TruyenHHH.com

Hstk Doc The

Hỗ Gia Danh: " Ta chọn 9."

[9. Cái đầu nguyên nhân xin được phép trình chiếu.]

[ Tuy nhiên, để các vị hiểu rõ hơn ta sẽ chiếu thêm 1 chương.]

[ Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.]

[ Ta cũng vậy.]

[ Là chuyện đó hả?]

[ Chứ còn sao nữa.]

[ Đừng spoil, để mấy chú cừu non còn đọc.]

[ Muahaha, bí mật của Thanh Minh sắp bại lộ kìa bà con ơi.]

[ Cái này là hắc lịch sử của cả đời Thanh Minh.]

Lưu Lê Tuyết nhìn bình luận dường như nhớ ra gì đó, ánh mắt kinh ngạc.

Đến cả nàng còn như vậy, thì Ngũ Kiếm còn điên cuồng hơn, bụm mặt lại mà cười, hai bả vai không ngừng run rẩy.

Tần Kim Long không nói gì chỉ nhìn đệ đệ mình bằng một ánh mắt kì lạ.

Bạch Thiên nhếch mép cười nhạt.

Hắn đang gọi Thảo Tam sao.

Ðây là tên của mấy tên ăn mày mà?

Có vẻ như họ đang tìm một người nào đó có tên như vậy…… Hửm?

Nhưng tại sao cái tên đó lại bước về hướng này chứ?

Một tên ăn mày trông mặt vẫn còn nét trẻ con bước về hướng các môn đồ Hoa Sơn. Rồi hắn cất tiếng nói với điệu bộ mừng rỡ.

“Thảo Tam! Thảo Tam đúng không?”

“......Hửm?”

Hắn đang gọi ai ở đây vậy?

Ðang gọi ai vậy chứ …….

Hửm?

Thanh Minh?

Nhìn thấy cái tên đó đang hướng ánh mắt về phía Thanh Minh, các môn đồ Hoa Sơn đều nhìn nhau tỏ vẻ nghi hoặc.

Ðây lại là cái tình huống gì thế này?

" Wao, hóa ra đều là đồng đạo, ngươi hà tất gì phải làm khó ta chứ, đạo trưởng?"

Vừa dứt lời, Ám Huơng Mai Hoa Kiếm liền bay đến trước mặt Lâm Tố Bính. Cách mũi hắn 1cm.

[ Không gian cấm đánh nhau.]

"Ăn mày vẫn là chính phái đó, tên tà phái khốn khiếp."

Thanh Minh mỉa mai vợi nụ cười tươi roi rói.

" ....Đạo trưởng, ta cho ngài tiền được không."

Đột nhiên Tuyết Duy Bạch lên tiếng. Khuôn mặt hắn ưu thương như bị ai bắt nạt, ánh mắt lại đong đầy tinh thương nhìn về phía Thanh Minh.

" Ngươi nghĩ cái gì vậy hả?"

Thanh Minh không chút do dự búng hắn một cái." Ta không đi xin cơm."

Nhưng rõ rành không có ai tin.

Trường Nhất Tiếu không tính người nha! Đối với Thanh Minh là vậy.

Cạch!

Thanh Minh, kẻ đang đắm chìm trong men rượu nồng, cũng đặt vò rượu xuống rồi dời ánh mắt về tên ăn mày đó. Sau đó chân mày hắn cau lại nhăn nhó.

“Ngươi nói gì thế. Ngươi lại là đứa nào nữa hả?”

“Ngươi không biết ta sao? Là Khẩu Thất đây! Chúng ta đã từng ở cùng nhau mà!”

“Hửm? Khẩu Thất sao?”

Hình như hắn đã nghe cái tên này ở đâu rồi ấy nhỉ? Nếu là Khẩu Thất thì……

“Ơ?”

Thanh Minh bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Thanh Minh vừa nhìn Khẩu Thất với ánh mắt run rẩy vừa chỉ chỉ ngón tay.

“Ngươi…… là ngươi! Cái tên ăn mày lúc đó!”

Khẩu Thất.

Khi Thanh Minh tỉnh dậy trong cơ thể này, Khẩu Thất là người đầu tiên mà hắn gặp.

Hắn là kẻ đã giúp đỡ Thanh Minh, người từng bối rối vì không thể tin được bản thân đã tìm được một cơ thể mới và trọng sinh trở lại sau hơn một trăm năm.

Hắn cũng là kẻ có mối quan hệ khá thân thiết với chủ nhân của cơ thể này nữa.

“Thảo Tam đúng chứ!”

Khẩu Thất cười rạng rỡ.

“Ðã bao lâu rồi chứ! Ngươi nói sẽ đến Hoa Sơn và bây giờ đã thật sự trở thành môn đồ Hoa Sơn rồi sao?”

“Chắc chắn là như vậy rồi.”

" Lại che chắn."

Chiêu Kiệt chán nán nói. Hắn thật sự rất tò mò có gì ở đó mà màn hình lại phải che chắn lại. Nếu vì đó là quá khứ của Thanh Minh thì ngay từ đầu đừng chiếu đi.

Ngay cả Chiêu Kiệt còn nghĩ được như vậy, nói gì những người khác?

Đường Quân Nhạc bắt đầu hồi tưởng lại các đoạn được chiếu trước.

"Đủ khiến cả Tông Nam các ngươi quỳ xuống."

Giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh vang lên trong tâm trí ông.Không, không thể nào.....

Vì sao không thể?!

Đường Quân Nhạc:" Ngươi không phải Thảo Tam đúng không?"

Lời của ông như một ngọn lửa vô hình cháy bùng lên trong không gian. Bọn họ dường như đã mở ra một bí mật nào đó mà họ gánh không nổi.

Kỳ thật ông nghĩ như vậy cũng không sai, một ăn mày làm sao có thân phận đặc biệt như vậy, làm sao một ăn mày lại thông minh tường tận mọi chuyện đến thế. Bí mật xung quanh Thanh Minh rất nhiều bọn họ biết.

Chỉ là có một số lời không phải là nhịn xuống thì sẽ không nói ra.

" ...Ta không biết."

Trái với tình hình căng thẳng lúc này  Thanh Minh lại có vẻ khá thờ ơ. Trong phút chốc hắn giống như một đạo sĩ thức thụ vậy.

Khuôn mặt của Bạch Thiên, người nãy giờ vẫn cố gắng nắm bắt tình hình, bây giờ vẫn đờ đẫn như kẻ mất hồn.

‘Nó xuất thân từ ăn mày thật sao.’

Thỉnh thoảng thì Bạch Thiên cũng hay nói về Thanh Minh như vậy, nhưng hắn chưa từng nghĩ đó lại là sự thật.

Ai cũng sẽ như vậy còn gì, sự kết hợp giữa Thanh Minh và một kẻ ăn mày thật sự vô lý đến nhường nào chứ?
Cũng không phải nó vô lý vì sự nổi tiếng của Thanh Minh.

Mà là với cái bản tính trời đánh đó thì ai lại đi tin tên tiểu tử đó có thể ngoan ngoãn đi xin ăn để kiếm sống chứ.

Cái tên tiểu tử đó đến từ đâu ư? Nếu như nói hắn là tên trộm cướp, đạo tặc hay là tên lừa đảo thì có phải đáng tin hơn không.

Dù sao thì đó cũng phải điều quan trọng lúc này. Vậy nên, tên nó là……

“...... Thảo Tam?”

“......”

“Tên của con là Thảo Tam sao?”

Các môn đồ Hoa Sơn không hẹn mà đồng loạt dùng tay bịt miệng rồi cả cơ thể cũng run lên.

Ra là Thảo Tam à.

Cái tên ngớ ngẩn gì thế này?

[Tần Đồng Long hay hơn chắc.]

[ Tần Kim Long hay lắm sao?]

[ Tần Ngân Long là cái gì?]

[ Ta cược 3 lầu trên là anh em ngươi tin không?]

[ Sao lại không được? Thanh Minh lúc nhỏ là tiểu thiên thần đó.]

[ Đúng đúng rất đáng yêu.]

[ Hắn trộm thật mà. Bánh hoa mai nè, rượu nè, còn hay bỏ chạy đi chơi nữa.]

[ Hắn còn cắn người.]

[ Đánh nhau cũng có.]

Lý Tống Bạch yếu ớt nhìn xung quanh khóc không ra nước mắt, ai nói gì đi!

Bạch Thiên, nãy giờ vẫn bịt miệng còn cơ thể thì không ngừng co giật, cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng khi nhìn thấy khuôn mặt run rẩy của Thanh Minh.

“Ư ha ha ha ha! Ra là Thảo Tam à!”

“.......”

“Thì ra Thanh Minh của chúng ta tên là Thảo Tam à! Thảo Tam ơi!”

“Ðồng Long, im lặng đi nào.”

“Tần Ðồng Long so với Thảo Tam vẫn tốt hơn nhiều!”

“Thảo Tam thì sao hả?”

“Ðược, được rồi. Thảo Tam à.”

“Này!”

Thanh Minh giơ chân đá lên một cú rõ mạnh, nhưng Bạch Thiên đã khẽ nghiêng đầu mà tránh được một đòn đó.

“Thần linh ơi. Cú đá của Thanh Minh thì sắc bén như thể muốn giết người tới nơi, còn cú đá của Thảo Tam thì sao lại không có chút sức thế này?”

“Ư ư. Không ngờ có ngày ta lại bị cái tên Tần Ðồng Long đó đùa giỡn bởi cái tên chứ……”

“Nếu là Thảo Tam thì cũng đáng mà !”

Nhìn thấy cảnh tượng hai người vừa chế nhạo vừa chỉ trích lẫn nhau, các môn đồ Hoa Sơn không kìm được mà bật cười khoái chí.

‘Thật ngang tài ngang sức.’

‘Ðến mức không phân định được thắng thua.’

[ Thấy chưa, có ai ghét ăn dưa đâu.]

[ Ngươi ta là hóng hớt, ăn dưa cái gì.]

[ Bạch Thiên chửi đúng chỗ ngứa thật.]

[ Sư thúc ngứa đòn đấy chứ.]

[ Giờ hắn ăn một đòn của Thanh Minh kia thì sao nhỉ.]

[ ??? À là Mai Hoa Kiếm Tôn hả.]

[ Cái đỏ đủ để sư thúc thăng thiên rồi.]

Tuệ nhiên lúc này cũng cùng có tâm trạng giống Lý Tống Bạch.

Thật đó, các ngươi nói gì đi ta sợ lắm.

Thanh Minh vừa nhún vai vừa bước đến trước mặt Khẩu Thất. Dù sao thì cũng là mối nhân duyên cũ nên không thể tiếp đãi hời hợt được.

“Làm sao ngươi đến được đây?”

“Ta đến để xem đại hội võ lâm đó.”

“Ngươi sao?”

Khẩu Thất gật đầu lia lịa trước câu hỏi của Thanh Minh.

“Ta bây giờ đã trở thành đệ tử hai túi của Cái Bang đấy.”

“Ồ?”

Thanh Minh khẽ cúi đầu nhìn vào nút thắt trên thắt lưng của Khẩu Thất. Quả nhiên là đã có hai cái túi treo ở đó rồi.

“Ra là ngươi đã nhập môn vào Cái Bang?”

“...... Ngươi nói gì ngộ vậy. Vốn dĩ ta đã nhập môn rồi mà. Chỉ là lúc đó là đệ tử không túi thôi.”

“...... À. Thế à.”

Biết cái gì đâu chứ. Hắn còn không có kí ức gì của tên Thảo Tam đó mà.

“Chà, dù sao thì ngươi đến đây cũng thật tốt. Vậy ra Cái Bang phái ngươi đến xem tỉ võ à.’

“May thật.”

Thanh Minh nở nụ cười ý nhị.

Ðó không phải là việc cứ có vận may thì sẽ có khả năng.

Trong số những tên ăn mày rải khắp Trung Nguyên, chỉ những tên được phái đến đây là được công nhận về tư cách và đáng để môn phái dành thời gian bồi dưỡng.

Vào lúc đó, hắn không thể xác nhận điều đó vì không thư thả về thời gian, nhưng theo những gì Khẩu Thất nói thì chắc chắn hắn phải là một nhân tài được Cái Bang công nhận.

Lúc này, bầu không khí rốt cuộc mới thả lỏng.

" Đường Môn có thuốc khôi phục trí nhớ, nều ngươi cần ta có thể tặng cho ngươi một lọ."

Đường Quân Nhạc không mặn không nhạt nói.

" ...Ừ."

Thanh Minh làm bộ u sầu nhueng trong lòng cho cái màn hình này 10 điểm.

' Cắt đúng chỗ lắm!'

Trường Nhất Tiếu nhướng mày như nghĩ gì đó. Bàn tính trong lòng bắt đầu leng keng tính toán.

“Ðúng vậy. Ngươi đến thật tốt mà.”

“Vậy là ngươi thật sự đã đi đến tận Thiểm Tây sao. Ta cứ nghĩ ngươi cứ như vậy mà bỏ trốn chứ.”

“...... Bỏ trốn cái gì chứ.”

“Thì vốn dĩ một tên tiểu tử như ngươi đơn thương độc mã đến tận Thiểm Tây đâu phải chuyện dễ dàng gì. Lúc biết tin ngươi biến mất, Tông Bát đã làm loạn đến nhường nào. Haiz”

“Vậy. Vậy sao…… Ðợi đã.”

“Hửm?”

“Tông Bát?”

“Ừm, Tông Bát.”

“Vậy đó…… đó là. Cái tên Tông Bát đó à?”

“Ừm, Tông Bát.”

Gương mặt Thanh Minh bắt đầu co giật một cách kì lạ. Tông Bát. Ðúng vậy, Tông Bát……

“Ta chỉ hỏi để phòng hờ thôi.”

“Ừm.”

“Cái tên Tông Bát đó cũng đến đây sao?”

“Ừm. Chúng ta cùng đến với nhau.”

Thanh Minh ngẩng đầu lên, nhìn qua một lượt khuôn mặt của những tên đi cùng hắn để xác nhận.

Không có.

Không có gương mặt đó ở đây.

Khóe miệng của Thanh Minh vốn đang co giật lại nhếch lên nguy hiểm.

“Khẩu Thất à.”

“Hửm?”

“......Ở đâu ấy nhỉ?”

“Sao cơ?”

Giọng nói đáng sợ như vang lên từ địa ngục của Thanh Minh khiến mọi người xung quanh không khỏi run rẩy.

“CÁI TÊN KHỐN KIẾP ÐÓ BÂY GIỜ ÐANG Ở PHƯƠNG NÀO?”

" ...Ngài không thích người tên Tông Bát đó sao, đạo trưởng?"

Tuyết Duy Bạch nói. Cố gắng làm sao cho bầu không khí dịu lại.

Dù màn hình biểu thị rõ ràng là đạo trưởng mất trí nhớ nhưng ở chung lâu ngày với những người như Lâm Tố Bính, Đường Quân Nhạc,... hắn vẫn cảm thẩy có điểm gì đó không đúng ở đây.

Chỉ là... đó là Thanh Minh, là đạo trưởng của hắn, cho nên hắn sẽ giúp y.

"... Ngài cứ xem tiếp, ta thề ngài cũng sẽ ghét hắn, à không, hấn hắn!"

Chiêu Kiệt thì ngược lại, hắn rất vui vì thoát ra được bầu không khí ảm đạm kia, liền thích thú spoil cho Tuyết Duy Bạch.

* * *

[...]

‘Vậy nên Hải Nguyệt Lâu……’

A, thấy rồi!

Hửm?

Nhưng mà…… họ đang làm gì vậy chứ?

Tông Bát nghiêng đầu.

Hắn nhìn thấy một đám đông người đang tụ tập ở phía trước tửu lâu.
Một bên là những kẻ ăn xin từ Hồ Bắc đến Thiếu Lâm Tự cùng hắn.

Còn bên kia?

Tông Bát nheo mắt lại.

‘Võ phục đen tuyền. Họa tiết hoa mai trước ngực.’

Hoa Sơn?

Trong chốc lát, Tông Bát sáng mắt lên.

Cái Bang là một tổ chức xử lý thông tin. Vì vậy những người sống với tư cách là thành viên của Cái Bang thì không thể nào lại không nhạy cảm với thông tin cả.

Mặc dù đến Thiếu Lâm Tự chưa được bao lâu, nhưng Tông Bát cũng nắm được tin tức Hoa Sơn đang áp đảo trong đại hội tỉ võ toàn thiên hạ lần này.

Nhưng sao Hoa Sơn lại ở cùng với Cái Bang chứ?

‘Hình như không phải là tranh cãi gì.’

Dù không thể nói rằng bầu không khí thực sự tốt, nhưng nhìn không giống họ đang gây sự gì đó.

Nếu vậy thì có nghĩa là mấy tên đồng hành cùng hắn đang ở cùng với các môn đồ Hoa Sơn ư?

“Hừm mmm. Nếu muốn mọi việc suôn sẻ thì đây chẳng phải là việc tốt sao.”

Tin tức và nhân mạch!

Ðầu tiên là nhận được những tin tức quan trọng, thứ hai là có mối nhân duyên tốt đẹp với những cao thủ.
Ðặc biệt nếu là Hoa Sơn thì không phải là những người nhận được sự chú ý trên toàn giang hồ sao? Có được mối nhân duyên với những người như vậy thì dù suy tính thế nào cũng đều có lợi hết sao.

Cứ thế Tông Bát vừa chà sát lòng bàn tay, vừa tiến về phía họ.

[ Này là tiến vào địa ngục thì có.]

[ Ta lại cảm thấy hắn rất đáng đời.]

[ Hắn rất thông minh nhưng hắn đắc tôi Thanh Minh.]

[ Hắn âm điểm.]

[ Vậy Trường Nhất Tiếu mấy điểm?]

[ Câu hỏi trí mạng khặc khặc khặc...]

[ 100 điểm.]

[ Mê trai đầu thai không hết.]

[ Hắn đẹp thiệt mà.]

[....]

"... " Tuệ Nhiên.

Rất muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác chổ nào. Trừ việc làm Tà Phái ra thì Trường Nhất Tiếu đúng là không có chỗ nào để chê.

" Hắn thì có gì đẹp."

Thanh Minh trợn mắt trắng tỏ vẻ khinh bỉ đến tột độ.

Ngũ Kiếm nhao nhao gật đầu đồng tình.

Đúng, tà phái thì có gì đẹp.

Mặc cho Lâm Tố Bính đau thương nhìn bọn họ.

“Khẩu Thất!”

“Ðến đây, Tông Bát?”

Hắn phát hiện mắt của Khẩu Thất đang run rẩy dữ dội.

Tuy nhiên đáng tiếc thay, Tông Bát lại không mảy may nhận ra được khí sắc thất thường đó của Khẩu Thất.

“Ha ha ha ha! Có vẻ như các ngươi đã tạo nên một nhân duyên tốt trong khi ta vắng mặt nhỉ. Các ngươi không định giới thiệu các anh hùng của Hoa Sơn với ta à?”

“Không, không đâu, Tông Bát. Cái đó……”

Khẩu Thất bối rối dự định nói cái gì đó. Nhưng sau đó đã im bặt lại.
Rốt cuộc phải nói những lời gì trong cái tình huống này chứ?

Trong lúc đó, Tông Bát vừa đi tới vừa lướt nhanh nhìn qua các môn đồ Hoa sơn.

“Rất vinh hạnh được gặp các đạo trưởng. Tại hạ là Tông Bát, đệ tử bốn túi của Cái Bang. Thật xấu hổ nhưng các bằng hữu trên giang hồ còn hay gọi là Tiểu Hỏa Cái.”

Sau đó hắn nhìn thấy Bạch Thiên, người đang đứng ở hàng đầu tiên, đang nhìn hắn với ánh mắt thương hại.

“Gọi là ngọn lửa nhỏ à ….. không phải một đám cháy rừng đều bắt đầu từ một đốm lửa nhỏ sao.”

“...... Và rồi tự thiêu đốt luôn cả bản thân mình.”

“Rốt cuộc không biết tại hạ đã đắc tội gì, nhưng sao đạo trưởng lại nói những lời như vậy……”

Tông Bát khẽ nghiêng đầu vì vẫn chưa hiểu đầu đuôi sự tình như thế nào.

“......Hử?”

“Thà rằng cứ vác củi rồi xông vào ngọn lửa còn hơn.”

“Nếu ta là Tiểu Hoả cái như ngươi thì đã đâm đầu vào nước chết cho rồi.”

“Thật đáng thương mà.”

[ Ha ha ha ha ha....khặc khặc khặc khskhw....]

[ Có thú y ở đây không lầu trên điên rồi.]

[ Nụ cười mất dần nhân tính, khặc khặc khăc...]

[ Chắc không cần khám đâu. Hoa Sơn bị Thanh Minh hóa rồi mà Đường Môn vần chưa chữa kìa. Tức là? Không cần chữa.]

Huyền Tông sớm đã đắc đạo cái gì cũng không nói đối với ngôn từ của ngũ kiếm.

Còn Tần Kim Long thì điên rồi, đệ đệ hắn, đệ đệ hắn bị dạy hư rồi! Hắn đang vô cùng điên máu!!! Tên Hoa Sơn Thần Long chết tiết đó, ta phải bắm ngươi ra....

Lờ đi sát ý từ tên mặt hãm nào đó, Thanh Minh tức giận đọc bình luận.

' Ý là ta là dịch bệch đó hả mấy người này.'

Ðầu của Tông Bát bây giờ đã nghiêng hẳn sang một bên.

‘Nói gì vậy chứ?’

Hắn không thể nào hiểu được những lời của tên đó. Với cái tình huống này thì chắc chắn những lời đó đang nhắm đến hắn còn gì.

Rốt cuộc thì hắn đã gây nên tội lỗi gì phải nghe những lời đó chứ? Lại còn bảo hắn đáng thương ư?

Ngay khoảnh khắc Tông Bát định mở miệng hỏi lại thì Rẹttttt

Có tiếng xé tà áo từ đâu đó.

Tông Bát quay đầu lại theo phản xạ.

‘Hửm?’

Một môn đồ Hoa Sơn đang ngồi xổm trong góc từ từ đứng dậy.

‘Ai vậy?’

Mớ tóc dài buông xõa vừa được buộc lên một cách qua loa.

Và võ phục đen tuyền.

Khuôn mặt tuấn tú đó cũng khiến Tông Bát ấn tượng nhưng điều khiến hắn chú ý nhất là …… nụ cười đen tối nặc mùi nguy hiểm đó.

Nó giống nụ cười của mấy tên côn đồ trong mấy con hẻm hơn là nụ cười nên có của một môn đồ danh môn chính phái, cái tên đó……

“Này, Tông Bát.”

[ Đột nhiên nhớ đến cảng hắn xé áo Đần Bảo làm cột tóc ghê.]

[ ???? Dj hả.]

[ Ừ, nguồn gốc của dây buộc tóc của Thanh Minh.]

[ Tông Bát nhìn ngươi cũng chuẩn đó. C-Ô-N Đ-Ồ.]

[ Thấy chưa Thanh Minhcũng rất anh tuấn mà.]

[ Cái nết đánh chết cái đẹp bà ơi.]

" Tính ra quá khứ của huynh cũng chỉ gắn với mấy người thôi nhỉ?]

Đường Tiểu Tiểu  hạy.bén đoán ra được từ bị che dấu kia. Xé áo, cột tóc xanh, quá khứ của Thanh Minh. 3 từ khóa mấu chốt khiến nàng dễ dàng đoán được từ khóa bị che mất.

"... Ừ."

Hắn vốn muốn giải thích thêm nhưng cũng không biết nên nói gì nên đành im lặng.

Thanh Minh nhớ Đại Hoa Sơn Phái năm xưa nhưng người hắn nhớ lại chỉ có 3 người đó.

Hắn từ từ đứng dậy rồi đủng đỉnh bước về phía Tông Bát.

Tông Bát vô thức lắp bắp.

“Ðạo, đạo trưởng biết tại hạ sao?”

“Biết, biết chứ. Biết rõ nữa là đằng khác.”

“...... Tại hạ không nhớ là đã được gặp qua đạo trưởng, người là ai vậy?”

“Thanh Minh Hoa Sơn.”

“A. Thanh Minh đạo …… Thanh Minh?”

Tông Bát vừa giật nảy mình vừa nhìn lại người đó.

‘Thì ra là tên này sao?’ Nếu là Thanh Minh thì chẳng phải là cái tên Hoa Sơn Thần Long đang nổi danh trên toàn thiên hạ hay sao? Nếu vậy thì người đứng trước mặt hắn bây giờ cũng là Thanh Minh, thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú, đó sao?

‘Rõ ràng ngoại hình thì rất giống với những gì mình đã nghe nói.’

Nhưng mà cái tên Hoa Sơn Thần Long đó biết hắn ư?

“Tại, tại hạ có gặp qua đạo trưởng
rồi sao?”

“Ðúng vậy. Ðâu chỉ có mỗi ‘gặp qua’ chứ?”

Thanh Minh nhếch khóe miệng, nở một nụ cười nguy hiểm.

“Chúng ta còn từng sống chung mà. Sao lại giả vờ không biết thế kia. Ngươi khiến ta chạnh lòng quá đấy.”

“......Vâng?”

[ Ngươi biết ta nhìn thấy ai không. Trời ơi Trường Nhất Tiếu đó!!! Cái này gọi là tướng phu thê đúng không hả? HẢ.]

[???? Trường Thanh không ngon, này là hố đó sâu không thấy đáy đó.]

[ Ta đu Đường Thanh cơ, tri kỉ, âm dương cách biệt, đồng sinh cộng tử, quan trọng nhất là ngọt nha.]

[ Thôi đi mấy ní.]

[ Thanh Minh chờ ngày này lâu lắm rồi. Muahahha ta cũng chờ lâu rồi.]

[ Tầm ...5 năm?]

[ Lúc đó Thanh Minh mấy tuổi nhỉ? ]

[ Tông Bát: một phút bất cẩn liền kết thù với Đại Môn Phái.]

Bình luận ở bên dưới không đáng nói, trọng điểm là bên trên cơ.

Đường Thanh? Trường Thanh????

Bọn họ không hiểu cái đó là gì nhưng mấy chữ " Tướng phu thê" to đùng đùng kia làm họ không thể không hiểu.

Vả lại trong vô thức họ cũng đồng ý với quan điểm của người bình luận.

Xác thật rất giống.

Tô son lên lại càng giống hơn.

Tất nhiên chẳng ai dám nói ra cả, bất luận là Thanh Minh hay Trường Nhất Tiếu đều không dễ chọc.

Trường Nhất Tiếu: (∩_∩;)P

Thanh Minh: ( →_→)

Thanh Minh lại càng cười rạng rỡ. Thật đấy, không thể nào ‘rạng rỡ’ hơn nữa.

“A, Nếu là Thanh Minh thì chắc là ngươi không biết rồi. Vốn dĩ tên của ta, sao nhở……”

“Thảo Tam.”

Nghe Bạch Thiên đang ngồi bên cạnh dám thay hắn nói ra cái tên đó, Thanh Minh giận sôi máu lên.

“...... Đúng vậy. Nếu gọi là Thảo Tam thì ngươi biết rồi chứ?”

Tông Bát hơi nghiêng đầu.

Thảo Tam?

Thảo Tam……

“Ơ? Thảo Tam?”

Tông Bát trợn tròn mắt. Ngoại hình của tên ăn mày trẻ tuổi ngày nào cùng hắn ở chung một căn lều, lại ùa về trong tâm trí hắn.

“Thảo Tam? Ngươi là Thảo Tam sao?”

“Bây giờ thì có vẻ ngươi nhớ ra rồi nhỉ.”

“Ha ha ha ha! Thần linh ơi! Hoa Sơn Thần long nổi danh toàn thiên hạ là Thảo Tam! Đúng vậy, thì ra là ngươi sao! Này! Thật sự ta rất vui đó.”

“A. Ngươi vui sao?”

“Tất nhiên rồi! Đúng rồi, thời gian qua ngươi sống thế ……”

“Vui sao?”

“......”

Tông Bát đang nói chuyện phấn kích thì đột nhiên im bặt khi thấy cảnh tượng Thanh Minh đang bẻ cổ răng rắc.

Hửm?

Bầu không khí sao thế này?

“Đúng chứ. Vui. Phải vui chứ. Nhưng ngươi sẽ không vui bằng ta đâu. Tông Bát.”

Thanh Minh vừa cười phấn khích vừa dang hai cánh tay ra rồi tiến về phía Tông Bát.Sau đó, Tông Bát cũng dang rộng cánh tay và tính đón nhận Thanh Minh vào lòng.

“Đúng, đúng vậy, rất vui được……”

“Ta đã mong ngóng ngươi từng ngày đó! Tên chó chết kia!”

Ngay lúc đó, Thanh Minh lao ra, thi triển một đòn chấn cước. Gót chân hắn giáng một đòn thật mạnh xuống đỉnh đầu của Tông Bát.

Ầmmmm !

Giống như âm thanh của một tảng đá lớn rơi xuống từ không trung, Tông Bát giống như một khúc gỗ ngã khuỵu xuống tại chỗ.

Ngã phịch xuống.

Co giật. Co giật.

Cơ thể của Tông Bát đang nằm trên sàn vẫn không ngừng co giật.

Và.

“AAAAAAAAAAAA!”

Hắn nắm lấy đầu rồi lăn lộn trên sàn. Nước mắt thì chảy dài trên má bởi nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

“A, không, tại sao! Tại sao chứ?”

Thanh Minh vừa mỉm cười vừa xắn tay áo lên trước tiếng la hét đầy oan ức của hắn.

“Lý do thì cứ để từ từ rồi chúng ta ‘luận bàn’ sau nhé.”

Tông Bát sợ tái mặt rồi đảo mắt lia lịa.

“Trước tiên thì ta cứ phải bắt đầu cho ngươi bài học đã.”

Vừa dứt lời, Thanh Minh lại như kẻ điên mà lao nhanh về phía Tông Bát.

" Hắn chọc gì ngài vậy?"

Lâm Tố Bính run rẩy. Sát ý nồng đậm như vậy, chẳng lẽ huyết hải thâm thù?

Trường Nhất Tiếu cũng rất tò mò,, tên nhóc này đánh với hắn sát ý cũng không thua kém là mấy thậm chí còn có vài phần phấn khích, điên cuồng. Còn bộ dạng này là thật sự tức giận.

Huyền Tông và Đường Quân Nhạc dường như nhớ ra gì đó, cau mày.

" Ta nghe nói, sau đó các ngươi cũng đánh chung?"

" Dạ... chuyện này thì..."

" Chươ...Thái Thượng Chưởng Môn Nhân bọn con là có lý do chính đáng đó ạ!"

" Đúng vậy đó, ngài cứ xem tiếp đi!"

Ngũ Kiếm sợ hãi vội vội vàng vàng chối cãi. Tất nhiên chẳng có ai tin bọn họ.

Ha!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com