TruyenHHH.com

Hu Nam Xuyen Vao Tro Choi Vo Han Luu Dam My

Vừa đặt chân xuống sân bay, một cô gái đã hớn hở chạy đến chỗ Diệp Lăng, hỏi:

"Anh đẹp trai ơi, anh có phải là Diệp Lăng không?"

"Là tôi" Y gật đầu sau đó hỏi "Cô là người mà mẹ tôi đưa tới sao?"

"Dạ, là em! Em tên là Yên Phi!" Cô gái cười tươi giới thiệu "Anh có người yêu chưa ạ?"

"Cô hỏi làm gì?" Y nhàn nhạt hỏi.

"Em thắc mắc thôi ạ!" Yên Phi đỏ mặt nói.

"Những gì nên hỏi thì hỏi, đừng phí lời như thế! Mau dẫn đường đi!" Y vuốt mặt bảo.

Yên Phi "dạ" một tiếng rồi dẫn y đi đến một chiếc xe đen đỗ ở ngoài sân bay. Người lái xe là một ông chú trung niên trông rất dữ tợn. Vừa nhìn thấy hai người Diệp Lăng và Yên Phi, ông ta liền đánh giá y từ trên xuống dưới rồi nói:

"Cậu là con trai của tiến sĩ à?"

"Ừm, là tôi!" Y gật đầu trả lời "Có chuyện gì à?"

"Không có gì!" Ông chú trung niên lắc đầu "Tôi chỉ không ngờ tiến sĩ còn một đứa con như cậu."

Nói đến đây, ông chú còn nở nụ cười khinh thường, Diệp Lăng nhíu mày nhưng không phản bác, y dựa gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Sau một lúc lâu, cuối cùng chiếc xe dừng lại ở gần một công ty sau đó Diệp Lăng được dẫn xuống tầng âm của công ty. Vừa đặt chân vào cửa, y đã thu hút ánh mắt của những người có trong đó, lúc này mẹ y đi tới, bà vừa nhìn thấy y thì rất vui, tiến đến vỗ đầu y nói:

"Qủa nhiên con là đứa con ngoan mà! Sau này không được liên lạc gì với thằng nhóc kia đâu đấy! Nếu không...mạng của nó cũng không còn đâu!"

Nghe tới đây, Diệp Lăng mở to mắt nhìn bà, thấy phản ứng của y, bà che miệng cười, bảo:

"Ồ, quên chưa nói với con, những phó bản mà con vào, đều do mẹ đây một tay tạo ra đấy! Con thấy mẹ giỏi không?"

"Mẹ...chuyện này là sao?" Y khó tin hỏi.

"Còn là sao nữa! Mẹ có thể cho thằng nhóc mà con thích đấy chết trong phó bản luôn đó sau đó nó sẽ trở thành một trong những vật nuôi dưỡng của sinh vật này."

Nói rồi, bà chỉ cho y nhìn thấy sinh vật to lớn đang được ngâm trong dung dịch ở giữa, hai bên là hàng dài những người khác cũng đang bị nhốt trong dung dịch, chờ bị sinh vật kỳ lạ kia hấp thụ dinh dưỡng. Diệp Lăng tinh mắt còn có thể nhìn thấy trong đó có hai người Trình Tư Quang và Tần Tiêu. Y suy sụp, ngồi thụp xuống, hai tay nắm chặt.

__Vậy lí do mà phó bản không thông báo người chết là bởi vì bọn họ bị đem đến đây sao?__

 Lúc này, mẹ y tiến tới, cúi xuống nhìn y, mỉm cười nói:

"Thế nên là mẹ đã chọn sẵn cho con một người vợ, cũng là người sau này sẽ trở thành bạn đồng hành của con trong các phó bản."

Sau đó, bà kéo Yên Phi lại gần rồi bảo:

"Đây, con bé này mẹ quan sát một thời gian rồi, rất thích hợp với con!"

Được nói như thế, mặt Yên Phi đỏ bừng. Cô xua tay, lắp bắp nói:

"Tiến sĩ nói thế cháu ngại lắm ạ!"

"Có gì đâu mà! Cháu dẫn nó đi gặp huấn luận viên nhé!" Bà cười cười bảo.

Yên Phi "dạ" một tiếng, đi đến gần Diệp Lăng, vỗ vai y. Lúc này, y mới giật mình đứng dậy, đờ đẫn đi theo sau Yên Phi. Sau đó y được gặp huấn luyện viên sẽ phụ trách cho việc học tự vệ cho y. Nhìn thấy y, ông có chút bất ngờ nhưng sau đó ông lại cười cười, nói:

"Ngày mai cậu tới đây luyện tập luôn nhé?"

Vì vẫn còn sốc nên Diệp Lăng không nghe thấy huấn luyện viên nói gì hết, y chỉ gật đầu cho qua. Sau khi giới thiệu huấn luyện viên xong, Yên Phi dẫn y đến phòng kí túc xá được chuẩn bị riêng cho y. Nói sơ qua về căn phòng xong, Yên Phi đỏ mặt nhìn y rồi cười, cô hỏi:

"Anh thấy thế nào ạ?"

Diệp Lăng không hề cho cô một câu trả lời nào, y ngồi xuống giường, lấy ra điện thoại của mình rồi vuốt ve chiếc ốp. Yên Phi thấy vậy thì có chút xấu hổ, cô không ở lại nữa mà rời đi. Sau khi cô rời đi, Diệp Lăng nằm lên giường, nhìn chiếc điện thoại hồi lâu rồi nhìn về phía góc trần nhà, ở đó có một chiếc camera quay từng hành động của y. Y xoay mặt vào tường, kéo chăn đắp lên rồi ôm chặt điện thoại trong lòng khóc thầm.

-----

Sáng hôm sau, Diệp Lăng tỉnh dậy, nhìn mắt mình vẫn còn ửng đỏ, y rửa mặt qua loa rồi thay quần áo đi gặp huấn luyện viên. Vừa thấy y tới, huấn luyện viên rất vui vẻ, ông nói:

"Chậc, đúng là học viên mới! Đến sớm ghê! Giờ chúng ta học cơ bản trước nhé!"

Sau đó, Diệp Lăng được huấn luyện viên dạy cho những động tác cơ bản. Rất nhanh, y đã có thể học và làm một cách thành thạo, huấn luyện viên cũng rất ngạc nhiên, ông khó tin nhìn y hỏi:

"Cậu có chắc là chưa học qua võ không?"

"Chắc" Y gật đầu trả lời.

"Năng lực học tập của cậu mạnh ghê!" Huấn luyện viên gật gù nói "Dừng lại ở đây thôi! Mai chúng ta học tiếp!"

Sau khi được huấn luyện viên thả đi, Diệp Lăng đi đến chỗ những người bị ngâm trong dung dịch để làm chất dinh dưỡng cho sinh vật to lớn kì lạ. Tiến tới gần chỗ mà Tần Tiêu và Trình Tư Quang được đặt, y đặt tay lên bề mặt kính, nhìn hai người mắt nhắm nghiền, chỉ chờ một ngày bị đem ra làm dinh dưỡng. Sự áy náy dâng lên trong lòng y, y khẽ nói:

"Tôi sẽ cố gắng cứu hai người ra khỏi đây trước khi bị đem đi làm dinh dưỡng! Hãy cố đợi tôi nhé!"



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com