Hunhan Chanbaek Em Co The Doi Toi Khong Nguoi Toi Yeu
- Baekhyun à. Ra đây tớ nói cái này này! – Chanyeol nhìn Baek nghi hoặc rồi kéo tay Baek ra khỏi phòng bệnh.- Có chuyện gì? – Baek nhăn nhó cố chạy thật nhanh để theo kịp bước chân của anh (Au: Chân ngắn, khổ quá mà :v )- Lúc nãy cậu có nghe thấy Luhan lẩm bẩm gì không? – Chan khoanh tay, đứng nhìn Baek hỏi.- Tớ... không có. – Baek giật mình, nhớ lại cảnh tượng khi ấy. Nhưng cậu đã nhanh chóng phủ nhận.- Nhìn thẳng vào mắt tớ đây này! Trả lời thật lòng đi Baekhyun! Có thật sự là cậu không nghe thấy gì không? – Chanyeol dường như đã nhìn thấy trong ánh mắt của Baek loé lên vài tia đau khổ rồi ngay lập tức vụt tắt.Baek bị bắt buộc, đành phải nhìn vào mắt Chanyeol. Nó làm cậu nhớ lại khung cảnh lúc ấy. Sehun đã nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Luhan. Hun nhìn Han một lúc khá lâu rồi đặt môi mình lên vầng trán cao của Luhan và mỉm cười. Baek lúc đó đang đứng ở mép cửa, cậu định bước vào thì thấy cảnh tượng này nên đành nén lòng mà quay đi.Chanyeol... phải chăng anh đã nhìn thấu cảm xúc của Baekhyun lúc đó?Baek bỗng cảm thấy khoé mắt cay cay. Trong mắt cậu đong đầy những nước và nước. Nó trở nên nặng dần và rơi xuống, tạo thành từng giọt lệ lấp lánh.- Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. – Chan không muốn nhìn Baek khóc nữa, đành buông tay, lảng tránh ánh mắt của Baek. – Vật đính ước, à không, cái vòng ấy. Là ai tặng cho cậu vậy?- Tớ cũng không biết nữa. Hình như là có ai cho tớ hay sao ấy. – Baek quệt quệt nước mắt, lấy lại tinh thần.- Không nhớ là ai sao? – Chan có phần hơi lo lắng. Thật ra anh vẫn nuôi hi vọng, Baekhyun chính là Bạch Hiền.- Ừm. Tớ không nhớ được. Nhưng có lẽ quản gia của tớ biết chăng? – Baek bấm số máy gọi, ngay lập tức ông bắt máy.- Chào cậu chủ. Xin hỏi cậu gọi tôi có việc gì?- Ông quản gia, chiếc vòng hình mặt trời ấy, là ai đã tặng cho tôi? – Baek bật loa lên và hỏi.- Thưa cậu chủ, chiếc vòng đó cậu chủ được tặng trong dịp sinh nhật thứ 6. Nhưng là ai thì tôi cũng không biết, bởi vì cậu không nói cho bất kì ai.- Ừm. Vậy thôi nhé.- Khoan đã! Tại sao cậu lại không nhớ chuyện đó chứ? – Chanyeol cắt ngang lời Baek.- Cậu Chanyeol đúng không ạ? Cậu không biết đấy thôi, cậu chủ nhà chúng tôi trước đây vì một tai nạn mà mất hết trí nhớ. Nên tạm thời cậu ấy không nhớ bất cứ thông tin nào về 6 năm trước cả. – Tiếng ông quản gia đột ngột vang lên.- Ông nói sao? – Chanyeol hét lên – Baekhyun bị mất trí nhớ?- Đúng là như vậy. – Baek nhìn sang một bên, tránh mặt anh. – Tớ chỉ biết rằng mình bị mất toàn bộ trí nhớ sau vụ tai nạn ô tô đó thôi.- Cậu... có phải là Bạch Hiền? - Không! Tớ là Baekhyun! Byun Baekhyun!- Cậu không phải có một tên khác là Biện Bạch Hiền sao? – Chan ôm vai Baek, lắc mạnh. Anh đang thực sự rất xúc động.- Tớ là người Hàn Quốc! Sao có thể có tên của người Trung Hoa được! – Cậu hét lên, gạt tay Chan ra khỏi người mình.- Cuối cùng cũng không thể nào... - Chan lảo đảo rồi ngồi phịch xuống sàn. – Nhưng cái vòng đó... mặt trời, không thể bị khuyết ở giữa được! Chiếc vòng đôi mà tớ mua là cái duy nhất trong đất nước Hàn Quốc này!- Tớ không biết, nhưng nó không cùng đôi với cậu! Cho nên tớ không phải là cái người Bạch Hiền gì đó mà cậu tìm đâu!- Cậu... cậu chủ! Cho phép tôi nói vài lời được không?- Ông nói đi.- Chiếc vòng đó, thực ra... Trong vụ tai nạn ấy, trong tay cậu nắm chạt nó nên chiếc nguyên bản đã bị vỡ nát. Ông chủ vì lo rằng đó là vật rất quan trọng với cậu, nên sợ cậu buồn, ông đã bỏ tiền ra thuê một người thợ rèn lại bản khác. Vì ông chỉ nhớ được hình dáng của chiếc vòng gần giống vậy nên nó không thể khớp với bất cứ chiếc vòng nào khác.Chanyeol nghe xong, bàng hoàng nhìn Baekhyun...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com