TruyenHHH.com

Huan Dam Edit Huyen Lan Anh Hao 3 Bien Thanh Diep Anh

Dự án lập tức bắt đầu với những yêu cầu phức tạp và gian khổ. Tám kỹ sư cao cấp, mỗi người giữ một phần mật mã riêng, làm việc từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối và nghỉ ngơi đúng giờ. Trước khi đi ngủ, họ theo thứ tự sử dụng mật mã để mở khóa công việc đã hoàn thành trong ngày. Lúc này, trung tướng và Trình Diệc Hàm, những người đã nghỉ ngơi ban ngày, sẽ thực hiện giai đoạn tổng hợp và kiểm tra từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau. Nói cách khác, "Kế hoạch Zero" đang vận hành liên tục suốt 24 giờ, và cha con nhà họ Trình đã nhận được sự tin cậy tuyệt đối từ đế quốc Bố Tân.

Lực lượng bảo vệ vẫn duy trì như cũ, ca gác của Tô Triêu Vũ chỉ kéo dài 4 tiếng, khoảng thời gian còn lại cậu có thể tự do sử dụng. Tuy nói là vậy, cậu chưa bao giờ thực sự rảnh rỗi.

Sáng hôm sau, Trình Diệc Hàm trở về liền ngã người xuống giường, không nói lời nào. Tô Triêu Vũ bật máy tạo ẩm và máy sưởi cho cậu ta xong mới yên tâm xuống lầu. Cậu mặc quần âu xanh đậm và áo thun cổ tròn màu be, thong thả đi lại trong sảnh rồi bước ra đường. Với sự nhạy bén chính xác của một đặc vụ và phong thái thư thái của một kẻ lãng du, cậu đi một vòng quanh khách sạn để kiểm tra tình hình.

Tô Triêu Vũ dừng lại trước cửa kính của một tiệm đồng hồ, tỏ vẻ rất thích thú với mẫu trưng bày bên trong. Nhân viên cửa hàng thấy vậy liền hỏi: "Anh cần gì không?" Tô Triêu Vũ đáp lại bằng nụ cười rạng ngời: "Không cần đâu. Tôi chỉ tiếc là đã mua chiếc này hơi đắt, lần sau nhất định sẽ ghé lại cửa hàng này." Sau đó, cậu để ý đến chuỗi chuông đồng treo ở cửa tiệm, mặt liền sầm xuống, thì thầm gần như không hé môi: "Điểm bắn tỉa số 5! Đang ngủ à? Nòng súng suýt rơi ra ngoài kia kìa!" Từ khóe mắt, Tô Triêu Vũ nhận thấy một bóng người thoáng hoảng hốt trên tòa nhà đối diện rồi nhanh chóng ổn định lại.

Ngay lúc đó, một thanh niên từ trong tiệm bước ra, lướt qua cậu. Tô Triêu Vũ nhác thấy gương mặt quen quen của người này nhưng không thể nhớ tên bèn vô thức bước theo sau. Tuy nhiên, cậu lại cảm thấy hành động này chẳng có ý nghĩa gì, nên thao tác theo dõi cũng trở nên vụng về.

Cậu cúi đầu, thong thả bước vài bước thì đụng trúng người thanh niên kia. Ngẩng lên, cậu nhận ra ngay mục tiêu theo dõi của mình. Người đối diện có làn da nâu bánh mật và đôi mắt đen láy, ánh lên tia nhìn cảnh giác: "Anh là ai? Định làm cái gì?"

"Xin lỗi..." Tô Triêu Vũ lễ phép xin lỗi, chỉ tay về phía khách sạn, "Tôi ở đó."

Người thanh niên nghi ngờ liếc nhìn cậu, đổi tay cầm túi giấy: "Tôi cũng vậy."

Tô Triêu Vũ liền dùng phong thái vừa thân thiện vừa khách khí để cùng người thanh niên vừa quen thuộc vừa không nhớ tên này bước vào sảnh khách sạn. Tại quầy lễ tân, trưởng ban tác chiến của Bộ An ninh Quốc gia đang ngụy trang thành quản lý đại sảnh, giải quyết mâu thuẫn giữa hai du khách nước ngoài. Tô Triêu Vũ đưa mắt quan sát như một người xa lạ nên làm. Đến thang máy, người thanh niên cuối cùng không chịu nổi sự im lặng lúng túng: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Tô Triêu Vũ, tay cầm tờ báo buổi sáng miễn phí, bật cười bất lực: "Xin lỗi, tôi thấy anh quen quen nhưng không nhớ ra được."

"Xin lỗi..." Người thanh niên gãi đầu, "Tôi mới đến đây, chưa quen ai cả. Nhưng nếu anh không phiền, anh có thể là người bạn đầu tiên của tôi."

"Được." Tô Triêu Vũ không mấy lịch sự chìa tay trái ra.

Người thanh niên sững người, nhưng rồi cũng vui vẻ đưa tay trái ra bắt. Đó là một bàn tay ấm áp, mềm mại, dù trời đầu xuân vẫn không khô ráp. Tô Triêu Vũ nắm chặt tay, sau đó như chợt nhớ ra điều gì liền đưa tay mò vào túi áo: "Chết rồi, tôi để quên thẻ phòng ở trên rồi. Để tôi đi nhờ nhân viên phục vụ."

Đúng lúc đó, thang máy mở ra, người thanh niên mỉm cười gật đầu: "Tạm biệt."

"Vị khách lúc nãy, kiểm tra cho tôi." Tô Triêu Vũ dựa vào quầy lễ tân ra lệnh cho nữ nhân viên tình báo, đồng thời từ túi áo móc ra một túi niêm phong nhỏ, cẩn thận gỡ lớp màng ghi lại dấu vân tay và mùi trên tay trái, bỏ vào túi: "Đem đi xét nghiệm."

"Vu Hi, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, nhận phòng từ chiều hôm kia, dự kiến rời đi sau 4 ngày."

Tô Triêu Vũ vận động đầu óc một chút, nhưng không tìm thấy thông tin nào phù hợp, nên đành cảnh giác trở về phòng.

...

"Tiến triển sao rồi?"

"Thuận lợi."

"Nói chi tiết hơn."

"Rất thuận lợi."

"..."

"Tôi muốn tiền."

"Sau nhiệm vụ."

"Không phải khoản đó."

"Bao nhiêu?"

"Năm nghìn, tiền tiêu vặt."

"10 phút sau có trong tài khoản. Ngoài ra, cậu vừa để lộ mình trước người của tôi."

"Anh không tin tôi."

"Bây giờ thì tin rồi. Cậu có thể cho người của tôi lên tàu hỏa thì cũng có thể lấy được Kế hoạch Zero."

"Mục tiêu thì nói mục tiêu, cái gì mà Kế hoạch Zero... tên này xui xẻo quá, "Zero" là không, là không có mục tiêu. Không có mục tiêu thì tôi sống kiểu gì..."

"Đủ rồi."

"Tạm biệt."

Cậu dường như bước vào trường quay của một bộ phim, vì rõ ràng trước mắt là hình ảnh của chính mình trong cơn mưa lớn: đứng ở đầu ngõ, mặc chiếc áo thun giá rẻ mười đồng mua từ chợ trời, chiếc quần đồng phục quá rộng và dài lết đất, ngấm nước mưa.

Một bóng dáng thoáng qua, không hề có ác ý — mặc dù cậu đã quen với việc đánh nhau sau mỗi trận cãi vã với gia đình, lần này lại không xảy ra chuyện gì — thậm chí cậu cảm thấy chút thân thiết. Người kia cũng mặc quần đồng phục giống mình, khác chăng là cậu ta có ô, còn cậu thì không.

Dưới tán ô, cậu học sinh kia lấy từ túi ra một mẩu giấy, bắt đầu tìm số nhà và dừng lại ngay trước cửa nhà cậu. Cảm thấy có gì đó không ổn, cậu nhanh chóng nhặt lấy một viên đá vỡ và ném mạnh lên tường: "Đứng lại!"

Tay cậu học sinh kia khựng lại giữa chừng khi chuẩn bị gõ cửa. Cậu ngửi thấy trong không khí một mùi hương đặc trưng của một "học sinh ngoan". Người mặc đồng phục nhìn cậu với ánh mắt thản nhiên, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh yếu đuối, nhút nhát hay chính trực thường thấy ở học sinh ngoan. Thay vì bỏ chạy, cậu ta điềm nhiên nói: "Số 71, ngõ 9, Mạnh Phàm, có quen không?"

"Là tôi đây." Giờ cậu mới nhận ra khuôn mặt lúc đó của mình, có chút dữ tợn và lấm lem.

Cậu và "học sinh ngoan" đứng dưới mái hiên của tiệm bánh bao ở đầu ngõ. Cậu học sinh tốt bụng mua cho cậu hai cái bánh bao, một cái chay và một cái nhân thịt. Cậu vừa cãi nhau với mẹ kế, lại vừa to tiếng với bà ngoại, nên đói bụng vì không có bữa trưa hay tối nào vào bụng. Đám con trai trung học là thế, thà chịu đói còn hơn phải xin lỗi, đặc biệt là với một gia đình rối rắm như vậy.

"Giáo viên chủ nhiệm yêu cầu cậu ngày mai đến lớp. Vừa mới chuyển đến đã dám trốn học, ngầu nhỉ?" cậu học sinh kia nói.

"Cậu là ai? Tôi chưa thấy cậu ở lớp lần nào." Cậu không ngạc nhiên, vì việc giáo viên nhờ học sinh sống gần đó chuyển lời như thế này đã là chuyện thường tình.

"Mộ Chiêu Bạch. Ngày đầu tiên cậu chuyển đến thì tôi đang ở thủ đô tham gia cuộc thi; hôm sau tôi về thì cậu đã nghỉ học rồi; hôm nay là ngày thứ ba."

"Thi cái gì?"

"Mô hình máy bay."

Cậu im lặng, ăn xong bánh bao rồi còn thèm thuồng mút ngón tay: "Tôi sẽ đi học. Đảm bảo không muộn. Nếu muộn thì nói là học sinh của lớp 7, đánh chết cũng không nói là lớp 8."

Cậu học sinh kia mỉm cười, có vẻ vừa thân thiện vừa ngầm đồng ý.

"Có điều kiện."

Cậu học sinh kia ngập ngừng, không biết có nên đồng ý hay không. Dù sao, nhiệm vụ này chỉ là do giáo viên chủ nhiệm giao, còn cậu rõ ràng là học sinh kém cả về học lực lẫn đạo đức, cậu ta có vẻ không đủ kinh nghiệm để đối phó.

"Tiền bánh bao tôi không trả đâu."

"Ừa được thôi, không cần trả lại..." Cậu học sinh ngoan vội vàng gật đầu, "Cậu cứ đến lớp đi, tôi sẽ đãi thêm hai cái bánh bao nữa."

"Vậy coi như tôi đi học vì cậu. Cậu nợ tôi một ân tình, nhớ đấy."

Cậu học sinh ngoan suýt nữa đã lấy ô mà phang vào cậu. Cuối cùng, cậu ta nhìn bảng giá đang mờ dần dưới cơn mưa, rất tự hào nói: "Bánh bao thịt bảy hào, bánh chay năm hào, tổng cộng là một đồng hai. Hoặc là trả tiền, hoặc là đến lớp, không bàn cãi. Tôi không nợ cậu gì cả, giáo viên chủ nhiệm đã để chỗ ngồi trống bên cạnh tôi chờ "người trong truyền thuyết" là cậu, ai nợ ai còn chưa rõ đâu. Nhân tiện, tôi là lớp trưởng." Nói xong, cậu học sinh ngoan bước nhanh vào cơn mưa, những vệt bùn bắn đầy ống quần.

Cậu trông thấy ánh mắt khó hiểu của mình, còn cậu học sinh kia thì đi ngược hướng về khu dân cư.

"Cậu không sống ở đây à?"

"Đổi bốn chuyến xe là tới."

Không còn gì để nói, cậu nghe tiếng lòng mình bảo: "Ngày mai hãy đến lớp đi."

"Đổi bốn chuyến xe là tới," cậu lẩm bẩm trong mơ, rồi bật người ngồi dậy, cuộn mình trong chăn lăn khỏi giường, va mạnh vào góc bàn, cốc nước rơi trúng đầu, may mà không vỡ, nhưng nước lạnh đổ đầy mặt. Sau khi định thần lại, cậu bò lên giường ngủ tiếp, chưa chắc tỉnh táo nhưng vẫn kéo chăn ẩm lên phủ xuống chân.

Trong phòng 305, Tô Triêu Vũ nghe rõ tiếng động ở trên lầu, dừng công việc lại một lúc. Khi không nghe thấy có thêm âm thanh nào khác, cậu mới xoa thái dương, đi pha ấm cà phê và mang sang cho Trình Diệc Hàm đang căng thẳng làm việc ở phòng bên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com