[HSR Oneshot | YuanQing] Tướng quân, em lớn rồi mà!
Oneshot
CP: Jing Yuan x Yanqing
Tag: R16-18
---------------------------------------
Ngạn Khanh tuy là Trung úy Vân Kỵ nhưng em vẫn chỉ là một đứa trẻ đang tuổi lớn. Đối với Vân Kỵ quân, Ngạn Khanh chính là một cục tạ siêu to đè họ bẹp dí bằng tài năng kiếm thuật của em. Được chính tướng quân uy danh lẫy lừng chỉ dạy, thêm thiên phú kiếm cách của Ngạn Khanh, ai mà không thấy bản thân mình kém cỏi so với một thiếu niên trẻ chứ!Còn trong mắt tướng quân của họ, Ngạn Khanh là em bé, một em bé! Em bé của ngài học tập rất giỏi. Em bé còn rất được việc, trừ việc vung tiền mua kiếm ra thì mọi việc em đều làm tốt. Em bé của tướng quân thích ăn kẹo và uống sữa. Ngài luôn hôn chúc ngủ ngon em, hôn chào em buổi sáng, và khi đó em sẽ cười rất tươi mà hôn lên má ngài. Tướng quân cưng chiều em như thế, A Khanh lần nào cũng vui vẻ líu lo "Em muốn làm em bé của ngài mãi thôi".Đình Vân thường được tướng quân nhờ mua kẹo cho Ngạn Khanh, cô nàng hồ ly hay đùa "Ăn kẹo nhiều sâu răng đó". Phù Huyền cũng hay mắng tướng quân, chiều chuộng em ít thôi, lớn vậy rồi mà vẫn còn trẻ con quá. Ban đầu Ngạn Khanh không quá để tâm để lời nói của hai nàng vì hai nàng lớn hơn em trăm tuổi lận, coi em là trẻ con đúng rồi. Mà khoan đã, em hành xử giống trẻ con lắm sao? Ngạn Khanh ngẫm lại. Ăn nhiều kẹo, uống sữa bò, cần hôn chúc ngủ ngon mỗi tối của tướng quân, hay tiêu tiền quá tay, đi ăn chực tướng quân,...ừm phải xem lại thôi.Đã ba tuần liền Cảnh Nguyên không được A Khanh của ngài hôn buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon. Em lắc đầu từ chối "Em không cần". Là ba tuần đấy, sao ngài chịu nổi chứ!Hộp kẹo ngọt trên bàn làm việc em cũng không động đến một viên. Thùng sữa ít đường vị dâu A Khanh cũng khống uống đến một hộp. Ngài tự hỏi em bé của ngài bị làm sao thế nhỉ.Cảnh Nguyên đến hẳn sân tập Vân Kỵ Quân tìm người. Ngạn Khanh mắt đã thấy tướng quân của em cầm theo một bình sữa dâu, liền chạy đến kéo tướng quân ra góc khuất sân tập nói chuyện.- Tướng quân, từ bây giờ ngài không cần mang sữa cho em đâu. Em lớn rồi mà!Cảnh Nguyên bĩu môi, giả vờ buồn bã. Ngài nhìn em bằng ánh mắt chân thành.- Vậy sao, A Khanh không uống là không cao được đâu.Chút diễn xuất của Cảnh Nguyên cũng đủ làm Ngạn Khanh cảm thấy chột dạ. Em bối rối, bám lấy gấu tay áo của tướng quân.- A! Vậy em sẽ uống sữa, nốt tối nay thôi nhé!...Ngạn Khanh chần chừ, em có hơi e ngại vì chuyện này thực sự rất xấu hổ. Em từ từ kéo khoá quần xuống, dương vật to lớn bung ra đập vào đầu mũi. Cây hàng khủng bố giữa hai chân xứng danh tướng quân đứng đầu La Phù, khiến cho Ngạn Khanh đứng hình vài giây. Cảnh Nguyên nhìn em bé đờ người ra, không nhịn được mà bật cười thành tiếng."Nào, ngậm nó như em đang ngậm kẹo mút ấy."Ngạn Khanh ngại ngùng, cái thứ này sao nhét nổi vào miệng nói chi là ngậm như kẹo chứ. Thiếu niên mới lớn không có chút kinh nghiệm giường chiếu nào, hai tay vụng về cầm lấy cự vật của Cảnh Nguyên vuốt ve lên xuống. Ngạn Khanh quỳ giữa hai chân tướng quân, vén lọn tóc vào sau tai, cúi đầu ngậm lấy quy đầu, hai má hơi phồng ra. Dương vật quá lớn khiến em chật vật, hai tay cũng không bao hết được gốc cự vật thô to. "Dùng lưỡi của em liếm nó đi, A Khanh."Cảnh Nguyên giữ lấy gáy của Ngạn Khanh, nâng hông thúc vào họng em. Ngạn Khanh suýt nghẹn, mắt sớm đã đỏ hoe ươn ướt. To quá. "Ưm..ư..."Đầu lưỡi lướt một đường từ gốc đến đỉnh dương vật, ma sát xung quanh rãnh đỉnh vật và mép quy đầu. Nước bọt không thể nuốt trượt dài xuống cần cổ trắng ngần. Được em bé của mình khẩu dâm cho, tướng quân nào dám gây khó dễ cho em. Kĩ thuật kém nhưng chấp nhận được. Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của em, khuôn miệng hay cười của em đang phun ra nuốt vào dương vật của mình, Cảnh Nguyên sao chịu nổi được kích thích thị giác gợi cảm như này.Cái lưỡi nhỏ của em đảo quanh cự vật, tinh dịch bất ngờ lấp đầy khoang miệng. Cảnh Nguyên không kịp rút ra đã lỡ ra trong miệng em."A Khanh, em đừng có-"Chưa kịp nghe tướng quân nói hết, Ngạn Khanh đã nuốt hết tinh dịch của ngài. Một chút dịch trắng còn dính bên mép em, Cảnh Nguyên lấy tay áo mình lau cho em rồi bế em lên giường."Em uống sữa no chưa hửm?"Ngài đặt em xuống giường, thành thục cởi từng lớp quần áo. Hình ảnh Ngạn Khanh không một mảnh vải che thân được Cảnh Nguyên ghi nhớ in sâu vào tâm trí. Ngài hôn lên cổ, ngực rồi xuống dưới bụng. Chỉ là những nụ hôn nhẹ phớt qua nhưng Ngạn Khanh cảm thấy như có ngàn con bướm bay trong bụng.Những ngón tay của Cảnh Nguyên mang theo chất bôi trơn xâm nhập vào huyệt đạo nhỏ bé. Ngạn Khanh hồi hộp, tay nắm chặt ga giường, lỗ nhỏ vô tình kẹp chặt hai ngón tay của tướng quân. Cảnh Nguyên xoa xoa lưng em, hai ngón tay bên trong từ tốn luân động. Vách thịt ấm mềm bao bọc lấy ngón tay ngài, mỗi lần tiến sâu vào bên trong A Khanh lại run rẩy cong người. Tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của em kích thích Cảnh Nguyên tìm ra điểm nhạy cảm sâu bên trong. Ngạn Khanh cắn môi kiếm chế khoái cảm đến từ bên dưới, xấu hổ quá. Có khi nào tướng quân thấy em biến thái nên chê rồi không?"T-tướng quân ơi?"Cảnh Nguyên nắm lấy dương vật nhỏ đang rỉ dịch của Ngạn Khanh vuốt lên xuống. Ngạn Khanh đầu óc lâng lâng, sung sướng truyền đến từ hai nơi. Tướng quân của em vừa khuấy động hậu huyệt vừa tuốt lộng Ngạn Khanh nhỏ. Vết chai trên những ngón tay ngài chà xát vào nơi mẫn cảm bên trong cơ thể, cả người trở nên tê dại. Thiếu niên mơ hồ, lần đầu trải nghiệm chuyện tình dục, ngây thơ đến lạ. Ngạn Khanh nâng eo, dịch trắng bắn lên bụng. Cao trào mãnh liệt chưa từng có khiến Ngạn Khanh chỉ biết há miệng thở dốc. Cảnh Nguyên nhoài người lên, kéo A Khanh vào một nụ hôn sâu. Ngài liếm cánh môi khô của em, luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng, hai đầu lưỡi chạm nhau, trêu đùa. Môi lưỡi quấn quýt không thể tách rời, cho đến khi Ngạn Khanh nhăn mày vỗ vào vai tướng quân, cả hai mới buông ra. Môi nhỏ hồng hào ẩm ướt vừa dễ thương vừa quyến rũ. Từng nụ hôn nhẹ nhàng rải lên trán, môi, cổ, xương quai xanh, ngực. Ngài nhìn em say đắm, Ngạn Khanh chắc chắn ánh mắt đong đầy sự nuông chiều này chỉ dành cho một mình em. Ngài nằm lên người em, ghé đầu nghe rõ từng nhịp tim của em."A Khanh, tướng quân của em muốn hôn chúc ngủ ngon." Ngạn Khanh bật cười khúc khích, bàn tay em luồn vào mái tóc ngài. Sờ thích thật. Em cúi đầu hôn lên trán tướng quân, giọng điệu trách móc."Tất cả là tại tướng quân ấy nhé! Ngài cứ chiều em như này, sao mà em lớn được bây giờ?""A Khanh cứ là bé cưng của ta được rồi."
Tag: R16-18
---------------------------------------
Ngạn Khanh tuy là Trung úy Vân Kỵ nhưng em vẫn chỉ là một đứa trẻ đang tuổi lớn. Đối với Vân Kỵ quân, Ngạn Khanh chính là một cục tạ siêu to đè họ bẹp dí bằng tài năng kiếm thuật của em. Được chính tướng quân uy danh lẫy lừng chỉ dạy, thêm thiên phú kiếm cách của Ngạn Khanh, ai mà không thấy bản thân mình kém cỏi so với một thiếu niên trẻ chứ!Còn trong mắt tướng quân của họ, Ngạn Khanh là em bé, một em bé! Em bé của ngài học tập rất giỏi. Em bé còn rất được việc, trừ việc vung tiền mua kiếm ra thì mọi việc em đều làm tốt. Em bé của tướng quân thích ăn kẹo và uống sữa. Ngài luôn hôn chúc ngủ ngon em, hôn chào em buổi sáng, và khi đó em sẽ cười rất tươi mà hôn lên má ngài. Tướng quân cưng chiều em như thế, A Khanh lần nào cũng vui vẻ líu lo "Em muốn làm em bé của ngài mãi thôi".Đình Vân thường được tướng quân nhờ mua kẹo cho Ngạn Khanh, cô nàng hồ ly hay đùa "Ăn kẹo nhiều sâu răng đó". Phù Huyền cũng hay mắng tướng quân, chiều chuộng em ít thôi, lớn vậy rồi mà vẫn còn trẻ con quá. Ban đầu Ngạn Khanh không quá để tâm để lời nói của hai nàng vì hai nàng lớn hơn em trăm tuổi lận, coi em là trẻ con đúng rồi. Mà khoan đã, em hành xử giống trẻ con lắm sao? Ngạn Khanh ngẫm lại. Ăn nhiều kẹo, uống sữa bò, cần hôn chúc ngủ ngon mỗi tối của tướng quân, hay tiêu tiền quá tay, đi ăn chực tướng quân,...ừm phải xem lại thôi.Đã ba tuần liền Cảnh Nguyên không được A Khanh của ngài hôn buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon. Em lắc đầu từ chối "Em không cần". Là ba tuần đấy, sao ngài chịu nổi chứ!Hộp kẹo ngọt trên bàn làm việc em cũng không động đến một viên. Thùng sữa ít đường vị dâu A Khanh cũng khống uống đến một hộp. Ngài tự hỏi em bé của ngài bị làm sao thế nhỉ.Cảnh Nguyên đến hẳn sân tập Vân Kỵ Quân tìm người. Ngạn Khanh mắt đã thấy tướng quân của em cầm theo một bình sữa dâu, liền chạy đến kéo tướng quân ra góc khuất sân tập nói chuyện.- Tướng quân, từ bây giờ ngài không cần mang sữa cho em đâu. Em lớn rồi mà!Cảnh Nguyên bĩu môi, giả vờ buồn bã. Ngài nhìn em bằng ánh mắt chân thành.- Vậy sao, A Khanh không uống là không cao được đâu.Chút diễn xuất của Cảnh Nguyên cũng đủ làm Ngạn Khanh cảm thấy chột dạ. Em bối rối, bám lấy gấu tay áo của tướng quân.- A! Vậy em sẽ uống sữa, nốt tối nay thôi nhé!...Ngạn Khanh chần chừ, em có hơi e ngại vì chuyện này thực sự rất xấu hổ. Em từ từ kéo khoá quần xuống, dương vật to lớn bung ra đập vào đầu mũi. Cây hàng khủng bố giữa hai chân xứng danh tướng quân đứng đầu La Phù, khiến cho Ngạn Khanh đứng hình vài giây. Cảnh Nguyên nhìn em bé đờ người ra, không nhịn được mà bật cười thành tiếng."Nào, ngậm nó như em đang ngậm kẹo mút ấy."Ngạn Khanh ngại ngùng, cái thứ này sao nhét nổi vào miệng nói chi là ngậm như kẹo chứ. Thiếu niên mới lớn không có chút kinh nghiệm giường chiếu nào, hai tay vụng về cầm lấy cự vật của Cảnh Nguyên vuốt ve lên xuống. Ngạn Khanh quỳ giữa hai chân tướng quân, vén lọn tóc vào sau tai, cúi đầu ngậm lấy quy đầu, hai má hơi phồng ra. Dương vật quá lớn khiến em chật vật, hai tay cũng không bao hết được gốc cự vật thô to. "Dùng lưỡi của em liếm nó đi, A Khanh."Cảnh Nguyên giữ lấy gáy của Ngạn Khanh, nâng hông thúc vào họng em. Ngạn Khanh suýt nghẹn, mắt sớm đã đỏ hoe ươn ướt. To quá. "Ưm..ư..."Đầu lưỡi lướt một đường từ gốc đến đỉnh dương vật, ma sát xung quanh rãnh đỉnh vật và mép quy đầu. Nước bọt không thể nuốt trượt dài xuống cần cổ trắng ngần. Được em bé của mình khẩu dâm cho, tướng quân nào dám gây khó dễ cho em. Kĩ thuật kém nhưng chấp nhận được. Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của em, khuôn miệng hay cười của em đang phun ra nuốt vào dương vật của mình, Cảnh Nguyên sao chịu nổi được kích thích thị giác gợi cảm như này.Cái lưỡi nhỏ của em đảo quanh cự vật, tinh dịch bất ngờ lấp đầy khoang miệng. Cảnh Nguyên không kịp rút ra đã lỡ ra trong miệng em."A Khanh, em đừng có-"Chưa kịp nghe tướng quân nói hết, Ngạn Khanh đã nuốt hết tinh dịch của ngài. Một chút dịch trắng còn dính bên mép em, Cảnh Nguyên lấy tay áo mình lau cho em rồi bế em lên giường."Em uống sữa no chưa hửm?"Ngài đặt em xuống giường, thành thục cởi từng lớp quần áo. Hình ảnh Ngạn Khanh không một mảnh vải che thân được Cảnh Nguyên ghi nhớ in sâu vào tâm trí. Ngài hôn lên cổ, ngực rồi xuống dưới bụng. Chỉ là những nụ hôn nhẹ phớt qua nhưng Ngạn Khanh cảm thấy như có ngàn con bướm bay trong bụng.Những ngón tay của Cảnh Nguyên mang theo chất bôi trơn xâm nhập vào huyệt đạo nhỏ bé. Ngạn Khanh hồi hộp, tay nắm chặt ga giường, lỗ nhỏ vô tình kẹp chặt hai ngón tay của tướng quân. Cảnh Nguyên xoa xoa lưng em, hai ngón tay bên trong từ tốn luân động. Vách thịt ấm mềm bao bọc lấy ngón tay ngài, mỗi lần tiến sâu vào bên trong A Khanh lại run rẩy cong người. Tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của em kích thích Cảnh Nguyên tìm ra điểm nhạy cảm sâu bên trong. Ngạn Khanh cắn môi kiếm chế khoái cảm đến từ bên dưới, xấu hổ quá. Có khi nào tướng quân thấy em biến thái nên chê rồi không?"T-tướng quân ơi?"Cảnh Nguyên nắm lấy dương vật nhỏ đang rỉ dịch của Ngạn Khanh vuốt lên xuống. Ngạn Khanh đầu óc lâng lâng, sung sướng truyền đến từ hai nơi. Tướng quân của em vừa khuấy động hậu huyệt vừa tuốt lộng Ngạn Khanh nhỏ. Vết chai trên những ngón tay ngài chà xát vào nơi mẫn cảm bên trong cơ thể, cả người trở nên tê dại. Thiếu niên mơ hồ, lần đầu trải nghiệm chuyện tình dục, ngây thơ đến lạ. Ngạn Khanh nâng eo, dịch trắng bắn lên bụng. Cao trào mãnh liệt chưa từng có khiến Ngạn Khanh chỉ biết há miệng thở dốc. Cảnh Nguyên nhoài người lên, kéo A Khanh vào một nụ hôn sâu. Ngài liếm cánh môi khô của em, luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng, hai đầu lưỡi chạm nhau, trêu đùa. Môi lưỡi quấn quýt không thể tách rời, cho đến khi Ngạn Khanh nhăn mày vỗ vào vai tướng quân, cả hai mới buông ra. Môi nhỏ hồng hào ẩm ướt vừa dễ thương vừa quyến rũ. Từng nụ hôn nhẹ nhàng rải lên trán, môi, cổ, xương quai xanh, ngực. Ngài nhìn em say đắm, Ngạn Khanh chắc chắn ánh mắt đong đầy sự nuông chiều này chỉ dành cho một mình em. Ngài nằm lên người em, ghé đầu nghe rõ từng nhịp tim của em."A Khanh, tướng quân của em muốn hôn chúc ngủ ngon." Ngạn Khanh bật cười khúc khích, bàn tay em luồn vào mái tóc ngài. Sờ thích thật. Em cúi đầu hôn lên trán tướng quân, giọng điệu trách móc."Tất cả là tại tướng quân ấy nhé! Ngài cứ chiều em như này, sao mà em lớn được bây giờ?""A Khanh cứ là bé cưng của ta được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com