Chap 2
Tiếng dao nĩa loạt xoạt vang lên tí tách hoà cùng tách hồng trà nóng hổi, quyện tất cả vào tạo nên một loạt âm thanh có dư vị ồn ào ở trong sự lặng yên mà bàn ăn mang lại hiện giờ. Dường như âm thanh duy nhất có được là từ những tiếng nhai đồ ăn nhóp nhép, tiếng dao nĩa thao tác các món ăn trên bàn, dù phát ra rất nhỏ nhưng vang vọng khắp phòng. Đặt chiếc nĩa bạc xuống, nhấp nháp ly hồng trà bùi ngùi vị ngọt nơi khoé miệng. Màu xanh lá đậm ánh lên, ngưng hẳn sự chú ý vào tách trà trên tay hờ hững chuyển dần sang đôi đồng tử xanh biếc như ngọc kia. "Quần áo và trang sức của em đã được chuyển đến rồi."Câu nói được cất lên thành lời bằng chất giọng trầm khảm xuống nhịp của gã mafia, nó nhằm để thông báo cho người vợ trẻ của gã và đáp lại câu thông báo đó là cái gật đầu nhẹ coi như hiểu ý. Và rồi mặt nước trở về trạng thái tĩnh lặng, không một câu từ nào thốt ra nữa cả. Gần như trong không gian giữa hai con người sự lặng lẽ và im ắng đã biến thành một gia vị đặc trưng trong những lần đối thoại, cùng lắm cũng chỉ là vài ba câu bâng quơ từ gã mafia và một số câu trả lời ngẫu hứng từ người vợ trẻ của gã. Cả hai cứ vậy lời qua tiếng lại với nhau trong sự tĩnh lặng bao trùm lên toàn bộ không gian của căn biệt thự, mọi thứ đều kín kẽ và rằng âm thanh mà bạn có thể nghe được chỉ là những tiếng động lặt vặt, nhỏ lẻ từ phía người làm hay những đồ vật vô tri vô giác. Sau câu thông báo của gã, mọi thứ trở về trạng thái ban đầu, bữa sáng kết thúc như cách nó bắt đầu, ảm đạm màu sắc xám xịt buồn tẻ. Gã và cô cứ thế lẳng lặng đi về không gian riêng của mình, không ai nói với ai lời nào, mỗi người một ngả. Bước chân đi về hai hướng khác nhau và tâm tình của họ hiện giờ cũng như hai thứ hoàn toàn không liên quan đến nhau vậy. Đứng trước cánh cửa phòng, các giác quan trong cơ thể bỗng khựng lại, không cảm nhận hay suy nghĩ được gì nữa, tâm trí trống rỗng cảm tưởng nó đã lạc đi đâu mất, một cảm giác quen thuộc đến đáng sợ làm con người ta không muốn nhưng buộc phải đối mặt với nó hàng giờ, hàng ngày liền. Và giả rằng đằng sau cánh cửa kia là làn khói đen đặc nuốt chửng toàn thây người vào nỗi phiền muộn chớm hoài của nó, không một ai biết và hay về con người đã bị nuốt chửng bởi làn khói đen cả. Không một ai và người đó mãi mãi chìm vào nỗi trằn trọc sâu thẳm, làn khói quấn quanh người bót nghẹt họ cho đến khi khí quản họ chết cùng với bộ não phân rã tan ra thành những mảnh kí ức vụn vỡ. Thanh quản lên xuống liên tục, các tế bào trong não hoạt động trở lại mang hồn người về với xác, những lời trấn an dồn dập tràn vào đại não để khoá chặt cái sự bất an còn vương lại trong tiềm thức. Cánh cửa đã mở ra.Đi vào phòng với một tâm thế khó tả không dễ chịu lắm, nó làm cô liên tưởng đến căn phòng cũ ở "nhà". Dù đêm qua có ngủ ở căn phòng này thì vẫn chẳng dễ chịu gì mấy, nhất là khi căn phòng rộng lớn ấy chỉ chứa có duy nhất một mình cô. Nó giống với cái phòng cũ là bởi chúng đều rộng một cách sáo rỗng như để trưng bày những món hàng xa xỉ, nhằm trưng ra sự giàu có của gia chủ mà thôi. Nằm bện xuống chiếc nệm trắng êm ái, ngước nhìn mọi thứ trên khoảng không của căn phòng rồi lại ngó sang nhưng món nội thất đắt tiền kia mà buông thõng, lòng không rõ cảm xúc hiện giờ của mình là gì. Sợ hãi, lo lắng, ghê tởm, phẫn uất, buồn bã tất cả chúng như hoà làm một trong cái vỏ bọc tưởng chừng đẹp đẽ, giàu sang ấy. "Sao cậu cứ ngẩn người ra thế?"Nhịp tim tăng nhanh. Con ngươi xanh giãn nở nhìn theo hướng giọng nói phát ra, Feodore nghiêng người và thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của cô gái trẻ tầm tuổi mình kia. "Dima sao cậu vào được đây?"Nhịp tim dần đập chậm lại, cảm giác nguy hiểm tiềm tàng không còn bưở vây nữa thay vào đó là sự an toàn tuyệt đối bao bọc lấy tâm trí cô gái trẻ. Mỗi lúc Dima xuất hiện mọi thứ đều có vẻ an toàn hơn hẳn, sẽ không còn nỗi cô đơn nào kéo cô vào vũng sâu của nó nữa bởi cô đã có Dima, Dima sẽ giúp cô khi cô gặp khó khăn. "Ôi trời, mấy nay cậu chả liên lạc gì cho tớ. Nên tớ mới lẻn vào đây để gặp cậu đó, ngốc ạ."Dima hậm hực phồng má giận dỗi, tay ấn vào trán của Feodora trong khi cô gái kia vẫn cười ha hả với cô. Mấy nay Feodora chả buồn tìm đến cô điều đó khiến Dima giận dỗi vô cùng, càng nghĩ đến điều đó Dima càng hờn hơn và ấn liên tiếp trán cô bạn mình. "Cậu quá đáng lắm!""Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi mà."Mặc dù miệng nói xin lỗi là thế nhưng Feodora vẫn cười hớn ha hớn hả trước biểu cảm phồng mang trợn má của cô bạn. "Vui lắm hay sao mà cười hoài."Dima bực bội trước thái độ của bạn mình, không tìm người ta nói chuyện trong mấy ngày liền rồi thì chớ đã vậy còn chọc ghẹo người ta hoài à. Bất chấp sự cau có của Dima, Feodora cười không ngớt chỉ những khi ở cạnh người bạn thân nhất của mình cô mới cười sảng khoái được như vậy. Cả hai cứ nằm cạnh nhau rồi trêu chọc mà mỉm cười nhìn nhau đến nỗi gần như cơ thể họ mềm nhũn như tấm đệm trên giường. Bàn tay trắng nõn của Dima chạm vài vành mắt dưới sắc sảo của cô bạn mình, vuốt ve nó một cách cẩn thận. Cô có vẻ sốt sắng lắm. "Tối qua cậu không ngủ được à?"Chạm vào bàn tay đang xoa nhẹ trên khoé mi mình, nụ cười nhẹ nở trên môi Feodore cô đưa tay mình áp vào bàn tay của Dima. Hạ giọng xuống an ủi cô bạn đang lo lắng cho mình kia. "Chỉ là lạ giường thôi, không sao đâu.""Không sao cái gì chứ. Nhìn cậu đi trông uể oải làm sao."Cho dù có cố che giấu hay an ủi đến đâu thì Dima vẫn vậy cô vẫn quá lo lắng cho Feodora, bởi lẽ cô biết rõ Feodora sợ gì và cô bạn đáng thương ấy đang khoá chặt thậm chí là cố giấu thứ gì trong trái tim dễ vỡ như thủy tinh. Nếu như cô ấy cứ giữ khư khư những cảm xúc rối bời và khoá chặt chúng trong con tim nhỏ bé thì sẽ có một ngày con tim sẽ vỡ nát và thực Dima chẳng muốn điều đó xảy ra tẹo nào, vậy mà Feodora cứ lờ nó đi và như chẳng hề quan tâm đến chúng trong khi chúng còn âm ỉ như từng đợt sóng vỗ trên bờ trái tim. Nhìn vào khuôn mặt thanh tú nhưng mệt mỏi của cô bạn, Dima không khỏi xót xa mà vuốt ve nó mãi thể rằng cô mong sự mòn mỏi sẽ biến mất trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. "Mà quần áo với trang sức của tớ đã được đưa đây rồi này."Feodora chuyển chủ để, cô không muốn Dima càu nhàu hay lo lắng gì về cô nữa, nhiều lúc cô cảm thấy mình giống như một rắc rối mà Dima không thể tách rời. Nếu cô không tồn tại có lẽ Dima sẽ có một cô bạn tốt hơn. Feodora cầm chiếc váy satin xanh lục lên cho Dima ngắm nghía, cô ướm lên người Dima mà tấm tắc khen rằng cô bạn mặc lên thì sẽ trông rất xinh đẹp. Dima cũng lấy làm chịu với người bạn thân của mình, cô hùa theo cuộc vui mà Feodora tạo ra, lấy một chiếc dây chuyền có những hạt cườm lấp lánh sao đeo lên cho Feodora. Hai cô gái cứ thế ngắm nghía nhau trong những bộ váy quyến rũ và trang sức tuyệt đẹp, họ cảm thấy đối phương trong mắt mình mới thật đẹp đẽ biết bao, giống những nữ minh tinh trên các tấm biển quảng cáo khổng lồ, cho dù ngoại hình của họ có giống nhau đến dường nào thì họ vẫn thấy đối phương đẹp hơn mình, là một bản thể hoàn thiện và tốt hơn mình nhiều lần. "Cậu trông thật đẹp!""Cậu cũng vậy."Hai cô gái với mái tóc tím xoăn dài mệt mỏi cuộn tròn vào nhau, tim họ như hoà vào cùng nhịp, dưới thân họ là váy vóc lụa là sang trọng và những viên đá quý được đính trên trang sức sáng loá như những vì sao. Họ ôm lấy nhau trong vòng tay của cái sự xa hoa vô nghĩa, hơi thở chìm trong từng giấc mộng ban mai. Chỉ những lúc như này, cả hai tâm hồn mới được thư thả hoà quyện vào nhau. Như hai mà một, như một mà hai. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp phòng, Dima khẽ ôm cô bạn của mình mà vỗ về, nhẹ nhàng và đồng cảm nhất có thể. Trong cái ôm ấm áp, Feodora bật khóc nức nở chỉ có lúc này những cảm xúc phức tạp khuấy động trái tim cô mới được bộc bạch ra ngoài, cô ôm chặt lấy Dima sợ rằng chỉ cần buông tay ra là cô bạn này sẽ biến đi mất. Thế là Feodora cứ khóc rồi khóc mãi, còn Dima chỉ ân cần mà ôm thật chặt cô vào trong lòng. Cho đến khi Feodora thiếp đi vì kiệt sức, Dima mới yên tâm hôn nhẹ lên phiến má Feodora rồi biến mất vào hư không. Để lại cô gái có mái tóc tím như hoa xạ hương giống mình chìm vào giấc ngủ cùng với trang sức và quần áo đắt tiền, cuộn tròn như một bào thai nhỏ bé trong chúng.
_____________________________________Cây bút mực đen nhanh thoăn thoắt in đậm trên đống giấy dày cộm, nó ít hơn mọi hôm nhưng kể ra thì vẫn rất nhiều. Và tầng tầng lớp lớp giấy vơi đi, thân hình lực lưỡng hiện dần qua lớp giấy tờ, đeo một chiếc mắt kính trong suốt lướt nhìn đống giấy vụn trên bàn, một hơi dài thở ra nặng nề. Nay là chủ nhật, đáng ra là một ngày nghỉ mới phải, thế mà đống giấy tờ vẫn còn hiện diện trước mặt gã ngay ngày nghỉ, gã cũng chẳng than thân trách phận gì bởi tình huống này đã quá quen thuộc rồi, chủ nhật đơn giản chỉ là một ngày làm việc ít hơn mà thôi. Tự thưởng cho mình một viên kẹo, ngay lập tức vị ngọt đằm ấp hết vào vị giác của gã, não gã tan chảy giống viên kẹo đang tan trong miệng, phiền muộn cũng theo đó tạm thời tan thành mây. Gã tận hưởng vị ngọt điên người mà viên kẹo đầy đường mang lại, những lúc mệt mỏi ngoài rượu ra thì gã chỉ có những viên kẹo bầu bạn, chúng như những viên thuốc an thần chẳng thể tách rời. Rất nhanh thôi vị ngọt tan chảy đến đại não đã tan biến, gã phải trở lại trạng thái đầy phiền muộn cùng ngày. Công việc hôm nay làm xong nhanh hơn gã nghĩ, từng giây từng phút trôi qua trên chiếc đồng hồ tủ kính và âm thanh réo rắc từ máy phát nhạt đã khiến gã đàn ông phát ngán, bỗng có một thứ lọt vào đôi mắt xanh của gã. Trong chiếc tủ kính trong suốt bên cạnh vách tường, có một con búp bê Matryoshka màu tím sẫm nổi bật so với mặt bằng chung của căn phòng, con búp bê có từ bao giờ nhỉ? Cầm con búp bê trên tay, màu tím của nó làm gã nhớ đến người vợ mới cưới, cô có mái tóc tím xoăn dài chỉ là màu tím của cô trông dịu và nhạt hơn màu tím của con búp bê thôi. Gã tách thân con búp bê ra, ở trong đó là một con búp bê nhỏ hơn và trong con búp bê nhỏ hơn thì có một con búp bê nhỏ hơn khác, chúng giống nhau chỉ khác nhau ở kích thước. Tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài chồng chất lên nhau và vào sau bên trong thì càng nhỏ, đến cuối cùng thì trống rỗng, không còn gì. Gã có thể biết từng từng lớp lớp bên trong con búp bê là gì, gã có thể biết xúc cảm thầm kín của con người ta thông qua cửa sổ bên ngoài của họ, gã có thể nhìn nhận chúng chỉ thông qua một vài thao tác bóc vỏ bên ngoài nhưng đôi lúc gã không bóc tách được và hiểu được chúng như những múi cam. Một trong nhưng thứ khiến gã mafia không thể nhìn thấy bên trong nó là gì, là đôi mắt ấy. Nó đẹp lắm nhưng chẳng thấy bất kì rung cảm gì trong nó hết, một chút cũng không. Gã tự hỏi rằng liệu những xúc cảm ấy đã biến mất hay bị khoá chặt lại. Gã không chắc lắm nhưng khi bắt gặp cửa sổ ngoài ấy dường như gã đã bị nó hút hồn vậy, cảm tưởng rằng gã đang bị nhấn chìm bởi khoảng không vô vọng và mọi thứ như dừng lại trong cái nơi tĩnh lặng không có một chút âm thanh dao động. Lạnh như băng và cứng như đá là những từ ngữ đầu tiên nảy trong đầu gã khi bắt gặp con ngươi xanh ở cái đám cười nhuốm màu giả tạo kia. Và nó vẫn vậy và chỉ vậy thôi. Bàn ta gã đưa con búp bê nhỏ nhất vào con búp bê lớn hơn và con búp bê lớn hơn vào con búp bê lớn nữa, cứ thể mà lồng chúng vào với nhau cho đến mức cực đại. Càng nhìn con búp bê thì gã lại càng nhớ đến cô dâu của mình, ắt hẳn cô phải tuyệt vọng lắm khi bị ép cưới với gã. Bởi khi chạm mắt vào biển xanh kia, gã không thấy mặt nước dao động, có lẽ là quá tuyệt vọng rồi nên chẳng buồn động tâm nữa. Cô ấy còn trẻ và cô ấy rất đẹp, đôi mươi, độ tuổi hoàn hảo để trải nghiệm tuổi xuân ấy vậy mà cái tuổi xuân ấy biến mất hoá thành một quân cờ bé nhỏ trong ván bài quyền lực bấp bênh. Gã nói sẽ giúp cô nhưng gã chả biết là mình nên làm gì cho cô. Gã lại thở dài. Nặng nề hơi những gì gã tưởng. Bước chân gã đi nhịp nhằng trên sàn, mở cánh cửa và cứ bước đi thế thôi. Mà gã đi đâu? Có chúa mới biết. Chỉ thấy gã đứng trước cửa căn phòng khác, lấy tay gõ cửa lên nhiều lần mà không lời hồi đáp. Gã đứng đó như trời chồng, lặng lẽ vào sau cánh cửa kia. Hình như cửa không khoá, không biết có chuyện gì mà lại yên ắng đến lạ. Mắt gã thăm dò xung quanh, trên chiếc giường trắng phau gã thấy một cơ thể nhỏ bé đang nằm co ro lại. Cuộn tròn như một bào thai, nằm dưới đó là máy cái váy cùng với đống trang sức đắt tiền xung quanh, ở giữa là cô gái trẻ đang cuộn mình lại trong đống đồ đó. Gã bước đến bên chiếc giường nọ, xem xem cô đang làm gì. Cô ấy ngủ say lắm rồi. Gã gọi bao lần mà vẫn không nghe thấy, cô vẫn nằm im thin thít mơ màng trong đống tầm lụa kia. Có lẽ tối qua lạ giường nên ngủ không ngon chăng? Thấy mí mắt cô sưng vù lên, nhắm tịt thì tâm khảm gã lại cảm thấy nặng lòng. Gã không biết phải giúp gì cho cô cả. Tay gã khẽ chạm vào khoé mắt mệt mỏi kia mà xót xa. Thế rồi gã cố không gây ra tiếng động, khẽ khàng ra khỏi phòng. Để lại con búp bê Matryoshka màu tím gần giống tóc cô ở lại phòng. Một mẩu giấy "Chúc ngủ ngon" kèm viên kẹo ngọt để kín vào con búp bê nhỏ nhất sâu tận bên trong nhiều con búp bê khác lớn hơn. Có lẽ bây giờ cô cần một giấc ngủ ngon.
_____________________________________Cây bút mực đen nhanh thoăn thoắt in đậm trên đống giấy dày cộm, nó ít hơn mọi hôm nhưng kể ra thì vẫn rất nhiều. Và tầng tầng lớp lớp giấy vơi đi, thân hình lực lưỡng hiện dần qua lớp giấy tờ, đeo một chiếc mắt kính trong suốt lướt nhìn đống giấy vụn trên bàn, một hơi dài thở ra nặng nề. Nay là chủ nhật, đáng ra là một ngày nghỉ mới phải, thế mà đống giấy tờ vẫn còn hiện diện trước mặt gã ngay ngày nghỉ, gã cũng chẳng than thân trách phận gì bởi tình huống này đã quá quen thuộc rồi, chủ nhật đơn giản chỉ là một ngày làm việc ít hơn mà thôi. Tự thưởng cho mình một viên kẹo, ngay lập tức vị ngọt đằm ấp hết vào vị giác của gã, não gã tan chảy giống viên kẹo đang tan trong miệng, phiền muộn cũng theo đó tạm thời tan thành mây. Gã tận hưởng vị ngọt điên người mà viên kẹo đầy đường mang lại, những lúc mệt mỏi ngoài rượu ra thì gã chỉ có những viên kẹo bầu bạn, chúng như những viên thuốc an thần chẳng thể tách rời. Rất nhanh thôi vị ngọt tan chảy đến đại não đã tan biến, gã phải trở lại trạng thái đầy phiền muộn cùng ngày. Công việc hôm nay làm xong nhanh hơn gã nghĩ, từng giây từng phút trôi qua trên chiếc đồng hồ tủ kính và âm thanh réo rắc từ máy phát nhạt đã khiến gã đàn ông phát ngán, bỗng có một thứ lọt vào đôi mắt xanh của gã. Trong chiếc tủ kính trong suốt bên cạnh vách tường, có một con búp bê Matryoshka màu tím sẫm nổi bật so với mặt bằng chung của căn phòng, con búp bê có từ bao giờ nhỉ? Cầm con búp bê trên tay, màu tím của nó làm gã nhớ đến người vợ mới cưới, cô có mái tóc tím xoăn dài chỉ là màu tím của cô trông dịu và nhạt hơn màu tím của con búp bê thôi. Gã tách thân con búp bê ra, ở trong đó là một con búp bê nhỏ hơn và trong con búp bê nhỏ hơn thì có một con búp bê nhỏ hơn khác, chúng giống nhau chỉ khác nhau ở kích thước. Tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài chồng chất lên nhau và vào sau bên trong thì càng nhỏ, đến cuối cùng thì trống rỗng, không còn gì. Gã có thể biết từng từng lớp lớp bên trong con búp bê là gì, gã có thể biết xúc cảm thầm kín của con người ta thông qua cửa sổ bên ngoài của họ, gã có thể nhìn nhận chúng chỉ thông qua một vài thao tác bóc vỏ bên ngoài nhưng đôi lúc gã không bóc tách được và hiểu được chúng như những múi cam. Một trong nhưng thứ khiến gã mafia không thể nhìn thấy bên trong nó là gì, là đôi mắt ấy. Nó đẹp lắm nhưng chẳng thấy bất kì rung cảm gì trong nó hết, một chút cũng không. Gã tự hỏi rằng liệu những xúc cảm ấy đã biến mất hay bị khoá chặt lại. Gã không chắc lắm nhưng khi bắt gặp cửa sổ ngoài ấy dường như gã đã bị nó hút hồn vậy, cảm tưởng rằng gã đang bị nhấn chìm bởi khoảng không vô vọng và mọi thứ như dừng lại trong cái nơi tĩnh lặng không có một chút âm thanh dao động. Lạnh như băng và cứng như đá là những từ ngữ đầu tiên nảy trong đầu gã khi bắt gặp con ngươi xanh ở cái đám cười nhuốm màu giả tạo kia. Và nó vẫn vậy và chỉ vậy thôi. Bàn ta gã đưa con búp bê nhỏ nhất vào con búp bê lớn hơn và con búp bê lớn hơn vào con búp bê lớn nữa, cứ thể mà lồng chúng vào với nhau cho đến mức cực đại. Càng nhìn con búp bê thì gã lại càng nhớ đến cô dâu của mình, ắt hẳn cô phải tuyệt vọng lắm khi bị ép cưới với gã. Bởi khi chạm mắt vào biển xanh kia, gã không thấy mặt nước dao động, có lẽ là quá tuyệt vọng rồi nên chẳng buồn động tâm nữa. Cô ấy còn trẻ và cô ấy rất đẹp, đôi mươi, độ tuổi hoàn hảo để trải nghiệm tuổi xuân ấy vậy mà cái tuổi xuân ấy biến mất hoá thành một quân cờ bé nhỏ trong ván bài quyền lực bấp bênh. Gã nói sẽ giúp cô nhưng gã chả biết là mình nên làm gì cho cô. Gã lại thở dài. Nặng nề hơi những gì gã tưởng. Bước chân gã đi nhịp nhằng trên sàn, mở cánh cửa và cứ bước đi thế thôi. Mà gã đi đâu? Có chúa mới biết. Chỉ thấy gã đứng trước cửa căn phòng khác, lấy tay gõ cửa lên nhiều lần mà không lời hồi đáp. Gã đứng đó như trời chồng, lặng lẽ vào sau cánh cửa kia. Hình như cửa không khoá, không biết có chuyện gì mà lại yên ắng đến lạ. Mắt gã thăm dò xung quanh, trên chiếc giường trắng phau gã thấy một cơ thể nhỏ bé đang nằm co ro lại. Cuộn tròn như một bào thai, nằm dưới đó là máy cái váy cùng với đống trang sức đắt tiền xung quanh, ở giữa là cô gái trẻ đang cuộn mình lại trong đống đồ đó. Gã bước đến bên chiếc giường nọ, xem xem cô đang làm gì. Cô ấy ngủ say lắm rồi. Gã gọi bao lần mà vẫn không nghe thấy, cô vẫn nằm im thin thít mơ màng trong đống tầm lụa kia. Có lẽ tối qua lạ giường nên ngủ không ngon chăng? Thấy mí mắt cô sưng vù lên, nhắm tịt thì tâm khảm gã lại cảm thấy nặng lòng. Gã không biết phải giúp gì cho cô cả. Tay gã khẽ chạm vào khoé mắt mệt mỏi kia mà xót xa. Thế rồi gã cố không gây ra tiếng động, khẽ khàng ra khỏi phòng. Để lại con búp bê Matryoshka màu tím gần giống tóc cô ở lại phòng. Một mẩu giấy "Chúc ngủ ngon" kèm viên kẹo ngọt để kín vào con búp bê nhỏ nhất sâu tận bên trong nhiều con búp bê khác lớn hơn. Có lẽ bây giờ cô cần một giấc ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com