TruyenHHH.com

Hu Hoang Nhat Thuong X Kha Chuong Say Nang

warning: đọc lại warning chương mở màn.


.


tôi trở về nhà sau khi kết thúc lịch trình quay chụp cho thương vụ sắp tới, đóng cửa phòng rồi quăng mình lên giường ngủ. sau lần khuyên bảo kết hợp với cảnh cáo cuối tuần trước, đại diện phòng truyền thông của công ty cũng nhắc quản lý để tôi về nhà nghỉ một hai ngày.

tôi hiểu sắp xếp của công ty, tôi hiểu việc họ cho rằng lưu chương mới là người cần được khai thông tư tưởng trước. dù sao anh cũng là anh lớn mà, nhỉ?

nhưng chỉ tôi và lưu chương mới biết nụ hôn đó không phải do vô ý, cũng không phải do xúc động nhất thời.

à... quên mất, có lẽ còn có sa nhất thinh cũng biết.

tôi cởi chiếc áo vest nồng nặc mùi nước hoa vứt sang một bên rồi nới lỏng cà vạt, trong đầu tự hỏi không biết lưu chương đã chuẩn bị một câu chuyện như nào để kể cho sa nhất thinh nghe.

câu chuyện về tôi - châu kha vũ - chỉ là một thằng nhóc mới qua tuổi thành niên, không thể khống chế cảm xúc của bản thân khi đối diện với người anh em thân thiết cùng nhóm?

hay câu chuyện về một châu kha vũ ngây thơ dịu dàng đã hiểu lầm tình anh em phóng khoáng của lưu chương thành tình yêu đôi lứa?

tôi biết lưu chương không sợ tình huống này, ngay kể cả khi tôi đã làm ra hành động có khả năng huỷ hoại tương lai của cả hai. dù đã cố gắng tính toán cho mọi tình huống thì kịch bản lần này của anh vẫn khiến tôi hết sức tò mò. lưu chương trong mắt tôi luôn là một người có cá tính và thế giới nội tâm độc đáo, tôi sẽ ngóng chờ bước đi kế tiếp của anh.

trong mắt sa nhất thinh, có lẽ cách tôi quấn quít cạnh lưu chương và đối xử với anh giống như kẹo mềm, khi thưởng thức sẽ dễ dàng tan trong miệng và để lại dư vị ngọt ngào. ở trước mặt sa nhất thinh, hay thậm chí cả qua những dòng tin nhắn, những cuộc điện thoại chúng tôi cố tình để anh ta chứng kiến, lưu chương cũng rất chiều chuộng và dung túng tôi.

giống như anh đã xiêu lòng.

mà... không có giống như, tôi biết anh thực sự có suy nghĩ như vậy.

vào khoảnh khắc môi chạm môi, tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim lưu chương đập trật nhịp, và những ngón tay anh đang đặt trên bàn căng cứng. tôi là người bắt đầu nụ hôn, cũng là người kết thúc. trong suốt quá trình gần mười giây đó, anh không hề đẩy tôi ra.


anh và sa nhất thinh không còn những câu chuyện có thể kể cùng nhau đến quên đêm quên ngày như trước, sa nhất thinh lúc ban đầu vừa nhu hoà vừa dịu dàng cũng dần dần không thể khiến trái tim anh đập loạn nhịp được nữa. chưa kể, sa nhất thinh là người không phù hợp với việc yêu xa, tôi cũng tin vào cái gọi là 'xa mặt cách lòng' khi tình yêu giữa hai người chưa kịp vun vén được là bao.

thế nhưng trên hết, lưu chương không phải kiểu người mãi mãi dừng lại ở một 'tần số'. anh biết rằng cuộc đời có nhiều thứ thú vị hơn thế, anh sẵn sàng đem trái tim mình ra khảo nghiệm mọi cảm xúc thăng trầm, anh cũng sẽ không thoả mãn dài lâu với vị trí được kẻ khác phục tùng và say đắm.

anh là mặt trời độc nhất, anh sẽ không muốn quyền năng và ánh sáng của mình chỉ chạm đến được vai áo ai kia.

anh khao khát tình yêu, thế nhưng không phải kiểu tình yêu bình bình lặng lặng chỉ trao nhau ánh mắt nồng ấm mà sống qua ngày.

anh cũng theo đuổi việc sở hữu trái tim người khác, thế nhưng không phải kiểu giành lấy một cách dễ dàng.

anh chưa bao giờ nói anh thực sự yêu sa nhất thinh, dù anh có kể cho tôi nghe hàng chục mẩu chuyện ngọt ngào giữa hai người và thuyết phục tôi trở thành 'cộng sự' trong kế hoạch của anh. tôi cho rằng anh chỉ đang chờ mong sa nhất thinh sẽ có một 'lời phản hồi' bất ngờ nào đó.

vậy nên tôi đóng tròn vai một cậu em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện khi có mặt cả ba, tôi cố gắng để sa nhất thinh hiểu rằng lưu chương cần sự dịu dàng và ấm áp như một ly ca cao nóng giữa trời tuyết lạnh. nhưng nếu sa nhất thinh lựa chọn kéo lưu chương vào 'ổ chăn bông' mềm mại này một lần nữa, sớm muộn gì anh cũng sẽ vùng ra.

tôi không cho rằng lưu chương như vậy là 'cả thèm chóng chán', chỉ là anh đang cố tìm kiếm ai đó có thể cùng anh đi trên một chuyến tàu có vô vàn ngã rẽ không báo trước, và thi thoảng dừng lại ở những địa điểm có thể khiến anh ngỡ ngàng.

anh không cần đến những chiếc thảm mềm trải đầy phòng khách và lời nhắc nhở 'đừng đi dưới tuyết rơi', anh chỉ chờ mong sẽ có người nắm tay anh đi qua gió lớn và mưa lạnh, rồi bất ngờ ôm chặt anh từ phía sau và trao cho anh một nụ hôn lãng mạn.

anh cũng không cần đến nước lạnh mùa hè, anh hiểu rõ bản thân mình cũng như ánh mặt trời sáng chói trên cao, và anh vẫn kiên nhẫn đợi những kẻ chẳng màng đến cơn đau đầu choáng váng và làn da nóng rát để đẩy bản thân mình vào một cơn say nắng.

... giống như tôi.

thế nhưng bởi tôi đã hiểu rõ anh đến nhường này, và tôi biết sâu thẳm trái tim mình cũng khao khát sự kích thích trong tình ái giống như anh, nên chúng tôi mới là hai nửa hoàn hảo nhất dành cho nhau.

tình yêu đối với tôi và lưu chương là một vở bi-hài kịch không có hồi kết, mà tôi vẫn luôn sẵn sàng cùng anh sắm vai đến tận cùng.

kịch vốn không tàn, người cũng chẳng tan.


.


hai ngày sau, tôi quay trở lại ký túc xá, phòng lưu chương vẫn đóng cửa im lìm.

nhưng quá nửa đêm, tôi thả mình lên giường sau khi vừa tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, lưu chương bất ngờ gửi đến hai tin nhắn liên tiếp.

"thành công ngoài mong đợi, em quả thực là một 'cộng sự' hoàn hảo đấy châu kha vũ."

"thật ra thì anh nghĩ lần tới em có thể hôn tốt hơn."








______








gửi xong hai tin nhắn cho châu kha vũ, tôi nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tủ táp đầu giường, miệng không nhịn được mà khẽ nhếch lên.

tôi nhìn sa nhất thinh đang nằm cạnh, mái tóc đen dày của anh vùi vào bả vai đang để trần của tôi mặc cho mồ hôi trên cơ thể hai đứa vẫn còn đang dấp dính. tôi đưa tay chạm nhẹ lên sống mũi của anh, rồi vuốt sang hai gò má, rồi xuống đến cánh môi mềm.

kỳ thực, tôi không làm tất cả những việc này chỉ để sa nhất thinh hờn giận hay ghen tuông, mấy trò vặt vãnh đó thật chẳng đáng khiến tôi hao tâm tổn trí. tôi chỉ muốn xem xem anh sợ mất tôi đến mức nào mà thôi.

sa nhất thinh, làm thế nào để nói cho anh biết rằng mật khẩu máy tính của anh vốn dĩ tôi đã chẳng còn xa lạ?

cách xử lý của anh có hơi ngốc ngếch, thế nhưng vừa đủ khiến tôi hài lòng. rõ ràng anh vẫn chưa thể thoát khỏi cơn say nắng kéo dài từ đêm hè mà tôi tỏ ra ngượng ngùng nắm lấy tay anh.

sa nhất thinh, em thực sự rất chờ mong biểu hiện của anh vào sớm mai thức dậy, và vào cả những ngày kế tiếp.

và còn, châu kha vũ...

tôi nhẩm gọi tên em trong đầu, đưa lưỡi khẽ liếm nhẹ môi mình để hồi tưởng lại nụ hôn vừa vụng về vừa gấp gáp của em.

châu kha vũ, làm thế nào để nói với em rằng cái nhướn mày và nụ cười của em dành cho sa nhất thinh mỗi lần ba chúng ta gặp mặt là vô cùng lộ liễu?

em vẫn giống như kẹo mềm, nhưng là những viên kẹo có phần nhân chứa đủ thứ mùi vị tôi đang rất tò mò được khám phá.

châu kha vũ, tôi không ngại bỏ thời gian cùng em sắm vai cho tròn, thế nhưng một vở kịch xem mãi chưa đến cao trào rất dễ làm khán giả xao nhãng. mà em thì vẫn luôn có một khán giả thầm lặng đang nằm cạnh bên tôi.

tôi cúi đầu hôn nhẹ lên trán sa nhất thinh, trong lòng thầm nghĩ không biết vào ngày mai, hay ngày kia thì phù hợp để hỏi ý kiến châu kha vũ rằng:

"tay thợ săn ảnh được anh thuê chụp không đẹp chút nào hết, em có thấy vậy không?"


______


say nắng

tạm kết (vì tôi biết ba người họ vẫn chưa thể rời mắt khỏi nhau).

|14.11.2021 - 18.11.2021|

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com