Hungan Den Cung Mua Thu Roi Di Cung Mua Ha
"Nắng muốn chết luôn mà bắt người ta đợi"
Thành An đang siêu siêu giận anh hai của mình luôn, sáng nay anh hai đèo em đi học do xe của em bị hư mất tiêu rồi, cộng với việc hôm nay được nghỉ một tiết cuối nên lớp em tan học sớm hơn mọi ngày, Thành An có gọi anh hai đến đón nhưng mà ảnh đang bận cuộc họp mất tiêu rồi, không có bỏ lững được. Chính vì vậy mà từ nãy đến giờ em chỉ biết đi tới đi lui để giết thời gian, anh hai mà lâu quá là kiểu gì em cũng thành khô một nắng cho coi.
"Có một đứa em mà không biết thương yêu gì hết"
Thành An nói thì nói vậy thôi, chứ em biết anh hai em cũng bận việc quan trọng mà, nên cũng có dám trách đâu..thôi thì để em đứng phơi nắng một chút cũng được, cùng lắm thì đen da thôi chứ có gì đâu mà...
"Chồng với chả con, chắc giờ này về tới nhà nằm ngủ lồi mỡ hết rồi chứ gì"
Người chồng mà em đang nhắc là Quang Hùng đó chứ ai, em thì cực khổ ở đây còn anh ta thì..chắc là quên nhỏ luôn rồi.
"Ủa..mà hình như bạn Hùng cũng chưa có về"
Thành An vừa nhớ ra một chi tiết rất quan trọng, ban nãy Quang Hùng có bảo em về vui vẻ, anh còn ở lại tắt đèn quạt rồi đi bàn công chuyện gì với thầy cô ý. Nãy giờ em đứng đây mà mãi cũng chưa thấy bóng dáng anh, chắc là Quang Hùng vẫn còn mắc kẹt ở văn phòng rồi, xém chút nữa là nghĩ oan cho người ta.
"Huhu, bạn Hùng ơi bạn ra đèo em về đi. Nắng chết em rồii"
Thành An tự đi qua đi lại, tự biên tự diễn tự buồn rầu, trông khi người ta về nhà đã cưới được một đời chồng với đẻ được chục đứa rồi thì em vẫn còn loay hoay ở đây, ai xui xẻo lại Thành An nữa...
"Có nên gọi cho bạn Hùng hong??"
Nghĩ đi nghĩ lại, Thành An quyết định cất điện thoại, không gọi cho anh cuộc nào luôn. Tại em biết anh đang bận, mà gọi chắc gì anh đã nghe? Thôi để em đứng đợi xíu nữa cũng được..
"Nhóc An, sao giờ này bạn còn chưa về?"
Quang Hùng từ xa đi lại phía em, trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc sao giờ em chưa chịu về?
"Bạn nhớ anh nên đứng đợi anh à?"
"Nhớ cái đầu bạn, xe em hư ời. Đang đợi anh hai đến rước.."
"Thế bao giờ anh của bạn đến? Anh đứng đợi cùng bạn nhá?"
"Còn lâu lắm, ảnh bảo sớm nhất cũng phải 30 phút nữa lận"
Quang Hùng bây giờ mới nhìn rõ mặt mũi em, chắc do nắng gắt chíu thẳng vào nên mặt em ửng đỏ trông hồng hồng nhìn yêu lắm kìa, nhưng mà càng nhìn lại càng thấy lo, nãy giờ tan học lâu bao nhiêu là đồng nghĩa với việc em đứng phơi nắng lâu từng ấy, không khéo về nhà cũng bị cảm nắng cho coi. Thành An mà bệnh không đi học được là Quang Hùng khóc đấy..
"Trời ơi đứng xích vô đây coi, nắng nóng muốn chết mà cứ thích đứng ngoài đó cơ"
Anh vội vàng kéo em vào bóng râm cùng với mình, Thành An chả biết quan tâm bản thân mình gì cả. Quang Hùng muốn bật mode gia trưởng lắm rồi đấy 😡
"Đau đau em"
"Xin lỗi bạn, anh kéo hơi mạnh tay. Tại anh lo quá hoi àaa"
"Biết rồii, em có mắng đâu mà bạn xin lỗi em"
"Tại bạn đau mà, lỗi anh hết ý"
Quá trớn rồii, Quang Hùng quá lắm rồi, sao cứ thích rải thính lung tung vậy, tim em mà lỡ lung lay thì phải làm sao?
"Đợi lâu vậy mà sao không gọi anh đèo về?"
"Bạn bận công chuyện mà, sao em dám gọi. Mà gọi chắc gì bạn đã nghe?"
"Bạn bị ngốc người hả? Sao biết anh không nghe? Anh mà nỡ bơ điện thoại của bạn à.."
Quang Hùng vừa rồi đã lỡ cốc đầu em một cú rõ to, người gì mà mà ngốc thế hả?
"Đau em mà, sao lớp trưởng cốc đầu em?"
"Cốc cho bạn thông minh, bớt ngốc lại. Sau này có chuyện gì thì cứ gọi, anh không có bơ đâu mà bạn lo"
"Nhưng mà lỡ bạn bận gì đó thì sao? Phiền bạn lắm áaa"
"Móaaaaa, anh nói thì bạn nghe đi. Hay anh không đủ chân thành để bạn tin tưởng hả? Có biết đau nhất là lặng im không, cái gì cần cũng phải gọi cho anh chứ?"
"Có đâu, tại em sợ bạn phiền mò.."
"Không có phiền gì hết, cái gì Thành An cần thì Quang Hùng này luôn luôn rảnh. Biết chưa??"
"Dạa"
"Thế sau này có chuyện gì có gọi cho anh không? "
"Dạ có, em gọi bạn đầu tiên luôn. Lúc đó mà bạn không nghe máy thì coi chừng em"
"Biết vậy thì tốt rồi đó, bây giờ lên xe anh đèo bạn về"
Trước khi về thì em cũng có nhắn lại với anh hai báo rằng em đã có người đèo rồi, anh hai không cần gấp gáp nữa. Nhận được tin nhắn phản hồi của anh thì cũng vội lên xe Quang Hùng về ngay. Em nhớ nhà quá rồi..
"Về lẹ hoi bạn ơii, em nhớ chồng nhớ con quá ròi"
"Chồng ở đây rồi còn gì, bày đặt nhớ nhung đồ"
"Kệ tôiiii. Mà khoan, bạn đi xe máy à??"
"Ờ, có sao đâuu"
"Ủa nhưng mà bạn chưa đủ tuổi mà?"
"Nốt bữa nay thôi, anh đâu có đi thường xuyên đâu mà bạn lo"
"Chứ bình thường bạn đi học bằng cái gì ?"
"Anh đi xe nhà anh"
"Àaaaa"
Ra là vậy, nhưng mà xe nhà anh là chiếc nào? Là xe hai bánh, ba bánh, hay một bánh? Thành An thắc mắc quá, nhưng mà hỏi hoài thì cũng kì nên em quyết định không hỏi nữa luôn.
Quang Hùng cẩn thận đội nón bảo hiểm cho bé An, anh không nói là cái bé An đang đội là anh vừa "mượn tạm" của thầy Thành đâu nhé! Không nói đâu, không tiết lộ xíu nào luôn..
"Lên xe anh đèo về nè bạn oii"
"Về nhà của hai ta hả bạn?"
"Anh chỉ có ngôi nhà trong mơ của búp bê barbie thôi, bạn muốn trải nghiệm thử hong?"
"Em không ngờ bạn men vậy luôn đó Hùng. Búp bê barbie cơ đấy...em mà tung tin này ra chắc đẹp mặt lớp trưởng lắm hoo"
"Thế trai đẹp chơi búp bê yêu trai đẹp chơi yoyo được hong?"
"Wonderful. Em đồng ý hai tay luôn Hùng ơii"
Nãy giờ buôn dưa leo bán dưa chuột nhiêu đó đủ rồii, bây giờ hai bạn mới chính thức đèo nhau về nè. Một lớn đèo một nhỏ nói chung là cũng dễ thương.. kiểu này có khi mấy chú áo vàng thấy đáng iu quá mà không thèm gọi vào phạt luôn cơ ý.
...
bí idea 😊💔
có một cảnh thoii mà tuoi kéo dài cỡ đó, nhỏ này thiệt tình...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com