Hunhan Nguoc Love Painful Trut Linh Hon
Chap 3: Lời kể của Ngô Thế Huân.Gặp được bố mình thật sự tôi đã rất vui, cũng lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn thấy ông ấy. Bố tôi đã gầy đi rất nhiều rồi, công việc có vẻ như rất bận rộn. Hai người chúng tôi nói chuyện với nhau gần một tiếng, bố lại có công chuyện cần đi gấp. Dù sao cũng đã được nói chuyện với bố, tôi cũng không còn cảm giác quá vướng bận chuyện gì trong lòng nữa.Trên đường về nhà, vô tình một chiếc điện thoại bị ném rơi xuống chân tôi. Chiếc điện thoại đập vào đầu gối khiến tôi bị đau.Cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên, tôi nhăn mày lại, ánh mắt nhìn về phía góc nhỏ của con ngõ, góc khuất lại tối do trời đang dần sẫm màu, nên tôi không nhìn rõ là ai nữa." Ai vậy?"Có tiếng thở khe khẽ phát ra từ góc nhỏ, tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, quyết định đến đó xem sao. Tùy tiện vứt đồ lung tung như vậy thật sự rất nguy hiểm cho những người xung quanh.Trong góc nhỏ, bóng người nhỏ nhắn thu lại không chừa chỗ nào ra, tôi tiến đến, đột nhiên cảm thấy mái tóc đó có đôi chút thân quen. Não bộ của tôi lướt qua hình dáng của Lộc Hàm, dù mới gặp ở trường thôi, nhưng tôi quả thật đã ấn tượng với vẻ ngoài có phần kì dị của cậu ấy." Lộc Hàm?!"Cậu ấy run rẩy ngứơc lên nhìn, lần thứ hai trong ngày tôi gặp cậu ấy đột nhiên lại trong bộ dạng khó coi thế này. Lộc Hàm ngây ra nhìn tôi, một vết nước mắt chảy dài xuống má.Tôi vô cùng kinh ngạc, quả thật cảm thấy khó xử khi thấy tình huống này. Việc tại sao cậu ấy ở đây với bộ dạng này cũng khiến tôi khó hiểu bội phần. Lộc Hàm bị làm sao vậy?Cậu ấy run rẩy sợ hãi điều gì đó, đôi mắt sau cặp kính cứ run lên, chân tay lại thu thật chặt lại." Lộc Hàm, cậu sao vậy?"Tôi vội ngồi xuống trước mặt, một tay đặt lên vai Lộc Hàm. Đến cả sự run rẩy của Lộc Hàm cũng truyền sang lòng bàn tay của tôi. Cậu ấy sợ tới mức run rẩy kịch liệt." Lộc Hàm...'Vì biểu hiện lạ lùng của Lộc Hàm cũng khiến tôi hoang mang vô cùng. Tôi nắm chặt lấy vai cậu ấy, lắc nhẹ đủ để Lộc Hàm tỉnh táo." Này!"Lộc Hàm vội gạt tay tôi ra khỏi vai cậu ấy, tay tựa vào tường mà đứng dạy. Tôi câm bật, không biết nên làm gì trước tình huống đột xuất kì quái này. Lộc Hàm đi lướt qua. Tôi để ý cậu ấy không đi giày, quần áo còn chưa thay, chẳng lẽ nhà Lộc Hàm ở quanh khu này?" Đợi đã."Nhanh nhẹn nắm lấy tay Lộc Hàm, cậu ấy dừng lại, không dám quay lại nhìn tôi. Không biết đã có chuyện gì xảy ra mà Lộc Hàm lại sợ hãi như thế. Tôi đi lên đứng trước mặt, lo lắng hỏi Lộc Hàm: " Cậu có thể đi được một mình không?"Dù sao Lộc Hàm cũng là một người bạn tôi quen biết, cũng không thể để cậu ấy đi một mình với bộ dạng này được, chưa kể thời tiết buổi tối rất lạnh, lại nguy hiểm.Lộc Hàm nhẹ nhàng gật đầu, ý là mình có thể đi được một mình. Tôi từ từ buông tay Lộc Hàm ra.Chợt vang lên vài tiếng nói từ bức tường ngăn cách mà truyền tới." Cậu ấy chỉ ở gần đây thôi."Đồng tử của Lộc Hàm co thắt lại, tay cậu ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi, ánh mắt hoảng sợ nhìn tôi." Sao vậy?" Lộc Hàm đứng sát về phía tôi, mặt biến sắc khi nghe vài giọng nói từ đâu phát ra. Tôi đương nhiên cũng có nghe thấy, nheo mắt nhìn Lộc Hàm. Tôi cũng có thể đóan ra chuyện gì đang xảy ra, từ bộ dạng lôi thôi lẫn nét hoảng sợ của Lộc Hàm, chắc chắn đám người kia có liên quan đến chuyện này.Lộc Hàm đột nhiên đưa tay lên trước mặt làm vài động tác gì đó. Cậu ấy không nói được, chắc chắn là đang sử dụng kí hiệu của người câm, nhưng tôi vốn không hiểu thứ ngôn ngữ đó, đành lắc đầu với cậu ấy.Lộc Hàm kiên nhẫn cầm lấy tay tôi, vạch lên lòng bàn tay tôi vài đường nét, tôi từ từ cảm nhận thật kĩ, nhăn mày hỏi lại cậu ấy: " Cứu?"Lộc Hàm gật đầu, nắm chặt lấy tay tôi.Lộc Hàm chính là đang cầu cứu tôi, có lẽ cậu ấy đang bị đám người kia truy bắt. Tôi không chần chừ, đưa tay lên khẩn trương tháo kính trên mặt cậu ấy, nắm lấy tay Lộc Hàm kéo đi. Bước ra khỏi con ngõ nhỏ, một người đàn ông mặc âu phục đen tiến tới. Lộc Hàm vì sợ hãi mà nép chặt vào người tôi. Như một bản năng, tôi đưa tay ôm lấy vai Lộc Hàm, áp mặt Lộc Hàm vào vai mình che chắn." Này, có nhìn thấy một cậu nhóc đeo kính tóc dài chạy qua đây không?"" Không."Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dốc vì sợ của Lộc Hàm, để cậu ấy không thở quá mạnh tôi đành ôm chặt hơn một chút. Người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn một lúc rồi cũng quay đầu đi.Thở phào một tiếng, tôi buông Lộc Hàm ra. Cậu ấy thẫn thờ, ánh mắt trông vô cùng mệt mỏi, không có một chút sức sống. Có lẽ là quá sợ hãi chăng? Khi này tôi mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt của Lộc hàm. Kì lạ thật đấy, bỏ kính ra nhìn Lộc Hàm lại có gì đấy rất khó nói. Tôi có cảm giác gì đó hết sức kì lạ, ngờ ngợ, bâng khuâng. Là chỗ nào nhỉ? Thân thuộc? Thấy tôi ngây ra nhìn, Lộc Hàm cầm lấy kính đeo lại. Có lẽ cậu ấy không muốn ai nhìn thấy khuôn mặt của mình. " Nhà cậu ở đâu?"Tôi sẽ đưa Lộc Hàm về nhà cậu ấy. Dù không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ở bên ngoài chẳng phải sẽ nguy hiểm hơn ư?Lộc Hàm lắc đầu, tay lại nắm lấy tay tôi." Sao?"Lộc Hàm đưa tay lên vạch vào lòng bàn tay tôi những nét vẽ đơn giản, tôi phải tập trung lắm mới có thể cảm nhận được cậu ấy đang viết gì." Cậu không muốn về nhà?"" Thế cậu muốn đi đâu?"Lộc Hàm suy nghĩ, mặt rầu rĩ, cuối cùng lại vẽ lên tay tôi." Cậu đói ư?"Tôi đưa tay sờ vào túi quần mình, tôi không có mang tiền theo người. Lộc Hàm đói bụng, nếu không mua gì đó thì cậu ấy sẽ chết đói mất. Lộc Hàm lại không muốn về nhà mình, chẳng lẽ đưa cậu về nhà tôi?Quả thật tôi có chút lưỡng lự, căn bản vì nhà tôi không thể tùy tiện để người khác vào được, vì là nhà của quan chức cấp cao mà, vấn đề bảo mật luôn phải thật chặt chẽ. Lộc Hàm lại cứ nhìn tôi một cách tội nghiệp thế kia. Tôi rất dễ mủi lòng." Được rồi, đi theo mình."Tôi đi trước, Lộc Hàm đứng ngây ra nhìn, vô thức tôi quay lại nắm lấy cổ tay cậu ấy kéo đi.Món ăn tôi có thể nấu ngon nhất chính là mì gói. Có lẽ lúc này có thứ gì đó để ăn cũng sẽ tốt hơn so với việc không có gì để ăn cả. Lộc Hàm ăn rất nhanh, tôi rót một cốc nước, cẩn thận nhắc nhở cậu ấy ăn chậm lại.Lộc Hàm vừa ăn vừa liếc nhìn, thấy tôi nhìn, hình như ngại ngùng mà ăn chậm lại một chút. Cậu ấy với cốc nước uống một hơi, đột nhiên vì sặc mà ho. Tôi đưa tay vỗ ngực cho Lộc Hàm." Bảo cậu ăn chậm một chút."Buông đũa xuống, Lộc Hàm đưa mắt nhìn nơi khác, cậu ấy chăm chú nhìn bức chân dung to lớn của tôi treo ở ngoài hành lang đi vào khu phòng ăn. Bức ảnh được chụp khi tôi tròn 16 tuổi, nhìn hơi khoa trương một chút, nhưng do bố tôi chỉ định nên tôi cũng không dám đưa xuống." Cậu ăn tiếp đi."Cậu ấy cứ nhìn như vậy khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng. Lộc Hàm nhìn tôi, cầm đũa lên tiếp tục ăn.Tôi không muốn gọi người giúp việc nữa nên tự mình rửa bát đũa, Lộc Hàm ngồi đằng sau, khi tôi lau tay quay lại đã không thấy cậu ấy trên ghế nữa. Lộc Hàm đang đứng ngay trước tấm ảnh của tôi, ánh mắt khó hiểu vô cùng, cậu ấy đang nghĩ gì tôi cũng không biết nữa.Tôi tiến đến, đứng cạnh Lộc Hàm. Bức tranh này có gì lại khiến Lộc Hàm chú tâm đến như thế, dường như cậu ấy còn không để ý đến tôi đã đứng bên cạnh từ lúc nào.Mãi một lúc Lộc Hàm mới quay sang nhìn tôi, tình cờ tôi cũng đang nhìn cậu ấy. Ánh mắt Lộc Hàm mơ màng buồn, tôi có thể đọc được ý vị trầm buồn trong đôi mắt sau cặp kính dày. Lộc Hàm đang nhĩ gì mà lại nhìn tôi như thế?Tầng nước mỏng manh trong đáy mắt Lộc Hàm rơi xuống má, khóe môi cậu ấy trùng xuống, người đột nhiên run lên. Lộc Hàm nhìn đi nơi khác, nhanh tay lau đi vệt nước mắt trên má mình." Lộc Hàm..."Ngày đầu tiên tôi gặp Lộc Hàm, ấn tượng cậu ấy để lại khó mà quên đi được. Một cậu học sinh có mái tóc dài và cặp kính dày, sự bí bí ẩn ẩn của Lộc Hàm khiến tôi tò mò. Bộ dạng kì lạ hôm nay của cậu ấy, những giọt nước mắt sợ hãi cũng thật kì lạ. Tôi có cảm giác bâng khuâng trong lòng. Cảm giác Lộc Hàm có gì đó thân quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết cảm giác đó là gì.Lộc Hàm là một người kì lạ nhất mà tôi từng gặp. Một người mà sau này khiến tôi không còn là chính mình nữa...End chap 3.Cảm giác Thế Huân nắm tay với ôm bảo vệ Lộc Hàm sao mà nó ngọt ngào thế. Cảm giác đó là gì nhỉ? Chap sau sẽ rõ, khá là bất ngờ luôn =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com