TruyenHHH.com

Hpdongnhan Thay Tot Ban Hien

Ron không biết Grindelwald. Tuy anh biết là có người này, nhưng khổ nỗi anh chưa từng gặp Grindelwald lần nào, anh cũng không như Harry đã gặp Grindelwald đã luống tuổi thông qua ý thức của Voldemort, mà chỉ là đi thăm dò chút tin tức về Grindelwald sau khi chiến tranh kết thúc thôi.

Đối với Harry mà nói, chuyện anh biết rất ít về quá khứ của hiệu trưởng Dumbledore làm anh luôn canh cánh trong lòng, vì thế anh đã từng thăm dò khi Grindelwald còn sống. Khi đó là Hermione cùng giúp anh, Ron cũng không để bụng nên không đi theo hai người.

Ron không hiểu biết nhiều về Grindelwald, chắc những thứ anh biết đều chỉ là nghe từ bên Harry mà thôi. Cũng chính vì vậy anh mới có thể không nhận ra Grindelwald trước mặt Harry. Ngược lại, lời anh nói khiến mấy người ở đây đều run lên.

Harry đỡ trán, anh rất muốn chạy tới gia tộc Potter đoạt áo tàng hình phủ lên người mình. Ron đồ miệng rộng, anh thật hối hận vì không thể bổ sung tin tức về Grindelwald cho Ron, hiện tại người kia nhanh miệng nói thẳng ra, thật sự là...

Chắc đây là lần duy nhất Tom và Abraxas há to miệng trợn to mắt từ khi ra đời tới nay. Là họ nghe lầm hay họ hiểu sai vậy? Hay là họ tiếp xúc tới quá nhiều pháp thuật hắc ám nên bị phản phệ nên có ảo giác?

Hai Thánh Đồ phía sau Grindelwald chợt im lặng. Thật ra họ không giỏi tiếng Anh đúng không? Ở nước Pháp, "người kia luôn canh cánh lúc nào cũng muốn nghĩ cách đả kích đối phương" tuyệt đối sẽ không trở thành "người trong lòng" đâu.

"Harry?" Lúc này Ron còn không biết gì, "Cậu làm sao thế?"

Harry muốn trợn trắng mắt. Ron đang suy logic kiểu gì đây?

"Ron..." Anh hơi yếu ớt nói, "Mình bảo này, chúng ta có thể về trước không."

"Trở về?" Lúc này Grindelwald mở miệng, Harry liếc vẻ mặt ông ta, nhưng mà tên khốn này giống hệt tên khốn sna kia, thích kiểu mặt than, "Không không k không, có lẽ tôi có thể có vinh hạnh được mời các cậu đi uống một chén trà chiều"

Lúc này Harry không thể nhận ra nổi Grindelwald đang có cảm xúc gì. Là tức giận? Hay là mất mặt? Hoặc chăng là... vui vẻ ?

Trên mặt vô cảm, giọng nói cũng không hề có cảm xúc, quả thực y như máy móc.

"Ai vậy?" Ron còn không biết người nói là Grindelwald, anh chỉ ngạc nhiên nhìn vài người trước mặt, "Harry à cậu mới quen những người này sao?"

Harry im lặng không nói.

Ron đi tới, nhìn ông ta còn nói, "Thật xin lỗi quý ngài, tôi và Harry vừa mới ăn xong." Mà còn mua một đống lớn đồ ăn vặt, chẳng qua khi chuẩn bị về Harry lại chạy tới đây, anh cũng kỳ quái theo sau mà thôi.

Grindelwald liếc Ron một cái, dường như xác định Ron không biết mình, đôi mắt màu lam dần dâng lên sát khí, ngược lại nhìn Harry, "Có vẻ như, mấy cậu biết không ít."

Bỏ qua câu nói vừa rồi của thanh niên tóc đỏ làm tâm trạng ông ta vui sướng, người thanh niên chưa từng gặp ông lại biết được chuyện giữa ông và Al? Ngoại trừ một số người bạn tương đối thân với ông và Al năm đó có thể đoán được bảy tám phần tình cảm ông dành cho Al, thì rất ít người biết việc này mới đúng, nhưng giờ thì sao? Cái tên nhóc con không biết chui ra từ đâu lại nói ra được? Nếu thực sự hai người kia biết một số chuyện mà người khác không biết, vậy thì dù bị Hogwarts chú ý, ông ta cũng sẽ ra tay.

Ron không biết người đối diện là ai, nhưng anh đã nhận ra sát ý của đối phương. Ít ra anh cũng từng chiến đấu tại tuyến đầu với Kẻ Được Chọn trong chiến tranh đấy! Ron khẽ nhíu mày, dưới tay áo đũa phép cũng đã trượt xuống lòng bàn tay.

Harry kéo Ron sang bên mình, nhẹ viết chữ trên lòng bàn tay anh, nhìn chằm chằm Grindelwald ôn hòa nói, "Chúng tôi biết không nhiều lắm, nhưng cũng không ít đâu, ví dụ như, tôi biết một chuyện ngài nhất định không muốn nghe."

Grindelwald nghe lời Harry nói, bỗng nhiên có một dự cảm xấu.

Ron đã vươn tay nắm Abraxas phía sau Harry.

"Nói thí dụ như..." Tom chợt vươn tay ôm chặt eo Harry, Harry sửng sốt một chút, tuy cứng người nhưng cũng không quên mình phải làm gì.

Grindelwald nhìn chằm chằm Harry, trên thực tế, đũa phép ông đã hơi động đậy, Harry biết, trước mặt Chúa tể Hắc ám đang chuẩn bị xuất kích, họ có bốn người, không thể nghi ngờ là ở thế yếu.

Nhưng mà...

"Nói thí dụ như, ngài nhất định không muốn nhắc tới... Ariana."

Harry thấy Grindelwald run lên một cái. Anh nhân thời gian một giây này, cùng Ron đồng thời mang hai đứa nhỏ, độn thổ.

"Họ..." Thánh Đồ giật mình, nhưng đã không kịp ngăn lại.

"Sắp xếp người vào nước Anh chú ý hai người kia, có cơ hội thì dẫn chúng đi gặp ta." Grindelwald nhìn nơi Harry biến mất, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ariana, đó là vết sẹo lớn nhất, giữa ông và Al.

"Nếu chúng phản kháng, chỉ cần giữ lại sinh mệnh thì các ngươi có thể làm bất cứ cách nào."

"Dạ."

Ông phải tìm được hai người kia, hỏi rõ xem họ biết nhiều hay ít. Hai nhóc con này trẻ tuổi như vậy, khi đó chắc còn chưa hiểu chuyện ấy chứ. Là con của ai, hay là ai bố trí nhằm vào ông và Al?

"Đi thôi." Ông lạnh lùng nói.

Ông không cần giải thích với hai người sau câu nói của tên nhóc tóc đỏ là gì, đối với ông mà nói, Thánh Đồ mà ông bồi dưỡng ra lại có thể dao động chỉ vì lời nói này thì ông không phiền nếu xóa đi một phần thế lực.

Bên kia, Harry và Ron mang hai đứa nhỏ độn thổ tới cửa trường học, rồi không nói gì dắt hai đứa vào trong trường.

Ron im lặng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, rõ ràng là đang khủng hoảng về chuyện vừa xảy ra. Dù có không biết Grindelwald đi nữa, khi Harry nói cái tên Ariana thì đã đoán được tương đối, dù sao vào kỳ nghỉ hè năm thứ sáu, Rita Skeeter đã đưa tin một lần về thời niên thiếu của Dumbledore, tuy rất nhiều người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi qua lời kể của Aberforth, Ron cũng biết được thật sự có Ariana, mà cũng tiếc nuối vì người ấy. Cô bé kia là khúc mắc của hai người, nếu người kia không phải Dumbledore, thì chắc chỉ còn lại một người cuối cùng.

Merlin ơi, anh lại dám gào lên lời nói đùa bình thường giữa anh và Harry trước mặt Grindelwald? Anh sẽ không bị Thánh Đồ truy nã chứ? Anh sẽ không bị Grindelwald tóm lấy rồi Crucio 100 lần chứ? Không thể nào không thể nào không thể nào?

Ron suy đoán đủ kiểu về cách ra tay của Grindelwald với mình sau này, càng nghĩ sắc mặt anh càng trắng, khi vào tới cửa lâu đài các hồn ma suýt còn cho rằng đây là đồng loại mới tới.

"Harry..." Cũng mặc kệ còn những người khác, Ron trắng bệch kéo áo chùng Harry, "Cậu nói xem, ông ta sẽ không làm gì chúng ta chứ?"

Harry im lặng không nói, vẻ mặt luôn hiền hòa cũng trở nên ngưng trọng. Gặp mặt Grindelwald hai lần, nhưng anh đã thành công khiến Grindelwald nhớ kỹ mình – quá tệ, Harry – khi gặp lại lần sau rất có thể Grindelwald sẽ trực tiếp ném một tá thần chú tới mất. Anh cố gắng hết sức tránh đi tiếp xúc quá lớn với nhân vật trong không gian này, nhưng một Grindelwald xuất hiện làm chuyện này phó mặc cho trời.

Grindelwald quản lý Thánh Đồ, nhưng ở nước Anh có Dumbledore, Harry không tin ông ta sẽ xem nhẹ Dumbledore. Nếu Harry đoán không sai, hẳn là Grindelwald sẽ sắp xếp lực lượng của mình ở nước Anh rồi. Nếu anh đã nói anh biết chuyện của Ariana, Grindelwald chắc chắn sẽ không để những người biết thoát khỏi vòng kiểm soát. Dù sao ông ta rất coi trọng chuyện này.

"Harry..." Ron lại kéo anh.

"Tạm thời thì không." Chỉ cần họ ở Hogwarts, như vậy sẽ không, còn khi rời khỏi Hogwarts thì, chỉ cần không phải Grindelwald tự ra tay thì anh và Ron sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng mà... hai đứa trẻ này... Harry nhìn Tom và Abraxas.

Nếu Grindelwald muốn ra tay với hai đứa...

Harry để hai đứa về phòng sinh hoạt chung Slytherin

Thời gian này, phần lớn mọi người còn ở Hogsmeade, nhưng dù sao phòng sinh hoạt chung cũng không phải nơi dễ nói chuyện, sau khi được Tom đồng ý Harry đưa hai người tới phòng Tom, sau đó ếm vài thần chú với cánh cửa.

"Những thứ mà hai trò vào đó lấy, cẩn thận đừng để ai phát hiện ra." Harry nhắc nhở hai người kia, bên trong căn nhà kia ngập tràn hơi thở pháp thuật hắc ám, từ rất xa Harry đã có thể cảm nhận được sự dao động không thoải mái của pháp thuật, Tom và Abraxas đi ra, có vẻ là đã lấy được cái gì đó.

Đương nhiên Abraxas sẽ không ngu đến mức hỏi Harry vì sao lại không tịch thu đồ mà họ mang về, đây không phải là cho Harry cái lý do lấy đi đồ của họ sao?

"Lần sau nếu tới Hogsmeade, tốt nhất phải đi với nhiều người, hôm nay hai đứa quá nguy hiểm." Nếu Grindelwald bí mật đi vào nước Anh, sẽ không muốn để ai nhận ra ông ta, nhưng hôm nay lại bị hai đứa bắt gặp, nhất là trước đó Tom đã giật mình vì biết được thân phận ông ta, đương nhiên ông ta sẽ không để hai đứa dễ dàng chạy thoát, cũng chính vì Grindelwald không muốn thả người, Harry mới có thể nói ra Ariana.

"Ông ta..." Muốn giết chúng con sao? Tom vốn muốn hỏi vậy, nhưng Harry nhíu chặt mày khiến y dường như hiểu ra điều gì. Y lặng lẽ ý bảo Abraxas đi ra ngoài trước.

"Tom, trò muốn nói gì?" Harry nhìn hành động của Tom, hơi khó hiểu

"Ông ta muốn giết chúng con đúng không?" Tom nói một cách chắc chắn.

Harry im lặng một lúc lâu, gật đầu. Dù không giết, Grindelwald sẽ không thả Tom về, hoặc ông ta sẽ obliviate Tom? Không ai hiểu được suy nghĩ của Grindelwald.

Tom nhìn Harry gật đầu, cúi đầu không nói.

"Tom?" Harry hơi nghi hoặc nhìn Tom.

Tom im lặng một lúc, bỗng nhiên nói khẽ, "Harry, thầy xem đi, nếu không có thực lực thì cũng chỉ có thể mặc người ta áp bức."
Harry nhìn Tom, trầm mặc không biết nên nói gì. Dường như Tom còn chưa từ bỏ chuyện này thì phải? Anh vốn đã cho rằng sau khi chuyện đó xảy ra lâu như vậy Tom hẳn đã quên mất, hay là cậu đã ghi tạc lời của mình vào trong lòng rồi chứ, nhưng... rõ ràng không phải là vậy. Dường như Tom còn đang cố chấp lời mình đã nói với cậu?

"Tom..." Kỳ thật Harry không muốn thảo luận quá nhiều về việc này với Tom, Tom sẽ luôn cho rằng thứ mà cậu ấy nhận định sẽ luôn đúng. Giống như mình, nếu đã chắc chắn quyền lợi không phải là tất cả, anh vẫn tiếp tục khăng khăng, kể cả khi năm thứ năm Bộ Pháp thuật đã nhúng tay vào Hogwarts, khiến năm học đó quá gian nan, nhưng anh vẫn không hề muốn đoạt quyền Bộ Pháp thuật. Anh luôn kiên trì điều đó, tương phản hẳn với Tom.

"Tom, chúng ta quan niệm không giống nhau." Harry nghiêm túc nhìn cậu, "Suy nghĩ của trò, hoàn toàn không giống thầy." Dù cho Tom có thuyết phục mình thế nào đi nữa, anh sẽ không hề dao động, "Chúng ta đừng thảo luận vấn đề này nữa có được không?"

"Harry," Tom giữ chặt tay Harry, ngăn anh bước đi, "Vì sao, vì sao thầy lại lạnh nhạt như vậy? Grindelwald đã bắt đầu tính kế thầy rồi mà?"

"Ông ta không làm được," Harry thong dong nói, "Thầy biết rất nhiều bí mật của ông ta, với nhược điểm này ông ta sẽ không làm được."

"Vì sao thầy lại tự tin như vậy!"

"Vì thầy hiểu ông ta." Hay phải nói là Hermione hiểu ông ta, cậu ấy luôn có thể đoán được tính cách từ tác phong làm việc của Grindelwald, mà Harry, vì biết được nhiều hơn, nên càng rõ băn khoăn của Grindelwald, "Thầy biết nỗi băn khoăn của ông ta."

Chỉ cần ông ta còn nghĩ về Dumbledore, Harry có thể không để Grindelwald làm gì được mình.

"Thầy..." Tom nhìn Harry vẫn thong dong, chợt cảm thấy nghiến răng nghiến lợi, "Vì sao thầy có thể khẳng định ngay như thế!"

"Tom, cái nhìn của chúng ta khác nhau," Harry nhẹ nhàng hít một hơi, "Thầy không thể nói mọi chuyện trò làm bây giờ là đúng hay sai, một người có mục tiêu không phải chuyện gì xấu." Tệ thì tệ, dù với mục tiêu này, ngày sau chắc chắn sẽ tạo ra thương tổn lớn với người vô tội.

"Vậy tại sao, thầy không thể giúp con?" Thầy có sức mạnh, nếu thầy giúp con, vậy một ngày kia khi con thực sự bay khỏi tử vong, vậy con sẽ giúp thầy, không tốt sao?

"A..."

Tom nhìn rõ, Harry mỉm cười châm chọc. Đó là sự khinh thường với đề nghị của y, hoàn toàn khinh thường, Tom tin mình hiểu rõ.

"Thầy có thể giúp trò rất nhiều chuyện," Harry nhìn Tom, nói từng chữ, "Nhưng chỉ chuyện này thì không thể!"

Vì sao? Tom còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Harry đã rút tay mình về đi khỏi.

"Vì sao?" Tom đứng tại chỗ, sợ run nhìn cánh cửa đóng lại lần hai, "Vì sao chứ?"

Vì sao, rõ ràng anh có năng lực đó, nhưng lại thà làm giáo sư ở Hogwarts mà không chịu giúp tôi chứ? Quyền lực... quyền lực có gì không tốt sao?

"Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, Harry." Tom khẽ nói.

Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, khi tôi thành công, anh còn lý do gì để nói quyền thế không phải là tất cả đây?

Tom lại ếm vài thần chú với cửa phòng, lấy thứ y đã mua được trong căn nhà ở Hogsmeade kia. Khi cái gói mở ra, mấy thứ giống hòn đá mà lại không giống xuất hiện, không khí trong phòng nặng nề hẳn. Dù là phù thủy mạnh thì mắt cũng không thể không tỏa sáng. Mấy thứ này, là những thứ rất thích hợp cho nghiên cứu lĩnh vực linh hồn, nếu không phải Tom trùng hợp quen bà ta, mà bà ta lại có cảm tình với Tom, thì không thể nào có thể lấy được sớm như vậy.

Tom lấy ra một cái gói to trong rương, cởi ra, lấy một quyển bút ký, y nhìn quyển bút ký này, nhếch miệng cười đắc ý. Đây là nụ cười mà chưa từng ai nhìn thấy, khác hẳn với nụ cười hiền lành nhã nhặn của Tom thường ngày, hoặc là nói, đây là nụ cười mà bọn nhỏ cô nhi viện trước kia đã từng quen thuộc.

"Tôi có thể thành công lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có thể thành công lần hai."

Trước đó không biết vì sao lại hôn mê làm Tom cho rằng đó là di chứng do việc chế tác Trường Sinh Linh Giá, hoặc là quá trình chế tác của mình có sai lầm, nhưng trong lúc này y tìm đọc một ít tư liệu liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, y lại nhận ra cách làm mình không sai, y liền đẩy lý do mình hôn mê là di chứng chế tác Trường Sinh Linh Giá và thực lực mình còn chưa đủ.

Y không phải đồ ngu, sẽ không ỷ lại sức mạnh của mình, khi cần thiết, y sẽ dùng ngoại lực. Có hắc diệu thạch và thứ trên tay y, dù y chế tác Trường Sinh Linh Giá đầu tiên còn chưa được một năm, nhưng chế tác thêm cái nữa, chắc cũng không là vấn đề.

Nhưng mà...

Vật chứa Trường Sinh Linh Giá chế tác, và kẻ lựa chọn, y cần phải nghĩ kỹ.

Bên kia, Harry còn đang buồn bực. Nghĩ đến việc Tom lại bảo mình giúp đỡ, Harry không nhịn được châm chọc. Anh có thể cho Tom ra vào khu sách cấm, có thể giúp cậu rất nhiều chuyện, vì anh biết dù anh không giúp, Tom cũng sẽ tìm được cách. Kể cả khi giáo sư Slughron bận vì Hiệp hội Độc dược không mấy khi thấy người lại còn gầy đi – vào lễ Giáng sinh ông đã kêu ca mình gầy nhiều – nhưng nếu Tom muốn tìm, chắc chắn sẽ lừa dối để được phê chuẩn. So với vậy, không bằng để anh giám sát, nhìn diễn biến việc này, xem xem lệch hướng đi bao nhiêu.

Những chuyện xảy ra ở thời không anh đều quá trầm trọng, cuộc chiến của ba thế lực, nỗi sợ với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn chưa biến mất. Harry biết, nếu cứ tiếp tục thế này, rất có thể anh sẽ ra tay, nhưng bắt anh thờ ơ mọi việc nơi đây thì anh không thể nào làm được.

"Harry..." Ron vừa thấy Harry đã kéo lại, "Chúng ta làm gì đây?"

"Ron," Harry đỡ trán, "Lần sau nếu cậu muốn nói thì làm ơn nhìn xem bên cạnh có ai không đã nhé."

Thật ra tính cảnh giác của Ron rất tốt, trong lúc chiến đấu cậu ấy giúp Harry rất nhiều, nhưng một khi an nhàn, tính cảnh giác này lại mất sạch, giống như hồi còn là học trò, mỗi lần huấn luyện Quidditch Ron không biểu hiện xuất sắc, nhưng vào thi đấu thôi cậu ấy lại dần dần làm được.

Tuy nhiên sân Quidditch khác cuộc sống, trên sân bạn xảy ra sai lầm thì không sao, chỉ cần không xảy ra lỗi gì vào giây phút quan trọng là được, nhưng cuộc sống thì sao? Một khi đã nói ra thì làm sao rút lại được?

"Sao mình biết được ông ta ở đó chứ!" Ron cầu xin nói.

Chính xác mà nói, anh căn bản không biết Grindelwald, nhưng vừa nghe Harry nói ra cái họ đó, anh không cần suy nghĩ đã nói xong rồi. Ai mà biết được, đương sự ở ngay đó chứ! Merlin ơi, người không nên đối xử với con như vậy!

Tuy Ron hoàn toàn không hiểu lịch sử Muggle, anh không biết thế nào là "chiến tranh thế giới II", nhưng anh cũng nhớ được Grindelwald là Chúa tể Hắc ám, mà thời gian đó ngay cả phù thủy nước Anh cũng kiêng kị ông ta. Anh lại nói ra chuyện của người ta ngay trước mặt họ, người ta không nhớ tới anh thì anh sẽ không mang họ Weasley.

"Harry à, chúng ta phải làm gì?" Ron hỏi.

"Không phải làm gì cả." Harry bình tĩnh nói.

"Hả?"

"Chúng ta ở trong Hogwarts, ông ta sẽ không ngu đến nỗi chạy tới tận đây." Không chỉ vì ông ta không ngu, mà nơi này còn có Dumbledore. Sau vụ của Ariana, Dumbledore vẫn không muốn gặp ông ta, mà ông ta, cũng không dám tới gặp Dumbledore?

"Chúng ta chỉ cần ở Hogwarts là được, còn nghỉ hè..."

Tới nghỉ hè, anh sẽ có cách để Grindelwald không tìm được bọn họ, Abraxas là cậu chủ Malfoy, ông ta sẽ không xông vào biệt thự Malfoy đâu, Tom thì rắc rối hơn, chắc anh còn phải mời Tom đến làm khách rồi.

"Lần trước mình gửi tin lại cho Hermione, tuy khi đó không biết Grindelwald đang ở nước Anh, nhưng mình cũng đã nói ra sự khác thường ở không gian này cho cậu ấy, đợi xem trước nghỉ hè cậu ấy có thể nghĩ cách truyền thư lại đây hay không."

Cho tới nay, anh muốn ra tay nhưng cũng không biết phải làm gì, đương lúc rối ren anh cũng không muốn suy nghĩ. Hiện tại chỉ mong Hermione có thể có cách gửi thư cho anh sớm một chút, nói cho anh biết giờ phải làm sao. Ít nhất Hermione có thể cho anh một chỉ dẫn, anh cũng không cần phải nghĩ về hướng đi.

...

Mà ở không gian Harry:

Hermione mệt mỏi đi ra khỏi tầng hầm. Sau lần thành công gửi thư còn nhận được hồi âm của Harry, trái tim lơ lửng của cô cũng có thể thả xuống rồi. Nhưng sau đó, dù cô dùng cách gì cũng không thể gửi được thư qua, cánh cửa không gian mà cô vốn tìm được có vẻ như đã đóng lại.

"Con cần nghỉ ngơi." Một nhà Malfoy đang ăn sáng, thấy Hermione đi ra, Narcissa đau lòng nhìn Hermione.

Mấy ngày này Hermione hầu như ở biệt thự Malfoy, để có thể tìm được tin tức về Harry và Ron một cách nhanh nhất.

"Con biết ạ." Hermione day trán, cô cũng biết gần đây mình quá mệt mỏi.

Narcissa liếc con trai. Draco hiểu ý đi tới cạnh Hermione, "Cậu đã không ngủ cả đêm rồi, lên tầng rửa mặt một chút, lát nữa mình sẽ mang bữa sáng lên cho cậu." Anh nói xong, không phân trần kéo Hermione lên trên tầng.

Nhìn bóng dáng hai người, Narcissa mỉm cười nhẹ nhàng. Ngược lại thì Lucius đọc báo không nói được một lời. Chú biết ý của Narcissa, nhưng trong lòng chú vẫn đang rối rắm về vấn đề máu trong, nên không nói gì với quyết định của Narcissa.

Narcissa không để ý đến Lucius. Trong mắt cô, nếu Draco thích, vậy mình nên ủng hộ thằng bé không phải sao? Đã trải qua chiến tranh, cô đã có thể nhận ra rất nhiều chuyện.
Harry thích nơi cao, dù cưỡi chổi bay điên cuồng trên không thể nghiệm cảm giác kích thích mà nó mang lại, hay chỉ đứng trên cao nhìn ra xa, đều là điều mà anh thích làm mỗi khi rảnh rỗi. Có đôi khi anh có thể đứng cả một buổi chiều.

Thật ra, Tom cũng thích nơi cao. Y thích đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, sẽ cho y một cảm giác vượt trội, cảm giác thỏa mãn khi ở vị trí cao hơn tất cả mọi người. Nhưng Tom không thích cưỡi chổi. Với y mà nói, cưỡi chổi không chỉ làm y khó chịu, nó còn khiến y cảm thấy chỉ có kẻ ngu mới làm vậy. Dù y có cực kỳ coi trọng thắng thua trong Quidditch đi nữa, y vẫn không thể hiểu nổi người khác lại thích chổi, với y, sớm hay muộn y cũng tìm được cách bay lên trời mà không cần chổi, y kiên quyết sẽ không cưỡi chổi bay đâu.

Tom ghét bay bằng chổi, đó là môn thể thao mà y ghét nhất sau khi vào giới pháp thuật, dù là pháp thuật trắng y cũng có thể đánh giá nó bằng lý trí, nhưng mà bay bằng chổi thì y thật sự không hề có hứng thú. Lớp bay năm nhất, là do giáo sư được y nịnh nọt y mới có thể đạt điểm đủ tiêu chuẩn.

Hai người đều thích nơi cao, tuy cái "thích" của họ dường như cũng khác nhau.

Khi Tom tìm được Harry ở tháp thiên văn, Harry đang ngồi dưới đất, nhìn ra xa. Vào lúc Harry yên tĩnh không hề có sự hiện hữu, dường như vào lúc này, anh chỉ lẳng lặng ngồi, như một con rối gỗ, làm người ta vừa thấy còn tưởng là vật không có sức sống.

Chuyện này, giống với Tom thật đấy? Họ có thể mỉm cười hòa nhập với tập thể ở nơi đông người, nhưng khi im lặng, sự hiện hữu lại thấp đến mức làm người ta có thể bỏ qua.

Hai con người mâu thuẫn và đồng điệu.

"Tom, có việc gì sao?" Harry nhìn nơi xa, không có nghĩa là anh không biết có người tới gần, trên thực tế, so với Ron có vẻ vô tư khi an nhàn Harry lại càng cẩn thận, đó không chỉ là nhờ chiến tranh, mà còn vì lúc nhỏ Harry thường xuyên bị nhốt dưới gầm cầu thang. Trong hoàn cảnh tối tăm chật hẹp, con người ta sẽ đặc biệt chú ý tới mọi âm thanh bên cạnh mình.

Khi Tom đi lên, Harry đã nhận ra, sau đó liếc y.

"Thầy không ở thư viện." Tom nhếch môi, "Con nghe trợ giảng Ron nói thầy ở đây."

Harry lúc này mới nhúc nhích, quay đầu nhìn y, "Sao vậy?"

Tom im lặng lấy ra một quyển bút ký, anh đã từng nhìn thấy, kỳ trước Tom luôn lấy nó làm cớ có phần không hiểu nhờ Harry giảng giải, sau khi giảng giải xong sẽ đòi Harry giấy vào khu sách cấm.

"Con không tìm thấy thầy trong thư viện..." Tom khẽ nói, dáng vẻ Harry nhìn y lúc này, ngược lại không hề giống với kỳ trước khi y tìm Harry ký tên, "Trong này có rất nhiều chỗ con không hiểu."

Nếu không phải Tom quá giỏi giả vờ, vậy thật sự Tom có chỗ không hiểu. Hiếm có nha, Harry còn tưởng rằng cậu đã nắm giữ toàn bộ chương trình bảy năm học rồi chứ. Harry thản nhiên nở nụ cười, anh cầm lấy quyển bút ký của Tom.

Trên đó không phải ghi nội dung năm sáu, mà có vẻ như tri thức của năm bảy, còn có rất nhiều chú giải, Tom khá là dốc lòng trên phương diện này. Thật đúng là cậu có thể trở thành học trò giỏi mấy năm nay của Hogwarts.

"Nơi này hơi lạnh, chúng ta đến thư viện đi." Harry khép bút ký lại, hiền lành nói với Tom.

Hiện tại nghĩ lại, nếu lát nữa Tom không xin anh ký phê chuẩn, thì đây là lần đầu tiên Tom tìm mình vì không hiểu nội dung trong sách giáo khoa nhỉ. Nghĩ vậy, cõi lòng Harry mềm mại hẳn. Anh rất vui Tom có thể coi anh là một giáo sư, chứ không phải muốn anh giúp cậu hoàn thành những "nguyện vọng" đó.

Tom không biết Harry nghĩ gì. Y chỉ là cảm thấy không thoải mái khi vài ngày rồi y không tìm thấy Harry ở thư viện, mà lúc tan học Harry lại rõ ràng gây bất hòa với mình. Y không phải không biết, nếu Harry không thích mình đề cập tới những điều đó thì mình sẽ không đề cập tới, y tin, đợi đến khi y thật sự chứng minh mình là đúng, Harry sẽ không còn gì để nói không phải sao. Trước đó, y không thể gây mâu thuẫn với Harry được.

Tom là một người rất cố chấp, sau khi Harry đã từng hiền hòa với mình, sau khi Harry đối xử với y chân thành như vậy, y không thể chịu nổi Harry lại lạnh nhạt vô cớ. Vì thế y mới có thể lựa chọn biện pháp này. Y nhận ra, chỉ khi tự giảng giải cho y, Harry mới đặc biệt hiền hòa. Trách nhiệm làm giáo sư? Tom cúi đầu mỉm cười. Dù phải hay không, sự thật chứng minh, y nghĩ đúng.

Harry dẫn Tom vào thư viện, ếm một thần chú xóa tuyết trên người y, rồi ếm một thần chú giữ ấm. Tuy cửa sổ thư viện đóng chặt, nhưng độ ấm nơi này không cao hơn bao nhiêu so với bên ngoài. Thời tiết lạnh như vầy, mọi người thích ở phòng ngủ hoặc phòng sinh hoạt chung hơn, kể cả Ravenclaw luôn tò mò cũng chỉ lác đác vài người trong thư viện.

"Tới đây ngồi đi." Harry nói với Tom.

Sau đó anh đi tìm vài cuốn sách, những quyển sách này vốn là Hermione lấy để giải trí, nhưng rồi anh lại đọc hết chúng vì nhất thời nhàm chán, hơn nữa rất có hứng thú với Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Một số chỗ mà Tom liệt kê ra, Harry nhớ vài quyển sách mình đã đọc có thể giúp được cậu.

"Trò đi sai đường, không phải tất cả thần chú đều cần hóa giải, trò có thể lựa chọn dung hợp, như vậy sẽ có một hiệu quả khác," Harry chỉ vào một số chú giải của Tom, "Đôi khi, nếu hóa giải nó sẽ tạo ra hậu quả lớn hơn."

Kỳ thật Harry cũng biết mình đang mâu thuẫn, anh không quá muốn Tom có được nhiều tri thức, nhưng một khi Tom tới hỏi mình, anh sẽ không hề giấu diếm chút nào. Harry cũng từng nói qua với Ron, Ron vẻ mặt hiên ngang nhìn anh, chúc mừng anh có thể trở thành một vị giáo sư xuất sắc sau khi trở về. Đương nhiên, sau này đúng là Harry đã trở thành một vị giáo sư xuất sắc, dù là khi anh làm giáo sư, hay là hiệu trưởng.

Tom yên lặng nghe Harry giảng giải, thường thường nói ra ý kiến của mình rồi hỏi Harry, rất nhiều ý tưởng của y tuy độc đáo, nhưng Harry dùng giọng điệu ôn hòa nêu ví dụ, để chứng minh ý tưởng của y không hợp lý, đương nhiên, Harry cũng không phản đối khi Tom có thời gian đi thử nghiệm ý tưởng của mình.

Những tri thức này tuy là của năm bảy, Tom đã hiểu được hơn nửa rồi, nhưng y cần một lý do đi hỏi ý kiến Harry, hiện giờ y đang năm sáu, biểu hiện quá xuất sắc ở các lớp, ở trước mặt Harry cũng không thể nói ra những tri thức dễ hiểu được, nên Tom mới có thể lựa chọn trọng điểm của năm bảy. Coi như y chuẩn bị cho cuộc thi tốt nghiệp năm bảy nhỉ? Vào năm sáu y đã biểu hiện xuất sắc, chuẩn bị cho cuộc thi tốt nghiệp, hẳn sẽ không quá đáng chứ?

Cả một buổi chiều Harry đều ở thư viện giảng giải cho Tom những nội dung trên quyển bút ký, nhất thời, không khí giữa hai người cũng hòa hợp hơn nhiều, không còn xa lạ như lúc trước.

Đến bữa tối, Harry khép bút ký lại, "Trò trở về nghiên cứu xem, có gì không hiểu thì đọc sách trước, vài cuốn sách này rất có ích cho trò." Harry nói với Tom.

Anh vốn nghĩ rằng Tom sẽ lấy ra đơn mượn sách, xin mình ký tên như học kỳ trước vậy. Nhưng ngoài dự đoán, Tom không làm thế, y chỉ nở nụ cười lễ phép gật đầu, rồi cảm ơn Harry mới cùng anh tới lễ đường.

Harry hơi ngạc nhiên. Rõ ràng hành động hôm nay của Tom ngoài dự đoán của anh. Có lẽ với giáo sư khác mà nói, Tom có lòng cầu tiến khi hỏi về tri thức năm bảy trước, nhưng với Harry đã biết rõ Tom thì, anh biết những nội dung này sớm hay muộn Tom cũng có thể tìm được đáp án cậu muốn từ sách giáo khoa, chẳng phải cách chế tác Trường Sinh Linh Giá khó như vậy cậu cũng tìm ra được sao? Nhưng hôm nay, dường như Tom thực sự chỉ muốn hỏi ý kiến anh thôi? Nên... có chuyện gì đây? Harry vừa đi cùng Tom vừa nghĩ tới việc làm gây khó hiểu của Tom.

Mà Tom bên cạnh lại đang cẩn thận nhìn anh, muốn nhận ra cảm xúc gì đó. Tom luôn tự nhận mình có thể phát hiện ra cảm xúc và sắc mặt của người quanh mình, nhưng riêng với Harry lại khác. Dù y có quan sát thế nào thì y cũng không nhận ra được Harry có gì không ổn.

Nếu là trước đây Harry còn có thể để Tom nhận ra một ít, Hermione đã nói, Harry thật ra rất dễ hiểu. Nhưng Harry hiện tại, nở nụ cười hiền lành, ai cũng không nhận ra – ngoại trừ Ron cùng anh tới.

Không nhận ra rốt cuộc Harry đang nghĩ gì Tom nhất thời không nghĩ được đối sách, vì thế dạo này y chỉ có thể dùng cách như vậy tới gần Harry. Cũng may mỗi lần Harry tự giảng giải sẽ luôn ôn hòa kiên nhẫn, dần dần y cảm thấy, Harry sẽ không để ý chuyện thời gian trước mới đúng, Harry... chắc sẽ không gây bất hòa với mình nữa đúng không?

Tom nghĩ vậy, trước khi mình xây dựng sự nghiệp chứng minh với Harry là mình không sai, tạm thời duy trì quan hệ thế này với Harry, hẳn là không tồi, không phải sao?
Chờ khi tuyết tan, gió thổi tới, năm học này đã trôi qua hơn nửa. Mà toàn bộ Hogwarts lại tràn ngập căng thẳng. Năm thứ bảy và năm thứ năm càng tới gần hai cuộc thi cuối kỳ, dù giáo sư hay là học sinh, dù thư viện hay là phòng sinh hoạt chung hoặc cả dưới gốc cây bên hồ Đen, cũng đều có không khí nặng nề.

Người duy nhất không khẩn trương trong các giáo sư có lẽ chính là Harry. Tom thấy lúc nào anh cũng ở trạng thái vui vẻ, dường như không hề sốt ruột vì đợt thi này. Có một số học sinh thắc mắc vì sao anh lại không khẩn trương, nếu năm bảy và năm năm xảy ra sự cố gì thì sao?

Harry cười trả lời, "Nếu ngay lúc này họ đã khẩn trương, mỗi ngày đều lo cho kết quả thì đến khi thi, thầy tin chẳng cần phải chấm bài cũng có thể biết được thành tích của họ rồi."

So với rất nhiều vị giáo sư lúc nào cũng nhắc nhở tầm quan trọng của cuộc thi – kể cả năm năm hay là năm bảy – cách Harry dạy học vẫn như cũ, chỉ là tăng thêm chương trình thực tiễn, mà lý thuyết thì chỉ có trong bài tập. Theo lời anh, ở trên lớp anh có thể nhận ra học trò nào có chỗ nào không tốt trong thực tiễn, mà trên lý luận, chỉ cần có thể nhận ra họ hiểu sai ở đâu qua bài tập là được rồi.

Vì dáng vẻ thả lỏng của Harry, khiến năm năm và năm bảy không còn căng chặt người mỗi khi trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa.

Cùng lúc đó, người dường như hoàn toàn không lo cho cuộc thi cuối năm của năm năm và năm bảy, còn có cả Dumbledore.

Hai người này hiện tại phải nói là giáo sư thoải mái nhất Hogwarts, câu trả lời của họ cũng gần như giống hệt nhau.

"Chúng giờ quá căng thẳng, đến lúc thi sẽ không được tốt."

Nghe nói phương pháp thầy dạy năm năm và năm bảy cũng thay đổi chút ít, và khá giống với Harry. Harry biết, chỉ cười cười. Cậu được hiệu trưởng Dumbledore dạy dỗ, phương pháp mà cậu nghĩ được, Albus nghĩ ra, không phải là chuyện gì lạ.

Đương nhiên, cuộc thi năm năm và năm bảy cũng không ảnh hưởng gì đến các học trò khác, cùng lắm chỉ là hoàn cảnh của họ tốt hơn mà thôi, thư viện bây giờ đều là học trò năm năm năm bảy, phòng sinh hoạt chung cũng không ai nói ầm ĩ, ngay cả mặt cỏ bờ hồ Đen cũng không ai tới cười đùa.

Nơi Tom ngăn Harry lại trở thành phòng học, y luôn có những câu hỏi đa dạng phong phú mà không vượt qua phạm vi năm bảy, còn không hề để Harry ký tên sau khi hỏi xong như trước.

Harry không thể nào hiểu nổi, nhưng thấy Tom hiếu học như vậy, kỳ thật anh cũng vui mừng.

Tom cũng vừa lòng với hiện tại, nếu có thể tiếp tục đến khi y tốt nghiệp thì khỏi chê. Nhưng khổ nỗi Merlin không muốn y được thuận lợi, cứ làm ra những chuyện khiến y buồn bực

Nguyên nhân là một lớp độc dược của năm thứ năm Slytherin.

Vì bận bên Hiệp hội Độc dược, lại phải dạy học, nhất là năm thứ năm lại sắp phải thi, giáo sư Slughorn cũng bắt đầu stress. Vì tinh thần không tốt, nên ông chỉ để các học trò điều chế một ít độc dược, còn ông ngồi trên bục giảng, vì là độc dược cao cấp nên ông cũng không đi đi lại lại bên dưới như thường ngày. Sắp thi rồi, chúng cần tập trung suy nghĩ nên làm gì bước tiếp theo chứ không phải nghe ông bình luận đánh giá bên cạnh, đến cuộc thi không có giáo sư nào đi cảm thán cách làm rồi đề nghị cho bạn cả.

Học trò Slytherin có thể làm người ta yên lòng trên lĩnh vực độc dược, dù một số người cũng không có thiên phú, nhưng nếu thao tác dựa theo sách chỉ dẫn, Slughorn đã từng nói, vượt qua là không có vấn đề.

Nhưng mà quá khứ không có, hiện tại Slytherin lại có.

Khi Slughorn đang suy tư nhìn giáo án xem nên bổ sung cho đám học trò những gì trước khi thi, thì bên dưới ầm một tiếng, làm Slughorn suýt nữa nhảy dựng lên.

Có người nổ vạc! Slughorn gần như ngay lập tức cầm đũa phép đi xuống, một thần chú dọn sạch đám độc dược văng ra.

"Chuyện gì vậy... Roy..." Slughorn không ngờ, người đánh nổ vạc lại là đứa trẻ biểu hiện tốt nhất trong độc dược ngoài Tom, Roy Reginald.

Vì là vạc của mình nên khi nổ cậu bé bị ảnh hưởng trực tiếp nhất, nửa người bên trái gần như phủ đầy độc dược, quần áo ướt sũng, toát ra làn khói từ trong thân thể – độc dược chưa hoàn thành, tác dụng mạnh nhất. Nhưng tay cậu bé lại tóm chặt được tay một người khác, người kia chắc không nghĩ rằng Roy sẽ phản ứng nhanh như vậy, tay cậu ta còn chưa rụt về, vẫn giữ động tác ném đồ. Vừa nhìn đã biết, Roy bị nổ vạc là vì sao.

"Jo, trò lại làm chuyện này." Slughorn tức giận nhìn cậu.

Jo có vẻ xấu hổ, nhưng không khủng hoảng, cả Slytherin đều biết cậu ta không thích Roy, Roy là một phù thủy máu lai, mà còn do người cha Muggle đã sớm qua đời nuôi lớn, mà Jo thì xuất thân máu trong – dù gia tộc cậu ta cũng không có thế lực lớn gì.

Trong Slytherin thực lực là tất cả, Tom có thể lấy thân phận phù thủy Muggle ngồi ở vị trí thủ tịch, không chỉ là huyết thống lộ ra sau này, mà còn do y có thực lực đủ mạnh. Nhưng Roy lại khác, từ khi nhập học tới giờ, ngoài việc có thành tích tốt ở độc dược thì những lớp khác chỉ thường thường, thậm chí còn không đi rất nhiều lớp, nhiều giáo sư cũng không biết có học trò này.

Mà người có sự hiện hữu gần như bằng không ấy, lại biểu hiện chói sáng nhiều lần trên lớp độc dược, khiến cho Jo có thiên phú độc dược cực kỳ khó chịu, nhất là mỗi một lần, Slughorn nói cậu ta làm độc dược không tồi, nhưng vẫn phải cần học theo Roy, cậu ta càng ghét Roy hơn.

"Chỉ là đưa cho cậu ta dược liệu, không cẩn thận rơi vào vạc thôi ạ." Cậu ta giải thích không hề có thành ý.

Cậu ta cũng không phải Roy, ngoài độc dược thì không có sở trường gì, cậu ta có thành tích ưu tú trên lớp biến hình và thảo dược học, các lớp khác cũng không tồi, cậu ta tin mình có thể đạt được nhiều O hơn Roy trong cuộc thi O.W.L. Cậu ta biết giáo sư Slughorn thích học trò có năng lực, tuy giáo sư Slughorn coi trọng thiên phú độc dược của Roy, nhưng nếu chỉ xuất sắc ở một môn thôi, cũng không thể.

Quả nhiên như Jo nghĩ, Slughorn im lặng. Cậu ta mỉm cười khiêu khích Roy. Nhưng người kia coi như không thấy, vẫn nắm chặt tay cậu ta. Lúc này, nửa người trái của Roy đã chảy máu thấm ra ngoài. Slughorn mới vội vội vàng vàng đưa Roy tới bệnh thất.

Jo đứng tại chỗ, nhìn cái vạc nổ của Roy, lạnh lùng mỉm cười.

Thiên tài độc dược thì sao? Ngoài độc dược thì mày còn gì?

Bị độc dược cao cấp bán thành phẩm ăn mòn, không nghỉ ngơi một thời gian dài thì không lành được, kể cả giáo sư độc dược của họ là một bậc thầy độc dược đi chăng nữa. Cùng lắm cậu ta chỉ bị cấm túc một hai tháng, nhưng người ở bệnh thất – thậm chí có thể phải chuyển tới bệnh viện St Mungo – phải nghỉ ngơi hai ba tháng, đến lúc đó, cuộc thi O.W.L đã sớm qua rồi.

Một nhóc con do Muggle dạy dỗ, dám đấu với cậu ta sao? Slytherin xuất hiện một thủ tịch Riddle là đủ rồi, thủ tịch Riddle cũng không dễ bắt chước như vậy. Huống chi, dù thủ tịch Riddle xuất thân Muggle, nhưng trên người lại chảy dòng máu Slytherin vĩ đại, chỉ nói tới điều này đã còn tôn quý hơn bất kỳ quý tộc nào rồi. Đến lúc đó, vị thủ tịch này, có thể thay mặt mày một tên máu lai hay không còn chưa chắc chắn kìa.

Jo hoàn toàn không lo lắng vì tai nạn mình tạo ra, cậu ta đã giải thích rồi, mình chỉ muốn đưa nguyên liệu cho Roy thôi, không cẩn thận lỡ tay đánh rơi mất, cậu ta chỉ không cẩn thận, ai có thể trách cậu ta chứ? Cho nên cậu ta cực kỳ thoải mái tới lễ đường ăn trưa. Nhưng khi cậu ta vào lễ đường, lại nhận ra khác lạ.

Hầu hết mọi người, đều thương hại nhìn cậu ta.

Hửm? Gì vậy? Jo không hiểu đi tới cạnh các bạn thân của mình, nhìn họ. Nhưng mấy người đó không dám nói câu nào.

"Jo Mosars?" Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên ở đầu dãy bàn, cậu ta nghe thấy, không hiểu sao lại hơi run rẩy.

"Thủ tịch... Riddle." Cậu ta cứng ngắc quay đầu.

Ở dãy bàn, thủ tịch Riddle đang nhìn cậu ta, trong mắt như mang theo ít trào phúng khinh thường.

"Trừng phạt của cậu." Y lịch sự mỉm cười, nhưng không biết vì sao nụ cười này lại làm Jo cảm thấy nguy hiểm, "Chủ nhiệm Harry nói, học năm thứ năm rồi mà cậu còn không cầm chắc được dược liệu, vậy thì lớp độc dược và cuộc thi độc dược sau này, cậu không cần phải tham gia thì tốt hơn, để tránh... tiếp tục làm người khác bị thương."

Ầm...

Lễ đường gần như nổ tung.

Bữa trưa hôm nay, Riddle sắc mặt không tốt hỏi Jo ở đâu, họ chỉ biết có người xui xẻo, nên rất nhiều người đang quan sát xem Jo sẽ bị cấm túc thế nào. Nhưng không ngờ, lời của Riddle khiến mọi người hoảng sợ.

Chủ nhiệm... Harry? Slytherin thừa nhận vị chủ nhiệm này? Mà vị chủ nhiệm này vừa ra tay, đã xóa bỏ tư cách lên lớp độc dược của Jo?

Học sinh Slytherin càng ngạc nhiên hơn, giáo sư Harry bình thường đều là người ôn hòa, sao giờ lại...

Tom nhìn Jo mặt trắng bệch, lạnh lùng nở nụ cười. Đương nhiên đây không phải nguyên lời của Harry, Harry chỉ nói cấm Jo đi học độc dược, để tránh cậu ta "không cẩn thận", còn cuộc thi O.W.L hả? Để Jo tự lo đi. Chẳng qua Tom chỉ sửa chút ít mà thôi.

Tom còn nhớ rõ Harry đã tức giận thế nào khi nhìn thấy vết thương của Roy ở bệnh thất, đó là lần đầu tiên y thấy Harry không hề che dấu nỗi tức giận, dù khi y và Harry có mâu thuẫn cũng chưa từng như vậy. Điều này khiến Tom càng ghét Jo.

Jo không ngờ rằng, Slytherin bây giờ, không phải do Slughorn đang quản lý.
Harry đang ở bệnh thất chăm sóc cho Roy.

Roy là một đứa bé kiên cường, ngay lúc bị độc dược ăn mòn cậu đã đau không chịu nổi nhưng vẫn quật cường tóm tay Jo, làm cái tay gây sự kia giữ động tác nguyên bản, người sáng suốt đều có thể thấy được, Jo cố ý. Sau khi Slughorn đưa cậu đi ra, cậu mới hôn mê vì đau.

Còn Slughorn... Harry cảm thấy tuy cậu hiểu được hết nhưng cậu vẫn biết đại khái tính cách ông ta, ông thích học trò xuất sắc, rất nhiều lúc, ông sẽ dựa vào biểu hiện ở trường mà phán đoán thành tựu về sau.

Jo sinh ra trong gia đình phù thủy, thành tích lại tốt, tuy độc dược ở dưới Roy nhưng còn có môn khác, nếu không phải thế lực gia tộc không đủ, thì rất có thể cậu ta sẽ trở thành thủ tịch năm thứ năm. Slughorn nhìn ra được tương lai của Jo, có thực lực, có gia đình ủng hộ, ngày sau Jo không thể nào nghèo túng được.

Còn Roy? Đúng là Roy có thiên phú ở độc dược không thể bàn cãi, Tom có thành tích độc dược xuất sắc là do y chăm đọc sách giáo khoa, tự mình cố gắng, còn Roy thì lại tự mình nghiên cứu cách thức điều chế rồi phát triển. Sau này, Roy chắc chắn có thể tỏa sáng trên lĩnh vực độc dược. Nhưng chỉ thế thôi, thì chưa đủ.

Roy không xuất sắc ở các lĩnh vực khác, theo Slughorn suy đoán, về sau Roy chỉ có thể phát triển ở độc dược, nhưng bản thân ông đã là bậc thầy độc dược, đã có địa vị ở Hiệp hội Độc dược, sau này Roy tốt nghiệp, dù coi trọng cậu mới tốt nghiệp, Hiệp hội Độc dược đưa ra lời mời đi nữa thì cũng không có nhiều lợi ích cho Slughorn, cùng lắm chỉ mang cái danh "giáo sư độc dược của thiên tài Roy" mà thôi. Nhưng Jo lại khác, tương lai Jo không chắc sẽ phát triển bên độc dược, Jo có rất nhiều con đường.

Slughorn thích học trò như vậy. Nên sau khi Jo nói ra "không cầm chắc dược liệu" ông mới có thể lấy lý do đưa Roy tới bệnh thất mà không vạch trần chuyện này.

Harry không có cảm tình gì với người này, không chỉ là do đánh giá lần đầu tiên theo Dumbledore đi mời ông một lần nữa trở lại Hogwarts dạy học, cũng là vì thích Tom mà lộ ra chuyện liên quan tới Trường Sinh Linh Giá.

Mà hiện tại, Harry cảm thấy anh hoàn toàn không thể thích được vị giáo sư này. Dù trước kia ông cũng từng dạy mình một khoảng thời gian, nhưng sau chuyện này, Harry thật sự thất vọng về ông. Dường như ông chỉ muốn qua loa cho xong, nếu Slughorn có thể thuyết phục được Roy, thì chắc Jo cũng chỉ bị cấm túc một hai ngày cho có.

Nghĩ lại lúc trước trên lớp độc dược anh và Draco hãm hại nhau, bị Snape tóm sống, dù gì Draco còn bị Snape cực bất công cấm túc kìa. Slughorn không phải bất công, chỉ là ông không muốn gây hấn với người có tiền đồ, dù là nhà nào đi nữa.

Nhưng Slughorn mặc kệ, không có nghĩa là Harry sẽ bỏ qua. Nếu bây giờ anh đang quản lý nhà này, vậy trong nhà sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Lúc nghe Roy bị thương Harry chỉ ngạc nhiên, khi hiểu rõ thì tức giận. Mà Harry đang tức giận, sẽ làm ra một số chuyện không lý trí cho lắm, mà khi đó thì không ai cản nổi. Vì thế, anh giành trước Slughorn trừng phạt Jo. Tuy anh biết anh vẫn còn xa lạ với bọn nhỏ Slytherin, nhưng dù lạ thế nào thì chủ nhiệm hiện tại vẫn là anh.

Anh nhìn Tom ngạc nhiên nghe mình nói, cuối cùng mới gật đầu rời đi.

Lúc này bệnh thất chỉ còn anh và Roy đang hôn mê. Ron được chẩn đoán là bị độc dược bán thành phẩm ăn mòn sâu trên da, mà còn có độc tính ăn mòn cơ thể. Cậu bé cần nằm mấy tháng. Nếu cần thiết thậm chí còn cần tới bệnh viện St Mungo.

Harry nhìn Roy hôn mê, khe khẽ thở dài. Anh biết Roy xảy ra chuyện quá bất ngờ, trước khi Roy gặp sự cố, dường như anh không biết Roy. Roy khiêm tốn, ngoài lớp độc dược hầu như không biểu hiện ở lớp khác, kiểu nửa vời này sẽ không làm giáo sư chú ý cũng không khiến họ lo lắng.

Nói thật Harry không quan hệ tốt lắm với học trò Slytherin, dù anh tạm thời là chủ nhiệm, nhưng vì học trò Slytherin không thừa nhận nên quan hệ giữa hai bên chỉ giới hạn giữa giáo sư và học sinh. Nếu là bình thường có lẽ Harry sẽ không làm chuyện đắc tội một gia đình máu trong. Nhưng...

"Harry." Ron đi tới, "Trưa cậu chưa ăn gì, có muốn ăn gì không?"

"Mình không đói, Ron." Harry lắc đầu, "Cũng ăn không vô."

"Harry à..." Ron ngồi cạnh Harry, người khác không hiểu tại sao Harry lại ra mặt vì một học trò không nổi bật gì, nhưng trong đó chỉ có Ron mới biết.

"Cậu cảm thấy mình quá đáng à, Ron?"

Ron vỗ vai Harry, "Cậu thế nào mình còn không biết sao, bạn à, tuy trừng phạt kia có vẻ hơi nặng, nhưng cũng hợp lý, ít nhất, với lý do cậu nhóc đó nói thì đúng là hợp lý."

"Mình không nên như vậy," Harry nhìn đứa nhỏ còn đang nằm trên giường, "Nhưng... cậu không thấy thật sự là quá giống sao?"

"Nếu cậu nhóc lại có một gương mặt y chang ông ta, mình sẽ nghi ngờ cậu nhóc là tổ tiên lão dơi già ấy chứ." Ron nói.

Anh biết nguyên nhân Harry tức giận. Quá giống, Roy và Snape, thật sự quá giống.

Không phải là gương mặt, họ hoàn toàn có vẻ ngoài khác nhau, tuy đều có mùi vị độc dược, nhưng rõ ràng Roy khỏe mạnh hơn Snape nhiều, ít nhất trong ấn tượng của Ron, lão dơi già đều mang vẻ mặt vàng như nến, lạnh lùng, như Thần Chết vậy.

Sau rồi, nghe Harry kể những chuyện về Snape, Ron mới biết được, Snape không có điều kiện chăm sóc mình, ông đã sớm sống không bằng chết, một lòng muốn chuộc tội, còn có lòng chăm sóc bản thân sao?

Phần Roy và Snape giống nhau không phải là vẻ bề ngoài, mà là thiên phú độc dược, và cách đối xử làm người, và cả tính cách và quá khứ của họ nữa.

Ron chỉ biết là sau khi trưởng thành làm giáo sư ở Hogwarts lão dơi già bất công đến mức làm Ron nguyền rủa, nhưng Harry lại biết Snape đã từng bị đối xử không công bằng thế nào thời còn học sinh.

Mà lúc này, tình huống của Roy thật sự là quá giống Snape.

Harry sẽ ra mặt vì Snape, Ron cũng không lạ. Tuy khi ở trường Harry đã từng oán hận Snape, hận ông bất công, hận ông luôn gây rắc rối cho mình, hận ông rất nhiều rất nhiều, ngoài Draco, thì người Harry hận nhất chính là Snape. Không ai có thể chịu đựng kẻ khác khiêu khích ác ý, Kẻ Được Chọn cũng không ngoại lệ.

Cho đến khi biết tất cả sự thật.

"Tên khốn kia trả nợ xong cho mẹ, lại làm mình nợ ổng, ổng lại không có người nối dõi để mình hoàn trả, Hermione, cậu nói xem, ổng có phải một tên khốn không?" Ron nhớ rõ, sau chiến tranh, sau khi Harry cố gắng giành huân chương Merlin cho Snape, mắt cậu ấy còn lóe ra nước mắt, hỏi Hermione đang im lặng, "Ổng thật đáng ghét, dù ổng cứu mình, cũng không thể gạt đi sự thật này."

Nợ một tên khốn, thật sự khổ sở, không phải sao?

"Mình không muốn Roy lại trở thành một Snape thứ hai." Harry nhìn Roy trên giường, nói với bạn mình, "Khi gặp chuyện còn niên thiếu sẽ ảnh hưởng đến tính cách sau này, mình lo thằng bé sẽ trở thành một Snape thứ hai." Có một tên khốn Snape gây họa Hogwarts là đủ rồi, không cần kẻ thứ hai gây chuyện cho giới phù thủy nữa.

"Cậu muốn giúp cậu ta?"

"Mình không biết, nhưng mà..." Nhưng mà, chỉ cần mình ở đây một ngày, thì không một ai có thể làm hại đứa bé này.

Dường như nhận rõ quyết tâm của Harry, Ron không biết làm thế nào vỗ vỗ vai Harry, "Bạn à, cậu biết mình luôn ủng hộ cậu." Cậu biết, rồi mình sẽ đứng phía sau ủng hộ cậu.

"Ron, kết quả chẩn đoán của Roy không tốt," Harry mỉm cười vì được bạn ủng hộ, nhưng lập tức lại nặng nề, "Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc Roy sẽ phải cần nằm mấy tháng ở trên giường mất."

"Độc dược cao cấp bán thành phẩm sao lại tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy?" Tuy hiểu biết về độc dược chỉ giúp anh thành công vượt qua cuộc thi O.W.L năm thứ năm, nhưng Ron vẫn biết, những độc dược trọng điểm năm thứ năm chưa hoàn thành sẽ không tạo ra hậu quả lớn thế này.

"Kể cả ở niên đại này bên chúng ta, trên lĩnh vực độc dược, chắc còn chưa hoàn thiện bằng lúc chúng ta đến trường, khi ấy, rất nhiều độc dược cũng đã được thay đổi rồi." Mà, một phần lớn, còn nhờ Snape đó chứ.

"Vậy cậu muốn làm sao? Nếu cứ tiếp tục, thì cậu ta sẽ không kịp thi." Dù có thiên phú, không đuổi kịp cuộc thi sẽ không thể tham gia ban nâng cao năm thứ sáu, cũng không thể tham gia cuộc thi tốt nghiệp năm thứ bảy, đến lúc đó, dù Hiệp hội Độc dược muốn mời cũng cần phải cố gắng rất nhiều.

Hành động này của Jo thật hiểm. Dường như cậu ta nghĩ, chỉ cần một hai tháng cấm túc là hủy diệt được Roy khi còn sống.

"Mình nhớ một cách thức, Hermione đã từng làm cho Neville, cậu còn nhớ lần trước khi Neville bị độc dược làm bị thương không?"

"Hình như sau đó Hermione làm độc dược gì mới để Neville tỉnh lại trước."

"Mình nhớ cách điều chế, cậu có rảnh đi giúp mình kiếm dược liệu, lấy nhiều thêm mấy phần."

"Harry, cậu phải làm độc dược?" Ron ngạc nhiên nhìn anh.

Năm thứ sáu Harry nhờ vào sách của Hoàng Tử Lai mới tỏa sáng trên lớp độc dược của Slughorn, nhưng giờ, không có sách hướng dẫn, chỉ dựa vào ký ức, thật sự không sao chứ?

Thật sự... sẽ không nổ hầm chứ?

"Không được cũng phải được, cậu cứ lấy nhiều thêm mấy phần, thất bại lại tiếp tục." Harry khẽ cắn môi nói, Roy không thể bị hủy như vậy, thằng bé còn có một con đường rất dài.
Lớp độc dược xảy ra sự cố là thường tình, hôm nay người này nổ vạc ngày mai kẻ kia vào bệnh thất, chuyện này quá bình thường. Nhưng chuyện bình thường lúc này đây, đưa người bị hại vào bệnh thất còn chưa được, người nọ còn phải nằm một thời gian ở bệnh thất, thậm chí có thể bỏ qua cuộc thi O.W.L, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Quan trọng nhất là, người hại bị tóm ngay tại đương trường, lại bao biện lý do, sau đó rõ ràng được giáo sư độc dược bảo vệ.

Nhưng chỉ vậy, còn không đủ để chuyện này tạo cơn sốt. Ngay lập tức cách xử lý của chủ nhiệm Slytherin còn làm người ta giật mình hơn. Rõ ràng là không thèm nể mặt, ngay cả mặt mũi giáo sư Slughorn cũng không quan tâm.

Toàn trường đều biết vị chủ nhiệm Slytherin trong một năm thay thế giáo sư Slughorn quản lý này thật sự cũng không có quan hệ thân thiết với nhà Slytherin. Vị giáo sư mới tới này tính tình quá ôn hòa, không phù hợp với tính cách giảo hoạt của nhóm Slytherin, Slytherin gọi anh là giáo sư, nhưng rõ ràng không coi anh là chủ nhiệm.

Cho đến khi chuyện này xảy ra, cho đến khi Jo kháng nghị trên lễ đường vì sao giáo sư Slughorn còn im lặng mà giáo sư Harry lại trừng phạt cậu ta, cho đến khi trợ giảng Ron nhẹ nhàng bâng quơ trả lời một câu, "Trò phải biết, trong năm nay, Slytherin là do Harry quản lý."

Rõ ràng, vì nửa năm qua Slytherin không coi Harry trở thành chủ nhiệm làm cho vài người đã quên mất. Jo ỷ vào gia thế và tiền đồ bản thân, kết luận Slughorn sẽ không làm gì cậu ta, hai ba tháng, thậm chí cấm túc cho cả năm sau thì còn không đáng kể bằng việc hủy diệt Roy.

Nhưng cậu ta không ngờ, hoặc là nói, mọi người – kể cả Tom – cũng không ngờ, Harry lại lên tiếng một cách thẳng thừng, trước khi Slughorn trừng phạt Jo, giành trước lấy. Chủ nhiệm trừng phạt, sẽ luôn cao hơn giáo sư. Trừ khi cậu ta có thể xin hiệu trưởng.

Mà trên thực tế, khi chuyện này bị Jo thêm mắm thêm muối viết thư thông báo cho gia đình, gia đình cậu ta đi tìm hiệu trưởng thật.

Cha Jo – Matt Mosars nổi giận đùng đùng chạy tới. Đầu tiên ông tìm hiệu trưởng, với ông thì chỉ cần giải quyết được với hiệu trưởng thì cái tên giáo sư không biết nhìn xa kia sẽ không có quyền lên tiếng nữa. Ai mà biết được lão hiệu trưởng lại nhìn ông ta một cách đứng đắn, "Đây là quyết định của giáo sư Evans, bây giờ thầy ấy là chủ nhiệm Slytherin, thầy ấy có quyền xử lý mâu thuẫn trong nhà."

"Đừng nói có lệ với tôi, cậu ta là chủ nhiệm, nhưng ông mới là hiệu trưởng." Matt Mosars đập mạnh lên bàn làm việc của Dippet, chồng hồ sơ trên đó run lên.

"Xin lỗi ngài Mosars, khi chủ nhiệm quyết định hợp lý, hiệu trưởng không thể can thiệp vào, chuyện này đúng là do lỗi của trò Mosars, trò ấy khiến một trò khác có thể bỏ lỡ cuộc thi O.W.L, ngài cũng biết cuộc thi này quan trọng thế nào mà đúng không?" Dippet yên lặng nhìn Matt Mosars.

"Đó chẳng qua chỉ là một máu lai, một máu lai mà thôi." Mosars phẫn nộ quát.

"Tôi cũng chỉ là một máu lai." Dippet bình tĩnh nói.

Mặt Mosars dần đỏ lên, nhất thời ông không có biện pháp với vị hiệu trưởng không ăn mềm không ăn cứng này.

"Tên giáo sư chết tiệt kia ở đâu, tự tôi đi tìm cậu ta." Nếu hiệu trưởng không nể mặt, chẳng lẽ ông không biết đi tìm giáo sư sao! Đó chẳng qua chỉ là một giáo sư thôi.

"Lúc này chắc thầy ấy đang ở bệnh thất chăm sóc Roy đáng thương rồi." Dippet nói.

Mosars kéo con trai mình đi tới bệnh thất.

"Hiệu trưởng, cứ thế để ngài Mosars đi tìm Harry sao?" Dumbledore vẫn im lặng một bên lên tiếng hỏi.

"Ngày hôm qua Harry đã nói với tôi, nếu ngài Mosars tới tìm người tính sổ thì cứ để ông ta đi tìm thầy ấy là được." Dippet khẽ cười nói, "Harry luôn có cách giải quyết của riêng mình, nếu không thầy ấy cũng không chắc chắn đến thế."

"Đúng vậy, ai cũng không ngờ Harry sẽ lướt qua giáo sư Slughorn, trực tiếp trừng phạt Jo." Dumbledore lắc đầu, Harry đứa bé này sẽ luôn làm chuyện khác thường.

"Thầy ấy là một trợ lực tốt của thầy." Dippet nhìn Dumbledore, "Albus, dù thầy không thừa nhận, nhưng quả thật Harry hiểu thầy rất nhiều."

Dumbledore chỉnh trang, lập tức mỉm cười ấm áp, "Đúng vậy, đó là một đứa trẻ ngoan."

Bên kia, khi Matt đá văng cửa bệnh thất, Tom còn đang nghĩ cách khuyên Harry ăn vài thứ.

"Thầy không thể không ăn uống, thế này con sẽ cho rằng thật ra người bị ốm mới là thầy." Càng ở cạnh Harry, Tom càng cảm thấy mình không thể coi Harry là một vị giáo sư được. Người này thật đúng là một đứa trẻ to xác thích giận dỗi!

"Thầy có ăn mà, thật đó." Harry bất đắc dĩ nhìn Tom.

"Thầy ăn đồ ăn vặt thì có." Tom mặc gân xanh nổi lên, muốn đè nén tức giận, "Thầy ăn một đống lớn đồ ăn vặt."

"Đồ ăn vặt rất ngon mà." Harry chớp chớp mắt nói.

"Thầy ăn ít cơm đi." Hôm nay y không thấy trợ giảng Ron, đoán trợ giảng không có ở đây nên mang theo cơm trưa đến nhìn, quả nhiên vừa vào cửa y đã thấy Harry ngồi cạnh giường Roy vừa nhìn sách vừa ăn đồ ăn vặt.

Vì thế xuất hiện tình huống này sau khi Matt vào cửa.

"Thầy ăn ít cơm đi." Tom không hề chần chừ kéo toàn bộ đồ ăn vặt bên cạnh Harry, đẩy bàn ăn về phía Harry. Càng hiểu Harry, Tom càng rõ đùa giỡn thích hợp cũng không khiến Harry tức giận, trên thực tế, tới nay Harry vẫn rất ôn hòa. Ngoài Ron thì không ai biết tại sao Harry lại tức giận vì Jo làm hại Roy như vậy cả.

Harry nhìn bàn ăn Tom đẩy tới, bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn cầm lấy.

Tom cúi đầu xuống dấu đi nụ cười khẽ thản nhiên. Nhưng, khi Harry vừa cầm lấy bàn ăn, Matt liền đá văng cửa. Nụ cười vốn nhẹ nhàng của Tom lập tức lạnh lùng.

"Harry Evans!" Đương nhiên, trước đó ông cũng không biết tên Harry, đây là do trong lúc đi hỏi Jo.

Tom đứng lên.

Bà Narse nghe thấy tiếng ồn đi ra từ nơi khác, nhìn Matt hùng hổ đi vào, vừa định nhắc ông ta chú ý tới nơi này một chút nhưng không nghĩ Harry lại ra tay trước.

Một thần chú hiện lên, Matt đang hùng hổ bỗng nhiên bị câm, thậm chí Harry còn không thèm giơ đũa phép. Khí thế bị người ta đè lại, Mosars gần như muốn đánh nhau.

"Hiện tại tôi biết vì sao đến tận năm thứ năm mà Jo còn không cầm chắc dược liệu rồi, hóa ra vì có một người cha như ông."

Tom ngạc nhiên nhìn Harry. Đây là lần đầu tiên y thấy Harry dùng giọng điệu trào phúng nói chuyện thế này.

Dù trước mặt Slughorn Jo không mảy may run rẩy, lúc này cũng không khỏi đỏ mặt.

"Thưa ngài, dù ngài tới đây làm gì, xin hãy chú ý, nơi này là bệnh thất, không phải là nhà của ngài, nơi này không phải nơi ồn ào." Harry lạnh lùng nhìn Mosars, "Nếu ngài có chuyện gì, tôi hy vọng ngài có thể đổi nơi nói chuyện."

Tom chớp mắt nhìn Harry, y cảm thấy Harry lạnh lùng đối xử với tên ngu ngốc trước mặt thật khiến người ta vui vẻ. Nếu Harry cũng có thể đối xử với người khác thế này, có lẽ y càng vui hơn.

"Tom, chúng ta tới hầm đi." Harry nghiêng đầu nói với Tom, Tom là thủ tịch nhà Slytherin, tham dự thảo luận cũng không có gì không ổn, "Bà Narse, phiền bà chú ý tới Roy."

Bà Narse gật đầu, "Harry, thầy cũng nên đi ăn chút gì đó, nói thật, tôi vẫn cực kỳ không đồng ý mỗi khi thầy bận lại ăn đồ ăn vặt, thầy là giáo sư, sao còn phải để Tom là học trò quan tâm thầy chứ!"

"Tôi biết rồi tôi biết rồi." Đối với bà chủ bệnh thất, Harry vẫn kính sợ.

Khi còn là học sinh anh không ít lần bị bà Pomirey quản cái này cái kia, nếu anh gặp sự cố, gặp xui xẻo không phải anh, mà là chủ nhiệm của anh hoặc hiệu trưởng đôi khi ngay cả tên khốn nào đó cũng bị bà Pomfrey phun lửa. Tính cách bà Narse cũng không khác bà Pomfrey nhiều lắm, Harry tìm được hình bóng bà Pomfrey qua bà, vì thế, Harry vẫn rất kính sợ bà.

Cho đến khi bà Narse lải nhải xong, Tom cầm lấy bàn ăn, ý bảo Harry đi trước. Harry và Matt Mosars lướt qua, mà Tom, lại lạnh băng nhìn Jo, trong đôi mắt đen huyền ấy thoáng hiện sắc đỏ, tia sáng chợt lóe khiến Jo muốn chạy trối chết.

Thủ tịch thật là khủng khiếp, quá khủng khiếp...

Matt lại không thấy được mắt Tom, Tom chỉ liếc Jo một cái rồi đi theo Harry ra bệnh thất, tay cầm chắc bàn ăn.

Jo lại không có can đảm cất bước. Cậu ta bỗng nhiên cảm thấy, nếu cứ thế tới hầm, có phải cậu ta sẽ xong đời hay không?

Nhưng Matt Mosars lại không để cậu ta nghĩ thêm nhiều, ông ta dùng hết sức cũng không gỡ được thần chú khóa lưỡi, không phải ông không biết, mà là ông không hiểu nhiều về thần chú không tiếng động, cộng thêm pháp lực Harry quá mạnh, nên nhất thời ông không thể cởi bỏ được.

Tức giận kéo con trai mình đuổi theo, vốn muốn ngăn Harry lại giữa đường, nhưng ngoài dự đoán, dù ông có kéo Jo chạy theo Harry thì cũng không cản Harry lại được.

Dần dần đi tới bên Slytherin, khi tới gần hầm, Jo muốn chạy trốn, nhưng Mosars đang tức giận lại vẫn kéo cậu vào trong căn hầm Harry đang rộng mở.
Ron còn chưa trở về, trong hầm có vẻ hơi lạnh lùng, bình thường chỉ cần Ron và Harry ở hầm, mỗi lần Tom đến đây đều cảm thấy rất náo nhiệt. Tom đi theo Harry tiến vào, rồi đặt bàn ăn lên trên bàn của Harry. Căn hầm trang trí vô cùng đơn giản, Tom nhớ rõ từng chi tiết nơi đây.

"Thầy chắc chắn thầy không cần ăn trước gì đó chứ?" Tom hỏi Harry.

Harry lắc đầu với y, liếc người nào đó đang tức giận phía sau.

Tom không hề gì nhún vai, ném một thần chú giữ ấm với bàn ăn. Lúc này Harry mới cở bỏ thần chú cho Matt.

"Mày thằng nhóc con vô lễ." Vừa được cởi bỏ, Matt lập tức mắng mỏ.

"Xin lỗi tôi nói thẳng, ngài Mosars, hiện tại ngài cũng không thấy có lễ phép cho lắm." Harry lạnh lùng nhìn Matt Mosars, anh tự nhiên ngồi trên salon, có vẻ hơi lười biếng, ngược lại Tom ngồi thẳng tắp bên cạnh, lịch sự mà cao quý. Tuy vậy tổ hợp này lại không hề quái dị, giống như giữa họ được tạo thành tự nhiên như thế.

Jo cực kỳ ngạc nhiên nhìn hành động thủ tịch nhà mình, rõ ràng là đang cảnh cáo, cảnh cáo mình, y không ở trung lập, mà là ở bên chủ nhiệm. Jo im lặng, không dám mở miệng. Vị chủ nhiệm mới này năm sau đã bị thay rồi, lúc này đắc tội thì không sao, hầu như mọi người đều biết vị giáo sư này rất hiền hòa. Cậu ta không biết vì sao giáo sư này lại đứng bên người nọ, nhưng cậu ta cho rằng, qua một thời gian nữa, giáo sư hết giận, thì chuyện này cũng được cho qua thôi.

Nhưng chủ tịch thì khác, thủ tịch còn một năm nữa mới tốt nghiệp, đắc tội thủ tịch, thời gian hai năm còn lại cậu ta sẽ không tốt đẹp gì. Nhưng mà cậu lại không thể cứ thế kéo cha mình rời đi, cậu không thể bị cấm lên lớp được, dù cậu không muốn thừa nhận nhưng sự thật là vậy, cậu không có thiên phú như đám Ravenclaw, không lên lớp cũng không ảnh hưởng tới thành tích độc dược.

Độc dược gần như là môn cần thiết cho phần lớn nghề nghiệp hiện nay, dù không coi trọng, trong cuộc thi năm bảy, rất nhiều nghề nghiệp đều cần độc dược được ít nhất là A, chứ đừng nói cậu không chỉ muốn làm một nghề. Tiếp xúc thêm một nghề, sẽ giúp cậu có thêm mấy chi nhánh cho gia tộc. Cậu không thể bị cấm đi lên lớp độc dược được, tuyệt đối không.

"Mày..." Matt nhìn Harry, dường như là hận không thể bóp chết Harry vậy, "Làm sao mày dám nói với tao như vậy, mày có biết..."

"Trừ khi ông là bộ trưởng Bộ Pháp thuật, nếu không dù có địa vị cao thế nào đi nữa cũng không thể can thiệp vào quyết định của tôi." Harry khoanh tay nhìn ông ta, "Ngài Matt, giờ ngài đang lấy thân phận nào nói chuyện với tôi đây? Nhân viên Bộ Pháp thuật? Nếu ngày mai "Nhật báo Tiên tri" đưa tin một học trò ỷ vào cha mình là nhân viên Bộ Pháp thuật mà làm hại bạn học của mình, ngài nói xem, dư luận sẽ nghiêng về bên nào?"

"Jo chỉ là không cẩn thận thôi!"

"Giáo sư Slughorn nói, Jo là học trò có thành tích độc dược giỏi nhất năm thứ năm ngoài Roy, thậm chí cộng thêm thành tích những môn khác thì thành tựu tương lai có thể sẽ còn cao hơn cả Roy."

"Cậu đã biết, vì sao còn làm vậy, cậu có phải ghét con trai tôi đúng không!" Jo là niềm hãnh diện của cả nhà ông, gia tộc ông ngày sau có thể vươn lên đứng giữa gia tộc máu trong hay không còn phải dựa vào thành tựu sau này của Jo, nếu Jo bị cấm học độc dược, vậy thì một nửa nghề nghiệp đã đóng cửa lại với Jo rồi. Làm sao ông có thể không phẫn nộ cho được!

"Jo là năm thứ năm, thậm chí còn là một học trò có thành tích độc dược xuất sắc nhất Hogwarts ngoài Tom và Roy, năm thứ năm mà còn cầm không chắc dược liệu, thậm chí còn rơi vào vạc của bạn học khác, không cẩn thận như thế, tại sao tôi có thể không cho ngừng chứ?" Harry cười nhạo một tiếng, "Tôi còn sợ rằng, một ngày nào đó giáo sư Slughorn sẽ than trên bàn cơm, nói lớp độc dược năm thứ năm của thầy ấy gần như một nửa đều nổ vạc, cũng vì người hợp tác "không cẩn thận" kia kìa. Nghĩ lại đi thưa ngài, con ngài xuất sắc độc dược như vậy mà cũng sai lầm, nếu ngày nào đó bạn học của trò ấy bị ảnh hưởng, cũng làm sai thế này thì sao? Cuộc thi O.W.L rất quan trọng, Roy một mình không thể tham gia thì thôi, nếu có thêm vài đứa không thể tham gia chỉ vì sự cố thì ngài muốn giáo sư chúng tôi chịu trách nhiệm với ai đây?"

Mặt Matt lập tức biến xám. Jo càng đỏ mặt hơn. Lúc ấy chẳng qua vì có thể lấy cớ, mà cậu biết chỉ cần có lý do hợp lý thì giáo sư Slughorn sẽ không nói gì. Nhưng không ngờ, cái lý do vốn để bao biện này lại trở thành lý do chủ nhiệm phạt cậu.

"Nói thật," Giọng Tom nhẹ nhàng vang lên. "Tôi thật sự nghi ngờ, có phải khi còn năm nhất Jo bị phân sai nhà hay không nữa," y nhìn hai cha con, cười khẽ, "Dù là Gryffindor không hứng thú gì với độc dược, thậm chí có một vài người còn muốn từ bỏ độc dược cũng không có sai lầm như trò Mosars. Ngoài vài Ravenclaw luôn muốn bỏ thêm một số thứ vào vạc làm vạc luôn xảy ra sự thay đổi bất ngờ thì tôi cũng không biết trong năm thứ năm có người nào có thể bị nổ vạc vì sai lầm này, huống chi còn là Slytherin nổi tiếng vì cẩn thận nữa chứ."

"Mày là ai, người lớn đang nói chuyện trẻ ranh như mày chen cái gì." Đang tức giận không biết xả đi đâu Matt nghe Tom nói xong cũng không để ý rốt cuộc Tom đang nói gì, lập tức nổ súng về phía y.

"Tôi là ai?" Dường như Tom cũng hơi nghi hoặc, y nghiêng đầu, "Có lẽ con của ngài sẽ nói cho ngài đáp án câu hỏi này chăng."

"Ba à..." Jo đỏ mặt kéo áo Matt, "Đó là..."

"Đây là thủ tịch nhà Slytherin," Không đợi Jo nói gì, Harry đã mở miệng, "Đã từng học ở Slytherin thì ngài nên biết, tên gọi thủ tịch nhà có ý nghĩa là gì."

"Cậu..." Học trò kia nghe nói là người thừa kế Slytherin thì phải?

Tom ngồi yên trên salon, cười như không cười nhìn Matt.

"Thủ tịch nhà liên hợp với chủ nhiệm!" Dường như Matt nhận định chuyện này, "Mấy người muốn đối phó con tôi?"

Tom bất đắc dĩ lắc đầu. Người kia rõ ràng đã bị tức giận xông não, bắt đầu giận chó đánh mèo vô cớ rồi.

"Ngược lại tôi rất muốn hỏi ngài một chút, vì sao tôi lại phải ra tay với con ngài?" Tom khinh thường cười, dường như cảm thấy Matt chỉ trích là đang khinh thường y vậy, "Slytherin chưa bao giờ ra tay với kẻ nhỏ bé, đó không phải là sở trường của chúng tôi."

"Mày nói ai nhỏ bé?"

"Muốn dẫm lên người khác để xúc tiến thành công của mình, tôi luôn cho rằng chỉ có kẻ nhỏ bé mới làm ra chuyện này?" Tom như nghĩ tới điều gì, khẽ cười nói, "Có đôi khi, lấy cớ là tốt, nhưng, vọng tưởng lấy cớ này coi là thật, sẽ làm tôi thật sự nghi ngờ cậu làm sao vào được Slytherin đấy."

Slytherin không thiếu một số người lợi dụng quy tắc, họ luôn biết cách chui lỗ hổng, khiến rất nhiều người khác không biết làm gì, nhưng cũng không có nghĩa là Jo có thể coi người khác là kẻ ngu. Cậu ta nên trải nghiệm cái cảm giác kẻ thông minh bị thông minh hại mới được.

"Tôi..." Jo cúi đầu, không biết nên nói gì.

"Tôi biết cậu có chút mâu thuẫn nhỏ với Roy," Tom đặt hai tay dưới cằm, đầy hứng thú nhìn sắc mặt hai cha con, đối với Matt mà nói, điều không thể chịu đựng nhất chính là dạy dỗ con trai mình ngay trước mặt mình – kể cả mình cũng bị dạy dỗ, "Slytherin không phải là một nhà bác ái, dù Gryffindor nổi tiếng nhiệt tình đi nữa cũng không đoàn kết."

Tom vừa nói vừa lén đánh giá vẻ mặt Harry, hiện tại gần như có thể nói là y dạy dỗ Jo làm sao đối phó với Roy ngay trước mặt Harry rồi, y rất muốn biết, với mức độ Harry bảo vệ Roy, rốt cuộc sẽ như thế nào.

"Mỗi một nhà đều có mâu thuẫn, mỗi ngày đều xảy ra một số chuyện khiến người ta phải bật cười, nhưng cậu phải biết, hành động của cậu làm tôi nghi ngờ có phải năm đó Mũ Phân Loại bị trục trặc hay không." Jo cho rằng Tom đang khinh thường nhìn cậu, trên thực tế thì Tom vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Harry. Nhưng khiến Tom ngạc nhiên là, dù y nói gì thì Harry vẫn lạnh lùng, không ngăn y nói.

"Cậu làm những chuyện này, không ai thấy thì thôi, nhưng đáng tiếc là có người nhìn thấy, lại còn bị người bị hại tóm lấy ngay tại đương trường, Jo, tự cậu đuối lý lại còn mời gia đình tìm đến, Roy giờ đang hôn mê ở bệnh thất, cậu thật sự muốn cho mọi người biết cậu ỷ lại vào gia tộc sao."

Ỷ vào gia tộc không phải là chuyện lớn, như là Abraxas có thể có địa vị hiện giờ trong Slytherin một phần là do gia tộc cậu ấy, nhưng mọi người biết trong lòng là được rồi, không cần phải tuyên dương như Jo đâu.

"Tôi... Tôi..."

Người này có thể lên làm thủ tịch Slytherin không phải là may mắn, như giờ chẳng hạn, căn bản là đang dạy mình lợi dụng sơ hở thế nào, nhưng mà, ngay trước mặt chủ nhiệm thật sự không sao chứ?

"Nếu Roy có thể tỉnh lại trước khi thi thì tôi có thể không so đo gì cả, nếu Roy không tỉnh, vậy tôi sẽ không thay đổi lệnh trừng phạt." Harry cũng không so đo Tom "dạy dỗ" Jo trước mặt mình, mà là nói rõ quyết định của bản thân, nhìn sắc mặt khó coi của Jo, Harry chợt nở nụ cười.

"Thật đáng tiếc, trò không ngờ có người sẽ ra mặt cho Roy đúng không?" Đây là một loại khiêu khích, nói rõ cho Jo rằng, dù cậu ta có gia đình ủng hộ, nhưng tiếc nuối làm sao, anh lại ra mặt cho Roy.

Tom đỡ trán. Đôi khi, Harry nói chuyện... quả thật không đủ uyển chuyển.

Đương nhiên là không đủ uyển chuyển rồi, chỗ Jo xui xẻo nhất, kỳ thật chính là có một chủ nhiệm tiêu chuẩn Gryffindor ấy chứ.
Tom phát hiện Harry bắt đầu trở nên bận rộn. Ngoài năm năm và năm bảy, những năm khác đều do Ron giảng dạy, dù tới bệnh thất cũng hiếm khi gặp được Harry, ai cũng không biết rốt cuộc Harry đang làm gì, Tom còn từng thấy Dumbledore hỏi Ron Harry đi đâu, nhưng lại bị Ron hi hi ha ha trả lời cho qua.

Roy vẫn còn ở bệnh thất, cơ thể thì không có vấn đề gì nhiều, ít nhất thì thương tổn do vạc độc dược kia tạo thành cũng không lan tràn nữa, nhưng cũng không dễ dàng chữa khỏi. Đã sắp tới tháng ba, nếu muốn Roy tỉnh lại chỉ trong vòng hai tháng nữa thì thật sự rất khó khăn. Harry đã từng nói rõ chỉ cần Roy vẫn không tỉnh lại thì quyết định trừng phạt của anh vẫn không thay đổi, sau khi truyền ra ngoài, rất nhiều người khiếp sợ.

Nếu trước đó nói rằng Harry chỉ là giận quá mất khôn, nhưng giờ phụ huynh người ta cũng đến rồi, tuy nói gia tộc Mosars cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bé, nhưng cũng thuộc vào hàng ngũ gia tộc máu trong, hơn nữa tuy gia tộc này nhỏ thật, nhưng cũng có quan hệ không tồi với vài gia tộc khác, không nể mặt Mosars, hiển nhiên là đã tát vào mặt vài gia tộc khác rồi – đương nhiên, Harry không nghĩ nhiều như vậy, chúng ta cũng không thể trông mong một Gryffindor thuần chủng lại suy nghĩ về mối quan hệ lắt léo của các Slytherin được – nhất thời, rất nhiều người đều đang tự hỏi xem Harry suy nghĩ gì.

Nhưng ngoài dự đoán, chuyện này không chỉ hiệu trưởng không tham gia, căn cứ vào tin tức Jo lộ ra, thủ tịch nhà cũng làm theo quyết định của anh. Ai cũng không biết rốt cuộc thủ tịch nhà đang nghĩ gì, họ chỉ biết là đầu năm nay y còn đưa ra kết luận "đối phương không thích hợp làm chủ nhiệm Slytherin" mà giờ cũng gần cuối năm rồi.

Quyết định Harry đưa ra không ai thay đổi được, hiện tại anh đều có lý, trừ khi bộ trưởng Bộ Pháp thuật ngu như Fudge bên anh nếu không sẽ không gây rắc rối cho anh đâu. Mà trên thực tế, kỳ thật một phần lớn Hogwarts không do Bộ Pháp thuật quản lý, trừ khi mười hai giáo đổng liên hợp ra mặt, nếu không, chỉ cần có hiệu trưởng thì Hogwarts gần như có thể tính là một thực thể độc lập.

Vì Roy vẫn chưa tỉnh, Jo bị cấm lên lớp độc dược, tuy cậu ta đã từng nghĩ đến làm phiền Slughorn, để ông bổ túc cho mình, dù sao Harry chỉ cấm cậu ta lên lớp cũng không nói cấm cậu ta học bổ túc. Cậu ta tính toán nhiều nhưng lại bỏ qua một việc, Slughorn vẫn còn đang bận rộn. Ông còn đang bận bên Hiệp hội Độc dược, ngoài thời gian lên lớp thì gần như không thể tìm ông trong phòng làm việc.

Toàn bộ bảy năm ở Hogwarts, ngoài Roy thì cũng chỉ có Tom xuất sắc độc dược nhất, nhưng tất nhiên là cậu ta không dám đi tìm Tom rồi. Nên gần đây cậu ta chỉ có thể tự mình vận động, may mắn là thường ngày cậu ta cũng không tệ lắm, vài người bằng lòng cho cậu ta mượn vở.

Rất nhiều người nhận ra rằng tâm trạng thủ tịch dạo này rất xấu. Gương mặt điển trai lạnh lùng, không còn hiền hòa như quá khứ. Nhưng lý do vì sao lại vậy thì chẳng có ai biết.

Vì lo thật sự Roy không thể tỉnh lại trong vòng mấy tháng làm con trai mình không thể lên lớp, Matt mời vài vị bác sĩ trị liệu ở bệnh viện St Mungo tới. Nhưng sau khi các bác sĩ kiểm tra cơ thể Roy xong, cũng cho ra kết luận giống với bà Narse. Kỳ thật Roy đã không còn trở ngại gì, chỉ cần nghỉ dưỡng một thời gian, để cơ thể phục hồi như cũ, và để pháp lực hỗn loạn chậm rãi bình ổn là được. Đối với người lớn thì chuyện này rất đơn giản, chỉ cần chưa đến một tháng là khỏe lại, nhưng Roy mới 15 tuổi, còn đang ở trong lúc pháp lực chưa ổn định. Trước mười bảy tuổi, pháp lực của phù thủy vẫn đang trong quá trình tăng trưởng trên diện rộng, nên lần bị thương này khiến pháp lực của Roy bị hỗn loạn, vì vậy mà hôn mê lâu hơn

Tom cảm thấy, Harry biến mất có liên quan tới Roy. Tuy y không biết Harry đang làm những gì nhưng Harry biến mất cũng không khiến trợ giảng lo lắng, nên Tom đang đoán Harry bận vì Roy.

Harry biến mất – Harry chỉ xuất hiện khi dạy năm thứ năm và năm thứ bảy, Tom đang ở năm sáu nên không gặp được anh – hơn một tháng sau, rốt cuộc không nhịn được nữa, Tom cảm thấy Harry cứ biến mất khỏi thế giới của mình thế này làm y rất khó chịu, dù cõi lòng y biết, Harry chỉ đang bận rộn.

Y tới hầm. Một con rắn trên cửa chớp chớp mắt với y. Y rất muốn ra lệnh bảo nó mở cửa cho mình, dù sao toàn trường cũng biết y là Xà Khẩu, y có thể ra lệnh cho rắn mở cửa hẳn là không có gì không ổn, hơn nữa y thường xuyên tới hầm, nên dù hôm nay tới đột xuất thì Harry chắc sẽ không nói gì đâu.

Nhưng cuối cùng y vẫn không để con rắn mở cửa cho mình, mà lễ phép gõ cửa.

Cửa mở, nhưng y không thấy Harry, ngược lại là trợ giảng Ron nghi hoặc nhìn y.

"Con tới tìm... giáo sư Harry." Thói quen kêu tên Harry, lúc này lại thêm từ "giáo sư" làm y không quen lắm.

"Harry... cậu ấy đang bận." Ron ngược lại không để y vào, mà vẻ mặt rất kỳ lạ.

"Con có thể hỏi giáo sư đang làm gì không?"

Ron không tìm được lý do. Trên thực tế, anh có thể cười ha ha với Dumbledore, dù là Dumbledore ở không gian nào thì vẫn đều hiền lành ôn hòa, anh quanh co lòng vòng không muốn lộ ra tin tức của Harry, đối phương không hề phật ý mà chỉ gật đầu. Nhưng không biết vì sao, Ron không thể nào cười ha ha, kéo đề tài đi với Tom được. Có lẽ là vì bản mặt nghiêm túc của Tom, khiến Ron không có tâm tư mà xả với y chăng.

"Cậu ấy..."

"Ầm..." Trong hầm vang lên một tiếng nổ, không lớn nhưng cũng không nhỏ, đủ làm người ta phải giật mình.

"Bận nổ vạc..." Ron sờ sờ tóc.

Tom cảm thấy khóe miệng mình đang giật giật, chuyện gì đây? Chẳng lẽ đúng như lời trợ giảng nói, Harry biến mất một tháng này, là vì nổ vạc?

Ngược lại Ron không ngăn Tom nữa, mà nhanh chóng chạy tới phòng Harry, "Lần này cậu lại xảy ra vấn đề ở phân đoạn nào hả?"

"Pháp lực vận chuyển quá nhiều." Harry bất đắc dĩ nói, "Được rồi, mình vẫn không thể nào khống chế được pháp lực khi quấy độc dược cả." Pháp lực anh luôn có thể khống chế một cách chính xác, ngoại trừ khi quấy vạc. Đó quả thực là một tai nạn.

Tom đi theo Ron vào hầm, rồi đi tới phòng Harry. Căn phòng này vốn là của Ron, nhưng vì Harry phải làm độc dược nên Ron dọn vào phòng Harry, chỗ này trống trơn, ngoài vạc, bàn cắt, dược liệu cần thiết thì không còn thứ gì. Trước khi làm độc dược, Harry sẽ ếm thêm mấy tầng bảo vệ để tránh mỗi khi nổ vạc làm không gian nơi này vỡ tung. Dù sao có đôi khi độc dược bán thành phẩm có tính ăn mòn không kém gì axit.

"Đây không phải là nổ vạc đâu? Là đang nổ hầm đó chứ?" Tom nhìn căn phòng, khóe miệng giật giật.

"Hửm?" Dường như Harry rất ngạc nhiên vì Tom xuất hiện, "Tom, sao trò lại tới đây?"

"Đã lâu không gặp thầy, muốn xem thầy đang làm gì." Tom nở nụ cười hiền lành, Ron đang nghĩ xem có phải mình ảo giác hay không, khi Tom đối mặt với Harry sẽ luôn khác với khi đối mặt với mình. Còn khác chỗ nào thì nhất thời anh cũng không nghĩ ra được, chỉ là cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng suy nghĩ thật lâu anh vẫn không rõ được là lạ ở chỗ nào.

"Xin lỗi Tom, gần đây thầy hơi bận." Harry áy náy nhìn Tom, "Trò không gặp vấn đề nào khó trong quá trình học tập chứ?" Gần đây anh chỉ bận làm độc dược, một tháng trước thì không sao, chỉ nhớ kỹ lại cách điều chế đã từng nhìn qua của Hermione thôi.

Một tháng này tuy làm nổ không ít vạc nhưng gì thì gì anh đã có thể chậm rãi cảm nhận được, vì điều chế quá thành công nên có chỗ nào đó không ổn, hôm nay sắp thàh công rồi nhưng anh vẫn bất đắc dĩ đánh nổ vạc.

Tom cúi đầu cười khẽ một tiếng, y đã sớm học xong chương trình học của Hogwarts, dù hiện tại để y tham gia cuộc thi năm thứ bảy, ít nhất cũng phải được năm cái O không phải giỡn. Nhưng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào y lại trả lời một câu, "Có."

"Vậy chờ thầy qua đợt này được không? Đến lúc đó thầy sẽ chỉ cho trò?" Harry cười bất đắc dĩ.

"Thầy... đang bận làm độc dược gì?" Tom ngẩng đầu nhìn Harry, phát hiện vẻ mặt Harry hơi khó coi, dường như nghĩ tới điều gì, mày hơi nhăn lại.

"Là vì... Roy?" Tom thăm dò hỏi.

"Ừ," Harry nhẹ nhàng gật đầu, "Lâu vậy mà Roy vẫn chưa tỉnh, thầy hơi lo lắng."

"Thầy... bác sĩ trị liệu St Mungo sẽ giúp bà Narse, thầy... muốn tự làm độc dược?" Nhưng hiển nhiên, Harry chỉ biết cách điều chế, không thành công làm ra được, nếu không thì làm sao vẫn còn nổ vạc trong khi đã vùi mình trong hầm một thời gian rồi chứ.

"..." Harry im lặng không nói, lâu như vậy vẫn còn nổ vạc, thật sự khiến anh bất đắc dĩ.

"Có lẽ... con có thể giúp thầy." Tom đầy hy vọng nói với Harry.

"Không..." Harry lập tức từ chối, sau đó anh nhận ra mình quá đột ngột, lại nhẹ giải thích, "Độc dược này rất khó, tự thầy làm là được rồi."

"Thầy biết con rất giỏi độc dược, có lẽ con có thể giúp thầy gì đó, vẫn còn tốt hơn một mình thầy làm, không phải sao?" Tom che đi sự tức giận trong mắt, nói với Harry.

Điều này quả thật là hợp lý, nhưng... làm vậy thật sự tốt sao? Harry nhìn Tom, nhất thời cũng không biết nên đồng ý hay không. Theo lý mà nói, độc dược này không nên bị người khác biết, nhưng Tom thật sự là người có khả năng nhất giúp anh hoàn thành ngoài Roy.

Đồng ý hay không, Harry nhìn Ron, Ron nhún nhún vai, tỏ vẻ mình luôn ủng hộ quyết định của anh, anh chỉ cần quyết định là được. Vì thế Harry rất muốn đánh Ron kẻ lười này một trận.
Cuối cùng Harry vẫn đồng ý để Tom giúp mình.

Ron thì không cần phải trông mong, để cậu ấy đến giúp chẳng qua lại mua dây buộc mình, từ khi tốt nghiệp còn chưa thấy Ron chạm qua vạc lần nào, giờ chắc đến nội dung năm nhất Ron cũng phải ôn lại mấy lần mất.

Harry bí, nếu cứ không tìm ai giúp thì anh cảm thấy không biết năm tháng nào mình mới có thể cho ra thành phẩm nữa. Tuy có lẽ tìm Slughorn mới là một lựa chọn không tồi nhưng hiện tại Harry rất thành kiến với Slughorn nên anh vẫn tìm Tom.

Giây phút Harry gật đầu, Ron xoa xoa hai mắt mình. Không phải anh nhìn lầm chứ? Riddle đang cười? Lại còn cười một cách thỏa mãn? Merlin ơi, thế giới này bị sao rồi? Ron còn chưa kịp suy xét xem rốt cuộc thế giới này đang làm sao đã bị Harry đuổi khỏi phòng thí nghiệm, lý do là nếu để tên ngốc như anh ở lại sẽ tăng thêm rắc rối cho họ.

"Cậu thì thông minh chỗ nào chứ." Ron gào với cánh cửa.

"Ít nhất một nửa vạc mình nổ là do cậu." Harry cười hì hì nói.

Tom đen mặt nhìn hai người cãi nhau. Ngay cả nổ vạc cũng là chuyện đương nhiên, hai người này đã quen rồi sao?

"Tom, đây là cách điều chế." Harry cười vài tiếng với cánh cửa, xác định Ron đã đi khỏi mới đưa cách điều chế cho Tom.

Cách này là anh viết dựa theo tấm da dê Hermione đã đưa để anh chuẩn bị dược liệu, may mắn là lần đó anh tham gia quá trình điều chế – tuy Hermione ghét anh làm vướng chân vướng tay nhưng dù sao cách Harry xử lý dược liệu không tồi.

Vô nghĩa, bị Snape cấm túc nhiều năm như vậy, cách xử lý vẫn còn kém được sao?

Tóm lại, may mắn đủ kiểu mà có thể khiến anh nhớ được cách điều chế này, cũng có thể nhớ được quá trình điều chế.

"Giai đoạn cuối cùng thầy nhỏ máu rồng vào, thầy nhớ là cần một giọt, nhưng khi thầy nhỏ một giọt vào thì nó lại nổ mất." Mà theo lý mà nói, sau khi nhỏ máu rồng vào, vạc độc dược này phải chuyển sang màu xanh nhạt, sau đó anh cho thêm bột long căn thảo thì sẽ biến thành trong suốt, rồi chỉ cần đợi 15 phút là có thể hoàn thành.

"Thêm máu rồng?" Tom ngạc nhiên nhìn Harry, "Harry, sao thầy lại có ý tưởng can đảm thế này?"

Harry im lặng không nói, Dumbledore không gian này còn chưa khai thác công dụng của máu rồng, anh nhớ rõ ở không gian mình, khi tới trường giáo sư Dumbledore đã phát minh ra 12 công dụng của máu rồng rồi.

"Thầy cũng không biết nên giải thích thế nào với trò, nói tóm lại, chính là một công dụng của máu rồng, máu rồng vốn đã có tính kích thích mạnh, người bình thường sẽ cho thêm nó nếu muốn tăng cường loại hình độc dược, nhưng máu rồng còn có tác dụng khác, hơn nữa máu rồng có tính kích thích có thể kích thích trí não Roy, để trò ấy tỉnh lại sớm hơn." Anh không thể giải thích với Tom cách sử dụng máu rồng đã được nghiên cứu ở không gian mình, ngoài những công dụng mà Dumbledore phát hiện thì sau đó Draco còn phát hiện thêm vài công dụng nữa, khiến bây giờ ở không gian anh, máu rồng đã được sử dụng một cách phổ biến.

"Ý thầy là, thầy muốn lợi dụng tích kích thích của máu rồng?" Tom im lặng một hồi, hỏi.

"Có thể nói như vậy, ngoài tính kích thích thì còn có công dụng khác, nhưng quan trọng nhất là kích thích trí não của Roy khôi phục."

"Vậy có thể là do phấn hoa thị nguyệt hoa xung đột với nó không?" Tom chỉ vào một dãy chữ trên tấm da dê, "Dựa vào tính ôn hòa của thị nguyệt hoa và tính kích thích của máu rồng thì rất dễ xung đột với nhau, nếu ôn hòa và kịch liệt dung hợp lại, không cân bằng sẽ gây nổ?"

"Thị nguyệt hoa..." Harry nhíu mày, "Suýt nữa thầy đã quên mất nó," anh gãi gãi đầu, một khi phát hiện ra vấn đè anh sẽ bỏ qua Tom bên cạnh mình, "Ôn hòa và kịch liệt... bùng nổ tạo thành thương tổn phạm vi lớn, mà còn tạo thành thương tổn khác, đúng rồi, lúc ấy Hermione đã làm thế nào nhỉ? Giảm lượng thị nguyệt hoa, lùi lại thời gian nhỏ máu rồng... hoặc là..."

Đôi khi Harry làm việc không kiên nhẫn cho lắm, chủ yếu là do anh thường xuyên bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh chung quanh, nhưng chỉ cần cho anh một không gian yên lặng thì anh có thể suy nghĩ sâu sắc và quyết định mọi chuyện.

Không phải Tom chưa từng thấy Harry nghiêm túc, nhưng y chưa từng thấy Harry có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt. Rõ ràng một giây trước còn có thể tự nhiên nói chuyện thảo luận chỗ thất bại với y, nhưng ngay sau đó anh lại có thể suy nghĩ một cách chăm chú, mà còn...

Tom đen mặt nhìn Harry. Rõ ràng Harry đã chăm chú đến nỗi quên mất mọi thứ chung quanh, đương nhiên, cái gọi là "mọi thứ" cũng kể cả y.

"Harry..." Tom bất đắc dĩ gọi.

Nhưng dường như Harry không nghe được tiếng gọi của y, mà vẫn lầm bầm.

"Harry." Tom nâng cao giọng.

"Ừ?" Harry như chợt bừng tỉnh, "Sao vậy, Tom?"

"Ý con là, thầy không biết chúng ta đang đồng thời thảo luận sao?" Tom chỉ tấm da dê trên tay Harry, "Có lẽ con có thể giúp thầy."

Dường như lúc này Harry mới nhận ra không phải chỉ mình anh đang phiền não vì độc dược này, nghĩ đến Tom chỉ nhìn cách điều chế mà đã có thể chỉ ra nơi anh không để ý, anh cười cười, "Tom, cám ơn trò."

Tom cúi đầu, cầm lấy tấm da dê trong tay Harry, "Thầy không phải nói cám ơn với con."

"Cái gì?" Harry không nghe rõ.

"Không, không có gì."

Sau đó, các Slytherin lại ngạc nhiên phát hiện, theo sau "chủ nhiệm mới", thủ tịch của họ cũng bắt đầu chơi trò biến mất. Dường như chỉ cần không có lớp, họ sẽ rất khó có thể tìm được thủ tịch. Có người đã từng muốn tới thư viện tìm y, nhưng hiển nhiên gần đây y không ở thư viện, nghe nói, chỉ khi vào buổi tối Malfoy mới có thể ngăn thủ tịch lại trước cửa phòng thủ tịch thôi. Còn việc thủ tịch đi đâu làm gì thì không ai biết.

"Các cậu nói xem, thủ tịch đang bận gì chứ?"

"Ai mà biết được, có lẽ là đang thí nghiệm gì đó rồi, những năm gần đây, thủ tịch làm rất nhiều thực nghiệm, cũng có thể để lại một cái tên trong đống cúp trưng bày rồi."

"Cũng đúng..."

Một ngày nào đó, trên đường chạy tới lễ đường Ron nghe vài học trò Slytherin thảo luận những điều này, anh bĩu môi, cũng không nói cho họ biết, thủ tịch của họ còn đang bận cãi nhau với chủ nhiệm.

Đúng vậy, cãi nhau. Trong thời gian này Harry và Tom cãi nhau vì độc dược kia, một người kiên trì quan điểm ấy một người giữ vững quan điểm này, vì độc dược này là độc dược cao cấp, bản thân Tom cũng chưa từng làm, hơn nữa một số trên đó là cách làm độc dược bên không gian Harry, mà ở không gian của Tom có vẻ hoang đường, tuy Tom có thể chấp nhận sự vật mới nhưng không có nghĩa là y có thể chấp nhận khi thấy trong toàn bộ phương án điều chế có tới 60% y chưa từng gặp bao giờ.

Tuy mỗi lần Harry đều giải thích nguyên lý với y nhưng đôi khi, thật sự rất khó để chấp nhận. Vì thế, hai người cãi nhau chỉ vì thêm hay bớt dược liệu. Mỗi một lần đều cãi nhau túi bụi, Ron nghe tiếng cãi nhau bên trong luôn cảm thấy còn kinh khủng hơn cả tiếng nổ vạc do Harry gây ra.

Nhưng làm Ron kỳ lạ chính là, dù họ có cãi nhau đến mức nào trong phòng thí nghiệm đi nữa thì khi ra ngoài cũng không hề có mùi thuốc súng. Thật sự là kỳ quái. Ron vừa ăn cơm trưa vừa nói thầmtrong lòng.

Đã thật lâu rồi Harry và Tom không tới lễ đường ăn trưa, trước đó Tom ở phòng thí nghiệm một thời gian rồi sẽ tới nơi này ăn trưa, rồi không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần ra khỏi phòng thí nghiệm Harry đã bảo gia tinh chuẩn bị cho Tom một phần cơm trưa hoặc cơm tối rồi.

Chỉ khi thảo luận độc dược trên bàn ăn họ mới có thể coi là hòa bình. Nhưng sự yên lặng ấy lại làm Ron cảm thấy, mình đứng đó dư thừa tới mức nào, vì thế anh chỉ có thể bất đắc dĩ chạy tới lễ đường ăn. Chẳng qua anh tự an ủi mình, ở lễ đường, rau khá nhiều, không sao cả.

Rồi sau đó, ngoài thời gian lên lớp, Tom gần như là ở trong hầm, dù làm bài tập cũng làm trong hầm luôn, Ron thề, nếu không phải hầm chỉ có hai gian phòng, trong đó một phòng còn bị thay đổi làm phòng thí nghiệm thì đối phương rất có thể sẽ còn ngủ đêm tại hầm nữa đấy!

May mắn hầm chỉ có hai phòng! Ron nói tự đáy lòng. Kỳ nghỉ đông ở cùng một căn nhà với y là đủ rồi, không cần phải ở chung sau khi vào Hogwarts nữa, dù gì cũng phải quan tâm tới năng lực thừa nhận của anh nữa chứ!

Giữa tháng tư, Roy bỗng nhiên tỉnh lại.

Sau khi nghe được tin các bác sĩ vội vàng chạy tới, ngay cả bà Narse cũng kiểm tra cho Roy. Kết quả là Roy không có gì đáng ngại, độc dược bán thành phẩm kia vốn chỉ ảnh hưởng tới linh hồn và trí não cậu, mọi người dự tính là tới tháng sáu hoặc tháng bảy cậu mới có thể tỉnh lại nhưng giờ đã tỉnh trước, mà đầu óc cũng không thấy có dấu hiệu hỗn loạn, không bị mất trí nhớ gián đoạn. Chỉ cần nghỉ ngơi một hai tuần nữa là có thể lên lớp được rồi.

Bác sĩ trị liệu St Mungo gọi tình huống của Roy là kỳ tích trong lịch sử y học, nếu là quá khứ thì nhanh nhất cũng phải ba tháng mới có thể tỉnh, nhưng Roy mới hôn mê khoảng hai tháng, mà đã tỉnh lại được, thật sự làm người ta phải sợ hãi. Ngoài ba người, không ai biết nguyên nhân này.

Sau khi Roy tỉnh lại, Harry xuất hiện trong bệnh thất, anh vẫn vậy, nở nụ cười hiền hòa ấm áp khiến người ta muốn dựa sát vào.

Không tranh công, không tuyên dương, chỉ có quan tâm trong thầm lặng.

Tom đứng sau Harry nhìn Harry đi vào bệnh thất, đưa ra kết luận như vậy.

Harry như thế, sao có thể không làm người khác mê muội được chứ?
Harry tự mình kiểm tra cơ thể Roy.

Tom đứng cạnh, nhìn Harry làm việc.

"A, Harry, tôi còn không biết thầy biết nhiều vậy đâu." Bà Narse đứng một bên, gật gù nhìn Harry lưu loát dùng các thần chú khác nhau kiểm tra Roy, là một bác sĩ trị liệu bà có thể nhận ra được những thần chú này là gì, cũng nhận ra Harry có được thành công không nhỏ trên lĩnh vực này.

"Có câu nói thế nào nhỉ? "Bách bệnh thành lương y", bà Narse à, khi tôi còn là học trò, bệnh thất gần như là ký túc xá thứ hai của tôi đấy." Harry cười hì hì trả lời, không hề nghĩ rằng những lời này có thể khiến đối phương cho ra kết luận "thể chất ốm yếu".

"Nhưng thầy có vẻ rất khỏe mạnh mà." Bà Narse ngạc nhiên nhìn Harry, "Hoàn toàn không thể nào nhận ra thầy đã từng thường xuyên phải vào bệnh thất đâu, ừm... thầy học ở nước Pháp đúng không nhỉ."

"Đôi khi tiến vào bệnh thất cũng không phải bị ốm đâu bà, con trai mà, luôn thích gây chuyện," Harry không trả lời bà Narse trực tiếp câu hỏi thứ hai, tuy thân phận giả tạo của anh cho thấy anh đã học ở nước Pháp, nhưng trong lòng anh vẫn không hề thừa nhận. Anh vẫn cho rằng mình là học trò của Hogwarts, dù ở đâu đi chăng nữa.

"A, đúng vậy, haizzz mỗi khi tới đợt Quidditch thì bệnh thất của tôi luôn chật ních người." Bà Narse cười nói, "Nhưng nhìn thầy không điên cuồng giống vậy đâu Harry à."

"Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, thưa bà." Harry nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với bà, "Tôi là một Tầm thủ xuất sắc trong đội nha."

"Người trẻ tuổi luôn thích khoe khoang," Bà Narse bật cười bởi câu nói khoe khoang của Harry, tuy là nói vậy nhưng cách nói chuyện của Harry lại không làm người ta ghét được.

Harry vẫn tiếp tục kiểm tra cơ thể Roy, Tom đứng sau anh, nghe anh nói chuyện với bà Narse liên quan tới bản thân anh, hoặc liên quan tới đám động vật nhỏ Hogwarts luôn thích mạo hiểm. Roy vẫn im lặng, cậu là một người không thể khiến người ta thích được, dù biết Harry trừng phạt Jo vì cậu nhưng trong mắt cậu cũng không dao động gì nhiều.

Tuy dựa vào sự sắc bén của Tom, Tom chắc chắn nhìn thấy một tia dao động trong mắt cậu nhưng y cũng không định nói cho Harry. Y hy vọng Roy lạnh lùng sẽ đẩy Harry ra xa hơn.

"Cơ bản là không có vấn đề gì," Tuy nói chuyện với bà Narse nhưng Harry cũng không xem nhẹ mình đang kiểm tra cho Roy, "Nhưng đứa nhỏ này cần phải nghỉ ngơi ít nhất ba ngày nữa, pháp lực thằng bé cần phải ổn định lại một cách tuyệt đối." Dù không ổn chỉ một chút thôi, cũng không thể rời khỏi bệnh thất được.

Cứ như một người đã bị ốm một trận nặng, nếu không chữa trị tận gốc sẽ rất có thể sinh bệnh giống như vậy. Mà pháp lực còn quan trọng hơn, không thể nào sau khi trưởng thành mà Roy vẫn còn buồn bực thì pháp lực mình thường xuyên bị bạo động phạm vi nhỏ đúng không?

"Tôi sẽ trông chừng thằng bé." Bà Narse nói, "Nhưng còn thầy Harry à, thầy không nghĩ nên trở về lớp sao? Gần đây tôi nghe Ron than vãn, thầy giao cho thầy ấy nhiệm vụ nặng như vậy, hơn nữa, rất nhiều học sinh đều mong thầy trở về."

Đúng vậy, nhanh chóng trở về lớp đi! Tom cảm thấy lâu như vậy, lời mà y hài lòng nhất của bà Narse chính là câu này!

"Ron cậu ấy ngoài việc đánh một trận Quidditch cho thỏa ra thì nguyện vọng lớn nhất chính là lười biếng nằm trên sô pha qua ngày đó," Harry nghe lời bà Narse nói rồi cười, "Dù cậu ấy không lên lớp, nhưng chỉ bắt cậu ấy rời hầm thôi cậu ấy đã khó chịu trong người rồi ấy chứ."

"A, tình cảm của hai thầy thật tốt." Bà Narse khen.

"Bà quá khen rồi." Harry không hề khiêm tốn nhận lấy.

Ngược lại những lời này lại khiến cõi lòng Tom rung mạnh. Sao y có thể quên, so với mức độ Harry quan tâm Roy, "tình cảm" của Harry và Ron còn hơn thế, tuy nói là anh em họ nhưng y chưa mấy khi thấy anh em họ nào thân tới mức này – đương nhiên y chưa thấy rồi, trong nhà, tất cả mọi người đều hành động vì mưu cầu lợi ích, tuy nói rất nhiều gia tộc trong Slytherin coi trọng người nhà, nhưng coi trọng cũng chỉ là người trong gia đình, còn chi thứ thì...

Tom nheo mắt, y nghĩ tới, trong lúc làm độc dược bên Harry, Ron ở trong phòng của Harry. Ra vào một cách tự nhiên như thế, như căn phòng ngủ đó chính là của mình vậy.

"Roy à, mấy ngày nay trò ngoan ngoãn ở trong bệnh thất, tuy thầy biết trò rất muốn gặp lại cái vạc," Không biết từ lúc nào bà Narse đã rời khỏi, Harry đang "răn dạy" Roy, "Lần kiểm tra này, cơ thể trò rất không tốt, ngoài việc bị ăn mòn bởi độc dược, mấy năm nay trò không chăm sóc tốt bản thân, cũng làm cơ thể có mấy vấn đề, bà Narse đã cố gắng điều dưỡng cho trò, nhưng về sau thì trò cần phải tự chú ý."

"Con..." Nhiều ngày không mở miệng giọng nói Roy có vẻ hơi khàn khàn, Harry cho cậu chút nước, ý bảo cậu chậm rãi nói, "Con chỉ..."

"Trò chỉ là quen rồi," Harry hiểu ý nói, "Roy à,trò còn nhỏ, trò hẳn nên nhận ra những điều tốt đẹp ngoài vạc dược, thành tựucủa trò dù có gia nhập Hiệp hội Độc dược vẫn còn chưa đủ, nhưng, trò chắc chắntrò muốn đi theo con đường độc dược này sao? Trò biết không, trò còn có thể đicon đường khác."

Roy hơi ngạc nhiên nhìn Harry. Thầy ấybiết? Thầy ấy biết mấy năm nay cậu vẫn đang giấu tài? Hay là, thầy ấychỉ nhắc mình nên đi tiếp xúc với ngành nghề khác?

"Trò còn nhỏ, cứ chìm vào vạc thế này, vừa tổnhại sức khỏe, trước đó bà Narse còn luôn kêu gào sức khỏe trò sa sút thế nào,"Nhớ tới lời bà Narse gào lên lúc trước, Harry nghĩ tới bà Pomfrey, thật sựkhiến người ta phải khắc sâu ấn tượng, "Hãy điều dưỡng cơ thể mình thật tốt, dùvề sau trò vẫn quyết định làm bạn với vạc đi nữa, hãy nhớ đừng khiến cơ thểmình suy sụp."

Roy gật đầu.

"Harry," Vẫn luôn bị xem nhẹ Tom khẽ kêu,"Thầy lại quên ăn cơm trưa." Mắt y hiện lên tia sáng đỏ, đó là y đang tức giận.

"Trò đói rồi?" Vì dù khi điều chế độc dượccũng không quên ngày ba bữa, lúc này Tom lên tiếng ngược lại không kỳ lạ gì,nhưng thói quen trêu đùa với Tom được tạo ra trong mấy ngày nay, sau khi ngheđược tiếng Tom, lại quen tính trêu ghẹo một tiếng.

"Bỏ ba bữa cũng không phải thói quen tốt," Tommỉm cười nhìn Harry, dường như đang đánh giá chiều cao của Harry, sau đó suynghĩ nói, "Bây giờ con còn đang thời kỳ phát triển chiều cao, dinh dưỡng khôngđủ thì sẽ không cao được."

"Vậy trò lùn luôn đi." Bị chọc vào nỗi đauHarry chỉ đơn giản tạm biệt Roy, sau đó thở phì phì đi về phía trước.

Tom bật cười nhìn Harry, lại trẻ con rồi.

"Đàn anh... Riddle?" Lúc này Roy mới nhìn vềphía Tom, vừa nãy, cậu vẫn luôn chú ý tới Harry, ngược lại không thấy Tom ngaysau anh.

Tom đăm chiêu nhìn Roy một hồi, nở nụ cườitiêu chuẩn theo thói quen, "Roy Reginald," Y nói giọng quý tộc, "Chỉ mong cậucó thể nhớ kỹ, người cứu cậu, là Harry."

Roy có thể trải qua nạn này, thành tựu về saukhông thể nào đo lường được, nếu một ngày nào đó thật sự cậu ta trở thành mộtbậc thầy độc dược nho nhỏ ở Hiệp hội Độc dược, thì Harry của y người đã từng cóân với cậu ta, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích. Giao tiếp thêm với một người,luôn tốt hơn.

"Tom, nếu trò vẫn không đi thầy sẽ chỉ cho tròăn bánh bí đỏ, cho trò dừng cao ngay tại đó đấy!" Ngoài bệnh thất, vang lêntiếng Harry, anh vẫn còn đang để ý chuyện Tom chọc vào nỗi đau của mình.

Tom bật cười, "Tới đây..."

Roy ngạc nhiên nhìn, thủ tịch luôn hiền hòacao quý đến mức không thể chạm vào, sau khi nghe giọng nói của vị chủ nhiệm vốnkhông được thừa nhận, sự lạnh lùng và gây bất hòa nơi đáy mắt lại biến mất, nơiđó có một niềm ấm áp mà ngay cả thủ tịch giỏi che giấu cảm xúc cũng không thểnào giấu được. Cảm xúc này, không ai có thể nhìn thấy trong mắt thủ tịch, Royhoài nghi, có phải mình ngủ quá lâu nên mới ảo giác như vậy hay không.

"Dù không cao nữa thì vẫn tốt hơn thầy, congiờ cao hơn thầy rồi..."

"Không sao đúng không? Không sao thì lát nữatrò chỉ được ăn bánh bí đỏ và rau thôi..." Ngoài bệnh thất, tiếng nói chuyện mơhồ, trong ấn tượng, thủ tịch luôn nói năng một cách lịch sự mà chậm rãi, theotiêu chuẩn quý tộc, không hề có kẽ hở. Y là học sinh ưu tú duy nhất củaHogwarts trong thế kỷ này, cũng là thủ tịch nhà Slytherin xuất sắc nhất của cảthế kỷ. Rất nhiều người nói, y thật đúng là người thừa kế Slytherin, trang nhã,cao quý, thông tuệ, hoàn hảo. Những từ ngữ này Roy luôn nghe được từ miệngngười khác ca ngợi về Tom. Nhưng, chưa ai từng nói, thủ tịch cũng sẽ bỏ đi nụcười hoàn mỹ đến mức không thể soi mói ấy, vẻ mặt ấm áp thả lỏng nói đùa vớingười khác cả. Không ai từng thấy Tom như vậy, không ai có thể khiến Tom lộ racảm xúc như vậy, ngoại trừ Harry.

Roy nằm trên giường, trong lòng nghi hoặc, thủtịch y... biết sự thay đổi của mình không?

Tom biết không?

Ai mà biết chứ, con người mà, trước khi pháthiện mình đã đặt một người khác vào lòng, cũng đã thử nghiệm mọi cảm xúc rồi.

Tom có biết hay không thì quan trọng gì chứ.

Dù có biết, hiện tại chắc y cũng không thể nàođặt Harry Evans ngoài cuộc sống của mình đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com