TruyenHHH.com

(Húc Phượng x Nhuận Ngọc) Tình Huống Nào Vậy

010

phinguyetlau

Thập Yêu Tình Huống
(Tình huống nào vậy)

| 010 |

Húc Phượng tự cho là nhận được lời đồng ý của Nhuận Ngọc, hớn hở chạy về Ma Giới, ngày hôm sau, lập tức xuất quan, dưới sự giúp đỡ của Biện Thành Vương và Lưu Anh, bắt đầu ra tay thu phục Ma Giới.

Ngày hôm sau Nhuận Ngọc cũng tỉnh lại, nhớ tới chuyện tối qua, 'Hình như Húc Phượng đã biết chuyện Huyết Linh Tử, còn hôn mình, Húc Phượng hiểu lầm gì à?' Điều này làm Nhuận Ngọc đau đầu không thôi, Cẩm Mịch quả thật là tai tinh mà, đụng vào nàng là xúi quẩy ngay.

Xâu chuỗi lại chuyện tối qua, cẩn thận suy ngẫm một hồi, Nhuận Ngọc có được một kết luận không tốt lắm.

Mò ra được kết luận này, Nhuận Ngọc đã không còn tâm tư đâu mà để ý tới chuyện Húc Phượng hiểu lầm nữa rồi, có thời gian đó, còn không bằng tu luyện, tránh cho ngày sau xảy ra chuyện gì, y không thể giải quyết được.

Cẩm Mịch một lần nữa ghét bỏ đang muốn nổ đầu đối mặt với đống tấu chương và hồ sơ, những chữ viết trên đó, tách ra từng chữ nàng biết, nhưng ghép lại với nhau lại là cái quỷ gì vậy???

Cẩm Mịch bị chính vụ cuốn lấy, không có cơ hội xuất hiện trước mặt Nhuận Ngọc và Húc Phượng, hai người họ ai cũng bận rộn, không rảnh để ý tới nàng.

Húc Phượng ở bên kia tự khích lệ bản thân, chưa tới nửa năm đã thu phục được Ma Giới, tại buổi đại điển, mặc kệ lời khuyên của Đan Chu, uống ma huyết, cầm lấy Vẫn Ma Xử.

Nhìn người của Ma Giới quỳ lạy bên dưới, trong lòng Húc Phượng không khỏi cao hứng, 'Ngọc Nhi, nhìn thấy không? Đây là Ma Giới ta đánh xuống cho ngươi.'

...

Thiên Giới.

Quảng Lộ nhận được tin Ma Giới truyền tới, lập tức bẩm báo cho Nhuận Ngọc, "Bệ hạ, Ma Giới truyền tới tin tức, Hỏa Thần đã leo lên ngôi vị Ma Tôn."

Nhuận Ngọc không hề thấy bất ngờ, nhưng đời này Húc Phượng trái lại nhanh hơn đời trước rất nhiều, "Biết."

Quảng Lộ thấy Nhuận Ngọc không thèm ngẩng đầu lên, không hề để ý tí nào, không khỏi mở miệng nói, "Bệ hạ, hành động này của Hỏa Thần là khiêu khích Thiên Giới đấy ạ."

Nhuận Ngọc vẫn không ngẩng lên, tiếp tục phê duyệt tấu chương, "Hắn muốn cái gì, cho hắn là được, ta không tin đã như vậy rồi hắn còn khơi mào Thiên Ma đại chiến."

Quảng Lộ thấy Nhuận Ngọc trả lời như thế, không thể nói gì hơn, đành lui xuống.

Quảng Lộ lui xuống rồi, Nhuận Ngọc mới ngừng bút, chuyện đêm đó, vẫn đè nặng trong lòng y, Húc Phượng ra vẻ như đã không có bất cứ tâm tư nào với Cẩm Mịch, thay vào đó là... "Ai, hy vọng đừng như ta nghĩ."

Nguyệt Hạ từ Ma Giới trở về, tới chỗ Cẩm Mịch, báo cho nàng biết chuyện Húc Phượng đã trở thành Ma Tôn, Cẩm Mịch nghe được tin này sắc mặt đại biến, ném hồ sơ trong tay xuống, phi thân tới Ma Giới.

...

Ma Giới.

Đại điển phong tôn đã kết thúc, Lưu Anh đứng trước mặt Húc Phượng, lộ ra vẻ hưng phấn nói, "Phượng huynh hiện tại đã là Ma Tôn, không biết Phượng huynh chuẩn bị lúc nào khai chiến, thảo phạt tiểu nhân hèn hạ Nhuận Ngọc ấy."

Húc Phượng nhìn Lưu Anh, ra vẻ nghiêm túc, "Lưu Anh, nếu ta muốn, có phải có thể khởi xướng Thiên Ma đại chiến bất cứ lúc nào?"

Lưu Anh gật đầu, "Đương nhiên, Phượng huynh hiện tại là Ma tôn."

"Vậy nếu ta không muốn, Thiên Ma đại chiến này cũng không đánh nổi nữa, đúng không."

"Đúng, Phượng huynh... Đợi đã, Phượng huynh ngươi có ý gì vậy?"

"Lưu Anh, cho tới nay, có một số chuyện, ta không muốn giấu diếm nữa."

"Phượng huynh mời nói."

"Nhuận Ngọc, chính là người ta chung tình, ta không cho phép ngươi vũ nhục y, ta thu phục Ma Giới, ngồi lên ngôi vị Ma Tôn này, là vì giải quyết họa lớn trong lòng y." Húc Phượng nhắc tới Nhuận Ngọc, nét mặt không khỏi lóe lên sự nhu tình.

"Sao cơ, vậy Cẩm Mịch..." Lưu Anh kinh ngạc.

"Ta đã nói rồi, nàng và ta không còn liên quan gì với nhau nữa." Giọng của Húc Phượng rất bình tĩnh, căn bản là không để chuyện này trong lòng.

Vừa hay Cẩm Mịch đang núp ở ngoài cửa nghe lén, nghe được lời Húc Phượng nói, chân nàng lảo đảo, phát ra tiếng động.

"Ai." Húc Phượng bắn một kết giới ra trói lấy Cẩm Mịch ngoài cửa.

Cẩm Mịch thấy vậy, biết mình đã bị phát hiện, bèn bước vào. "Phượng Hoàng, là ta."

Húc Phượng vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt, "Hóa ra là ngươi, vừa rồi ngươi nghe được cả rồi à."

"Nghe được. Nhưng Phượng Hoàng à, ta thật sự rất yêu ngươi, ngày xưa ta bị Vẫn Đan khống chế, mới có thể như vậy, chúng ta thật sự không thể trở lại như trước à?" Lời Cẩm Mịch nói mang theo điệu nức nở.

Lưu Anh cũng có chút không đành lòng, "Phượng huynh, ngươi có thể sống lại, là nhờ vào Cẩm Mịch cầu được Cửu Chuyển Kim Đan, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như thế à?"

Nét mặt của Húc Phượng đột nhiên mang theo chút nghiền ngẫm, "Lưu Anh muội tử, ta sống lại không phải là vì Cửu Chuyển Kim Đan, hơn nữa, Cửu Chuyển Kim Đan này, là Ngọc Nhi sớm đã chuẩn bị cho ta, công lao sao lại chạy tới trên người Cẩm Mịch vậy?"

"Cái gì?" Lưu Anh và Cẩm Mịch đồng thanh thốt lên.

Húc Phượng nhìn bọn họ, nói tiếp, "Lưu Anh muội tử, ngươi có biết một đao đâm trúng tinh nguyên của ta, hại ta hôi phi yên diệt, là Cẩm Mịch đâm không. Ta có thể sống lại, là phụ đế tan đi một thân linh lực mới giữ được một sợi hồn phách lưu lại trên Hoàn Đế Phượng Linh, kế đó là Ngọc Nhi ngày ngày mang ta theo bên mình, lấy Ứng Long chi khu, bảo ta hồn phách không tan, cũng ngày ngày rót vào linh lực, ta mới có thể khôi phục nhục thân. Chính nhờ khoảng thời gian ấy, ta mới yêu Ngọc Nhi."

Cẩm Mịch nghe đến đó nhịn không được mở miệng hỏi, "Vậy vì sao khi ta tới hỏi, Tiểu Ngư lại nói y đã ném Hoàn Đế Phượng Linh đi."

Lưu Anh cũng mở miệng hỏi, "Đúng thế Phượng huynh, ngươi nói là Nhuận Ngọc rót linh lực vào cho ngươi ngươi mới có thể khôi phục nhục thân, nhưng tại sao ngươi lại bị ta nhặt được ở Ma Giới."

Húc Phượng thở dài, "Haiz, đó là vì Ngọc Nhi ngốc của ta yêu thảm ta, ta và Cẩm Mịch yêu nhau, y chỉ biết trơ mắt ra đứng nhìn, không dám thổ lộ tiếng lòng với ta, nếu không phải lúc Ngọc Nhi cứu ta ta nhìn thấy ký ức của y, ta cũng không biết những điều này. Sau khi ta khôi phục nhục thân, Ngọc Nhi còn muốn xóa bỏ hiểu lầm của ta với Cẩm Mịch, mới đưa ta tới Ma Giới, nếu không phải Ngọc Nhi chuẩn bị trước, viên Cửu Chuyển Kim Đan đó há có thể dễ dàng lấy được?"

Lưu Anh nghe xong gật đầu, thảo nào, nhưng Cẩm Mịch này, Lưu Anh ra tay bóp lấy cổ Cẩm Mịch. "Thì ra một đao hại Phượng huynh hôi phi yên diệt là ngươi đâm."

Húc Phượng ra tay cản Lưu Anh, "Trước kia nhờ có tiên Thủy Thần ra tay, mới cứu Ngọc Nhi một mạng, một đao của Cẩm Mịch, coi như là ta thay Ngọc Nhi trả lại cho tiên Thủy Thần."

Lưu Anh oán hận liếc Cẩm Mịch một cái, không cam lòng thu tay lại.

Cẩm Mịch không thể tin được, "Phượng Hoàng, ngươi nói là Nhuận Ngọc cứu ngươi, cả Cửu Chuyển Kim Đan cũng không cứu được ngươi, y làm thế nào cứu được?"

Húc Phượng nhìn nàng, mở miệng nói, "Ta từ trong ký ức của Ngọc Nhi, nhìn thấy một cấm thuật, tên là Huyết Linh Tử, kẻ thi thuật cắt ra bảy chỗ gân mạch trên người, rót nửa người tinh nguyên vào máu, ngưng tụ thành Huyết Linh Tử, có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng lại sẽ hao tổn một nửa tu vi và thiên mệnh tiên thọ, ngươi đã hiểu chưa?"

Cẩm Mịch lộ ra vẻ hoảng hốt, lắc đầu, "Ta không tin, ta không tin."

"Ngươi nếu không tin, thì cứ đi xem vết sẹo trên cổ tay Ngọc Nhi, vết thương ấy không thể làm giả được." Húc Phượng không hề lưu tình cho Cẩm Mịch một kích cuối cùng.

Cẩm Mịch thất hồn lạc phách trở về Thiên Giới, xông thẳng tới chỗ Nhuận Ngọc làm việc, Quảng Lộ không kịp ngăn cản, đã thấy Cẩm Mịch nắm lấy cánh tay Nhuận Ngọc, vén tay áo y lên, trên cổ tay trắng nõn có một vết sẹo dữ tợn kể rõ tất cả.

Quảng Lộ nhìn vết sẹo trên cổ tay Nhuận Ngọc, trong lòng cũng giật thót.

Nhuận Ngọc thấy Cẩm Mịch như vậy, nhíu mày, "Húc Phượng nói cho ngươi biết à?"

Cẩm Mịch nghe được lời Nhuận Ngọc nói, lảo đảo lui về sau mấy bước, chạy ra ngoài, giọt nước mắt cuối cùng lăn ra khỏi viền mắt, rơi xuống, ngày hôm nay nàng mới hiểu được, thì ra, nàng mới là kẻ chen chân, nàng mới là người dư thừa nhất.

Quảng Lộ mặc kệ Cẩm Mịch thế nào, nàng vội vàng hỏi Nhuận Ngọc, "Bệ hạ, vết thương trên tay ngài là sao vậy?"

Nhuận Ngọc biết mình không gạt được nữa, "Cứu người cũng cần phải trả giá, ta tổn hao nửa người máu và tu vi, nên mới để lại vết sẹo này." Thấy sắc mặt của Quảng Lộ trở nên xấu xí, vội vã bổ sung thêm một câu, "Hiện tại đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, ngươi không cần lo lắng."

Quảng Lộ cố nén nước mắt, gật đầu.

Nhuận Ngọc thấy Quảng Lộ như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, nên tới luôn sẽ tới, y hiện tại có một dự cảm xấu.

Buổi tối, nhìn Húc Phượng đứng trước mặt, Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy đau đầu, dự cảm thành sự thật rồi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com