TruyenHHH.com

[HUNHAN] Người Say Không Nói Dối

Người Say Không Nói Dối

YingMi

Author: YINGMI

Pairing : HunHan

Category : pink

Note : truyện dựa theo một tình tiết rất dễ thương trong một bộ drama mình đã xem. Có ai đón được không nào :3 mình cũng đang tiến hành một bộ nữa hoành tráng hơn dựa trên bộ phim này, sắp rồi :3

À, đừng mang ra ngoài khi chưa có sự cho phép của mình nhé <3

*******

- Con nai ngốc này, sao giờ vẫn chưa về chứ.

Sehun lầm bầm, cầm điện thoại lên. Đã hơn 2h đêm, mà nên nói là 2 giờ sáng thì đúng hơn. Từ khi ở chung với nhau Luhan chưa bao giờ về muộn như thế này. Cũng có khi anh đi uống với bạn, nhưng chỉ đến nửa đêm là về, cũng không uống nhiều. Lần này lại khác, gọi điện không nghe máy, nhắn tin Line cũng không thấy xem. Sehun trằn trọc mãi ngoài sopha, đến mức ngủ thiếp đi mất.

"Uỵch"

Thân người cao dài dĩ nhiên không phù hợp với ghế sopha, được vài phút Sehun đã lăn xuống đất, mông ê ẩm. Lồm cồm tìm điện thoại, lại 3h kém rồi. Sehun không kìm được nữa, đứng dạy định bụng lấy áo khoác đi tìm. Chợt...

"Ting ting ting ting... Tèeeeeee"

Luhanie? Nhưng chẳng lẽ say đến mức bấm sai mã số? Cậu lập cập chạy ra. Cửa vừa mở ra, một cái bóng đen có mái tóc bù xù đổ ập lên người cậu. Mùi sữa tắm quen thuộc lẫn với mùi bia rượu nồng nặc làm Sehun chau mày. Uống đến mức quên cả đường về như thế này ư? Kẻ say rượu Luhan vốn không biết điều lại càng làm liều, đu lên người Sehun, quắp hai chân câu lên eo cậu, lè nhè:

- Hun àààaaaaaaaaa.... Hức........ Sehunniiieee..... Hức....

- Ngoan, vào nhà.

Vừa vào được đến sopha, Luhan nằm vật xuống, dang hai tay hai chân thở phì phò

- Anh say à? - Vừa nói, Sehun vừa giúp Luhan tháo giày.

Ngay lập tức, như bị điện giật, Luhan bật dậy, tát vào đầu Sehun một cái "bốp" rõ to

- Thằng nhóc này, dám vô lễ với anh hả?

- Ngoan nào, em cởi giày cho nào. - Sehun nén cơn giận đang xông lên đến đỉnh đầu, tiếp tục cởi dây giày cho anh.

(Lại) ngay lập tức, Luhan nhào vào ôm cổ Sehun, khiến cậu sút mất đà

- Aigooo cục cưng ơiiii - Anh dụi dụi vào cổ cậu như mèo con, giọng mỏng như giọng mũi.

- Định khiêu khích em hả? Anh uống với ai mà bét nhè ra như thế này?

"Bốp", lại đánh

- Ya, đừng có mà càu nhàu!

- Sao thế, có chuyện gì sao Lulu? Sao uống nhiều thế? - Mặt Sehun đen như đêm ba mươi, nhưng vẫn cố kiềm chế, hỏi điềm nhiên như không.

- Aigoooo, Hunnie của anh~

"Bốp", không hiểu sao Lulu hôm nay cứ nhằm đầu cậu mà tát Sehun nhìn người trước mặt, mặt mũi đần như phê thuốc, tóc tai bù xù. Cậu búng ngón tay.

- Hunhun~ - Như được lập trình, Luhan lại trở về chế độ nhõng nhẽo, tay tự động quấn lấy cổ Sehun, còn lấy tay xoa xoa lưng cậu như ru ngủ.

- Em lấy canh giải rượu cho nhé?

Lắc lắc.

- Uống nước nhé? Lắc lắc

- Không thèm đâu.....

- Vậy đi ngủ thôi nào.

"Bốp"

- THẰNG KHỐN! - Luhan đột nhiên hét lên.

- Sao thế? - Sehun không tức giận nữa, nhận thấy con nai đang say quắc cần câu này hình như có vấn đề.

- Anh đây bao nhiêu tuổi rồi chứ, 27 rồi đấy.

- Thì sao?

- Cậu nghĩ sao về anh?

- Tuổi tác thì sao?

- Mình quen nhau từ ngày 24 tháng 3, cách đây 4 tháng, trong lúc đang mua bánh ở hàng teokbeokki đầu phố, nhớ không?

- Ừ.

- Lúc đây anh đâu có biết rằng chúng ta sẽ sống chung như thế này đâu... Ợ~

Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc anh, rồi dịu dàng xoa lưng

- Em nhớ Zhang Yixing bạn anh không, thằng cu cũng là người Trung Quốc mà có lúm đồng tiền đó.... Nó nói như vầy nè... Nhỏ hơn 6 tuổi hả? Mày sống chung với con nít hả?... Người như mày cần gì phải nuôi nó, cho nó ăn, cho nó tiền học, rồi lại cho nó tiền tiêu vặt chứ? Bộ mày tính cưới nó để lấy quốc tịch Hàn chắc? Nó mà bỏ đi thì mày chỉ còn trơ trọi một mình thôi nhé... Nó mới mơn mởn ra trường thì mày đã đầu 3 rồi. Nó vừa 30 nam tính quyến rũ thì mày thành ông lão rồi có biết không, ra ngoài đường người ta chào nó bằng anh chào mày bằng chú nhé. Nghe thấy thế rồi anh câm nín luôn...

Sehun sắc mặt càng lúc càng tối, khi Luhan nói xong, cậu cũng cúi gằm xuống,  mắt dán chặt xuống dưới thảm.

- Hun ơi, Hun nhà chúng ta thật đẹp trai quá đi. Anh nuôi Hun tốt quá mà~ - Bỗng dưng Luhan ôm chặt lấy Sehun, người anh như muốn chôn trong vòm ngực rộng.

Sehun im lặng. Hai con người xa lạ đến với nhau bằng chút rung động quyến luyến, không ngờ đã gắn bó với nhau như một gia đình. À, không hẳn, gần như một gia đình. Hai người ở với nhau như vợ chồng, nhưng không hôn thú, miễn cưỡng gọi là cặp tình nhân sống thử. Sống thử trong xã hội hiện đại không bị đánh giá quá khắt khe. Nhưng chuyện người đời soi mói, lại là chuyện cậu được Luhan bao dưỡng bấy lâu. Sinh viên năm thứ 3, gia đình không khá giả, tuy gia đình cũng ở Seoul nhưng lại ở ngoại thành, chỉ có mình Sehun sống trong trung tâm để tiện đi học. Tất cả ăn uống, tiền học phí, tiền tiêu vặt, tiền đi chơi, tiền quần áo, đều là một tay Luhan chi hết. Anh kinh doanh cửa hàng nhỏ, chi tiêu cũng coi là dư dả, ngoại hình đẹp hơn cả chữ đẹp, chỉ có điều lại là người nước ngoài sống lưu vong ở Hàn Quốc. Người ngoài cũng dị nghị, rằng anh ngu ngốc đi nuôi báo cô trai trẻ, rằng cậu chấp nhận yêu người già, hơn nhau những 6 tuổi. 21 và 27, là khoảng cách quá lớn, khi cậu vẫn còn mài quần trong giảng đường đại học, anh đã lăn lộn nhiều năm ngoài đời. Trước kia, khi chưa biết quá nhiều về nhau, luôn có những lúc muốn nói mà lại không biết mở lời như thế nào. Nhưng càng biết nhiều hơn, những điều khó nói lại càng tới nhiều hơn. Sehun luôn tránh nhắc đến những chuyện này, chuyện gây khó xử cho cả hai, tốt nhất không nên nhắc tới. Nhưng hôm nay, người ngoài lại nói như thế, không khác nào tát mạnh vào giữa mặt.. Sehun cúi đầu, mỉm cười khổ sở, Luhan bé nhỏ của cậu trong tình huống ấy chắc hẳn cũng biết nên khóc hay nên cười. Cậu lần lần tìm lấy bàn tay Luhan, nắm chặt.

- Nhưng mà Hun ơi... anh bảo chúng nó là Hun của anh không có làm vậy đâu.... Dù thằng nhóc đó rất trẻ con... rất ấu trĩ.... rất nghèo..... Nhưng mà Hun của anh.... Hunnie của anh... chỉ yêu mình anh thôi.... chỉ thấy mình anh đẹp thôi.... chỉ chăm sóc mình anh thôi.... cho nên...cho nên... Hun sẽ sống với anh mãi mãi.... yêu anh mãi mãi luôn... Anh nói vậy đó, Hun thấy anh có ngoan không? - Những chữ cuối câu cứ nhỏ dần, rồi không kìm được nữa, một giọt nước mắt lấp lánh, nóng hổi trào ra từ khóe mắt.

- Ngoan lắm Xiao Lu - Sehun khẽ mím môi, đưa tay ôm lấy mặt nhỏ, dịu dàng lau đi giọt nước mặt đọng lại nơi bầu má anh. Con nai ngốc này, một ngày phải chịu biết bao nhiêu soi mói, mà sao cứ im lặng không kêu ca gì hết. Nói với em này, em sẽ đem anh giấu anh ra sau lưng, miệng lưỡi thiên hạ để mình em đối phó. Cậu lồng tay vào tay Luhan, mười ngón tay đan chặt, kéo Luhan dựa vào mình.

-Anh lo đến thế sao? Đừng lo nhé, em chỉ ở đây thôi, em không đi đâu hết...

Luhan khịt khịt mũi, rướn người lên hôn nhẹ vào môi cậu

- Anh biết Hun luôn ở đây với anh mà... Anh... Anh đi tắm đây...

Luhan loạng choạng đi vào phía trong, chỉ còn mình Sehun ngồi lại phòng khách. Cậu nắm hai tay, trầm ngâm ngồi trên sopha. Có những mối quan hệ, tưởng là gắn bó cả đời, nhưng thực ra lại chẳng là gì trong nhau, cũng lại có những mối quan hệ, ta chỉ coi nó như người dưng qua đường, đến khi quay đầu lại, đã không thể buông tay nhau ra được nữa. Như mối quan hệ của cậu và Luhan, là trường hợp thứ 2. Ban đầu đến với nhau chỉ vì chút si mê đơn thuần, nhưng không ngờ lại dần trở thành một điều tất yếu trong cuộc sống. Hai người sống với nhau không có hôn nhân, không có khế ước, không có ràng buộc, nhưng cứ ở bên nhau như một thói quen, dần dần đã trở thành gia đình, không hề cảm thấy chút nào gượng ép, như nó dĩ nhiên phải là như thế. Không biết mối quan hệ này sẽ đi bao xa, nhưng lúc này, cậu vẫn khao khát được yêu thương, được bảo vệ con nai ngốc kia trước mọi sóng gió bên ngoài.

Lại nói đến người ngoài, Zhang Yixing, sao anh lại tiêm nhiễm cho vợ tôi mấy cái ba láp ba xàm như vậy hả, uổng công tôi coi anh là chị dâu tốt.

*********

Luhan nằm trên giường đã một lúc lâu, úp mặt xuống gối, hai bờ vai rung rung....

- Daebakkkkk - Anh nhỏm dậy. Sehun vẫn ở ngoài phòng khách chưa có vào. - Còn khóc luôn mới ghê chứ. Diễn xuất của mình ngang hàng Jo In Sung cmnr...Aigoo, thằng nhỏ lọt tròng luôn. -Luhan tủm tỉm cười một mình - Nhóc con, chạy làm sao khỏi tay anh được cơ chứ. He he he... Nhưng mà... Đúng là chỉ mình Hun của tui thôi. Thằng bé ngoan ghê cơ... Hunnnnn àaaaaaaaaa..... Cục cưng àaaa....

Luhan vừa gọi vừa mở cửa phòng chạy ra phòng khách. Trẻ con ngoan thì phải có quà. Ngày mai lại bình minh muộn rồi đây :3

" Người đàn ông 27 tuổi và chàng trai 21 tuổi. tôi không biết bao giờ chúng tôi sẽ kết thúc. Nhưng lúc này, tôi mong cậu ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi. Không cần phải lưu lạc nữa, ở đâu có cậu ấy ở đó là nhà, có cậu ấy, chính là có gia đình." - Một người đàn ông 27 tuổi đang nuôi người yêu nhỏ cho biết.

.

.

.

Cách đó không xa, tại chung cư X, nhà số ABC

- Yifan à, tự nhiên em hắt xì những bốn cái, như có âm binh nhắc.

- Cảm lạnh rồi chứ sao, người đã yếu còn không chịu đổi ca trực, bệnh viện em đâu thiếu bác sĩ...

Ờ, anh họ Zhang, quả thật âm binh có nhắc đến anh, nhưng cậu ta cũng chỉ bị lừa mà thôi a~~~~

- YINGMI - 

27/7/2015









Kỉ niệm tròn một năm. Tạm biệt anh...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com