TruyenHHH.com

Huc Phuong X Nhuan Ngoc Tinh Huong Nao Vay

Thập Yêu Tình Huống
(Tình huống nào vậy)

| 007 |

Nhuận Ngọc trở về Thiên Giới, Quảng Lộ thấy sắc mặt y không tốt, vừa định mở miệng hỏi, y đã khoát tay áo, "Không sao, vết thương nhỏ mà thôi, ta muốn điều dưỡng một lát, ngươi đừng quấy rầy ta."

Quảng Lộ thấy vậy không tiện nói gì thêm, chỉ có thể im lặng lui xuống, nếu bệ hạ không phải muốn nói, nàng sẽ không hỏi.

Nhuận Ngọc tĩnh toạ điều tức, Huyết Linh Tử này tốt thì tốt đấy, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ, nửa người tu vi và tiên thọ của y đi tong rồi...

Nhuận Ngọc phát hiện tiên thọ của y không hề hao tổn???

Y lại tra xét mấy lần, vẫn là vậy, Nhuận Ngọc mở to mắt, bấm ngón tay tính toán, thì ra là thế, đời trước y chết bệnh, thọ mệnh chưa hao hết, thế nên sau khi sống lại thọ mệnh của y so với thượng thần bình thường nhiều hơn phân nửa, mặc dù là dùng Huyết Linh Tử, cũng chỉ là tiêu hao một nửa tiên thọ nhiều ra này.

Biết được chân tướng, Nhuận Ngọc không khỏi vui vẻ, dù sao có thể sống lâu hơn một chút cũng là chuyện tốt, nếu có thể sống, đại bộ phận người sẽ không muốn chết.

Tiếp tục tĩnh toạ điều tức, tiên thọ không hao tổn gì là chuyện tốt, nhưng tinh huyết và tu vi là thật sự không còn, y vẫn phải chăm chỉ tu luyện, sớm ngày khôi phục lại.

Quảng Lộ ở ngoài cửa không dám vào, nhớ tới sắc mặt trắng bệch vừa rồi của Nhuận Ngọc, cả môi cũng không còn chút máu, sao có thể là vết thương nhỏ được, bệ hạ hiện tại đang điều tức, nàng vẫn nên sai người gọi Kỳ Hoàng tiên quan tới đây chuẩn bị, chờ bệ hạ ra rồi cẩn thận khám cho bệ hạ.

...

Ma Giới.

Nhuận Ngọc ở bên kia vui vẻ, Húc Phượng bên này lại rất thương tâm, Nhuận Ngọc không biết, Huyết Linh Tử lần này không hiểu thế nào, ngoại trừ nửa người tinh nguyên thọ mệnh, cùng chảy vào Huyết Linh Tử, còn có ký ức của y.

Húc Phượng hiện đang đắm chìm trong trí nhớ của Nhuận Ngọc, nhìn quá khứ của y, đau lòng khôn xiết, Nhuận Ngọc chịu nhiều khổ như vậy ở khi hắn không biết, Húc Phượng chìm trong trí nhớ, linh lực quanh thân bắt đầu biến dị, dần dần dính vào ma khí, cuối cùng, một con hỏa phượng bay lên cao, phát ra một tiếng rên rĩ.

Rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, Lưu Anh là người đầu tiên phản ứng lại, lao tới chỗ Húc Phượng bay lên, chỉ thấy Húc Phượng lộ ra vẻ bi thương, toàn thân lượn lờ ma khí, hiển nhiên đã nhập ma.

Lưu Anh không có cách nào, chỉ có thể bày ra kết giới ở xung quanh, sau đó hộ pháp cho Húc Phượng.

Đan Chu và Cẩm Mịch trở về Thiên Giới đang tính tới chỗ Lão Quân chất vấn, cũng nhìn thấy cảnh này, vui sướng khôn xiết, Cẩm Mịch phi thân biến mất, Đan Chu thấy thế, cũng phi thân chạy tới Ma Giới.

Quảng Lộ vừa sai người đi gọi Kỳ Hoàng tiên quan, liền thấy được cảnh hỏa phượng bay lên cao, liên tưởng tới sắc mặt trắng bệch vừa rồi của Nhuận Ngọc, cùng với màu đỏ tươi ở góc áo, liền đoán được hai chuyện này nhất định là liên quan tới nhau, nhưng nàng chỉ có thể chờ bệ hạ ra rồi mới có thể bẩm báo chuyện này.

Cẩm Mịch tới Ma Giới trước Đan Chu, thấy Lưu Anh canh chừng ở bên ngoài, bèn vội vã mở miệng hỏi, "Lưu Anh, Phượng Hoàng sao rồi?"

Lưu Anh nhìn nàng, đúng sự thật nói cho nàng biết, "Cẩm Mịch, Phượng huynh đã sống lại, nhưng vừa rồi ta nhìn thấy toàn thân Phượng huynh lượn lờ ma khí, hiển nhiên là đã nhập ma."

Cẩm Mịch ngây ra, 'Phượng Hoàng sao lại nhập ma? Chẳng lẽ là vì ta đâm hắn một đao ư?'

Đan Chu cũng đã tới, nhìn Lưu Anh canh chừng trước cửa và Cẩm Mịch sững sốt bên cạnh, lên tiếng hỏi, "Tiểu Lưu Anh à, có chuyện gì vậy, sao đều đứng ở ngoài thế, Phượng Oa nhà ta sao rồi?"

"Nguyệt Hạ tiên nhân, Phượng huynh đã sống lại, nhưng lại nhập ma." Lưu Anh lặp lại lời đã nói cho Đan Chu.

Đan Chu nhìn Cẩm Mịch sững sốt bên cạnh, thở dài, "Ai, đều là nghiệt."

Lưu Anh có chút kỳ quái, "Nguyệt Hạ tiên nhân biết nhân quả trong đó à."

Đan Chu lắc đầu, "Vẫn là chờ Phượng Oa tỉnh lại rồi nói."

Lưu Anh nghe xong gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Qua một hồi lâu, chờ Lưu Anh cảm ứng được linh lực trong kết giới ổn định lại, biết Húc Phượng đã tỉnh, liền triệt kết giới.

Ba người bước vào, nhìn thấy Húc Phượng đôi mắt trống rỗng ngồi ở đó, Cẩm Mịch vội vàng chạy tới cầm lấy tay Húc Phượng, "Phượng Hoàng, Phượng Hoàng ngươi bị sao vậy? Ngươi hãy nhìn ta, ta là Cẩm Mịch."

Húc Phượng tiếp tục ngồi ngơ ngẩn, không có bất cứ phản ứng nào.

"Hồ ly tiên, ngươi mau nhìn xem Phượng Hoàng bị sao vậy." Cẩm Mịch có chút lo lắng gọi Đan Chu.

Đan Chu cũng cảm thấy không đúng, "Phượng Oa? Con bị sao vậy, có chỗ nào không khỏe à?"

Lưu Anh nhíu mày, bước tới duỗi tay tính đưa linh lực vào người Húc Phượng tra xét một phen, nhưng vừa đưa vào thì đã bị linh lực mạnh mẽ của Húc Phượng bắn ngược ra, nét nghi hoặc trên mặt Lưu Anh tăng thêm, "Lúc nãy ta đưa linh lực vào người Phượng huynh, chỉ trong nháy mắt đã bị bắn ngược ra, hiển nhiên linh lực trong người Phượng huynh sung túc, không có gì đáng ngại, vậy vì sao lại như thế?"

Đan Chu nghe xong lời Lưu Anh nói cũng dùng linh lực thử một phen, quả nhiên hệt như Lưu Anh vậy, ba người họ bắt đầu thảo luận.

Húc Phượng bị thảo luận lúc này còn đắm chìm trong sự bi thương, cách Nhuận Ngọc cứu hắn, hắn đã nhìn thấy trong trí nhớ của y, hắn từng cùng Cẩm Mịch tổn thương Nhuận Ngọc như vậy, Nhuận Ngọc vẫn dùng cách này để cứu hắn, nhớ tới nụ cười ôn nhuận trên mặt Nhuận Ngọc mỗi khi ở bên mình, âm u khi nhìn thấy mình và Cẩm Mịch trong trí nhớ, Nhuận Ngọc nhất định yêu thảm mình, nhưng mình lại tổn thương y như vậy, hiện tại hắn đã biết rồi, hắn phải bồi thường Ngọc Nhi của hắn.

"Nhuận Ngọc." Lúc này, một giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng nỉ non.

Vẫn là Cẩm Mịch phản ứng trước, "Phượng Hoàng, ngươi đang nói gì vậy?"

Đan Chu và Lưu Anh cũng phản ứng lại, nhìn Húc Phượng, bọn họ đều là thần tiên, lời vừa rồi Húc Phượng nói bọn họ nghe rõ, chỉ là vì sao lại gọi Nhuận Ngọc?

Húc Phượng dần dần hồi hồn, nhìn ba người trước mắt, đôi mắt dừng lại trên người Cẩm Mịch, "Cẩm Mịch."

Cẩm Mịch nghe được tiếng gọi của Húc Phượng, nét mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lời kế tiếp của Húc Phượng, lại khiến nàng như rơi vào hầm băng.

Chỉ nghe Húc Phượng chậm rãi mở miệng nói, "Cẩm Mịch, câu đó của ngươi, ta nhận, từ nay về sau, ngươi và ta, không còn liên quan gì với nhau nữa."

Cẩm Mịch luống cuống, "Phượng Hoàng, Phượng Hoàng ngươi đừng như vậy, ta yêu ngươi, ngày xưa ta bị Vẫn Đan khống chế, không biết tình yêu, cho nên mới nói ra lời đó, hiện tại Vẫn Đan ly thể, ta mới biết được ta yêu ngươi, Phượng Hoàng, ta yêu ngươi."

Húc Phượng không hề rung động với lời Cẩm Mịch nói, hắn hất Cẩm Mịch ra, đứng dậy nhìn nàng, "Ta nói rồi, từ nay về sau, ta và ngươi không còn liên quan nữa, ta không muốn nói thêm lần thứ ba."

Cẩm Mịch bị hất ra xong, tính chạy tới, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Húc Phượng hù dọa, Húc Phượng thấy Cẩm Mịch rốt cục yên tĩnh rồi, mới đứng dậy đi ra ngoài.

Đan Chu thấy Húc Phượng bỏ đi, vội vã mở miệng gọi hắn, "Phượng Oa, con muốn đi đâu."

Lưu Anh cũng gọi hắn, "Phượng huynh tính đi nơi nào vậy."

Húc Phượng xoay lại nhìn hai người họ, quay đầu bước đi, không trung còn giữ lại câu trả lời của hắn, "Thiên Giới."

Thiên Giới?

Húc Phượng đã mất bóng, chỉ để lại ba người nhìn nhau, một lát sau, ba người họ cũng phi thân tới Thiên Giới.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com