Hung An Suy Nghi
Chúc mấy bà năm mới thêm xinh đẹp, ai đi học thì học giỏi, ai đi làm thì thành công. Chúc sức khỏe dồi dào. Năm mới An Khang Thịnh Vượng, tràn đầy may mắn nha.Quà năm mới. Chap này thấy hơi lủng củng, soạn phút mốt nè. Z thông cảm cho tui nha. Tuần sau tui bắt đầu thi ròi.
Sau khi đón được nàng về dinh, Quang Hùng thay đổi còn hơn cả chong chóng.
Anh không chỉ chăm sóc An vô cùng chu đáo, mà còn luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày, điều đó khiến An cảm thấy vừa ngượng ngùng, vừa cảm động.Thành An không hiểu, khi thích một người, liệu ai cũng sẽ trở thành như thế này sao? Từ nhỏ, An đã quen với cảm giác được bao bọc, chở che. Lớn lên, nó vẫn luôn được bạn bè và anh em quan tâm, chiều chuộng. Với An, những điều ấy vốn dĩ là bình thường, bởi chẳng ai nỡ làm nó buồn lòng.Nhưng từ khi ở bên Hùng, An mới nhận ra, tình cảm của anh dành cho mình không giống bất kỳ ai khác. Không cần những lời bày tỏ trực tiếp, mọi hành động của Hùng đều nói lên tất cả. Đó là sự yêu thương và cả sự nhẫn nại, dịu dàng mà trước đây An chưa từng nhận ra.Hùng quyết định dành hẳn một buổi tối để mày mò học cách nấu các món ăn siêu nhỏ dành riêng cho An từ bộ đồ dùng nhà bếp mini mà anh đã mua. Trời lờ mờ tối, hình ảnh người con trai trưởng thành lọ mọ nghiên cứu cách dùng mấy thứ đồ chơi trẻ con, mọi thứ bừa bộn bày trên bàn. Khi ổn thoả anh mới nhận ra bản thân đã loay hoay với mấy món này đến tận nửa đêm. Hùng dọn dẹp, rồi vào phòng ngủ, ghé qua kiểm tra Thành An đang say giấc trong ngôi nhà mình làm, mới yên tâm tắt đèn.Sáng hôm sau, An tỉnh dậy, được Hùng ẵm ra ngoài, đã thấy trước mặt mình là một bữa ăn nhỏ, xinh xắn: một chiếc bánh pancake cỡ đồng xu, một ly sữa nhỏ bằng nắp chai, và vài miếng trái cây được cắt gọn gàng."An, ăn sáng đi. Anh làm cho đó!" - Hùng nói, vẻ mặt không giấu được sự tự hào.An há hốc mồm, nó không thể tin được con người trước mặt, từ chẳng biết nấu gì đã nuôi giấc mơ trở thành master chef:"Anh... làm thật hả? Trời đất, anh rảnh dữ vậy? Trước toàn là anh Phúc mua đồ ăn cho mà?""Không rảnh thì ai chăm được em. Ăn đi, rồi cho anh biết ngon không." Hùng nói, mắt không rời khỏi người An, anh muốn dành mọi thứ tốt nhất cho người anh thương.An vừa ăn vừa xuýt xoa:"Ngon thật. Nhưng anh không cần làm cầu kỳ vậy đâu..." An nhìn người đàn ông trước mặt, nó biết tối hôm qua Hùng tập nấu ăn, nó không nói vì bản thân không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, chỉ đành ăn thật ngon lành những món anh cất công nấu vì nó.Hùng xoa đầu An đầy cưng chiều:"Không cầu kỳ sao xứng đáng với em." Ôi trời, Lê Quang Hồng lại sến nữa rồi.Ai cũng biết Hùng vốn không phải kiểu người khéo tay, thậm chí còn phải nói là hậu đậu, nhưng từ khi An về ở cùng, anh học đủ thứ để 'phục vụ' hoàng tử bé của mình. Ngoài làm giường, bàn ghế, và chăn gối mini, Hùng còn tự tay làm thêm một chiếc ba lô tí hon để An có thể đựng đồ lặt vặt.Ba lô được làm từ vải mềm, có khóa kéo và cả quai đeo nhỏ xíu vừa vặn với vai An."Ủa, anh làm ba lô này để em đi đâu?" - An thắc mắc khi nhận được món quà."Phòng hờ thôi. Lỡ em muốn đi dạo quanh nhà thì có chỗ đựng đồ. Mà nhìn em đeo lên... dễ thương lắm." Hùng cười, tay cầm quai cặp giúp nó đeo vào.An đỏ mặt, vội quay đi:"Thôi đừng nói mấy lời kỳ cục vậy nữa. Nghe mắc cỡ."Hùng chẳng ngại mày mò cách may vá, dù trước đây anh chưa bao giờ động đến kim chỉ. Anh tự tay làm từng bộ quần áo nhỏ xíu cho An, từ áo sơ mi, quần tây, đến những bộ pyjama mềm mại. An nhìn Hùng đang cặm cụi sửa quần áo cho mình, nó thở dài:- "Anh không thấy em đã quá nhiều quần áo rồi hả, sao còn may, còn đặt thêm chi?"Hùng nghe vậy, mọi động tác dừng lại, anh đưa tay nâng gọng kính đã trễ xuống tận đầu mũi, nói:- "Anh thích thì anh làm thêm cho em, mỗi hôm mình đổi một bộ" Nghe câu trả lời, An lắc đầu ngao ngán. Nó quá nhiều quần áo rồi, trước đó Gernang đã mua đủ loại, giờ về đây Hùng còn làm thêm thậm chí một lần, anh còn vung tiền đặt may riêng một bộ vest mini chỉ để nó mặc nếu thích."Anh thật sự đặt làm bộ này cho em hả? Còn cà vạt nữa nè..." - An ngỡ ngàng, giơ bộ vest lên trước mặt ngắm nghía, khi nhìn bộ đồ vừa vặn đến từng chi tiết nó không khỏi thắc mắc. Sao anh ta biết được số đo để đặt may nhỉ, nó có chút nghi hoặc."Ừ. Mặc thử đi, chắc chắn hợp với em." - Hùng cười nhẹ nhàng, anh đã đặt khá nhiều công sức vì để tìm được người chấp nhận may bộ đồ bé tí này cũng là cả một vấn đề.Khi An bước ra trong bộ vest, anh không kìm được mà trêu nó mấy câu:"Nhìn như quý ông tí hon vậy. Dễ thương chết mất."An đỏ mặt, càu nhàu nhằm che đi sự ngại ngùng, nó thấy mặt mình nóng bừng, chắc chắn màu hồng phấn ấy đã lan đến tai:"Anh lại bắt đầu rồi. Nhưng... cảm ơn anh nhiều."Hùng để ý từng thói quen nhỏ của nó. Biết được An mê phim hoạt hình vì mấy lần anh thấy nó ngồi xem đến say mê trong căn nhà anh tự làm, Hùng quyết định biến phòng khách thành một "rạp chiếu phim" nhỏ. Anh dùng một chiếc máy chiếu để phát phim lên tường, đặt cho An một chiếc ghế bành tí hon bằng đệm mềm và chuẩn bị thêm bắp rang bơ."Anh đúng là rảnh rỗi không ai bằng." - An ngồi xuống ghế, miệng lẩm bẩm nhưng mắt thì sáng rực khi thấy màn hình lớn trước mặt."Không rảnh thì ai chiều em được?" - Hùng đáp tỉnh bơ, rồi ngồi xuống cạnh, chăm chú nhìn màn hình.Trong suốt buổi chiếu, Hùng thỉnh thoảng lại liếc nhìn An, khóe môi vẽ lên một đường bán nguyệt khi thấy An nhỏ cười khúc khích trước các cảnh hài hước. Đôi khi, yên bình chỉ đơn giản như thế.Hùng sắp trở thành một bà nội trợ chính hiệu trong mắt An, anh luôn đảm bảo An ngủ đúng giờ. Anh thậm chí còn mua một chiếc đèn ngủ bé tẹo hình ngôi sao, ánh sáng dịu nhẹ vừa đủ để An không bị sợ bóng tối."Anh Hùng, em lớn rồi, không cần đèn ngủ đâu." - An phản đối khi thấy bàn tay to lớn của anh lắp chiếc đèn kia vào phòng mình.Hùng nhún vai, cười nhẹ:"Không phải anh nghĩ em sợ tối, mà là anh sợ em bị té khi muốn đi đâu đó ban đêm thôi. Để yên đó, anh tắt sau."Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, Hùng lại ghé qua dùng một chiếc khăn tay nhỏ đắp cho nó, cứ sợ nó sẽ không đủ ấm:"Ngủ ngon, mai dậy sớm anh dẫn đi dạo ngoài vườn."Biết An thích không khí ngoài trời do An cứ nhìn ra vườn mãi, nên ngay khi mặt trời vừa ló rạng, anh đã sắp xếp buổi picnic nhỏ ngay tại khu vườn sau nhà. Anh dùng một chiếc bàn thấp, trải khăn trải bàn nhỏ, đặt bánh mì sandwich đã cắt sẵn, nước ép trong những chiếc ly tí hon, và không quên vài bông hoa để trang trí.An nhìn Hùng tay chân thoăn thoắt bày hết thứ này thứ nọ, bận rộn đi đi lại lại trong vườn. Không kìm được, nó hỏi:"Anh nghĩ ra mấy ý tưởng này từ đâu vậy?" - nó nói trong khi nhấm nháp ly nước ép cam."Thấy em vui là anh nghĩ ra thôi." - Hùng trả lời thản nhiên, mắt sáng lên khi thấy nụ cười của An. Cả hai ngồi đó ôn lại những kỉ niệm trước kia, lúc còn tham gia chương trình, rồi những lần cả hai vô tình gặp nhau trước đó. Bầu trời hôm nay trong xanh, cả hai ngồi dưới tán cây mát mẻ, cảm giác yên bình cứ vậy len lỏi trong lòng cả hai.Sợ An chán nản khi cứ mãi phải quẩn quanh trong nhà, Hùng muốn biến một góc phòng khách thành khu vui chơi dành riêng cho An nên đã ra ngoài từ sớm. Đến giữa trưa, An thấy Hùng đứng ở cửa, tay xách mấy chiếc túi đồ chơi, bên trong là một cái cầu trượt, vài chiếc ghế đu xinh xắn, và cả một "hồ bơi" tí hon đầy những quả bóng nhựa màu sắc."Đây là công viên thu nhỏ cho em?" - An ngạc nhiên, mắt tròn xoe."Đúng rồi. Nếu chán, em có thể chơi." - Hùng cười, đưa tay đẩy nhẹ chiếc xích đu.An ngồi lên cầu trượt, rồi không kìm được mà bật cười lớn khi lăn xuống lớp bóng. Hùng nhìn cảnh đó, lòng nhẹ nhõm, cảm giác mọi công sức bỏ ra đều xứng đáng.Hùng còn làm một bảng lịch mini, ghi rõ giờ giấc ăn uống, ngủ nghỉ và cả các hoạt động giải trí của An. Anh cắt từng mẩu giấy nhỏ, dán lên bảng, mỗi ngày lại thêm một vài hình vẽ minh họa dễ thương."Anh còn quản lý thời gian giúp em luôn hả?" - An cười khúc khích khi nhìn thấy bảng lịch."Chứ sao. Không có anh, em chắc sẽ ăn uống lung tung cho xem." - Hùng nghiêm túc đáp.Dù bị trêu là "quản gia quá mức," anh vẫn lén giữ chiếc bảng lịch như một món quà đặc biệt.Hùng có thói quen chuẩn bị những hộp quà bất ngờ cho An. Mỗi hộp chứa vài món đồ nhỏ: một cuốn sách mini, một chiếc khăn tay thêu tên An, hoặc thậm chí là một món ăn tự tay anh làm."Anh lại mua mấy thứ linh tinh này hả?" - An hỏi khi mở hộp."Không, cái này tự làm hết. Thích không?" - Hùng cười tinh nghịch.An cúi đầu, không trả lời, lòng dâng lên cảm giác ấm áp, nó cẩn thận cất hộp quà vào góc bàn làm việc riêng của mình.Một lần, Hùng biến cả một ngăn kéo trong tủ thành căn phòng riêng cho An. Bên trong được lót thảm mềm, có giường ngủ nhỏ, bàn làm việc mini và cả một tủ quần áo bé xíu."Anh...rảnh vậy luôn?" - An tròn mắt khi thấy ngăn kéo."Ừ, thấy không, có cả đèn nữa. Vừa ấm cúng, vừa tiện." - Hùng đùa.Dù biết chỉ là ý tưởng vui, An vẫn thấy lòng ấm áp lạ thường.Hùng còn chuẩn bị một cuốn sổ tay mini, mỗi tối lại cùng An ghi lại những gì hai người đã làm trong ngày. Anh thậm chí còn vẽ minh họa bằng những hình ngộ nghĩnh."Nhật ký này nhỏ quá, viết được bao nhiêu chữ đây?" - An trêu."Chữ ít nhưng ý nghĩa nhiều." - Hùng đáp, rồi đặt bút vẽ hình hai người cười bên nhau.Những trang nhật ký dần dày lên, trở thành kho báu kỷ niệm mà cả hai đều trân quý.Từ khi An về, Hùng đã sinh ra mấy tật xấu, An cho là vậy. Anh luôn thích nhìn thấy nó đỏ mặt. Thỉnh thoảng, anh sẽ bế An lên tay, chọc ghẹo bằng cách hất nhẹ cậu."Anh Hùng, để em xuống! Em không phải con nít đâu!" - An hét lên, mặt đỏ bừng vì thẹn.Hùng bật cười, đặt An xuống rồi xoa đầu:"Ừ, không phải con nít mà anh lại thấy đáng yêu như con nít."Dù bị trêu chọc thường xuyên, An vẫn không giận được lâu. Sau tất cả, cậu nhận ra rằng Quang Hùng không chỉ chăm sóc mình tận tâm, mà còn luôn cố gắng làm cho mỗi ngày của cậu trở nên thú vị hơn.
Sau khi đón được nàng về dinh, Quang Hùng thay đổi còn hơn cả chong chóng.
Anh không chỉ chăm sóc An vô cùng chu đáo, mà còn luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày, điều đó khiến An cảm thấy vừa ngượng ngùng, vừa cảm động.Thành An không hiểu, khi thích một người, liệu ai cũng sẽ trở thành như thế này sao? Từ nhỏ, An đã quen với cảm giác được bao bọc, chở che. Lớn lên, nó vẫn luôn được bạn bè và anh em quan tâm, chiều chuộng. Với An, những điều ấy vốn dĩ là bình thường, bởi chẳng ai nỡ làm nó buồn lòng.Nhưng từ khi ở bên Hùng, An mới nhận ra, tình cảm của anh dành cho mình không giống bất kỳ ai khác. Không cần những lời bày tỏ trực tiếp, mọi hành động của Hùng đều nói lên tất cả. Đó là sự yêu thương và cả sự nhẫn nại, dịu dàng mà trước đây An chưa từng nhận ra.Hùng quyết định dành hẳn một buổi tối để mày mò học cách nấu các món ăn siêu nhỏ dành riêng cho An từ bộ đồ dùng nhà bếp mini mà anh đã mua. Trời lờ mờ tối, hình ảnh người con trai trưởng thành lọ mọ nghiên cứu cách dùng mấy thứ đồ chơi trẻ con, mọi thứ bừa bộn bày trên bàn. Khi ổn thoả anh mới nhận ra bản thân đã loay hoay với mấy món này đến tận nửa đêm. Hùng dọn dẹp, rồi vào phòng ngủ, ghé qua kiểm tra Thành An đang say giấc trong ngôi nhà mình làm, mới yên tâm tắt đèn.Sáng hôm sau, An tỉnh dậy, được Hùng ẵm ra ngoài, đã thấy trước mặt mình là một bữa ăn nhỏ, xinh xắn: một chiếc bánh pancake cỡ đồng xu, một ly sữa nhỏ bằng nắp chai, và vài miếng trái cây được cắt gọn gàng."An, ăn sáng đi. Anh làm cho đó!" - Hùng nói, vẻ mặt không giấu được sự tự hào.An há hốc mồm, nó không thể tin được con người trước mặt, từ chẳng biết nấu gì đã nuôi giấc mơ trở thành master chef:"Anh... làm thật hả? Trời đất, anh rảnh dữ vậy? Trước toàn là anh Phúc mua đồ ăn cho mà?""Không rảnh thì ai chăm được em. Ăn đi, rồi cho anh biết ngon không." Hùng nói, mắt không rời khỏi người An, anh muốn dành mọi thứ tốt nhất cho người anh thương.An vừa ăn vừa xuýt xoa:"Ngon thật. Nhưng anh không cần làm cầu kỳ vậy đâu..." An nhìn người đàn ông trước mặt, nó biết tối hôm qua Hùng tập nấu ăn, nó không nói vì bản thân không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, chỉ đành ăn thật ngon lành những món anh cất công nấu vì nó.Hùng xoa đầu An đầy cưng chiều:"Không cầu kỳ sao xứng đáng với em." Ôi trời, Lê Quang Hồng lại sến nữa rồi.Ai cũng biết Hùng vốn không phải kiểu người khéo tay, thậm chí còn phải nói là hậu đậu, nhưng từ khi An về ở cùng, anh học đủ thứ để 'phục vụ' hoàng tử bé của mình. Ngoài làm giường, bàn ghế, và chăn gối mini, Hùng còn tự tay làm thêm một chiếc ba lô tí hon để An có thể đựng đồ lặt vặt.Ba lô được làm từ vải mềm, có khóa kéo và cả quai đeo nhỏ xíu vừa vặn với vai An."Ủa, anh làm ba lô này để em đi đâu?" - An thắc mắc khi nhận được món quà."Phòng hờ thôi. Lỡ em muốn đi dạo quanh nhà thì có chỗ đựng đồ. Mà nhìn em đeo lên... dễ thương lắm." Hùng cười, tay cầm quai cặp giúp nó đeo vào.An đỏ mặt, vội quay đi:"Thôi đừng nói mấy lời kỳ cục vậy nữa. Nghe mắc cỡ."Hùng chẳng ngại mày mò cách may vá, dù trước đây anh chưa bao giờ động đến kim chỉ. Anh tự tay làm từng bộ quần áo nhỏ xíu cho An, từ áo sơ mi, quần tây, đến những bộ pyjama mềm mại. An nhìn Hùng đang cặm cụi sửa quần áo cho mình, nó thở dài:- "Anh không thấy em đã quá nhiều quần áo rồi hả, sao còn may, còn đặt thêm chi?"Hùng nghe vậy, mọi động tác dừng lại, anh đưa tay nâng gọng kính đã trễ xuống tận đầu mũi, nói:- "Anh thích thì anh làm thêm cho em, mỗi hôm mình đổi một bộ" Nghe câu trả lời, An lắc đầu ngao ngán. Nó quá nhiều quần áo rồi, trước đó Gernang đã mua đủ loại, giờ về đây Hùng còn làm thêm thậm chí một lần, anh còn vung tiền đặt may riêng một bộ vest mini chỉ để nó mặc nếu thích."Anh thật sự đặt làm bộ này cho em hả? Còn cà vạt nữa nè..." - An ngỡ ngàng, giơ bộ vest lên trước mặt ngắm nghía, khi nhìn bộ đồ vừa vặn đến từng chi tiết nó không khỏi thắc mắc. Sao anh ta biết được số đo để đặt may nhỉ, nó có chút nghi hoặc."Ừ. Mặc thử đi, chắc chắn hợp với em." - Hùng cười nhẹ nhàng, anh đã đặt khá nhiều công sức vì để tìm được người chấp nhận may bộ đồ bé tí này cũng là cả một vấn đề.Khi An bước ra trong bộ vest, anh không kìm được mà trêu nó mấy câu:"Nhìn như quý ông tí hon vậy. Dễ thương chết mất."An đỏ mặt, càu nhàu nhằm che đi sự ngại ngùng, nó thấy mặt mình nóng bừng, chắc chắn màu hồng phấn ấy đã lan đến tai:"Anh lại bắt đầu rồi. Nhưng... cảm ơn anh nhiều."Hùng để ý từng thói quen nhỏ của nó. Biết được An mê phim hoạt hình vì mấy lần anh thấy nó ngồi xem đến say mê trong căn nhà anh tự làm, Hùng quyết định biến phòng khách thành một "rạp chiếu phim" nhỏ. Anh dùng một chiếc máy chiếu để phát phim lên tường, đặt cho An một chiếc ghế bành tí hon bằng đệm mềm và chuẩn bị thêm bắp rang bơ."Anh đúng là rảnh rỗi không ai bằng." - An ngồi xuống ghế, miệng lẩm bẩm nhưng mắt thì sáng rực khi thấy màn hình lớn trước mặt."Không rảnh thì ai chiều em được?" - Hùng đáp tỉnh bơ, rồi ngồi xuống cạnh, chăm chú nhìn màn hình.Trong suốt buổi chiếu, Hùng thỉnh thoảng lại liếc nhìn An, khóe môi vẽ lên một đường bán nguyệt khi thấy An nhỏ cười khúc khích trước các cảnh hài hước. Đôi khi, yên bình chỉ đơn giản như thế.Hùng sắp trở thành một bà nội trợ chính hiệu trong mắt An, anh luôn đảm bảo An ngủ đúng giờ. Anh thậm chí còn mua một chiếc đèn ngủ bé tẹo hình ngôi sao, ánh sáng dịu nhẹ vừa đủ để An không bị sợ bóng tối."Anh Hùng, em lớn rồi, không cần đèn ngủ đâu." - An phản đối khi thấy bàn tay to lớn của anh lắp chiếc đèn kia vào phòng mình.Hùng nhún vai, cười nhẹ:"Không phải anh nghĩ em sợ tối, mà là anh sợ em bị té khi muốn đi đâu đó ban đêm thôi. Để yên đó, anh tắt sau."Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, Hùng lại ghé qua dùng một chiếc khăn tay nhỏ đắp cho nó, cứ sợ nó sẽ không đủ ấm:"Ngủ ngon, mai dậy sớm anh dẫn đi dạo ngoài vườn."Biết An thích không khí ngoài trời do An cứ nhìn ra vườn mãi, nên ngay khi mặt trời vừa ló rạng, anh đã sắp xếp buổi picnic nhỏ ngay tại khu vườn sau nhà. Anh dùng một chiếc bàn thấp, trải khăn trải bàn nhỏ, đặt bánh mì sandwich đã cắt sẵn, nước ép trong những chiếc ly tí hon, và không quên vài bông hoa để trang trí.An nhìn Hùng tay chân thoăn thoắt bày hết thứ này thứ nọ, bận rộn đi đi lại lại trong vườn. Không kìm được, nó hỏi:"Anh nghĩ ra mấy ý tưởng này từ đâu vậy?" - nó nói trong khi nhấm nháp ly nước ép cam."Thấy em vui là anh nghĩ ra thôi." - Hùng trả lời thản nhiên, mắt sáng lên khi thấy nụ cười của An. Cả hai ngồi đó ôn lại những kỉ niệm trước kia, lúc còn tham gia chương trình, rồi những lần cả hai vô tình gặp nhau trước đó. Bầu trời hôm nay trong xanh, cả hai ngồi dưới tán cây mát mẻ, cảm giác yên bình cứ vậy len lỏi trong lòng cả hai.Sợ An chán nản khi cứ mãi phải quẩn quanh trong nhà, Hùng muốn biến một góc phòng khách thành khu vui chơi dành riêng cho An nên đã ra ngoài từ sớm. Đến giữa trưa, An thấy Hùng đứng ở cửa, tay xách mấy chiếc túi đồ chơi, bên trong là một cái cầu trượt, vài chiếc ghế đu xinh xắn, và cả một "hồ bơi" tí hon đầy những quả bóng nhựa màu sắc."Đây là công viên thu nhỏ cho em?" - An ngạc nhiên, mắt tròn xoe."Đúng rồi. Nếu chán, em có thể chơi." - Hùng cười, đưa tay đẩy nhẹ chiếc xích đu.An ngồi lên cầu trượt, rồi không kìm được mà bật cười lớn khi lăn xuống lớp bóng. Hùng nhìn cảnh đó, lòng nhẹ nhõm, cảm giác mọi công sức bỏ ra đều xứng đáng.Hùng còn làm một bảng lịch mini, ghi rõ giờ giấc ăn uống, ngủ nghỉ và cả các hoạt động giải trí của An. Anh cắt từng mẩu giấy nhỏ, dán lên bảng, mỗi ngày lại thêm một vài hình vẽ minh họa dễ thương."Anh còn quản lý thời gian giúp em luôn hả?" - An cười khúc khích khi nhìn thấy bảng lịch."Chứ sao. Không có anh, em chắc sẽ ăn uống lung tung cho xem." - Hùng nghiêm túc đáp.Dù bị trêu là "quản gia quá mức," anh vẫn lén giữ chiếc bảng lịch như một món quà đặc biệt.Hùng có thói quen chuẩn bị những hộp quà bất ngờ cho An. Mỗi hộp chứa vài món đồ nhỏ: một cuốn sách mini, một chiếc khăn tay thêu tên An, hoặc thậm chí là một món ăn tự tay anh làm."Anh lại mua mấy thứ linh tinh này hả?" - An hỏi khi mở hộp."Không, cái này tự làm hết. Thích không?" - Hùng cười tinh nghịch.An cúi đầu, không trả lời, lòng dâng lên cảm giác ấm áp, nó cẩn thận cất hộp quà vào góc bàn làm việc riêng của mình.Một lần, Hùng biến cả một ngăn kéo trong tủ thành căn phòng riêng cho An. Bên trong được lót thảm mềm, có giường ngủ nhỏ, bàn làm việc mini và cả một tủ quần áo bé xíu."Anh...rảnh vậy luôn?" - An tròn mắt khi thấy ngăn kéo."Ừ, thấy không, có cả đèn nữa. Vừa ấm cúng, vừa tiện." - Hùng đùa.Dù biết chỉ là ý tưởng vui, An vẫn thấy lòng ấm áp lạ thường.Hùng còn chuẩn bị một cuốn sổ tay mini, mỗi tối lại cùng An ghi lại những gì hai người đã làm trong ngày. Anh thậm chí còn vẽ minh họa bằng những hình ngộ nghĩnh."Nhật ký này nhỏ quá, viết được bao nhiêu chữ đây?" - An trêu."Chữ ít nhưng ý nghĩa nhiều." - Hùng đáp, rồi đặt bút vẽ hình hai người cười bên nhau.Những trang nhật ký dần dày lên, trở thành kho báu kỷ niệm mà cả hai đều trân quý.Từ khi An về, Hùng đã sinh ra mấy tật xấu, An cho là vậy. Anh luôn thích nhìn thấy nó đỏ mặt. Thỉnh thoảng, anh sẽ bế An lên tay, chọc ghẹo bằng cách hất nhẹ cậu."Anh Hùng, để em xuống! Em không phải con nít đâu!" - An hét lên, mặt đỏ bừng vì thẹn.Hùng bật cười, đặt An xuống rồi xoa đầu:"Ừ, không phải con nít mà anh lại thấy đáng yêu như con nít."Dù bị trêu chọc thường xuyên, An vẫn không giận được lâu. Sau tất cả, cậu nhận ra rằng Quang Hùng không chỉ chăm sóc mình tận tâm, mà còn luôn cố gắng làm cho mỗi ngày của cậu trở nên thú vị hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com