TruyenHHH.com

Hp Nhat Ky Cua Tom Riddle

Ngài Burke đã đi ra ngoài vào buổi sáng, những công việc trong tiệm đều giao cho tôi xử lý.

Hôm nay người của gia tộc Trevor sẽ đến để bán một số món hàng không thể đề cập tới, cuộc rà soát của Bộ Pháp Thuật sắp bắt đầu rồi. Ngài Burke muốn tôi xử lý việc này. Ông ta biết rõ rằng tôi có thể giúp ông ta hoàn thành tốt tất cả mọi cuộc làm ăn, giao dịch với một giá tốt nhất.

Ngài Burke đối xử với tôi không tồi, sự tồn tại của tôi cũng đã mang đến không ít điều tốt cho cửa hàng nhỏ dơ bẩn ô uế của ông ta. Không chỉ là lượng khách hàng tăng nhiều, sau màn du thuyết với bọn họ, họ càng nguyện ý bán ra món bảo vật hiếm lạ trong tay với một cái giá rất thấp. Thuyết phục và dụ dỗ cũng không phải là thứ tài năng lớn lao gì, nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng bản thân rất thuần thục món nghề này. Đến nỗi chuyện quét dọn thì ông ta chưa bao giờ để tâm đến, nhưng tôi lại không thể chịu được việc những bảo vật đó bị phủ bụi trần, đương nhiên, đa số mặt hàng trong tiệm đều không phải thứ bảo vật gì. Đôi khi ánh mắt của ông ta rất kém cỏi, cho tôi đi mua những món đồ vật rác rưởi kia, phung phí một lượng Galleon lớn.  

Mọi người đặc biệt thích hỏi tôi rằng vì sao lại làm việc trong cửa hàng này, bọn họ cho rằng tài năng của tôi đang bị lãng phí. Trong thứ giá trị quan tục tằng của bọn họ tựa hồ chỉ có làm chính trị mới có thể xưng là công thành danh toại. Gia tộc Lestrange giới thiệu cho tôi vài người có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng lại bị tôi từ chối một cách uyển chuyển.

Làm chính trị, cũng chỉ là phát triển lâu dài ở Hogwarts mà thôi. Kỹ xảo của chính trị gia nằm ở khống chế một đám người cuồng nhiệt vô tri, nhưng bọn chúng không có thứ giá trị xứng để tôi phải làm thế. Hầu như mọi người đều không có chút thú vị gì cả, tựa như những món bảo vật giả dối đó, yêu thích việc khoe mẽ vẻ ngoài trang trí quá độ của mình. Trở thành một chính khách đi lấy lòng những con người như vậy, đối với tôi mà nói thật sự không hề có chút ý nghĩa.

Phàm nhân không hiểu thứ gọi vĩ đại là gì. Thứ chân chính hấp dẫn tôi là những loại pháp thuật mà thường nhân không thể lý giải. Sinh mệnh và trí tuệ không bao giờ điêu tàn, giai đoạn lịch sử đầy vinh quang mà phù thủy không cần phải trốn tránh Muggle, trong đó có đáp án mà tôi luôn khát cầu. Cũng giống như chiếc nhẫn trên ngón tay của tôi, cất dấu bí mật sâu xa về xuất thân của mình, tượng trưng cho sự ưu việt của một nhóm người nào đó. 

Mà tôi yêu cầu môi giới để có thể tiếp xúc những thứ này, đó là nguyên nhân đã khiến cho tôi ở lại nơi đây.

Khách hàng lại cười với tôi, a, thật nhàm chán vô cùng, đến bây giờ còn ăn vạ không đi.

Chờ đến khi bà ta rời đi, nói không chừng tôi đã viết xong cả quyển nhật ký rồi? Không viết chút gì đó sẽ khiến cho trí óc của tôi tràn ngập mấy câu từ nguyền rủa nọ. Tôi phải tìm chút gì đó để làm, không phải sao?

Bà ta chẳng lẽ không biết, bản thân trông rất giống một con cóc già khú đế hay sao? Có lẽ bà ta không thường hay soi gương cũng không chừng.

Tôi cơ hồ cho rằng chỉ cần bà ta mở miệng ra, là sẽ phun ra chiếc lưỡi ướt át nhớp nháp. Nhưng tôi chỉ là một người trợ lý nhỏ, tôi chỉ có thể đáp lại bằng cách mỉm cười.

Quý bà Line đáng kính nghĩ rằng tôi làm việc cho ngài Burke là rất lãng phí, càng hẳn là nên làm việc ở chỗ của bà ta. Những lời thổ lộ yêu thích phù hoa giữa môi lưỡi đó tôi chưa bao giờ cho là thật, bởi vì tôi luôn có thể nhìn thấy suy nghĩ tràn ngập tham dục của mọi người, mà bên trong không có nửa điểm chân thật.

Lần này bà ta lại mua một số món hàng nhàm chán. Ý định ban đầu của bà ta vốn không phải là vậy. Tôi rất rõ ràng đôi mắt bà ta rốt cuộc là nhìn chằm chằm vào nơi nào. Ánh mắt đó cơ hồ đã muốn đâm xuyên qua cả cơ thể tôi.

Gương mặt này là có chỗ lợi, nhưng tôi lại chán ghét gương mặt này từ tận đáy lòng.

Một người đàn ông cao lớn đứng ở góc đường bên kia.

Tôi nghĩ rằng gã ta không phải là khách hàng, tôi chưa từng gặp qua gã. Với một bộ râu muối tiêu, khoác trên người một chiếc áo choàng màu đen dày nặng, che mất một nửa khuôn mặt. Ánh mắt kia khiến tôi rất là khó chịu. Khi tôi nhìn lại về phía gã ta, gã cũng đã quay mặt đi, rồi đột nhiên mất bóng ở khúc ngã rẽ.

Một tên có vẻ ngoài khả nghi, nhưng trông không có vẻ là trộm cướp. Tôi cũng không hề lo lắng. Bùa bảo vệ trong cửa tiệm không có khả năng bị người khác đánh vỡ, vì đó là do tôi bày ra.

Lúc đóng cửa tiệm, khi sửa sang lại chiếc lò sưởi âm tường tràn ngập tro bụi và đá cục, tôi đã lỡ làm rách chiếc bao tay màu đen mà mình hay mang. Tuy rằng có thể may lại nhưng đã quá cũ rồi, cũng là lúc nên đổi một đôi mới. Tôi nhớ rằng những đôi bao tay mà bản thân nhận được từ khách hàng vẫn còn rất nhiều. Bọn họ luôn thích tặng quà cho tôi.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com