TruyenHHH.com

Hs X Wz Tinh Chi Dep Khi Con Dang Do

Tôi đèo em đi trên chiếc xe đạp con con, vi vu qua khắp phố phường.

Em ngồi yên sau, tay vươn ra đón những ngọn gió đầu thu, mái tóc đen nhánh thoảng mùi nắng bay bay. Mắt em nhắm khẽ, môi em cười. Tôi không cần quay lại nhìn em cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh em như vậy. Có lẽ vì tôi lỡ quá thương em rồi.

Tôi thích em từ khi ta mới gặp mặt. Nhìn cách em cười, tim tôi bỗng đập mạnh. Em ít nói, nhưng vô cùng đáng yêu. Đôi mắt em hay cong lên theo những câu chuyện cười mà người thầy chủ nhiệm của chúng tôi kể. Lúc đó, tôi chỉ biết ngắm em suốt. Ngay cả khi em không làm gì cũng khiến tôi rung động.

Cấp ba của tôi sẽ rất tẻ nhạt khi không có em. Em như bông hoa dại tôi chợt thấy bên đường, nhưng bông hoa ấy lại mang đến bình yên trong tôi. Lần đầu ta chạm mắt, em đã cười rất tươi. Tôi lỡ chết chìm trong nụ cười ngọt ngào ấy của em và tôi ước mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nụ cười ấy nữa. Tôi đã đổ em từ bao giờ? Tôi cũng chả rõ.

Có lẽ em không biết tôi thích em nhiều đến nhường nào. Từng cử chỉ của em, tôi đều có thể nhìn ra tâm trạng, suy nghĩ trong đầu em. Ngay cả ánh mắt của em tôi cũng có thể nhìn thấu. Tôi đã quá mê muội em, nhưng em nào hay biết. Có những lúc tôi lén đi sau em chỉ để ngắm bóng dáng nhỏ nhắn ấy. Tôi còn hay cố ý giơ tay lên cho em đập tay vào khi em trả lời đúng vì muốn được chạm vào bàn tay em tha thiết. Mà em nào có biết...

Em nào có biết tôi thương em đến bao nhiêu...

Em ngọt ngào lắm. Nhưng là ngọt ngào với những người ta khác chứ chẳng phải tôi. Em rơi vào lưới tình với người ta, rồi lại đau khổ vì họ bỏ rơi em. Rồi qua nhiều cuộc tình, trái tim em dần chai sạn. Đến một lúc, em chọn đóng cửa trái tim mình lại, khi thậm chí tôi còn chưa được chạm vào cánh cửa ấy. Em đâu có để tôi. Những lúc em như tuyệt vọng thì tôi vẫn ở đó, trong bóng tối ấy, lặng lẽ quan sát và xót xa cho em. Mà em thì chẳng bao giờ để mắt đến bóng tối. Vì nó chả đáng quan tâm.

Em cứ cười đùa, cứ làm tôi xao xuyến. Nhưng tôi biết một điều, giữa tôi và em có một ranh giới mờ mà tôi không dám vượt qua. Tôi cứ ở bên em, từng ngày, từng ngày, cứ như vậy, chôn chặt tình cảm ở dưới đáy lòng. Tôi sợ nếu em phát hiện, tôi chẳng thể ở bên em nữa. Tôi cứ tự nhủ, có thể ở gần em như thế này đã là quá đủ rồi.

Em hay gán cho tôi cái mác bạn thân. Bạn thân? Thế nào là bạn thân khi em chẳng chia sẻ với tôi điều gì, bao nhiêu đau khổ, khó khăn em đều tự ôm vào lòng tự dằn vặt bản thân? Tôi ghét mỗi khi em gọi tôi như vậy. Và tôi cảm thấy buồn vì cho dù em coi tôi là bạn thân, em cũng chẳng để cho tôi bước vào cuộc đời em, đường đường chính chính.

Điều tôi thích nhất ở em, chính là sự hồn nhiên vô tư rất đỗi đáng yêu của em đấy. Nhất là khi tay em khẽ lướt trên dây đàn, miệng hát vang bài hát của chúng ta. Ừ, bài hát của chúng ta, em nói vậy. Em nói rằng, với những người em yêu quý thì em luôn có những cái rất riêng với họ. Với tôi, em tặng tôi một bài hát. Bài hát ấy có giai điệu ngọt ngào như em, lời hát em viết về chúng ta khiến tim tôi loạn nhịp. Thì ra em luôn coi tôi là một phần đặc biệt trong cuộc sống của mình.

Em chẳng buồn đặt tên cho bài hát, khi tôi hỏi thì miễn cưỡng phun ra một cái tên mà em bảo nghe thật sến súa nên không muốn nói ra. Tôi bật cười. Ừ sến thật. Nhưng sến đến mấy thì tôi vẫn yêu em và cả nó. Bản thân em mới chính là món quà tuyệt vời nhất đối với tôi. Cảm ơn em vì bài hát em đã viết, và vì đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Thời gian dần qua đi. Tôi vẫn cứ như vậy bên em. Hôm nay tôi chở em dạo phố vì em nói muốn cùng tôi đi đâu đó. Chắc em lại buồn vì điều gì đó, tôi nghĩ vậy. Dù đã hơn hai năm quen biết nhưng em vẫn không thể mở lòng với tôi. Nhưng không sao, tôi đã vốn quen rồi. Được ở cùng em cho dù chỉ một chút cũng đủ làm tôi mãn nguyện.

Chúng tôi dừng chân tại một quán mì mà trên đường đi em cứ khen tấm tắc. Em lăng xăng gọi món, rồi chọn cho chúng tôi một cái bàn trống, đẩy tôi vào ngồi. Tôi úp mở hỏi em có chỗ luyện thi chưa, dù gì chúng tôi cũng chuẩn bị học năm cuối cao trung.

- Chưa, thật ra tớ cũng không có ý định.

Tôi gặng hỏi vì sao, không lẽ em không học đại học ư?

- Có học đại học chứ, nhưng tớ không có luyện thi.

Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, hoặc là em đang đùa, hoặc là em quá giỏi nên chẳng cần ôn luyện. Những suy nghĩ của tôi bị cắt ngang vì nụ cười của em khi thấy hai bát mì nóng hổi được đưa đến trước mặt chúng tôi. Thôi, nhưng giây phút này bên em, tốt nhất tôi nên tận hưởng hết cái đã.

Chẳng mấy chốc cũng là ngày khai trường cuối của chúng tôi. Giây phút những chiếc bóng bay được thả ra, em nhìn tôi ngọt ngào đến khó tả. Tôi nghẹn ngào, chưa bao giờ tôi gần em mà lại cảm thấy xa đến như vậy. Chưa đầy một năm nữa, tương lai chúng tôi mỗi người sẽ theo một hướng. Em cười nói, như vậy chúng tôi sắp xa nhau rồi. Tôi đùa, ừ, xa về tâm hồn. Em đùa, ừ, xa về địa lý nữa.

Thế mà hai đứa tôi cứ tưởng người còn lại đùa, suốt cả một năm học ấy.

Rồi đến ngày tốt nghiệp. Hai người chúng tôi, giữa một biển mũ tốt nghiệp được tung lên, khóc ngon lành. Chúng tôi đều có điều chưa nói với nhau, thế là trong cảnh nước mắt giàn giụa, em nói mình sắp đi định cư. Là định cư ở Amsterdam, là sẽ không trở lại nữa. Tôi sững người, chẳng nói lên được lời nào. Tôi quyết định sẽ không nói ra tình cảm của mình.

Ít nhất là lúc này.

Phần còn lại của ngày, tôi và em chìm trong im lặng. Cả hai trở nên ngượng nghịu, cho dù em có cố làm cho không khí bình thường hơn thì vẫn không có tác dụng. Trong bữa tiệc liên hoan của cả lớp, ai nấy cũng say ngất. Em cũng say, má em ửng hồng, người em gật gù, mắt em híp lại. Em không ăn nói lung tung, chỉ mệt mỏi tựa lưng vào ghế, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo khỏi cơn say.

Tôi thì lại không say, hoặc tôi nghĩ mình không, tôi chẳng biết nữa, tôi thấy mình tỉnh ráo. Tôi uống nhiều lắm, tôi uống cho thật say, nhưng không tài nào say nổi. Em bây giờ thì đã thật sự say rồi, tôi thấy em cũng sụt sùi khi nghe những câu chuyện của lũ bạn chúng tôi. Tôi cứ lặng lẽ quan sát em như vậy, còn có bao lâu nữa để nhìn em đâu?

Tôi thừa nhận mình có hơi thừa cơ hội. Bọn họ đã say hết, những gì hôm nay nói sáng mai sẽ quên sạch. Thế nên, nhân lúc ấy, tôi nói.

Tôi nói tôi thích em.

Kwon Soonyoung thích Lee Jihoon.

Rất nhiều.

Chẳng ai có vẻ đã nghe thấy. Tôi nói rất nhỏ, vừa vặn lọt thỏm vào tai em. Tôi biết sáng mai em cũng sẽ quên thôi. Phải, sáng mai em cũng sẽ quên thôi.

Tôi tiễn em ở ga quốc tế. Em trong chiếc áo thun rộng thùng thình và cái quần dài luộm thuộm qua gót, lặng im nhìn tôi nở nụ cười. Tôi cố nặn ra nụ cười hết sức giả tạo, nói vài lời từ biệt nhạt nhẽo. Em hơi rưng rưng nước mắt, nụ cười trên môi càng tươi hơn, đầu hơi cúi xuống đất. Có lẽ em không muốn cho tôi thấy em khóc vào lúc này. Cũng tốt thôi, tôi thích nụ cười của em, ít nhất nó an ủi tôi được phần nào.

Em toan quay người bước đi thì dừng lại. Tôi không có ý níu giữ em, là em quay lại với tôi. Em chìa tay ra, tặng tôi một cái lắc tay nhỏ. Em mỉm cười, chào tôi lần cuối.

Dường như bị thôi thúc, tôi chợt buột miệng nói, tôi thương em.

Cuối cùng thì những lời này tôi đã có thể gửi đến em rồi.

Bảy năm sau, tôi lặng lẽ lang thang trên đường phố Amsterdam. Bóng em thấp thoáng dưới mái hiên của một tiệm cà phê cuối phố, vẫn là cái bóng lưng mà tôi chẳng thể lầm vào đâu được. Tốt rồi, em vẫn sống tốt. Vốn muốn xoá em khỏi ký ức, nhưng biết sao được, em vẫn ở đó. Tôi quay lưng, trở về nơi làm việc thường ngày. Như vậy đó, chúng tôi ở cùng một nơi, gần nhau đến như thế, mà chẳng thể gặp nhau. Có lẽ vì tôi không dám, sao cũng được, tôi chẳng quan tâm mấy.

Dù sao người ta vẫn có câu: Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.

Ừ, tình đầu đơn phương của tôi là tình dang dở.


___

/Đôi dòng kể lể/

Xin chàooo ~~

Sau một khoảng thời gian khá là lâu thì mình, C_B đã trở lại rồi đây, có vẻ hơi đột ngột thật.

Thật ra thì lịch học của mình vẫn còn rất dày nên thỉnh thoảng mình mới ngoi lên được thôi, shot này chính là quà bù đắp cho mọi người đó!!

Về phần fic Dark Secret thì trong vòng một tuần mình sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành xong chap mới nha, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ fic ạ ;;v;;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com