TruyenHHH.com

Hp Sh Huong Dan Duoc Moi Ve Lam Viec Sau Khi Nghi Huu Cua Cuu The Chu

Ros: nhắc nhở thân thiện, đây là chương tác giả update với trong ngoặc là tìm lỗi, có nghĩa là có khả năng sẽ có thay đổi tình tiết trong chương, khi nào đổi Ros sẽ cập nhật lại nha!!!


CHƯƠNG 58

EDITOR: ROSALINE

BETA: LUCIE


Sáng sớm ngày thứ hai, Harry nhận được một lá thư, "Thầy thấy rằng để trò mở thêm một hạng mục trong chương trình học rất cần thiết, tối thứ bảy gặp lại. Ngoài ra thì thầy thích kẹo chanh."

Nghĩ lại thì hình như gần đây anh đã quên mất một việc, thì ra là cái này.

"Đây là cái gì?" Ron lại gần hỏi, bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy Lavender và bạn của cô nàng đang đi về phía bọn họ, cậu ta lập tức vỗ vai Harry, "Cho tớ mượn chỗ trốn một chút." Không đợi Harry kịp phản ứng, Ron đã lùi lại trốn ở phía sau lưng Harry, rõ ràng vóc dáng của cậu ta so với Harry còn vạm vỡ hơn, nhưng không biết làm sao lại có thể trốn được —— cho nên Lavender hoàn toàn không phát hiện ra cậu ta.

"Các cậu đã chia tay rồi sao?" Harry hiếu kỳ hỏi, anh bỏ lá thư xuống, tiếp tục phết bơ lên miếng bánh mì, làm một phần sandwich bơ đậu phộng đơn giản.

Anh cắn một miếng, là mùi vị quen thuộc —— Rachel nhất định sẽ rất thích. Mà lão khốn nạn kia... Anh thở dài một hơi, tiếp tục cắn sandwich, đột nhiên niềm vui khi được dùng bữa trong nháy mắt biến mất không còn, anh ăn một cách máy móc.

"Đây là thư mà giáo sư Dumbledore vừa gửi, thầy ấy muốn dạy thêm cho tớ." Chống lại ánh mắt tò mò của Ron, Harry giải thích xong liền cất lá thư vào trong túi.

"Vậy à, thầy ấy muốn cho cậu học cái gì? —— sẽ dạy cậu các bùa chú cấp cao có thể dùng để đối phó với Tử thần Thực tử sao?" Ron cứ líu ríu đặt câu hỏi liên tục như một chú chim sẻ.

"Rất có thể là như thế. Vậy thì chờ sau khi cậu học được thì có thể dạy lại cho chúng tớ lúc DA tụ họp." Hermione đến muộn không kịp hóng hớt chuyện Ron trốn Lavender, cô nghiêm túc nhìn Harry, giống như từ trên người anh nhìn thấy được ánh sáng của hy vọng.

Dù sao thì từ sau khi Snape trở thành giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cô đã không ôm hy vọng gì với việc DA có thể nhận được sự chỉ điểm từ giáo sư.

"Tớ cảm thấy thầy ấy sẽ không hướng dẫn cho tớ các câu thần chú cấp cao đâu, nếu như giáo sư Dumbledore nguyện ý, thì thầy ấy đã sớm dạy cho tớ. Huống hồ tớ cũng không phải là thiên tài xuất sắc đến mức bộc lộ được tài năng này." Harry thành thực nói, "Chẳng qua là trong ngày nghỉ tớ điên cuồng bổ túc thêm môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, không cần làm phiền Sev... Snape thì tớ cũng có thể dạy các cậu." Chút nữa là anh đã thốt ra tên Severus, may là kịp ngừng lại trước khi lỡ lời.

"Ừ, tớ nhìn ra, cậu rất thuần thục cách sử dụng bùa chú không cần đũa phép, ngay cả lão dơi cũng không thể đến kiếm chuyện được." Ron nói vai chạm vai với Harry, "Có thể tự mình luyện tập, cậu nhất định là đã đạt đến một trình độ nào đó! Cuối học kì trước ở Bộ Pháp thuật, cậu thực sự đẹp trai đến mức khiến tớ ngây người! Nếu không có cậu, chắc bọn này đã bị những tên bại hoại kia tóm được hết rồi!"

"Quyết định như vậy đi, cuối tuần sẽ tụ họp DA, cậu tới hướng dẫn thêm cho môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Hermione rất nhanh đã quyết định xong kế hoạch của tuần này, giống như chỉ cần chậm một chút thì bạn tốt sẽ đổi ý, "Không cho phép cậu xin nghỉ phép!"

"Yên tâm, tớ nhất định sẽ không vắng mặt!" Harry nâng ly nước bí đỏ lên chạm cốc với Hermione.

Mặc dù hiện tại trong đầu anh chỉ nghĩ đến Severus mà anh yêu nhất, nhưng trước tiên thì anh phải hoàn thành những chương trình học này, còn phải hướng dẫn cho các bạn của anh làm sao để tự bảo vệ mình.

Có quá nhiều việc cần phải xử lý —— như vậy là anh có thể tạm thời bỏ những tưởng niệm của anh sang một bên, khiến nó chầm chậm lên men. Sẽ không bao giờ quên, cũng khó mà quên được, vậy thì tình yêu và ham muốn của anh sẽ đến chậm một chút.

Harry vuốt ve ly thủy tinh nóng hầm hập ở trong tay, anh cố gắng kìm nén những khát vọng sâu tưởng chừng như có thể nhấn chìm bản thân anh xuống, giống như một người mắc bệnh nan y chỉ có thể dựa vào một chút ảo tưởng nhỏ nhoi làm thuốc an thần để không phải treo mình.

Bằng không thì làm sao anh có thể vượt qua được mỗi một ngày, làm sao gây tê bản thân mình trong khoảng thời gian dài dằng dặc này. Dù sao thì đời người dài như thế, dài đến mức chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở ra là lại tiếp tục một ngày mới.

Nếu như đến một lúc nào đó thực sự không thể nhịn được nữa, thì đi tìm y đi —— Harry kìm xuống ý nghĩ này, với ý niệm của anh thì dù là ái dục cũng không thể chiếm được thỏa mãn, tất cả đã bị anh khóa lại ở chỗ sâu nhất trong suy nghĩ của anh.

Ít nhất thì hiện tại vẫn chưa được.

Thời gian làm việc bận rộn rất nhanh đã kết thúc, nhiều học sinh lựa chọn ngủ một giấc thật ngon, thật dài vào ngày thứ bảy để bù cho những ngày học tập căng thẳng không thể ngủ ngon, nhưng Harry thì lại không ngủ được. Anh dậy từ rất sớm, việc đầu tiên anh làm vào buổi sáng là cưỡi lên con Tia chớp mà anh yêu thích nhất bay một vòng quanh lâu đài, để cho gió lạnh thổi tấp vào mặt làm thức tỉnh đầu óc đang chứa đầy những ý nghĩ điên cuồng của anh —— hiệu quả thật sự rất tốt, từ đầu học kỳ đến nay việc tụ họp DA chưa từng có lần nào thành công.

Ở quá khứ anh nghĩ mãi không ra lúc tập luyện cho DA anh đã làm mẫu sai ở bước nào mà không thành công được, nhưng bây giờ thì khác, anh có thể dùng những bài huấn luyện của Thần Sáng tập sự để luyện tập cho DA, bất luận các học sinh có thích hay không, mặc dù những bài huấn luyện đó hơi khó khăn nhưng ít nhất vào lúc nguy cấp dùng nó để đối phó với phù thủy hắc ám lại vô cùng hữu dụng.

"Bạn yêu à, ở học kỳ trước cậu bị chương trình học cá nhân của lão dơi ép đến không thở nổi, cho nên hiện tại quay lại chèn ép bọn tớ sao?" Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Ron nhịn không được mà tìm đến bạn tốt, tâm trạng của cậu ta hiện tại giống như là vừa uống phải một ly nước bí đỏ bị hỏng vậy.

"Chẳng qua là tớ cảm thấy cách này có hiệu quả rất cao." Harry quay quay cổ tay, anh đã rất lâu không có phát tiết, không nghĩ rằng dạy học sẽ sướng như thế thảo nào Severus cứ thích làm khó anh.

"Cậu không cảm thấy đối với môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì trong chương trình học nên thêm nhiều bài thực hành hơn hay sao? Luyện tập đối kháng có thể giúp chúng ta nhanh chóng thuần thục cách thi triển bùa chú."

"Harry nói rất đúng." Hermione đồng ý nói, "Tớ cảm thấy tớ thực hành chưa được tốt lắm, lần sau cậu có thể trở thành cộng sự của tớ không?" Cô trực tiếp hẹn trước lần sau với Harry, tự nhủ phải mau chóng bù thêm cho khuyết điểm của mình.

"Được thôi, không thành vấn đề." Harry cong khóe miệng lên, vui vẻ hẹn với Hermione.

"Các cậu thật đúng là ăn ý ha." Ron uể oải nói, đúng lúc này Lavender mà cậu ta vẫn luôn trốn tránh chạy tới, ôm chầm lấy cánh tay của cậu ta.

"Won Won, thì ra anh đang ở đây, em tìm anh lâu lắm rồi, bọn mình đi hẹn hò đi!" Lavender liếc nhìn Hermione, cười chào, rồi lập tức kéo Ron đi, hai người cùng nhau đi ra khỏi Phòng Yêu cầu.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại có hai người bọn họ, Hermione ngập ngừng nhìn về phía Harry, cô đổi tư thế ôm sách, "Cậu có muốn cùng đi thư viện hay không?"

"Có chứ, đúng lúc tớ cần điều tra thêm một ít tài liệu." Harry gật đầu. Anh rất tò mò trạng thái tình cảm hiện tại của hai người bạn thân, nhưng anh sẽ không xen vào, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Lỡ như hắn không cẩn thận làm hỏng thì sao —— thôi, anh vẫn là không nên nói rủi.

Sáu giờ tối, Harry đúng giờ xuất hiện ở trước tượng đá hình chim ưng, sau khi anh nói mật khẩu, phía sau tượng đá chậm rãi lộ ra một chiếc cầu thang xoắn ốc, anh bước lên cầu thang đi vào văn phòng hiệu trưởng.

"Chào buổi tối, giáo sư Dumbledore." Harry quan sát văn phòng phòng hiệu trưởng đã nhiều năm không thấy.

Vào khoảng thời gian Severus đảm nhiệm chức vị hiệu trưởng, căn phòng làm việc này cũng là chỗ anh thường lui tới. Tuy rằng giáo sư của anh thích ở trong căn hầm của mình hơn, nhưng chỗ này lại thích hợp để xử lý những công việc liên quan đến giáo vụ.

"Lâu rồi không gặp, Harry. Trò đã thay đổi nhiều so với học kỳ trước nhỉ, lần trước nhìn thấy trò thì ta mơ hồ có một cảm giác." Dumbledore hòa ái nhìn Harry nói, cụ bảo Harrry ngồi xuống, tay gõ gõ mặt bàn, một ly trà nóng cùng với một đĩa bánh quy bơ chocolate liền xuất hiện trước mặt Harry, một bữa ăn ngon miệng.

Dumbledore lấy một cái bánh quy có phết mứt hoa quả, cụ cắn một miếng, hạnh phúc thưởng thức vị ngọt ngào của mứt hoa quả trước khi cho hết miếng bánh còn lại vào miệng.

"Trước khi giờ học bắt đầu, con có một vấn đề muốn hỏi giáo sư." Harry không trả lời, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn cân nhắc việc có nên nói cho Dumbledore biết chuyện anh từ tương lai trở về hay không.

Lâu ngày không gặp lại thầy ấy, từ thời khắc anh nhìn thấy vị hiệu trưởng này, mọi đắn đo trong lòng anh dường như đã trở nên bình lặng hơn. Anh không còn là một gốc cây non cần phải có trưởng lão bảo vệ, hiện tại anh ngồi ở chỗ này, cho dù đối phương không biết, nhưng Harry rất rõ năng lực của bản thân anh, anh có thể làm được đến trình độ nào. Cho nên anh rất bình tĩnh, có thể bình thản đối phó với tất cả. Mà không phải là một con thú non yếu ớt không biết tương lai sẽ như thế nào, lo sợ bất an không biết điều gì sẽ xảy đến với mình, chỉ có thể dựa vào sức của con nghé mới sinh không sợ cọp vọt tới trước, cho dù đầu rơi máu chảy, cũng không biết sẽ có một kết quả gì.

"Con muốn hỏi gì?" Đôi mắt màu xanh thẳm kia xuyên thấu qua tròng kính nhìn về phía Harry, giống như không có bất kỳ điều gì có thể thoát khỏi đôi mắt này được.

Nhưng Harry không chút sợ sệt nào, anh thẳng thắn tiếp nhận ánh mắt thăm dò này, thậm chí tìm được chút niềm vui trong cuộc sống thảnh thơi, cầm lấy ly trà uống một ngụm, anh dự thấm giọng nói trước.

"Con muốn biết thầy có nghĩ tới sẽ đào tạo con trở thành một chiến sĩ hay không." Cậu để ly trà xuống.

"Trò vẫn còn nhỏ, điều này không nên được nói ra từ miệng trò." Dumbledore lắc đầu, "Chúng ta đã làm gì không tốt sao, mới khiến cho trò có ý nghĩ muốn trở thành một chiến sĩ? Trò là học sinh, trò chỉ cần chăm chỉ học tập thôi, sau này trò có thể trở thành một Thần Sáng, hoặc làm bất cứ chuyện gì, bất kỳ nghề nghiệp nào mà trò muốn làm."

"Thế nhưng mục tiêu của Tử thần Thực tử là con. Nếu như con không nhanh chóng trưởng thành, làm sao có thể đánh bại Tử thần Thực tử, làm sao đánh bại được Chúa tể Hắc ám?" Harry nhìn về phía giáo sư, hỏi ngược lại.

"Con biết thầy vẫn xem con là một đứa nhỏ cần được bảo vệ. Mà đứa nhỏ thì không cần phải biết quá nhiều chuyện, thậm chí ngay cả quyền lợi được biết chân tướng sự thật cũng không có, chỉ cần người lớn ra nhiệm vụ nào đó để cho chúng ta làm, thì chúng ta chỉ cần hoàn thành những nhiệm vụ này là được rồi. Nhưng mà thầy Dumbledore à, đời người không phải là một trò chơi muốn sắp xếp như thế nào cũng được."

"Cho nên ta đang bù đắp, ta có ý nghĩ sẽ mở một môn học cho trò." Dumbledore nói.

"Vậy đây là một chương trình học Bùa chú sao?" Harry hỏi.

Dumbledore lắc đầu, "Chỉ là một ít ký ức, ta muốn trò từ góc độ khách quan có thể nhận được một ít thông tin hữu ích."

"Cho nên là thầy cần con đi tìm chân tướng." Harry thở dài, anh cầm lấy ly trà uống một hơi cạn.

"Giáo sư, có lẽ thầy đã ở trên vị trí cao rất lâu rồi, lâu đến mức quên không chú ý tới sự hy sinh của rất nhiều người. Đương nhiên là có nhiều người thấp cổ bé họng không có sức gây ra ảnh hưởng gì lớn, bọn họ ở trên đời này im lặng xuất hiện rồi lại lặng lẽ biến mất. Người đời cũng không quan tâm những thứ nhỏ yếu này. Trừ khi nhỏ yếu nhưng đủ cường đại đến mức có thể phát ra tiếng hô đủ to, có thể tự bảo vệ bản thân mình và bảo vệ người khác, lúc này mới có thể thu hút được ánh mắt của người khác. Sự thương xót không cách nào có thể khiến cho người ta sống sót, nhưng trưởng thành thì có thể. Nếu như ngay cả năng lực trở thành một quân cờ mạnh mẽ trên bàn cờ cũng không có, vậy thì chỉ có thể là vụn tro trong chiến tranh, ngay cả việc trở thành một quân cờ cũng không có khả năng."

"Harry, ý con muốn nói điều gì?" Dumbledore nhăn mày lại, ông hiện tại có chút xa lạ đối với Harry, lẽ nào chỉ qua một kỳ nghỉ hè con người ta có thể thay đổi nhiều như vậy sao?

"Ta chỉ hy vọng con có thể sống thật tốt."

"Con không hề cảm thấy tốt, Severus cũng không tốt." Harry đứng lên, giọng của anh bất giác trở nên lớn hơn, "Toàn bộ học sinh của Hogwarts cũng vô cùng không tốt. Chiến tranh đã ảnh hưởng rất nhiều đến bọn họ! Nếu như không dạy cho bọn họ một ít kỹ năng cần thiết có thể dùng trong chiến tranh thì họ sẽ phải làm thế nào, chẳng lẽ thầy muốn tất cả dựa hết vào thầy —— đúng vậy, hiệu trưởng Dumbledore, sự tồn tại của thầy có thể khiến Hogwarts đứng vững không ngã, nhưng lỡ như thầy xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao? —— thầy có từng nghĩ qua chuyện này chưa, các học sinh sẽ như thế nào? Nếu như không có cách nào phát ra âm thanh, không cách nào phản kháng, vậy cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng sự áp bức, sau này cũng không có ai nhớ kỹ đến những hy sinh này. Thay vì ngồi im chờ đến một ngày nào đó không thể không phản kháng, trở thành chiến sĩ, không bằng lúc này thì bắt đầu huấn luyện cho bọn con. Không có người nào muốn trở thành cát sỏi của chiến tranh, tất cả mọi người đều muốn sống, muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai!"

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Có cảm giác không thể viết tốt, rảnh rỗi tôi sẽ sửa lại.

Bộ trưởng Harry thích nhất là phòng ngừa chu đáo, anh bắt đầu tìm một chút công việc để cho hiệu trưởng làm.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com