TruyenHHH.com

[Huấn Văn || Viết] PHỤ HOÀNG, LẠI GẶP NHAU RỒI

Chương 03

halle_tieulac

Minh Đường trời sinh hoạt bát hiếu động, có em ở nhà, nhà lúc nào cũng rộn ràng. Năm em bốn tuổi, anh hai mang từ đâu về một chú chó con nhỏ xíu lấm lem bùn đất đang run rẩy không ngừng. Anh hai, anh ba và em cùng chăm sóc nó; nó lớn nhanh như thổi, trở thành một "chiến hữu" ăn ý của em. Ba thấy em thích chó con như vậy nên cũng mang về cho em thêm một vài chú chó nữa, Minh Đường vui vẻ lắm.

Năm em chín tuổi, ba bỗng đưa thêm một đứa con trai về nhà, nó tên là Minh Khôi. Ba bảo đây là em của em, từ giờ em sẽ làm anh, nhất định phải bảo vệ thương yêu nhau đó. Minh Đường dò xét nhìn Minh Khôi, em không hiểu tại sao tự nhiên ba lại mang nó về đây, em cũng không hiểu tại sao mình lại trở thành anh trai cơ chứ, em thấy làm em út mới là sướng nhất đó.

Trước khi đưa Minh Khôi về, ba mua về rất nhiều đồ chơi và quần áo. Em mắt to mắt nhỏ nhìn hai anh phụ ba sắp xếp phòng mới của Minh Khôi. Em nhặt lấy  một chiếc xe màu đỏ trong thùng đồ mới:

-          Ba, con muốn cái này.

-          Ba nói rồi, đây là của em năm con, bé Minh Khôi ấy. – Ba từ tốn nói – Ba đã mua cho con rất nhiều từ tuần trước rồi mà? Đây là đồ của em, con đặt lại cho em đi.

-          Nhưng mà con... - Em phụng phịu không chịu.

-          Minh Đường, hư quá, không có mè nheo như vậy, không có việc gì thì về phòng học bài đi. – Minh Kỳ cảnh cáo nói.

Ở nhà, em nghe lời ba và anh hai nhất, anh ba Minh Khang chỉ tủm tỉm cười nhìn em, ý bảo em đừng gây chuyện nữa.

Minh Đường thích màu đỏ, cái gì cũng phải màu đỏ, ba sắm cho em những món màu đỏ đẹp nhất trần đời, nhưng rồi ba cũng sắm sửa cho Minh Khôi y hệt thế. Em chưa gặp thằng bé đó nhưng đã chẳng ưa nó rồi. Ba nói em và màu đỏ rất có duyên với nhau, nhìn em rất hoạt bát khỏe mạnh trong trang phục và phụ kiện màu đỏ. Bây giờ ba còn bảo thằng bé Minh Khôi đó hợp với màu đỏ lắm. Em không thích đồ bắt chước này!

Minh Khôi về nhà cứ như thể một hoàng tử. Em ghen tỵ nhìn ba ôm nó một đường về phòng, tối đó ba còn ngủ với nó nữa cơ. Em biết giờ mà hó hé gì là sẽ bị mắng không được ghen tỵ với em út, nhưng ai mà thèm làm anh của nó cơ chứ? Em bực mình đến độ làm bài tập không được, em vác gối và sách vở sang phòng anh hai. Anh hai biết thừa em đang nghĩ gì, nhường em ngồi lên cái ghế xoay anh thích nhất:

-          Làm bài tập xong mới được ngủ đó.

Em biết không thể đùa giỡn với bài tập, do đó cắm cúi làm cho xong. Minh Đường rất thông minh, bài giảng trên lớp không thành vấn đề đối với em nên giáo viên có cho em thêm một vài bài tập nâng cao. Em nhờ anh hai giảng xong, đang viết  bài giải thì chợt khựng lại, nâng đôi mắt to tròn nhìn anh hai đang ở cạnh bên, nghiêng đầu áp sát mặt bàn:

-          Anh hai...

-          Ơi, gì đó? – Dáng vẻ đáng yêu này của em làm anh hai không nhịn được vô thức cong khóe miệng.

-          Anh hai với anh ba thương em nhất đúng không?

Minh Kỳ vừa nghe đã biết nãy giờ em trai đang lo lắng gì trong lòng. Anh cúi đầu, hôn lên vầng trán cao rộng bướng bỉnh của em:

-          Các anh đều thương em.

-          Nhưng mà thương nhất đúng không?

-          Nhiều chuyện quá, làm bài đi. – Minh Kỳ không muốn đưa ra một câu trả lời cụ thể.

Đương nhiên, anh không muốn trực tiếp trả lời là vì không muốn Minh Đường ỷ lại vào mình quá, còn trong lòng anh thì biết rõ – anh của kiếp trước, anh của kiếp này thương Minh Đường rất rất rất nhiều. Năm đó khi người họ hàng xa lầm lỡ đến xin ba anh giúp đỡ, anh chưa cần nghe quyết định của đại gia đình đã đoán được kết quả. Dù đứa bé là Minh Đường còn đang tượng hình trong lòng mẹ, anh đã có một cảm giác mãnh liệt đó là bé con mà anh nhớ nhung da diết. Người họ hàng xa đó hãy còn trẻ, là một cô sinh viên xinh xắn nhưng tiều tụy với cái bụng lùm lùm. Mọi người cho rằng anh chỉ là một đứa nhỏ chưa biết gì, anh và Minh Khang chắc chắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Minh Kỳ thì tường tận sự tình. Anh nắm chặt lấy tay người chị họ mới gặp kia, nở một nụ cười ngọt ngào:

"Chị ơi, chị đừng lo nhé, chị cười lên đi, chị cười đẹp lắm ý."

Khi ba đứng dậy sang một phòng khác để suy nghĩ, anh im lặng bám theo ba. Ba ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với đứa con trai cả tám tuổi của mình. Lời nói là thừa thải, mắt anh đã ngập nước, mắt ba cũng hơi đỏ lên.

"Ừ, con."

Ba ôm chặt anh vào lòng, anh có thể cảm nhận ba đang run lên nhè nhẹ. Nước mắt vỡ trên vai của ba, vị mặn chát lan tràn trong khoang miệng. Anh biết Gia Đường của anh đã trở về bên anh rồi.

Kí ức của chín năm trước vẹn nguyên như mới hôm qua, Minh Đường lớn lên bên anh, bám dính anh đến nỗi Minh Khang còn ghen tỵ. Tối đó, Minh Khang cũng mang bài tập đến chỗ anh, đang cùng em ba thảo luận thì em tư đã chui hẳn vào lòng anh:

-          Anh hai, em xong bài rồi.

Sự nghịch ngợm của đứa em này luôn nhận được sự bao dung vô bờ bến của anh, anh dỗ nó đi ngủ, mình và Minh Khang thức đến nửa đêm để làm cho xong. Minh Đường cứ cuộn mình trong chăn, mắt mở thao láo nhìn hai anh dù ngáp đến sái quai hàm. Đêm đó, Minh Khang cũng ngủ lại, phòng của anh hai cứ như phòng ngủ chung vậy. Sự tủi thân và ghen tỵ trong lòng Minh Đường được đền bù phần nào. Bên phải là anh hai, bên trái là anh ba, thôi nhường ba cho Minh Khôi một hôm vậy – em nghĩ khi chìm vào giấc mộng.

Từ bé, em đã hay có những giấc mơ rời rạc, người trong mơ giống ba và các anh lắm, chỉ là thời đại có khác. Những giấc mơ đó rất ngắn, rất mơ hồ, tỉnh dậy là em quên ngay, nhưng chúng thỉnh thoảng lại xuất hiện, một vài lần còn mang đến cảm giác mãnh liệt. Ví như tối đó, em trong mơ dường như đang chịu một nỗi đau khó tả, trong mơ, "em" bi phẫn gào lên, em ở ngoài đời thực cũng bật người dậy thét lớn:

-          Anh ơi!

Tiếng thét của em chấn động cả nhà. Anh hai và anh ba sực tỉnh, em vội ôm chầm lấy anh hai. Trong mơ, em cảm nhận được nỗi đau mất mát tột cùng, mà đó còn là mất đi một người rất giống anh hai. Em òa khóc, chui vào lồng ngực anh hai, tỉnh tỉnh mơ mơ mà nói:

-          Anh ơi, anh ơi đừng đi, anh ơi...

Anh hai ôm em rất chặt, thơm liên tục lên má và trán em, lau đi nước mắt nước mũi cho em. Anh ba lấy khăn cho em, lấy nước cho em uống.

-          Anh hai không đi đâu cả, anh hai ở đây, anh hai ở đây, không sao, chỉ là ác mộng thôi...

-          Minh Đường ngoan ngoan, không sợ, không sợ, anh ở đây mà, các anh đều ở đây...

Có tiếng gõ cửa phòng, anh ba ra mở cửa, là ba. Ba lo lắng nhìn em:

-          Sao thế? Có chuyện gì vậy?

-          Đường nó gặp ác mộng, không sao đâu ba. – Anh hai đáp.

-          Sao vậy con? – Ba ngồi xuống giường, ân cần giúp em lau đi mồ hôi và nước mắt – Con mơ thấy gì?

-          Con mơ thấy... anh hai... đi mất... mất rồi... - Em còn chưa tỉnh hẳn, ngắt ngắt ngứ ngứ nói.

Ba chợt ngây ra một lúc, ba và anh hai nhìn nhau, tâm sự chỉ có hai người họ hiểu. Ba nhanh chóng khôi phục lại trạng thái thường ngày, cúi người hôn lấy trán em:

-          Không sao rồi, chỉ là mơ thôi. Con muốn sang ngủ với ba không?

-          Con...

-          Để em ngủ với bọn con được rồi, nó hay đạp lung tung, lỡ đạp trúng Minh Khôi nữa. Ngày mai ba còn phải đi làm, em năm lạ nhà khó ngủ, ba chăm em năm là được. – Anh hai nói.

-          Có gì thì gọi ba nhé. – Ba cúi đầu thơm em thêm một cái, cũng nhanh chóng cho Minh Khang một cái thơm, anh ba đỏ bừng mặt, xấu hổ vùi đầu vào chăn.

Một chút hỗn loạn của buổi đêm rất nhanh trôi qua, căn nhà lại chìm vào giấc ngủ bình yên.

Nhưng với Minh Đường mà nói, bình yên quá thì vô vị, thỉnh thoảng em phải khuấy động không khí lên. Lần này, em trưng ra trước mặt anh hai một bản kiểm điểm và một gương mặt đáng thương.

-          Không làm bài tập? Mất trật tự trong lớp? Minh Đường, lần này thì mông nở hoa nhé.

Anh hai trừng mắt nhìn em, không một lời nào là dọa.

-          Anh ơi, cô giáo bảo phải có chữ kí của phụ huynh, anh ơi giúp em...

-          Muốn anh giúp cái gì cho em? Cái này đưa cho ba.

-          Anh ơi, ba đánh em mất...

-          Em đáng đánh.

-          Anh hai ơi, anh hai... - Em mếu máo òa khóc.

Ba rất thương các anh em nhưng khi cũng rất nghiêm khắc, lỗi nhỏ phạt nhẹ, lỗi lớn phạt nặng, cần đánh thì đánh, đó giờ chưa từng có ngoại lệ.

-          Tuần trước mới bị ăn đòn, giờ còn dám hả? – Anh hai vung tay vỗ vào mông em, mông nhỏ vẫn còn hơi sưng nhẹ.

-          Em chừa rồi, một lần này thôi mà, anh hai... Em còn đau lắm, ba đánh nữa em không chịu được đâu... - Mắt em đỏ hoe ướt nước, em dụi đầu vào người anh nỉ non.

Minh Kỳ thở dài, đời trước đời này anh đều là bị bé cáo con này thuyết phục mềm lòng. Mặc kệ vậy, anh chặc lưỡi, chỉ có một lần này, ba cũng không biết được, Minh Đường cũng không có gan tái phạm.

Bản kiểm điểm được phụ huynh kí tên (đương nhiên là anh hai giả chữ kí của ba rồi) giúp em an ổn vượt qua thêm được mấy tuần. Cô giáo nhìn thấy chữ kí thì răn dạy em thêm vài câu rồi thôi, em rất vui vẻ vì tránh thoát một kiếp nạn, vô tư đặt nó lại trong cặp rồi quên mất.

Chiều đó, ba đón em đi học về, thần bí nói có mua kem cho em trong tủ lạnh. Em vui vẻ vô cùng, vừa vào nhà đã vứt cặp lên sofa, giày thì quăng lung tung, ba vừa lắc đầu vừa giúp em thu dọn giày và cặp sách. Cặp của em hơi nặng lại còn dính bụi bẩn, ba thở dài mở nó ra giúp em lau chùi sắp xếp lại, đó cũng là khi ba vô tình thấy được bản kiểm điểm nhăn nhúm nằm dưới đáy cặp.

Em vui vẻ mút kem, chạy lên phòng khách muốn mở tivi xem hoạt hình. Em còn chưa nhận ra trong tay ba là thứ gì, cứ vô tư vớ lấy điều khiển, ba chợt chụp tay em lại, gương mặt vô cùng nghiêm túc giơ bản kiểm điểm lên trước mặt em.

-          Cái gì đây, Minh Đường?

-          Ba... ba... con...

-          Cất cặp vào phòng, sau đó lên phòng làm việc của ba. – Ba đứng dậy, tay vẫn cầm bản kiểm điểm – Chị Hà, Minh Kỳ về thì bảo nó lên phòng làm việc của tôi.

Minh Đường không còn tâm trí mà quan tâm đến vẻ mặt tò mò của Minh Khôi đang đứng giữa cầu thang, ba gặp em ấy, giơ một tay xoa đầu em bảo em xuống lấy kem ăn đi, còn mình thì đi một đường lên trên.

Minh Kỳ bị ba gọi lên phòng, không cần nói cũng biết là chuyện gì. Vì sao ba không nghi ngờ Minh Khang? Vì Minh Khang có mười lá gan cũng không dám, hơn nữa em ấy giả chữ kí không giống bằng anh. Nhưng chuyện này thì Minh Khang cũng biết. Minh Khang lo lắng nhìn anh, anh chỉ có thể nặn một nụ cười méo xệch:

-          Anh lên trước...

Ở trong phòng làm việc của ba, Minh Đường cúi đầu đứng quay mặt vào tường, Minh Kỳ cũng biết thân biết phận, cúi đầu nói xin lỗi ba. Tờ kiểm điểm đặt trên bàn làm việc của cứ như có năng vuốt đe dọa hai người họ.

-          Minh Đường lại đây, hai đứa đứng đó.

Ba nói, nghiêm khắc răn dạy hai đứa con, đồng thời tìm hiểu kĩ càng nguyên nhân mọi việc, Minh Đường không dám giấu giếm, khai ra hết mọi điều mình làm sai. Đời trước Minh Kỳ vì dung túng em mà đã bị ăn không biết bao nhiêu trận đòn, đời này vẫn cứ như vậy. Ba không thể trách nhưng cũng không thể coi như không có gì. Hôm nay lại còn dám giả chữ kí của ba, thật sự rất đáng đánh đòn.

Ba đặt Minh Đường lên đùi mình, kéo quần của em xuống, dùng một cây thước gỗ dạy cho em thế nào là đúng thế nào là sai. Minh Đường lúc nũng nịu với ba thì tới bến nhưng khi sợ ba thì cũng sợ một phép. Em không dám dùng sức vùng vẫy, ba vụt chan chát vào mông em, mông em nóng như lửa đốt, vừa đau vừa rát, hai phiến mông nhỏ nhanh chóng đỏ bừng bừng.

-          Ba, ba, đau quá, ba ơi, đau, đau, con không dám nữa, con chừa rồi, ba ơi...

Thước gỗ bôm bốp đánh xuống, mỗi cái quất đều rất vang dội, đủ đau mà không làm em bị thương nhiều hơn là một lằn roi đỏ lựng. Minh Kỳ đứng ở một bên, mím chặt môi không dám lên tiếng, lòng anh đau quặn lại. Em trai cục cưng khóc đến khàn giọng, gương mặt lanh lợi nhăn nhúm, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, hai chân nhỏ không ngừng chòi đạp.

-          Ba ơi, đau quá, ba, ba ơi, con đau, con không dám nữa...

Mông bé đã sưng thành hai cái bánh bao tròn nhỏ, sờ vào nóng hôi hổi. Ba đặt thước xuống, mạnh tay vỗ một cái vào mông em, em giật nảy người.

-          Phạt con không được xem tivi một tuần, cấm túc một tuần không được đi chơi, không được ăn đồ ngọt, lên phòng viết một bản kiểm điểm cho ba, viết không xong không được ăn tối.

-          Dạ, ba... - Minh Đường mếu máo khóc, mặc lại quần.

-          Ba, để con đưa em về phòng trước. – Minh Kỳ nói.

-          Để nó tự đi. – Ba lên tiếng.

Minh Đường như được ân xá, sụt sịt bê quả mông sưng đi ra ngoài, mỗi bước đi đều đau đến rùng mình. Ba theo em ra khỏi phòng, nhìn thấy Minh Khang đã lấp ló ngoài hành lang, ba cho anh ba một ánh mắt, anh ba hiểu ý liền đến đỡ lấy Minh Đường. Ba đóng cửa, đối diện với anh hai. Anh cúi đầu, giơ hai tay ra, anh làm giả chữ kí của ba, bị đánh vào tay là hợp lí.

Ba nhìn anh một hồi, buông mình ngồi vào sofa:

-          Cởi quần ra.

Ba chỉ vào đùi mình, anh vô thức bước lùi một bước, gương mặt đỏ hồng lên.

Mỗi lần phạt anh ba đều như vậy, anh đương nhiên không muốn, anh dù sao cũng đã mười bảy tuổi rồi. Nhưng ba có vẻ không quan tâm, lần nào cũng chỉ dùng một tư thế này. Anh không thể cự tuyệt, chỉ có thể xấu hổ cởi quần, nằm úp sấp lên đùi ba. Ba vỗ nhẹ vào mông anh cảnh cáo trước:

-          Con đó, lúc nào cũng bao che cho nó. Cần ba nói bao nhiêu lần nữa hả, đây là con đang hại nói, không phải thương nó.

-          Ba, con biết sai, nhưng em khi đó... mới bị ba đánh xong không lâu, con không nỡ...

-          Con không nỡ để em bị đánh đau nên con quyết định cùng nó lừa gạt ba? Nó ỷ vào con, sau này càng không biết kỉ luật là gì. Đáng lẽ ba không cần đánh nó nhiều như vậy, trận đòn hôm nay là gấp đôi những gì nó đã có thể nhận.

-          Dạ, ba, con sai rồi... con không dám nữa... - Minh Kỳ biết mình sai nên cũng không bao che, cúi đầu rũ mắt.

Ba cầm lấy thước, dùng lực mạnh hơn một chút, sửa trị cái mông thay chủ nhân của nó nhận trách phạt. Mông chuyển sang màu đỏ rực một cách nhanh chóng, Minh Kỳ hơi di chuyển nhè nhẹ nhưng chung quy vẫn giữ vững tư thế dù đau đến nước mắt bật ra. Ba chưa bao giờ nương tay cả, thước nào thước đó quắn cả mông. Anh run giọng xuýt xoa, mỗi một thước cứ như dùng than đá cháy nóng đốt chín thịt da.

Lúc ba dừng tay, mông anh đã sưng tấy một mảng lớn, thậm chí có chỗ còn chuyển sang màu tím.

Trong phòng làm việc có nhà vệ sinh, ba vắt một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau mặt cho anh khi anh vẫn đang nằm sấp trên sofa:

-          Lần này là lần cuối, ba không mong có lần sau.

-          Dạ, ba... - Anh cắn chặt môi, thật sự đau muốn lăn lộn.

-          Ai cho con cắn môi đó. – Ba nghiêm khắc vỗ vào gáy anh – Có đau thì kêu.

-          Dạ, ba...

Ba thở dài, xoa xoa mái tóc ướt sũng mồ hôi của anh.

-          Nghỉ chút đi rồi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, ba đi xem em thế nào.

-          Dạ, ba...

Kiếp trước, kiếp này, con cả và con thứ ba đều thương nhau vô cùng, gắn bó hơn cả tay chân.

Hoàng tử Gia Đường khôi giáp còn chưa kịp thay đã lao vội vào hoàng cung, một hai đòi đến gặp đức hoàng thượng, kết quả bị đức hoàng thượng quở mắng. Không cầu xin được cho hoàng huynh, Gia Đường phẫn uất buông lời oán trách, bị vua cha phạt gậy và phạt bổng lộc, giam lỏng trong phủ ăn năn sám hối. Kể từ đó, mối quan hệ giữa đức hoàng thượng và hoàng tử trở nên vô cùng căng thẳng.

Sau khi hoàng trưởng tử tạ thế, hoàng tam tử Gia Đường cũng lâm trọng bệnh, sau đó ít lâu thì qua đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com