TruyenHHH.com

[HSTK]• Chuyện Chưa Kể

Đôi Mắt(2)

kunihara0103

Thanh Minh bừng tỉnh lần nữa, hắn hơi nheo mắt nhìn vào bản báo cáo trên tay

"Chậc, lại mất tập trung rồi"

Sột soạt

Một lúc sau

"Hưmm.... Xong rồi! "

Tờ giấy cuối cùng được xếp gọn trên chồng giấy tờ cao như núi, Thanh Minh thở phào một hơi rồi vươn vai mỉm cười nhìn thành quả của mình

"Ưmm... Mệt chết đi được"

Hắn dụi mắt rồi ngáp ngắn ngáp dài đừng dậy rời khỏi phòng. Công việc đã hoàn thành, giờ thì hắn đã có thời gian để nghỉ ngơi rồi. Cả cơ thể mệt mỏi vì ngồi quá lâu, một tay xoa mạnh mi tâm, một tay chống tường mò đường về phòng

Như thói quen, hắn mò vào đúng phòng mình rồi lăn ra ngủ luôn, có vẻ như hôm nay là quá sức với hắn. Dạo gần đây công việc tăng lên khá nhiều, nhưng chủ yếu là về kinh doanh và các mối giao thương cần hắn phải xem qua rồi làm báo cáo nên cả ngày hắn ngồi trong phòng làm việc và nhìn các con chữ như thể chúng đang nhảy múa trước mắt hắn

Một hai ngày thì không sao nhưng cả tuần nay cứ phải như vậy hắn thì dù có là hắn cũng sẽ phát điên thôi. Đôi mắt tinh tường của Thanh Minh cuối cùng cũng xin đầu hàng trước tầng xuất làm việc liên tục không có thời gian để nghỉ ngươi như vậy

Đã thế, tình trạng thị lực suy giảm đang ngày càng nghiêm trọng hơn, hắn không còn nhìn thấy màu sắc nữa mà chỉ có hai màu đơn sắc tẻ nhạt, đen và trắng

Sáng hôm sau

Thanh Minh mở mắt, chỉ có một màu đen tối, hắn khó hiểu

"Trời vẫn chưa sáng sao? "

Nghĩ đơn giản chỉ là do lạnh nên hắn tự tỉnh giấc, Thanh Minh kéo chăn lên đắp rồi ngủ tiếp

Sau 1 canh giờ, hắn mở mắt ra lần nữa, nhưng tầm mắt vẫn khá mờ và tối

"Sao lại tối thế nhỉ? "

Thanh Minh lọ mọ một hồi rồi đi vào nhà tắm, tay hắn khua khua trong không trung để xác định không gian, sau khi rửa mặt, mắt hắn đã lấy lại chút ánh sáng nhưng vẫn khá khó khăn trong việc xác định vị trí của các đồ vật

"Chuyện gì vậy? Sao vẫn chưa thấy được? "

Khả năng thích ứng với bóng tối của Thanh Minh không phải hạng tầm thường, mắt hắn rất dễ thích ứng với môi trường tối, dù cho có tối cỡ nào đi nữa thì sau một lúc điều tiết, mắt hắn sẽ giống như đèn pha mà nhìn thấy hết mọi thứ

Nhưng sao bây giờ hắn vẫn chẳng thấy gì hết, mọi thứ xung quanh hắn vô cùng mơ hồ, không thể xác định không gian, hắn gặp rắc rối trong việc tìm quần áo và thay trang phục

Mắt hắn cứ cách một lúc lại nhức nhối rồi kéo đến cơn đau, hắn cố gắng thử mọi cách mà bản thân có thể nghĩ ra nhưng mọi thứ đều vô dụng

Thanh Minh sờ vào hai bên khóe mắt, đôi môi hắn đột nhiên run rẩy

"Ta... Không thể nhìn thấy gì hết? "

Nhìn hướng nào cũng khá tối, Thanh Minh như đang bị nhốt trong một cái hộp kín, hắn bắt đầu sợ hãi

"Chuyện gì đang sảy ra vậy? Chết tiệt, chút nữa còn có buổi tu luyện với đám trẻ rồi! "

Thanh Minh bối rối không biết phải làm sao, hắn cố gắng chấn tĩnh bản thân

"Bình tĩnh nào Thanh Minh, ngươi là Mai Hoa Kiếm Tôn cơ mà, chuyện nhỏ nhặt này sao làm khó được ta? "

Cho dù đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng bù lại các giác quan khác đang được đẩy mức hoạt động lên cao nhất như đang bù lại đôi mắt đã không còn nhìn thấy gì

Thanh Minh lần mò đường ra sân tập theo trí nhớ

Thật may khi cảm giác của hắn luôn đúng, hắn dễ dàng tìm được đường ra sân tu luyện đang ồn ào

"Còn không tu luyện đi mà còn chờ ai nữa? "

"Chờ đệ đấy, đồ con rùa"

"Nay con tới muộn thế, nếu bận thì không cần đến cũng được mà"

"Tới rồi thì mau vào đi, chúng ta cùng bắt đầu"

"Không, hôm nay ta tới đây để xem thôi"

"Hửm? Vậy là ngươi sẽ không tham gia tu luyện? "

"Phải"

"Vậy thì ra đằng kia ngồi đi"

"Ta biết rồi"

Thanh Minh gật đầu, dựa vào giọng nói thì hắn đoán người đang nói chuyện với mình nãy giờ chính là Đường Quân Nhạc

Nhưng vì không nhìn thấy, hắn không biết Đường Quân Nhạc đang đứng trước hắn và nhìn hắn với ánh mắt thế nào

Thanh Minh bước chậm, thanh kiếm trong tay được hắn cầm như cây gậy để dò đường, mọi người đều khó hiểu nhìn hắn

"Đợi đã, Hoa Sơn Kiếm Hiệp"

Đường Quân Nhạc đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại, hắn quay người lại vì nghĩ ông vẫn đứng đằng sau mình

"Ngươi không khỏe sao? "

Giọng nói của ông bất ngờ vang lên ngay bên cạnh hắn khiến hắn giật mình

"Lão- lão ở đây lúc nào thế? Ta... Ta không sao"

Hắn lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một người đang tiến tới nên nghĩ người đó là Đường Quân Nhạc

Người đó đột nhiên túm lấy vai hắn, hắn vội vàng xua tay

"Ta-... Ta không sao mà Môn chủ không cần-"

"Ngươi nói ta là ai cơ? "

Thanh Minh triệt để ngậm mồm khi tiếng của Mạnh Tiểu vang lên, hắn ráo riết nhìn xung quanh, bóng người quá mờ khiến hắn không thể xác định ai với ai

Thanh Minh trở nên bối rối

"Ta..."

"Mắt của ngươi làm sao vậy? "

Đường Quân Nhạc lên tiếng, ông ta nhíu chặt mày nhìn đôi mắt hắn đã chuyển màu đục hơn và con ngươi đang giãn ra

"Ng-... Ta, ta... "

Thanh Minh tìm mọi cách để thoát khỏi vòng tay của Mạnh Tiểu nhưng không thành, cảm thấy có nhiều người tiến về phía này hơn, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Thanh Minh thầm nuốt khan

Sau đó hắn được hộ tống tới Y Dược Đường trong tình trạng bị trói toàn thân

Đường Quân Nhạc không mấy vui vẻ sau khi kiểm tra cho hắn, Huyền Tông sau khi nhận được tin tức cũng lật đật chạy tới xem tình hình

"Thằng bé thế nào rồi Môn chủ? "

Những người ở phía sau cũng đang nhìn Đường Quân Nhạc với ánh mắt mong chờ câu trả lời

"Không được tốt lắm, nói thẳng ra là rất nghiêm trọng. Mắt hắn hình như đang bị mất đi thị lực... Hắn có thể bị mù nếu không chữa trị sớm"

Cả căn phòng rơi vào im lặng, Thanh Minh biết mình không thể thoát nên đành ngoan ngoãn nằm im giả chết

"Mất... Mất thị lực? Mù, mù luôn sao!"

Huyền Linh bên cạnh đột nhiên hét lớn, ông bước nhanh về phía Thanh Minh, ông giữ vai hắn lại mà đối chất

"Đứa trẻ này! Mắt có vấn đề sao không nói hả? Chết tiệt, chút nữa là con bị mù luôn rồi! "

"Ưm... "

Thanh Minh khẽ rên rỉ một tiếng, dù không nhìn rõ nhưng với giọng nói đầy nộ khí này của Huyền Linh hắn thừa biết ông đang giận thế nào

"Con... Con không sao mà-"

"Không sao cái gì mà không sao! Con... Chậc! Chưởng môn nhân, huynh phải cho thằng bé nghỉ ngơi cho đến khi mắt nó hoàn toàn hồi phục! "

"Hả? À, ờ"

Huyền Tông giật mình khi Huyền Linh gọi, Đường Quân Nhạc cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Huyền Linh

Bạch Thiên dơ tay

"Vậy giờ chúng ta nên làm gì với nó đây? "

Mọi người lần nữa dán mắt vào Thanh Minh đang nằm im chịu trận, Đường Quân Nhạc suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng

"Cách chữa thì vẫn có, nhưng trong thời gian này không nên để mắt hắn tiếp xúc với ánh sáng mạnh"

Đường Quân Nhạc đi lấy một cuộn băng trắng

"Trước mắt cần phải giảm áp lực cho mắt, ngươi tuyệt đối không được tháo băng khi ta chưa phép đâu đấy"

Ông thêm chút thuốc giảm đau lên băng vải, hắn ngồi ngoan ngoãn để mặc ông quấn băng quanh mắt

Ánh sáng biết mắt hoàn toàn, Thanh Minh bây giờ đã chính thức trải nghiệm cảm giác của người mù


________
Vì... Vì niềm vui...của các bạn...(>︿<。)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com