Huan Van Tinh Cam Dep Nhat La Khi Yeu Em
Sau 1 đêm ngủ dậy, hiện tại tâm trạng của Nguyệt Chi đã khá hơn không ít. Tối qua vì khóc quá nhiều mà cậu ngủ say như chết. Nhưng không sao cậu không biết cũng tốt.- Ưm - Nguyệt Chi bị nhưng tia nắng ban mai ngoài cửa sổ đánh thức.- Tiểu thiếu gia, người dạy rồi ạ. Để nô tì rửa mặt cho ngài. - A Lâm nghe thấy tiếng cậu vội chạy vào.- A Lâm,... ta xin lỗi, hôm qua là ta không nên quát ngươi. - Cậu nhìn thấy A Lâm mà nghĩ đến hành động hôm qua của mình, trong lòng có chút áy náy.- ...D..dạ, thiếu gia đừng nói như vậy mà. Là nô tì không hiểu chuyện ạ. - Thị nữ A Lâm thấy tiểu thiếu gia xin lỗi mình thì có chút bất ngờ. Trong lòng cô vừa vui lại vừa tự trách là do cô không chăm sóc tốt cho tiểu thiếu gia nên mới để cậu nghe thấy những lời không nên đó.- Ừm. Sau đó Nguyệt Chi được thị nữ hầu hạ thay đồ rồi ra ăn sáng những đồ mà Dương Minh đã mang đến. Ăn xong cậu cũng chuẩn bị lên đường đến Quốc Tử Giám Ở triều đại này Quốc Tử Giám không chỉ dành cho các Hoàng Tử, Công chúa theo học mà còn dành cho tất cả những người tài trên khắp đất nước về học. Nếu muốn vào học tại đây tất cả các sĩ tử cần phải trải qua 2 bài thi về thi ca và võ binh khó khăn. Tất cả bài thi sẽ được đích thân Quốc sư, Hoàng đế cùng các Vương gia xem xét và tuyển chọn vô cùng kĩ lưỡng. Với mục tiêu là chọn những nhiều tài giỏi để phát triển và xây dựng đất nước, những người được chọn không cứ gì phải là quý tộc, con quan hay hoàng thân quốc thích chỉ cần người có tài trong thiên hạ thì chắc chắn sẽ được tuyển chọn. Quốc Tử Giám- Nguyệt Chi, ta ở đây nè. - Từ đằng xa đã thấy 1 thiếu niên nọ với mái tóc đen được buộc gọn gàng cùng nước da rám nắng toát lên khí chất bất phàm. Đó chính là Lương tam thiếu gia - Lương Ninh.- Chào ngươi Lương Ninh, ngươi đến sớm vậy. - Cậu thấy Lương Ninh thì vội chạy lại.- Phải đến sớm chứ, ngươi không biết sao ?. Hôm nay Quốc sư sẽ đến đó. - Ngươi nói cái gì? Quốc sư sẽ đến sao? - Cậu nghe vậy thì trợn tròn mắt lên. Lập tức trong lòng cậu như sét đánh. Phải biết là với mọi người từ các giám sinh* hay ngay cả các quan đại thần trong triều thì Quốc sư đáng sợ đến mức nào. Người vừa là Thư đồng của Hoàng Đế khi còn là Thái tử cũng chính là người bạn thân nhất của Hoàng đế. Tuy giờ đã là Hoàng đế nhưng tình bạn của hai người vẫn khăng khít, khi không ở trên triều thì họ vẫn xưng tên với nhau. Quốc sư văn võ xong toàn, bá khí ngút trời, là người vừa có tài vừa có đức thần dân cả nước ai ai cũng kính nể. - Ừm, ngươi không biết sao? - Thấy cậu không biết tin quan trọng như này, Lương Ninh rất bất ngờ.- Ta không biết. - Mau vào trong đi sắp đến giờ học rồi. - Lương Ninh giục Nguyệt Chi đi vào trong. 1 lúc sau bên trong Quốc tử giám ngày học mới đã bắt đầu. Tiếng đọc bài vang lên đều đều: " Binh quý xuất kỳ bất ý , Bất chiến ... " Thái phó và các học đồ đang giảng dạy bình thường thì cá tiếng từ ngoài truyền tới.- QUỐC SƯ ĐẾN. - Bên ngoài 1 thái giám to giọng gọi Từ ngoài đi vào 1 nam nhân anh tuấn, khiến tất cả học đồ đều nhìn theo. Đó chính là Quốc sư của nước Nam Hà - Chu Phượng Uyên. Quốc sư có dáng người cao ráo, nước da trắng, cặp mày sắc lạnh toát lên vẻ uy nghiêm. Hàng mi cong vút mang theo sự quyết rũ và phong thái hiên ngang. Đôi mắt to, sáng rõ người khác nhìn vào liền biết là người mưu trí, anh dũng. Danh ứng với thực không hổ là 1 trong những nam nhân đẹp nhất kinh thành.- Tham kiến Quốc sư. - Thái phó khẽ cúi mình tham kiến- Xin lỗi đã làm phiền các vị, ta chẳng qua đi ngang qua đây thấy mọi người say xưa học tập. Nên ta muốn vào xem 1 chút. Sẽ không làm phiền các vị. - lên tiếng, giọng nói thanh trầm đều đặn vô cùng dễ nghe. Nói rồi Quốc sư đại nhân lại đi đến góc phòng rồi ngồi yên tĩnh ở đó. Đợi cho buổi học gần kết thúc Phượng Uyên bỗng nhiên lên tiếng.- Ta có câu hỏi muốn hỏi các vị học đồ ở đây. Vừa rồi thái phó đã giảng về binh pháp vậy có vị nào ở đây cho ta biết nếu phía Bắc có người muốn ngăm nhe bờ cõi thì ta nên đánh như thế nào để quân ta có xác xuất thắng cao nhất mà làm hại đến bách tính thấp nhất. - Hỏi xong hắn nhìn 1 lượt đám trẻ ở đây, " Trong những đứa trẻ ở đây đều là kì tài. Nhưng bọn chúng không phải đều là con quan, có cả những đứa trẻ chỉ là con của người nông dân cũng là đứa là con nhà nòi, tiểu thư, công tử của các tướng quân, quan thân có công với nước. Mỗi hoàn cảnh lớn lên của những đứa trẻ sẽ cho chúng cái nhìn khác nhau về 1 vấn đề. Câu trả lời của chúng thật đáng mong đợi." Khi Quốc sư vừa dứt lời cả không gian chìm vào im lặng, nó lặng im tới nỗi Nguyệt Chi chỉ nghe thấy tiếng thở của mình cũng tiếng tim đập trong ngực. Ai cũng không dám lên tiếng. Bỗng nhiên có 1 thiếu niên "dũng cảm" lên tiếng:- Thưa Quốc sư, ngài có thể nghe câu trả lời cả tôi không ạ?- Mời vị học đồ này. - Phượng Uyên đánh giá thiếu niên này 1 lượt từ trên xuống. Thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn. Nét mặt thư sinh, hiền hậu. Thoạt nhìn thì có vẻ là nam nhân có tính cách trầm bổng, sẽ thiên nhiều về thơ ca, văn học không ngờ lại rất quân tử, dám là người đi đầu trong tương lai chắc chẵn sẽ thành quan có ích có triều chính.- Thưa Quốc sư, phía Bắc nước ta có địa hình thung lũng, dàn trải xen kẽ là những đồng bằng màu mỡ là "miếng mồi" thơm ngon của những thế lực có dã tâm. Ta thiết nghĩ trước khi để thù có cơ hội nhăm nhe thì ta nên bố chí những phiến quân canh dữ từ trước vừa có thể bảo toàn lãnh thổ vừa giúp đỡ bách tính xây dựng và phát triển. Còn nếu có quân địch đến ta sẽ cho người mai phục trên những sườn đồi để tập kích quân địch và di tản người dân. - Cậu thiếu niên đứng lên dõng dạc nói không hề có chút run sợ.- Ngươi có câu trả lời rất hay. Cho hỏi danh xưng của vị học đồ đây là gì? - Cảm ơn Quốc sư. Ta họ Hiền, xưng Thế Bạch.- Ta sẽ ghi nhớ. Còn vị học đồ ở đây có ai cón câu trả lời không. Sau đó đã có rất nhiều câu trả lời được đưa ra, ai ai cũng rất sôi nổi tham gia bàn luận. Nhưng Nguyệt Chi chỉ ngồi yên, cậu không nghĩ câu hỏi của Quốc sư lại chỉ có hàm ý đơn giản như vậy. Nó phải mang nhiều ý nghĩa hơn. Sau khi những câu trả lời được đưa ra Quốc sư mới bắt đầu giảng giải:- Tất cả những câu trả lời được đưa ra hôm nay đều đúng không có câu nào sai cả. Trong khi chiến đấu mọi trường hợp đều có thể xảy ra không có binh pháp nào có thể tránh được cả, việc của người chỉ huy không phải là tìm ra binh pháp phù hợp mà là tìm thấy việc cần làm của mình. Hãy nhớ rằng binh pháp không phải là tất cả, 1 vị tướng tài là vị tướng biết nhìn xa trông rộng biết dùng quân của mình và biết lãnh đạo người của mình đến chiến thắng. Tất cả những người ngồi đây đều là những nhân tài của đất nước, ta mong mọi người tiếp túc học tập trau dồi bản thân để có thể phục vụ cho đất nước, giúp đỡ cho bách tính. Những ai đã đưa ra câu trả lời trong hôm nay đều được Thái phó ghi tên lại và nhận thưởng. Sau đó Chu Phượng Uyên cũng đã rời đi. Để lại những con người với những cảm xúc khác nhau. Phủ Hạ Minh Phủ Hạ Minh là phủ của Tam Công chúa. Khác với vẻ yên bình của Quốc tử giám nơi đây lúc này là đang có 1 màn vô cùng thú vị. Trong Thư phòng của Tam công chúa nữ nhân lúc sáng còn được Dương Minh yêu chiều giờ đang quỳ 1 góc khóc thút thít . Bên cạnh là Dương Minh cũng 1 người nữa.____________5/2/2024Nữ nhân kia là ai nhỉ ? Mà Nguyệt Chi có suy nghĩ gì về buổi học sáng nay thế?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com