(Hunhan-Ngược) LOVE PAINFUL: TRÚT LINH HỒN.
Chap 9: Lộc Hàm.
TRÚT LINH HỒNChap 9: Lời kể của Ngô Thế Huân.Lộc Hàm không đến trường nữa, ngày đầu tiên tôi còn có thể tự trấn an rằng cậu ấy đang dưỡng bệnh rồi ngày mai sẽ đi học, nhưng ngày sau đó Lộc Hàm cũng không xuất hiện. Tôi hỏi người trong lớp, bọn họ cũng chẳng ai biết tin tức gì về Lộc Hàm, ai cũng nghĩ đơn thuần rằng cậu ấy đơn giản nghỉ vì ốm. Trong lòng tôi bất an vô cùng, ngày hôm đó cậu ấy bị vài người đưa đi, không biết đã đi đâu mất rồi. Không được nhìn thấy Lộc Hàm quả thật trong lòng rất bức bối, tôi đành trực tiếp hỏi thầy giáo." Lộc Hàm đã rút hồ sơ rồi."" Sao cơ ạ?"Tin này như sét đánh ngang tai, tôi tròn mắt nhìn thầy ấy, vội hỏi lại: " Rút hồ sơ khi nào ạ?"" Hôm qua, có người nhà đến rút hồ sơ rồi."Không kịp chào thầy, tôi khẩn trương chạy đi.Lộc Hàm làm sao có thể không một lời nói nào đã biến mất như chưa từng tồn tại trong cuộc sống của tôi. Tôi gọi vào số máy của cậu ấy, không có lời hồi đáp nào cả. Chết tiệt! Chẳng lẽ biến mất thật ư?Tôi cứ chạy cho đến khi nhớ ra bản thân không biết nhà Lộc Hàm, đơn giản chỉ biết cậu ấy ở cùng khu với mình. Tôi nhớ ra góc nhỏ Lộc Hàm hay trốn một mình, nhanh chân chạy đến nhưng Lộc Hàm không còn ở đây nữa. Tôi cứ ngẩn ra nhìn không gian lạnh lẽo, bản thân tự tưởng tượng ra bóng dáng run rẩy vì sợ hãi của Lộc Hàm. Cậu ấy biến mất thật rồi.Lộc Hàm...Mệt mỏi ôm lấy trán mình, tôi dựa người vào vách tường giữ cho bản thân khỏi ngã. Sự bất lực và mệt mỏi khiến cho đôi chân không đứng vững nổi, tôi ngồi xuống đất, cúi đầu xuống." Tên xấu xa này..."Đi không một lời từ biệt nào, khiến tôi một mình ôm hi vọng cậu ta trở lại. Lộc Hàm thật quá mức tồi tệ, lại khiến tôi đau lòng như thế này. Cố kìm nén cảm xúc hỗn độn trong lòng, tôi đứng dạy, rời đi.Cậu ấy không đáng để tôi phải lưu luyến hay đau lòng nữa. Ngay từ đầu là do một mình tôi tự cho rằng có thể cùng Lộc Hàm bước qua tuổi 17 tuyệt đẹp, tất cả cũng chỉ là tự bản thân huyền huyễn ra mà thôi. Dặn lòng rằng như vậy nhưng lòng vẫn nhói đau, tôi điên mất rồi.Bầu trời tối có những ánh sao thật đẹp, trong mắt tôi lại chẳng có gì đặc sắc cả. Tôi rất thích ngắm sao, nhưng hôm nay tâm trạng tệ tới mức cảm thấy những vì sao kia thật xấu xí. Tôi nằm trên ghế ngoài sân, chăm chú nhìn những ngôi sao. Lòng trống rỗng một cách kì lạ. Cảm giác như bản thân mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng, tôi từ từ nhắm mắt lại. Bắt ép bản thân quên đi cảm xúc thực tại.Khóe mắt nóng ẩm, tôi nhanh tay gạt đi.Không được phép yếu đuối, tôi không được phép rơi lệ. Dù trong hoàn cảnh đau đớn nhất cũng không được phép yếu đuối. Chỉ là lòng thật sự rất đau, tôi cũng rất nhớ Lộc Hàm. Tôi nhớ cậu ấy vô cùng.Một lần nữa tôi cầm điện thoại lên gọi cho cậu ấy. Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng nói đầy lạnh nhạt của phát thanh viên. Chiếc điện thoại tuột ra khỏi tay rơi xuống đất, tôi cũng chẳng buồn nhặt lên, cố gắng nhắm mắt lại để ngăn cho những giọt nước mắt không rơi.Cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ...Tiếng điện thoại khiến tôi tỉnh giấc. Chiếc điện thoại dưới đất reo mãi không ngừng, tôi mệt mỏi cúi xuống nhặt lên. Khi nhìn thấy người gọi đến, tôi dường như quên mất nỗi đau hiện tại, nhanh tay bắt máy." Lộc Hàm!""..."Đầu bên kia im lặng như tờ. Lộc Hàm vốn không thể nói vậy tại sao lại gọi điện thoại chứ không phải là video, tôi nhìn màn hình điện thoại, lại đặt lên tai hỏi như một kẻ mất trí." Cậu đang ở đâu? Tại sao lại đi? Tại sao lại không nói cho tôi biết rằng cậu sẽ đi?"Dường như chính bản thân tôi cũng quên mất rằng Lộc Hàm không thể nói, lại cứ thế hỏi hết những điều trăn trở trong lòng dù biết sẽ không có tiếng đáp lại. Không cần cậu ấy nói chỉ cần cậu ấy biết tôi còn quan tâm đến mình là được, làm ơn đừng khiến lòng tôi trống rỗng thêm nữa. Nếu biết tôi còn lo lắng, quan tâm cậu như vậy, thì làm ơn hãy gặp mặt tôi dù là lần cuối cùng cũng được.Bên kia đột nhiên có tiếng thở gấp, tôi đứng bật dạy, lo lắng: " Lộc Hàm..."Tiếng khóc khe khẽ, tôi gần như có thể biết được Lộc Hàm đang khóc." Cậu đang ở đâu?""..."" Ở đâu?"Tôi mất bình tĩnh hét lên.Tiếng ngắt máy khiến tôi lạnh toát cả người. Tôi vội gọi lại nhưng không còn kết nối nữa.Mẹ kiếp! Không kịp suy nghĩ gì, tôi chạy đi.Con ngõ nhỏ trong đêm tối tăm mà lại lạnh lẽo, tôi hít một hơi thật sâu, nuôi hy vọng tiến đến gần. Trong không gian nhỏ hẹp tăm tối bóng dáng nhỏ bé run rẩy. Tôi mở to mắt, ngây ra nhìn, thanh âm dường như bị chặn đứng trong cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được." Hàm..."Lộc Hàm ngước đầu lên, không để tôi nhìn rõ khuôn mặt cậu ấy ra sao đã nhào lên ôm chặt lấy eo tôi, tay cậu ấy siết thật chặt." Hàm..."Tôi không thích ứng kịp, phản ứng cũng đột nhiên trì trệ mãi. Tôi đưa tay nắm lấy vai Lộc Hàm." Cậu sao vậy?"Những lúc sợ hãi cậu ấy sẽ một mình trốn trong này, tôi đã đoán đúng. Bản thân lại lo lắng, đưa tay lên giữ chặt lấy đầu Lộc Hàm.Cậu ấy run lắm, dù đã được tôi ôm mà vẫn run rẩy, tôi cố gắng trấn an Lộc Hàm: " Không sao đâu..."Lộc Hàm ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa lắc đầu dường như sợ đến mức không còn biết là tôi bên cạnh hay là ai nữa, chỉ biết cố gắng bám víu để tìm kiếm sợ giúp đỡ từ người khác." Vừa rồi rõ ràng còn ở đây."Qua bờ tường, tôi nghe thấy tiếng người vọng sang, những tiếng bước chân chạy vội vàng đồng nghĩa với việc Lộc Hàm càng run hơn. Cậu ấy vì sợ hãi cùng cực mà ngước lên nhìn tôi, ánh mắt như cố gắng nói điều gì đó nhưng vì hoảng loạn mà không biết bày tỏ ý tứ của mình.Tôi đương nhiên rất hiểu hoàn cảnh thực tại, thận trọng hỏi Lộc Hàm: " Bọn họ muốn bắt cậu?"Lộc Hàm gật đầu loạn lên, cậu ấy đưa tay tóm chặt lấy vạt áo tôi, sợ hãi nép người vào tôi.Tôi mải nghĩ ngợi một lúc, tiếng người xung quanh vẫn văng vẳng truyền tới. Bọn họ đang dáo diết tìm Lộc Hàm trong khu này. Nhìn bộ dạng cậu ấy lúc này quả thực có thể đoán được việc gì đang diễn ra, trong bóng tối bộ quần áo trắng khiến Lộc Hàm như một hồn ma vất vưởng, đầu tóc bù xù bẩn thỉu. Tôi cởi áo khoác ra mặc lên người cho Lộc Hàm." Đi theo tôi."Tôi nắm chặt tay Lộc Hàm kéo đi.Anh sẽ bảo vệ em, bằng mọi cách sẽ để em được an toàn. Lộc Hàm, đừng sợ...End chap 9.Còn quá nhiều bí ẩn, cứ một chap được đăng là lại giải thích cho chap trước. Cứ thế tôi dần dần mất đi chất xám của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com