cậu chính là món quà
trời khi ở khoảng thời gian cuối buổi chiều lúc nào cũng có chút gì đó buồn bã nhưng cũng xen lẫn vào đó sự yên bình, không tươi mới như sáng sớm mơn mởn cũng không gay gắt như ánh nắng mà mặt trời mang đến vào buổi trưa, càng không náo nhiệt và huyền bí như khi trời tối. cũng là khoảng thời gian mọi người kết thúc ngày làm việc và học tập của mình, thời điểm mà ai ai cũng muốn gấp rút về nhà cùng gia đình. thanh thủy nhét nốt cuốn vở vào túi sau đó uể oải ra về, khoảng thời gian này chính là lúc mà cô cảm thấy bản thân mất nhiều năng lượng nhất. đặc biệt gần đây việc học tập lại cực kỳ nhiều bản thân như muốn nổ tung ra vậy, vừa về đến nhà liền quăng bừa túi của mình thả người xuống ghế mà nhắm nghiền đôi mắt lại, cũng là do cô đã dùng hơn hai trăm phần trăm năng lượng để tập trung vào việc lái xe cho nên bây giờ có chút mệt mỏi. cảm giác cơ thể bản thân hôm nay có chút lạ, chính là nặng nề hơn bình thường rất nhiều, trong đầu xuất hiện những thứ âm thanh kỳ lạ kèm theo đó là cảm giác đau nhức đến phát khóc. cơ mặt của thanh thủy vì đau nên nhăn hết lại, cơ thể như không bị chi phối bởi trọng lực, cô cảm giác mình như đang rơi vào chiều không gian khác?!thanh thủy lờ mờ mở đôi mắt của mình ra, ánh sáng lúc này có phần chói chang, cô nhớ là mình đã kéo rèm cửa rồi cơ mà. cả người ướt đẫm mồ hôi, nhịp thở có phần gấp gáp."nè cháu gì ơi"một giọng nói của ai đó phát lên khiến thanh thủy đưa mắt tìm kiếm, là một người phụ nữ đứng tuổi đang hơi cuối người chạm vào cô. có điều gì đó rất lạ ở đây, cô thẫn thờ nhìn người phụ nữ trước mặt."cháu ổn chứ sao lại ngồi đây"thanh thủy cảm thấy bây giờ thật sự khó hiểu rồi, hiện tại bản thân đang ngồi tựa lưng vào tường ở một con phố nhỏ. không phải lúc nãy cô còn ở nhà sao? bây giờ lại ngồi ở đây. đưa mắt nhìn xung quanh đoạn đường này cũng không giống đường về chung cư của mình chút nào. nhờ sự giúp đỡ của người kia mà thanh thủy thành công đứng dậy, liền cúi người cảm ơn người nọ. bây giờ mới thật sự nan giải đây, rốt cuộc là cô đang ở đâu thế này. thanh thủy bỗng chốc lại đứng đờ ra đấy, cảm giác bản thân như đang trở lại lúc nhỏ, chính là bị lạc đường chỉ có thể đứng ở đấy mà khóc thật to. nhưng cô chưa có ý định khóc thì đã liền nhìn thấy một cô bé đứng khóc trước mình rồi, chắc là bé con này cũng lạc đường mất rồi. không suy nghĩ nhiều liền tiến đến chỗ cô bé đó, con bé chắc có lẽ tầm cỡ tám chín tuổi gì đó, cô quỳ một chân xuống trước mặt em ấy nhẹ giọng hỏi han."em bị lạc đường sao?"con bé từ từ hạ tay của mình xuống nhìn người chị trước mặt mà lắc đầu, thanh thủy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt của em ấy, nó thật sự giống một người. đem từ túi ra một tờ khăn giấy giúp em lau nước mắt, chắc chỉ là người giống người thôi."thế tại sao em lại khóc?" "bánh kem em làm cho cậu ấy bị rớt mất rồi"thanh thủy không biết con bé đang đề cập đến ai nhưng có vẻ là em ấy đã làm một cái bánh cho người nào đó nhưng không may bị rớt mất. mặc dù chỉ mới gặp nhưng liền cảm thấy cô bé này rất ấm áp nha, giống hệt như người đó. cô quan sát cả người em phát hiện vài vết trầy xước, chắc là bất cẩn té đây mà."hay là chị và em cùng làm lại cái mới nha"bản thân bỗng chốc quên mất mình hiện tại đang ở đâu, cô chỉ muốn giúp em ấy một tay. con bé nghe thấy chỉ nghệch ra đó mà nhìn cô, có vẻ con bé không tin tưởng cô cho lắm."thật ạ"thanh thủy mỉm cười gật đầu, đưa tay xoa đầu em ấy, thôi kệ vậy tạm thời cứ giúp bé con này trước chuyện của bản thân sẽ giải quyết sau. dù gì cô cũng chỉ biết ngờ nghệch ra đấy, đi theo em ấy coi bộ sẽ vui hơn. "tên của em là gì?""trịnh thùy linh ạ"huỳnh thanh thủy hai mắt mở to hết cở nhìn đứa trẻ trước mặt, không chỉ ngoại hình giống mà tên cũng giống luôn rồi này. cô đang cố ngăn bản thân không suy nghĩ đến những vấn đề ngoài sức tưởng tượng kia. cơ mà sâu chuỗi nãy giờ thì tất cả những thông tin đều muốn cô tin là như vậy. trịnh thùy linh hiện tại đã là sinh viên đại học, cô bé này lại còn rất nhỏ, trừ khi là bản thân cô đã... lấy tay tự vỗ vào mặt mình vài cái, nhưng được bàn tay nhỏ nhắn giữ lấy, con bé nhìn cô đầy thắc mắc."chị sao vậy?"thanh thủy nhìn cái tay be bé đang giữ lấy tay mình thì mỉm cười. thở hắt ra một cái lấy lại bình tĩnh."chúng ta đi thôi"cô đành phải tạm quên đi suy nghĩ, nắm lấy tay em ấy mà bước đi. nhưng mà mấy khung cảnh đường đi thật sự rất quen nha, không phải là đoạn đường mà cô vẫn thường tới trường, cũng không phải là đoạn đường dẫn đến một quán ăn ngon mà cô thích, nhưng sao bản thân lại thấy nó quen thế này. .
hơn hai tiếng cô và em ấy nấu nấu nướng nướng, ờ nói là phụ chứ thật ra vẫn là em ấy làm là chính, là vì làm bánh không phải thế mạnh của cô, hơn nữa là món quà mà con bé muốn tặng ai đó, không phải sẽ vui hơn nếu do tự tay em làm sao. ngồi bên cạnh nhìn em ấy cầm túi kem viết lên dòng chữ gì đó, à thì ra là quà sinh nhật sao, để xem là ai may mắn nhận được nào.huỳnh thanh thủy? cô gần như xém hét lên sau khi nhìn thấy tên mình được ghi lên đó bằng dòng chữ nguệch ngoạc của em ấy. cô lại tiếp tục trấn an bằng cách niệm thần chú "chỉ là trùng hợp"."huỳnh thanh thủy là ai vậy?"bản tính tò mò lại nổi lên, một phần cô cũng muốn xác nhận lại thông tin, lỡ đâu là một người nào đó có giống tên mình thôi."là một người bạn mà em rất yêu mến"mắt con bé sáng rỡ khi nghe thấy cái tên này được nhắc đến, cơ mà thanh thủy cũng cảm thấy bản thân như vui ké em ấy vậy.hiện tại bây giờ trời cũng đã tối, cô đang đi theo con bé vì sợ em ấy đi một mình vào buổi tối sẽ nguy hiểm, phần là cô cũng không biết bản thân nên làm gì nên cứ đi theo em vậy. đứng bên cạnh quan sát, em sau khi nhấn chuông liền đặt cái hộp xuống trước cửa, rồi vội vã nắm tay cô mà chạy đi. thanh thủy cũng không hiểu chuyện gì, không phải tặng quà thì nên gặp mặt nhau tặng sao, làm gì mà bí ẩn thế này. cỡ hơn vài giây sau cánh cửa nhà cũng được mở ra là một cô bé, cơ mà điều thanh thủy bất ngờ nhất chính là con bé đó không khác gì cô lúc nhỏ. thanh thủy ngồi núp ở một góc, đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày cô bất ngờ đến thế này rồi. cuối cùng thì cũng có thể kết luận, bản thân chính là đã được đưa về thời điểm của mười mấy năm trước. mặc dù không hiểu tại sao lại có thể như vậy, nhưng dựa vào tất cả những gì ở đây thì thanh thủy tin chắc lập luận của mình là chính xác. sự kiện hoàn toàn trùng khớp với quá khứ, đây chính là khu nhà mà cô cùng gia đình sống lúc nhỏ, lúc nãy vì quá hoảng loạn cho nên đã tạm thời quên mất. cô còn nhớ rất rõ về ngày hôm đó, vào năm bản thân chín tuổi đã nhận được một món quà theo cách như này, điều đó khiến cô rất ấn tượng."thủy nói là rất muốn có ai đó tặng quà ẩn danh vào ngày sinh nhật"con bé quay sang nói với cô bằng ánh mắt đầy tự hào, thanh thủy nhớ ra rồi. lúc nhỏ đã đem chuyện này tâm sự với thùy linh, và vào đúng ngày sinh nhật của bản thân đã thật sự nhận được món quà như vậy. cô còn nhớ rất rõ mùi vị của chiếc bánh kem đó tuy có hơi khét với cả hình dạng cũng không được đẹp mắt nhưng thanh thủy thật sự thích nó. tự mình chứng kiến lại bản thân năm đó đang nhảy cẫng lên vì vui, trong lòng lại có chút xao xuyến. còn nhớ lúc đó cô đã luôn truy tìm danh tính của người bí ẩn này, hỏi thùy linh thì cậu ấy một mực chối, vả lại còn thấy buồn vì người kia không tặng quà cho mình cơ. nghĩ đến chuyện này khiến cảm xúc trong cô lại dâng trào, thật muốn khóc. thanh thủy nắm lấy vai của đứa nhỏ trước mặt, nước mắt gần như sắp rơi xuống. ngay lúc này, một cảm giác kỳ lạ khác lại ập đến, hình ảnh trước mắt cô lại nhòe đi, thứ âm thanh kia bỗng quay trở lại. thanh thủy cả người gục xuống đường, cô cố chống hai tay giúp bản thân trụ vững, bên tai vẫn còn nghe thấy giọng con bé lo lắng hỏi han mình.cả người bật dậy, cô ra sức thở gấp, mồ hôi cũng đã đổ rất nhiều, lúc này cô mới đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ toàn là bóng tối. thanh thủy quơ tay nhặt chiếc điện thoại của mình bật đèn lên, rồi lọ mọ đi tìm công tắc điện. cuối cùng cũng đã có thể quay trở về, lúc nãy là mơ sao? nhưng sao cô lại cảm thấy nó chân thật đến lạ. mãi cô mới để ý đến tiếng chuông cửa đang vang lên inh ỏi. không biết bây giờ còn ai đến tìm nữa đây, khó chịu bước ra mở cửa cũng không thèm nhìn trước là ai. nhưng đến khi người đằng sau cánh cửa xuất hiện thì cảm giác khó chịu liền biến mất. "chúc mừng kỉ niệm của chúng ta"là trịnh thùy linh, mặt có chút lem luốc có lẽ là do bột mì. tay nàng cầm chiếc bánh nho nhỏ, hình một bé thỏ con, cơ mà con thỏ này méo mó quá. thanh thủy thật sự đã kìm nén nước mắt rất lâu rồi, vội vã kéo nàng vào một cái ôm nước mắt cứ thế mà rơi càng nhiều hơn. dù là trịnh thùy linh ở thời điểm nào cũng đều ấm áp như vậy. lúc sáng cả hai vốn có một trận cãi vã nhỏ, tâm trạng của thanh thuỷ cũng vì thế mà tệ đi hơn hẳn. đâu ngờ rằng thuỳ linh lại lén làm chiếc bánh này vì kỉ niệm của cả hai chứ. thanh thuỷ siết chặt người trong lòng nước mắt không ngừng rơi, nàng đưa tay vuốt nhẹ lưng người kia khẽ an ủi. thanh thuỷ bình thường nàng biết không phải vẫn rất mạnh mẽ sao, hôm nay lại mang nhiều cảm xúc như vậy."cảm ơn vì linh luôn ở đây"nàng từng nói có lẽ gặp được cô là may mắn của cả cuộc đời nàng, đều gộp lại cho lần quen biết này. nhưng nàng đâu biết rằng nàng chính là món quà mà ông trời đã đặc biệt gửi đến cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com