TruyenHHH.com

[Huấn Văn || Edited] CHIẾN TRƯỜNG

Chiến trường

halle_tieulac

Tác giả: 嗯哼

Lofter tác giả: https://ng011318.lofter.com/

Tối qua thấy bạn mà mình theo dõi update truyện mới, đúng bộ ưng quá mọi người ạ, đang bận bù đầu cũng bất chấp, hỏi bạn bản raw full ở đâu (quá gà quá lú, tác giả để sẵn link bên Lofter mà mình không nhận ra còn phiền bạn), edit trong hân hoan. Đáng đọc mọi người ạ, ngắn, hoàn, dù nội dung là một trận phạt không nhẹ nhưng từng câu từng chữ đều là sủng.

.

.

Lưu ý trước khi vào truyện:

- Để mình khỏi bị nhầm thứ tự, mình gọi anh lớn nhất là anh cả, tiếp theo là anh hai, anh thứ ba là anh ba,... như vậy nhé.

- Mình không biết về bài tây, nếu có lỗi edit bạn nhắc mình nha.

.

.

.

Các thành viên của đội Joker đang nghỉ ngơi trong một tòa nhà bỏ hoang tại khu vực chiến sự. Nhóm đội viên đang ngồi quanh bức tường không có sự vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ như trước đây, ngoại trừ tiếng vũ khí vô tình va chạm phát ra âm thanh, không khí im lặng đến dọa người.

K ôm vũ khí của mình lui vào một góc, tận lực che giấu bản thân, ngay cả hít thở cũng thật cẩn thận.

Chỉ hi vọng các anh lớn hoặc đang ngồi trong phòng hoặc đang nghỉ ngơi hoặc đang bảo dưỡng vũ khí có thể bỏ qua sự tồn tại của cậu.

Cậu biết rõ lí do vì sao không khí trong phòng lại nghiêm trọng đến như vậy.

Nhiệm vụ trong vùng chiến đấu mang số hiệu fx5282 do tiểu đội Joker chấp hành.

Biệt đội đánh thuê này có tổng cộng 13 thành viên, các thành viên được đặt tên theo thứ tự các lá bài tây từ A đến K.

Thành viên của tiểu đội từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nói bọn họ là một đám liều mạng không bằng nói là một gia đình thì đúng hơn.

K là thành viên nhỏ tuổi nhất của tiểu đội này, gần như được các anh trai nuôi lớn, tình cảm lại càng mãnh liệt hơn thế.

Nếu nói Joker là linh hồn của tiểu đội, vậy K nhỏ tuổi nhất chính là bộ não của bọn họ.

Chiến lược phức tạp linh hoạt của cậu, sự hiểu biêt về các thành viên, mệnh lệnh hướng dẫn chính xác cẩn thận cho từng cá nhân như se chỉ luồn kim là chìa khóa bách chiến bách thắng của tiểu đội.

Đồng thời cũng làm cho đối thủ hận thấu xương, trở thành đối tượng ám sát hàng đầu của nhiều tổ chức.

Tuy nhiên, nhiệm vụ lần này có mức độ nguy hiểm cao nhất, quá trình hoàn thành cực kì nguy nan.

K, vốn dĩ nên ở hậu phương chỉ huy, đã giữ kín kế hoạch tác chiến của mình, lấy bản thân làm mồi nhử thu hút hỏa lực của địch, xâm nhập vào đội hình, thành công đột nhập cơ sở, đánh cắp tài liệu mật.

Dù nhiệm vụ kết thúc suông sẻ, K với thân phận "chim mồi" chỉ bị thương nhẹ; nhưng sự tức giận của các anh trai còn kinh khủng hơn nhiều so với hằng hà sa số kẻ thù đang đuổi theo muốn xé cậu thành nhiều mảnh.

Trong chiến đấu, mệnh lệnh của người chỉ huy là tuyệt đối và phải được chấp hành 100%.

Tuy nhiên, sau khi nhiệm vụ kết thúc, việc xử trí thế nào đối với đứa em không biết vâng lời lại là chuyện vị chỉ huy trẻ tuổi này cần phải quan tâm.

Lúc này, đội Joker đang nấp trong tòa nhà bỏ hoang để nghỉ ngơi, chờ cho hỏa lực bao trùm tất cả rồi rút lui khỏi khu vực giao tranh, đương nhiên, đủ thời gian để giải quyết "lục đục nội bộ" trong gia đình.

Là đối tượng cần bị xử lí - K, lúc này đã không còn sự tự tin của một chỉ huy. Thay vào đó, cậu như một chú chuột bé bỏng bị vây quanh bởi một bầy mèo, chỉ có thể co rúm lại một góc mặc người đánh giết.

- Bây giờ làm sao? Còn đợi bọn anh thỉnh em à?

Với khẩu súng vác trên vai, A - đang cong gối ngồi quỳ bên cạnh bức tường - lên tiếng.

Lúc này, mọi con mắt đều đổ dồn vào K trong góc, ngoại trừ Năm Bích và Tám Rô đang cùng nhau canh gác bên cửa sổ.

Từng đợt ánh mắt đáng sợ làm cho chỉ huy trẻ tuổi mãnh liệt run rẩy.

...

Mới lúc nãy, Joker ngày thường thương cậu nhất đã rời khỏi phòng mà không thèm ngoảnh lại, chỉ lưu một câu "Các em tự xem làm thế nào thì làm".

Trước khi đi còn không quên đóng chặt cửa.

K, giữ người không thành, đành phải đối mặt với lửa giận của các anh trai một cách đáng thương.

K còn nhỏ, còn chưa muốn chết, bởi vậy nên sau khi nghe xong tối hậu thư của A, theo bản năng siết chặt khẩu súng, co rúm người nép chặt vào góc tường.

Nhưng mà hành động yếu đuối đáng thương này cũng không chiếm được sự thương cảm từ các anh trai, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa giận của mọi người.

J và Q không kiên nhẫn nhìn nhau một cái, đứng dậy, nắm lấy cánh tay của K đặt lên bàn giữa phòng.

Dễ dàng xách K lên, đè xuống bàn, phớt lờ sự phản kháng yếu ớt của cậu, lột sạch trang bị và đồng phục chiến đấu của cậu.

K, bây giờ chỉ còn mặc độc một cái áo lót và quần đùi, lạnh run người nằm trên bàn.

Người như đao, ta như cá trên thớt, đại khái miêu tả đúng cảnh tượng hiện tại...

Còn không đợi cậu cảm thán, cái quần lót cuối cùng cũng bị J kéo tụt xuống, thân dưới còn bị Q đệm vào một cái balo.

Lúc này, K giống như một con chim cút mới lột vỏ, mông nhỏ vểnh lên, bị hai người đè trên bàn, sợ run dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Cậu biết rõ mọi người xem trọng an nguy của cậu như thế nào.

Không phải chỉ bởi vì cậu là chìa khóa thành công của tiểu đội này, mà còn vì cậu là em trai mà các anh dưỡng dục từ khi đỏ hỏn.

Không khoa trương mà nói, K đúng là được tiểu đội Joker nuôi lớn từ lúc còn mặc tã.

Một tuổi rưỡi bắt đầu cầm súng, từ chiến thuật đến sinh tồn, tất thảy đều do các anh dốc lòng dạy dỗ.

Đứa nhỏ do mình trông từ bé đến lớn vậy mà dám lấy thân phạm hiểm, biết rõ chính mình đối với kẻ địch còn quan trọng hơn mục tiêu của nhiệm vụ, cư nhiên dám lấy thân làm mồi nhử; nếu không giáo huấn nó tốt một chút thì thật có lỗi với tâm huyết nhiều của mọi người.

Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy nâng mông chờ bị đánh, nói không ngại là nói dối.

Tuy rằng bản thân thế nào cũng bị các anh trai xem hết rồi nhưng là như hiện tại, K vẫn ngại ngùng, gương mặt đỏ bừng.

Nhiều lời cũng vô ích, J thô lỗ cởi quần K và trang bị xong, chuẩn bị vung tay đánh, lại bị anh ba ngày thường vốn kiệm lời cản lại:

- Em cứ như vậy trực tiếp dùng dây lưng quất à, đánh không được nhiều, một hồi nó lại không chịu được, chẳng phải là lời cho nó quá sao?

Vậy phải làm thế nào? Không đánh nặng một trận, khó trút được cơn tức trong lòng mọi người.

Nhìn thấy J ngơ ngác, anh ba cười xấu xa.

- Như vầy đi, em lấy bàn tay khởi động cho nó nóng người, đến khi thịt mông đều đánh hết, sẽ không dễ dàng bị thương, cũng có thể đánh lâu hơn.

Nghe đi nghe đi, đây còn là tiếng người à, tuy biết hành động của bản thân thật sự là quá sai, làm mọi người nổi giận, nhưng cũng không cần phải đánh chết vậy chứ?

- A...

Tiểu K không dám phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng nỉ non thu hút sự chú ý của các anh trai, hy vọng có thể niệm tình cậu thành khẩn mà nhẹ tay xử lí.

"Bốp"

Một bàn tay nặng nề vỗ tan tia hi vọng hão huyền cuối cùng của K.

Nếu lấy chưởng lực làm thang đo cơn tức, vậy lửa giận của J chắc chắn là cấp bậc núi lửa phun trào.

Bàn tay hàng năm sử dụng các loại vũ khí bao phủ đầy vết chai, khiến nó vốn dĩ nặng nề lại càng trở nên trầm trọng.

Cái sau liền cái trước, phiến mông nhỏ bình thường mượt mà như đậu hủ run rẩy dữ dội, thoáng cái được tô thêm màu sắc, dần dần sưng đỏ hẳn lên.

K nhịn không được vùng vẫy, rồi lại thúc thủ chịu trói dưới bàn tay như gọng kìm sắt của Q, không thể động đậy, chỉ có thể khóc hòng giảm bớt đau đớn.

- Đừng đánh... em sai rồi... tha... tha em đi... a... a...

- Anh hai... anh ba... anh năm ~ cứu em với...

Tiếng cầu xin tha thứ ngắt quãng không ngớt vang lên bên tay, mười mấy anh trai không có một ai giúp cậu cầu tình.

Bàn tay vẫn đang tiếp tục, ngay khi K hết hi vọng, chuẩn bị cắn cổ tay chịu đựng trận đòn tàn nhẫn này, anh năm bảo ngưng.

Nghe thấy anh năm nói dừng lại, cảm giác nhân sinh lại có hi vọng!

K ngước gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, vẻ mặt hi vọng nhìn anh năm của mình.

Chỉ thấy anh năm tiến lên, từ phía sau kiểm nghiệm mông nhỏ đã trở nên đỏ thẫm, sưng đến một lóng tay còn đang tỏa nhiệt nóng hổi của cậu.

- Ừ, không tồi, mông thịt đã mở ra rồi, có thể "dọn bữa chính".

???

- Sao cơ?

K mơ hồ nhìn anh năm, gương mặt bé bỏng vốn dĩ tràn đầy chờ mong đột ngột chuyển biến sau khi trông thấy ý cười như có như không trên mặt anh năm, từ hi vọng chuyển thành tuyệt vọng.

Xong rồi, anh năm bị cậu chọc tức đến mức nở nụ cười...

Ai cũng biết quân y trong chiến đội Joker có mặt cười thương hiệu Diêm La, lúc càng tức giận thì càng hay cười.

Khi anh nở nụ cười, quân địch trong tay anh cơ bản xong rồi, anh là bác sĩ, cho nên sẽ không giết người, nhưng có thể khiến kẻ thù sống không bằng chết...

Bây giờ, ngay cả thầy thuốc của đội - anh năm - cũng lên tiếng, vậy còn gì để cố kỵ nữa.

J cười một cách dữ tợn, trang bị thoải mái múa may trong không trung, phát ra tiếng quật gió phì phò, K bé bỏng như đang ở địa ngục.

Thủ đoạn tra tấn mà J rèn luyện chẳng lẽ hôm nay sẽ dùng trên người cậu sao?

Lời này nói cũng không sai.

J hàng năm chưởng hình, kĩ thuật đánh người thế nào anh tường tận nhất, đánh thế nào để người ta thống khổ nhưng không thương tổn đến thân thể, anh hiểu rõ nhất.

Rất thích hợp để giáo dục nhóc gấu con không sợ chết.

Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, J xoay tròn cánh tay, trang bị phá gió mà đến, sau khi phát ra "hưu" một tiếng, "bách" một phát dừng trên mông thịt.

- A a a!

Tiếng kêu thấu tận tim gan và thân mình vọt lên tận tâm tận lực biểu đạt sự thống khổ của người chịu phạt.

Nhân lúc K giãy giụa, Q đang toàn lực đè cậu thấy được dấu màu trắng rộng khoảng 3 ngón tay trên mông thiếu niên, sau đó dữ dội sưng tấy lên.

Phình trướng trướng, có vẻ cao chót vót trên khỏa mông tròn hồng hồng đều màu.

K đã trúng một dây lưng nặng nề, như thể không còn sức lực gục người trên bàn, chôn đầu vào hai cánh tay, tận lực khóc, phía sau, hai cánh hoa mông run rẩy không ngừng, chứng minh sự thống khổ của chủ nhân.

Ngay cả Joker đang dựa ngoài cửa hút thuốc, nghe được tiếng khóc la tê tâm liệt phế của bé con cũng cảm thấy đau lòng, đừng nói đến nhóm anh trai đang ở trong phòng chứng kiến.

Nhưng mà dù có đau lòng đi chăng nữa cũng hơn là đánh mất sinh mệnh.

Bọn họ là sống những ngày tháng liếm máu trên miệng vết đao, tương lai luôn có những nhiệm vụ so với lần này còn nguy hiểm hơn, chẳng lẽ mỗi một lần đều khiến nó dùng mệnh mà chiến hay sao?

Không đánh một lần xong chuyện, không đánh cho sợ, đợi sau này nó chơi đến mất mạng, kia mới đúng gọi là khiến bọn họ hối hận đến chết.

Anh bảy mềm lòng không đành lòng xem tiếp, đổi ca gác cho anh tám.

Còn lại vài người tuy rằng dau lòng nhưng vẫn như cũ nhìn em út quằn quại dưới vũ trang.

Chất lượng của vũ trang thượng thừa, phối hợp với kĩ thuật siêu việt tinh thông của J, một cái tiếp một cái, thật sự khiến K cảm thấy thống khổ.

Cho dù trái tim của các anh trai cũng giãy giụa không ngừng, dây lưng của J vẫn không dừng lại.

Lúc này mông nhỏ của K, từ trên mông trở đi, dấu dây lưng chặt chẽ kín kẽ hợp lại, sắp hàng dày đặc, thẳng đến mông chân.

Đánh xong một vòng, dây lưng múa may uy vũ sinh phong lại trở về nơi bắt đầu, cùng một chỗ, cùng độ mạnh, vòng đi vòng lại...

Theo vết thương chồng chất, cảm nhận càng lúc càng rõ ràng.

Tiếng khóc gào của K dần dần yếu đi theo sự tích lũy của dây lưng, áo lót trắng đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc mềm mại cũng sũng nước, hữu khí vô lực rũ xuống dưới, thoạt nhìn vừa nhu thuận lại vừa đáng thương.

Nhìn thấy dưới da đã bị tụ huyết sưng đến biến đen, mông nhỏ bởi vì đau đớn mà run rẩy, anh năm ý bảo không thể đánh tiếp.

K không nhận ra đã đánh xong, Q vẫn luôn đè cậu lại nhẹ nhàng kéo cậu đứng dậy, nâng mông ôm vào trong ngực, đút cậu uống một li nước đường.

Tiểu K thiếp vào lòng Q, nhè nhẹ run run chịu đau, đang chuẩn bị làm nũng chấm dứt trận răn dạy này.

Không ngờ đến vừa tính mở miệng nhận sai liền bị A vẫn luôn chờ ở một bên nhận lấy, lại một lần nữa chúi đầu nằm úp sấp xuống.

Nhưng mà bây giờ, trước mặt cậu không phải mặt bàn trắng bóng mà là đùi rắn chắc của anh hai và giày tác chiến màu đen.

Đặt bé con ngay ngắn giữa hai chân, tay ấn sau lưng nó.

Bàn tay to của A vung lên, liên tục mấy bàn tay liền đánh vào phần đùi trắng nõn chưa chịu phạt qua.

Nhìn thấy dấu bàn tay dần dần sưng lên và tiếng khóc của bé con càng lúc nghe càng nghiêm trọng, A bắt đầu dạy dỗ:

- Tiểu K, anh hẳn đã không chỉ một lần nói với em, an toàn của em quan trọng hơn nhiều so với thành bại của nhiệm vụ.

- Nhưng mà em vẫn như cũ không nghe cảnh cáo của chúng ta, bí quá hóa liều, vậy đừng trách các anh không chừa mặt mũi cho em.

Anh hai trước giờ nói chuyện đều gãy gọn trực tiếp, giọng điệu bình tĩnh làm người ta không đoán ra cảm xúc.

Mà bây giờ trong lời nói thêm nghiêm khắc và cảnh tỉnh, điều này khiến cho K không khỏi bắt đầu ăn năn, ngay cả tiếng khóc cũng bắt đầu nhỏ lại.

- Thành thành thật thật lần lượt, khi nào các anh cảm thấy em đã nhớ kĩ giáo huấn, khi đó tính sổ mới xong.

- Không cần lo lắng lúc rút lui không đi nổi, hôm nay em ở đây --- khẳng định không có cách nào đứng dậy rời khỏi căn phòng này.

- Yên tâm, cho dù em bị đánh đến không đứng lên nổi, các anh cũng có thể cõng em rời khỏi vùng giao tranh, an tâm chịu đánh đi.

Anh hai dùng giọng nói như gió xuân tuyên ra bản án tối khủng bố, có thể chọc anh hai tính tình tốt nhất thành ra như vậy, cậu cũng coi như tạo được kì tích.

Nhưng mà tạo ra kì tích cũng có đại giới phải trả, anh hai luôn là người nói được làm được, nếu anh hai bảo cậu không có khả năng đứng dậy rời khỏi đây, vậy hôm nay khẳng định không thể yên lành.

Đau đớn nơi mông không ảnh hưởng đến cảm thụ trên đùi, thỉnh thoảng lan đến gần mông chân đã bị thương nặng, mỗi lần như vậy đều khiến K khóc la dữ dội.

Cho đến tận khi cả đùi trái cũng sưng cao lên, lần trừng phạt thứ hai gian nan này mới xem như xong.

Tuy rằng không nặng bằng thương tích trên mông nhưng khiến cho cậu mỗi lần nhấc chân đều có thể khắc cốt minh tâm.

Nhưng mà có lần thứ hai thì hiển nhiên có lần thứ ba, thứ tư.

Trong vòng 2 tiếng tiếp theo, tiếng khóc la của K chưa từng dừng lại.

Không phải oằn mình đâu đó trên người các anh thì cũng là dựa vào lồng ngực các anh nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi lần trằn trọc tiếp theo.

Đợi khi tất cả anh trai chuyền tay nhau bé con xong một vòng, trận giáo huấn này mới coi như cáo chung.

...

Lúc này Tiểu K đang trần mông, nghẹn ngào chắp hai tay sau lưng, quỳ gối góc tường ăn năn.

Không phải các anh nghiêm khắc, mà là bây giờ bản thân cậu ngoại trừ quỳ thì không còn một tư thế nào khác giúp cậu không chạm vào miệng vết thương mà sám hối lỗi lầm.

Lại nhìn phía sau Tiểu K, quả thật vô cùng thê thảm.

Mông sưng cao tím đen như cũ là vùng trọng điểm đứng mũi chịu sào nhận tai ương, bây giờ bởi vì đau đớn mà run rẩy không khống chế được.

Chăm chú nhìn kĩ, khe mông không biết bị ai giáo huấn mà sưng cao lên, căng phồng khiến hai cánh hoa mông tựa như sưng to thêm một vòng.

Bên trong khe mông bởi vì đau mà không thể khép kín, thấp thoáng dường như có thể thấy bí địa chưa từng lộ diện.

Không động vào nơi tối yếu ớt của cậu là lưu lại thể diện cuối cùng cho em út.

Xuống phía dưới, sườn đùi sau sưng cao, từ hai chân tách ra có thể nhìn thấy đùi trong cũng sưng đỏ một mảng, liên tiếp thành một mảng với phần chân.

Có thể nhìn ra được thủ pháp không giống nhau từ hai người khác nhau, mặc dù phương pháp bất đồng nhưng tàn nhẫn như nhau.

Dấu vết xanh tím nối đuôi nhau, thoáng thấy cũng khó mà phân biệt rốt cục ai ra tay nặng nề hơn ai một ít, khiến cho bé con chỉ có thể tách hai chân để tránh va chạm mang lại thương tổn lần nữa.

Dấu vết chỉnh tề trên chân như là bị loại dụng cụ tựa côn quất ra, hung khí là gậy chỉ huy có thể co duỗi được tìm thấy trong ngăn kéo chứa tài liệu.

Thoạt nhìn là dụng cụ để giảng các báo cáo trình chiếu từng sử dụng khi hội họp trong tòa nhà này.

Giờ phút này nó bị gãy thành hai nửa, cô đơn nằm ở một góc không ai quan tâm.

Xuống dưới nữa, ngay cả lòng bàn chân không thường chịu phạt hiện tại cũng sưng lên gần như trong suốt, sưng đến nỗi bàn chân của nhóc con không thể uốn cong dù ở góc độ nhỏ nhất, cảm giác tê dại ngứa ngáy mặc dù không thể sâu sắc như mông nhưng lại là một kiểu tra tấn khác.

Nếu nói trước đó K còn có thể kiên định đây là hi sinh tất yếu cho nhiệm vụ, vậy bây giờ cậu đã bị các anh trai thay nhau ra trận đánh cho sợ.

Đang trong lúc cậu còn đang thành tâm hối lỗi, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa vang vọng, khiến cho một chút can đảm vừa quay về trong lòng cậu lại nhảy dựng lên.

Là anh cả!

Quả nhiên cuối cùng của cuối cùng, vẫn phải để Joker thân là trưởng bối đến kết thúc.

K lau nước mắt, sợ hãi quay đầu lại, liếc nhìn các anh trai đã không còn tức giận nữa, hy vọng có ai đó thấy cậu nhỏ bé đáng thương bất lực mà cứu cậu một phen.

...

Được rồi...

Không ai muốn giúp cậu...

Sau khi thu được vô số ánh mắt đồng cảm và "tự giải quyết cho tốt" từ các anh trai, K dắt theo chút can đảm bé xíu, nơm nớp lo sợ đứng lên.

Chịu đựng lòng bàn chân và mông đau, nhe răng nhếch miệng ra cửa, phút cuối cùng còn sĩ diện đóng cửa phòng, nhốt chặt hơn mười ánh mắt góp vui bên trong.

Ngoài cửa, Joker như trước dựa vào tường, một tay cầm điếu thuốc, tầm mắt không biết dừng ở nơi đâu ngoài cửa sổ.

Mọi người trong đội đều biết Joker không hút thuốc lá, chỉ có khi cảm xúc không tốt mới châm một cây.

Cũng không hút, cứ như vậy nhìn nó tự thiêu đốt, sau khi kết thúc lại trở về là Joker bình tĩnh cơ trí.

Lúc này tâm trạng Joker vì sao mà không tốt, K là người hiểu rõ nguyên nhân nhất.

Thuốc lá lụi tàn, Joker thu hồi ánh mắt, nhìn em út chỉ mặc một cái áo lót, hai khỏa mông bị phạt thê thảm để trần.

- Đứng vững.

Mệnh lệnh không có cảm xúc tự nhiên làm cho bé con kinh hồn bạt vía, động tác bình thường vốn đơn giản, dưới áp lực lại trở nên vô cùng khó khăn.

Joker thấy hai chân run rẩy của bé con cũng dần dần đứng thẳng, hai tay nép vào đường chỉ quần, gần như tự ngược bày ra tư thế ưỡn ngực cong mông thẳng tắp hai chân cơ thể hướng về phía trước.

Bộ dáng nhe răng trợn mắt vậy mà khiến tâm tình Joker tốt hơn một chút.

- Hận các anh không? Viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những không được thưởng mà còn bị trách đánh nặng nề, đánh nặng như vậy... đau lắm đúng không...

Nghe thấy sự đau lòng khó giấu trong giọng nói Joker, nước mắt K lại một lần nữa không nhịn được rơi xuống.

- Oa... làm sao có thể? Các anh đau lòng em, sợ em mất mạng, mới nghiêm khắc tức giận như vậy, em đều hiểu mà... hức... là em không đúng, không trách các anh mà... oa... ô...

Đối với bé con chính mình nuôi lớn, Joker vẫn luôn tín nhiệm, nghe ra trong giọng nói của nhóc phần nhiều là tự trách còn mang theo một tí tủi thân, Joker nhịn không được mà bật cười.

- Đã biết sai lầm rồi, vậy anh cả cũng phải phạt, em chắc là không có ý kiến đúng không?

- Oa... ô... hức... hả? Cái gì... Còn phải phạt? Nhưng mà em đã đau lắm rồi... có thể đừng đánh nữa được không? Anh... anh cả... hức...

Thấy chân của nhóc con sợ đến mức không ngừng run lên, nước mắt lau thế nào cũng không hết nổi, Joker cố nhẫn nhịn mà nghiêm mặt.

- Phải phạt, giơ tay ra!

Giọng nói của anh cả không có một tia hi vọng dịu đi nào.

Biết rõ phản kháng anh cả nhất định không có kết cục tốt, Tiểu K do do dự dự rồi cũng nâng hai tay chưa bị trách phạt lên, ngoan ngoãn đặt ở độ cao Joker dễ đánh xuống nhất, lại một lần nữa khóc toáng lên.

- Em đừng khóc vội, nghe anh nói đã.

Joker dịu dàng giúp cậu lau đi nước mắt không ngừng chảy, vừa lau vừa giải thích:

- Nếu chuyện em tự tìm đường chết các anh đã phạt xong rồi, vậy anh cả cũng không tính toán nữa, anh chỉ hỏi em, là ai cho em lá gan đưa anh bản báo cáo tác chiến giả?

Lúc này K mới hiểu được cơn giận của anh cả đến từ đâu.

Khi trước lúc định ra kế hoạch chiến đấu, cũng không liệt kê phương án dùng mình làm mồi nhử.

Bởi vì cậu biết anh cả sẽ không phê chuẩn đề xuất này, nhưng đây quả thật là phương án có xác suất thành công cao nhất.

Do đó, cậu thay đổi kế hoạch.

Khiến cho tiểu đội không cam lòng phải theo kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ, hành vi lừa trên gạt dưới này nếu trong tổ chức lính đánh thuê khác - là sẽ bị xử tử.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên người K đều chảy xuống.

Tuy biết anh cả sẽ không xử tử mình nhưng lần này gần như là hành vi phản bội, chỉ bị đánh một chút đúng là quá hời cho cậu.

- Là em sai, anh cả phạt đúng...

Joker nhìn ra được, bé con mặc dù đã biết sai, ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng vẫn là sợ.

- Tay nào đưa báo cáo cho anh? Vươn ra!

Sau khi nghe xong, K nhìn nhìn tay trái, lại xem xét tay phải.

Sau đó, lại cúi đầu giống như buông bỏ, cử cao hai tay vốn đã giơ lên.

Đánh chữ đương nhiên là dùng hai tay mà...

Này đối với anh không ra anh, em không ra em mà tránh khỏi một kiếp.

Joker cầm lấy thước gỗ vừa rồi mới tìm được lúc ra ngoài đi bộ quất lên lòng bàn tay của bé con.

Quả nhiên có công cụ vẫn là đau, nhịn không được nghĩ muốn rụt tay nhỏ về, lại bị Joker mau tay lẹ mắt bắt lấy.

Thật sự trốn không được, K đành phải trơ mắt nhìn thước gỗ từng cái từng cái đánh sưng lòng bàn tay của mình.

Sưng phồng lên, vân tay từ từ biến mất, tiếng khóc càng ngày càng nghiêm trọng trở thành nhạc nền thê lương nhất cho toàn bộ tòa nhà.

Mãi cho đến khi tiếng khóc dừng lại, các anh em trong nhà mới dần dần an tâm.

Rốt cục cũng xong...

Bé con khóc lóc thảm thương như vậy, bọn họ trong lòng cũng chịu không nổi, tuy nói là trọng tội nhưng đã bị đánh nặng đánh đau như vậy, cho dù lỗi có lớn hơn đi nữa thì cũng đủ rồi.

Cửa vừa mở, hai chân trần gác hai bên, K bị Joker ôm vào ngực như một bé gấu túi.

Lúc này, hai tay cậu khoác ra sau lưng Joker, hai bàn chân heo con sưng đỏ khẽ buông thõng yếu ớt, đầu nhỏ ngủ gật dựa lên vai Joker, gương mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt.

Áp lực nửa ngày như vậy cũng phải mệt mỏi.

A cầm lấy áo khoác của K phủ lên người cậu, các anh trai cầm lấy trang bị và quần áo của K, rời khỏi tòa nhà dưới làn đạn bao trùm.

K cứ như vậy được Joker ôm, dưới sự bảo vệ của các anh trai, trần thân dưới rời khỏi chiến trường trong giấc ngủ...

.

.

.

K: Em vậy là bị đánh bao nhiêu??? (*꒦ິ⌓꒦ີ)

Tác giả: Ừm, tui cũng khum hiểu nữa. (¬_¬)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com