TruyenHHH.com

Hunhan Nguoc Love Painful Trut Linh Hon


NGƯỢC ÁI

Chap 2: Lời kể của Lộc Hàm.

Tôi muốn kể với các bạn một câu chuyện về tình yêu...

Tình yêu của tôi.

Ái tình là máu.

Tình yêu của tôi đau khổ và đắng cay.

Sự nhu nhược của một đứa yếu đuối như tôi và sự tàn nhẫn của một kẻ như anh ấy đã biến tình yêu thành một nỗi ám ảnh đeo bám suốt cuộc đời.

Cách tốt nhất để chấm dứt những ái tình rướm máu là gì?

Thế Huân?!

Tôi là Lộc Hàm, 17 tuổi, sinh ra trong một gia đình nhiều đời làm chính trị gia.

Bố tôi đang vinh hạnh được đảm nhiệm chức vụ Tổng thống nước hiện nay Lộc Hưng Hàm. Ông ấy luôn bận rộn với cương vị của mình nên không còn dành nhiều thời gian cho tôi nữa.

5 năm trước, khi vẫn còn là một ứng viên, bố tôi vẫn thỉnh thoảng dành chút thời gian ở bên cạnh dạy bảo tôi. Nhưng sau khi lên chức Tổng thống, tôi và ông ấy lại dần dần xa cách hơn, bố tôi vì vấn đề chính trị mà quyết định đi thêm bước nữa sau khi mẹ tôi đột ngột qua đời vì bệnh.

Tôi đã rất giận bố mình khi ông quyết định đi bước nữa. Nhưng rồi sự hiểu chuyện và những điều bố tôi dạy đã khiến lòng tôi xuôi đi một chút. Tôi chấp nhận sự thật rằng mình phải sống với phu nhân mới, nhưng trong thâm tâm lại thật sự không thích bà ấy chút nào.

Tôi có cảm giác phu nhân mới trong lòng là một loại suy nghĩ khác ngoài mặt. Khi bố về nhà, bà ấy đối xử với một đứa tàn tật như tôi rất chu đáo và nhẹ nhàng, nhưng khi ông ấy đi khỏi sự thờ ơ của bà ấy khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Tôi vốn là một đứa trẻ bị câm bẩm sinh, khi sinh ra đã nhận được tình yêu thương của mẹ mình vô điều kiện, bản thân vì thế mà trở nên yếu đuối , ỉ lại. Từ khi mẹ đột ngột qua đời vì bệnh tật, tôi đã từng trầm cảm một thời gian dài, bản thân rơi vào sự khủng hoảng và sợ hãi, sợ rằng trên đời này sẽ không còn ai yêu thương mình nữa. Vì chứng trầm cảm nặng nề mà tôi buộc phải nghỉ học 1 tháng để điều trị. Sau khi điều trị và đỡ hơn, tôi trở lại cuộc sống bình thường, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn của tôi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tôi sợ mọi người xung quanh mình một cách khó hiểu, cảm giác bọn họ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì chỉ vì tôi bị câm và chẳng ai muốn bắt chuyện với một đứa câm như tôi. Chính vì thế tôi càng sống khép kín hơn, ý nghĩ sợ hãi khiến tôi không dám nói chuyện với bất kì ai cả.

Việc tôi là con trai của Tổng thống cũng không ai biết cả, chỉ những người hay đến nhà tôi lấy giấy từ bắt gặp tôi mới biết. Một người hoàn hảo như bố tôi lại có một cậu con trai tàn tật, có lẽ mọi người sẽ rất khó tin đi. Tôi sợ hãi việc này lắm, luôn trốn tránh gặp mặt ai đến nhà.

Tôi luôn sợ hãi mọi thứ xung quanh, nhất là người mẹ kế của mình, tôi luôn đề phòng với bà ấy, cảm giác nếu chỉ mất cảnh giác một lúc điều đáng sợ sẽ đến với mình.

Tôi sợ cả mọi người xung quanh, sợ họ sẽ biết tôi là con của bố mình, sẽ đàm tiếu và lăng mạ tôi, thậm chí lấy tôi ra để uy hiếp ông ấy.

Tôi rất sợ, luôn sống trong sự sợ hãi dày vò.

Nhưng điều kì lạ cuối cùng lại xảy ra, lần đầu tiên có người bắt chuyện với tôi trước, cậu ấy lại là học sinh mới chuyển đến, không vì sự kì dị của một đứa như tôi mà ngại tiếp cận. Cậu ấy kì lạ thật đấy.

Khi tôi vẫn còn sợ hãi cậu ấy, cách xa cậu ấy, trốn tránh cậu ấy, Thế Huân lại cố gắng tiếp cận tôi bằng cách thông thường nhất. Những lời cậu ấy nói ra rất đơn giản, chỉ là ngồi ăn cơm cả nhau, nói vài chuyện về mình, nhưng tôi thật sự vẫn rất sợ phải nói chuyện với cậu ấy. Chỉ đến khi Thế Huân bực bội muốn rời khỏi tôi mới sực tỉnh khỏi sự sợ hãi của bản thân.

Lần đầu tiên tôi mạnh dạn nắm lấy cổ tay một người khác. Không hiểu cảm giác lúc đó ra sao, chỉ biết Thế Huân không hề nguy hiểm như bản thân vẫn nghĩ, ánh mắt cậu ấy không có một chút tư lợi gì khi nói chuyện với tôi, chỉ đơn thuần là muốn bắt chuyện cả tôi.

Giọng nói của cậu ấy rất dễ nghe, khi tức giận cũng không quá đáng sợ, dễ khiến lòng người khác an tâm rất nhiều.

Ngô Thế Huân, tôi sẽ nhớ cậu ấy.

Sau khi trở về ngồi nhà tràn đầy không khí ảm đạm, tôi bắt gặp mẹ kế đang ngồi với một người đàn ông trên chiếc ghế dài ngoài phòng khách. Tôi từ từ tiến lại, sự sợ hãi hiện rõ trong đáy mắt màu hổ phách của mình. Bà ấy đang làm gì đó với một người đàn ông, tôi chậm rãi đi đến, chiếc balo trên vai rơi xuống đất cạch một tiếng khi nhìn thấy hình ảnh không mấy đẹp mắt.

Hai người trên ghế rời khỏi nhau, mẹ kế đưa mắt nhìn tôi.

" Lộc Hàm về rồi à?" Bà ấy vẫn bình thản hỏi tôi như không có chuyện gì xảy ra.

Điều tôi cảm thấy sợ hãi nhất chính là về nhà nhìn thấy cảnh này. Tôi vô cùng sợ hãi, cảm giác như bà ấy đang phản bội bố tôi. Tôi vô cùng căm phẫn, nhưng lại không thể làm gì được ngoài việc im lặng trong sợ hãi.

Bà ấy vô cùng đáng sợ, ánh mắt bà ấy nhìn tôi như có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào. Tôi vội cầm lấy balo lên, chạy một mạch lên cầu thang.

Vì sự sợ hãi luôn thường trực trong lòng, tôi đóng chặt cửa lại, lưng dựa vào cửa, tay ôm lấy miệng, nước mắt chảy xuống má. Trong căn nhà này mọi người đều vô cùng đáng sợ, chỉ có một mình tôi cô lập nơi đây, một mình đối với sự sợ hãi vô cùng này.

Những lúc sợ hãi như vậy, tôi sẽ trốn trong góc tủ một mình để kiểm điểm nỗi sợ của bản thân.

Vì sao tôi lại sợ hãi như thế?

Thứ khiến tôi luôn sợ hãi là cái gì?

Tôi muốn biết tất cả nỗi sợ này là từ đâu?

Một mình như con búp bê cô độc nơi góc tủ quần áo, nỗi sợ trong tôi luôn khiến bản thân trở nên đau đớn, hơi thở vì thế mà không ổn định như bình thường nữa.

Cửa tủ đột nhiên mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào, bóng người hiện lên trước mặt, cả người tôi đột nhiên run lên kịch liệt.

" Lộc Hàm sao con lại ở trong này?"

Bà ấy ngồi xuống trước mặt tôi, nụ cười trên môi nửa chính nửa tà. Sự sợ hãi càng khiến tôi run rẩy hơn, chân tay thu chặt vào nhau không chừa ra bất cứ chỗ nào.

" Con sợ gì à?"

Bà ấy đưa tay lên chạm vào bàn tay lạnh ngắt của tôi. Vì quá hoảng sợ, tôi lại mạnh tay hất ra, mắt mở to nhìn bà ấy.

" Con sao vậy?"

Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của bà ấy một chút nào. Nó đem đến một nỗi sợ hãi tột cùng.

Vẻ mặt của Lý Hồng Luân sa sẩm, bà ấy nắm lấy tay tôi lôi ra khỏi tủ quần áo, móng tay của bà ấy ghim chặt vào cổ tay khiến tôi đau đớn hơn.

" Đừng vô lễ như thế, ta muốn nói chuyện với con mà."

Tôi vô cùng sợ hãi, ra sức gạt tay bà ấy ra khỏi cổ tay mình. Dường như hiểu ý tôi, Lý Hồng Luân buông tay ra, lại nắm lấy cằm tôi đả kích một đòn chí mạng: " Ngậm miệng lại và sống một cách bình thường, con làm được đúng không?"

Cằm tôi bị bà ta bóp như muốn vỡ ra, khuôn mặt Lý Hồng Luân vô cùng độc ác, tôi biết rằng bà ta đang uy hiếp mình. Nếu để lộ bất cứ thông tin gì, tôi sẽ phải chết.

Nước mắt của sự sợ hãi chảy xuống mặt, tôi đưa tay lên nắm lấy cổ tay bà ta. Lý Hồng Luân cong môi cười, mạnh tay đẩy tôi ngã ra đằng sau.

" Nhớ lấy!"

Tôi sợ hãi lồm cồm bò dạy, vội vàng chạy ra khỏi phòng, trốn chạy khỏi nơi đáng sợ này.

" Kệ nó đi, bị câm không nói gì được đâu, gan cũng không đủ lớn để chống đối lại."

Nơi này là những tòa biệt thự sang trọng, những con ngõ to lớn khó tìm được góc nào có thể trốn được. Tôi mãi mấy lần mới tìm được một góc nhỏ, mỗi khi bị Lý Hồng Luân làm cho sợ hãi sẽ chạy đến đây trốn tránh. Đây không phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến việc mất mặt của bà ấy, mỗi lần như vậy sẽ bị Lý Hồng Luân đả kích, cấm tiệt mọi thông tin.

Tôi sợ vô cùng, rất rất sợ.

Tôi sẽ trốn trong góc nhỏ này, ôm lấy thân thể yếu ớt cô độc của mình. Quả thật tôi luôn tuyệt vọng với cuộc sống này, một mình bản thân tôi có thể trụ được đến cùng không?

Tôi nhớ bố mình, muốn gặp ông ấy.

Lấy chiếc điện thoại, tôi nhanh tay thực hiện một cuộc gọi video với bố mình. Tiếng điện thoại tương tác kéo dài, cuối cùng hiện lên chữ không thể thực hiện cuộc gọi video. Chết tiệt! Những lúc tôi cần ông ấy nhất vậy mà bố tôi lại bặt vô âm tín. Vì sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi trong lòng, tôi tức giận ném chiếc điện thoại ra ngoài thật mạnh.

Bản thân muốn hét thật to nhưng cổ họng khô rát bỏng cháy. Tôi là một đứa bị câm.

" Ai vậy?"

Giật mình, tôi ngước lên, nhìn thấy chiếc bóng đổ dài trên mặt đất. Tôi theo bản năng thu người lại sâu trong góc nhỏ, đầu cúi xuống trốn tránh người khác.

" Lộc Hàm?!"

Tôi ngước nhìn, đáy mắt rung lên.

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com