Huong Dan Choi Game Sao Cho That Ngot Ngao
*Lời của Thuỷ Tích:
Chúc mừng năm mới, nhà nhà an lành hạnh phúc nghen 🎉🙏🙌💪
Trans: Thuỷ Tích
Đợi người chuẩn bị xong xuôi, Trình Miên cầm đội trưởng đi xếp hàng.
Không mất bao lâu, mấy người tiến vào giao diện chuyển bản đồ.
"Anh, tháng sau anh về thăm bác gái à? Ngày của mẹ mà."
Bùi Túng Chi: "Ừ."
Bùi Hề thở dài: "Hâm mộ anh quá, bác gái chỉ cần thấy anh là vui vẻ lắm luôn, nào giống như mẹ em."
Nắm trong tay nhiều chứng cứ ba cậu ta ngoại tình, khuyên bà ly hôn lại không chịu, thế nào cũng phải tự giày vò bản thân.
Thật ra có thể đoán được là mẹ cậu ta quá tức giận, không muốn nhường vị trí cho tiểu tam dễ dàng như vậy.
Nhưng miễn cưỡng có lợi ích gì, khiến cho bản thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều là oán giận, nhìn cái gì cũng chướng mắt.
Bùi Hề nghĩ nếu không chuẩn bị quà dỗ dành, không chừng nửa đêm sẽ gọi điện tới khóc lóc với cậu ta, bi thương tố cáo đứa con này bất hiếu.
Ngẫm lại quá là khủng bố.
"Em không biết tặng cái gì, túi xách đồng hồ đều đã tặng, hoa thì bà ấy không thích." Bùi Hề nghĩ trọc đầu: "Anh, anh mau cứu em đi. Tiểu Miên cũng giúp tôi nghĩ xem."
Trình Miên vốn đang lẳng lặng nghe, nói: "Xin lỗi, nhà chúng tôi không mừng ngày lễ này, không giúp được cậu."
Bùi Hề a một tiếng, có lẽ không nghĩ tới bây giờ còn có người không ăn mừng ngày của mẹ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy năm gần đây người ta mới chú trọng ngày lễ này, không phải gia đình nào cũng để ý cho nên cũng không thấy lạ.
"Haiz. Như vậy cũng tốt, đỡ phải lo nghĩ nhiều."
Trình Miên không tiếp lời.
Bùi Túng Chi tắt mic, gõ gõ cái bàn.
Bùi Hề ở đối diện không hiểu gì nhìn qua.
Bùi Túng Chi: "Nói thêm một câu vô nghĩa nữa, thì cút đi."
Bùi Hề: ...?
Vì sao cậu lại bị mắng nữa?
Máy tính bên này, Trình Miên nhíu mày, dùng con chuột chọc chọc giao diện chuyển bản đồ, không phản ứng.
"Hình như tôi bị lag rồi, hai người vào chưa?"
"Vào rồi." Bùi Túng Chi nhìn danh sách thành viên trong đội, nói: "Cậu có một acc offline rồi."
Trình Miên nhìn thanh tác vụ, có một client đã sập.
Cậu ừ một tiếng, đồng thời hình ảnh thay đổi, cậu thuận lợi đi vào.
Trình Miên hỏi: "Mấy nay hai người có bị lag không?"
Bùi Hề nói: "Không có, làm sao vậy?"
"Không có gì."
Trong khoảng thời gian này cứ cảm thấy máy tính lag hơn trước nhiều, còn tưởng là sự cố sau bảo trì.
Máy tính này được Trình Miên mua lúc vào đại học, cấu hình ở khi ấy cũng xem là rất cao, cậu phải vừa học vừa làm một thời gian rất lâu mới mua được.
Thấm thoát đã dùng sáu năm, là nên thay rồi.
Ông chủ rớt mạng không được sắp xếp vào hoạt động, trong đội dư ra một chỗ trống, hệ thống sẽ kết hợp ngẫu nhiên một người chơi lẻ vào đội.
Trình Miên nhìn thoáng qua tổ đội.
【Quả Cầu Len gia nhập đội ngũ.】
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: ...
[Tổ Đội] Hề Tưởng Sự Thành: ...
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: ???
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: !!!
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Các đại ca!
Bùi Hề vui vẻ: "Duyên phận gì đây trời?"
Trình Miên cũng không nhịn được cười theo: "Đúng, đúng là quá khéo."
Bởi vì cuộc gặp gỡ tình cờ này, hai người ở tổ đội cùng Quả Cầu Len vui vẻ chào hỏi lẫn nhau.
Chỉ có Bùi Túng Chi không nhẹ không nặng chậc một tiếng.
Rơi xuống đất, Trình Miên mở bản đồ ra nhìn thử, ván này không gặp may, các đồng đội đều bị chia ra khá xa nhau, gần cậu nhất là Quả Cầu Len nhưng cũng là cách một ngọn núi.
Mà khoảng cách giữa Phi Túng và cậu... Người nam kẻ bắc, muốn chờ đến lúc tụ họp chắc phải vào tới trận chung kết.
Chẳng hiểu sao Trình Miên cảm thấy khá thất vọng nhưng không rảnh bận tâm tới ý nghĩ này, xung quanh có mấy tên đỏ phải mau chóng chạy trốn.
Quả Cầu Len cảm thấy ván này ăn chắc rồi.
Từ ở Đại Đào Sát liên tục bị sắp xếp cùng bản đồ với Phi Túng, cậu ta tựa như bị nguyền rủa vậy, gần như chưa vào được top năm bao giờ, luôn gặp phải vấn đề này nọ.
Sau đó BUG đã được sửa, cùng đồng đội nhận được bồi thường từ nhà phát hành rồi mà lời nguyền vẫn không hề cách xa cậu ta, mỗi lần đi một mình đều không thuận lợi.
Không ngờ tới trời không tuyệt đường người, cho cậu ta ôm được cái đùi to nhất.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Các đại ca, đánh chỗ nào trước, mấy anh nói đi!
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Không đánh, ván này trốn giữ mạng.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Hả?
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Đại thần nói gì đi?
[Tổ Đội] Phi Túng: Nghe cậu ấy.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: OK đại thần, không thành vấn đề đại thần.
Trong phát sóng trực tiếp, khung bình luận không nhìn nổi nữa.
【Cậu cần gì phải làm điều thừa.】
【Vị trí của đại tẩu trong gia đình thế nào, cậu còn chưa rõ à?】
【Nhưng nói đi phải nói lại, sắp xếp đội ngũ của Cầu Cầu mà trốn thì uổng phí quá, muốn xem Cầu Cầu và đại thần kề vai chiến đấu đại sát tứ phương.】
【Trốn một chút cũng không có gì là không tốt, đợi tới trận chung kết chắc chắn sẽ đánh nhau, đến lúc đó chẳng phải được thấy rồi sao?】
【Cầu à, trên đường nhớ đối xử tốt với đại tẩu một chút. Đại tẩu vui, chẳng phải đùi của đại thần có thể để mặc cho chúng ta muốn ôm thế nào thì ôm sao!】
Quả Cầu Len im lặng suy nghĩ.
Cậu ta cảm thấy rất có lý.
Vì thế, trên đường đi về khu an toàn, Quả Cầu Len biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
Cậu ta nhặt vật tư rất thuận buồm xuôi gió, vài cái đã lục soát hết toàn bộ tài nguyên ở xung quanh, sau lại không chút do dự cấp tốc đi tới bên người Vân Trình Phong Miên, chủ động đảm đương vệ sĩ.
Vân Trình Phong Miên đi nơi nào, cậu ta đi nơi ấy, bám chặt lấy đối phương, không vượt quá mười mét.
Ban đầu Trình Miên không để ý lắm.
Mãi cho đến.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Đại tẩu, chỗ tôi có vũ khí tím của Thần Mộc này, đưa cho cậu OVO
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Đại tẩu, bên trái cậu có tên đỏ, cậu mau đi tới trước đi, tôi chặn phía sau cho cậu OVO.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Đại tẩu...
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: ...
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Đừng gọi tôi đại tẩu, tôi không phải đại tẩu, gọi tôi Tiểu Miên là được.
Đại tẩu đã lên tiếng, sao có thể không đáp ứng.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Tiểu Miên, chỗ cậu có dược thượng phẩm không Trong túi tôi còn có ba viên, giữ lại cho cậu.
Leng keng...
Một thanh kiếm to bỗng nhiên vung tới trước mặt, cắm sâu xuống hơn mười phân, mặt đất vỡ ra một khe rãnh.
Quả Cầu Len hoảng sợ nhảy dựng lên, đang định ném kỹ năng ra, quay đầu vừa thấy --- Là Phi Túng.
?
Quả Cầu Len không tin nổi bèn mở bản đồ ra nhìn.
Bây giờ đã là vòng thứ ba.
Bão cát sắp dữ dội hơn, nện lên trên người vô cùng đau đớn.
Nếu nhớ không lầm, vừa rồi Phi Túng đang ở bên trong điểm an toàn.
Vậy chạy tới đây làm gì?
Cố tình tới ăn cát?
Quả Cầu Len hơi mờ mịt, ánh mắt thả trở về thanh kiếm trước mặt, lại không rõ ràng lắm nhìn sang bên cạnh.
Phi Túng đứng ở cách đó không xa, trong tay trống không.
[Tổ Đội] Phi Túng: Trượt tay.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: ...
[Tổ Đội] Phi Túng: Lại đây.
Giây tiếp theo, Vân Trình Phong Miên không hề do dự chạy đến bên người anh, Phi Túng ném cho cậu mấy cái túi.
Quả Cầu Len nhìn bên cạnh, cùng là túi vải lóe ra ánh sáng tím, rơi vào trầm tư.
【Không ổn rồi. Con mẹ nó, tôi cười tới nỗi đèn cảm ứng trong vòng mười dặm cũng phải sáng lên.】
【Cầu: Đều là tài nguyên, tại sao phải chia ra sang rẻ đắt hèn?】
【Bảo cậu để ý đại tẩu, chứ không phải bảo cậu thay thế vị trí của đại ca.】
【Cảm ơn nha, may mà không cùng server với đại thần, bằng không tôi sợ cậu vừa ra khỏi bản đồ đã bị bật chế độ đồ sát rồi.】
Nếu còn không xem hiểu bầu không khí này, Quả Cầu Len làm streamer mấy năm nay xem như uổng phí.
Nhìn khung bình luận cười như điên, cậu ta hung hăng nện cái bàn: "Mấy người cố ý hại tôi!"
Trong trò chơi, cuối cùng Trình Miên không cần bị bắt nhận lấy nhiệt tình từ Quả Cầu Len nữa, nhẹ nhàng thở ra.
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Cậu giữ lại tài nguyên lát nữa chia cho Tiểu Hề, tôi đã đủ rồi.
Quả Cầu Len gõ chữ trong Tổ Đội: Ừ ừ OVO ---
Lúc muốn gửi đi, ham muốn sống làm cho cậu ta tém lại.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Được.
Ván này nói trốn là thật sự trốn, thấy tên đỏ là bỏ chạy, Trình Miên còn ở trong YY chỉ huy từ xa, nói cho đồng đội xung quanh họ có vị trí nào có thể ẩn nấp được.
Cuối cùng ở ván thứ hai đếm ngược, mấy người đã tập hợp lại.
Streamer nổi tiếng, đại thần toàn server, đại lão bảng PK --- Một tổ hợp đáng sợ cỡ nào.
Tên đỏ thấy đều phải tự vả mấy bạt tai rồi mới đi.
Các người chơi đi ngang qua đều run lẩy bẩy, ngay cả nấm mồ phải làm theo kiểu nào cũng đã nghĩ xong rồi.
Kết quả, mấy người không nhìn họ mà đi thẳng một mạch tới khu an toàn.
Người chơi: ...?
Không bao lâu sau, trên diễn đàn lặng lẽ xuất hiện một bài post mới ——【Khi bạn gặp Phi Túng ở Đại Đào Sát nhưng được buông tha. Thảo luận từ đây, tình huống này là BUG hay là âm mưu?】
-
Mấy người vẫn đánh cho tới khi Đại Đào Sát hết giờ đóng cửa.
Có Phi Túng và Hề Tưởng Sự Thành, thứ tự đều nằm trong top trên, chỉ tiếc máy tính của cậu quá kéo chân sau, log ba acc thì sẽ có một acc rớt mạng.
Trong đó thậm chí có lần bị rớt hai acc, bao gồm của bản thân cậu luôn.
Trình Miên dùng phần mềm kiểm tra tính năng của máy tính, trong lòng tính toán dự trù mua máy tính mới.
Bùi Hề mở trang chính thức của game ra, hô một tiếng ĐM.
"Tháng sau ra mắt phó bản mới, anh, anh có đi server thử nghiệm khai hoang không?"
"Không đi."
"Ừ đúng, anh đâu cần đi."
Anh cậu ta là khác loài, năng lực học tập mạnh đáng sợ, phó bản mới ra chỉ cần xem qua hướng dẫn một lần là rõ như lòng bàn tay.
Khai hoang mấy phó bản trước, anh Tồn Cốt cầu xin giúp đỡ trong bất lực cũng chưa thể mời được anh cậu ta tới.
"Còn Tiểu Miên?"
"Tôi cũng không đi."
Khai hoang phó bản tốn thời gian và sức lực, Trình Miên không có thời gian, hơn nữa thể lực cũng không được lắm.
Ngã gãy chân để lại rất nhiều di chứng cho cậu, chủ yếu là do không tiếp tục điều trị nữa. Nhưng chỉ cần để ý một chút là sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới sinh hoạt hằng ngày.
"Vậy đợi có bản chính thức, cậu đi với ai?"
Thật ra Trình Miên cũng khá đau đầu.
Trước đây mỗi khi phó bản mới ra mắt, cậu sẽ chờ đội trưởng nhóm cày thuê mở lớp dạy học.
Tiếc là đội trưởng Phật hệ đã nghỉ, cậu không có nơi nào để đi.
Chỉ có thể chờ cơ hội Lệnh Chiêu Mộ, nhìn xem có ai bằng lòng kéo theo không.
"Không biết."
"Không ai dẫn à?"
"Ừ, anh ấy nghỉ rồi."
"Haiz, xem ra chỉ có mình tôi đi, chắc anh Tồn Cốt cũng sẽ đi. Vậy đợi có bản chính thức, Tiểu Miên tới đánh cùng với bọn tôi đi."
Trình Miên nhìn nhân vật của Phi Túng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vô cùng thẳng thắn từ chối: "Không cần."
Bùi Hề ngồi trước máy tính phát ra nụ cười không hề nể mặt: "Anh, anh xem dọa người ta thành ra thế kia rồi kìa."
Sau đó bị anh cậu ta trừng mắt.
Bùi Hề: "..."
Cấp tốc câm miệng.
Trình Miên tắt trò chơi, đang định chúc hai người ngủ ngon thì chợt nghe Bùi Túng Chi mở mic.
Anh nói: "Muốn học à?"
Trình Miên sửng sốt, phản ứng lại là đang nói với cậu chuyện phó bản: "Muốn chứ."
"Được." Bùi Túng Chi nói: "Ngủ ngon."
Trình Miên không hiểu gì nhưng cũng không hỏi nhiều: "Ngủ ngon."
Đợi người rời YY, Bùi Túng Chi vừa tháo tai nghe vừa nói với em trai: "Bảo Tồn Cốt chừa một vị trí, anh đi khai hoang bản test."
Đợi trong chốc lát không nghe được đáp lại, anh nghi hoặc ngẩng đầu thấy Bùi Hề lộ vẻ mặt phức tạp nhìn mình.
"Làm gì đó?"
Bùi Hề do dự, vẫn mở miệng: "Anh khai hoang không phải là để dạy Tiểu Miên đó chứ?"
"Tiện thể."
Bùi Hề: ...
Cậu ta tin mới có quỷ.
"Anh, vì sao anh lại đối xử tốt với Tiểu Miên đến vậy?"
Bùi Túng Chi hỏi lại: "Anh tốt với ai, cần lý do?"
Tiếp theo hơi nheo mắt: "Hỏi cái này làm gì?"
"À, em còn tưởng..."
"Tưởng cái gì?"
Bùi Hề liếm môi dưới: "Không có gì, buột miệng hỏi thôi."
Cậu ta cảm thấy đầu óc mình thật sự không bình thường, vậy mà cho rằng anh cậu ta cây vạn tuế ngàn năm ra hoa, có chút ý đồ gì đó đó.
Cũng không trách Bùi Hề nghĩ nhiều.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước nay Bùi Hề chưa từng thấy anh cậu ta để bụng ai đến vậy.
Anh cậu ta có dáng người, có gương mặt, có năng lực, trong giới có tiếng là người đàn ông độc thân, sinh hoạt cá nhân tự gò bó tới đáng sợ, nhiều năm nay Bùi Hề chưa từng thấy bên người anh có ai cả.
Bác trai và bác gái không phải không nhọc lòng nhưng cũng vô dụng, giới thiệu cho mấy em gái, anh cậu ta cũng không thèm liếc mắt một cái, lòng dạ cứng như sắt đá.
Sau lại cho rằng anh cậu ta không thích nữ, lại bắt đầu tìm kiếm nam sinh ưu tú cùng lứa tuổi, cho dù thế nào cũng phải có một người bầu bạn.
Kết quả, hai bác vừa nhắc tới, sắc mặt anh cậu ta đã tối sầm lại.
Không nói lời nào, chỉ là không thể tin nổi nhìn ba mẹ mình.
Hai ông bà bị con trai nhìn chằm chằm tới nỗi da đầu tê dại nhưng liên quan tới chuyện lớn cả đời của con trai cũng không chịu lùi bước.
"Rốt cuộc là thích nam hay nữ, con cho một lời chắc chắn đi."
Bùi Túng Chi chậm rãi nói: "Đều không thích, không có suy nghĩ tới chuyện này."
...
Chút tâm tư đó đều viết lên trên mặt Bùi Hề, Bùi Túng Chi nhìn một cái đã hiểu ngay.
Anh thản nhiên nói: "Chỉ là bạn bè, quan tâm hơn chút, chỉ thế thôi."
"Chỉ vậy?"
"Chứ không thì sao?" Bùi Túng Chi nhướng mày: "Anh sẽ thích một người bạn trên mạng chưa từng thấy mặt sao?"
Bùi Hề nhớ tới đủ loại hành vi tuyệt tình trước đây của anh cậu ta, cảm thấy đúng là cậu ta đã nghĩ quá nhiều.
Chúc mừng năm mới, nhà nhà an lành hạnh phúc nghen 🎉🙏🙌💪
Trans: Thuỷ Tích
Đợi người chuẩn bị xong xuôi, Trình Miên cầm đội trưởng đi xếp hàng.
Không mất bao lâu, mấy người tiến vào giao diện chuyển bản đồ.
"Anh, tháng sau anh về thăm bác gái à? Ngày của mẹ mà."
Bùi Túng Chi: "Ừ."
Bùi Hề thở dài: "Hâm mộ anh quá, bác gái chỉ cần thấy anh là vui vẻ lắm luôn, nào giống như mẹ em."
Nắm trong tay nhiều chứng cứ ba cậu ta ngoại tình, khuyên bà ly hôn lại không chịu, thế nào cũng phải tự giày vò bản thân.
Thật ra có thể đoán được là mẹ cậu ta quá tức giận, không muốn nhường vị trí cho tiểu tam dễ dàng như vậy.
Nhưng miễn cưỡng có lợi ích gì, khiến cho bản thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều là oán giận, nhìn cái gì cũng chướng mắt.
Bùi Hề nghĩ nếu không chuẩn bị quà dỗ dành, không chừng nửa đêm sẽ gọi điện tới khóc lóc với cậu ta, bi thương tố cáo đứa con này bất hiếu.
Ngẫm lại quá là khủng bố.
"Em không biết tặng cái gì, túi xách đồng hồ đều đã tặng, hoa thì bà ấy không thích." Bùi Hề nghĩ trọc đầu: "Anh, anh mau cứu em đi. Tiểu Miên cũng giúp tôi nghĩ xem."
Trình Miên vốn đang lẳng lặng nghe, nói: "Xin lỗi, nhà chúng tôi không mừng ngày lễ này, không giúp được cậu."
Bùi Hề a một tiếng, có lẽ không nghĩ tới bây giờ còn có người không ăn mừng ngày của mẹ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy năm gần đây người ta mới chú trọng ngày lễ này, không phải gia đình nào cũng để ý cho nên cũng không thấy lạ.
"Haiz. Như vậy cũng tốt, đỡ phải lo nghĩ nhiều."
Trình Miên không tiếp lời.
Bùi Túng Chi tắt mic, gõ gõ cái bàn.
Bùi Hề ở đối diện không hiểu gì nhìn qua.
Bùi Túng Chi: "Nói thêm một câu vô nghĩa nữa, thì cút đi."
Bùi Hề: ...?
Vì sao cậu lại bị mắng nữa?
Máy tính bên này, Trình Miên nhíu mày, dùng con chuột chọc chọc giao diện chuyển bản đồ, không phản ứng.
"Hình như tôi bị lag rồi, hai người vào chưa?"
"Vào rồi." Bùi Túng Chi nhìn danh sách thành viên trong đội, nói: "Cậu có một acc offline rồi."
Trình Miên nhìn thanh tác vụ, có một client đã sập.
Cậu ừ một tiếng, đồng thời hình ảnh thay đổi, cậu thuận lợi đi vào.
Trình Miên hỏi: "Mấy nay hai người có bị lag không?"
Bùi Hề nói: "Không có, làm sao vậy?"
"Không có gì."
Trong khoảng thời gian này cứ cảm thấy máy tính lag hơn trước nhiều, còn tưởng là sự cố sau bảo trì.
Máy tính này được Trình Miên mua lúc vào đại học, cấu hình ở khi ấy cũng xem là rất cao, cậu phải vừa học vừa làm một thời gian rất lâu mới mua được.
Thấm thoát đã dùng sáu năm, là nên thay rồi.
Ông chủ rớt mạng không được sắp xếp vào hoạt động, trong đội dư ra một chỗ trống, hệ thống sẽ kết hợp ngẫu nhiên một người chơi lẻ vào đội.
Trình Miên nhìn thoáng qua tổ đội.
【Quả Cầu Len gia nhập đội ngũ.】
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: ...
[Tổ Đội] Hề Tưởng Sự Thành: ...
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: ???
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: !!!
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Các đại ca!
Bùi Hề vui vẻ: "Duyên phận gì đây trời?"
Trình Miên cũng không nhịn được cười theo: "Đúng, đúng là quá khéo."
Bởi vì cuộc gặp gỡ tình cờ này, hai người ở tổ đội cùng Quả Cầu Len vui vẻ chào hỏi lẫn nhau.
Chỉ có Bùi Túng Chi không nhẹ không nặng chậc một tiếng.
Rơi xuống đất, Trình Miên mở bản đồ ra nhìn thử, ván này không gặp may, các đồng đội đều bị chia ra khá xa nhau, gần cậu nhất là Quả Cầu Len nhưng cũng là cách một ngọn núi.
Mà khoảng cách giữa Phi Túng và cậu... Người nam kẻ bắc, muốn chờ đến lúc tụ họp chắc phải vào tới trận chung kết.
Chẳng hiểu sao Trình Miên cảm thấy khá thất vọng nhưng không rảnh bận tâm tới ý nghĩ này, xung quanh có mấy tên đỏ phải mau chóng chạy trốn.
Quả Cầu Len cảm thấy ván này ăn chắc rồi.
Từ ở Đại Đào Sát liên tục bị sắp xếp cùng bản đồ với Phi Túng, cậu ta tựa như bị nguyền rủa vậy, gần như chưa vào được top năm bao giờ, luôn gặp phải vấn đề này nọ.
Sau đó BUG đã được sửa, cùng đồng đội nhận được bồi thường từ nhà phát hành rồi mà lời nguyền vẫn không hề cách xa cậu ta, mỗi lần đi một mình đều không thuận lợi.
Không ngờ tới trời không tuyệt đường người, cho cậu ta ôm được cái đùi to nhất.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Các đại ca, đánh chỗ nào trước, mấy anh nói đi!
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Không đánh, ván này trốn giữ mạng.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Hả?
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Đại thần nói gì đi?
[Tổ Đội] Phi Túng: Nghe cậu ấy.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: OK đại thần, không thành vấn đề đại thần.
Trong phát sóng trực tiếp, khung bình luận không nhìn nổi nữa.
【Cậu cần gì phải làm điều thừa.】
【Vị trí của đại tẩu trong gia đình thế nào, cậu còn chưa rõ à?】
【Nhưng nói đi phải nói lại, sắp xếp đội ngũ của Cầu Cầu mà trốn thì uổng phí quá, muốn xem Cầu Cầu và đại thần kề vai chiến đấu đại sát tứ phương.】
【Trốn một chút cũng không có gì là không tốt, đợi tới trận chung kết chắc chắn sẽ đánh nhau, đến lúc đó chẳng phải được thấy rồi sao?】
【Cầu à, trên đường nhớ đối xử tốt với đại tẩu một chút. Đại tẩu vui, chẳng phải đùi của đại thần có thể để mặc cho chúng ta muốn ôm thế nào thì ôm sao!】
Quả Cầu Len im lặng suy nghĩ.
Cậu ta cảm thấy rất có lý.
Vì thế, trên đường đi về khu an toàn, Quả Cầu Len biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
Cậu ta nhặt vật tư rất thuận buồm xuôi gió, vài cái đã lục soát hết toàn bộ tài nguyên ở xung quanh, sau lại không chút do dự cấp tốc đi tới bên người Vân Trình Phong Miên, chủ động đảm đương vệ sĩ.
Vân Trình Phong Miên đi nơi nào, cậu ta đi nơi ấy, bám chặt lấy đối phương, không vượt quá mười mét.
Ban đầu Trình Miên không để ý lắm.
Mãi cho đến.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Đại tẩu, chỗ tôi có vũ khí tím của Thần Mộc này, đưa cho cậu OVO
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Đại tẩu, bên trái cậu có tên đỏ, cậu mau đi tới trước đi, tôi chặn phía sau cho cậu OVO.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Đại tẩu...
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: ...
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Đừng gọi tôi đại tẩu, tôi không phải đại tẩu, gọi tôi Tiểu Miên là được.
Đại tẩu đã lên tiếng, sao có thể không đáp ứng.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Tiểu Miên, chỗ cậu có dược thượng phẩm không Trong túi tôi còn có ba viên, giữ lại cho cậu.
Leng keng...
Một thanh kiếm to bỗng nhiên vung tới trước mặt, cắm sâu xuống hơn mười phân, mặt đất vỡ ra một khe rãnh.
Quả Cầu Len hoảng sợ nhảy dựng lên, đang định ném kỹ năng ra, quay đầu vừa thấy --- Là Phi Túng.
?
Quả Cầu Len không tin nổi bèn mở bản đồ ra nhìn.
Bây giờ đã là vòng thứ ba.
Bão cát sắp dữ dội hơn, nện lên trên người vô cùng đau đớn.
Nếu nhớ không lầm, vừa rồi Phi Túng đang ở bên trong điểm an toàn.
Vậy chạy tới đây làm gì?
Cố tình tới ăn cát?
Quả Cầu Len hơi mờ mịt, ánh mắt thả trở về thanh kiếm trước mặt, lại không rõ ràng lắm nhìn sang bên cạnh.
Phi Túng đứng ở cách đó không xa, trong tay trống không.
[Tổ Đội] Phi Túng: Trượt tay.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: ...
[Tổ Đội] Phi Túng: Lại đây.
Giây tiếp theo, Vân Trình Phong Miên không hề do dự chạy đến bên người anh, Phi Túng ném cho cậu mấy cái túi.
Quả Cầu Len nhìn bên cạnh, cùng là túi vải lóe ra ánh sáng tím, rơi vào trầm tư.
【Không ổn rồi. Con mẹ nó, tôi cười tới nỗi đèn cảm ứng trong vòng mười dặm cũng phải sáng lên.】
【Cầu: Đều là tài nguyên, tại sao phải chia ra sang rẻ đắt hèn?】
【Bảo cậu để ý đại tẩu, chứ không phải bảo cậu thay thế vị trí của đại ca.】
【Cảm ơn nha, may mà không cùng server với đại thần, bằng không tôi sợ cậu vừa ra khỏi bản đồ đã bị bật chế độ đồ sát rồi.】
Nếu còn không xem hiểu bầu không khí này, Quả Cầu Len làm streamer mấy năm nay xem như uổng phí.
Nhìn khung bình luận cười như điên, cậu ta hung hăng nện cái bàn: "Mấy người cố ý hại tôi!"
Trong trò chơi, cuối cùng Trình Miên không cần bị bắt nhận lấy nhiệt tình từ Quả Cầu Len nữa, nhẹ nhàng thở ra.
[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Cậu giữ lại tài nguyên lát nữa chia cho Tiểu Hề, tôi đã đủ rồi.
Quả Cầu Len gõ chữ trong Tổ Đội: Ừ ừ OVO ---
Lúc muốn gửi đi, ham muốn sống làm cho cậu ta tém lại.
[Tổ Đội] Quả Cầu Len: Được.
Ván này nói trốn là thật sự trốn, thấy tên đỏ là bỏ chạy, Trình Miên còn ở trong YY chỉ huy từ xa, nói cho đồng đội xung quanh họ có vị trí nào có thể ẩn nấp được.
Cuối cùng ở ván thứ hai đếm ngược, mấy người đã tập hợp lại.
Streamer nổi tiếng, đại thần toàn server, đại lão bảng PK --- Một tổ hợp đáng sợ cỡ nào.
Tên đỏ thấy đều phải tự vả mấy bạt tai rồi mới đi.
Các người chơi đi ngang qua đều run lẩy bẩy, ngay cả nấm mồ phải làm theo kiểu nào cũng đã nghĩ xong rồi.
Kết quả, mấy người không nhìn họ mà đi thẳng một mạch tới khu an toàn.
Người chơi: ...?
Không bao lâu sau, trên diễn đàn lặng lẽ xuất hiện một bài post mới ——【Khi bạn gặp Phi Túng ở Đại Đào Sát nhưng được buông tha. Thảo luận từ đây, tình huống này là BUG hay là âm mưu?】
-
Mấy người vẫn đánh cho tới khi Đại Đào Sát hết giờ đóng cửa.
Có Phi Túng và Hề Tưởng Sự Thành, thứ tự đều nằm trong top trên, chỉ tiếc máy tính của cậu quá kéo chân sau, log ba acc thì sẽ có một acc rớt mạng.
Trong đó thậm chí có lần bị rớt hai acc, bao gồm của bản thân cậu luôn.
Trình Miên dùng phần mềm kiểm tra tính năng của máy tính, trong lòng tính toán dự trù mua máy tính mới.
Bùi Hề mở trang chính thức của game ra, hô một tiếng ĐM.
"Tháng sau ra mắt phó bản mới, anh, anh có đi server thử nghiệm khai hoang không?"
"Không đi."
"Ừ đúng, anh đâu cần đi."
Anh cậu ta là khác loài, năng lực học tập mạnh đáng sợ, phó bản mới ra chỉ cần xem qua hướng dẫn một lần là rõ như lòng bàn tay.
Khai hoang mấy phó bản trước, anh Tồn Cốt cầu xin giúp đỡ trong bất lực cũng chưa thể mời được anh cậu ta tới.
"Còn Tiểu Miên?"
"Tôi cũng không đi."
Khai hoang phó bản tốn thời gian và sức lực, Trình Miên không có thời gian, hơn nữa thể lực cũng không được lắm.
Ngã gãy chân để lại rất nhiều di chứng cho cậu, chủ yếu là do không tiếp tục điều trị nữa. Nhưng chỉ cần để ý một chút là sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới sinh hoạt hằng ngày.
"Vậy đợi có bản chính thức, cậu đi với ai?"
Thật ra Trình Miên cũng khá đau đầu.
Trước đây mỗi khi phó bản mới ra mắt, cậu sẽ chờ đội trưởng nhóm cày thuê mở lớp dạy học.
Tiếc là đội trưởng Phật hệ đã nghỉ, cậu không có nơi nào để đi.
Chỉ có thể chờ cơ hội Lệnh Chiêu Mộ, nhìn xem có ai bằng lòng kéo theo không.
"Không biết."
"Không ai dẫn à?"
"Ừ, anh ấy nghỉ rồi."
"Haiz, xem ra chỉ có mình tôi đi, chắc anh Tồn Cốt cũng sẽ đi. Vậy đợi có bản chính thức, Tiểu Miên tới đánh cùng với bọn tôi đi."
Trình Miên nhìn nhân vật của Phi Túng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vô cùng thẳng thắn từ chối: "Không cần."
Bùi Hề ngồi trước máy tính phát ra nụ cười không hề nể mặt: "Anh, anh xem dọa người ta thành ra thế kia rồi kìa."
Sau đó bị anh cậu ta trừng mắt.
Bùi Hề: "..."
Cấp tốc câm miệng.
Trình Miên tắt trò chơi, đang định chúc hai người ngủ ngon thì chợt nghe Bùi Túng Chi mở mic.
Anh nói: "Muốn học à?"
Trình Miên sửng sốt, phản ứng lại là đang nói với cậu chuyện phó bản: "Muốn chứ."
"Được." Bùi Túng Chi nói: "Ngủ ngon."
Trình Miên không hiểu gì nhưng cũng không hỏi nhiều: "Ngủ ngon."
Đợi người rời YY, Bùi Túng Chi vừa tháo tai nghe vừa nói với em trai: "Bảo Tồn Cốt chừa một vị trí, anh đi khai hoang bản test."
Đợi trong chốc lát không nghe được đáp lại, anh nghi hoặc ngẩng đầu thấy Bùi Hề lộ vẻ mặt phức tạp nhìn mình.
"Làm gì đó?"
Bùi Hề do dự, vẫn mở miệng: "Anh khai hoang không phải là để dạy Tiểu Miên đó chứ?"
"Tiện thể."
Bùi Hề: ...
Cậu ta tin mới có quỷ.
"Anh, vì sao anh lại đối xử tốt với Tiểu Miên đến vậy?"
Bùi Túng Chi hỏi lại: "Anh tốt với ai, cần lý do?"
Tiếp theo hơi nheo mắt: "Hỏi cái này làm gì?"
"À, em còn tưởng..."
"Tưởng cái gì?"
Bùi Hề liếm môi dưới: "Không có gì, buột miệng hỏi thôi."
Cậu ta cảm thấy đầu óc mình thật sự không bình thường, vậy mà cho rằng anh cậu ta cây vạn tuế ngàn năm ra hoa, có chút ý đồ gì đó đó.
Cũng không trách Bùi Hề nghĩ nhiều.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước nay Bùi Hề chưa từng thấy anh cậu ta để bụng ai đến vậy.
Anh cậu ta có dáng người, có gương mặt, có năng lực, trong giới có tiếng là người đàn ông độc thân, sinh hoạt cá nhân tự gò bó tới đáng sợ, nhiều năm nay Bùi Hề chưa từng thấy bên người anh có ai cả.
Bác trai và bác gái không phải không nhọc lòng nhưng cũng vô dụng, giới thiệu cho mấy em gái, anh cậu ta cũng không thèm liếc mắt một cái, lòng dạ cứng như sắt đá.
Sau lại cho rằng anh cậu ta không thích nữ, lại bắt đầu tìm kiếm nam sinh ưu tú cùng lứa tuổi, cho dù thế nào cũng phải có một người bầu bạn.
Kết quả, hai bác vừa nhắc tới, sắc mặt anh cậu ta đã tối sầm lại.
Không nói lời nào, chỉ là không thể tin nổi nhìn ba mẹ mình.
Hai ông bà bị con trai nhìn chằm chằm tới nỗi da đầu tê dại nhưng liên quan tới chuyện lớn cả đời của con trai cũng không chịu lùi bước.
"Rốt cuộc là thích nam hay nữ, con cho một lời chắc chắn đi."
Bùi Túng Chi chậm rãi nói: "Đều không thích, không có suy nghĩ tới chuyện này."
...
Chút tâm tư đó đều viết lên trên mặt Bùi Hề, Bùi Túng Chi nhìn một cái đã hiểu ngay.
Anh thản nhiên nói: "Chỉ là bạn bè, quan tâm hơn chút, chỉ thế thôi."
"Chỉ vậy?"
"Chứ không thì sao?" Bùi Túng Chi nhướng mày: "Anh sẽ thích một người bạn trên mạng chưa từng thấy mặt sao?"
Bùi Hề nhớ tới đủ loại hành vi tuyệt tình trước đây của anh cậu ta, cảm thấy đúng là cậu ta đã nghĩ quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com