Huong Dan Su Dung Fic
Bạn biết mình bắt đầu đơ là khi số lượng bản thảo ngày càng tăng trong khi khả năng chúng có thể hoàn thành lại ngày càng ít dần. Ý tưởng thì vẫn còn mà động lực viết ra lại cứ teo teo làm sao, viết được vài dòng là cứng ngắc, tắc tị.Nên bây giờ tôi cảm giác mình như các nhà văn đã tới tuổi, thi hứng cạn kiệt, chỉ còn đi dự các buổi ký sách, tái bản, phê bình văn chương và ngồi viết lại hồi ký để ăn mày quá khứ. Đúng là mọi việc muôn đời vẫn vậy, cực thịnh tất suy, không ai tránh được, dẫu cho anh có là đại thi hào hay chỉ đơn giản là thằng chép fanfic quèn quèn.À nhưng thế không có nghĩa là tôi hết yêu Machiaka nhé, chẳng qua là hơi mất động lực viết tí thôi. Bởi vậy, tôi mới ngồi đây, buồn buồn kiểm lại những fic mình đã viết và chia sẻ mấy thứ linh tinh, coi như điểm lại thành tựu hơn một năm cày cuốc.Về cơ bản thì fic của tôi phân thành hai loại: kịch bản chuyển thể và kịch bản gốc. Kịch bản chuyển thể tức là đã dựa trên tác phẩm nào đó, được chỉnh sửa biến đổi cho phù hợp với Machiaka. Còn kịch bản gốc thì đơn giản là do tôi hoàn toàn nghĩ ra, biên tập và đạo diễn. Gọi hài hài như thế là bởi tôi rất thích nghệ thuật làm phim, nên trong quá trình viết hay bị mắc chứng mô tả quá rườm rà như thể đang hình dung cho một cảnh quay. Trong khi mục tiêu hướng tới là phong cách viết văn nói ít gợi nhiều, nhàn tản, ung dung, đượm buồn man mác của các bác Nhật cơ. Kết quả là đích thì cao, văn phong thì có hạn, ngòi bút hơi què cụt, cuối cùng lại cho ra một nồi lẩu thập cẩm: hơi hướm của Nhật, giọng văn của Trung còn cách viết thì kiểu Âu Âu nửa mùa. Nên chính ra, chỉ có mấy fic kiểu kịch bản chuyển thể là còn ổn định nhịp điệu nhất.Hầu hết fic nào tôi chuyển thể từ truyện nọ truyện kia thì đều đã chú thích trước, nhưng đôi khi vì nó chỉ lấy một phần hoặc gợi hứng nho nhỏ nên cũng không viết hẳn ra. Mà tính ra thì khá nhiều, do tôi chẳng phải người tài hoa, sáng tạo gì cho cam, chẳng qua là biết xào nấu, chế biến lại tí. Giờ viết ra rạch ròi cho đỡ cắn rứt lương tâm.Túm lại thì nó như thế này:* Kịch bản chuyển thể: - Rung động mong manh: dựa trên (khá nhèo) từ tác phẩm "Cố đô" của Yasunari Kawabata. Khuyến khích nên đọc các bác ợ, cá nhân tôi thấy Yasunari Kawabata đã thể hiện đậm sâu chất Nhật tinh túy nhất, đặc biệt là về phụ nữ, mà lại không quá quằn quại, bi thương, sâu cay như các tác giả khác. Mỗi tội cảnh báo là cụ thường có kiểu kết ngang xương, chẳng giải quyết việc gì cả, nhưng mà nó ĐẸP! Thế là đủ rồi. - Chàng trai nông thôn: dựa trên (cũng nhiều nhiều) từ "Cô tiểu thư nông thôn" của Puskin. Đời Puskin không vui nhưng tác phẩm ông viết thì lúc nào cũng nhẹ nhàng, đầy chất thơ dễ thương, điềm đạm (À, dĩ nhiên là trừ "Con đầm bích" ra), có bi kịch nhưng không đến nỗi quá ám ảnh. Một tâm hồn đẹp.- Hiện hữu của thần linh: Gần như là copy hẳn từ truyện ngắn "Hiện hữu thần linh" của Yasunari Kawabata. Tại thấy tình yêu trong đó đẹp quá, muốn áp vào Machiaka.- Mắt huyền: truyện này thì mượn một vài tình tiết trong "Trăm năm cô đơn" của Gabriel Garcia Marquez. Phần lớn là tôi muốn tạo ra không khí kỳ ảo, rừng rực lửa tình, đam mê và ham muốn bất chấp tất cả, thường có trong các tác phẩm của dân Mỹ La-tinh.- Và họ nói cuộc đời của chúng ta là vinh quang: dĩ nhiên là các câu chuyện trong fic tôi đã lấy chỗ này một ít, chỗ kia một ít, vì tôi biết gì về chiến tranh đâu. Nhưng phần lớn là nó vẫn mang hơi hướm Nga, chủ yếu được mượn chất liệu phần lớn từ "Số phận con người" của M. Solokhov và "Chiến tranh không có khuôn mặt phụ nữ" của Svetlana Alexievich.* Kịch bản gốc: - Nếu có ngày mai một lần nữa: truyện đầu tiên viết, giờ đọc lại thấy ngây ngô dữ.- Tình khờ: rất muốn thử viết pỏn của cặp đôi này, giữa một kẻ sành sỏi nhưng chỉ biết tới đàn bà và một em ngây thơ mà cơ thể lại quá phức tạp. Cơ mà lực bất tòng tâm, đành chịu.- Nghiệt duyên: từ giấc mơ của một bạn. Chỉ muốn nói là bạn ấy mơ gì mơ giỏi thế, lớp lang đàng hoàng luôn, chỉ việc chuyển thể thôi là xong. - Sonnu yêu dấu: Thành thực mà nói P1 thì được, P2 thì dở, xấu hổ quá tác giả ứ dám đọc lại.- Cổ tích nhảm: Tại nó nhảm nên dễ viết.- Câu chuyện động vật: từ bài thơ tình cờ đọc, của một bạn viết trong Hạm đội hồi hai bạn đi coi bói khi nào cưới. Đã chụp rồi lại còn xóa mất, nhục không tả xiết! Chia sẻ là lúc đầu định viết máo chó kiểu Omegaverse, em A trót mang bầu các kiểu, anh M tình nguyện tiếp nhận cơ. Mà sau nghĩ dẫu anh M có nguyện hy sinh thì em A cũng sẽ không bao giờ đồng ý, lòng tự tôn của thằng bé cũng cao mà. Nếu muốn HE thì lại phải 7749 màn dằn vặt. Thế thôi nhảy qua hài động vật cho lành.- Một câu chuyện tầm phào: Để viết fic này giữa lúc đang sướng điên người vì nghe tin CM có movie thì tôi đã nghe đi nghe lại một bài hát cho vô mood. Mà thực ra cũng dễ lắm vì Tết bùn thấy mợ. Nhưng đúng là âm nhạc tác động đến tâm trạng thiệt, con người đúng là một dạng sinh vật dễ bị chi phối mà. Khá hài lòng với fic này, bởi nó hoàn thành ước mơ của tôi được cho bạn M ác một cách toàn diện, ác triệt để, ác không đường bào chữa. Tại lúc nào nhìn bạn ấy tôi cũng thấy bạn ấy "đen sì sì" á 😂- Người bạn đời của đại nhân Hijikata: fic yêu thích nhất của tôi. Lúc viết trôi chảy cực luôn, như ai cầm tay cho mà viết vậy. Thật như lên đồng. Sau đọc lại thấy kiểu: đù má, đứa nào viết chứ ứ phải mình. Cảm giác bạn M áp vào Hijikata cũng hợp lắm, như cùng một người vậy. Nếu tâm linh một tí thì giống như Hijikata là kiếp trước của bạn M cũng nên. Thực ra, đã có lúc tôi tính viết thêm ngoại truyện, nhưng mà mạch cảm xúc xa quá, thời điểm thăng hoa lại chỉ đến một lần, có lẽ nên biết dừng đúng lúc để giữ nguyên vẻ đẹp của câu chuyện tình này vậy. - Trên những đỉnh mù sương: chính thức tắc tị, dự là sẽ đắp chiếu dài dài. Tại hứng quá tính viết pỏn, rồi ti toe bon chen chính trị vào, giờ ứ nghĩ được plot hợp lý, đúng là ngu dại rước khổ vào thân. Quả thực không hợp viết truyện đấu trí, tại tầm không đủ, lần sau xin chừa. - Đã là mơ thì thế nào mà chẳng được: vẫn tính là kịch bản gốc vì ngoại trừ mượn mỗi khung "nhảy vào giấc mơ của người khác" thì tất cả đều tự nghĩ ra. Ban đầu viết để thỏa mãn hứng thú "roleplay" của bạn M, tiện thể thử cho hai anh em dứ dứ qua lại. Nào ngờ về sau mới biết các bợn ấy chốt đơn từ đời nào, phi tàu bay lên vũ trụ, mình còn ở đây chèo chèo, nghĩ viết thêm lại thấy ngượng tay. Mà quan trọng là càng về sau càng bí, rõ ràng kết nghĩ rồi, nội dung cũng ấn định rồi mà viết mãi không ra. Thôi lại xếp vào "kế hoạch năm năm lần thứ nhất", nào vượt lười tính tiếp. - Mối tình hai triệu yên: không có gì để nói nhiều, chút ngẫu hứng tại Yuu nó đẹp mà tính nó kì. Tại mình không đủ liều viết pỏn hardcore chứ không thì mình đã cho bạn M tét đít nó mấy phát. - Buổi phát thanh thế kỷ: giờ thì không nhớ nổi cảm hứng từ đâu nhưng là fic nhanh nhất từng viết, mất có hai ngày. Chủ yếu là tranh thủ lúc ngủ không nổi ở nơi du lịch, nhân lúc suy nghĩ về chiều cao co duỗi tùy thời của cậu em. - Sự nổi dậy của binh đoàn robot: fic này cũng viết khá nhanh, lại trôi chảy nữa. Căn bản là không mất công xây dựng khung sườn phức tạp gì, chỉ toàn lời thoại mà thôi. Dễ viết hơn hẳn 😁. Ý tưởng kiểu muốn nhìn thấy bạn M vì em A mà chống lại cả thế giới, với lại cũng khoái dạng sci-fi, muốn thử chút hương chút hoa xem sao. - Ánh sao giữa hai chiều thế giới: Tự nhiên phát sốt lên muốn viết. Ý chừng chỉ định gói gọn trong hai phần thôi mà cứ co kéo bải hoải bài hoài mãi không hết. Nản ứ chịu được. Thề sau không viết truyện dài nữa, sai đầu thai làm người! Nhưng dù hay dù dở thì đây vẫn là truyện tôi khá tâm đắc, vì nó đã thỏa mãn được bao lấn cấn khi đọc qua mấy truyện kiểu xuyên không. Ý tôi là, chuyện ấy thật dễ dàng làm sao, cho dù tác giả có khắc họa sự khó khăn giữa các thời đại, chút khúc mắc này nọ nhưng hầu như các nhân vật không mấy khi trăn trở, không mấy khi đau khổ, dằn vặt vì một thế giới mình có thể sẽ không bao giờ quay về được nữa. Chẳng lẽ không tiếc thương người thân, bạn bè, những thứ quý giá? Chẳng phải nó giống như ta đã chết đi một lần ư? Đó là chưa nói những truyện khởi đầu bằng việc linh hồn mình chiếm xác của người khác, tôi luôn tự hỏi vậy trong khoảng thời gian đó, linh hồn của chủ nhà đâu? Dù có thể họ tự nguyện rời đi hay không, việc chiếm lấy thể xác của người khác và có được những điều người ta phấn đấu cả đời vẫn không làm nổi, đối với tôi là bất nhẫn. Vâng, tôi hiểu chỉ là fiction thôi, là tác giả mượn tình huống để triển khai truyện, tự nhiên lôi đạo đức, luân lí lẽ thường so đo, tôi là cái loại gì vậy? Nhưng tôi chỉ đang giải thích tại sao mình lại quyết viết tình huống tréo ngoe thế. Tôi muốn thử để cho nhân vật nhảy thế giới nhưng luôn luôn có gì đó nhắc nhở sự lạc lõng, cô độc của mình; luôn luôn có con dao đạo đức treo lơ lửng trên đầu để cảnh báo mọi suy nghĩ, hành động. Ấy là thứ hạnh phúc mỏng manh giữa đúng đắn và sa ngã, giữa trách nhiệm và bản năng. Khung sườn là thế cộng thêm ý tưởng tôi vẫn luôn để trong đầu về việc nếu một Omega nhảy sang thế giới thường và một người thường nhảy sang ABO thì sẽ rắc rối như thế nào? Kết cấu đã xong, còn lại, là việc của lịch sử. Theo lẽ thường, ý định hài nhẹ nhàng và chỉ ngắn thôi của tôi vẫn chệch đường trở thành một thứ gì đó vừa lê thê vừa u ám. Còn Akaso và Machida thì bị lôi ra làm nạn nhân. Chỉ bởi vì yêu nhau càng đậm sâu, càng dài lâu thì dằn vặt sẽ càng thấm thía. Tôi ác thế đó! Còn một điều khá vui khi viết truyện này đó là hình thức truyện lồng trong truyện - phim lồng trong phim. Tôi đã phải nghĩ ra một bộ phim trinh thám quằn quại mà tôi nghĩ sẽ thích hợp để dành cho Akachan. Có bạn bảo đọc nó quen đến độ còn đi tìm poster phim. Quen là phải rồi, vì tôi dựa theo motif chung của bộ ba mà lị. Thường bao giờ sẽ có một nhân vật chính kiểu phản anh hùng, ngầu ngầu bất cần đời nhưng chị em đều thích; một nhân vật ngốc nghếch, lương thiện; một nhân vật tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi làm bộ não của cả bọn. Lại còn cách bố trí một nữ hai nam, kiểu gì mà chả quen. Có khác chăng là tôi thêm chút gia vị quá khứ đau lòng đằng sau thôi. Nhưng chuyện vui nhất không chỉ ở đó, vui là tôi cũng đi tuyển diễn viên cho phim như casting thật. Tiêu chí là trẻ, đẹp, hợp hình tượng, có độ nổi vừa phải, không phải dạng gương mặt quen mắt quá. Với một đứa ít xem phim Nhật, đi lượn lượn lờ lờ các trang tin tức, tra tên từng người rồi tưởng tượng xem có ổn không cũng mất nguyên ngày. Tự nhiên thấy mình oai không thua gì một nhà sản xuất phim thực thụ 😎.- Hoa đắng: Đây là minh chứng cho việc căng thẳng và nghe nhạc buồn suốt ngày có thể chi phối cảm xúc thế nào. Vốn dĩ đã định tha cho Akaso ở thế giới ABO nhưng không, vũ trụ bảo phải viết. Cuối cùng thì e A ở chỗ nào cũng vậy thôi, cũng sẽ bị tác giả hành cho lên bờ xuống ruộng. - Nước mắt người cá: À thì, với tôi, nước mắt của Akachan rất quý giá, nên được nhìn thấy nhiều hơn. Và vì lớn lên bằng truyện cổ Andersen, nên kết bi kịch là chuyện không thể tránh khỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com