TruyenHHH.com

Hstk Dinh Menh Cho Ta Gap Nhau

Chẳng biết sau bao lâu đứng ngoài ban công, Thanh Minh đành quay vào, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ rối ren trong đầu. Hắn đi lại quan sát cả căn phòng của nhóc con kia đến những 3,4 lần rồi. Cô vẫn chưa tắm xong.

Quái lạ, bộ nhỏ mới đi tập luyện ở đâu về à? Định tắm bao lâu vậy?

Thật khiến người ta không thể hiểu nổi.

----
Lúc đang vệ sinh cá nhân trong nhà tắm, tôi vẫn cảm thấy sự việc hôm nay như một giấc mơ. Việc Thanh Minh đến ở cùng thật sự làm trái tim của tôi rạo rực. Đây là lần đầu tôi cùng một người con trai ở chung một mái nhà, còn chưa kể, đây chính là người tôi luôn mến mộ.

Có vài thói quen khi ở với người khác giới cũng sẽ không tiện, như là sau khi tắm rửa tôi sẽ không mặc nội y.

"Hầy... Tính sao đây ta? Chả lẽ mặc mỗi vậy mà đi ra ư? Liệu ông ý có mình nghĩ mình là một đứa con gái lêu lổng không?" Suy nghĩ hồi lâu, tính đi tính lại, tôi vẫn quyết định không mặc nội y vì quần áo trên người tôi khá là tối màu và... tóc tôi dài.

Lúc chuẩn bị bước ra, tôi ngắm nhìn bản thân ở trong gương lần nữa để chắc chắn mình trông không quá lộ liễu, cố gắng che đi sự ngại ngùng cùng phấn khích trong đôi mắt. Chắc là ông ấy không để ý đâu, đằng nào trong mắt hắn, mình.... cũng chỉ là một đứa nhóc.

-----

Một lúc sau, cánh cửa nhà tắm được mở ra, mùi hương của hoa hồng nhàn nhạt lan ra khắp căn phòng. Trên người cô mặc một bộ đồ mùa hè. Áo croptop làm nổi bật ra hai cánh tay trắng nõn, lộ ra một chút da thịt phần bụng. Đôi chân trần được khoe ra bởi chiếc quần đùi ngắn.

Gò má cô hơi hồng lên vì hơi nước nóng nhà tắm. Trên đầu quấn một chiếc khăn màu nâu sữa, từng giọt nước từ mái tóc vừa gội nhỏ xuống lưng áo.

Khi tôi bước ra, Thanh Minh liền quay đi. Thấy sự lạ, tôi bước tới gần hắn, nhưng lạ là tôi cứ đến gần thì hắn lại lùi ra xa.

"Anh sao vậy?"

"Con gái con đứa gì mà ăn mặc hở hang thế hả!!??"

Thấy Thanh Minh quay mặt đi và giữ một khoảng cách nhất định với mình, tôi phì cười. Tôi không ngờ là hắn sẽ thật sự bộc lộ sự ngại ngùng khi ở với tôi.

"Hở hang á? Nhưng mà đây là đồ mùa hè bình thường của em mà."

"Bình thường cái quái gì!!"

Tôi tiến sát lại gần, cố với lấy cánh tay rắn chắc kia. Nhưng Thanh Minh rất nhanh, không hề để tôi bắt được.

Phản ứng của anh thật quá thú vị, tôi mỉm cười rồi bắt đầu trêu chọc. "Ấy? Mai Hoa Kiếm Tôn à, sao ngài lại tránh né em như vậy? Đừng như vậy mà~"

Tự nhiên thấy ổng và mình giống Đường Tăng với yêu quái ghê, haha.

Nghe thấy điệu bộ nũng nịu của tôi, hắn khẽ rùng mình, vội vã bịt tai lại và càng kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi. "Im đi!! Đừng đến gần đây nữa!!! Trẻ con trẻ cái mà hành xử như vậy với người lớn hả!!??"

Hắn vừa nói vừa nhắm chặt mắt, nhất định không quay lại nhìn vào cô nhóc đối diện.

Thấy vậy, tôi càng mắc cười hơn.

Cảm giác cô nhóc đang tiến sát lại gần chỗ mình. Thanh Minh lập tức di chuyển. Nhưng đã muộn rồi. Hắn đã bị tôi dồn vào góc tường.

Lúc này, da gà da vịt của ổng chắc cũng nổi hết lên rồi nhỉ?

"Anh nói em là trẻ con thì anh cứ coi như là trẻ con đi? Sao phải ngại?"

"Ai!!! Ai ngại chứ!!!"

Mặt hắn quay vào tường, đôi mắt vẫn nhắm chặt, tay đang bịt tai lại.

"Thế thì anh mở mắt ra em xem nào!!"

"Trước hết ngươi tránh ra cái đã!! Dí sát vào đây làm gì!!???"

Tôi cười, tránh thì tránh. Tôi mà không tránh lỡ ổng nhảy lên mái nhà mà chạy mất thì toi. "Vâng, vâng. Tránh đây, tránh đây."

Cảm nhận cô nhóc đã lùi ra một chút, hắn thở phào một hơi. Mặt vẫn quay vào tường, Thanh Minh càm ràm. "Chết tiệt, nhà ngươi làm ta hết hồn, đừng làm cái trò này lần nữa!!"

"Trò gì chứ? Em đâu có làm gì? Tự anh nghĩ ra thì có!! Anh quay ra đây đi! Rõ ràng anh bảo em là trẻ con mà!"

Nghe thấy cô nhóc khiêu khích mình, Thanh Minh chầm chậm quay đầu lại. Vẫn đang hơi chần chừ, thì, cô nhóc liền vươn tay chạm vào má hắn mà xoay mặt về phía cô.

"Ngươi!! Ngươi làm gì vậy!!???"

"Quay thôi mà anh lề mề quá vậy." Tôi nhìn thẳng vào mắt của hắn, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi. Sự ngượng ngùng lúc trong phòng tắm bay sạch. Cảm nhận được hơi ấm trên khuôn mặt thanh tú trước mặt, trái tim tôi đập càng nhanh hơn.

Thấy cô nhóc chạm vào má mình, Thanh Minh hoảng hồn. Hắn đã bao giờ tiếp xúc gần với nữ tử như này đâu. "T- Tự nhiên ngươi chạm vào mặt ta làm gì!!?? Giật cả mình!! Bỏ ta ra!!"

"Vâng, vâng." Tôi vừa cười vừa từ từ buông tay khỏi mặt hắn. Thấy vậy, Thanh Minh lại nhanh chóng di chuyển ra xa. Không khỏi bật cười trước hành động ấy, tôi hỏi. "Em có phải ma đâu mà anh né ghê vậy?"

"Né!!!?? Không hề!!! Ta chỉ cần thêm một chút không gian thôi!! Chỗ này thật quá là chật!! Sao?? Ngươi có ý kiến à?? "

Thấy ổng phản ứng mãnh liệt như vậy, tôi cũng thôi không trêu nữa. "Vâng, vâng. Không sao, không sao." Nói rồi tôi bước đến bên giường, chỗ chiếc máy sấy được cắm và bắt đầu sấy tóc.

Thấy cô nhóc đã dừng lại thì hắn thở phào nhẹ nhõm. Liếc nhìn về phía cô nhóc, thì thấy cô đang khom người, vắt hết tóc về đằng trước để sấy. Lúc này khuôn mặt Thanh Minh hơi nhăn lại và lập tức quay mặt đi.

Ôi trời, cái kiểu sấy tóc gì vậy? Nhìn có khác gì con ma không chứ? Con gái gì mà kì quặc, thật không thể hiểu nổi.

Rồi hắn lại đi ra ban công và đứng đó đợi cô nhóc sấy tóc xong.

Khi chiếc máy sấy được bật, tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập rộn ràng, gần quá, hơi ấm này... là thật.  Ánh trăng sáng của mình....

Khi phần chân tóc đã khô hẳn thì tôi tắt máy sấy và cất gọn nó vào nhà tắm. Thấy Thanh Minh cứ đứng ngoài ban công thẫn thờ, tôi liền rón rén bước đến. Nhưng chưa kịp đến gần thì Thanh Minh đã cảm nhận được tôi.

"Đừng!! Đừng đến gần hơn!!" Vẫn không nhìn thẳng vào cô nhóc trước mặt, Thanh Minh rối loạn mà quay đầu sang chỗ khác.

"Anh nhìn thứ gì mà chăm chú thế?"

"Không có gì đâu. Ta vào trước đây."

"Ấy!! Đợi em!!"

Thanh Minh bước thẳng vào phòng, thật sự hắn không biết nên đối diện với cô nhóc này như nào đây. Ở thời của hắn, con gái chỉ để lộ bàn chân ra cũng bị coi là hở hang rồi, còn con nhỏ trước mắt này lộ cả bắp tay, bụng và cả đôi chân. Thật sự không biết nên đặt ánh mắt vào đâu. "Thật là, trẻ con giờ bạo quá đi mất."

Nghe thấy ổng lí nhí cùng cái đầu cứ lắc qua lắc lại. Thật không khác gì hình ảnh một ông bác khó tính đang phán xét con cháu, trông khó chịu vô cùng.

"Anh nói lí nhí cái gì đấy??"

"Ai nói gì? Còn trẻ mà đã lãng tai, chậc chậc."

Tôi nhìn hắn, tên này thật biết cách khiến người ta tức giận.

"Vâng, anh thì vẫn trẻ ạ. Giờ mời anh đi đánh răng giùm em với ạ."

Nghe thấy vậy, hắn cứ thấy mà đi vào phòng tắm, không hề quay đầu lại nhìn tôi lấy một lần.

Bước vào nhà tắm để ổn định tâm tình, Thanh Minh nhìn chính mình ở trong gương. Vừa tặc lưỡi, hắn vừa khẽ càm ràm. "Thật là... con nhỏ đó!! Thật không có phép tắc!!"

Nhưng rồi hắn lại thôi, vì đây vốn không phải thời đại của hắn. Không thể áp đặt suy nghĩ từ nơi khác lên cô nhóc được.

Lấy chiếc bàn chải được cắm trong hộp đựng trên tường ra, hắn lấy kem đánh răng và cho một chút lên. Thời đại của Thanh Minh cũng đã có những cành cây và bột dùng cho việc vệ sinh răng miệng, nên việc sử dụng thứ trông có vẻ cũng tương tự này cũng không quá khó khăn. Vừa súc miệng và bắt đầu đánh răng thì nghe thấy tiếng gọi.  "Anh ơi! Mở cửa để em mang quần áo đi giặt, sao mà đánh răng thôi mà anh cũng phải đóng cửa thế?"

Vẫn cầm chiếc bàn chải, hắn quay ra mở cửa. Đúng lúc cánh cửa vừa được mở ra, cô nhóc lại cứ vậy mà sà vào lòng hắn.

Thanh Minh bất ngờ, hắn hỏi vội, dù cho vẫn đang ngậm chiếc bàn chải trong miệng. "Ươi!! Ươi àm ì ậy???" (Ngươi làm gì vậy???)

Sau cú "trượt chân" thì tôi liền "vô ý" mà ngã vào người Thanh Minh. Với khuôn mặt vô cùng "cuống quýt" tôi vội nói.  "Em xin lỗi, em trượt chân ạ!! Anh có sao không?"

"Ông, ông!! Au ấy uần áo ồi i i!!" (Không, không!! Mau lấy quần áo rồi đi đi!!) Thanh Minh cuống quýt cả lên, không biết nên để tay ở đâu nên sau khi chắc chắn cô đã đứng vững, hắn liền khẽ đẩy cô ra mà lùi lại về bồn rửa mặt, quay ngoắt đi.

Thấy được điều ấy tôi liền phì cười, trêu anh ta vui thật. Bước tới chỗ rổ đựng quần áo, tôi mang chúng đi, lúc rời khỏi không quên nhìn biểu cảm thú vị trên khuôn mặt "anh chồng mới cưới" của mình qua chiếc gương.

"Đánh răng xong nhờ anh dọn qua cái bồn rửa mặt ấy cho em nhé, em đi một xíu."

Vẫn đang đánh răng nên hắn chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Khi cô nhóc vừa đi khỏi, Thanh Minh mới thở phào ra một hơi. Đây chính là lần đầu tiên tâm trí bị một cô nhóc mà hắn xem là vắt mũi chưa sạch quay vòng vòng như vậy.

Hầy... Con nhóc rắc rối này... Thật khiến người ta đau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com