Hpdn Allhar Khuat Phuc
- Harry à, cậu can đảm thật đấy ! Voldemort đang ở ngoài kia mà cậu có thể đi nhong nhong cho được, ghê thật đấy ! - Blaise cảm thán lại gần như trách móc Harry. Draco, người đã tóm Harry lại, gật đầu đồng tình với Blaise. Harry ngoan cố, điên cuồng lắc đầu. - Không thể nào ! Ron đang canh giữ Voldemort ở ngoài kia mà. Draco cũng không chịu thua, vặn hỏi lại : - Cậu lấy điều gì mà chắc chắn như thế ? - Bồ ấy hứa với mình như thế. - ... Quả nhiên là Gryffindor. - Draco và Blaise đồng thanh nói. Đúng lúc này, hai bóng đen nhanh như chớp tạt ngang qua, nhưng không quá khó để có thể thấy là một người không tóc và một người tóc đỏ. Harry trợn hai mắt, há hốc mồm, Draco và Blaise lại vô cùng hợp ý mà đảo mắt. - Đấy, xem chồn sương đã hứa gì với cậu nào.
- TRÁNH RA ! - Bà Weasley quát ba cô gái, và chỉ bằng một cái vụt mạnh đơn giản cây đũa phép, bà bắt đầu cuộc đấu tay đôi.
Harry nhìn với vẻ phấn khởi lẫn nỗi kinh hoàng khi cây đũa phép của bà Molly Weasley vút ngang xoắn dọc, và nụ cười của mụ Bellatrix Lestrange nao núng, biến thành tiếng gầm gừ. Những luồng sáng bay ra từ cả hai cây đũa phép, sàn nhà quanh chân hai bà phủ thủy trở nên nóng bỏng và nứt rạn; cả hai người đàn bà quyết giết nhau bằng được.
- Khỏi ! - Bà Weasley la lên, khi vài ba học sinh chạy tới trước, toan đến chỗ bà giúp sức - Lùi lại ! Lùi lại ! Mụ này để ta xử !
Hàng trăm người giờ đây đang đứng dài theo những bức tường, quan sát hai trận đấu : Voldermort với ba đối thủ của hắn, Bellatrix với bà Molly, và Harry đứng đó, như là vô hình, bị xâu xé giữa hai trận chiến đấu, muốn tấn công lẫn muốn bảo vệ, không dám chắc là nó sẽ không đánh nhầm người vô tội.
- Tao giết mày rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra cho lũ con mày hả? - Bellatrix mắng nhiếc, mụ đã phát khùng lên như chủ nhân của mụ, nhảy loi choi vì bị bùa chú của bà Molly nhảy múa chung quanh. - Khi mẹ cũng tiêu đời như Freddie ?
- Mày-sẽ-không-bao-giờ-còn-đụng-tới-con-cái-tao-được-nữa ! - Bà Weasley gào lên. Bellatrix cười cái kiểu cười vui nhộn giống y như người anh họ Sirius đã cười khi ngã ngửa qua tấm màn, và bỗng nhiên Harry biết ngay chuyện gì sắp xảy ra.
Lời nguyền của bà Molly lao tới phía dưới cánh tay vươn dài ra của Bellatrix và trúng thẳng vào ngực, ngay trên trái tim của mụ.
Nụ cười hả hê của Bellatrix đông cứng, đôi mắt mụ dường như lồi ra : trong một tích tắc, mụ biết chuyện gì đã xảy ra, rồi mụ té lăn đùng, và đám đông đang quan sát gầm lên, còn Voldermort gào thét.
Harry cảm thấy như thể nó chuyển qua phim quay chậm : nó thấy cô McGonagall, chú Kingsley và thầy Slughorn bị hất tung ra sau, văng bắn lên và quằn quại giữa không trung, bởi vì cơn thịnh nộ của Voldermort trước sự gục ngã của kẻ tùy tùng cuối cùng thân cận nhất đã bùng nổ với sức mạnh của một trái bom, Voldermort giơ cao cây đũa phép chĩa thẳng vào bà Molly Weasley. - Protego ! - Harry thét, bùa Chắc phồng ngay ra giữa Đại Sảnh Đường, và Voldermort trừng mắt Harry. - Ngươi không đợi được sao, Potter ! - Voldemort quát nó.
Đám đông sợ hãi, và sự im lặng ngự trị đột ngột và tuyệt đối khi Voldermort và Harry nhìn nhau, rồi bắt đầu, cùng một lúc, vờn nhau theo vòng tròn.
- Phải, tôi chán cảnh chờ đợi rồi ! - Harry nói lớn, và trong sự im lặng hoàn toàn giọng nói của nó vang lên như tiếng kèn hiệu - Phải như thế này.
Voldermort rít lên : - Thì ra ngươi nôn nóng, chờ đợi cái chết của mình đến mức đó sao ? - Phải là ngươi mới đúng, Harry nói đơn giản, không còn Trường Sinh Linh Giá nào nữa. Chỉ còn tôi và ông, người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại, và một trong hai người chúng ta sắp ra đi vĩnh viễn... - Một trong hai chúng ta à ? - Voldermort chế nhạo, toàn thân hắn căng ra và đôi mắt đỏ quắc lên, một con rắn sắp tấn công - Mi cho là chính mi chứ gì, thằng nhãi ranh đã sống sót ngẫu nhiên, và được Dumbledore giật dây ? - Mẹ tôi chết để cứu tôi là ngẫu nhiên sao ? - Harry hỏi. Cả hai người vẫn đang di chuyển ngang trên vòng tròn hoàn hảo đó, duy trì cùng một khoảng cách đối với nhau, và với Harry không một gương mặt nào khác tồn tại ngoại trừ gương mặt Voldermort - Khi tôi quyết định chiến đấu trong nghĩa trang đó là ngẫu nhiên sao ? Khi tôi không tự vệ hồi hôm, và vẫn còn sống, và trở về để tiếp tục chiến đấu là ngẫu nhiên sao ?
- Ngẫu nhiên ! - Voldermort hét, nhưng hắn vẫn chưa tấn công, và đám đông đang theo dõi cứ sững sờ như bị điểm huyệt, và hàng trăm người có mặt trong Đại Sảnh Đường dường như đều nín thở, ngoại trừ Harry và Voldermort - Ngẫu nhiên và may mắn, sự thật là mi đã cầu cạnh và núp váy những đàn ông đàn bà lớn hơn mi và để cho ta giết họ vì mi ! - Ông sẽ chẳng giết thêm được ai đêm nay đâu, Harry nói trong lúc cả hai vẫn vờn nhau, và nhìn chòng chọc vào mắt nhau, đôi mắt xanh nhìn vào đôi mắt đỏ, ông sẽ không bao giờ có thể giết bất kì ai nữa. Ông không hiểu sao ? Tôi đã sẵn sàng chết để ngăn ông giết hại những người này... - Nhưng mi đã không chết ! - ...Tôi đã muốn được chết, và điều đó khiến sự việc xảy ra như vầy. Tôi đã làm điều mẹ tôi đã làm. Những người kia đã được bảo vệ chống lại ông. Ông không nhận thấy là không một bùa phép nào ông ếm lên họ có tác dụng lâu bền sao ? Ông không thể hành hạ họ. Ông không thể làm hại họ. Ông không biết rút kinh nghiệm từ sai lầm của chính mình, phải không, Riddle ?
- Mi dám... - Phải, tôi dám, Harry nói, tôi biết những việc ông không biết, Tom Riddle à. Tôi biết rất nhiều điều quan trọng mà ông không biết. Có muốn nghe đôi điều trước khi ông phạm thêm một sai lầm lớn khác không ? Voldermort không nói, chỉ vờn quanh vòng tròn, và Harry biết rằng nó đã giữ được hắn nhất thời bị mê mụ không hành động, chùng tay vì cái khả năng mong manh là Harry có thể quả thực biết một bí mật cuối cùng...
- Lại tình yêu chứ gì? - Voldermort nói, gương mặt rắn của hắn cười cợt nhạo báng - Giải pháp được Dumbledore ưa chuộng nhất, tình yêu, thứ mà lão cho là chiến thắng cả cái chết, cho dù lòng yêu thương đã không ngăn được lão ngã từ đỉnh tháp xuống và nát như bấy như một hình nhân bằng sáp cũ mèm ? Tình yêu, cái đã không ngăn được ta nghiến nát con mẹ Máu bùn của mi như nghiến một con gián, Potter à... và lần này dường như không ai yêu thương mi tới mức xông ra phía trước để hứng lời nguyền của ta đâu. Vậy bây giờ cái gì sẽ cứu mi khỏi chết khi ta tấn công hả ?
- Chỉ một điều, Harry nói, và hai người vẫn vờn nhau theo vòng tròn, chăm chắm nhìn nhau, và chỉ bị tách nhau ra không bởi gì khác ngoài cái bí mật cuối cùng. - Nếu không phải là tình yêu sẽ cứu mi phen này, Voldermort nói, mi ắt phải tin rằng mi có cái phép thuật mà ta không có, hoặc có một vũ khí mạnh hơn vũ khí của ta?
- Tôi tin cả hai, Harry nói, và nó thấy nét sửng sốt vụt qua gương mặt hắn, mặc dù bị xua tan ngay tức thì ; Voldermort bắt đầu cười, và tiếng cười còn ghê rợn hơn tiếng gào rú điên cuồng và không chút hài hước, vang vọng khắp Đại Sảnh Đường im phăng phắc. - Mi tưởng mi biết nhiều phép thuật hơn ta ư ? - Hắn nói - Hơn ta, hơn Chúa tể Voldermort, kẻ đã thực hiện những phép thuật mà đến chính Dumbledore cũng không bao giờ mơ tới ?
- Hoặc là cụ đã mơ tới, Harry nói, nhưng cụ đã biết nhiều hơn ông, biết đủ để không làm điều ông đã làm. - Mi muốn nói lão ta yếu đuối chứ gì ! - Voldermort gào - Quá yếu đuối nên không dám, quá yếu đuối nên không thể có được cái đáng lẽ thuộc về lão, cái rồi sẽ thuộc về ta !
- Không, cụ khôn ngoan hơn ông, Harry nói, một phù thủy giỏi hơn, một con người tốt hơn. - Ta đã đem đến cái chết cho lão Dumbledore !
- Ông tưởng ông đã làm điều đó, Harry nói, nhưng ông nhầm rồi. Lần đầu tiên, đám đông đang theo dõi xôn xao khi hàng trăm người đứng dọc theo những bức tường chung quanh cùng hút hơi vào.
- Dumbledore đã chết ! - Voldermort phun mạnh những lời đó vào Harry như thể những lời đó có thể gây cho nó nỗi đau không thể chịu đựng nổi - Thân xác lão đã mục rữa trong nấm mộ cẩm thạch ở trong sân tòa lâu đài này, ta đã nhìn thấy, Potter à, và lão sẽ không thể phục sinh ! - Phải, thầy Dumbledore đã chết, Harry bình tĩnh nói, nhưng ông đã không giết được cụ. Cụ đã chọn cách chết của cụ, đã chọn từ nhiều tháng trước khi cụ chết, đã dàn xếp toàn bộ việc đó với người mà ông đã tưởng là tôi tớ của ông. - Chuyện mơ mộng trẻ con gì đây ? - Voldermort nói, nhưng hắn vẫn chưa tấn công, và đôi mắt đỏ của hắn không né tránh được đôi mắt của Harry. - Thầy Severus Snape không phải là người của ông. Thầy Snape đã là người của thầy Dumbledore từ lúc ông bắt đầu săn lùng mẹ tôi. Và ông không hề nhận ra điều đó, vì ông không thể nào hiểu. Ông chưa bao giờ thấy thầy Snape gọi Thần Hộ Mệnh, đúng không, Riddle ?
Voldermort không trả lời. Hai người tiếp tục vờn nhau quanh vòng tròn như hai con sói sắp sửa cấu xé lẫn nhau. - Thần Hộ mệnh của thầy Snape là một con hươu cái, Harry nói, giống như Thần Hộ mệnh của mẹ tôi, bởi vì thầy Snape đã yêu mẹ tôi gần như trọn cả cuộc đời thầy, từ thuở hai người ấy còn là trẻ con. Lẽ ra ông phải biết, nó nói khi thấy cánh mũi Voldermort hỉnh lên, thầy Snape đã xin ông tha mạng mẹ tôi, đúng tôi ?
- Hắn thèm muốn ả, chỉ vậy thôi, Voldermort khinh khỉnh, nhưng khi ả chết rồi, hắn đồng ý là còn khối đàn bà khác, thuần huyết hơn, xứng đáng với hắn hơn... - Dĩ nhiên thầy nói với ông như vậy, Harry nói, nhưng thầy đã làm tình báo cho thầy Dumbledore ngay từ lúc ông đe dọa mạng sống của mẹ tôi, và thầy đã làm việc đó chống lại ông từ bấy đến giờ ! Khi thầy Snape kết thúc sự sống cho thầy Dumbledore thì thầy Dumbledore đã hấp hối rồi !
- Chẳng hề gì ! - Voldermort rít lên, nãy giờ vẫn lắng nghe từng lời với vẻ chăm chú suy tư, nhưng giờ bỗng bật ra tiếng cười khằng khặc man dại - Chẳng hề gì cái chuyện là người của ta hay của lão Dumbledore, hay những chướng ngại vật nhảm nhí mà chúng cố bày ra trên con đường của ta ! Ta đã chà nát chúng như ta đã chà nát mẹ mi, kẻ được coi là tình yêu vĩ đại của Snape ! Ôi, ta hiểu rồi, Potter ơi, hiểu theo cách mà mi không thể nào hiểu được ! - Lão Dumbledore đã toan ngăn ta chiếm cây Đũa phép Cơm nguội ! Lão có dụng ý để cho Snape làm chủ nhân chân chính của cây đũa phép đó ! Nhưng ta đã phỗng tay trên mi rồi, ranh con ạ. Ta đã nắm được cây đũa phép trước khi mi thò tay đụng tới nó, ta đã biết sự thật trước khi mi ngộ ra. Ta đã giết Snape cách đây ba tiếng đồng hồ, và cây Đũa phép Cơm nguội, cây Gậy Tử Thần, Cây đũa phép Định Mệnh đã thực sự thuộc về ta ! Kế hoạch của lão Dumbledore hỏng rồi, Potter ơi !
- Phải, nó hỏng rồi, Harry nói, ông nói đúng. Nhưng trước khi ông thử giết tôi, tôi khuyên ông nghĩ lại những gì ông đã làm... Hãy suy nghĩ, và cố gắng sám hối đi, Riddle... - Cái trò gì đây ?
Trong tất cả những điều Harry nói với hắn, kể cả bất kì lời tiết lộ hay mắng nhiếc nào, cũng không có điều gì khiến Voldermort sửng sốt bằng điều này. Harry thấy hai đồng tử trong mắt hắn thu lại thành hai vạch mỏng dính, thấy da quanh mắt hắn trắng dã. - Cơ hội cuối cùng của ông, Harry nói, đó là tất cả những gì ông còn lại... tôi đã thấy ông sẽ ra nông nỗi nào nếu ông không sám hối... Hãy là một con người... cố gắng... cố gắng sám hối...
- Mi dám...? - Phải tôi dám, Harry nói, bởi vì kế hoạch cuối cùng của thầy Dumbledore không hề phản pháo về phía tôi. Nó dội ngược lại ông, Riddle à.
Bàn tay Voldermort đang run lên trên cây Đũa phép Cơm nguội, và Harry nắm cây đũa phép của Draco thật chặt. Nó biết, chỉ còn vài giây nữa là tới lúc. - Cây đũa phép đó không tận tụy phục tùng ông bởi vì ông đã ám sát nhầm người. Thầy Severus Snape chưa bao giờ là chủ nhân thực sự của cây Đũa phép Cơm nguội. Thầy chưa bao giờ đánh bại thầy Dumbledore.
- Hắn đã giết... - Ông không nghe sao ? Thầy Snape chưa từng đánh bại thầy Dumbledore ! Cái chết của thầy Dumbledore đã được dự tính trước giữa hai người đó ! Thầy Dumbledore đã có ý định chết mà không để bị đánh bại, để vẫn là chủ nhân cuối cùng của cây đũa phép đó ! Nếu mọi việc diễn ra đúng như dự định, quyền lực của cây đũa phép đó sẽ chết theo thầy, bởi vì nó không bị ai đoạt khỏi tay thầy !
- Nhưng vậy thì, Potter à, lão Dumbledore cầm như đã cho ta cây đũa phép đó ! - Giọng Voldermort run lên vì cơn khoái trá độc địa - Ta đã đánh cắp cây đũa phép từ ngôi mộ của chủ nhân cuối cùng ! Ta đã đoạt nó bất chấp ước muốn của chủ nhân cuối cùng ! Nó chính thực là của ta ! - Ông vẫn không hiểu sao, Riddle ? Sở hữu cây đũa phép đó không đủ ! Cầm nắm nó, sử dụng nó, không khiến cho nó thực sự trở thành của ông. Ông đã chẳng nghe cụ Ollivander nói sao ? Cây đũa phép chọn phù thủy... Cây Đũa phép Cơm nguội đã chấp nhận một chủ nhân mới trước khi thầy Dumbledore qua đời, một kẻ chưa từng chạm tay vào đũa phép đó. Vị chủ nhân mới này đã đánh văng cây đũa phép khỏi tay thầy Dumbledore nghịch lại ý chí của thầy, nhưng y không hề nhận ra được chính xác điều y đã làm, cũng không hề biết là cây đũa phép nguy hiểm nhất thế giới đã hiến cho mình lòng trung thành của nó...
Ngực Voldermort phập phồng gấp gáp, và Harry có thể cảm nhận lời nguyền sắp phát ra, cảm thấy lời nguyền đang hình thành bên trong cây đũa phép chĩa vào mặt nó. - Chủ nhân thực sự của cây Đũa phép Cơm nguội đã là Draco Malfoy.
Gương mặt Voldermort hoàn toàn sửng sốt mất một lúc, rồi qua đi. - Nhưng chuyện đó có gì là quan trọng ? - Hắn nói nhẹ nhàng - Ngay cả như mi nói đúng, Potter à, thì chuyện đó cũng không thay đổi được gì giữa ta và mi. Mi không còn cây đũa phép phượng hoàng nữa : chúng ta chỉ đấu nhau bằng tài năng... và sau khi ta giết mi, ta sẽ chăm sóc tới Draco Malfoy...
- Nhưng ông đã quá trễ, Harry nói, ông đã để vuột mất thời cơ. Tôi đã đến trước ông. Cách đây một tuần tôi đã khuất phục Draco. Tôi đã đoạt cây đũa phép của nó. Harry siết mạnh cây đũa phép táo gai, và nó cảm thấy con mắt của mọi người trong Đại Sảnh Đường đều hướng về cây đũa phép đó.
- Vậy là chung cuộc đã rõ rồi, phải không ? - Harry nói khẽ - Cây đũa phép trong tay ông có biết vị chủ nhân cuối cùng của nó đã bị tước khí giới không ? Bởi vì nếu nó biết thì... tôi chính là chủ nhân chân chính cuối cùng của cây Đũa phép Cơm nguội. Một luồng sáng đỏ đột nhiên bừng lên trên bầu trời pháp thuật phía trên đầu mọi người khi mép mặt trời rực rỡ nhô lên trên bệ cửa sổ gần nhất. Ánh sáng soi tỏ gương mặt cả hai người cùng một lúc, khiến cho gương mặt Voldemort bỗng nhiên trở nên một vết ố chói lọi. Cùng lúc Harry chĩa cây đũa phép của Draco ra và thét lên niềm hy vọng ngất trời của nó, nó nghe một tiếng rít the thé cùng cất lên: - Avada Kedavra! - Expelliarmus Tiếng nổ vang to như tiếng đại bác, và ánh lửa vàng chóe bùng lên giữa hai người, ở ngay chóc cái tâm của vòng tròn mà hai người đã vờn bước nhau, đánh dấu chỗ hai lời nguyền đụng nhau. Harry thấy tia sáng xanh lè của Voldermort chạm phải thần chú của chính nó, thấy cây Đũa phép Cơm nguội bay lên cao, nổi bật trên nền trời bình minh, xoay tít qua vòm trần được ếm vùa như cái đầu rắn Nagini, xoay tít qua không gian, bay về phía vị chủ nhân mà nó không muốn giết, vị chủ nhân rốt cuộc đã sở hữu nó hoàn toàn. Và Harry, với kĩ năng tuyệt đối chỉnh xác của bậc Tầm thủ, đã bắt được cây đũa phép bằng bàn tay trong không trung khi Voldermort bật ngửa ra sau, hai cánh tay dang rộng, hai vạch đồng tử của đôi mắt đỏ quạch trợn ngược. Tom Riddle ngã xuống sàn bằng một động tác phàm tục cuối cùng, cơ thể hắn mềm nhũn và co quắp, bàn tay trắng bệch trống trơn, gương mặt hắn như mặt rắn trống rỗng và vô tri. Voldermort đã chết, đã bị giết bởi lời nguyền phản phế của chính hắn, và Harry đứng đó cầm hai cây đũa phép trong tay, ngó xuống cái vỏ ngoài của kẻ thù.
Một giây im lặng ớn lạnh. Cơn chấn động của khoảnh khắc ngưng đọng: thế rồi một cơn hỗn loạn bùng ra chung quanh Harry khi những tiếng la hét và tiếng hò reo cùng tiếng gào rống của những người đứng xem xé tan không khí. Mặt trời mới mọc hăm hở chói lòa những khung cửa sổ khi mọi người rần rần chạy về phía nó, và người đầu tiên đến bên nó là Ron với Hermione. Và chính vòng tay của hai đứa đã ôm kín lấy nó, tiếng thét không thể hiểu nổi của hai đứa bạn làm nó điếc cả tai. Rồi Ginny, Neville và Luna có mặt, và rồi tất cả người nhà Weasley cùng bác Hagrid, và chú Kingsley và cô McGonagall và thầy Flitwick và cô Sprout, và Harry không thể nghe ra một lời nào của bất cứ người nào hét to, đừng nói chi chuyện phân biệt bàn tay ai với tay ai đang níu nó, kéo nó, cố gắng ôm lấy phần cơ thể nào của nó, hàng trăm người ép vào nó, tất cả đều quyết tâm chạm cho kỳ được Đứa Trẻ Sống Sót, cái lý do để rốt cuộc mọi việc đã kết thúc... Mặt trời mọc lên vững chãi bên trên trường Hogwarts, và Đại Sảnh Đường bừng lên sự sống cùng ánh sáng, Harry là phần không thể thiếu trong sự tuôn trào lẫn lộn của niềm hân hoan và nỗi tang tóc, của thương tiếc và tụng xưng. Họ muốn nó ở bên họ, biểu tượng và lãnh tụ của họ, người cứu mạng và kẻ hướng dẫn của họ, và dường như chẳng ai nghĩ tới chuyện nó thèm ngủ và khao khát được ở riêng với vài người trong số họ mà thôi. Nó phải nói chuyện với tang gia, siết chặt tay họ, chứng kiến nước mắt của họ, nhận lòng tri ơn của họ, nghe tin tức đang được đưa tới từ mọi nguồn khi ban mai sáng tỏ; rằng những kẻ bị ếm bùa Độc đoán trên khắp đất nước đã tỉnh hồn trở lại là chính họ, rằng bọn Tử Thần Thực Tử đang chạy trốn hoặc bị bắt giam, và chú Kingsley Shacklebolt đã được tạm thời chỉ định làm Bộ Trưởng Pháp thuật.
Họ dọn xác Voldermort đi và đặt xác hắn trong một căn phòng ở ngoài Đại Sảnh Đường, cách xa thi thể của Fred, thầy Lupin, cô Tonks, Colin Creevey và năm mươi người khác đã chết trong cuộc chiến đấu chống lại hắn. Cô McGonagall đã dọn ra những dãy bàn của các Nhà, nhưng không còn ai ngồi theo Nhà nữa : tất cả ngồi lộn xộn với nhau, thầy ngồi lẫn với trò, những con ma lẫn với phụ huynh học sinh, những con nhân mã và các gia tinh, thầy Firenze nằm dưỡng thương ở một góc, còn chú Grawp nhóng dòm qua một khung cửa sổ bể, và người ta thảy thức ăn vào cái miệng chú đang ngoác ra cười. Một hồi sau, mệt mỏi và hết xí quách, Harry nhận ra mình đang ngồi trên một băng ghế cạnh Luna. - Nếu là em, thì em sẽ muốn có chút bình an và yên tĩnh, Luna nói.
- Anh cũng muốn vậy, nó đáp. - Em sẽ đánh lạc hướng mọi người cho, Luna nói, mặc Áo khoác Tàng hình của anh đi.
Và nó chưa kịp nói được tiếng nào thì cô bé đã kêu lên : "Ôôôi, coi kìa, một trự Bá-láp-chấy Hâm-hâm-khùng!" và chỉ tay qua cửa hổ. Mọi người nghe thấy đều ngoảnh nhìn ra sau, và Harry thả tấm Áo khoác Tàng hình trùm lên mình, đứng lên. Bây giờ nó có thể đi qua Đại Sảnh Đường mà không bị trở ngại. Nó nhìn thấy Ginny cách đó hai dãy bàn, cô bé ngồi tựa đầu lên vai mẹ. Sau này sẽ có thời gian để chuyện trò, còn nhiều giờ và nhiều ngày và có thể nhiều năm để mà nói. Nó thấy Neville, thanh gươm Gryffindor đặt bên cạnh dĩa trong lúc ăn, chung quanh là một đám người ngưỡng mộ nhiệt thành. Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai nó :
- Tốt nhất là cậu nên xuống Phòng Bệnh thất. - Là Draco và Blaise, Harry thì thầm, hai người vẫn còn sống. Tốt quá !
- Tất nhiên là tụi tui còn sống rồi. Vui lên đi ! Rồi hai người dẫn Harry xuống Bệnh Thất. Tụi nó có thể nghe đây đó xa xa tiếng con Peeves bay vút qua các hành lang hát véo von một khúc ca chiến thắng tự biên tự diễn: Tụi mình đã oánh, tụi mình đã thắng, hoan hô Potter, Và Voldy mọc mốc, còn khuya mới khóc, giờ tha hồ vui !
***
Sau khi giải thích kế hoạch cho Harry, Ron lụi hụi tìm đồ trong hai cái túi quần. Tìm mãi, Ron mới lấy ra được một hộp thuốc. Cậu chàng mừng rỡ ra mặt, lấy từ trong hộp ra một, hai viên rồi uống. Thấy lạ, Harry hỏi : - Đó là cái gì vậy, Ron ? - Cái này hả ? Hộp thuốc mà Hermione đưa cho mình đó. Nghe bồ ấy nói, đây là hộp thuốc do chính tay bồ ấy chế tạo dùng để làm cho mình chạy nhanh hơn, đồng thời, tạo ra vài cái bóng giả. Nhưng mà xem ra, hộp thuốc này mình dùng sắp hết rồi. - À, thì ra là thế. Hermione giỏi thật ! Ron cũng cười tươi, gật đầu đồng tình với Harry. Một lúc sau, Ron nói : - Đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi ! Harry nhanh chóng đứng dậy, tập trung tinh thần. Ron cũng đứng dậy, chậm chạp mở cửa. Ngay sau khi Ron phát hiện được mục tiêu, cậu ngay lập tức xông pha, gây chú ý với địch thủ. Tất nhiên Voldemort đã không làm phụ lòng cậu, nhanh chóng đuổi theo Ron. Hai người rong đuổi nhau hăng hái đến nỗi không biết mệt là gì. Nhưng một người phù thủy mới sang tuổi mười bảy làm sao có thể vượt qua được vị phù thủy đáng sợ đã làm cả thế giới chấn động kia được ? Mặc dù thuốc của Hermione vô cùng hiệu quả, bằng chứng là Ron đã chạy nhanh hơn Voldemort và cách một đoạn khá xa, nhưng buổi tiệc nào rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Viên thuốc mà Ron mới uống đã là hai viên cuối cùng rồi, và hiệu lực của nó đang giảm dần nữa chứ. Cuối cùng nó hết hẳn nhưng đáng tiếc là cậu chàng đang miệt mài chạy của chúng ta lại không hề biết. Người đời có câu : Trong giây phút gang tất, ai cũng sẽ trở thành siêu nhân. Ron chính là đang trong tình trạng đó. Chúng ta hẳn ai cũng từng nghe : Cố gắng sẽ đạt đến thành công. Nhưng không phải ai cũng ứng dụng được đâu, Ron nói như thế. Bằng chứng chính là khi đang chạy qua góc cua để tới Đại sảnh lại bắt gặp ngay con rắn cưng của Voldemort. Cả hai trao cho nhau một ánh nhìn nồng nàn và... Ron đi đời. Từ xa, Voldemort vẫn như thế, ung dung đi đến chỗ Ron bị biến thành đá. Hắn nở một nụ cười man rợ, sải cánh tay ra để cho Nagini quấn vào. Cô nàng cũng rất hiểu ý mà bò từ chân của hắn rồi quấn quanh cánh tay kia. Hắn gật đầu, hài lòng nhìn Nagini, nó đã nhắm mắt trong suốt quá trình di chuyển. Draco và Blaise nhìn thấy cảnh này, lòng tràn đầy lo sợ. Riêng Harry đã khóc đến tắt tiếng. Phải, ba người đã lén đi theo hai người kia từ nãy giờ và may mắn là không bị phát hiện. Sau khi đã lấy lại sự bình tĩnh, Harry nghiêm túc suy nghĩ những chuyện vừa xay ra, thắc mắc mà hỏi hai người còn lại : - Nagini có tuyệt chiêu đó à ? - Không phải ! - Hai người còn lại đồng thanh trả lời. - Thế... ? Draco lưỡng lự một lúc lâu rồi quyết định đưa ra phán đoán của mình. - Xem ra tin đồn hành lang là hoàn toàn có thật. Vài ngày trước, tụi tôi đã tới hẻm Knockturn. Chà, đó là một chuyến đi nhặt được khá nhiều thông tin lặt vặt. Cậu cũng biết đó, nơi mà bọn Tử thần Thực tử thường xuyên tới. Tụi tôi nghe khá rõ bọn chúng nói...***
Vài ngày trước, Hẻm Knockturn... Blaise đẩy cánh cửa đã cũ kĩ ra, trên tay là đống dược phẩm mà cậu mới thu được, theo sau là Draco đang nhăn nhó. Draco vừa đi, vừa mở miệng lầm bầm oán trách, nào là cái tiệm vừa rồi rách nác ra sao hay là chất lượng đồ đạc như thế nào... Blaise chỉ biết bất lực mà nghe tên bạch kim kia luyên thuyên đủ điều. - Á ! Vỡ hết rồi ! Tiếng hét thất thanh của một lão trung niên vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều người. - Xem ra là người của Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai- đấy. - Blaise nói với giọng chắc nịch. - Họ đang làm gì ở đây vậy ? - Draco thắc mắc. Chưa cần đợi ai trả lời, tiếng xì xầm của dư luận đã giải quyết câu hỏi của Draco. - Nè, mấy người biết gì chưa ? Ngài Chúa tể Hắc Ám định tính nâng cấp Nagini lên đấy. - Hả ? Làm sao mà ngươi biết ? - Tại sao không ? Con trai tôi phục vụ cho ngài ấy mà. Nó nói là ngài cùng vài độc dược sư nữa đang chế tạo một loại thuốc có thể làm cho mắt của Nagini trở nên vô cùng lợi hại. - Đúng ! Đúng ! Con trai tôi cũng nói như thế ! - Vậy chắc mấy người kia đang mua nguyên liệu. - Nhưng mà chúng vỡ hết rồi... Đến đây, Blaise và Draco đã rời khỏi vụ lùm xùm mất.***
- Cái đó mà được gọi là "tin đồn" ấy hả ? Đó là sự thật mà. Hai người nghe được chỉ nhún vai một cái rồi thôi. - Được rồi, gác mấy chuyện linh tinh qua một bên đi, không phải có một chuyện đáng quan trọng cần phải lo hơn sao. - Đúng vậy. - Một giọng nói trầm thấp từ đằng sau vang lên. Blaise là người nhìn thấy sự khác biệt đầu tiên, cậu ngay lập tức quay người lại. - Chúa... Chúa tể Hắc ám !? - Xem ta có gì đây nhỉ ? - Voldemort vừa cười mang rợ vừa nói. - Chạy đi ! - Draco là người phản ứng nhanh chóng, kéo tay hai người còn lại. Cuộc tẩu thoát có lẽ sẽ vô cùng thành công nếu không phải bị Voldemort bắt được. - Thả ta ra, tên mặt rắn kia ! Có giỏi thì bỏ ta xuống rồi cùng quyết chiến. - Bình tĩnh nào, mèo con. Từ từ sẽ tới ngươi thôi. Trước tiên,... Ta phải giải quyết hai tên phản bội này đã. Draco bắt đầu thói quen liếm môi của mình, gương mặt đã tái mét. Blaise cũng không khá gì hơn. Mặc dù miệng đang cười nhưng trong lòng đang phát sợ. - Sectumsempra ! - Draco !? Cậu làm cái trò khùng điên gì vậy ! Voldemort thoắt một cái đã thoát khỏi bùa chú của Draco, trên tay ghì chặt chiếc áo của Harry. - Được rồi, trò chơi kết thúc ở đây thôi. Ta không muốn phí phạm thời gian của mình vào mấy việc vô bổ này. Voldemort khẽ vươn đũa phép lên, gảy nhẹ một cái. "Bùm !". Ngay tại nơi mà Draco và Blaise đứng đã bị nhấn chìm trong biển lửa. - Không ! - Harry gào thét trong vô vọng, nước mắt đã lăn dài bên hai bờ má. Sau một hồi khóc thảm, Harry tung cước vào chỗ hiểm của Voldemort khiến hắn ta vì đau mà thả Harry ra. Nó không kịp quay đầu lại, cứ thế mà liều mạng chạy vừa tranh thủ móc chiếc áo tàng hình mà mang. Mất một lúc sau, Voldemort đã hồi phục lại tinh thần cũng nhanh chóng đuổi theo.***
Bàn tay của Blaise khẽ động một cách yếu ớt rồi bất động. Mãi một lúc sau, tưởng chừng như Blaise đã chết một lần nữa thì cậu như được tiếp thêm một nguồn sinh lực, thành công ngồi dậy. Cậu bây giờ nhìn trông thật thảm, còn đâu là hắc mã hoàng tử trong lòng các cô gái nữa đây. Blaise khều khều tay của Draco, hỏi : - Chết chưa ? Vài tích tắc sau, Draco lật người lại, yếu ớt trả lời : - Vẫn còn đấm cậu được, yên tâm. Rồi cả hai cũng nhìn ra cửa sổ, cười nhẹ một tiếng : Mọi chuyện giờ mới bắt đầu.***
Không biết bằng cách nào mà Harry đã tới Sảnh trước, nơi mọi người đang tập trung với vẻ mặt lo lắng và sợ hãi rõ rệt. - Sao ? Bất ngờ không, Potter ? Đây là món quà nhỏ mà ta chuẩn bị cho ngươi đấy ! Voldemort nói với không khí một cách vô định. Nhiều người vẫn chưa hiểu tình hình nên bắt đầu xầm xì : Hắn ta bị lú chắc rồi. Khi tiếng thầm thì bắt đầu to lên, Bellatrix quát một tiếng : - Câm miệng ! Thưa Chúa tể, Harry Potter đang ở trong đây sao ? Harry đứng ở đằng sau Voldemort, căng thẳng đến nỗi không dám động đậy. Bất thình lình, Voldemort tung một bùa chú vào đúng chỗ Harry đang đứng. Không kịp phòng bị, Harry chỉ có thể bật ra một tiếng : - Protego ! Vì không kịp phòng bị, thần chú của Voldemort đã thành công làm bay đi Áo choàng tàn hình của Harry. - Potter !! -Tiếng thì thầm từ mọi người bắt đầu vang lên. - Thế nào, Potter ? Ngươi đừng tưởng chiếc giẻ rách kia có thể làm ta không nhận ra ngươi. 3, 2, 1... Cuộc chiến tranh bắt đầu nổ ra... Voldemort bỗng nhiên di chuyển, thì thầm đủ để Harry nghe thấy : "Chút nữa ta sẽ xử lí ngươi sau." Nghe câu đó xong, Voldemort đã lạc vào đám người. Voldemort ở ngay trung tâm chiến trận, và hắn đang đập, đang đánh tất cả những gì trong tầm tay với. Harry không thể nhắm chính xác, đành phải kiếm đường đến gần hơn và Đại Sảnh Đường trở nên càng lúc càng đông đúc bởi vì người nào còn đi được là đều chen vô trong đó. Harry thấy Geogre và Lee Jordan đánh Yaxley té uỵch xuống sàn, thấy Dolohov gào lên khi ngã xuống vì tay thầy Flitwick, thấy Walden Macnair bị bác Hagrid quăng ngang qua căn phòng, trúng vô bức tường đối diện, và tuột xuống đất bất tỉnh. Nó thấy Neville đánh bại Fenrir Greyback. Cụ Abeforth đánh choáng Rookwood, ông Artrhur và anh Percy hạ đo ván Thickness, và ông Lucius cùng bà Narcissa Malfoy chạy xuyên qua đám đông, chẳng buồn đánh đấm, chỉ gào tên con trai mình. Voldermort lúc này đang đấu với cô McGonagall, thầy Slughorn và chú Kingsley cùng một lúc, và mặt hắn biểu hiện một sự căm ghét lạnh lùng khi những người đó lượn lách và nhào thụp chung quanh hắn mà vẫn không thể kết liễu được hắn... Bellatrix cũng vẫn còn đang chiến đấu, cách Voldermort chừng mười lăm thước, mụ đang đấu với hai người một lúc : Hermione, Ginny và Luna, tất cả đều dốc toàn lực, nhưng Bellatrix ngang ngửa hai cô gái, và sự chú ý của Harry bị lệch hướng khi một Lời nguyền Giết chóc phóng tới sát sườn Ginny đến nỗi cô bé chỉ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc... Nó bèn đổi mục tiêu, xông vào Bellatrix thay vì Voldermort, nhưng nó mới chạy tới được mấy bước thì bị gạt văng qua một bên. - NOT MY DAUGHTER, YOU BITCH ! Bà Weasley vừa chạy tới vừa quăng áo của bà đi, để hai cánh tay bà rảnh rang chiến đấu, Bellatrix xoay phắt người lại, rống lên cười khi nhìn thấy kẻ thách đấu mới.- TRÁNH RA ! - Bà Weasley quát ba cô gái, và chỉ bằng một cái vụt mạnh đơn giản cây đũa phép, bà bắt đầu cuộc đấu tay đôi.
Harry nhìn với vẻ phấn khởi lẫn nỗi kinh hoàng khi cây đũa phép của bà Molly Weasley vút ngang xoắn dọc, và nụ cười của mụ Bellatrix Lestrange nao núng, biến thành tiếng gầm gừ. Những luồng sáng bay ra từ cả hai cây đũa phép, sàn nhà quanh chân hai bà phủ thủy trở nên nóng bỏng và nứt rạn; cả hai người đàn bà quyết giết nhau bằng được.
- Khỏi ! - Bà Weasley la lên, khi vài ba học sinh chạy tới trước, toan đến chỗ bà giúp sức - Lùi lại ! Lùi lại ! Mụ này để ta xử !
Hàng trăm người giờ đây đang đứng dài theo những bức tường, quan sát hai trận đấu : Voldermort với ba đối thủ của hắn, Bellatrix với bà Molly, và Harry đứng đó, như là vô hình, bị xâu xé giữa hai trận chiến đấu, muốn tấn công lẫn muốn bảo vệ, không dám chắc là nó sẽ không đánh nhầm người vô tội.
- Tao giết mày rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra cho lũ con mày hả? - Bellatrix mắng nhiếc, mụ đã phát khùng lên như chủ nhân của mụ, nhảy loi choi vì bị bùa chú của bà Molly nhảy múa chung quanh. - Khi mẹ cũng tiêu đời như Freddie ?
- Mày-sẽ-không-bao-giờ-còn-đụng-tới-con-cái-tao-được-nữa ! - Bà Weasley gào lên. Bellatrix cười cái kiểu cười vui nhộn giống y như người anh họ Sirius đã cười khi ngã ngửa qua tấm màn, và bỗng nhiên Harry biết ngay chuyện gì sắp xảy ra.
Lời nguyền của bà Molly lao tới phía dưới cánh tay vươn dài ra của Bellatrix và trúng thẳng vào ngực, ngay trên trái tim của mụ.
Nụ cười hả hê của Bellatrix đông cứng, đôi mắt mụ dường như lồi ra : trong một tích tắc, mụ biết chuyện gì đã xảy ra, rồi mụ té lăn đùng, và đám đông đang quan sát gầm lên, còn Voldermort gào thét.
Harry cảm thấy như thể nó chuyển qua phim quay chậm : nó thấy cô McGonagall, chú Kingsley và thầy Slughorn bị hất tung ra sau, văng bắn lên và quằn quại giữa không trung, bởi vì cơn thịnh nộ của Voldermort trước sự gục ngã của kẻ tùy tùng cuối cùng thân cận nhất đã bùng nổ với sức mạnh của một trái bom, Voldermort giơ cao cây đũa phép chĩa thẳng vào bà Molly Weasley. - Protego ! - Harry thét, bùa Chắc phồng ngay ra giữa Đại Sảnh Đường, và Voldermort trừng mắt Harry. - Ngươi không đợi được sao, Potter ! - Voldemort quát nó.
Đám đông sợ hãi, và sự im lặng ngự trị đột ngột và tuyệt đối khi Voldermort và Harry nhìn nhau, rồi bắt đầu, cùng một lúc, vờn nhau theo vòng tròn.
- Phải, tôi chán cảnh chờ đợi rồi ! - Harry nói lớn, và trong sự im lặng hoàn toàn giọng nói của nó vang lên như tiếng kèn hiệu - Phải như thế này.
Voldermort rít lên : - Thì ra ngươi nôn nóng, chờ đợi cái chết của mình đến mức đó sao ? - Phải là ngươi mới đúng, Harry nói đơn giản, không còn Trường Sinh Linh Giá nào nữa. Chỉ còn tôi và ông, người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại, và một trong hai người chúng ta sắp ra đi vĩnh viễn... - Một trong hai chúng ta à ? - Voldermort chế nhạo, toàn thân hắn căng ra và đôi mắt đỏ quắc lên, một con rắn sắp tấn công - Mi cho là chính mi chứ gì, thằng nhãi ranh đã sống sót ngẫu nhiên, và được Dumbledore giật dây ? - Mẹ tôi chết để cứu tôi là ngẫu nhiên sao ? - Harry hỏi. Cả hai người vẫn đang di chuyển ngang trên vòng tròn hoàn hảo đó, duy trì cùng một khoảng cách đối với nhau, và với Harry không một gương mặt nào khác tồn tại ngoại trừ gương mặt Voldermort - Khi tôi quyết định chiến đấu trong nghĩa trang đó là ngẫu nhiên sao ? Khi tôi không tự vệ hồi hôm, và vẫn còn sống, và trở về để tiếp tục chiến đấu là ngẫu nhiên sao ?
- Ngẫu nhiên ! - Voldermort hét, nhưng hắn vẫn chưa tấn công, và đám đông đang theo dõi cứ sững sờ như bị điểm huyệt, và hàng trăm người có mặt trong Đại Sảnh Đường dường như đều nín thở, ngoại trừ Harry và Voldermort - Ngẫu nhiên và may mắn, sự thật là mi đã cầu cạnh và núp váy những đàn ông đàn bà lớn hơn mi và để cho ta giết họ vì mi ! - Ông sẽ chẳng giết thêm được ai đêm nay đâu, Harry nói trong lúc cả hai vẫn vờn nhau, và nhìn chòng chọc vào mắt nhau, đôi mắt xanh nhìn vào đôi mắt đỏ, ông sẽ không bao giờ có thể giết bất kì ai nữa. Ông không hiểu sao ? Tôi đã sẵn sàng chết để ngăn ông giết hại những người này... - Nhưng mi đã không chết ! - ...Tôi đã muốn được chết, và điều đó khiến sự việc xảy ra như vầy. Tôi đã làm điều mẹ tôi đã làm. Những người kia đã được bảo vệ chống lại ông. Ông không nhận thấy là không một bùa phép nào ông ếm lên họ có tác dụng lâu bền sao ? Ông không thể hành hạ họ. Ông không thể làm hại họ. Ông không biết rút kinh nghiệm từ sai lầm của chính mình, phải không, Riddle ?
- Mi dám... - Phải, tôi dám, Harry nói, tôi biết những việc ông không biết, Tom Riddle à. Tôi biết rất nhiều điều quan trọng mà ông không biết. Có muốn nghe đôi điều trước khi ông phạm thêm một sai lầm lớn khác không ? Voldermort không nói, chỉ vờn quanh vòng tròn, và Harry biết rằng nó đã giữ được hắn nhất thời bị mê mụ không hành động, chùng tay vì cái khả năng mong manh là Harry có thể quả thực biết một bí mật cuối cùng...
- Lại tình yêu chứ gì? - Voldermort nói, gương mặt rắn của hắn cười cợt nhạo báng - Giải pháp được Dumbledore ưa chuộng nhất, tình yêu, thứ mà lão cho là chiến thắng cả cái chết, cho dù lòng yêu thương đã không ngăn được lão ngã từ đỉnh tháp xuống và nát như bấy như một hình nhân bằng sáp cũ mèm ? Tình yêu, cái đã không ngăn được ta nghiến nát con mẹ Máu bùn của mi như nghiến một con gián, Potter à... và lần này dường như không ai yêu thương mi tới mức xông ra phía trước để hứng lời nguyền của ta đâu. Vậy bây giờ cái gì sẽ cứu mi khỏi chết khi ta tấn công hả ?
- Chỉ một điều, Harry nói, và hai người vẫn vờn nhau theo vòng tròn, chăm chắm nhìn nhau, và chỉ bị tách nhau ra không bởi gì khác ngoài cái bí mật cuối cùng. - Nếu không phải là tình yêu sẽ cứu mi phen này, Voldermort nói, mi ắt phải tin rằng mi có cái phép thuật mà ta không có, hoặc có một vũ khí mạnh hơn vũ khí của ta?
- Tôi tin cả hai, Harry nói, và nó thấy nét sửng sốt vụt qua gương mặt hắn, mặc dù bị xua tan ngay tức thì ; Voldermort bắt đầu cười, và tiếng cười còn ghê rợn hơn tiếng gào rú điên cuồng và không chút hài hước, vang vọng khắp Đại Sảnh Đường im phăng phắc. - Mi tưởng mi biết nhiều phép thuật hơn ta ư ? - Hắn nói - Hơn ta, hơn Chúa tể Voldermort, kẻ đã thực hiện những phép thuật mà đến chính Dumbledore cũng không bao giờ mơ tới ?
- Hoặc là cụ đã mơ tới, Harry nói, nhưng cụ đã biết nhiều hơn ông, biết đủ để không làm điều ông đã làm. - Mi muốn nói lão ta yếu đuối chứ gì ! - Voldermort gào - Quá yếu đuối nên không dám, quá yếu đuối nên không thể có được cái đáng lẽ thuộc về lão, cái rồi sẽ thuộc về ta !
- Không, cụ khôn ngoan hơn ông, Harry nói, một phù thủy giỏi hơn, một con người tốt hơn. - Ta đã đem đến cái chết cho lão Dumbledore !
- Ông tưởng ông đã làm điều đó, Harry nói, nhưng ông nhầm rồi. Lần đầu tiên, đám đông đang theo dõi xôn xao khi hàng trăm người đứng dọc theo những bức tường chung quanh cùng hút hơi vào.
- Dumbledore đã chết ! - Voldermort phun mạnh những lời đó vào Harry như thể những lời đó có thể gây cho nó nỗi đau không thể chịu đựng nổi - Thân xác lão đã mục rữa trong nấm mộ cẩm thạch ở trong sân tòa lâu đài này, ta đã nhìn thấy, Potter à, và lão sẽ không thể phục sinh ! - Phải, thầy Dumbledore đã chết, Harry bình tĩnh nói, nhưng ông đã không giết được cụ. Cụ đã chọn cách chết của cụ, đã chọn từ nhiều tháng trước khi cụ chết, đã dàn xếp toàn bộ việc đó với người mà ông đã tưởng là tôi tớ của ông. - Chuyện mơ mộng trẻ con gì đây ? - Voldermort nói, nhưng hắn vẫn chưa tấn công, và đôi mắt đỏ của hắn không né tránh được đôi mắt của Harry. - Thầy Severus Snape không phải là người của ông. Thầy Snape đã là người của thầy Dumbledore từ lúc ông bắt đầu săn lùng mẹ tôi. Và ông không hề nhận ra điều đó, vì ông không thể nào hiểu. Ông chưa bao giờ thấy thầy Snape gọi Thần Hộ Mệnh, đúng không, Riddle ?
Voldermort không trả lời. Hai người tiếp tục vờn nhau quanh vòng tròn như hai con sói sắp sửa cấu xé lẫn nhau. - Thần Hộ mệnh của thầy Snape là một con hươu cái, Harry nói, giống như Thần Hộ mệnh của mẹ tôi, bởi vì thầy Snape đã yêu mẹ tôi gần như trọn cả cuộc đời thầy, từ thuở hai người ấy còn là trẻ con. Lẽ ra ông phải biết, nó nói khi thấy cánh mũi Voldermort hỉnh lên, thầy Snape đã xin ông tha mạng mẹ tôi, đúng tôi ?
- Hắn thèm muốn ả, chỉ vậy thôi, Voldermort khinh khỉnh, nhưng khi ả chết rồi, hắn đồng ý là còn khối đàn bà khác, thuần huyết hơn, xứng đáng với hắn hơn... - Dĩ nhiên thầy nói với ông như vậy, Harry nói, nhưng thầy đã làm tình báo cho thầy Dumbledore ngay từ lúc ông đe dọa mạng sống của mẹ tôi, và thầy đã làm việc đó chống lại ông từ bấy đến giờ ! Khi thầy Snape kết thúc sự sống cho thầy Dumbledore thì thầy Dumbledore đã hấp hối rồi !
- Chẳng hề gì ! - Voldermort rít lên, nãy giờ vẫn lắng nghe từng lời với vẻ chăm chú suy tư, nhưng giờ bỗng bật ra tiếng cười khằng khặc man dại - Chẳng hề gì cái chuyện là người của ta hay của lão Dumbledore, hay những chướng ngại vật nhảm nhí mà chúng cố bày ra trên con đường của ta ! Ta đã chà nát chúng như ta đã chà nát mẹ mi, kẻ được coi là tình yêu vĩ đại của Snape ! Ôi, ta hiểu rồi, Potter ơi, hiểu theo cách mà mi không thể nào hiểu được ! - Lão Dumbledore đã toan ngăn ta chiếm cây Đũa phép Cơm nguội ! Lão có dụng ý để cho Snape làm chủ nhân chân chính của cây đũa phép đó ! Nhưng ta đã phỗng tay trên mi rồi, ranh con ạ. Ta đã nắm được cây đũa phép trước khi mi thò tay đụng tới nó, ta đã biết sự thật trước khi mi ngộ ra. Ta đã giết Snape cách đây ba tiếng đồng hồ, và cây Đũa phép Cơm nguội, cây Gậy Tử Thần, Cây đũa phép Định Mệnh đã thực sự thuộc về ta ! Kế hoạch của lão Dumbledore hỏng rồi, Potter ơi !
- Phải, nó hỏng rồi, Harry nói, ông nói đúng. Nhưng trước khi ông thử giết tôi, tôi khuyên ông nghĩ lại những gì ông đã làm... Hãy suy nghĩ, và cố gắng sám hối đi, Riddle... - Cái trò gì đây ?
Trong tất cả những điều Harry nói với hắn, kể cả bất kì lời tiết lộ hay mắng nhiếc nào, cũng không có điều gì khiến Voldermort sửng sốt bằng điều này. Harry thấy hai đồng tử trong mắt hắn thu lại thành hai vạch mỏng dính, thấy da quanh mắt hắn trắng dã. - Cơ hội cuối cùng của ông, Harry nói, đó là tất cả những gì ông còn lại... tôi đã thấy ông sẽ ra nông nỗi nào nếu ông không sám hối... Hãy là một con người... cố gắng... cố gắng sám hối...
- Mi dám...? - Phải tôi dám, Harry nói, bởi vì kế hoạch cuối cùng của thầy Dumbledore không hề phản pháo về phía tôi. Nó dội ngược lại ông, Riddle à.
Bàn tay Voldermort đang run lên trên cây Đũa phép Cơm nguội, và Harry nắm cây đũa phép của Draco thật chặt. Nó biết, chỉ còn vài giây nữa là tới lúc. - Cây đũa phép đó không tận tụy phục tùng ông bởi vì ông đã ám sát nhầm người. Thầy Severus Snape chưa bao giờ là chủ nhân thực sự của cây Đũa phép Cơm nguội. Thầy chưa bao giờ đánh bại thầy Dumbledore.
- Hắn đã giết... - Ông không nghe sao ? Thầy Snape chưa từng đánh bại thầy Dumbledore ! Cái chết của thầy Dumbledore đã được dự tính trước giữa hai người đó ! Thầy Dumbledore đã có ý định chết mà không để bị đánh bại, để vẫn là chủ nhân cuối cùng của cây đũa phép đó ! Nếu mọi việc diễn ra đúng như dự định, quyền lực của cây đũa phép đó sẽ chết theo thầy, bởi vì nó không bị ai đoạt khỏi tay thầy !
- Nhưng vậy thì, Potter à, lão Dumbledore cầm như đã cho ta cây đũa phép đó ! - Giọng Voldermort run lên vì cơn khoái trá độc địa - Ta đã đánh cắp cây đũa phép từ ngôi mộ của chủ nhân cuối cùng ! Ta đã đoạt nó bất chấp ước muốn của chủ nhân cuối cùng ! Nó chính thực là của ta ! - Ông vẫn không hiểu sao, Riddle ? Sở hữu cây đũa phép đó không đủ ! Cầm nắm nó, sử dụng nó, không khiến cho nó thực sự trở thành của ông. Ông đã chẳng nghe cụ Ollivander nói sao ? Cây đũa phép chọn phù thủy... Cây Đũa phép Cơm nguội đã chấp nhận một chủ nhân mới trước khi thầy Dumbledore qua đời, một kẻ chưa từng chạm tay vào đũa phép đó. Vị chủ nhân mới này đã đánh văng cây đũa phép khỏi tay thầy Dumbledore nghịch lại ý chí của thầy, nhưng y không hề nhận ra được chính xác điều y đã làm, cũng không hề biết là cây đũa phép nguy hiểm nhất thế giới đã hiến cho mình lòng trung thành của nó...
Ngực Voldermort phập phồng gấp gáp, và Harry có thể cảm nhận lời nguyền sắp phát ra, cảm thấy lời nguyền đang hình thành bên trong cây đũa phép chĩa vào mặt nó. - Chủ nhân thực sự của cây Đũa phép Cơm nguội đã là Draco Malfoy.
Gương mặt Voldermort hoàn toàn sửng sốt mất một lúc, rồi qua đi. - Nhưng chuyện đó có gì là quan trọng ? - Hắn nói nhẹ nhàng - Ngay cả như mi nói đúng, Potter à, thì chuyện đó cũng không thay đổi được gì giữa ta và mi. Mi không còn cây đũa phép phượng hoàng nữa : chúng ta chỉ đấu nhau bằng tài năng... và sau khi ta giết mi, ta sẽ chăm sóc tới Draco Malfoy...
- Nhưng ông đã quá trễ, Harry nói, ông đã để vuột mất thời cơ. Tôi đã đến trước ông. Cách đây một tuần tôi đã khuất phục Draco. Tôi đã đoạt cây đũa phép của nó. Harry siết mạnh cây đũa phép táo gai, và nó cảm thấy con mắt của mọi người trong Đại Sảnh Đường đều hướng về cây đũa phép đó.
- Vậy là chung cuộc đã rõ rồi, phải không ? - Harry nói khẽ - Cây đũa phép trong tay ông có biết vị chủ nhân cuối cùng của nó đã bị tước khí giới không ? Bởi vì nếu nó biết thì... tôi chính là chủ nhân chân chính cuối cùng của cây Đũa phép Cơm nguội. Một luồng sáng đỏ đột nhiên bừng lên trên bầu trời pháp thuật phía trên đầu mọi người khi mép mặt trời rực rỡ nhô lên trên bệ cửa sổ gần nhất. Ánh sáng soi tỏ gương mặt cả hai người cùng một lúc, khiến cho gương mặt Voldemort bỗng nhiên trở nên một vết ố chói lọi. Cùng lúc Harry chĩa cây đũa phép của Draco ra và thét lên niềm hy vọng ngất trời của nó, nó nghe một tiếng rít the thé cùng cất lên: - Avada Kedavra! - Expelliarmus Tiếng nổ vang to như tiếng đại bác, và ánh lửa vàng chóe bùng lên giữa hai người, ở ngay chóc cái tâm của vòng tròn mà hai người đã vờn bước nhau, đánh dấu chỗ hai lời nguyền đụng nhau. Harry thấy tia sáng xanh lè của Voldermort chạm phải thần chú của chính nó, thấy cây Đũa phép Cơm nguội bay lên cao, nổi bật trên nền trời bình minh, xoay tít qua vòm trần được ếm vùa như cái đầu rắn Nagini, xoay tít qua không gian, bay về phía vị chủ nhân mà nó không muốn giết, vị chủ nhân rốt cuộc đã sở hữu nó hoàn toàn. Và Harry, với kĩ năng tuyệt đối chỉnh xác của bậc Tầm thủ, đã bắt được cây đũa phép bằng bàn tay trong không trung khi Voldermort bật ngửa ra sau, hai cánh tay dang rộng, hai vạch đồng tử của đôi mắt đỏ quạch trợn ngược. Tom Riddle ngã xuống sàn bằng một động tác phàm tục cuối cùng, cơ thể hắn mềm nhũn và co quắp, bàn tay trắng bệch trống trơn, gương mặt hắn như mặt rắn trống rỗng và vô tri. Voldermort đã chết, đã bị giết bởi lời nguyền phản phế của chính hắn, và Harry đứng đó cầm hai cây đũa phép trong tay, ngó xuống cái vỏ ngoài của kẻ thù.
Một giây im lặng ớn lạnh. Cơn chấn động của khoảnh khắc ngưng đọng: thế rồi một cơn hỗn loạn bùng ra chung quanh Harry khi những tiếng la hét và tiếng hò reo cùng tiếng gào rống của những người đứng xem xé tan không khí. Mặt trời mới mọc hăm hở chói lòa những khung cửa sổ khi mọi người rần rần chạy về phía nó, và người đầu tiên đến bên nó là Ron với Hermione. Và chính vòng tay của hai đứa đã ôm kín lấy nó, tiếng thét không thể hiểu nổi của hai đứa bạn làm nó điếc cả tai. Rồi Ginny, Neville và Luna có mặt, và rồi tất cả người nhà Weasley cùng bác Hagrid, và chú Kingsley và cô McGonagall và thầy Flitwick và cô Sprout, và Harry không thể nghe ra một lời nào của bất cứ người nào hét to, đừng nói chi chuyện phân biệt bàn tay ai với tay ai đang níu nó, kéo nó, cố gắng ôm lấy phần cơ thể nào của nó, hàng trăm người ép vào nó, tất cả đều quyết tâm chạm cho kỳ được Đứa Trẻ Sống Sót, cái lý do để rốt cuộc mọi việc đã kết thúc... Mặt trời mọc lên vững chãi bên trên trường Hogwarts, và Đại Sảnh Đường bừng lên sự sống cùng ánh sáng, Harry là phần không thể thiếu trong sự tuôn trào lẫn lộn của niềm hân hoan và nỗi tang tóc, của thương tiếc và tụng xưng. Họ muốn nó ở bên họ, biểu tượng và lãnh tụ của họ, người cứu mạng và kẻ hướng dẫn của họ, và dường như chẳng ai nghĩ tới chuyện nó thèm ngủ và khao khát được ở riêng với vài người trong số họ mà thôi. Nó phải nói chuyện với tang gia, siết chặt tay họ, chứng kiến nước mắt của họ, nhận lòng tri ơn của họ, nghe tin tức đang được đưa tới từ mọi nguồn khi ban mai sáng tỏ; rằng những kẻ bị ếm bùa Độc đoán trên khắp đất nước đã tỉnh hồn trở lại là chính họ, rằng bọn Tử Thần Thực Tử đang chạy trốn hoặc bị bắt giam, và chú Kingsley Shacklebolt đã được tạm thời chỉ định làm Bộ Trưởng Pháp thuật.
Họ dọn xác Voldermort đi và đặt xác hắn trong một căn phòng ở ngoài Đại Sảnh Đường, cách xa thi thể của Fred, thầy Lupin, cô Tonks, Colin Creevey và năm mươi người khác đã chết trong cuộc chiến đấu chống lại hắn. Cô McGonagall đã dọn ra những dãy bàn của các Nhà, nhưng không còn ai ngồi theo Nhà nữa : tất cả ngồi lộn xộn với nhau, thầy ngồi lẫn với trò, những con ma lẫn với phụ huynh học sinh, những con nhân mã và các gia tinh, thầy Firenze nằm dưỡng thương ở một góc, còn chú Grawp nhóng dòm qua một khung cửa sổ bể, và người ta thảy thức ăn vào cái miệng chú đang ngoác ra cười. Một hồi sau, mệt mỏi và hết xí quách, Harry nhận ra mình đang ngồi trên một băng ghế cạnh Luna. - Nếu là em, thì em sẽ muốn có chút bình an và yên tĩnh, Luna nói.
- Anh cũng muốn vậy, nó đáp. - Em sẽ đánh lạc hướng mọi người cho, Luna nói, mặc Áo khoác Tàng hình của anh đi.
Và nó chưa kịp nói được tiếng nào thì cô bé đã kêu lên : "Ôôôi, coi kìa, một trự Bá-láp-chấy Hâm-hâm-khùng!" và chỉ tay qua cửa hổ. Mọi người nghe thấy đều ngoảnh nhìn ra sau, và Harry thả tấm Áo khoác Tàng hình trùm lên mình, đứng lên. Bây giờ nó có thể đi qua Đại Sảnh Đường mà không bị trở ngại. Nó nhìn thấy Ginny cách đó hai dãy bàn, cô bé ngồi tựa đầu lên vai mẹ. Sau này sẽ có thời gian để chuyện trò, còn nhiều giờ và nhiều ngày và có thể nhiều năm để mà nói. Nó thấy Neville, thanh gươm Gryffindor đặt bên cạnh dĩa trong lúc ăn, chung quanh là một đám người ngưỡng mộ nhiệt thành. Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai nó :
- Tốt nhất là cậu nên xuống Phòng Bệnh thất. - Là Draco và Blaise, Harry thì thầm, hai người vẫn còn sống. Tốt quá !
- Tất nhiên là tụi tui còn sống rồi. Vui lên đi ! Rồi hai người dẫn Harry xuống Bệnh Thất. Tụi nó có thể nghe đây đó xa xa tiếng con Peeves bay vút qua các hành lang hát véo von một khúc ca chiến thắng tự biên tự diễn: Tụi mình đã oánh, tụi mình đã thắng, hoan hô Potter, Và Voldy mọc mốc, còn khuya mới khóc, giờ tha hồ vui !
***
Phòng Bệnh thất... Harry nằm trên chiếc giường trắng quen thuộc, chờ bà Poppy khám bệnh. - Con không thấy đau sao, Harry ? - Bà Poppy hỏi. - Dạ không, con thấy khỏe re à. Bà Poppy nhìn nó, gương mặt toát lên vẻ lo lắng. Sau một hồi, bà ra khỏi phòng để lấy thuốc, thoáng có thể thấy mắt bà đã ửng đỏ. - Sao vậy nhỉ ? - Harry tự hỏi. - Xin chào ! Một bóng đen xuất hiện bên giường bệnh, vẫy tay đầy thân thiện với nó. - Ngươi là... Thần Chết...? - Sao vậy ? Bất ngờ à ? - Ngươi đến để tiễn ta sao ? Nhưng... Bóng đen kia ngắt lời của Harry, luyên thuyên về cuộc đời sau này của nó : - Ngươi nhớ cái vụ gì mà ở trong rừng không ? Ngươi chết tư hồi đó à, nhưng mà ta thấy thương quá nên cứu ngươi. Tự nhiên diêm Vương biết chuyện làm ta tưởng ta chết chắc rồi. Ai dè ổng cho ngươi sống đến khi nào ngươi cứu được thế giới thì thôi. Mà giờ ngươi cứu được rồi thì chết chớ làm gì nữa nữa. À mà ngươi biết không ? Hai người mà bị tên mặt rắn kia giết á, cũng chết rồi. Ngươi có phải đang thắc mắc là tại sao ngươi vẫn thấy hai người đó sống đúng không ? Do ta đấy, nó muốn nhìn ngươi lần cuối nên ta ta cho hai tụi nó sống lại một tiếng. Thôi, luyên thuyên nhiêu đó đủ rồi, giờ chúng ta tạm biệt nhau nhé. Không đợi Harry phản hồi, bóng đen kia đã hút linh hồn của nó ra rồi búng tay một cái, linh hồn đã bị hút vào một lỗ đen nào đó. Harry Potter : ( o=^•ェ•)o ┏━┓( ̄(工) ̄)Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com