Hstk Khong Phai Loi Cua Nguoi
—-------
Chú giải :
Chung Myung- Mai Hoa Kiếm Tôn.
Thanh Minh - Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
—------Nhức nhốiThanh Minh cảm giác cơ thể mình có chút lạnh . Hắn đang nghỉ ngơi sau khi chiến đấu với lũ ma giáo. Vì vết thương khá nặng lên hắn đã bất tỉnh từ lúc nào không biết.Và khi Thanh Minh mới mở mắt ra. Một không gian vừa quen vừa lạ xuất hiện trước mắt. Kia không phải cổng Hoa Sơn hay sao ? Không, trông không giống lắm. Cổng Hoa Sơn hiện tại được làm từ chất liệu cao cấp do chính tay Đường môn tuôn sửa. Còn cổng Hoa Sơn này có vẻ làm bằng thân hoa mai quý hiếm. Giống như khi xưa… “ Này, tiểu tử! “ Tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ. Không hiểu sao Thanh Minh thấy nó quen lắm. Và khi hắn ngẩng mặt đối diện trực tiếp. Gương mặt hắn chạm mắt lại càng quen hơn. “ Ngươi không sao chứ? “ Không ai khác chính là Thanh Vấn.Thanh Minh ngơ người. “ Sư huynh… ? “ Hắn đang nhìn gì vậy? Hắn đang mơ sao ? Rốt cuộc là chuyện gì? Cơ thể hắn run run. Lồng ngực bị tức. Lời nói đã đến cổ họng lại bị một ực nuốt trôi. Lúc ấy hắn thấy mặt Thanh Vấn có vẻ hốt hoảng.“ Tiểu tử ngươi sao vậy? “Làm sao ư? Thanh Minh ngẩng xuống nhìn bàn tay mình. Nước? Nước mắt ư? Tới lúc này Thanh Minh mới nhận ra hắn đang khóc. “ Ngươi..” “ Không.. đệ không sao.. “ Giọng của hắn run run .Sao nó lại run thế nhỉ? Thanh Minh không hiểu, hắn đâu có muốn khóc nhưng sao nước mắt lại rơi? KhôngHắn không làm chủ được bản thân mình nữa rồi. Hắn cố đưa tay lên mà rụi đôi mắt. Không hắn không khóc. Nhưng nước mắt cứ càng nhiều. Cái quái gì đang xảy ra ? Hắn không hiểu nổi.Dường như mọi cảm xúc của hắn đều bị đẩy lên. Hắn không nhịn nổi mà phát ra tiếng nức nở. “ Không..g phải mà đệ không.. khóc” “ Không phải đâ..u “ Thanh Vấn nãy cứ loay hoay chả biết làm gì. Đột nhiên, Thanh Minh nhào tới mà ôm chầm lấy ông. “ Chưởng môn nhân!! “ “ Ngài. “
“ Ta không sao”Thanh Vấn giơ tay cắt ngang lời bàn tán.Rồi ông lại nhìn xuống tên tiểu tử đang nức nở ấy..“ Sư huynh..h. “ “ Thanh Vấn sư huynh..” “ Đệ .. đệ..k “ Nức nở mãi nói cũng chẳng thành câu. Hắn cứ như đứa nhóc ôm lấy sư huynh của mình. Như thể ý thức đã bị mất. Thanh Minh lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa.“ Sư h..uynh, có phải.. huynh khôn..g ?” “ Sư huynh a a a” “ Đệ ..nhớ huynh ..” “ Sư huynh..” “ Xin lỗi.. “
____
Không lâu sau nghe tin chuyện , Thanh Tân cũng đã chạy đến hiện trường. Thanh Minh được một phen hú vía vì gặp lại tất cả những người hắn lúc nào cũng mơ thấy cái chết của họ .Với cả lúc này lí trí của hắn cũng đã đứt cái toạch .Nên được một phen khóc sưng hết cả mắt.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp. Mới sáng sớm mà đập vào mặt một gương mặt trông ngứa đòn. Tất nhiên đó chính là Mai Hoa Kiếm Tôn.Vị Kiếm Tôn lừng danh thiên hạ, tu vi phi thường, võ công vô thường, nhân cách bất thường. Gương mặt kẻ đó trông vô cùng khó chịu, có vẻ nghe tin sư huynh mình gặp vấn đề nên trực tiếp đi xử lý kẻ gây ra vấn đề. Thanh Minh cũng nhăn nhó không kém vì gặp ngay cái mặt khó ưa. Không nói nhiều.Thanh Minh tẩn thẳng vô mặt Chung Myung. Tất nhiên cái danh Mai Hoa Kiếm Tôn không phải để chưng, hắn lập tức chặn lại đón tấn công bất ngờ kia và phản công.Không chút khiêm nhường, Thanh Minh né nhẹ cú đấm của Chung Myung.Dư chấn của cú đấm khiến cho bức tường lủng lỗ . Thanh Minh mà không né kịp thì chắc cũng chẳng khác bức tường kia là bao. Nhưng Chung Myung nào để lỡ cơ hội.Nhân lúc Thanh Minh chăm chú nhìn bức tường. Nhanh trí hắn dùng chân đạp mạnh vào bụng kẻ kia. Thanh Minh bị đánh bất ngờ, phản không kịp mà bay thẳng vào tường. Cứ thế bức tường có thêm một lỗ. “ Trời đất ơi”“ Chung Myung sư huynh bình tĩnh” Các đệ tử Hoa Sơn hóng drama nãy giờ cũng chịu can thiệp vào. Sau làn khói bụi.Thanh Minh từ từ trượt xuống.HụcMột ngụm máu tươi chảy ra. “ Tên khốn” Máu dồn lên não, gân máu nổi lên.Hắn điên tiết lên rồi.Hôm nay nhất định phải chơi tới bến với thằng oắt con kia. “ Bổn tôn nhất định sẽ..”
“ DỪNG LẠI”
Tiếng nói vang từ đâu chen ngang.Cảm giác như có bàn tay nào đó chạm vào cổ.Khí tức thật khủng khiếp.
“ TA YÊU CẦU NGƯƠI DỪNG LẠI” Thanh Minh thấy mình lạnh ngắt. Cổ hắn bị bóp nghẹt.Hô hấp khó khăn.Kẻ này có vẻ còn đáng sợ hơn cả Thiên Ma.
“ NGAY LẬP TỨC! ‘’
Lời ra lệnh ấy làm hắn không sao phản kháng được. Cơ thể khó khăn lắm mới đứng lên được. Giờ đã bị áp lực đè bẹp làm chân mềm nhũn. Hắn như mất hết sức lực.Tưởng chừng như hắn chỉ là con rối mua vui.
Khục.Cơn điện giật chạy khắp cơ thể.Máu chảy ra .
Thanh Minh ngẩn ngơ nhìn đôi bàn tay cùng y phục nhuốm đỏ.Rồi hắn ngẩng lên .Chung Myung đang nhìn hắn với đôi mắt ngạc nhiên. Hắn chắc cũng chả biết đã có chuyện gì xảy ra với Thanh Minh. “ cái b**p “ Thanh Minh thốt ra lời chửi thề rồi ngất xỉu.
Chú giải :
Chung Myung- Mai Hoa Kiếm Tôn.
Thanh Minh - Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
—------Nhức nhốiThanh Minh cảm giác cơ thể mình có chút lạnh . Hắn đang nghỉ ngơi sau khi chiến đấu với lũ ma giáo. Vì vết thương khá nặng lên hắn đã bất tỉnh từ lúc nào không biết.Và khi Thanh Minh mới mở mắt ra. Một không gian vừa quen vừa lạ xuất hiện trước mắt. Kia không phải cổng Hoa Sơn hay sao ? Không, trông không giống lắm. Cổng Hoa Sơn hiện tại được làm từ chất liệu cao cấp do chính tay Đường môn tuôn sửa. Còn cổng Hoa Sơn này có vẻ làm bằng thân hoa mai quý hiếm. Giống như khi xưa… “ Này, tiểu tử! “ Tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ. Không hiểu sao Thanh Minh thấy nó quen lắm. Và khi hắn ngẩng mặt đối diện trực tiếp. Gương mặt hắn chạm mắt lại càng quen hơn. “ Ngươi không sao chứ? “ Không ai khác chính là Thanh Vấn.Thanh Minh ngơ người. “ Sư huynh… ? “ Hắn đang nhìn gì vậy? Hắn đang mơ sao ? Rốt cuộc là chuyện gì? Cơ thể hắn run run. Lồng ngực bị tức. Lời nói đã đến cổ họng lại bị một ực nuốt trôi. Lúc ấy hắn thấy mặt Thanh Vấn có vẻ hốt hoảng.“ Tiểu tử ngươi sao vậy? “Làm sao ư? Thanh Minh ngẩng xuống nhìn bàn tay mình. Nước? Nước mắt ư? Tới lúc này Thanh Minh mới nhận ra hắn đang khóc. “ Ngươi..” “ Không.. đệ không sao.. “ Giọng của hắn run run .Sao nó lại run thế nhỉ? Thanh Minh không hiểu, hắn đâu có muốn khóc nhưng sao nước mắt lại rơi? KhôngHắn không làm chủ được bản thân mình nữa rồi. Hắn cố đưa tay lên mà rụi đôi mắt. Không hắn không khóc. Nhưng nước mắt cứ càng nhiều. Cái quái gì đang xảy ra ? Hắn không hiểu nổi.Dường như mọi cảm xúc của hắn đều bị đẩy lên. Hắn không nhịn nổi mà phát ra tiếng nức nở. “ Không..g phải mà đệ không.. khóc” “ Không phải đâ..u “ Thanh Vấn nãy cứ loay hoay chả biết làm gì. Đột nhiên, Thanh Minh nhào tới mà ôm chầm lấy ông. “ Chưởng môn nhân!! “ “ Ngài. “
“ Ta không sao”Thanh Vấn giơ tay cắt ngang lời bàn tán.Rồi ông lại nhìn xuống tên tiểu tử đang nức nở ấy..“ Sư huynh..h. “ “ Thanh Vấn sư huynh..” “ Đệ .. đệ..k “ Nức nở mãi nói cũng chẳng thành câu. Hắn cứ như đứa nhóc ôm lấy sư huynh của mình. Như thể ý thức đã bị mất. Thanh Minh lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa.“ Sư h..uynh, có phải.. huynh khôn..g ?” “ Sư huynh a a a” “ Đệ ..nhớ huynh ..” “ Sư huynh..” “ Xin lỗi.. “
____
Không lâu sau nghe tin chuyện , Thanh Tân cũng đã chạy đến hiện trường. Thanh Minh được một phen hú vía vì gặp lại tất cả những người hắn lúc nào cũng mơ thấy cái chết của họ .Với cả lúc này lí trí của hắn cũng đã đứt cái toạch .Nên được một phen khóc sưng hết cả mắt.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp. Mới sáng sớm mà đập vào mặt một gương mặt trông ngứa đòn. Tất nhiên đó chính là Mai Hoa Kiếm Tôn.Vị Kiếm Tôn lừng danh thiên hạ, tu vi phi thường, võ công vô thường, nhân cách bất thường. Gương mặt kẻ đó trông vô cùng khó chịu, có vẻ nghe tin sư huynh mình gặp vấn đề nên trực tiếp đi xử lý kẻ gây ra vấn đề. Thanh Minh cũng nhăn nhó không kém vì gặp ngay cái mặt khó ưa. Không nói nhiều.Thanh Minh tẩn thẳng vô mặt Chung Myung. Tất nhiên cái danh Mai Hoa Kiếm Tôn không phải để chưng, hắn lập tức chặn lại đón tấn công bất ngờ kia và phản công.Không chút khiêm nhường, Thanh Minh né nhẹ cú đấm của Chung Myung.Dư chấn của cú đấm khiến cho bức tường lủng lỗ . Thanh Minh mà không né kịp thì chắc cũng chẳng khác bức tường kia là bao. Nhưng Chung Myung nào để lỡ cơ hội.Nhân lúc Thanh Minh chăm chú nhìn bức tường. Nhanh trí hắn dùng chân đạp mạnh vào bụng kẻ kia. Thanh Minh bị đánh bất ngờ, phản không kịp mà bay thẳng vào tường. Cứ thế bức tường có thêm một lỗ. “ Trời đất ơi”“ Chung Myung sư huynh bình tĩnh” Các đệ tử Hoa Sơn hóng drama nãy giờ cũng chịu can thiệp vào. Sau làn khói bụi.Thanh Minh từ từ trượt xuống.HụcMột ngụm máu tươi chảy ra. “ Tên khốn” Máu dồn lên não, gân máu nổi lên.Hắn điên tiết lên rồi.Hôm nay nhất định phải chơi tới bến với thằng oắt con kia. “ Bổn tôn nhất định sẽ..”
“ DỪNG LẠI”
Tiếng nói vang từ đâu chen ngang.Cảm giác như có bàn tay nào đó chạm vào cổ.Khí tức thật khủng khiếp.
“ TA YÊU CẦU NGƯƠI DỪNG LẠI” Thanh Minh thấy mình lạnh ngắt. Cổ hắn bị bóp nghẹt.Hô hấp khó khăn.Kẻ này có vẻ còn đáng sợ hơn cả Thiên Ma.
“ NGAY LẬP TỨC! ‘’
Lời ra lệnh ấy làm hắn không sao phản kháng được. Cơ thể khó khăn lắm mới đứng lên được. Giờ đã bị áp lực đè bẹp làm chân mềm nhũn. Hắn như mất hết sức lực.Tưởng chừng như hắn chỉ là con rối mua vui.
Khục.Cơn điện giật chạy khắp cơ thể.Máu chảy ra .
Thanh Minh ngẩn ngơ nhìn đôi bàn tay cùng y phục nhuốm đỏ.Rồi hắn ngẩng lên .Chung Myung đang nhìn hắn với đôi mắt ngạc nhiên. Hắn chắc cũng chả biết đã có chuyện gì xảy ra với Thanh Minh. “ cái b**p “ Thanh Minh thốt ra lời chửi thề rồi ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com