với họ tên của anh."

Đúng lúc đó, một mái đầu lấp ló ở ô cửa sổ căn hộ tầng sáu, hỏi Trình Tiêu, "Cậu đã đi đâu vậy? Chẳng thấy bóng dáng đâu cả." Khi chú ý thấy người đàn ông đứng bên chiếc Porsche phía sau lưng Trình Tiêu, người đàn ông kia bèn hóng hớt, "Anh đưa Trình Tiêu của chúng tôi về nhà à? Có muốn lên nhà ngồi chơi một chút không?"

Cố Nam Đình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút xa lạ kia, trong lòng tự thấy sai "cuối cùng đã chịu lộ diện rồi", ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, "Không cần, tạm biệt."

Người đàn ông kia vẫn cố gắng níu kéo, "Không sao, chúng tôi không bận tâm đâu."

Cố Nam Đình nghiến răng trả lời, "Cảm ơn ý tốt của anh!"

Cà Phê- cậu bạn mới đi công tác về dường như cảm nhận được sự tức giận khó hiểu của Cố Nam Đình bèn hỏi Trình Tiêu, "Tớ đã làm phiền chuyện hay của các cậu à?"

Đáp trả ý muốn tám chuyện của cậu ta, câu trả lời của Trình Tiêu là, "Do tớ về không đúng lúc, làm phiền chuyện hay của cậu và Hạ Chí."

Cà Phê cũng không bận tâm khi bị trêu đùa, "Chuyện hay của chúng tớ trước giờ đều không giấu cậu." Sau đó nháy mắt với Hạ Chí, "Đúng không em yêu?"

Hạ Chí lườm cậu ta một cái đầy ăn ý, khẽ nói, "Đáng ghét."

Trình Tiêu hận một nỗi không thể bóp chết cặp "gian phu dâm phụ" này, "Tớ không muốn phát hiện ra gian tình của hai người."

Cà Phê nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt điển trai, "Cậu đã là nhân chứng của bọn tớ rồi."

Trình Tiêu đành nói, "Đợi khi nào hai người kết hôn, tớ sẽ ra làm chứng."

Hạ Chí trừng mắt nhìn cô, "Cậu có thôi đi không." Chỉ tay vào quần áo của cô, "Chuyện gì vậy?"

Trình Tiêu giải thích ngắn gọn về bộ dạng nhếch nhác của mình, "Gặp phải một nữ bệnh nhân tâm thần."

Hạ Chí ngay lập tức kịp phản ứng lại, "Là Thương Ngữ, con bé khốn nạn vợ chưa cưới của Phi Diệu? Cô ta dám hắt cà phê vào cậu!"

"Gặp nhau ở quảng trường Dương Quang." Trình Tiêu dở khóc dở cười, "Cô ta lại cảnh cáo tớ không được bám lấy Phi Diệu, tớ rất muốn tặng cúp cho cô ta vì thành tích đổi trắng thay đen xuất sắc."

Quảng trường Dương Quang? Hạ Chí nhanh chóng xâu chuỗi các thông tin có liên quan, "Cậu đã tới Hải Hàng? Tớ đã tra cứu trên mạng, gần đây công ty này không hề đăng thông báo tuyển dụng mà."

Trình Tiêu thành thật, "Ba yêu cầu tớ đi gặp mặt."

"Ba là người thần thông quảng đại, nắm bắt nội bộ của mọi ngành nghề." Hạ Chí cười hỏi, "Nhưng trông cậu không giống với người luồn cúi đi cửa sau."

Trình Tiêu cố ý đối đầu với cô, "Có đường tắt tội gì không đi? Con người tớ vốn không có nguyên tắc gì."

Hạ Chí lườm cô, "Về chuyện Phi thối tha, cậu quả thực chẳng có nguyên tắc gì."

Trình Tiêu hỏi ngược lại, "Nguyên tắc áp dụng cho những việc quan trọng, cậu thấy anh ta có đủ tư cách không?"

"Quả thực không đủ." Hạ Chí tiếp tục với chủ đề công ty hàng không, "Tớ đã tra cứu rồi, hàng không Trung Nam cứ ba năm lại mở một đợt tuyển dụng quy mô lớn, năm nay vừa đúng dịp tuyển dụng. Nếu cậu vẫn đang trong giai đoạn chọn lựa, chi bằng chúng ta cùng tới Hãng hàng không Trung Nam?"

"Đợi chút." Cà Phê ngắt lời cô ấy, "Cậu tốt nghiệp hệ chính quy chuyên ngành văn học điện ảnh, không yên phận sáng tác, chen chân vào công ty hàng không làm gì?"

Trình Tiêu giải thích thay Hạ Chí, "Thực hiện giấc mơ còn dang dở của cô ấy." Sau đó hỏi Cà Phê, "Cậu thấy sao?"

Quan điểm của Cà Phê là, "Đương nhiên là học nghề gì làm nghề ấy. Cậu học nghề phi công, đương nhiên phải làm việc ở hãng hàng không." Anh chỉ tay về phía Hạ Chí, "Cậu ham vui gì chứ, một biên kịch nổi tiếng trong tương lai đi làm tiếp viên hàng không? Để cưới cơ trưởng à? Coi chừng đấy!"

Hạ Chí túm ngay một chiếc gối tựa đập về phía cậu ta, "Không lẽ cưới cậu chắc?"

Cà Phê đạp chiếc gối tựa sang bên cạnh, "Tớ cũng cần có cậu! Khi quay nhìn Trình Tiêu, cậu dò hỏi về chuyện cô bị hắt cà phê, "Muốn trút giận như thế nào?"

Trình Tiêu cười đầy ẩn ý, "Đương nhiên là làm to chuyện."

Phụ nữ quả nhiên là loài động vật thù dai nhớ lâu, ngay cả một chuyện bé xíu cũng muốn gây ầm ĩ.

Cà Phê kháng nghị, "Lẽ nào lại là tớ dẫn đầu trận chiến?"

"Nếu không thì sao?"

"Dựa vào cái gì chứ?"

Trình Tiêu và Hạ Chí cùng đồng thanh, "Dựa vào việc cậu là đàn ông!"

Cà Phê chống cự, "Các cậu vẫn nói tớ là bạn của phụ nữ mà!"

Hai cô gái lại đồng thanh trả lời, "Là bạn của thiếu nữ!"

Cà Phê than thở, "Đàn ông vẫn không bao giờ hiểu được thế giới của phụ nữ."

Ba người bạn thân lâu ngày gặp lại, đương nhiên phải uống thật say. Trình Hậu Thần đợi mãi không thấy con gái về, gọi điện thoại hỏi, "Vất vưởng ở đâu vậy hả? Mấy giờ rồi vẫn chưa chịu về nhà?"

Trình Tiều đã uống say tới mức líu cả lưỡi nhưng vẫn cười khúc khích mời chào, "Ba tới đây đi, cùng nhau vui vẻ."

Trình Hậu Thần hận một nỗi không thể đập vỡ điện thoại, gọi sang cho Tiêu Phi, "Nhìn xem cô con gái ngoan do bà dạy bảo đấy."

Tiêu Phi nghe giọng điệu của ông, chẳng cần suy nghĩ cũng biết con gái đã gây chuyện, nhưng vẫn phản ứng lại, "Không nuôi dạy tốt thì sao nào, trách nhiệm của riêng mình tôi ư? Nếu như không có ông, tôi có bản lĩnh một mình sinh ra nó không?"

Trình Hậu Thần quả thực đã đập vỡ điện thoại.

Tiêu Phi không buồn để ý tới ông, bấm máy gọi cho Trình Tiêu, "Trình Trình à, về nước sao không tới thăm mẹ?"

Trình Tiêu đang vào nhà vệ sinh, Hạ Chí nghe điện thoại, "Mẹ nuôi à, ngày mai bọn con sẽ tới thăm mẹ."

Tiêu Phi cười dịu dàng và hiền hậu, "Được rồi, Hạ Hạ, mẹ sẽ chuẩn bị mấy món ngon cho các con."

Hạ Chí sau khi uống say trở nên chân thật, "Mẹ à, mẹ không cần vất vả đâu, bọn con ăn đồ ăn bên ngoài cũng ngon lắm."

Tiêu Phi trách móc, "Đang lo lắng cho tôi hay bóc mẽ tôi đấy?"

Hạ Chí cười khúc khích, "Mẹ thử đoán xem?"

*

Ngày hôm sau, khi Trình Tiêu còn ngủ vùi sau cơn say, hợp đồng quảng cáo của Thương Ngữ đã được trình lên bàn làm việc của Phùng Tấn Đình. Anh điềm nhiên phê duyệt như ký những văn bản thông thường khác. Tuy nhiên, cô thư ký sững người lại khi đọc được bút phê của anh, "Tổng giám đốc Phùng, trước đây anh đã đồng ý ký hợp đồng với cô Thương rồi..."

Phùng Tấn Đình đang đọc một văn bản khác, không buồn ngẩng đầu lên, ngắt lời cô, "Có điều gì không hiểu ư?"

Không dám không hiểu, thế nhưng... quả thực đây là lần đầu tiên cô thư ký gặp một bút phê có nội dung "hủy bỏ hợp đồng". Cô đành phải gọi điện cho người quản lý của Thương Ngữ, "Rất xin lỗi, hợp đồng với cô Thương tạm thời không thể tiến cử được."

Thương Ngữ không hề phản ứng quá khích với thông tin này, người cảm thấy tức giận lại là quản lý của cô ta, "Hải Hàng rõ ràng không biết phân biệt công tư! Cũng không biết cô gái kia có mối quan hệ như thế nào với Tổng giám đốc Phùng nữa. Cưng à, cưng đừng tức giận, chụp quảng cáo cho một công ty nhỏ như vậy, chúng ta còn phải chịu thiệt thòi ấy chứ."

Hải Hàng đương nhiên không phải là công ty nhỏ. Mà cô ta lại có thể ảnh hưởng tới Hải Hàng?!

Thương Ngữ lạnh lùng cười, "Tôi tức giận vì cô ta ư? Cô ta xứng đáng không?"

Người quản lý uốn cong mấy ngón tay ra hiệu, "Chính xác, Phi Diệu thật hồ đồ, sao có thể với cô ta..." thấy sắc mặt không vui của Thương Ngữ, anh ta không nói tiếp nữa, chuyển chủ đề, "Em và cậu ấy tâm đầu ý hợp là một chuyện tốt, công khai chuyện tình cảm cũng không vấn đề gì. Tuy nhiên, việc đính hôn... thực sự có nên không?" Lại thấy sắc mặt không vui của Thương Ngữ, anh ta lập tức nói, "Được rồi."

Thương Ngữ quả thực rất ghét nói đến chủ đề này, "Thiệp mời đã phát đi rồi, anh muốn anh trai tôi đi thu lại sao? Hơn nữa, tôi cũng không phải bình hoa di động, tôi sống dựa vào năng lực của mình, chẳng lẽ độc thân rất quan trọng?"

Đương nhiên rất quan trọng. Tuy nhiên, được rồi, ngay cả ông Thương còn phải nghe theo cô, anh ta sao có thể khuyên giải được? Người quản lý dịu giọng vỗ về, "Được rồi, không nói nữa, lát nữa còn phải thử váy, bực tức sẽ mất xinh đấy."

*

Bên kia, Thương Ngữ hậm hực đi thử váy. Bên này, Cà Phê đã nắm bắt được mật báo đáng tin cậy, "Tiệc đính hôn của Phi Diệu và Thương Ngữ được tổ chức ngoài trời trong không gian tráng lệ của khách sạn năm sao bên sông. Nghe nói khách mời là những nhân vật tầm cỡ trong làng giải trí và giới thương gia."

Bầu trời đêm đầy sao hòa cùng cảnh sắc tuyệt đẹp bên sông, vô cùng phong tình lãng mạn.

Hạ Chí cảm thấy cực kỳ châm biếm, "Con bé đó cứ mở miệng ra là chồng chưa cưới, tớ thấy cần phải chào đón tin vui của họ mới được."

Cà Phê bày tỏ quan điểm, "Tổ chức lễ đính hôn rầm rộ trong thời điểm sự nghiệp đang đà phát triển như thế này khó tránh khỏi bị nghi ngờ khoe mẽ."

Trình Tiêu nói, "Muốn khoe mẽ chỉ cần công khai chuyện tình cảm là đủ rồi, hà tất phải lợi dụng đại sự của cả đời để nổi tiếng."

Hạ Chí cười khẩy, "Thế nên mới nói cô ta là đồ ngốc."

Trình Tiêu cười, "Chưa biết chừng đó là tình yêu chân chính."

Hạ Chí bĩu môi, "Cậu không cảm thấy nhơ bẩn khi dùng mấy từ 'tình yêu chân chính' cho hai người này à?"

Cà Phê văng cả nước miếng, "Hạ Chí, cậu dù gì cũng là con người của văn học, có thể sử dụng từ ngữ chuẩn mực hơn không?"

Hạ Chí đập bàn đứng dậy, "Nhơ bẩn vẫn còn là khiêm từ khi hình dung về đôi nam nữ chó má đó."

Cà Phê day trán, "Tớ thực lòng cảm thấy làm bạn với người học văn, đặc biệt là phụ nữ học văn cực kỳ nguy hiểm."

Trình Tiêu bật cười, "Nếu không bất cẩn chơi với một bạn gái học văn, coi như cậu đã may mắn."

Hạ Chí đảo mắt, nảy sinh mưu kế, "Hay là nâng cấp một chút tình bạn chí cốt của chúng ta?"

Cà Phê có dự cảm không hay, "Có ý gì vậy?"

Hạ Chí đề nghị trong nụ cười nham hiểm, "Tớ sẽ chiếu cố một chút, thu nhận một chàng trai cô đơn là cậu."

Cà Phê oai phong lẫm liệt từ chối, "Nam nhi đại trượng phu, tớ sẽ không để cậu phải chịu nỗi ấm ức đó!"

"Cậu dám chê tớ?!" Hạ Chí giơ tay đánh cậu.

Một buổi tối ngày lành tháng tốt, trăng sáng vằng vặc, sao đêm thưa thớt, lễ đính hôn của Thương Ngữ và Phi Diệu được tổ chức theo đúng kế hoạch.

Lễ đính hôn vốn dĩ là cột mốc cho một chuyện tình đang trong giai đoạn thắm thiết nhất nhưng trong con mắt của nhiều người cùng ngành, nó dường như đang rơi vào bế tắc. Bản thân Phi Diệu can tâm làm người đàn ông đứng phía sau, mặc dù vậy Thương Ngữ vẫn nhất định làm theo ý mình.Thế nên mới có buổi tiệc đính hôn được lên kế hoạch tỉ mỉ này.

Còn chưa đặt chân lên thảm đỏ, Hạ Chí đã sốt sắng, "Mong nhờ nhan đề các tin nóng trên báo ngày mai quá."

Trình Tiêu lạnh lùng, "Cần giải quyết chuyện thiệp mời đã rồi hãy nói."

Sau khi được nhắc nhở, Hạ Chí mới phát hiện ra phía cổng vào khu tiệc ngoài trời kia không chỉ có một nhân viên đang lần lượt kiểm tra thiệp mời của quan khách.

Tin đồn quả không sai, yến tiệc của các ngôi sao quả nhiên được bảo vệ nghiêm ngặt.

Hạ Chí chợt nảy ra một ý nghĩ, "Tớ sẽ tự cho thuê bản thân, kiếm một vị khách nam đứng tuổi nào đó giải vờ làm bạn gái của ông ta."

Trình Tiêu kinh ngạc, "Cần hi sinh nhiều như vậy không?"

Hạ Chí tỏ vẻ nghiêm trang, "Vì tình bạn chí cốt, làm như vậy không đáng sao?"

"Tình bạn của phụ nữ thật không thể lý giải." Cà Phê thản nhiên rút tấm thiệp mời sáng lấp lánh từ trong túi áo vest, khẽ hắng giọng hai tiếng, vòng tay ra hiệu Trình Tiêu và Hạ Chí khoác tay cậu.

Trình Tiêu và Hạ Chí đưa mắt nhìn nhau mỉm cười trước bộ dạng đầy kiêu hãnh của cậu, đồng thanh tán thưởng, "Làm tốt lắm."

Anh chàng Cà Phê may mắn đắc ý ngẩng cao đầu, "Bình thường thôi mà."

Chiếc Porsche của Cố Nam Đình đậu ngay trước cổng khách sạn ven sông. Cùng đi với anh còn có Tiêu Ngữ Hoành- cô gái có niềm yêu thích đặc biệt với món bánh waffle cheese.

Dường như lo sợ cô em gái sẽ chạy lung tung gây tai họa, Cố Nam Đình sau khi bước xuống xe đã nắm chặt cổ tay cô, "Đừng quên lời hứa với anh đấy."

Tiêu Ngữ Hoành có vẻ bất đắc dĩ, "Em đã mười bảy tuổi rồi chứ không phải mới lên bảy, có thể đi lạc được sao? Hay anh lo em sẽ bị lừa bán đi mất?"

Cố Nam Đình không tiếc lời đả kích, "IQ của em cũng giống như vóc dáng, mười năm không tiến bộ, có bị lừa cũng không đem bán được."

"Anh thôi ngay!" Tiểu Ngữ Hoánh tức giận, "Em là em gái của anh đấy!"

Cố Nam Đình ôn tồn mỉm cười, "Anh sợ em tự ti nên mới không nói đến giả thuyết em được dì Tiêu nhặt về, lại còn nhận anh làm anh trai nữa sao?"

Tiêu Ngữ Hoành không chịu thua kém, "Đàn ông các anh thật ẩu trĩ."

Sau khi qua cổng kiểm tra thiệp mời, Cố Nam Đình phản bác ngay lời đề nghị tới phòng cô dâu thăm Thương Ngữ của Tiêu Ngữ Hoành, kéo cô tới phía trước dãy bàn tiệc, "Hôm nay cô ấy chưa chắc đã xinh đẹp tỏa sáng, em đừng lởn vởn bên cạnh, giữ khoảng cách an toàn."

Tiêu Ngữ Hoành tuổi còn nhỏ, chưa hiểu hết thế giới của người lớn, "Ý của anh là phải tới ngày cưới thì chị ấy mới đẹp nhất, mới tỏa sáng nhất à?"

Cố Nam Đình nói, "Gả được đi rồi hãy nói."

Tiêu Ngữ Hoành hoàn toàn không hiểu gì cả.

Đúng vào lúc ấy, Trình Tiêu rơi vào tầm mắt của Cố Nam Đình. Ánh trăng bàng bạc, trang phục lộng lẫy, cô mặc một chiếc đầm dạ hội ren màu đen, lạnh lùng đứng ở một góc phía trước quầy bar trong làn gió nhẹ bên hồ, bàn tay trắng ngần như ngọc nâng ly rượu vang, tự uống một mình.

Khi nhận được điện thoại của Thương Ức, biết Thương Ngữ nhất quyết muốn tổ chức lễ đính hôn, anh đã có dự cảm rằng Trình Tiêu rất có thể sẽ xuất hiện. Quả nhiên, cô không chỉ đã đến mà còn trang điểm lộng lẫy đi dự tiệc. Chỉ là, chút tửu lượng đó của cô... Cố Nam Đình khẽ cau mày.

Trình Tiêu bị giật mình bởi cái nhìn của anh. Cô nhìn về phía cuối bàn tiệc, Cố Nam Đình đang đứng đó, trầm tư ngắm nhìn cô. Trình Tiêu bước dọc theo lối đi được kết hoa trên thảm cỏ xanh trong điệu nhạc du dương, tiến đến trước mặt anh.

Trước đó, Cố Nam Đình đã đẩy Tiêu Ngữ Hoành ra một phía khác của bàn tiệc rồi.

Giọng nói của Trình Tiêu phảng phất vẻ bực bội, "Anh quen biết Thương Ngữ."

Cố Nam Đình thẳng thắn, "Tôi là bạn của anh trai cô ấy."

Anh trai của Thương Ngữ, chính là đại diện của Thương Thị.

Trình Tiêu dường như đã nắm bắt được suy nghĩ của anh trong lúc này, "Vậy anh đã đoán được ý đồ của tôi ngày hôm nay?"

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Cố Nam Đình bộc lộ rõ cảm xúc mong muốn cô kiềm chế. Trình Tiêu nghĩ rằng anh sẽ khuyên cô không nên manh động, hoặc nhắc nhở cô không nên làm mất mặt nhà họ Thương trước đông đảo quan khách, cô thậm chí đã chuẩn bị câu chữ để phản bác, nhưng anh lại chỉ nói, "Đừng thái quá."

Đừng thái quá... lại giống như đang dung túng.

Trình Tiêu hỏi, "Là cảnh cáo hay là khuyên nhủ?"

Cố Nam Đình nhìn vào mắt cô, "Cô hãy tự phán đoán."

Trình Tiêu đưa mắt nhìn quanh khung cảnh lãng mạn ngập tràn sắc hoa, bỗng cảm thấy không còn hứng thú.

Tại sao phải hạ thấp tư cách của mình giống như một người đàn bà ưa bực dọc?

Trình Tiêu quyết định từ bỏ, khi thấy Hạ Chí tiến lại gần liền nói, "Chúng ta đi thôi."

"Đi?" Đầu óc Hạ Chí trở nên rối loạn, mất vài giây sau mới kịp phản ứng lại, quay sang hỏi Cố Nam Đình, "Sao anh lại ở đây?"

Cố Nam Đình cũng sững người khi nhìn thấy cô, sau đó dường như đã nhớ ra điều gì, mỉm cười trả lời, "Ý trời."

Hạ Chí không hiểu rõ ẩn ý trong câu trả lời của Cố Nam Đình nhưng cô cũng không muốn hỏi thêm, rảo bước đuổi theo Trình Tiêu, "Đành chịu bị cô ta ức hiếp như vậy sao?"

Trình Tiêu lạnh lùng, "Ngu xuẩn một lần là đủ rồi, không muốn bị bẽ mặt thêm một lần nữa vì một người đàn ông không xứng đáng."

Hạ Chí còn định nói thêm câu gì đó nhưng đã bị Cà Phê kịp thời ngăn lại, anh nói, "Vậy tớ đi xử lý vụ băng đĩa trước đã."

Hạ Chí đưa mắt ra hiệu cho anh.

Cà Phê thoáng chút do dự, cuối cùng cũng gật đầu.

Lúc này Hạ Chí mới bám theo Trình Tiêu, "Thôi được, coi như đây là một bài học đáng để khắc cốt ghi tâm cả đời."

"Khắc cốt ghi tâm cả đời thì đề cao anh ta quá. Trình Tiêu này dù ngang bướng nhưng càng thù lâu nhớ dai." Trình Tiêu ngửa cổ uống cạn ly rượu trên tay, "Từ nay về sau, Phi Diệu là người xa lạ."

*

Vốn nghĩ rằng sự việc sẽ diễn ra theo kế hoạch, ngày mai, khắp trang nhất các tờ thời báo sẽ đăng ảnh lễ đính hôn xa hoa tráng lệ, tràn ngập hình ảnh Thương Ngữ hạnh phúc nép bên Phi Diệu điển trai phong độ. Nhưng không ngờ, sự xuất hiện của một người quen mặt nhưng xa lạ khiến cục diện bị xoay chuyển.

Kỳ Ngọc không ngờ sẽ gặp lại cô gái đã giúp mình khuyên giải vị khách cố tình sử dụng điện thoại di động trên chuyến bay hôm đó. Cô vội vàng chạy theo Trình Tiêu tới tận gần cuối lối ra, "Đúng là cô ư? Tôi cứ lo đã nhận nhầm người cơ đấy."

Trình Tiêu vẫn còn nhớ cô gái này, đưa mắt lướt qua bộ váy dạ hội màu trắng, xét đoán thân phận của cô ta rồi lạnh lùng nói, "Nhận đúng người chưa chắc đã là chuyện tốt."

Ngữ khí của Trình Tiêu rất kỳ lạ, cộng thêm bộ váy dạ hội màu đen khiến Kỳ Ngọc cảm thấy không vừa lòng, "Cô là bạn của Phi Diệu phải không? Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, điệu bộ của cô như vậy..." nhìn sắc mặt không hề lương thiện của Hạ Chí, cô hỏi tiếp, "Là muốn bỏ về hay sao?"

"Tôi là bạn gái cũ của Phi Diệu." Trình Tiêu đứng dưới bóng cây, hỏi lại, "Không nên về trước ư?"

Kỳ Ngọc sững người trước câu trả lời quá thẳng thắn.

Trình Tiêu đi lướt qua cô ta, chuẩn bị ra về nhưng Kỳ Ngọc đã kịp nói với theo bằng tư cách chủ nhân của buổi tiệc, "Chi bằng hãy ở lại tham dự buổi lễ, trực tiếp nói lời chúc mừng, tin rằng Tiểu Ngữ sẽ sẵn lòng chuẩn bị thêm một phần quà cho người cũ của... chồng chưa cưới."

Cô ta cố ý nhấn mạnh vào hai từ "người cũ", ngay cả một người ngốc nghếch nhất cũng cảm nhận được sắc thái châm biếm trong câu nói đó.

Hạ Chí không kiềm chế được, phản kích, "Là một kẻ phá hoại tình cảm của người khác, cô ta đương nhiên sẽ sẵn lòng chuẩn bị thêm chút quà mọn. Chỉ có điều, chúng tôi không thèm."

Vừa vứt lời, một giọng nữ lạnh lùng vang lên, "Tại sao tôi phải cao thượng chuẩn bị quà tặng cho một người cũ không biết điều kia chứ!" Thương Ngữ rào bước tới, liếc nhìn bộ váy dạ hội màu đen của Trình Tiêu, giọng điệu kiêu căng, "Đi tảo mộ cho mẹ cô hay sao mà ăn mặc long trọng như vậy?'

Phi Diệu đã kịp đuổi theo Thương Ngữ, kéo mạnh cánh tay cô, "Tiểu Ngữ!"

"Anh im đi!" Thương Ngữ hất tay anh ta ra, nhìn chằm chằm Trình Tiêu, "Không cam tâm đúng không? Nhưng anh ấy đã không cần cô nữa rồi, cô cứ bám riết anh ấy như vậy, có hèn hạ không hả?"

Là nhân vật chính của buổi tiệc, Thương Ngữ bất ngờ xuất hiện trước giờ làm lễ đã khiến mọi người chú ý, giờ lại dùng lời lẽ khiếm nhã gây hấn với người khác càng khiến quan khách có mặt tại đó tò mò quan sát.

Tiểu Ngữ Hoành đã để ý thấy mọi động tĩnh phía bên này, cô nhóc cau mày, "Chị Thương Ngữ đang nói gì mà khó nghe vậy?"

Cố Nam Đình cau mày, "Với khả năng công kích của cô ấy, không thể dễ dàng bỏ qua được."

"Ai cơ?" Tiểu Ngữ Hoánh ngước mắt nhìn anh, "Chị gái xinh đẹp vừa nói chuyện với anh ban nãy ư? Chị ấy mặc bộ đồ đen tuyệt đẹp."

Cố Nam Đình nghiêm khắc cảnh cáo cô, "Đứng yên ở đây nhé." Nói xong anh rào bước về phía Trình Tiêu.

Trình Tiêu đã nhanh chóng tiến lên, tặng Thương Ngữ một cái tát trời giáng vừa nhanh vừa dứt khoát.

Thương Ngữ bị tát lệch cả mặt, ngay cả Phi Diệu cũng ngây người bất ngờ, không kịp phản ứng.

Ánh mắt Trình Tiêu nhìn Thương Ngữ sắc lạnh như sao, "Cái tát này thay mặt cho người mẹ còn mạnh khỏe của tôi dạy bảo cô."

Ngay sau đó, cả Thương Ngữ và Kỳ Ngọc cùng lao về phía cô.

Cục diện dường như sắp không thể kiểm soát.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Chí là xông lên ứng chiến. Nhưng Cố Nam Đình đã kịp thời kéo Trình Tiêu ra phía sauanh, bảo vệ cô an toàn trước khi cô kịp ra tay, đồng thời ngăn cô lại, "Gây chuyện ầm ĩ trong buổi lễ, Thương Ngữ, cô muốn anh trai cô phải xử lý như thế nào đây?!"

Ánh mắt anh sâu lắng như nước, câu nói cuối cùng sắc lạnh, tư thế của một người đàn anh ngăn cản đứa em gây rối khiến người khác không dám coi thường.

Phi Diệu hiểu ý ôm gọn Thương Ngữ, "Tiểu Ngữ, em bình tĩnh một chút."

Về phía Kỳ Ngọc, cô ta đứng yên tại hỗ khi nhìn thấy Cố Nam Đình.

Đúng vào lúc này, màn hình lớn trên sân khấu của buổi lễ bỗng rực sáng, hình ảnh một người đàn ông thần thái nghiêm trang, mái tóc bóng mượt, áo sơ mi trắng cùng bộ vest vừa vặn xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, không phải Phi Diệu – nhân vật chính trong buổi lễ đính hôn ngày hôm nay thì còn là ai được nữa?

"Tôi, Phi Diệu, xin thề với trời đất, sẽ yêu Trình Tiêu trọn đời, cho dù vật đổi sao dời, nguyện sẽ cùng nhau tới đầu bạc răng long. Nếu trái lời thề, người vợ tương lai sẽ thân hình thiên thần, dung mạo như..."

Đây là đoạn băng Phi Diệu đã tự ghi hình rồi gửi tặng Trình Tiêu nhân dịp sinh nhật cô vào năm ngoái. Trình Tiêu vẫn còn nhớ, khi đó cô đang du học ở nước ngoài, khi nhận được thư và quà của anh ta đã cảm thấy rất bất ngờ. Chỉ có điều đoạn ký ức đó có chút cảm giác không chân thật.

Đầu bạc răng long... lời hứa còn đó mà người đã thay đổi.

Không có thứ gì chắc chắn tuyệt đối, đặc biệt là tình yêu. Đừng bao giờ hạ thấp bản thân vì một người không dành tình cảm cho mình, khi bạn cố gắng hết sức, trở nên vô cùng xuất sắc, bạn sẽ có được thứ tốt hơn, sau đó cúi nhìn con người không biết trân quý bạn đó, cảm ơn anh ta vì năm xưa đã không cưới mình.

Trình Tiêu dù còn trẻ nhưng trước giờ không tin vào những câu thề non hẹn biển. Sở dĩ cô đồng ý để Cà Phê và Hạ Chí phát đoạn băng này trong buổi lễ hôm nay chỉ nhằm một mục đích duy nhất là đả kích Phi Diệu.

Giờ đây, cô bước ra từ sau lưng Cố Nam Đình, điềm tĩnh nhìn Phi Diệu, "Vốn dĩ muốn dựng một vở kịch, nói rằng tôi đã mang thai đứa con của anh, kiên quyết sinh con ra rồi đòi anh tiền nuôi dưỡng để làm quà tặng. Bây giờ nghĩ lại, đều là thừa thãi." Ánh mắt của cô lạnh lùng, ngữ điệu vừa phải, "Sức lực còn lại của anh, đến hôm nay đã chấm dứt, còn về phía tôi, cũng đã dùng cạn rồi. Bắt đầu từ giây phút này, Trình Tiêu tôi và anh, cùng giải thoát cho nhau, đường ai nấy đi." Cô bình thản nhìn vào khuôn mặt đầy căm phẫn của Thương Ngữ, "Tôi sẽ không mời lại cô ly cà phê đó, coi như là lời chúc phúc dành cho hai người."

Trình Tiêu nói xong, bất chấp mọi lời xì xào bàn tán của quan khách, bước trên thảm đỏ, đi qua cổng hoa, kiêu hãnh ra về trong đêm tối vui vẻ của mọi người.

Nhiều năm sau này, Cố Nam Đình vẫn còn nhớ như in cảnh tượng trong buổi tối đó. Cô gái trong bộ váy dạ hội màu đen đi xuyên qua đám đông trong vầng hào quang sát khí lạnh lùng khiến người bình thường không thể chạm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com