Huan Van Pho Gia Kim Long Truyen Ky Quyen 2 Ty Muoi Cung
"Thuỵ Liên." Quý Trạch bừng tỉnh từ trong mộng. Trên người toát ra một thân mồ hôi lạnh. Minh phu nhân dùng khăn tay nhẹ nhàng giúp Quý Trạch lau mồ hôi trên trán: "Ngươi tỉnh lại rồi." Quý Trạch nhìn bốn phía, Minh phu nhân ngồi ở bên giường, hai nha hoàn tùy thân của nàng đứng phía sau. Hắn vất vả quay đầu một cái, trong căn phòng to như vậy lại không có người nào khác." "Ngươi đang tìm cái gì?" "Cô mẫu, Thuỵ Liên đâu?" Quý Trạch kiên trì hỏi. "Thuỵ Liên, không phải còn ở Phó gia sao, vết thương của ngươi còn chưa khỏi, nhắc tới nha đầu kia làm cái gì. Ngươi quên mình vì sao bị đánh rồi ư?" Quý Trạch khẽ thở dài, rũ mắt xuống, nói: "Cô mẫu, ngài không bị thương tổn chứ, chất nhi nhất thời không để ý, cô mẫu đừng để ở trong lòng." Minh phu nhân nhàn nhạt nở nụ cười: "Cô mẫu không sao. Chỉ cần ngươi mau chóng khỏe lại là được, đừng suy nghĩ lung tung." Đang nói chuyện, một nha hoàn vội vàng đến bẩm báo: "Phu nhân, biểu lão gia cùng phu nhân đến." Quý Trạch có chút kinh ngạc: "Phụ thân và mẫu thân đến rồi?" Minh phu nhân cũng có chút giật mình: "Đường ca cùng đường tẩu sao lại tới đây." Lời còn chưa dứt, một phụ nhân mặc cẩm y đã chạy vào. "Trạch nhi..." , nàng nhìn thấy Quý Trạch nằm trên giường, lập tức nhào tới, cất tiếng khóc lớn. Minh phu nhân vội vàng đứng lên nói: "Tẩu tẩu đến rồi." Một lão giả mặc cẩm y sau đó cũng theo vào, gọi: "Trạch nhi." Quý Trạch giãy dụa muốn đứng lên, phụ nhân đã đè hắn lại: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngươi mau nằm xuống." Vành mắt Quý Trạch ửng đỏ: "Phụ thân, nương, thứ cho Trạch nhi không thể hành lễ." Minh phu nhân hành lễ với lão giả: "Đường ca cùng đường tẩu đến, tiểu muội vậy mà không thể tiếp đón từ xa." Đôi phu thê này chính là phụ mẫu của Quý Trạch, cũng là đường ca đường tẩu của Minh phu nhân. Tra Lương Trung và phu nhân Mộ Dung thị. Tra Lương Trung xua tay nói: "Phi muội không cần đa lễ." Mộ Dung thị thu nước mắt, lại nói với Minh phu nhân: "Phi Phi ngươi thật là, vì sao không trông Trạch nhi cho tốt, để hắn chịu khổ thế này." Minh phu nhân cười làm lành nói: "Đều là tiểu muội không tốt. Tẩu tẩu đừng tức giận. Vài ngày nữa, Trạch nhi sẽ không sao." Tra Lương Trung ngăn phu nhân lại: "Ngươi không nên lúc nào cũng che chở nghịch tử này, nếu không phải hắn phạm phải sai lầm lớn, sư phụ hắn làm sao có thể phạt hắn như vậy." Quay sang Quý Trạch quát: "Súc sinh nhà ngươi, nói, ngươi lại làm cái gì chọc sư phụ ngươi tức giận?" Quý Trạch nghe phụ thân quát hỏi, lí nhí đáp: "Hài nhi...hài nhi sai rồi." Mộ Dung thị lườm trượng phu một cái: "Ngươi làm gì vậy, nhi tử đã bị đánh thành dạng này, ngươi còn quát hắn." Tra Lương Trung đối với đứa con trai duy nhất này đương nhiên cũng là vạn phần đau lòng. Thở dài, không nói gì nữa. Minh phu nhân cúi người nói: "Đường ca và đường tẩu từ xa đến, hãy vào đại sảnh nghỉ ngơi uống trà trước đi." Tra Lương Trung đáp: "Được. Được rồi phu nhân, Trạch nhi cũng không có gì đáng ngại, đi gặp Nhậm đại hiệp trước quan trọng hơn." ... Mộ Dung thị nghẹn họng, nửa ngày mới nói: "Thuỵ Liên? Một nha hoàn? Trạch nhi cư nhiên muốn cưới một nha hoàn làm thê tử sao?" Mộ Dung thị xuất thân từ Mộ Dung thế gia hoàng tộc Mạc Bắc, từ nhỏ đã mang nặng quan niệm tôn ti, theo nàng thấy, Quý Trạch muốn cưới một nha hoàn làm thê, đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Tra Lương Trung khẽ nhíu mày nói: "Đứa nhỏ Trạch nhi này vẫn luôn thật tùy hứng, sao có thể chưa cưới thê lại nạp thiếp trước, còn ra thể thống gì." Minh phu nhân nhìn hắn một cái: "Đường ca nghe nhầm rồi. Trạch nhi cũng không phải muốn nạp thiếp, mà là muốn cưới tức phụ cho các ngươi." Tra Lương Trung giận dữ quát lên: "Nghịch tử này điên rồi sao?" Mộ Dung thị vẫn còn có chút không tin: "Không phải Phi Phi ngươi nghe nhầm rồi chứ? Kỳ thật lấy thân phận và địa vị của nhà chúng ta, nạp thêm mấy phòng thiếp thất cho Trạch nhi cũng không có vấn đề gì." "Tiểu muội làm sao có thể nghe nhầm. Là Trạch nhi chính miệng nói, đời này không phải Thuỵ Liên thì không cưới." Tra Lương Trung vỗ bàn một cái: "Súc sinh này muốn làm phản sao." Minh phu nhân thở dài: "Tiểu muội thật sự hổ thẹn với đường ca đường tẩu." Nói xong, đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ. Mộ Dung thị vội vàng tới nâng nàng lên: "Xem ngươi nói kìa, sao có thể trách ngươi chứ." Minh phu nhân xấu hổ nói: "Đều do tiểu muội trị gia không nghiêm, Minh gia vậy mà lại có một nha đầu không biết liêm sỉ, dám dụ dỗ cả thiếu gia. Suýt thì hại Quý Trạch bị sư phụ hắn đánh chết." Mộ Dung thị nghe xong, cũng oán hận nói: "Không sai, tiện nha đầu tên Thuỵ Liên này vậy mà dám dụ dỗ chủ tử. Thật đáng chết. Đúng rồi, nha đầu này bây giờ đang ở đâu?" Minh phu nhân vội vàng xua tay nói: "Tẩu tẩu cũng đừng nói như vậy, cẩn thận Quý Trạch nghe được." Mộ Dung thị kỳ quái hỏi: "Sao vậy, Quý Trạch còn che chở nha đầu kia?" Minh phu nhân thở dài: "Trạch nhi bị nàng làm cho mê muội." Sau đó đem chuyện Thuỵ Liên suýt nữa hại Quý Trạch chết đuối mà hắn vẫn một mực che chở cho nàng, chuyện vì thay Thuỵ Liên Báo Thù, hắn giết chết chất nhi Vương Đại Hộ của Hằng Sơn Nhất Kiếm, chuyện vì Thuỵ Liên mà lúc ở Thanh Bích cung không từ mà biệt, chuyện ở Minh gia chống đối Minh phu nhân mang Thuỵ Liên đi,... kể lại một lần. Mộ Dung Thị nghe được thì kinh ngạc hết lần này đến lần khác, Tra Lương Trung càng tức giận đầy mặt: "Cái gì, tiểu tử này lại vì một nha đầu xuất thân thanh lâu mà làm trái lệnh tôn trưởng, tự mình sa đọa, không để ý đến thể diện của Tra Lương gia ta. Còn cần tiểu tử này để làm gì, lão tử liền đi đánh chết hắn." Mộ Dung thị đưa tay ngăn lại: "Ngươi dám." Tra Lương Trung nhìn phu nhân, thật đúng là không dám cứng rắn động thủ. Mộ Dung thị thở dài: "Lão gia, Trạch nhi đã bị phạt rồi, ngươi liền tha cho hắn đi. Hắn không phải còn chưa tạo thành sai lầm gì lớn sao?" Tra Lương Trung giậm chân: "Hừ, súc sinh này." Mắng thì mắng, nhưng cũng không nỡ thật sự đi đánh Quý Trạch, lại ngồi xuống. Minh phu nhân thở dài một hơi nói: "Nhìn thái độ của đường ca cùng đường tẩu, tiểu muội cuối cùng cũng yên tâm. Tiểu muội còn sợ ngăn cản Quý Trạch như thế, đường ca cùng đường tẩu có thể sẽ có ý kiến khác." Mộ Dung thị cười cười, nói: "Ngươi đây là khách khí cái gì? ngươi là cô mẫu của hắn, chuyện của hắn, ngươi tự nhiên có thể làm chủ. Huống hồ ngươi lại đều là vì tốt cho hắn, vì tốt cho Tra Lương gia, điểm này, ta là rõ ràng nhất." Mộ Dung thị khi còn trẻ là khuê mật của Tra Lương Phi Phi, cũng chính là Minh phu nhân, Sau khi Mộ Dung thị gả cho Tra Lương Trung, Minh phu nhân tôn xưng nàng một tiếng tẩu tử, nhưng Mộ Dung thị vẫn quen gọi tên Phi Phi." Minh phu nhân cười cười, nói: "Đường tẩu yên tâm, nha đầu kia sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Quý Trạch nữa." Mộ Dung thị cùng Minh phu nhân ngầm hiểu lẫn nhau cười cười. Tra Lương Trung bưng trà lên uống cạn. Quế Lan tiến vào, tham kiến Tra Lương Trung cùng Mộ Dung thị, lại đối với Minh phu nhân cúi người nói: "Phu nhân, ba vị tiểu thư ở bên ngoài chờ thỉnh an biểu lão gia cùng phu nhân. Ba vị các ngài vẫn luôn nói chuyện, các nàng cũng không dám tiến vào." Mộ Dung thị cười nói: "Mau mời ba vị cô nương vào, ta nhớ mấy nha đầu này muốn chết." Quế Lan cao giọng đáp, lui ra ngoài, ba vị cô nương Minh Phượng, Minh Hoàng cùng Minh Nhi ăn mặc chỉnh tề bước vào, chào bá phụ cùng bá mẫu. Mộ Dung thị lôi kéo ba cô nương hỏi han, thập phần yêu thích, náo nhiệt một hồi. Minh Nhi nhìn chung quanh, nói: "Minh Nhi vào nhìn biểu ca một chút." Minh phu nhân nói: "Đứng lại. Ngươi không cần vào, biểu ca ngươi vừa ngủ. Ở đây nói chuyện cùng bá phụ bá mẫu ngươi đi." Minh Nhi thắc mắc sao không nhìn thấy Thuỵ Liên, cũng muốn báo cho Thuỵ Liên biết công bà* tương lai của nàng đã tới rồi. Nhưng Minh phu nhân lại tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư của nàng.*công bà (公婆): cha mẹ chồng Minh Nhi đành phải đáp lại một tiếng. Minh phu nhân cười nói: "Được rồi, chuyện này cơ bản đã xong rồi, không nói nữa. Đúng rồi, sư huynh đang toạ quan, cũng sắp đến rồi." Lúc đến giờ cơm chiều, Nhậm Tiêu Dao cũng tọa quan xong. Hắn cùng phụ mẫu Quý Trạch đều là người quen cũ, mọi người liền chào hỏi một phen. Tra Lương Trung lên tiếng trước: "Nhậm huynh, khuyển tử ngang bướng, đã để Nhậm huynh hao tâm tổn trí rồi, hắn còn nhỏ, thỉnh Nhậm huynh thông cảm nhiều hơn." Nhậm Tiêu Dao cười nói: "Đây là quy củ trong nhà, Tra Lương huynh không trách ta là được rồi." Mộ Dung thị thi lễ nói: "Nhậm đại ca, Trạch nhi đã vào môn hạ của huynh, sinh tử trách phạt tự nhiên đều nghe theo người sư phụ này. Ta tuy là nữ nhân, nhưng cũng hiểu chút đạo lý này. Huống hồ huynh cũng vô cùng thương Trạch nhi, nếu không phải Trạch nhi quá mức, huynh cũng sẽ không phạt hắn như vậy." Mọi người lại khách khí một phen, ngồi vào vị trí dùng bữa. Minh gia Tam Phượng là vãn bối không thể ngồi cùng, liền hành lễ cáo lui. Qua ba tuần rượu, Nhậm Tiêu Dao mới nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Nha đầu Thuỵ Liên kia đâu?" Mộ Dung thị cùng Minh phu nhân sửng sốt một lúc. Minh phu nhân rất nhanh lại cười nói: "Sư huynh sao huynh lại nghĩ đến mà hỏi nha đầu này?" "Vô luận nói như thế nào, ta cũng coi như đã đem nàng thu vào môn hạ. Chỉ là trước mắt thân thể nàng hư nhược, cho nên liền để nàng dưỡng bệnh, qua một thời gian nữa, ta sẽ dẫn nàng cùng Quý Trạch về núi." Mộ Dung thị cân nhắc một chút, cười nói: "Chúc mừng Nhậm Đại Ca tân thu môn hạ. Trạch nhi lại có thêm một sư muội. Thuỵ Liên cũng là một hài tử có phúc khí, lại có thể được Nhậm đại hiệp ưu ái như vậy." Nhậm Tiêu Dao là giang hồ lão nhân, sao nghe không hiểu loại ý ở ngoài lời như thế, liền mỉm cười đáp: "Thu đồ đệ là chuyện của lão phu. Bất quá từ xưa đến nay hôn nhân đại sự, quyền tại phụ mẫu. Hôn sự của Trạch nhi vẫn cần hai vị làm chủ." Mộ Dung thị vội vàng cười nói: "Nhậm đại hiệp khách khí. Hôn sự của Trạch nhi tuy rằng ta cùng Phi Phi đã có bàn bạc, nhưng cũng phải nghe theo ý kiến của Nhậm đại hiệp." Mấy người khách khí lẫn nhau một phen, khách chủ cùng hoan. ... "Thuỵ Liên đâu?" Minh Nhi thừa dịp các trưởng bối dùng cơm, chạy đến trước giường Quý Trạch. Quý Trạch kỳ quái hỏi: "Cô mẫu nói Thuỵ Liên trở về Phó gia rồi." Minh Nhi cũng có chút kỳ quái: "Trở về Phó gia? Không thể nào. Thuỵ Liên làm sao có thể rời khỏi ngươi một mình trở về Phó gia." Quý Trạch cũng có chút hoảng hốt: "Cô mẫu nói như vậy, nhưng ta cũng có chút không tin." "Chẳng lẽ hôm qua Thuỵ Liên không về chỗ ở của ngươi sao?"Quý Trạch lại hỏi. Minh Nhi lắc đầu nói: "Không có. Ta còn tưởng Thuỵ Liên lo lắng cho ngươi, ở bên chỗ ngươi nghỉ ngơi." Quý Trạch gấp đến độ muốn động, sắc mặt tái nhợt vì đau: : "Ta muốn đi hỏi cô mẫu một chút." Minh Nhi thấy Quý Trạch hoảng sợ, vội vàng nói: "Ngươi không cần động, cũng không cần gấp gáp. Nếu là ở chỗ của nương làm càn, chịu thiệt vẫn là chúng ta." Lại an ủi: "Có lẽ Thuỵ Liên trở về Phó gia lấy vài thứ hoặc đến uống thuốc cũng không chừng. Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ đi xem ngay." Quý Trạch muốn động cũng không nhúc nhích được, đành phải nằm trở về. Minh Nhi vội vàng xông vào viện của Quý Trạch. Trong viện vô cùng yên tĩnh. Một tiểu nha hoàn đang ngủ gà ngủ gật trong sảnh, nhìn thấy Minh Nhi, liền đi tới hành lễ: "Tam tiểu thư. Nhậm lão gia được phu nhân mời đi dùng cơm, còn chưa trở về." Minh Nhi vừa nhìn xung quanh một lượt, vừa nói: "Ta biết. Ta hỏi ngươi, hôm qua Thuỵ Liên có trở về không?" Tiểu nha hoàn lắc đầu nói: "Nô tỳ đã lâu không gặp Thuỵ Liên tỷ tỷ. Không phải nàng bị biểu thiếu gia đưa đến Phó gia rồi sao?" Minh Nhi biết tiểu nha hoàn cái gì cũng không hiểu, không để ý tới nàng nữa, đi về phía cửa. Đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó liền dừng lại: "Ta hỏi ngươi, Hổ Nhi đi đâu rồi?" Quý Trạch nhận nuôi một con chó, Thuỵ Liên đặt tên cho nó là Hổ Nhi, ở Minh gia đã hơn hai mươi ngày, Minh Nhi cũng rất thích Hổ Nhi. Mỗi lần đến, Hổ Nhi đều sẽ chạy tới. Quý Trạch ở trong sân xây ổ nhỏ cho Hổ Nhi, hiện giờ cái ổ nhỏ kia cũng không thấy đâu. Tiểu nha hoàn đáp: "Vừa rồi Đinh tổng quản dẫn người đến mang Hổ Nhi đi, cũng ném ổ nhỏ của Hổ Nhi đi, còn không cho nô tỳ nói cho người khác biết." Tiểu nha hoàn ủy khuất nói. Minh Nhi trong lòng khẽ động, vội vàng hỏi: "Hắn bắt Hổ Nhi đi đâu?" Tiểu nha hoàn chỉ về phía hậu viên: lBọn họ đi về phía bờ sông bên kia." Minh Nhi vội vàng chạy về phía bờ sông. Chuyển qua mấy cái hoa viên, vẫn không phát hiện bóng người nào, nàng phất tay gọi tới một gia đinh: "Ngươi thấy Đinh Vũ đâu không?" Đinh Vũ chính là chất nhi của Quế Lan, vốn là thống lĩnh hộ viện trong phủ, bởi vì chuyện của Thuỵ Liên, thiếu chút nữa bị Quý Trạch đánh chết, dưỡng thương tích hơn mười ngày cũng chưa hoàn toàn tốt lên. Minh phu nhân nhìn mặt mũi Quế Lan, cho hắn chức tổng quản để an ủi. Hắn liền càng thêm đắc ý. Gia Đinh nghe tam tiểu thư hỏi, không dám không đáp lời: "Đinh tổng quản dẫn người bắt một con chó đi về phía kia." Nói xong chỉ một cái. Minh Nhi vội vàng đuổi theo, từ xa, cách một tòa giả sơn, Minh Nhi đã nghe được tiếng Hổ Nhi kêu lên "ư ử", cùng giọng mấy nam nhân ồn ào. Minh Nhi vội vàng phi thân bay lên, rơi thẳng ra phía sau giả sơn, cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa khiến cho trái tim Minh Nhi ngừng đập. Đinh Vũ đang chỉ huy hai gia đinh, siết một sợi dây thừng thô to trên cổ Hổ Nhi, treo lên cây, Hổ Nhi liều mạng chống cự. "Dừng lại!" Minh Nhi quát to, vài bước liền xông lên, một cước đá hai gia đinh ngã xuống đất. Sợi dây thừng trên cổ Hổ Nhi buông lỏng, Hổ Nhi giậm chân bỏ chạy. Minh Nhi thò tay ra, bắt được sợi dây thừng, nhẹ nhàng kéo, nói: "Hổ Nhi, đừng sợ, là ta." Ánh mắt Hổ Nhi tràn ngập địch ý nhìn Minh Nhi, chậm rãi ngừng giãy dụa, khập khiễng đi tới bên người Minh Nhi, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào y phục của Minh Nhi, nước mắt lã chã rơi xuống. Minh Nhi cúi đầu, sờ sờ đầu Hổ Nhi, trên cổ Hổ Nhi đã bị siết rách da. Minh Nhi đứng lên, trừng mắt nhìn về phía Đinh Vũ. Đinh Vũ vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Tam tiểu thư, ta đây cũng là phụng mệnh làm việc." Minh Nhi quát: "Khốn kiếp, các ngươi ngay cả một con chó đang mang thai cũng không buông tha, ngươi thật sự là ngay cả chó cũng không bằng." Đinh Vũ bị Minh Nhi mắng đến trên mặt đỏ một trận trắng một trận, gượng cười nói: "Vâng, vâng. Chỉ là...đây là mệnh lệnh của phu nhân, tiểu nhân cũng không thể không làm." "Nương ta?" Minh Nhi có chút không tin: "Nương ta đã đồng ý để biểu ca nuôi Hổ Nhi trong phủ, sao còn có thể để ngươi giết nó? Ngươi rõ ràng là đang nói dối." "Tiểu nhân không dám." Đinh Vũ nói: "Tiểu nhân có mấy cái đầu cũng không dám động đến đồ của biểu thiếu gia, đây thật sự là mệnh lệnh của phu nhân." Minh Nhi cắn răng: "Ta mặc kệ là mệnh lệnh của ai. Không ai được phép giết nó." Đinh Vũ khó xử nói: "Tam tiểu thư, nhưng mệnh lệnh của phu nhân ta cũng không dám cãi lại." Minh Nhi hừ lạnh: "Vậy ngươi liền tới đây thử xem." Đinh Vũ nhìn Minh Nhi: "Chúng tiểu nhân đương nhiên cũng không dám động thủ với tam tiểu thư. Được rồi, hôm nay tạm thời liền thôi. Bất quá, cũng xin tam tiểu thư thông cảm cho tiểu nhân, mệnh lệnh của phu nhân, tiểu nhân vẫn phải chấp hành." Nói xong, khom người hành lễ, sau đó liền quát hai thủ hạ: "Đi." Minh Nhi đợi bọn họ đi rồi, cúi đầu nhìn Hổ Nhi, khóe miệng Hổ Nhi tựa hồ cũng chảy máu. Minh Nhi vội vàng hỏi: "Hổ Nhi, ngươi thế nào rồi, bị thương sao?
Hổ Nhi "ư ư" kêu lên, nước mắt chảy xuống, trong mắt tràn ngập thần sắc thống khổ. Bụng Hổ Nhi không ngừng rung động. Minh Nhi nhẹ nhàng cúi người xuống, dùng hai tay cẩn thận ôm lấy Hổ Nhi, đụng phải bụng của Hổ Nhi, cẩu cẩu liền kêu lên một tiếng. Minh Nhi càng thêm cẩn thận, nói: "Hổ Nhi, nơi này nguy hiểm, hơn nữa ngươi dường như sắp phải sinh ra chó con. Ta sẽ đưa ngươi đến nơi an toàn, ngươi phải chịu đựng." Nói xong, ôm lấy Hổ Nhi, đại môn cũng không đi, trực tiếp trèo tường mà chạy đến Phó gia.
Hổ Nhi "ư ư" kêu lên, nước mắt chảy xuống, trong mắt tràn ngập thần sắc thống khổ. Bụng Hổ Nhi không ngừng rung động. Minh Nhi nhẹ nhàng cúi người xuống, dùng hai tay cẩn thận ôm lấy Hổ Nhi, đụng phải bụng của Hổ Nhi, cẩu cẩu liền kêu lên một tiếng. Minh Nhi càng thêm cẩn thận, nói: "Hổ Nhi, nơi này nguy hiểm, hơn nữa ngươi dường như sắp phải sinh ra chó con. Ta sẽ đưa ngươi đến nơi an toàn, ngươi phải chịu đựng." Nói xong, ôm lấy Hổ Nhi, đại môn cũng không đi, trực tiếp trèo tường mà chạy đến Phó gia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com