[Húc Nhuận] DUYÊN HOA TÌNH QUÂN
Chương 4
Mỗi một bình chọn và bình luận của mọi người là niềm động lực vô cùng to lớn với Tuyết á.
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
Chương 4:Thái Sơ có đạo, âm dương nhị khí hóa thiên địa. Lục Giới tự có phân chia rõ ràng.Từ cổ chí kim, Thiên Ma vốn dĩ bất đồng, cả hai giới vẫn luôn đối đầu. Vong Xuyên là ranh giới giữa hai giới Thiên Ma, cũng là chiến trường ác liệt nhất Lục Giới. Cứ cách ngàn năm đánh trận nhỏ, vạn năm đánh trận to, dù đấu đến long trời lở đất vẫn bất phân thắng bại. Hàng năm, chiến loạn cứ liên miên không dứt, không biết bao nhiêu sinh mạng phải kết thúc tại Vong Xuyên.Sử sách ghi lại, vào khoảng ba trăm vạn năm về trước, Thiên Ma đánh một trận oanh oanh liệt liệt kéo dài suốt hai năm. Sau đó lấy cái chết của Chiến Thần Thiên giới và Ma Tôn Ma giới làm kết thúc. Mà kết thúc ấy chỉ là một phần của tiến trình lịch sử, những trang sau của sử sách lại bạc vô âm tính, cuối cùng chỉ còn lại là truyền thuyết, phủ mờ trong lớp bụi thời gian.Cho đến khoảng bốn vạn năm về trước, Ma giới xuất hiện một con Thiên Ma Hỏa Phượng không rõ lai lịch, chiến lực của nó vô biên, một thân một mình bình định chiến trường. Dùng thực lực của bản thân giành lấy vị trí tôn sư của Ma Giới, trở thành Ma Tôn trẻ nhất lịch đại. Cũng từ đó, Thiên Ma hai giới ký hiệp định giảng hòa, hơn ba vạn năm chưa từng có chiến tranh.Màn trời của Ma Giới luôn bị bao vây bởi chướng khí mù mịt, ánh sáng của nhật nguyệt không thể xuyên thấu, khắp nơi nằm trong bóng tối. Từ thuở sơ khai, Ma giới vốn không có sớm tối, chỉ có màn trời đen trải dài vô tận. Sau trận chiến ác liệt ba trăm vạn năm về trước đó, cực quang mới xuất hiện trên bầu trời Ma giới, tạo ra sự phân chia ngày đêm. Ban ngày thì chỉ có sấm chớp nổ đùng đoàng ở tứ phương tám hướng, trong khi ban đêm được đánh dấu bởi sự hiện diện của cực quang. Dòng Vong Xuyên dài đằng đẵng mang màu u lục cứ chảy mãi không ngừng, trong đêm khuya còn có sương trắng giăng kín cả mặt sông. Từ xa xa, một ánh đèn màu cam le lói đang tới gần, tiếng mái chèo khua nước cũng càng rõ ràng hơn. Khi ánh đèn thoát khỏi màn sương thì hiện lên một chiếc thuyền buồm nhỏ. Trên thuyền là một ông lão đội nón tre rộng vành có khăn trùm đầu chèo từ bờ bên kia sang, phía sau thuyền còn có vô số oán linh đang bám theo.Thuyền cập bến nhưng không hề neo đậu, ông lão trên thuyền bận bịu tháo cánh buồm, sau một hồi loay hoay lão mới ngồi xuống lái nghỉ ngơi, lúc này lão mới cất giọng hỏi người ngồi ở gần đó: “Tôn thượng, giờ này sao ngài vẫn còn ở đây?”Kẻ được gọi là tôn thượng kia cứ thất thần không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Lão cũng không gấp hỏi thêm câu gì, chỉ lẳng lặng lấy ra bầu rượu hồ lô uống từng ngụm cay nồng.Hắn chìm vào hồi ức, nhớ đến những cảnh tượng trong mơ ấy, đây là giấc mơ đầu tiên hắn có thể nhìn và nghe thấy hết những diễn biến trong đó, nhưng nó cũng thật kỳ lạ, hắn không thể nào nghe được danh tính và nhìn rõ được diện mạo của những người xuất hiện trong đó.Ở giữa một không gian mờ mịt, có hai người đang quỳ trên sàn gỗ, trán họ kề sát vào nhau, nước mắt họ giàn giụa. Người đó cười cười nói nói nhưng không giấu được bi thương: “ *** ******, kiếp sau nhớ đến tìm ta trước đó…ta sẽ ở Thanh Đồng, chờ đệ đến tìm ta.” Người kia ôm thật chặt người đó vào lòng, không cam tâm vội đáp: “Kiếp sau gì chứ? Ta chỉ cần kiếp này,...kiếp này mà thôi…”. Người đó nhẹ nhàng đẩy người kia ra, dùng tay giúp người kia gạt đi những giọt nước mắt đang rơi, rồi lưu luyến hôn lên trán người kia nói hai chữ: “Bảo trọng”, sau đó tan biến vào thiên địa.Người kia không chấp nhận được sự thật, cố níu kéo người đó ở lại nhưng chẳng được gì, cứ khóc than như một đứa trẻ bơ không còn nhà để về: “ ***** **** đừng bỏ ta,...đừng bỏ ta ở lại một mình mà…”Nhớ đến đây, đáy mắt hắn cũng rưng rưng, trái tim cũng đau âm ỉ, hắn cảm giác như mình là một trong hai người đó, hắn muốn đi tìm một câu trả lời, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn biết rằng lão giả đưa đò ở Vong Xuyên không phải là một người tầm thường, cho nên hắn thử hỏi: “Tiền bối, ngài nói xem, chỉ là một giấc mơ không đầu không đuôi thôi tại sao lại có cảm giác đau xé tâm can như thế, cứ như bản thân mình là người ở trong giấc mơ?”Lão đưa đò uống thêm một ngụm rượu rồi đáp bằng một câu đầy triết lý: “Nhất thiết pháp, nhân duyên sinh”*1.Nghe xong, hắn rơi vào suy tư. Hắn hiểu rằng vạn vật trên đời đều do nhân duyên mà thành, không gì tồn tại một mình. Những giấc mơ, những cảm xúc, tất cả đều có lý do của nó. Như vậy, nếu hắn tìm được "kiếp sau" của người đó, có lẽ hắn sẽ giải đáp được những khúc mắc ở trong lòng. Sau khi xác định được ý muốn của bản thân, hắn hỏi tiếp: “Vậy ta phải đi đâu để tìm thấy ‘kiếp sau’ của một người đây?”Hắn không ôm quá nhiều kỳ vọng, bởi hỏi về một người ngay cả hắn cũng không chắc chắn có tồn tại hay không thì làm sao người khác biết được chứ. Lão nhìn biểu cảm của hắn, đoán ra hắn đang nghĩ gì, lắc lắc bầu rượu trống trơn, mỉm cười đầy hàm ý: “Chốn cũ, người xưa, đúng hẹn đợi trông. Hoa xuân độ sắc, thắm duyên nồng. Trong mộng, trân châu hóa bướm bạc bay đi. Sương đọng đóa Quỳnh, hoa úa câu vô tình”.Hắn nghe thế thì rơi vào trầm tư tiếp, giống như có một mảnh ký ức nào đó đã quên nay sống dậy. Hắn lẩm nhẩm một cái tên trong miệng, Thanh Đồng, Thanh Đồng. Hắn đã biết nên đi đâu rồi, sau đó hớn hở nói câu cản tạ rồi đi mất.Ngay sau đó trên thuyền lại xuất hiện thêm một kẻ bạch y, hắn đeo một chiếc mặt nạ quỷ bằng bạc che khuất nửa mặt, hắn nhắm mắt, nằm dài trên khoang thuyền hỏi: “Lão già, hiếm khi thấy Ngài ra tay chỉ điểm cho kẻ khác đấy. Nhưng không biết lần này sẽ là thiện duyên hay nghiệt duyên đây?”Lão chậm rãi nhếch môi, cười bảo: “Chỉ điểm ư? Chữ duyên này chẳng do lão cho, mà là do chính bọn họ khẩn cầu hàng vạn lần từ kiếp trước mới có được. Lão cùng lắm là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Còn muốn biết là duyên hay nghiệt thì phải xem tạo hóa của bọn họ rồi, đúng không, Thần Quân?”Vị bạch y Thần Quân kia cười ha ha, âm thanh như hòa làm một với tiếng gió đêm: “Chỉ mong dòng Vong Xuyên này, sẽ không có thêm một kẻ ngốc nào như ta”. Sau đó, hắn nhẹ phất tay một cái, cực quang trên màn trời bắt đầu nhạt dần, gió nổi lên thổi tan màn sương, cánh buồm lần nữa căng gió, ánh đèn màu cam của Dẫn Hồn Đăng*2 lại rời xa bờ.Nhân gian là chốn phồn hoa, nhưng số mệnh con người lại ngắn ngủi, thoáng chốc thịnh suy, phút chốc đã đổi thay khôn lường. Năm tháng trôi qua như dòng nước, bãi bể hóa nương dâu, khó lòng mà nắm bắt được.Kim Lăng*3 thành phồn thịnh, người người tấp nập qua lại, trên sông Tần Hoài thuyền bè ngược xuôi không ngớt. Sắc xuân tràn ngập lối, bách hoa đua nở, tỏa hương ngào ngạt.Trà quán, tửu lầu náo nhiệt tiếng nói cười, ngoài đường phố xá đông người qua lại. Nhưng giữa dòng người hối hả này, Húc Phượng vẫn cảm thấy mình lạc lõng, không hề thuộc về chốn nào. Hắn bỏ ra vài lượng bạc mua một chiếc thuyền nhỏ, rồi nằm dài trên đó, để mặc cho dòng nước cuốn trôi.Chiếc thuyền nhỏ theo dòng chảy rời khỏi thành, tiến vào một khu rừng yên tĩnh. Cánh đào hồng hòa lẫn trong dòng nước trong vắt, hai bên bờ cỏ cây tươi tốt, chim chóc hót líu lo, bướm bay theo từng cặp, vờn nhau trên cành lá.Trước cảnh sắc hữu tình ấy, Húc Phượng dần chìm vào giấc ngủ sâu, tạm thời gác lại những muộn phiền trong lòng. Chiếc thuyền cứ thế trôi từ ban trưa đến khi trời sập tối mà vẫn chưa hề dừng lại.Trăng sao trên cao đã kề bên nhau, sương đêm đọng trên cành lá, vạn vật chìm vào ngủ say. Lúc này Húc Phượng mới thức giấc, hắn nghe thấy tiếng đạp lá cây xào xạc, rồi thấy những quả cầu với hai màu lam và vàng cứ lơ lửng bay quanh cặp sừng một con thú nhỏ. Nó có hình dạng tựa hươu tựa nai với một bộ lông trắng muốt. Hắn cảm thấy con vật này rất thân thuộc, bất giác thốt lên hai chữ “Yểm Thú” làm nó hoảng sợ bỏ chạy.Trực giác nói với hắn, chỉ cần đi theo nó thì sẽ tìm được người hắn muốn tìm. Hắn đuổi theo nó, xuyên qua cả cánh rừng, ở cuối đường là một hồ nước bị sương mù bao phủ, nó chạy vào đó rồi biến mất khỏi tầm mắt. Húc Phượng cẩn thận bước vào trong, trước mắt hiện lên một nơi linh khí tinh khiết, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.Ngay lối vào, có một cây Ngô Đồng*4 đứng sừng sững, thân nó cao vút, phải có bốn trượng hơn. Vào tiết xuân này, lẽ ra nó không nở hoa mới phải, nhưng nó lại nở rộ sắc hồng nhạt khiến Húc Phượng phải dừng lại ngắm nhìn. Khi hắn nhìn vào nó thì trong lòng tuôn trào từng dòng cảm xúc buồn vui lẫn lộn, rồi sau đó hắn bị tiếng thất huyền cầm kéo về thực tại.Khúc nhạc ấy vừa du dương, lại vừa sinh động, như đông tuyết tan rã, đón chào mùa xuân ấm áp. Cùng hòa quyện với phong cảnh nên thơ, quả thật không có nơi nào sánh bằng.Trong đêm, hoa Đào vẫn nở, trải dài suốt mười dặm*5 với hai màu trắng hồng, hương thơm ngào ngạt ở khắp nơi. Thác nước từ trên cao ào ào đổ xuống, nhưng lại mềm mại như một tấm lụa mỏng. Mà cũng tựa như hai câu thơ “Phi lưu trực há tam thiên xích. Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên”*6. Ánh trăng bạc rải rác xuống mặt hồ, lung linh soi bóng nước.Cạnh hồ có một biệt viện rộng lớn, lối kiến trúc mang đậm nét màu sắc của Thiên giới, tuy hoa lệ nhưng loại toát lên một loại khí khái tao nhã khó tìm. Húc Phượng đạp nước bay đến mái hiên ở giữa hồ, nơi mà tiếng nhạc vẫn đang vang lên.Lãm Nguyệt hiên, cái tên như thơ như họa, Húc Phượng thầm nghĩ trong lòng. Có chăng, cái tên này được lấy từ câu thơ “Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt”*7 ra không?Phía sau rèm châu, tiếng đàn vẫn không dứt, hắn tự biết đã làm phiền người khác nên vòng tay ra trước tựa như chào hỏi, rồi nhận lỗi: “Quấy rầy tiên nhân đánh đàn, là tại hạ đường đột”.Người ấy nghe thế mỉm cười, ôn hòa nói: “Người đến là khách, sao lại nói hai chữ “đường đột”? Đã gặp nhau tức là chúng ta có duyên có phận. Chi bằng ngồi xuống, cùng nghe một khúc nhạc, thưởng một chén trà, không phụ cảnh sắc đêm nay?”.Húc Phượng theo lời mời mà ngồi vào chiếc bàn bằng gỗ Đàn Hương ở gần đó, trên bàn, điểm tâm, trà cụ đều bày biện đầy đủ. Hắn bắt đầu nấu nước pha trà, mùi hương của Bích Loa Xuân dịu nhẹ, nước trà có màu ngọc bích đẹp mắt, vị lại ngọt thanh, quả thật là loại trà thượng hạng được trồng ở Thái Hồ.Khúc nhạc gần đi vào hồi hết, âm sắc trầm bỏng khoan hòa, dịu dàng như dòng suối đang chảy róc rách bên tai, làm vơi hết muộn phiền. Thấp thoáng đâu đó có những tia nắng đang đùa nghịch trên cành Hàn Mai, vui tươi tuyết trắng tan rã cho vạn vật bắt đầu tân sinh.Húc Phượng im lặng lắng nghe cho đến khi khúc nhạc kết thúc, hắn chưa kịp nói câu tán thưởng thì người đánh đàn đã vén rèm châu bước ra. Trước mắt là một vị tiên nhân phong hoa trác tuyệt, phong tư xước ước*8, làm hắn nhìn ngắm đến ngớ cả người. Húc Phượng chưa bao giờ gặp qua một người nào hoàn mỹ đến thế, dù chỉ là một hạt bụi cũng chẳng thể bám vào. Câu “bạch ngọc vi hà”*9 đúng là không thể dùng lên người y được.Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, nhưng cảm giác thì như có một dòng điện tê chạy dọc theo sống lưng, lặng lẽ khuấy động nhịp điệu của trái tim. Thời như bị bẻ cong, trôi qua một cách cực kỳ chậm rãi, gió thổi nhẹ làm rèm châu lay động, hoa rơi lả tả xuống dòng nước xuân ấm áp. Cảnh sắc hòa vào làm một với những rung động đầu tiên của con tim, nhen nhóm lên ngọn lửa tình yêu không thể dập tắt.Chỉ trong một khoảnh khắc, hai người đã bị một sợi chỉ vàng*10 mảnh như sợi tơ tằm buộc chặt mắt cá chân mà không hề hay biết. Tuy nó mỏng manh, nhưng đủ sức để kết nối họ lại với nhau, sau khi hoàn thành nghĩa vụ của mình thì nó biến mất không để lại bất cứ vết tích nào.Không biết Yểm Thú từ đâu chạy tới, đánh vỡ bầu không khí lãng mạn này, y vuốt đầu nó, bảo nó tự mình đi chơi. Khi Yểm Thú đi rồi, y mới chính thức giới thiệu bản thân mình: “Tiểu tiên tự Thanh Chương*11, không biết các hạ từ đâu tới, xưng hô thế nào?”Giọng Thanh Chương ôn hòa, mềm mại như sợi lông vũ rơi vào lòng Húc Phượng, làm cho cả đáy lòng dậy sóng cả lên. Hắn hữu lễ đáp lời: “Tại hạ Hi Phong*12, một lãng khách đến từ Ma giới”. Hắn tự xưng mình là Hi Phong, giấu đi danh tính và thân phận là Ma Tôn của mình. Thiên Ma có thể hài hòa nói chuyện là điều không dễ, và còn một điều nữa, rất có thể vị tiên nhân tên Thanh Chương này là người hắn đang tìm. Cho nên hắn sợ, nếu một khi tiết lộ thân phận của mình thì sẽ gây ra những sóng gió không đáng có.Nhưng hắn cứ có cảm giác không đúng, trái tim hẳn điên cuồng nói cho hắn biết y không phải tên Thanh Chương, mà là một cái tên khác. Một cái tên đủ làm hắn khắc cốt ghi tâm, mãi không quên được. “Thanh Chương tiên nhân thứ cho tại hạ thất lễ. Khi vừa nhìn thấy Ngài thì trực giác nói với ta rằng danh tự của Ngài sẽ có một chữ “ngọc”, nhưng không ngờ ta lại đoán sai”.Thanh Chương nghe thế thì hơi khựng lại, nhíu mày quan sát hắn, y trầm tĩnh hỏi: “Sao Hi Phong các hạ lại cho là thế?”. Húc Phượng thành thật đáp lại: “Tiên nhân “Sắc thanh triệt, thu thủy vi thần ngọc vi cốt”*13, cho nên, nếu không có chữ "ngọc" thì thật đáng tiếc”.Thấy thái độ của hắn thành thật, y cũng an tâm phần nào. Quả thật là hắn đoán đúng, tên thật của y là Nhuận Ngọc. Còn cái tên Thanh Chương này là tên giả, y dùng để ngao du sơn thủy, nhằm che giấu đi thân phận Thiên Đế của mình.Nhuận Ngọc gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Hi Phong các hạ đoán không sai, quả thật trong danh tự của ta có một chữ “ngọc” nhưng đó là nhũ danh do phụ mẫu đặt cho”. Nói nhũ danh cũng coi như đúng đi, phụ mẫu y đều gọi y là Ngọc nhi, bá phụ bá mẫu gọi tiểu Ngọc, thúc phụ gọi Ngọc oa, Mịch nhi gọi Ngọc ca ca…Nghe y nói thế, Húc Phượng vui vẻ như đạt được một thành tựu rất vẻ vang. Hắn hơi nghiêng đầu, giọng điệu có chút dè dặt: “Như vậy, ta gọi tiên nhân là Ngọc huynh được chứ? Thanh Chương tiên thật sự rất khó gọi”.Nhuận Ngọc mỉm cười nhưng trong lòng không được vui, Ngọc huynh sao? Y muốn được hắn gọi thân thiết hơn một chút, tỷ như A Ngọc. Y cũng bất ngờ với ý nghĩ này, cả hai đều là người xa lạ mới vừa quen biết nhau, xưng hô thân thiết như vậy thật sự không ổn. Nhưng, dù đấu tranh nội tâm đến thế nào thì y vẫn nói ra câu: “Cứ gọi ta là A Ngọc đi”.Húc Phượng vui mừng khôn xiết, cứ lặp lại hai chữ “A Ngọc” mãi, y thấy cười đến phát ngốc cũng cong cong đôi mắt, cả người đầy ý cười. Sau đó Nhuận Ngọc cũng đặt câu hỏi, ánh mắt y có chút lém lỉnh: “Huynh đã gọi ta là A Ngọc rồi, thì ta nên gọi huynh là gì đây? Phong huynh? Hi huynh? Hay A Phong?”.“Không được, những cách xưng hô này chẳng hay chút nào. A Ngọc cứ gọi ta là A Phượng đi”. Nhuận Ngọc ngạc nhiên hỏi nguyên do, Húc Phượng cười lớn, khoái chí bảo: “Bởi vì, ta là một con quạ đen muốn biến mình thành Phượng Hoàng”.Y tự mình lẩm bẩm mấy chữ Phượng Hoàng, A Phượng. Trong lòng Nhuận Ngọc cứ có một loại cảm giác thân thuộc khó tả, nhưng đâu đó lại trộn lẫn một chút bi hoan. Như được gặp lại cố nhân mà không nhớ rõ được người ấy là ai.Húc Phượng thấy cuộc trò chuyện dần đi vào ngõ cụt cho nên tìm một chủ đề để thay đổi không khí. Hắn chợt nhớ đến giai điệu lúc nãy: “Khúc Dương Xuân Bạch Tuyết*14 mà A Ngọc vừa gảy, quả thật đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, như mang theo linh hồn của trời đất”. Nhuận Ngọc phục hồi lại tinh thần, cười nhạt: “Ta chỉ là kẻ tài sơ học thiển*15, thật sự không dám nhận lời khen của A Phượng đâu”.Húc Phượng lắc đầu không cho là vậy: “A Ngọc quá khiêm tốn rồi”. Nhuận Ngọc chỉ mỉm cười rồi không nói gì thêm. Y nhìn bộ trà cụ trước rồi bắt đầu nấu nước pha trà. Động tác của y đều nhẹ nhàng như nước chảy hoa trôi, tinh tế mà điêu luyện, khiến Húc Phượng không thể rời mắt khỏi y.Nhìn thiên tiên trước mắt, Húc Phượng chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người là rất lớn. Nhuận Ngọc thuộc về Thiên giới, cao quý và thanh khiết như ngọc sáng giữa trời, còn hắn, dù mang danh Ma Tôn, là tôn sư của một giới nhưng lại âm u, xấu xa đầy rẫy toan tính.Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mơ hồ, rằng bản thân mình chẳng xứng đáng để kết giao với người như y. Như một kẻ bị lạc trong mê cung tăm tối, vô tình tìm được lối ra, nhưng khi thoát được ra bên ngoài thì ánh sáng ngoài kia lại không thuộc về hắn.Nhuận Ngọc dường như thấu hiểu được suy nghĩ sâu kín ấy, y không cần lời nói, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để chạm vào tận đáy tâm can của Húc Phượng. Sau khi rót chén trà đầu tiên mời hắn, Nhuận Ngọc khẽ động tay, dùng linh lực lấy đàn của mình.Tiếng đàn cất lên, âm thanh trầm bổng vang dội như vọng lại từ ngọn núi cao vời vợi, rồi dịu dàng chảy xuống như dòng nước xuôi về biển khơi. Tiếng đàn không chỉ là âm thanh, mà là sự hòa quyện của sơn thủy, là tiếng lòng, là câu chuyện không lời. Khi khúc nhạc kết thúc, Nhuận Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt Húc Phượng, ánh mắt y đầy sự trịnh trọng: "A Phượng, đây chính là câu trả lời của ta”.Đáy mắt Húc Phượng rưng rưng, như dòng nước ấm muốn tràn khỏi bờ đê. Hắn nghẹn ngào lặp lại câu trả lời của y bằng một cách khác: “Cao Sơn Lưu Thủy, tri kỷ khó tìm”*16.▬▬▬▬▬▬▬▬
Trước khi vào phần chú thích thì mọi người thử đoán xem Chiến Thần (Thần Quân) và Ma Tôn vào 300 vạn năm trước là ai nào?Chú thích:*1: "Nhất thiết pháp, nhân duyên sinh" có thể hiểu là mọi hiện tượng, sự vật trong vũ trụ đều sinh khởi từ sự kết hợp của các nguyên nhân và điều kiện. Đây là một trong những nguyên lý cốt lõi trong Phật giáo, thể hiện rằng không có gì tồn tại một cách độc lập, mà mọi thứ đều có mối quan hệ chặt chẽ và phụ thuộc lẫn nhau.*2: Dẫn Hồn Đăng là ngọn đèn dẫn hồn, chỉ đường cho linh hồn. (Đây là thiết lập của Tuyết).*3: Kim Lăng thành nay là thành phố Nam Kinh, thuộc tỉnh Giang Tô của Trung Quốc. Sông Tần Hoài là dòng sông chảy qua Nam Kinh.*4: Ngô đồng hay còn gọi tơ đồng, trôm đơn,bo rừng, bo xanh (danh pháp khoa học: Firmiana simplex) là một loài thực vật có hoa trong họ Cẩm quỳ. Cây Ngô Đồng là loại thân gỗ, có chiều cao trung bình 15 - 17m , đường kinh 40 - 50 cm. Hoa của cây Ngô Đồng có màu hồng nhạt, thường nở vào mùa thu (ở Trung Quốc). Còn ở nước ta do khí hậu khác biệt nên cây Ngô Đồng sẽ nở dịp cuối xuân, đầu hè. 1 trượng ở Trung Quốc bằng 3,3 m.Hình ảnh minh họa: *5: Dặm hay lý, là đơn vị đo khoảng cách, được sử dụng tại các nước Trung Quốc, Việt Nam,... trong các triều đại phong kiến. Một lý tương đương 1/2 km, tức khoảng 500 m. Theo tài liệu khác, một dặm Trung Quốc là 576 m. (Thập lý đào lâm = mười dặm đào hoa).*6: “Phi lưu trực há tam thiên xích. Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.” trích từ Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch. Nghĩa là: Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây. *7: “Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt” trích từ Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân của Lý Bạch. Nghĩa là: Muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.*8: Phong hoa tuyệt đại là vẻ đẹp siêu phàm. Phong tư xước ước là phong thái thanh nhã.*9: “Bạch ngọc vi hà”. Nghĩa đen: Bạch ngọc là loại ngọc trắng tinh khiết, nhưng "vi hà" có nghĩa là có một vết nhỏ, một khuyết điểm. Nghĩa bóng: Tức là gần như hoàn hảo nhưng vẫn còn một chút khuyết điểm nhỏ.*10: Sợi chỉ vàng là sợi dây nhân duyên của thần tiên. Nó không chịu khống chế của Nguyệt Lão. Không đơn giản chỉ là động tâm động tình mà còn cần có cơ duyên. (Đây là thiết lập riêng của Tuyết).*11: Thanh Chương. Chữ Thanh lấy từ câu “sắc thanh triệt”, còn chữ Chương lấy từ: Viên ngọc - hòn ngọc đẽo phẳng gọi là khuê 圭, xẻ đôi lấy một nửa gọi là chương [璋].*12: Hi Phong. Chữ Hi (熙) tức là sáng sủa, ánh sáng, gần nghĩa với chữ Húc (旭) là ánh sáng Mặt Trời mới mọc. Chữ Phong (风 đọc là Fēng) nghĩa là gió, đồng âm với Phượng (凤 đọc là Fèng) nhưng khác thanh điệu.*13: “Sắc thanh triệt, thu thuỷ vi thần ngọc vi cốt” trích từ Từ Khanh nhị tử ca của Đỗ Phủ. Nghĩa là thần sắc thanh thoát, vẻ như nước thu (mùa thu), ngọc cốt cách.*14: Dương Xuân Bạch Tuyết là một trong thập đại danh khúc cổ điển nổi tiếng nhất của Trung Quốc, được truyền tụng qua hàng nghìn năm. Tên gọi của khúc nhạc gợi lên hình ảnh mùa xuân ấm áp đang dần tan chảy lớp tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và đầy sức sống.Link nhạc: https://youtu.be/tl69Au51p-0?si=8p5E2V40jDXlavoC
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
Chương 4:Thái Sơ có đạo, âm dương nhị khí hóa thiên địa. Lục Giới tự có phân chia rõ ràng.Từ cổ chí kim, Thiên Ma vốn dĩ bất đồng, cả hai giới vẫn luôn đối đầu. Vong Xuyên là ranh giới giữa hai giới Thiên Ma, cũng là chiến trường ác liệt nhất Lục Giới. Cứ cách ngàn năm đánh trận nhỏ, vạn năm đánh trận to, dù đấu đến long trời lở đất vẫn bất phân thắng bại. Hàng năm, chiến loạn cứ liên miên không dứt, không biết bao nhiêu sinh mạng phải kết thúc tại Vong Xuyên.Sử sách ghi lại, vào khoảng ba trăm vạn năm về trước, Thiên Ma đánh một trận oanh oanh liệt liệt kéo dài suốt hai năm. Sau đó lấy cái chết của Chiến Thần Thiên giới và Ma Tôn Ma giới làm kết thúc. Mà kết thúc ấy chỉ là một phần của tiến trình lịch sử, những trang sau của sử sách lại bạc vô âm tính, cuối cùng chỉ còn lại là truyền thuyết, phủ mờ trong lớp bụi thời gian.Cho đến khoảng bốn vạn năm về trước, Ma giới xuất hiện một con Thiên Ma Hỏa Phượng không rõ lai lịch, chiến lực của nó vô biên, một thân một mình bình định chiến trường. Dùng thực lực của bản thân giành lấy vị trí tôn sư của Ma Giới, trở thành Ma Tôn trẻ nhất lịch đại. Cũng từ đó, Thiên Ma hai giới ký hiệp định giảng hòa, hơn ba vạn năm chưa từng có chiến tranh.Màn trời của Ma Giới luôn bị bao vây bởi chướng khí mù mịt, ánh sáng của nhật nguyệt không thể xuyên thấu, khắp nơi nằm trong bóng tối. Từ thuở sơ khai, Ma giới vốn không có sớm tối, chỉ có màn trời đen trải dài vô tận. Sau trận chiến ác liệt ba trăm vạn năm về trước đó, cực quang mới xuất hiện trên bầu trời Ma giới, tạo ra sự phân chia ngày đêm. Ban ngày thì chỉ có sấm chớp nổ đùng đoàng ở tứ phương tám hướng, trong khi ban đêm được đánh dấu bởi sự hiện diện của cực quang. Dòng Vong Xuyên dài đằng đẵng mang màu u lục cứ chảy mãi không ngừng, trong đêm khuya còn có sương trắng giăng kín cả mặt sông. Từ xa xa, một ánh đèn màu cam le lói đang tới gần, tiếng mái chèo khua nước cũng càng rõ ràng hơn. Khi ánh đèn thoát khỏi màn sương thì hiện lên một chiếc thuyền buồm nhỏ. Trên thuyền là một ông lão đội nón tre rộng vành có khăn trùm đầu chèo từ bờ bên kia sang, phía sau thuyền còn có vô số oán linh đang bám theo.Thuyền cập bến nhưng không hề neo đậu, ông lão trên thuyền bận bịu tháo cánh buồm, sau một hồi loay hoay lão mới ngồi xuống lái nghỉ ngơi, lúc này lão mới cất giọng hỏi người ngồi ở gần đó: “Tôn thượng, giờ này sao ngài vẫn còn ở đây?”Kẻ được gọi là tôn thượng kia cứ thất thần không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Lão cũng không gấp hỏi thêm câu gì, chỉ lẳng lặng lấy ra bầu rượu hồ lô uống từng ngụm cay nồng.Hắn chìm vào hồi ức, nhớ đến những cảnh tượng trong mơ ấy, đây là giấc mơ đầu tiên hắn có thể nhìn và nghe thấy hết những diễn biến trong đó, nhưng nó cũng thật kỳ lạ, hắn không thể nào nghe được danh tính và nhìn rõ được diện mạo của những người xuất hiện trong đó.Ở giữa một không gian mờ mịt, có hai người đang quỳ trên sàn gỗ, trán họ kề sát vào nhau, nước mắt họ giàn giụa. Người đó cười cười nói nói nhưng không giấu được bi thương: “ *** ******, kiếp sau nhớ đến tìm ta trước đó…ta sẽ ở Thanh Đồng, chờ đệ đến tìm ta.” Người kia ôm thật chặt người đó vào lòng, không cam tâm vội đáp: “Kiếp sau gì chứ? Ta chỉ cần kiếp này,...kiếp này mà thôi…”. Người đó nhẹ nhàng đẩy người kia ra, dùng tay giúp người kia gạt đi những giọt nước mắt đang rơi, rồi lưu luyến hôn lên trán người kia nói hai chữ: “Bảo trọng”, sau đó tan biến vào thiên địa.Người kia không chấp nhận được sự thật, cố níu kéo người đó ở lại nhưng chẳng được gì, cứ khóc than như một đứa trẻ bơ không còn nhà để về: “ ***** **** đừng bỏ ta,...đừng bỏ ta ở lại một mình mà…”Nhớ đến đây, đáy mắt hắn cũng rưng rưng, trái tim cũng đau âm ỉ, hắn cảm giác như mình là một trong hai người đó, hắn muốn đi tìm một câu trả lời, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn biết rằng lão giả đưa đò ở Vong Xuyên không phải là một người tầm thường, cho nên hắn thử hỏi: “Tiền bối, ngài nói xem, chỉ là một giấc mơ không đầu không đuôi thôi tại sao lại có cảm giác đau xé tâm can như thế, cứ như bản thân mình là người ở trong giấc mơ?”Lão đưa đò uống thêm một ngụm rượu rồi đáp bằng một câu đầy triết lý: “Nhất thiết pháp, nhân duyên sinh”*1.Nghe xong, hắn rơi vào suy tư. Hắn hiểu rằng vạn vật trên đời đều do nhân duyên mà thành, không gì tồn tại một mình. Những giấc mơ, những cảm xúc, tất cả đều có lý do của nó. Như vậy, nếu hắn tìm được "kiếp sau" của người đó, có lẽ hắn sẽ giải đáp được những khúc mắc ở trong lòng. Sau khi xác định được ý muốn của bản thân, hắn hỏi tiếp: “Vậy ta phải đi đâu để tìm thấy ‘kiếp sau’ của một người đây?”Hắn không ôm quá nhiều kỳ vọng, bởi hỏi về một người ngay cả hắn cũng không chắc chắn có tồn tại hay không thì làm sao người khác biết được chứ. Lão nhìn biểu cảm của hắn, đoán ra hắn đang nghĩ gì, lắc lắc bầu rượu trống trơn, mỉm cười đầy hàm ý: “Chốn cũ, người xưa, đúng hẹn đợi trông. Hoa xuân độ sắc, thắm duyên nồng. Trong mộng, trân châu hóa bướm bạc bay đi. Sương đọng đóa Quỳnh, hoa úa câu vô tình”.Hắn nghe thế thì rơi vào trầm tư tiếp, giống như có một mảnh ký ức nào đó đã quên nay sống dậy. Hắn lẩm nhẩm một cái tên trong miệng, Thanh Đồng, Thanh Đồng. Hắn đã biết nên đi đâu rồi, sau đó hớn hở nói câu cản tạ rồi đi mất.Ngay sau đó trên thuyền lại xuất hiện thêm một kẻ bạch y, hắn đeo một chiếc mặt nạ quỷ bằng bạc che khuất nửa mặt, hắn nhắm mắt, nằm dài trên khoang thuyền hỏi: “Lão già, hiếm khi thấy Ngài ra tay chỉ điểm cho kẻ khác đấy. Nhưng không biết lần này sẽ là thiện duyên hay nghiệt duyên đây?”Lão chậm rãi nhếch môi, cười bảo: “Chỉ điểm ư? Chữ duyên này chẳng do lão cho, mà là do chính bọn họ khẩn cầu hàng vạn lần từ kiếp trước mới có được. Lão cùng lắm là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Còn muốn biết là duyên hay nghiệt thì phải xem tạo hóa của bọn họ rồi, đúng không, Thần Quân?”Vị bạch y Thần Quân kia cười ha ha, âm thanh như hòa làm một với tiếng gió đêm: “Chỉ mong dòng Vong Xuyên này, sẽ không có thêm một kẻ ngốc nào như ta”. Sau đó, hắn nhẹ phất tay một cái, cực quang trên màn trời bắt đầu nhạt dần, gió nổi lên thổi tan màn sương, cánh buồm lần nữa căng gió, ánh đèn màu cam của Dẫn Hồn Đăng*2 lại rời xa bờ.Nhân gian là chốn phồn hoa, nhưng số mệnh con người lại ngắn ngủi, thoáng chốc thịnh suy, phút chốc đã đổi thay khôn lường. Năm tháng trôi qua như dòng nước, bãi bể hóa nương dâu, khó lòng mà nắm bắt được.Kim Lăng*3 thành phồn thịnh, người người tấp nập qua lại, trên sông Tần Hoài thuyền bè ngược xuôi không ngớt. Sắc xuân tràn ngập lối, bách hoa đua nở, tỏa hương ngào ngạt.Trà quán, tửu lầu náo nhiệt tiếng nói cười, ngoài đường phố xá đông người qua lại. Nhưng giữa dòng người hối hả này, Húc Phượng vẫn cảm thấy mình lạc lõng, không hề thuộc về chốn nào. Hắn bỏ ra vài lượng bạc mua một chiếc thuyền nhỏ, rồi nằm dài trên đó, để mặc cho dòng nước cuốn trôi.Chiếc thuyền nhỏ theo dòng chảy rời khỏi thành, tiến vào một khu rừng yên tĩnh. Cánh đào hồng hòa lẫn trong dòng nước trong vắt, hai bên bờ cỏ cây tươi tốt, chim chóc hót líu lo, bướm bay theo từng cặp, vờn nhau trên cành lá.Trước cảnh sắc hữu tình ấy, Húc Phượng dần chìm vào giấc ngủ sâu, tạm thời gác lại những muộn phiền trong lòng. Chiếc thuyền cứ thế trôi từ ban trưa đến khi trời sập tối mà vẫn chưa hề dừng lại.Trăng sao trên cao đã kề bên nhau, sương đêm đọng trên cành lá, vạn vật chìm vào ngủ say. Lúc này Húc Phượng mới thức giấc, hắn nghe thấy tiếng đạp lá cây xào xạc, rồi thấy những quả cầu với hai màu lam và vàng cứ lơ lửng bay quanh cặp sừng một con thú nhỏ. Nó có hình dạng tựa hươu tựa nai với một bộ lông trắng muốt. Hắn cảm thấy con vật này rất thân thuộc, bất giác thốt lên hai chữ “Yểm Thú” làm nó hoảng sợ bỏ chạy.Trực giác nói với hắn, chỉ cần đi theo nó thì sẽ tìm được người hắn muốn tìm. Hắn đuổi theo nó, xuyên qua cả cánh rừng, ở cuối đường là một hồ nước bị sương mù bao phủ, nó chạy vào đó rồi biến mất khỏi tầm mắt. Húc Phượng cẩn thận bước vào trong, trước mắt hiện lên một nơi linh khí tinh khiết, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.Ngay lối vào, có một cây Ngô Đồng*4 đứng sừng sững, thân nó cao vút, phải có bốn trượng hơn. Vào tiết xuân này, lẽ ra nó không nở hoa mới phải, nhưng nó lại nở rộ sắc hồng nhạt khiến Húc Phượng phải dừng lại ngắm nhìn. Khi hắn nhìn vào nó thì trong lòng tuôn trào từng dòng cảm xúc buồn vui lẫn lộn, rồi sau đó hắn bị tiếng thất huyền cầm kéo về thực tại.Khúc nhạc ấy vừa du dương, lại vừa sinh động, như đông tuyết tan rã, đón chào mùa xuân ấm áp. Cùng hòa quyện với phong cảnh nên thơ, quả thật không có nơi nào sánh bằng.Trong đêm, hoa Đào vẫn nở, trải dài suốt mười dặm*5 với hai màu trắng hồng, hương thơm ngào ngạt ở khắp nơi. Thác nước từ trên cao ào ào đổ xuống, nhưng lại mềm mại như một tấm lụa mỏng. Mà cũng tựa như hai câu thơ “Phi lưu trực há tam thiên xích. Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên”*6. Ánh trăng bạc rải rác xuống mặt hồ, lung linh soi bóng nước.Cạnh hồ có một biệt viện rộng lớn, lối kiến trúc mang đậm nét màu sắc của Thiên giới, tuy hoa lệ nhưng loại toát lên một loại khí khái tao nhã khó tìm. Húc Phượng đạp nước bay đến mái hiên ở giữa hồ, nơi mà tiếng nhạc vẫn đang vang lên.Lãm Nguyệt hiên, cái tên như thơ như họa, Húc Phượng thầm nghĩ trong lòng. Có chăng, cái tên này được lấy từ câu thơ “Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt”*7 ra không?Phía sau rèm châu, tiếng đàn vẫn không dứt, hắn tự biết đã làm phiền người khác nên vòng tay ra trước tựa như chào hỏi, rồi nhận lỗi: “Quấy rầy tiên nhân đánh đàn, là tại hạ đường đột”.Người ấy nghe thế mỉm cười, ôn hòa nói: “Người đến là khách, sao lại nói hai chữ “đường đột”? Đã gặp nhau tức là chúng ta có duyên có phận. Chi bằng ngồi xuống, cùng nghe một khúc nhạc, thưởng một chén trà, không phụ cảnh sắc đêm nay?”.Húc Phượng theo lời mời mà ngồi vào chiếc bàn bằng gỗ Đàn Hương ở gần đó, trên bàn, điểm tâm, trà cụ đều bày biện đầy đủ. Hắn bắt đầu nấu nước pha trà, mùi hương của Bích Loa Xuân dịu nhẹ, nước trà có màu ngọc bích đẹp mắt, vị lại ngọt thanh, quả thật là loại trà thượng hạng được trồng ở Thái Hồ.Khúc nhạc gần đi vào hồi hết, âm sắc trầm bỏng khoan hòa, dịu dàng như dòng suối đang chảy róc rách bên tai, làm vơi hết muộn phiền. Thấp thoáng đâu đó có những tia nắng đang đùa nghịch trên cành Hàn Mai, vui tươi tuyết trắng tan rã cho vạn vật bắt đầu tân sinh.Húc Phượng im lặng lắng nghe cho đến khi khúc nhạc kết thúc, hắn chưa kịp nói câu tán thưởng thì người đánh đàn đã vén rèm châu bước ra. Trước mắt là một vị tiên nhân phong hoa trác tuyệt, phong tư xước ước*8, làm hắn nhìn ngắm đến ngớ cả người. Húc Phượng chưa bao giờ gặp qua một người nào hoàn mỹ đến thế, dù chỉ là một hạt bụi cũng chẳng thể bám vào. Câu “bạch ngọc vi hà”*9 đúng là không thể dùng lên người y được.Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, nhưng cảm giác thì như có một dòng điện tê chạy dọc theo sống lưng, lặng lẽ khuấy động nhịp điệu của trái tim. Thời như bị bẻ cong, trôi qua một cách cực kỳ chậm rãi, gió thổi nhẹ làm rèm châu lay động, hoa rơi lả tả xuống dòng nước xuân ấm áp. Cảnh sắc hòa vào làm một với những rung động đầu tiên của con tim, nhen nhóm lên ngọn lửa tình yêu không thể dập tắt.Chỉ trong một khoảnh khắc, hai người đã bị một sợi chỉ vàng*10 mảnh như sợi tơ tằm buộc chặt mắt cá chân mà không hề hay biết. Tuy nó mỏng manh, nhưng đủ sức để kết nối họ lại với nhau, sau khi hoàn thành nghĩa vụ của mình thì nó biến mất không để lại bất cứ vết tích nào.Không biết Yểm Thú từ đâu chạy tới, đánh vỡ bầu không khí lãng mạn này, y vuốt đầu nó, bảo nó tự mình đi chơi. Khi Yểm Thú đi rồi, y mới chính thức giới thiệu bản thân mình: “Tiểu tiên tự Thanh Chương*11, không biết các hạ từ đâu tới, xưng hô thế nào?”Giọng Thanh Chương ôn hòa, mềm mại như sợi lông vũ rơi vào lòng Húc Phượng, làm cho cả đáy lòng dậy sóng cả lên. Hắn hữu lễ đáp lời: “Tại hạ Hi Phong*12, một lãng khách đến từ Ma giới”. Hắn tự xưng mình là Hi Phong, giấu đi danh tính và thân phận là Ma Tôn của mình. Thiên Ma có thể hài hòa nói chuyện là điều không dễ, và còn một điều nữa, rất có thể vị tiên nhân tên Thanh Chương này là người hắn đang tìm. Cho nên hắn sợ, nếu một khi tiết lộ thân phận của mình thì sẽ gây ra những sóng gió không đáng có.Nhưng hắn cứ có cảm giác không đúng, trái tim hẳn điên cuồng nói cho hắn biết y không phải tên Thanh Chương, mà là một cái tên khác. Một cái tên đủ làm hắn khắc cốt ghi tâm, mãi không quên được. “Thanh Chương tiên nhân thứ cho tại hạ thất lễ. Khi vừa nhìn thấy Ngài thì trực giác nói với ta rằng danh tự của Ngài sẽ có một chữ “ngọc”, nhưng không ngờ ta lại đoán sai”.Thanh Chương nghe thế thì hơi khựng lại, nhíu mày quan sát hắn, y trầm tĩnh hỏi: “Sao Hi Phong các hạ lại cho là thế?”. Húc Phượng thành thật đáp lại: “Tiên nhân “Sắc thanh triệt, thu thủy vi thần ngọc vi cốt”*13, cho nên, nếu không có chữ "ngọc" thì thật đáng tiếc”.Thấy thái độ của hắn thành thật, y cũng an tâm phần nào. Quả thật là hắn đoán đúng, tên thật của y là Nhuận Ngọc. Còn cái tên Thanh Chương này là tên giả, y dùng để ngao du sơn thủy, nhằm che giấu đi thân phận Thiên Đế của mình.Nhuận Ngọc gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Hi Phong các hạ đoán không sai, quả thật trong danh tự của ta có một chữ “ngọc” nhưng đó là nhũ danh do phụ mẫu đặt cho”. Nói nhũ danh cũng coi như đúng đi, phụ mẫu y đều gọi y là Ngọc nhi, bá phụ bá mẫu gọi tiểu Ngọc, thúc phụ gọi Ngọc oa, Mịch nhi gọi Ngọc ca ca…Nghe y nói thế, Húc Phượng vui vẻ như đạt được một thành tựu rất vẻ vang. Hắn hơi nghiêng đầu, giọng điệu có chút dè dặt: “Như vậy, ta gọi tiên nhân là Ngọc huynh được chứ? Thanh Chương tiên thật sự rất khó gọi”.Nhuận Ngọc mỉm cười nhưng trong lòng không được vui, Ngọc huynh sao? Y muốn được hắn gọi thân thiết hơn một chút, tỷ như A Ngọc. Y cũng bất ngờ với ý nghĩ này, cả hai đều là người xa lạ mới vừa quen biết nhau, xưng hô thân thiết như vậy thật sự không ổn. Nhưng, dù đấu tranh nội tâm đến thế nào thì y vẫn nói ra câu: “Cứ gọi ta là A Ngọc đi”.Húc Phượng vui mừng khôn xiết, cứ lặp lại hai chữ “A Ngọc” mãi, y thấy cười đến phát ngốc cũng cong cong đôi mắt, cả người đầy ý cười. Sau đó Nhuận Ngọc cũng đặt câu hỏi, ánh mắt y có chút lém lỉnh: “Huynh đã gọi ta là A Ngọc rồi, thì ta nên gọi huynh là gì đây? Phong huynh? Hi huynh? Hay A Phong?”.“Không được, những cách xưng hô này chẳng hay chút nào. A Ngọc cứ gọi ta là A Phượng đi”. Nhuận Ngọc ngạc nhiên hỏi nguyên do, Húc Phượng cười lớn, khoái chí bảo: “Bởi vì, ta là một con quạ đen muốn biến mình thành Phượng Hoàng”.Y tự mình lẩm bẩm mấy chữ Phượng Hoàng, A Phượng. Trong lòng Nhuận Ngọc cứ có một loại cảm giác thân thuộc khó tả, nhưng đâu đó lại trộn lẫn một chút bi hoan. Như được gặp lại cố nhân mà không nhớ rõ được người ấy là ai.Húc Phượng thấy cuộc trò chuyện dần đi vào ngõ cụt cho nên tìm một chủ đề để thay đổi không khí. Hắn chợt nhớ đến giai điệu lúc nãy: “Khúc Dương Xuân Bạch Tuyết*14 mà A Ngọc vừa gảy, quả thật đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, như mang theo linh hồn của trời đất”. Nhuận Ngọc phục hồi lại tinh thần, cười nhạt: “Ta chỉ là kẻ tài sơ học thiển*15, thật sự không dám nhận lời khen của A Phượng đâu”.Húc Phượng lắc đầu không cho là vậy: “A Ngọc quá khiêm tốn rồi”. Nhuận Ngọc chỉ mỉm cười rồi không nói gì thêm. Y nhìn bộ trà cụ trước rồi bắt đầu nấu nước pha trà. Động tác của y đều nhẹ nhàng như nước chảy hoa trôi, tinh tế mà điêu luyện, khiến Húc Phượng không thể rời mắt khỏi y.Nhìn thiên tiên trước mắt, Húc Phượng chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người là rất lớn. Nhuận Ngọc thuộc về Thiên giới, cao quý và thanh khiết như ngọc sáng giữa trời, còn hắn, dù mang danh Ma Tôn, là tôn sư của một giới nhưng lại âm u, xấu xa đầy rẫy toan tính.Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mơ hồ, rằng bản thân mình chẳng xứng đáng để kết giao với người như y. Như một kẻ bị lạc trong mê cung tăm tối, vô tình tìm được lối ra, nhưng khi thoát được ra bên ngoài thì ánh sáng ngoài kia lại không thuộc về hắn.Nhuận Ngọc dường như thấu hiểu được suy nghĩ sâu kín ấy, y không cần lời nói, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để chạm vào tận đáy tâm can của Húc Phượng. Sau khi rót chén trà đầu tiên mời hắn, Nhuận Ngọc khẽ động tay, dùng linh lực lấy đàn của mình.Tiếng đàn cất lên, âm thanh trầm bổng vang dội như vọng lại từ ngọn núi cao vời vợi, rồi dịu dàng chảy xuống như dòng nước xuôi về biển khơi. Tiếng đàn không chỉ là âm thanh, mà là sự hòa quyện của sơn thủy, là tiếng lòng, là câu chuyện không lời. Khi khúc nhạc kết thúc, Nhuận Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt Húc Phượng, ánh mắt y đầy sự trịnh trọng: "A Phượng, đây chính là câu trả lời của ta”.Đáy mắt Húc Phượng rưng rưng, như dòng nước ấm muốn tràn khỏi bờ đê. Hắn nghẹn ngào lặp lại câu trả lời của y bằng một cách khác: “Cao Sơn Lưu Thủy, tri kỷ khó tìm”*16.▬▬▬▬▬▬▬▬
Trước khi vào phần chú thích thì mọi người thử đoán xem Chiến Thần (Thần Quân) và Ma Tôn vào 300 vạn năm trước là ai nào?Chú thích:*1: "Nhất thiết pháp, nhân duyên sinh" có thể hiểu là mọi hiện tượng, sự vật trong vũ trụ đều sinh khởi từ sự kết hợp của các nguyên nhân và điều kiện. Đây là một trong những nguyên lý cốt lõi trong Phật giáo, thể hiện rằng không có gì tồn tại một cách độc lập, mà mọi thứ đều có mối quan hệ chặt chẽ và phụ thuộc lẫn nhau.*2: Dẫn Hồn Đăng là ngọn đèn dẫn hồn, chỉ đường cho linh hồn. (Đây là thiết lập của Tuyết).*3: Kim Lăng thành nay là thành phố Nam Kinh, thuộc tỉnh Giang Tô của Trung Quốc. Sông Tần Hoài là dòng sông chảy qua Nam Kinh.*4: Ngô đồng hay còn gọi tơ đồng, trôm đơn,bo rừng, bo xanh (danh pháp khoa học: Firmiana simplex) là một loài thực vật có hoa trong họ Cẩm quỳ. Cây Ngô Đồng là loại thân gỗ, có chiều cao trung bình 15 - 17m , đường kinh 40 - 50 cm. Hoa của cây Ngô Đồng có màu hồng nhạt, thường nở vào mùa thu (ở Trung Quốc). Còn ở nước ta do khí hậu khác biệt nên cây Ngô Đồng sẽ nở dịp cuối xuân, đầu hè. 1 trượng ở Trung Quốc bằng 3,3 m.Hình ảnh minh họa: *5: Dặm hay lý, là đơn vị đo khoảng cách, được sử dụng tại các nước Trung Quốc, Việt Nam,... trong các triều đại phong kiến. Một lý tương đương 1/2 km, tức khoảng 500 m. Theo tài liệu khác, một dặm Trung Quốc là 576 m. (Thập lý đào lâm = mười dặm đào hoa).*6: “Phi lưu trực há tam thiên xích. Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.” trích từ Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch. Nghĩa là: Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây. *7: “Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt” trích từ Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân của Lý Bạch. Nghĩa là: Muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.*8: Phong hoa tuyệt đại là vẻ đẹp siêu phàm. Phong tư xước ước là phong thái thanh nhã.*9: “Bạch ngọc vi hà”. Nghĩa đen: Bạch ngọc là loại ngọc trắng tinh khiết, nhưng "vi hà" có nghĩa là có một vết nhỏ, một khuyết điểm. Nghĩa bóng: Tức là gần như hoàn hảo nhưng vẫn còn một chút khuyết điểm nhỏ.*10: Sợi chỉ vàng là sợi dây nhân duyên của thần tiên. Nó không chịu khống chế của Nguyệt Lão. Không đơn giản chỉ là động tâm động tình mà còn cần có cơ duyên. (Đây là thiết lập riêng của Tuyết).*11: Thanh Chương. Chữ Thanh lấy từ câu “sắc thanh triệt”, còn chữ Chương lấy từ: Viên ngọc - hòn ngọc đẽo phẳng gọi là khuê 圭, xẻ đôi lấy một nửa gọi là chương [璋].*12: Hi Phong. Chữ Hi (熙) tức là sáng sủa, ánh sáng, gần nghĩa với chữ Húc (旭) là ánh sáng Mặt Trời mới mọc. Chữ Phong (风 đọc là Fēng) nghĩa là gió, đồng âm với Phượng (凤 đọc là Fèng) nhưng khác thanh điệu.*13: “Sắc thanh triệt, thu thuỷ vi thần ngọc vi cốt” trích từ Từ Khanh nhị tử ca của Đỗ Phủ. Nghĩa là thần sắc thanh thoát, vẻ như nước thu (mùa thu), ngọc cốt cách.*14: Dương Xuân Bạch Tuyết là một trong thập đại danh khúc cổ điển nổi tiếng nhất của Trung Quốc, được truyền tụng qua hàng nghìn năm. Tên gọi của khúc nhạc gợi lên hình ảnh mùa xuân ấm áp đang dần tan chảy lớp tuyết trắng, tạo nên một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và đầy sức sống.Link nhạc: https://youtu.be/tl69Au51p-0?si=8p5E2V40jDXlavoC
https://www.youtube.com/watch?v=tl69Au51p-0
*15: Tài sơ học thiển nghĩa là tài ít, hiểu biết nông cạn.*16: Cao Sơn Lưu Thủy là một trong thập đại danh khúc cổ điển nổi tiếng nhất của Trung Quốc, gắn liền với giai thoại tình tri kỷ của Bá Nha và Tử Kỳ (câu “Cao Sơn Lưu Thủy, tri kỷ khó tìm” cũng bắt nguồn từ giai thoại này). Cao Sơn Lưu Thủy mang âm sắc biến hóa đa dạng, đi từ tĩnh lặng hùng vĩ đến, uyển chuyển mềm mại, rồi lại mạnh mẽ sôi động.Link nhạc: https://youtu.be/4mvPCzyfQKM?si=OM35J9srXjGkVppvhttps://www.youtube.com/watch?v=4mvPCzyfQKM
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com