TruyenHHH.com

Huan Dam Edit Huyen Lan Anh Hao 3 Bien Thanh Diep Anh

Giang Dương nhíu mày, Lâm Nghiên Thần không nhịn được lên tiếng: "Đối phương chắc chắn đã lấy được Kế hoạch Zero và trung tướng Trình, người nắm giữ mật mã kích hoạt. Yêu cầu này thật sự vô lý."

"Không hẳn là không giải thích được. Có thể họ sợ tôi sẽ hành động dứt khoát như cách Trình Diệc Hàm đã chuẩn bị, vì vậy... dù thế nào, tôi vẫn là lá chắn tốt nhất ở đây." Giang Dương phẩy tay, ra hiệu cho Lâm Nghiên Thần bình tĩnh lại, rồi tiếp tục hỏi Lăng Hàn: "Tôi tin tưởng sự tinh tế của cậu. Theo cậu quan sát, khả năng họ thực sự làm điều cực đoan là bao nhiêu phần trăm?"

Lăng Hàn im lặng cởi áo khoác dã chiến, giơ cao cánh tay trái lên. Chỗ thường treo súng nhỏ nơi khuỷu tay trống không. Anh xắn tay áo lên, cả ba người trong phòng đều thấy rõ một vết cháy nổi bật trên làn da trắng trẻo. Lâm Nghiên Thần đau lòng, suýt nữa xông tới.

"Chỉ là một lời cảnh cáo, bọn họ bắn một phát đứt dây đeo súng," Lăng Hàn hạ tay xuống, dùng ánh mắt trấn an Lâm Nghiên Thần, rồi vừa mặc áo vừa trả lời câu hỏi vừa rồi của Giang Dương: "Vì vậy, tôi tin vào quyết tâm và chuyên môn của họ. Cũng vì thế, hạ quan không khuyến khích chỉ huy đích thân ra mạo hiểm."

"Đáng tiếc không phải cậu và tôi là người ra đề bài," Giang Dương đáp không chút do dự, nhưng chưa nói hết thì đã bị Trình Diệc Hàm, người phụ tá trẻ tuổi 22 tuổi, cắt lời và đứng chắn trước mặt: "Nhưng ngài phải chọn phương án ít gây tổn thương nhất. Hơn nữa, với cấp bậc hiện tại, ngài không có quyền tự ý tham gia chiến đấu tiền tuyến."

"Xin phép Ủy ban Quân sự Tối cao tại thủ đô," Giang Dương nhún vai, "Đây là quy tắc, tôi hiểu rõ. Bức điện phải trình bày chi tiết về Kế hoạch Zero và tình trạng của trung tướng Trình hiện tại. Hãy làm ngay."

Trình Diệc Hàm biết không thể thuyết phục Giang Dương bỏ mặc ba mạng người trong kia. Nhìn sang Lâm Nghiên Thần và Lăng Hàn đang đứng bên cạnh, giọng cậu dần mềm lại: "Giang Dương, đến giờ phút này, em càng thấy nghi ngờ của anh..."

Giang Dương dùng một cử chỉ kiên quyết ngăn cậu tiếp: "Nếu đúng như vậy, anh đi vào, vẫn còn một chút hy vọng cho chú Trình và hai người nhà họ Mặc. Trung tá Trình Diệc Hàm, tôi ra lệnh cho cậu lập tức xin phép thủ đô, ngay lập tức!"
Lâm Nghiên Thần và Lăng Hàn, những người đã hợp tác nhiều năm và rất hiểu ý nhau, nhanh chóng hiểu ra phần lớn tình hình. Họ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi Lăng Hàn bình tĩnh hỏi: "Giang Dương, còn Triêu Vũ thì sao?"

Giang Dương ngả người vào ghế, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Tôi biết, cậu ấy hiểu. Nghiên Thần lập tức chuẩn bị cho việc tấn công; Tiểu Hàn chuẩn bị hỗ trợ hậu cần. Tôi đoán rằng họ ít nhất sẽ yêu cầu máy bay, chỉ ở biên giới mới dám ra tay, đúng không?"

"Lão đại!" Lâm Nghiên Thần không kiềm được mà kêu lên.

Giang Dương mỉm cười nhẹ nhàng: "Đừng lo, lấy mạng tôi không dễ đâu. Hai người đi ngay, tạm thời... đừng nói gì với Tô Triêu Vũ cả."

Hai người đều hiểu sự kiên quyết của Giang Dương, chỉ có thể cúi chào và rời đi. Một thời gian sau, trong phòng họp rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng rì rào nhẹ của các thiết bị điện tử. Giang Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ, hoặc cũng có thể chỉ là lơ đãng, ngón tay vô thức kéo chiếc nhẫn bạch kim từ cổ ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này không phải là tiếng bíp của điện báo từ thủ đô, mà là cuộc gọi điện thoại cá nhân của Giang Dương, hiển thị là "Số bảo mật".

"Giang Dương." Giang Dương nhấc máy, giọng nói lễ phép. Điện thoại của anh có thể nhận diện hầu hết các số điện thoại mật, vì vậy danh tính người gọi có thể đoán trước.

"Con trai!" Giọng nói dịu dàng mà không kém phần quyết đoán của Thủ tướng Đế quốc Bố Tấn - Sophie Roland - vang lên khiến Giang Dương giật mình. Anh vô thức nhìn đồng hồ. Trừ khi ở nước ngoài, còn không thì vào giờ này mẹ anh, người bận rộn hơn cả ba anh, chắc chắn không có thời gian gọi điện cho anh. Anh dịu dàng trả lời: "Mẹ? Mẹ tìm con có việc gì không?"

"Con không thể để chúng ta mất con lần nữa." Phu nhân Giang nói nhanh chóng, "Mệnh lệnh của Ủy ban Quân sự ngay cả ba con cũng không thể ngăn cản, con hiểu ý mẹ chứ?"

Giang Dương ngẩn ra một chút, rồi anh nghe thấy tiếng máy phát sóng kêu bíp. Anh liếc thấy Trình Diệc Hàm đứng dậy, nhìn tờ giấy và sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.

"Con sẽ làm theo ý mình, mẹ đừng lo." Giang Dương thậm chí còn mỉm cười, trả lời, "Mẹ yên tâm."

Rõ ràng, phu nhân Giang rất lo lắng, Giang Dương nghe thấy thư ký riêng của mẹ anh nhẹ nhàng thúc giục: "Xin lỗi, phu nhân, cuộc họp Nội các đã bắt đầu được một phút rồi... xin bà..."

"Gặp mẹ sau nhé, con yêu mẹ... còn có... ba..." Giang Dương nhanh chóng nói xong, không do dự cúp máy, tắt máy, rồi dùng điện thoại nội bộ gọi cho Tô Triêu Vũ: "Đến phòng họp củ đoàn bộ, ngay lập tức, ngay lập tức."

Trình Diệc Hàm đưa tờ giấy cho anh, trên đó là bốn chữ chìa khóa làm tim Giang Dương rúng động: "Kế hoạch Zero".

"Em đã yêu cầu quân bộ phát lệnh chính thức, Giang Dương, anh biết là không thể..." Trình Diệc Hàm bị sắc mặt tĩnh lặng của Giang Dương làm cho hoảng sợ, vội vã nói, "Quân bộ không thể trong vòng 20 phút triệu tập đủ bảy đại nguyên soái, bộ trưởng an ninh quốc gia và tổng chỉ huy lục quân để ra quyết định như vậy, chuyện này không phải là không có khả năng xoay chuyển, Giang Dương, anh không cần..."

Giang Dương chỉ cười vỗ tay lên tay Trình Diệc Hàm, với vẻ an ủi mạnh mẽ: "Không cần lo lắng, anh đã biết phải làm sao."

"Đây không phải chuyện đùa đâu, Giang Dương! Em phải nói, chủ nghĩa anh hùng cá nhân của anh đang phát tác vào lúc không đúng lúc!" Giọng Trình Diệc Hàm bỗng tăng cao, cậu ném một chồng tài liệu mạnh xuống bàn của Giang Dương. "Anh vào đó không thể đảm bảo cứu ba em và người nhà họ Mặc, chỉ là làm mất thêm một mạng sống thôi!"

Giang Dương lặng lẽ nghe, không nói gì, cho đến khi Tô Triêu Vũ gọi báo cáo ở cửa, anh mới nói với Trình Diệc Hàm:

"Hãy gọi điện lại cho quân bộ, nói là... ừm, Giang Dương sẽ hoàn thành nhiệm vụ đến cùng." Nói xong, anh đứng dậy, tự đi mở cửa cho Tô Triêu Vũ.

Tô Triêu Vũ bất ngờ khi thấy hành động dịu dàng khác thường của tình lang chỉ huy, không biết nên chào kính hay ôm chặt, trong khi Trình Diệc Hàm lạnh lùng nói từ phía sau: "Thiếu tá Tô Triêu Vũ, chỉ huy đang muốn tạm biệt cậu." Tô Triêu Vũ biến sắc, vội vàng nói: "Họ muốn anh vào phải không?" Nói xong, còn chưa đợi Giang Dương trả lời, Tô Triêu Vũ đã ôm chặt lấy người yêu, thấp giọng nói: "Sinh tử cùng nhau, em sẽ đi với anh."

"Không, lần này em có việc quan trọng hơn để làm thay anh." Giang Dương trả lời từng chữ một, "Anh đã hứa sẽ cố gắng làm những việc anh đã hứa, không dễ dàng từ bỏ..." Giọng anh bỗng trở nên dịu dàng, đôi mắt hổ phách nhìn về phía biển xanh: "Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình, cũng như, những thời khắc hạnh phúc mà anh có thể đoán trước, cùng với em."

Tô Triêu Vũ chấn động, vừa định nói gì đó thì điện thoại của Trình Diệc Hàm bỗng reo lên. Cậu nghe một lúc rồi đi đến, đưa điện thoại cho Giang Dương: "Tổng chỉ huy lục quân, Tướng quân Dương Đình Viễn đang chờ ngài."

.

.

.

Lời của Lạc Nhi: Về xưng hô thì Nhi sẽ linh hoạt thay đổi cho phù hợp với tình huống. Có thể nửa câu trước đang là "anh - em" vì họ nói chuyện với nhau 1 cách thân mật nhưng nửa câu sau là "tôi – cậu" vì đang bàn đến việc quân, chứ không phải là Nhi sắp xếp nhầm đâu á. Mấy chương này xưng hô hơi loạn xíu vì việc công việc tư cứ đan xen vào nhau. Còn mọi người thấy hợp lý hay không thì góp ý Nhi ngay chỗ đó cho dễ sửa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com