Hp Nga Re 2
"GIẬN HẾT SỨC GIẬN! BA CỦA CON ĐANG BỊ CHẤT VẤN Ở SỞ LÀM, ĐÂY HOÀN TOÀN LÀ LỖI CỦA CON! VÀ NẾU CON MÀ CÒN THÒ MỘT NGÓN CHÂN QUA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MẸ SẼ LẬP TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ!"Chữ cuối cùng bị kéo dài với một tiếng thét chói tai, cái phong bì đỏ rơi khỏi tay Ron, tự bốc cháy phừng phừng cho đến khi co rúm lại còn một mẩu cong queo, im lìm nằm trên bàn ăn.Cả đại sảnh đường lúc này cũng im lặng hệt như cái mẩu cong queo cháy khét ấy."Ôi!"Ron Weasley đã cố gắng thu mình thật nhỏ bé, gần như muốn hoà làm một với cái ghế dưới mông nó, chỉ còn có cái trán đỏ chót như cà chua lấp ló bên mép bàn.Harry Potter vẫn còn chưa hết choáng váng, nó ngồi ngây ra. Lời của bà Weasley về việc ông Weasley đang bị chất vấn ở sở làm liên tục vọng vang bên tai nó, cùng với cảm giác tội lỗi đục khoét trong lòng. Đó là cách mà nó báo đáp tất cả những gì mà ông bà Weasley đã làm cho nó trong suốt kỳ nghỉ hè vừa qua đấy ư?Hermione xếp cuốn Hành trình với Ma cà rồng lại, ngó xuống đỉnh đầu của Ron."Thiệt tình, mặc dù tôi cảm thấy nói ra lời này có chút vô tình, nhưng mà cậu thật...""Đáng đời chứ gì?"Ron ngắt lời cô bé với vẻ ủ rũ, cau có.Harry không còn có thể nuốt được bất cứ đồ ăn gì trên bàn nữa rồi. Xung quanh nó có vài người vẫn chưa thôi vui vẻ cười phá lên, người không để ý thì lại tiếp tục trở về với những câu chuyện bép xép tào lao trước khi kết thúc bữa sáng và bắt đầu buổi học.Như có linh tính, Harry chợt ngẩng đầu nhìn về phía dãy bàn Slytherin.Xuyên qua không khí ồn ào của đại sảnh đường, quả nhiên từ phía dãy bàn của Nhà rắn bên kia, một đôi mắt xanh lá đang nhìn về bên này.Harry cảm thấy, cho dù là ở trong tình huống năm nhất, khi mà hầu hết mọi người đều trách móc hạch tội nó vụ Hòn đá phù thủy, cũng không khiến nó cảm thấy xấu hổ và tội lỗi nhiều như khi đối diện với đôi mắt kia.Nó thậm chí không dám nhìn thẳng mặt đối phương.Thế rồi ngay gần người nọ, một thằng nhóc tóc vàng lạ mặt đột nhiên giơ cao cánh tay, Harry ngây ra nhìn đối phương đang vẫy tay với nó.Hình như, họ không quen.Sau đó, nhóc tóc vàng kia nắm lại nắm tay, ngón tay cái bật ra, hướng về phía này dựng thẳng đứng. Thằng nhóc còn vừa cười vừa dùng khẩu hình nói một từ."Xuất sắc!"Harry, "..."Cậu bạn tóc vàng vừa dứt khẩu hình, liền bị nhóc tóc đen ngồi bên cạnh giơ tay tát một cái vào gáy.Nhóc tóc vàng quay sang oán giận gì đó. Khi Harry cùng bạn bè rời dãy bàn, đối phương lại vẫy tay với nó, Harry xem như không nhìn thấy.Có một chuyện khiến Harry vừa cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại có chút thất vọng, đó là môn học đầu tiên của năm này không phải là môn học chung với Slytherin.Hermione cảm thấy hai đứa Ron và Harry chịu trừng phạt như vậy xem như đã đủ, vì vậy lại tỏ ra thân thiết với tụi nó. Harry còn chưa cảm thấy an ủi được bao lâu liền nhìn thấy cánh tay băng bó của giáo sư Sprout, giáo sư môn thảo dược mà tụi nó chuẩn bị vào học này, và cả cái cây Liễu Roi xa xa cũng đầy chỗ băng bó thê thảm.Harry cảm thấy, có lẽ phải hết ngày hôm nay thì mặc cảm tội lỗi của nó mới phần nào vơi bớt được.Tội lỗi đầy ắp trong cõi lòng bé nhỏ khiến Harry không có tâm trạng để ý đến cả ông thầy Gilderoy Lockhart xuất hiện đầy sáng chói bên cạnh giáo sư Sprout. Cho đến khi cánh cửa nhà kính mở ra, mùi đất ẩm ướt xộc lên còn chưa kịp chui vào cánh mũi của nó, bả vai bé nhỏ đã bị kéo lại.Thầy Lockhart tỏ vẻ thân tình nói với nó, "Thầy có vài điều muốn nói với trò!" Lại cao giọng gọi theo giáo sư thảo dược, "Giáo sư Sprout chắc sẽ không phiền nếu trò Potter muộn vài phút chứ?"Nói xong cũng không thèm để ý vẻ mặt viết rõ chữ "rất phiền" của giáo sư Sprout, thẳng tay đóng sập lại cánh cửa nhà kính."Được phép rồi nhé!" Thầy Lockhart nhe ra hàm răng sáng bóng dưới ánh mặt trời.Harry Potter cảm thấy đau răng."Harry! Ôi, Harry! Harry! Harry!"Gilderoy Lockhart vừa cúi đầu liền ra vẻ thương cảm, liên tục than.Harry không biết bản thân nên phản ứng thế nào, vì vậy đơn giản chẳng phản ứng gì cả."Khi tôi nghe… Ôi, dĩ nhiên, đó là lỗi của tôi...""Giáo sư Lockhart!"Thình lình sau lưng thầy Lockhart vang lên tiếng nói. Harry cũng bị giật mình, nó ngẩng đầu, thầy Lockhart thì không thể không tạm thời buông nó ra để quay lại.Ba học trò Nhà Slytherin không biết xuất hiện từ khi nào.Người dẫn đầu là một nhóc gầy, tóc đen.Harry thấy ánh nhìn của đôi mắt xanh lá nọ rơi trên người mình, cả người lúng túng."Các trò cần gì sao?" Gilderoy Lockhart nhướn mày, "Ta nhớ môn đầu tiên của Slytherin đâu phải thảo dược học?""Giáo sư của chúng con muốn xin một ít thảo dược từ chỗ cô Sprout, vì vậy chúng con đến đây!"Cậu nhóc tóc đen trả lời, thái độ ôn hoà lễ phép."Ừ, ra vậy, thế thì cứ tự nhiên!"Gilderoy Lockhart gật gù, định quay lại tiếp tục giảng đạo lý với Harry Potter, đứa nhỏ sau lưng lại nói."Nhưng thưa giáo sư, thầy đang chắn đường của tụi con!"Gilderoy Lockhart sửng sốt, lúc này mới nhớ ra lão và Harry đang đứng chặn ngay trước cửa nhà kính.Sau đó đương nhiên là phải nhường đường.Nhường đường cũng không mất bao nhiêu thời gian, chờ ba học trò kia vào trong xong lại có thể tiếp tục nói chuyện với Potter. Có điều, Gilderoy Lockhart không ngờ là học trò Slytherin kia vừa đến gần Potter liền hỏi."Cậu không vào sao? Giờ học bắt đầu rồi kìa!"Nói xong mở cửa nhà kính, còn chu đáo giữ cửa chờ.Harry đương nhiên mong còn không được, hơi đâu muốn tiếp tục ở ngoài. Tuy rằng nó không biết thầy Lockhart định nói gì, nhưng dựa trên linh cảm, nó cảm thấy những gì mà thầy ấy muốn nói chắc chắn không phải thứ dễ nghe, vì vậy không chút lưu luyến đi vào nhà kính.Gilderoy Lockhart định gọi lại Harry Potter, học trò Slytherin kia đã lập tức đóng lại cánh cửa ngay sau khi hai học trò Slytherin đi theo vào trong."Cảm ơn!"Harry chờ cho cậu bạn kia quay ra, lập tức ngượng ngùng nói. Ley Evans chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu."Vào học đi!"Gilderoy Lockhart quanh quẩn ở bên ngoài vài phút, tự cảm thấy lãng phí thời gian, dù sao nói chuyện với Harry Potter thì lúc nào chả được, vì vậy cũng không ở lại nữa.Ba học trò nọ của Slytherin trở ra cũng là lúc bóng lưng của thầy Lockhart đã ở tít phía xa."Chỉ hi vọng ổng có thể làm được như những gì mà ổng ba hoa trong mấy cuốn tự truyện của mình."Một học trò nhìn theo cái mũ xanh bắt mắt phía xa, không nhịn được nhỏ giọng oán giận.Người còn lại đang ôm một chậu cây, lắc đầu nói."Đó là giáo sư, chúng ta nên cẩn thận lời nói.""Nếu ngày đó ở hẻm Xéo ông ta không nhất định giằng cho bằng được cuốn sách của mình để ký tên của ổng vào đó, thì mình sẽ cảm thấy ổng dễ nhìn hơn một chút!"Cậu nhóc nọ hậm hực."Cậu có thể bán lại, hoặc đổi lấy một cuốn khác." Cậu bạn kia cười tủm tỉm đề xuất, "Tụi con gái chẳng phải chết mê chết mệt ổng đó sao?""Cho xin đi!""Ha ha!""Evans, nếu mình tìm được người đổi sách, cậu muốn đổi không?"Một trong hai người đột nhiên hỏi.Thiếu niên tóc đen ôm một bọc rễ cây đi trước, nghe vậy hơi nghiêng người, nói."Không cần, mình mua được sách chưa bị ổng ký tên.""A! Thật may mắn!""Ừ, hôm đó ở tiệm sách gặp phải hai phù thủy đang ẩu đả, rất lộn xộn, mình nhân lúc loạn lạc đó qua chót lọt!""..."Hai học trò kia ậm ừ mấy câu, không dám nhắc lại vấn đề này nữa. Dù sao, chuyện Lucius Malfoy bị đấm tím mắt ở tiệm sách ngày hôm đó, cũng không phải là chuyện nên bàn tán ngay dưới mí mắt Draco Malfoy.Thiếu niên tóc đen mỉm cười, cả ba trở về lâu đài.
Sau bữa ăn trưa, các học trò tranh thủ hoặc là ngủ trưa, hoặc đến thư viện. Ở những khoảng bóng râm ngoài sân cũng có không ít học trò tụ tập.Martin Phantom thường thường chỉ tới lui thư viện, hắn muốn xây dựng hình ảnh một học trò chăm chỉ, nhưng buổi trưa này sẽ có chút trò hề của nhân vật chính Harry Potter, hắn không nghĩ sẽ bỏ qua. Từ năm nhất đến nay hắn luôn theo dõi rất tỉ mỉ các chi tiết trong nguyên tác để ghi nhớ kỹ những lần Harry Potter gặp chuyện mất mặt, hắn sẽ xuất hiện ở đó, một phần là xem trò vui, một phần là muốn ở trong mắt các nhân vật quần chúng tô đậm thêm ấn tượng của họ về sự đối lập và chênh lệch cao thấp như trời như vực giữa hắn và Harry Potter.Harry Potter càng chật vật, Martin Phantom hắn lại càng phải sạch sẽ chỉnh chu xuất hiện. Harry Potter càng nóng nảy lúng túng, Martin Phantom hắn lại càng phải điềm tĩnh thong dong. Harry Potter càng biểu hiện ngu ngốc, mất mặt, Martin Phantom hắn lại càng phải biểu hiện thông minh tột đỉnh, khiến người khác ngưỡng mộ không thôi.Không phải Harry Potter là nhân vật chính của thế giới này sao? Martin Phantom hắn sẽ khiến cho đứa con cưng của vận mệnh này phải ở dưới gót giày của hắn, làm hòn đá lót đường, làm hạt cát bẩn thỉu, chịu đựng giẫm đạp cho vinh quang chói lọi của hắn sau này.Vì vậy, trước những ánh mắt kinh ngạc của học trò Slytherin, thủ tịch Nhà trước đây chỉ cần rảnh rỗi sẽ lập tức chạy ngay đến thư viện, lúc này lại đi ra cái sân bên ngoài đi dạo.Mặc dù Blaise Zabini ngăn cản, Draco Malfoy vẫn kéo theo hai gã hầu cận đi với Phantom. Zabini rất không vui, nhưng không thể nói gì.Ánh nắng buổi trưa không thể nói dễ chịu. Mặc dù hai gã Crabbe và Goyle đã đuổi đi một nhóm học trò để chiếm một khoảng bóng râm cho Phantom và Malfoy, nhưng Phantom vẫn cảm thấy cả người nóng nực đến ngứa ngáy.Thằng nhóc Colin Ceevey sao vẫn chưa chịu xuất hiện vậy chứ?"Evans kìa!"Crabbe chỉ tay về một phía, Martin nhíu mày nhìn theo."Sao lại chỉ có một? Hai anh em nhà đấy chẳng phải lúc nào cũng dính lấy nhau à?" Goyle mỉa mai.Hai chúng mày không phải cũng dính nhau như keo đó sao?Martin trong lòng trào phúng, mắt hơi nheo lại.Không thấy Sazar Evans, chỉ có Ley Evans đang đứng dưới một bóng cây nói chuyện với một học trò Slytherin."Chà! Cái gì thế này?"Một tiếng reo kinh ngạc cắt ngang sự chú ý của Martin. Hắn quay ra tìm kiếm nguồn phát của giọng nói đầy kích động kia.Godric Rickman đang cầm trong tay một thứ gì đó, vẻ mặt rất hứng thú.Martin không khó khăn để nhận ra thứ kia chính là chiếc máy ảnh của thằng nhóc Colin Ceevey.Màn kịch bắt đầu rồi!Colin Ceevey là một thằng nhóc nhỏ xíu, tóc xám như lông chuột. Nó nhìn chiếc máy ảnh đang bị Godric Rickman lật ngang lật dọc trong tay, dáng vẻ dè dặt."Đàn anh, đàn anh, ôi, nhẹ tay một chút!"Rickman như không thấy khuôn mặt lo lắng của thằng nhóc, sau khi ra sức lắc lắc thứ kỳ quái kia, nghe thấy vài âm thanh lọc xọc liền hỏi nó."Thứ này dùng như thế nào?"Colin Ceevey đang rất muốn khóc, nghe hỏi, ấp úng trả lời."Giữ, giữ lên mắt, nhìn vào đó, rồi ấn cái, cái nút kia!"Rickman tin tưởng làm theo, nhưng hướng sai mất rồi. Colin Ceevey không kịp ngăn lại, sợ hãi nhìn một ánh sáng chớp loé.Hai mắt Rickman bị hoa lên rất khó chịu, hắn lảo đảo một cái, tặc lưỡi."Không nên chơi nhiều, thứ này tốt nhất không nên chơi nhiều thì hơn! Ủa? Trò Ceevey, trò có anh em sinh đôi à?"Colin Ceevey ,"..."Cuối cùng chiếc máy ảnh vẫn an toàn về lại trong tay Ceevey. Sazar Evans ấn vào mặt Rickman một cuốn sách."Em đang chụp ảnh trường à?"Ley Evans không biết lúc nào đã đi đến bên này, cười hỏi.Colin Ceevey là học trò Gryffindor, như bao học trò Gryffindor khác, thằng bé không có ấn tượng tốt lắm với Slytherin, đối diện là ba đàn anh Slytherin năm hai, thằng nhóc tóc xám nhỏ bé cả người run run."Em, em...""Chuyện gì thế?"Giọng nói nghi hoặc vang lên sau lưng ba người.Harry Potter cực kỳ để ý Ley Evans, chỉ cần đối phương xuất hiện trong tầm mắt, nó sẽ không thể chú ý bất cứ ai khác được nữa. Cũng như hiện tại, hai chân Harry Potter thậm chí bước đi về bên này trước cả khi não của nó kịp ý thức được nó đang làm cái gì.Harry không nhìn thấy Colin Ceevey, ba người Slytherin đồng thời quay lại. Đối diện ba cặp mắt, Harry đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng.Nó định làm gì?Hình như là nó không định làm gì cả.Mỗi lần lên tiếng, đều là do xúc động bất chợt muốn Ley Evans chú ý về bên này, muốn cậu ta nhìn nó một cái.Còn để làm gì thì, nó cũng chẳng biết nữa."Anh Harry khỏe không? Em là, em là Colin Ceevey!"Không khí lúng túng diễn ra chưa được bao lâu, Colin đã lên tiếng đánh vỡ. Nó đi lướt qua ba người trước mặt, đến gần Harry Potter, cuồng nhiệt trong mắt mãnh liệt đến mức muốn bắn ra ngoài rồi nổ tung như pháo hoa vậy.Harry lùi lại một bước."Ừ, chào!""Em cũng ở Gryffindor, anh có phiền không nếu, nếu em chụp hình anh?"Thằng nhóc giơ cái máy chụp hình lên, mặt đầy hi vọng."Chụp hình à?"Harry lờ lững hỏi lại, ánh mắt không tự chủ trôi qua chỏm tóc xám của Colin, trôi đến trong đôi mắt xanh lá đang lấp lánh ý cười của nam sinh Slytherin đối diện.Mặt Harry không tự giác đỏ lên.Mặt của Colin cũng đỏ, nó hào hứng nói."Để chứng tỏ là em có gặp anh. Em biết hết mọi chuyện về anh nhé. Ai cũng kể cho em nghe hết. Về chuyện anh đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm cách giết anh và rồi hắn biến mất như thế nào và đủ thứ chuyện về làm sao mà anh có vết sẹo hình tia chớp trên trán." Mắt thằng nhóc soi mói mớ tóc rủ xuống trán Harry, "Và một đứa cùng phòng em nói là nếu em dùng đúng thuốc rửa hình thì cái hình sẽ nhúc nhích nữa đấy..."Harry nghe chữ lọt chữ không, đầu óc nó có chút mơ hồ."Ừ, vết sẹo..."Colin Ceevey vẫn tiếp tục lải nhải mấy chuyện nữa, Harry không nghe được, một hồi, thằng nhóc nhìn Harry với vẻ van nài khẩn khoản."Hay là nhờ bạn anh cầm máy chụp dùm, còn em thì đứng cạnh bên anh nha? Rồi sau đó anh ký vào tấm hình nha?""Gì? Bạn anh?"Harry sửng sốt, lại không tự giác nhìn sang thiếu niên mắt xanh, nhưng bên cạnh đã có tiếng của Ron vang lên."Chụp hình à? Harry, nếu cậu muốn thì mình rất sẵn lòng!"Harry bối rối quay sang nhìn Ron, Hermione ôm cuốn sách Lang thang với Ma cà rồng trong ngực, vẻ mặt không mấy hài lòng.Colin vui vẻ, "Vậy...""Ký tặng hả? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả? Potter?"Giọng Malfoy thô lỗ vang vọng qua sân trường. Tiếng đến trước người, mọi người quay lại thì thấy Malfoy vẫn còn đang dảo bước về bên này, kè kè bên cạnh là hai thằng bạn Crabbe và Goyle. Đó cũng là một bộ ba, các học trò đang có mặt ở sân trường đều phóng ánh mắt nghi hoặc về chỗ này.Tam giác vàng Gryffindor, hai anh em Evans và Rickman, Malfoy và hai thằng bạn nối khố.Một buổi tụ họp các bộ ba trường Hogwarts à?Malfoy rống lên với đám đông đang chú ý bên này."Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!"Nó vừa gào xong, một cuốn sách bất thình lình chặn ngay trước mặt."Luôn bảo trì tao nhã!"Godric Rickman thu lại cuốn sách, vẻ mặt nghiêm túc thờ ơ, đến động tác rũ rũ tay áo cũng cực kỳ lạnh lùng.Sazar Evans ở sau lưng hắn phun ra, "Cậu mà cũng biết nói câu này à?"Godric, "..."Nhưng không thể không nói, câu nói của Godric cũng thành công khiến khuôn mặt tái nhợt của Malfoy hơi đỏ lên vì ngượng. Harry Potter đã sẵn sàng quát lại Malfoy, thấy một màn này thì rất kinh ngạc.Malfoy ở trong Slytherin xưng bá đã một năm, chỉ cúi đầu trước Phantom, mà Phantom trước giờ đều nhắm mắt xem như không thấy những hành vi không tao nhã của nó, dù nó có làm ra chuyện gì đáng xấu hổ đi chăng nữa cũng không khuyên nhủ, ngược lại sẽ vì nó mà tìm lý do đổ lỗi cho người khác để an ủi nó, khiến Malfoy vì cảm thấy được ủng hộ mà luôn cho rằng bản thân chưa từng làm sai. Các học trò khác trong Nhà thì đương nhiên không dám nói gì nó. Malfoy không nghĩ vào lúc không ngờ nhất lại có người dám ngay tại chỗ bóc lỗi nó, còn là ngay trước mặt đối thủ một mất một còn Harry Potter, càng đáng giận hơn là lời của đối phương nó lại không thể phản bác.Bởi vì điều hắn nói chính là "Hành vi thủ tục Slytherin".Malfoy đang nóng máu, Colin lại đúng lúc này gân cổ lên mắng."Anh Harry không phải có ý như vậy. Malfoy, anh chỉ vì đang ghen tức với anh Harry thôi!""Ghen tức!"Draco nghiến răng rít ra."Ghen tức cái gì? Tao đâu cần có vết sẹo giữa trán? Cám ơn! Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt."Crabbe và Goyle phụ hoạ bằng hình thức cười lên hinh híc một cách ngu đần."Vậy thì ngươi nên cảm ơn cha ngươi đã không có quyết định sai lầm vào cái lúc mà gã Voldermort vẫn còn có thể gào rống với cái cổ họng của gã!"Ron định mắng Malfoy "ăn ốc sên", Ley Evans đã chen lời.Người ở đó nghe được đều quay nhìn.Biểu hiện của thiếu niên rất ôn hoà, khoé miệng vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt, không hề ăn khớp với những lời vừa thốt ra một xíu nào.Mặt Malfoy lại thêm đỏ, nhưng lần này không phải là vì xấu hổ, mà là vì tức giận.Chưa từng có ai dám ở trước mặt nó nói ra trần trụi việc làm của gia tộc Malfoy vào thời kỳ chúa tể hắc ám cường thịnh, chỉ có lén lút nghị luận sau lưng, nó cũng xem như không nghe thấy.Draco mặc dù kiêu ngạo, nhưng nó không phải một đứa trẻ không hiểu chuyện. Nó biết việc làm của cha nó đủ để cả giới pháp thuật chửi rủa, bất cứ ai cũng có thể, chỉ có chính nó là không có tư cách này, bởi vì nó là con trai của ông. Cha nó có thể đã làm không đúng, nhưng ông đã bảo vệ rất tốt cho Malfoy. Draco kiêu ngạo lại bướng bỉnh, nó sẽ không ở bên ngoài thừa nhận sai lầm của cha mình.Ley Evans yên lặng nhìn sắc mặt Draco Malfoy biến đổi, trong lòng không có thất vọng, không có chán ghét, cũng không có tức giận, chỉ có bất đắc dĩ.Draco nhỏ, chính là dáng vẻ này.Thật hoài niệm!Người ở đó chứng kiến đều ân ẩn cảm thấy trên đầu Draco Malfoy như đang trôi nổi một đám mây đen sì, chuẩn bị muốn bùng nổ mưa bão cùng sấm chớp hãi hùng.Đúng lúc này, giọng cười sang sảng của thầy Lockhart truyền xuống từ đỉnh đầu bọn nhỏ."Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?"Mọi người ngây ra.Bọn nhỏ nhìn lại ông thầy, không ai có vẻ muốn cho ổng một cái nhìn hoan nghênh.Harry há miệng toan nói thì đã bị chặn họng bởi cánh tay thầy Lockhart quàng qua vai nó."Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!"Harry bị thầy Lockhart kẹp chặt bên hông, nó không giãy ra được, Ley Evans nhìn về phía này, mặt Harry nóng đến mức muốn bốc khói vì ngượng.Thầy Lockhart tươi cười với Colin."Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em."Harry tức muốn xỉu.Ceevey lóng ngóng còn chưa kịp nâng cái máy ảnh lên, một âm thanh lạnh lẽo đã lướt qua nó."Không phiền đến thầy, giáo sư Lockhart!"Gilderoy Lockhart còn đang tươi cười vào sẵn tư thế chụp ảnh có thể lấy được góc chụp đẹp nhất. Giây sau, hắn chỉ cảm thấy cánh tay đang kẹp chặt Harry Potter của mình bị cưỡng ép kéo ra, quá trình cực kỳ nhanh gọn, sức lực của đối phương cũng khoẻ kinh người. Chờ khi hắn ý thức được bên hông đã trống không, sửng sốt cúi xuống, lập tức đối diện một cặp mắt đen âm u."Trước khi muốn kéo theo ai đó làm việc gì, thầy có lẽ nên tinh ý một chút, nhìn xem họ có tình nguyện hay không!"Sazar Evans một bên ôm Harry Potter, một bên lạnh lùng nói với Lockhart."Thầy cho rằng Harry sẽ rất vui vẻ với chuyện đó!"Lockhart thần kinh thô phản bác."Vậy sao?" Sazar buông Harry ra, nhìn cậu hỏi, "Cậu cảm thấy thế nào?"Harry còn đang trong trạng thái sững sờ vì bỗng dưng bị ôm, nó cảm thấy mặt mình dường như còn nóng hơn cả khi bị Lockhart kẹp lấy. Bên tai mơ hồ có người hỏi nó cảm thấy thế nào, Harry buột miệng."Rất kỳ quái!"Sazar nhận được câu trả lời như vậy, vui vẻ cong khoé mắt, quay nhìn Lockhart lại trở về với vẻ mặt vô cảm."Thầy xem, Potter chẳng có vẻ gì là tình nguyện.""Gì..." Lockhart há miệng.Sazar không chờ hắn nói nốt, nắm tay Harry Potter kéo đi về phía bên kia, trở tay đẩy cậu vào ngực Ley Evans.Harry choáng váng.Chuyện gì đang xảy ra thế này?Ron và Hermione lo lắng nhìn theo, Ron nắm cây đũa phép gãy của nó định nhào về bên đó, Ley Evans thong thả nhìn nó một cái.Ron sững lại.Giống!Quá giống!Mắt của người đó, giống hệt Harry.Không chỉ hình dáng, màu sắc, đến ánh mắt khi nhìn nó và Hermione, cũng giống hệt cái cách mà Harry vẫn thường nhìn bọn nó."Ron?" Hermione nhận thấy Ron khác thường, lo lắng đẩy đẩy lưng cậu.Mà bên này, Ley nhẹ nhàng giơ tay xoa xoa mái tóc loạn cào cào của Harry."Vậy chúng ta cùng chụp một bức ảnh nhé?""..."Harry thậm chí đã gật đầu trước cả khi nó kịp hiểu người nọ đang hỏi cái gì."Colin Ceevey, nhờ em!"Ley nhẹ đẩy Harry tiến về phía trước một bước, bản thân thì dán sát vào phía sau lưng nó.Cậu cao hơn Harry một chút, khi tựa đầu sát vào nhau, gò má mềm mại áp lên vành tai đỏ chót của người bên cạnh.Colin Ceevey vội vàng giơ máy chụp. Chụp xong, hạ máy ảnh xuống vẫn có thể thấy hai mắt thằng nhóc sáng lấp lánh vì phấn khích.Harry cho rằng cả người nó sắp sửa bốc khói được luôn rồi.Bên này bầu không khí hoà hợp xuống, bên kia Draco Malfoy đã bị Blaise Zabini kéo đi xa.Zabini không yên tâm cậu bạn nối khố, đúng lúc lại nghe nói Draco sinh sự với Harry Potter, bên cạnh còn có cặp anh em nhà Evans kia nhìn chằm chằm, nó cảm thấy không ổn, vì vậy liền chạy đến. Không thể không cảm ơn lão Lockhart đúng lúc xuất hiện làm mọi người ở đó vô tình quên mất sự tồn tại của Draco."Blaise, Draco!"Martin Phantom gọi lại hai đứa bọn nó.Zabini vốn dĩ không có mấy ấn tượng tốt đẹp với Phantom, trải qua sự kiện đêm qua, thiện cảm của nó với người này lập tức giảm một mạch đến số âm. Lại nói vừa rồi nó chạy đến, Draco bên kia không giống như chiếm được ưu thế, Phantom vẫn có thể điềm nhiên ở bên này xem trò vui, không qua giúp đỡ.Thiện cảm lại điên cuồng giảm.102 báo số thiện cảm của Blaise Zabini, con số thảm thương đến không thể nhìn. Martin Phantom cắn răng, trong lòng tức giận, ngoài mặt vẫn nở nụ cười."Hai người thế nào rồi?"Zabini không đáp lời Phantom, Draco Malfoy thì yên lặng nhìn chăm chú vào hắn."Có chuyện gì sao?" Martin vô hại hỏi.[Ký chủ, độ thân thiết của Draco Malfoy giảm 30 điểm!] Hệ thống kinh hoảng la lên.Nụ cười của Martin cứng đờ trên mặt.Độ thân thiết với Draco Malfoy lên đến 80 điểm liền đứng lại, sống chết không chịu lên. Tối qua bởi vì hai kẻ Evans và Rickman, độ thân thiết giảm xuống còn 50 điểm, hiện tại không rõ lý do giảm thêm 30 điểm nữa.Martin không thể hiểu nổi, nhưng so với việc Draco Malfoy đang có tâm trạng gì, hắn lại càng lo lắng cho số điểm thân thiết bị mất đi kia hơn. Bởi vì Draco không từ chối bị Zabini kéo đi, Phantom không gọi được nó quay lại.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?Martin cau mày, quay ra, vừa vặn thấy được cảnh tượng Ley Evans đang xoa tóc Harry Potter, dáng vẻ rất thân mật.Hai đầu mày của Phantom càng cau chặt lại, khó chịu dâng lên đầy ngực.Từ tiệc khai giảng hôm qua cho đến giờ, thằng nhóc tên Ley Evans này, chưa từng chân chính nhìn hắn lấy một cái nào.Ngoại hình của Phantom cực kỳ đẹp, cực kỳ nổi bật, bất cứ ai nhìn thấy hắn cũng sẽ phải ngây người mất vài giây mới có thể tỉnh táo lại được. Chỉ cần hắn xuất hiện, không ai có thể cưỡng lại việc nhìn hắn, ngay cả nhân vật chính Harry Potter cũng vậy, nhưng Ley Evans này thực sự là một ngoại lệ không thể hiểu nổi.Không những không nhìn hắn, mà ngay cả nhìn cũng như không nhìn.Martin nhớ lại buổi sáng này, hắn cố ý chỉ đích danh Ley Evans đi lấy thảo dược, Sazar Evans vì chuyện này mà trong giờ học câu trước câu sau liên tục chặn lời gây khó dễ hắn. Bất kể hắn trước mặt giáo sư đưa ra những lý luận hoàn mĩ sắc bén đến đâu, Sazar Evans luôn có thể dùng lý lẽ của riêng y phản bác tất cả. Phantom chưa bao giờ bị xấu mặt liên tiếp như vậy, trong lòng phẫn nộ muốn nổ tung.Nhưng người mà hắn nhắm đến, Ley Evans, lại chỉ nhàn nhạt xuyên qua vai hắn, nhìn đến Godric Rickman đang nhảy nhót phía sau, mỉm cười đáp một chữ "được", sau đó cũng không nhìn lại, quay đầu liền đi.Nhất định là nhân vật chính Harry Potter đã làm ra chuyện gì đó.Trong thế giới này, kẻ duy nhất có xung đột lợi ích với hắn chỉ có nhân vật chính Harry Potter.Nhất định thằng nhóc đó đã làm gì đó.Một người như Ley Evans, sẽ không có chuyện vừa gặp liền thân thiết với một ai đó như vậy.Phantom nắm chặt hai tay.Hắn sắp lấy được số mệnh của nhân vật chính, tất cả mọi người phải mang dáng vẻ si mê tôn sùng vây xung quanh hắn, chứ không phải phế vật Harry Potter đó.Rồi sẽ có một ngày như vậy.Phantom hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng.Trước khi trở về bên trong lâu đài, nhìn Harry Potter được một nhóm học trò vây quanh vui vẻ, quyết tâm trong lòng Phantom lại càng lớn hơn bao giờ hết.
Sau bữa ăn trưa, các học trò tranh thủ hoặc là ngủ trưa, hoặc đến thư viện. Ở những khoảng bóng râm ngoài sân cũng có không ít học trò tụ tập.Martin Phantom thường thường chỉ tới lui thư viện, hắn muốn xây dựng hình ảnh một học trò chăm chỉ, nhưng buổi trưa này sẽ có chút trò hề của nhân vật chính Harry Potter, hắn không nghĩ sẽ bỏ qua. Từ năm nhất đến nay hắn luôn theo dõi rất tỉ mỉ các chi tiết trong nguyên tác để ghi nhớ kỹ những lần Harry Potter gặp chuyện mất mặt, hắn sẽ xuất hiện ở đó, một phần là xem trò vui, một phần là muốn ở trong mắt các nhân vật quần chúng tô đậm thêm ấn tượng của họ về sự đối lập và chênh lệch cao thấp như trời như vực giữa hắn và Harry Potter.Harry Potter càng chật vật, Martin Phantom hắn lại càng phải sạch sẽ chỉnh chu xuất hiện. Harry Potter càng nóng nảy lúng túng, Martin Phantom hắn lại càng phải điềm tĩnh thong dong. Harry Potter càng biểu hiện ngu ngốc, mất mặt, Martin Phantom hắn lại càng phải biểu hiện thông minh tột đỉnh, khiến người khác ngưỡng mộ không thôi.Không phải Harry Potter là nhân vật chính của thế giới này sao? Martin Phantom hắn sẽ khiến cho đứa con cưng của vận mệnh này phải ở dưới gót giày của hắn, làm hòn đá lót đường, làm hạt cát bẩn thỉu, chịu đựng giẫm đạp cho vinh quang chói lọi của hắn sau này.Vì vậy, trước những ánh mắt kinh ngạc của học trò Slytherin, thủ tịch Nhà trước đây chỉ cần rảnh rỗi sẽ lập tức chạy ngay đến thư viện, lúc này lại đi ra cái sân bên ngoài đi dạo.Mặc dù Blaise Zabini ngăn cản, Draco Malfoy vẫn kéo theo hai gã hầu cận đi với Phantom. Zabini rất không vui, nhưng không thể nói gì.Ánh nắng buổi trưa không thể nói dễ chịu. Mặc dù hai gã Crabbe và Goyle đã đuổi đi một nhóm học trò để chiếm một khoảng bóng râm cho Phantom và Malfoy, nhưng Phantom vẫn cảm thấy cả người nóng nực đến ngứa ngáy.Thằng nhóc Colin Ceevey sao vẫn chưa chịu xuất hiện vậy chứ?"Evans kìa!"Crabbe chỉ tay về một phía, Martin nhíu mày nhìn theo."Sao lại chỉ có một? Hai anh em nhà đấy chẳng phải lúc nào cũng dính lấy nhau à?" Goyle mỉa mai.Hai chúng mày không phải cũng dính nhau như keo đó sao?Martin trong lòng trào phúng, mắt hơi nheo lại.Không thấy Sazar Evans, chỉ có Ley Evans đang đứng dưới một bóng cây nói chuyện với một học trò Slytherin."Chà! Cái gì thế này?"Một tiếng reo kinh ngạc cắt ngang sự chú ý của Martin. Hắn quay ra tìm kiếm nguồn phát của giọng nói đầy kích động kia.Godric Rickman đang cầm trong tay một thứ gì đó, vẻ mặt rất hứng thú.Martin không khó khăn để nhận ra thứ kia chính là chiếc máy ảnh của thằng nhóc Colin Ceevey.Màn kịch bắt đầu rồi!Colin Ceevey là một thằng nhóc nhỏ xíu, tóc xám như lông chuột. Nó nhìn chiếc máy ảnh đang bị Godric Rickman lật ngang lật dọc trong tay, dáng vẻ dè dặt."Đàn anh, đàn anh, ôi, nhẹ tay một chút!"Rickman như không thấy khuôn mặt lo lắng của thằng nhóc, sau khi ra sức lắc lắc thứ kỳ quái kia, nghe thấy vài âm thanh lọc xọc liền hỏi nó."Thứ này dùng như thế nào?"Colin Ceevey đang rất muốn khóc, nghe hỏi, ấp úng trả lời."Giữ, giữ lên mắt, nhìn vào đó, rồi ấn cái, cái nút kia!"Rickman tin tưởng làm theo, nhưng hướng sai mất rồi. Colin Ceevey không kịp ngăn lại, sợ hãi nhìn một ánh sáng chớp loé.Hai mắt Rickman bị hoa lên rất khó chịu, hắn lảo đảo một cái, tặc lưỡi."Không nên chơi nhiều, thứ này tốt nhất không nên chơi nhiều thì hơn! Ủa? Trò Ceevey, trò có anh em sinh đôi à?"Colin Ceevey ,"..."Cuối cùng chiếc máy ảnh vẫn an toàn về lại trong tay Ceevey. Sazar Evans ấn vào mặt Rickman một cuốn sách."Em đang chụp ảnh trường à?"Ley Evans không biết lúc nào đã đi đến bên này, cười hỏi.Colin Ceevey là học trò Gryffindor, như bao học trò Gryffindor khác, thằng bé không có ấn tượng tốt lắm với Slytherin, đối diện là ba đàn anh Slytherin năm hai, thằng nhóc tóc xám nhỏ bé cả người run run."Em, em...""Chuyện gì thế?"Giọng nói nghi hoặc vang lên sau lưng ba người.Harry Potter cực kỳ để ý Ley Evans, chỉ cần đối phương xuất hiện trong tầm mắt, nó sẽ không thể chú ý bất cứ ai khác được nữa. Cũng như hiện tại, hai chân Harry Potter thậm chí bước đi về bên này trước cả khi não của nó kịp ý thức được nó đang làm cái gì.Harry không nhìn thấy Colin Ceevey, ba người Slytherin đồng thời quay lại. Đối diện ba cặp mắt, Harry đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng.Nó định làm gì?Hình như là nó không định làm gì cả.Mỗi lần lên tiếng, đều là do xúc động bất chợt muốn Ley Evans chú ý về bên này, muốn cậu ta nhìn nó một cái.Còn để làm gì thì, nó cũng chẳng biết nữa."Anh Harry khỏe không? Em là, em là Colin Ceevey!"Không khí lúng túng diễn ra chưa được bao lâu, Colin đã lên tiếng đánh vỡ. Nó đi lướt qua ba người trước mặt, đến gần Harry Potter, cuồng nhiệt trong mắt mãnh liệt đến mức muốn bắn ra ngoài rồi nổ tung như pháo hoa vậy.Harry lùi lại một bước."Ừ, chào!""Em cũng ở Gryffindor, anh có phiền không nếu, nếu em chụp hình anh?"Thằng nhóc giơ cái máy chụp hình lên, mặt đầy hi vọng."Chụp hình à?"Harry lờ lững hỏi lại, ánh mắt không tự chủ trôi qua chỏm tóc xám của Colin, trôi đến trong đôi mắt xanh lá đang lấp lánh ý cười của nam sinh Slytherin đối diện.Mặt Harry không tự giác đỏ lên.Mặt của Colin cũng đỏ, nó hào hứng nói."Để chứng tỏ là em có gặp anh. Em biết hết mọi chuyện về anh nhé. Ai cũng kể cho em nghe hết. Về chuyện anh đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm cách giết anh và rồi hắn biến mất như thế nào và đủ thứ chuyện về làm sao mà anh có vết sẹo hình tia chớp trên trán." Mắt thằng nhóc soi mói mớ tóc rủ xuống trán Harry, "Và một đứa cùng phòng em nói là nếu em dùng đúng thuốc rửa hình thì cái hình sẽ nhúc nhích nữa đấy..."Harry nghe chữ lọt chữ không, đầu óc nó có chút mơ hồ."Ừ, vết sẹo..."Colin Ceevey vẫn tiếp tục lải nhải mấy chuyện nữa, Harry không nghe được, một hồi, thằng nhóc nhìn Harry với vẻ van nài khẩn khoản."Hay là nhờ bạn anh cầm máy chụp dùm, còn em thì đứng cạnh bên anh nha? Rồi sau đó anh ký vào tấm hình nha?""Gì? Bạn anh?"Harry sửng sốt, lại không tự giác nhìn sang thiếu niên mắt xanh, nhưng bên cạnh đã có tiếng của Ron vang lên."Chụp hình à? Harry, nếu cậu muốn thì mình rất sẵn lòng!"Harry bối rối quay sang nhìn Ron, Hermione ôm cuốn sách Lang thang với Ma cà rồng trong ngực, vẻ mặt không mấy hài lòng.Colin vui vẻ, "Vậy...""Ký tặng hả? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả? Potter?"Giọng Malfoy thô lỗ vang vọng qua sân trường. Tiếng đến trước người, mọi người quay lại thì thấy Malfoy vẫn còn đang dảo bước về bên này, kè kè bên cạnh là hai thằng bạn Crabbe và Goyle. Đó cũng là một bộ ba, các học trò đang có mặt ở sân trường đều phóng ánh mắt nghi hoặc về chỗ này.Tam giác vàng Gryffindor, hai anh em Evans và Rickman, Malfoy và hai thằng bạn nối khố.Một buổi tụ họp các bộ ba trường Hogwarts à?Malfoy rống lên với đám đông đang chú ý bên này."Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!"Nó vừa gào xong, một cuốn sách bất thình lình chặn ngay trước mặt."Luôn bảo trì tao nhã!"Godric Rickman thu lại cuốn sách, vẻ mặt nghiêm túc thờ ơ, đến động tác rũ rũ tay áo cũng cực kỳ lạnh lùng.Sazar Evans ở sau lưng hắn phun ra, "Cậu mà cũng biết nói câu này à?"Godric, "..."Nhưng không thể không nói, câu nói của Godric cũng thành công khiến khuôn mặt tái nhợt của Malfoy hơi đỏ lên vì ngượng. Harry Potter đã sẵn sàng quát lại Malfoy, thấy một màn này thì rất kinh ngạc.Malfoy ở trong Slytherin xưng bá đã một năm, chỉ cúi đầu trước Phantom, mà Phantom trước giờ đều nhắm mắt xem như không thấy những hành vi không tao nhã của nó, dù nó có làm ra chuyện gì đáng xấu hổ đi chăng nữa cũng không khuyên nhủ, ngược lại sẽ vì nó mà tìm lý do đổ lỗi cho người khác để an ủi nó, khiến Malfoy vì cảm thấy được ủng hộ mà luôn cho rằng bản thân chưa từng làm sai. Các học trò khác trong Nhà thì đương nhiên không dám nói gì nó. Malfoy không nghĩ vào lúc không ngờ nhất lại có người dám ngay tại chỗ bóc lỗi nó, còn là ngay trước mặt đối thủ một mất một còn Harry Potter, càng đáng giận hơn là lời của đối phương nó lại không thể phản bác.Bởi vì điều hắn nói chính là "Hành vi thủ tục Slytherin".Malfoy đang nóng máu, Colin lại đúng lúc này gân cổ lên mắng."Anh Harry không phải có ý như vậy. Malfoy, anh chỉ vì đang ghen tức với anh Harry thôi!""Ghen tức!"Draco nghiến răng rít ra."Ghen tức cái gì? Tao đâu cần có vết sẹo giữa trán? Cám ơn! Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt."Crabbe và Goyle phụ hoạ bằng hình thức cười lên hinh híc một cách ngu đần."Vậy thì ngươi nên cảm ơn cha ngươi đã không có quyết định sai lầm vào cái lúc mà gã Voldermort vẫn còn có thể gào rống với cái cổ họng của gã!"Ron định mắng Malfoy "ăn ốc sên", Ley Evans đã chen lời.Người ở đó nghe được đều quay nhìn.Biểu hiện của thiếu niên rất ôn hoà, khoé miệng vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt, không hề ăn khớp với những lời vừa thốt ra một xíu nào.Mặt Malfoy lại thêm đỏ, nhưng lần này không phải là vì xấu hổ, mà là vì tức giận.Chưa từng có ai dám ở trước mặt nó nói ra trần trụi việc làm của gia tộc Malfoy vào thời kỳ chúa tể hắc ám cường thịnh, chỉ có lén lút nghị luận sau lưng, nó cũng xem như không nghe thấy.Draco mặc dù kiêu ngạo, nhưng nó không phải một đứa trẻ không hiểu chuyện. Nó biết việc làm của cha nó đủ để cả giới pháp thuật chửi rủa, bất cứ ai cũng có thể, chỉ có chính nó là không có tư cách này, bởi vì nó là con trai của ông. Cha nó có thể đã làm không đúng, nhưng ông đã bảo vệ rất tốt cho Malfoy. Draco kiêu ngạo lại bướng bỉnh, nó sẽ không ở bên ngoài thừa nhận sai lầm của cha mình.Ley Evans yên lặng nhìn sắc mặt Draco Malfoy biến đổi, trong lòng không có thất vọng, không có chán ghét, cũng không có tức giận, chỉ có bất đắc dĩ.Draco nhỏ, chính là dáng vẻ này.Thật hoài niệm!Người ở đó chứng kiến đều ân ẩn cảm thấy trên đầu Draco Malfoy như đang trôi nổi một đám mây đen sì, chuẩn bị muốn bùng nổ mưa bão cùng sấm chớp hãi hùng.Đúng lúc này, giọng cười sang sảng của thầy Lockhart truyền xuống từ đỉnh đầu bọn nhỏ."Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?"Mọi người ngây ra.Bọn nhỏ nhìn lại ông thầy, không ai có vẻ muốn cho ổng một cái nhìn hoan nghênh.Harry há miệng toan nói thì đã bị chặn họng bởi cánh tay thầy Lockhart quàng qua vai nó."Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!"Harry bị thầy Lockhart kẹp chặt bên hông, nó không giãy ra được, Ley Evans nhìn về phía này, mặt Harry nóng đến mức muốn bốc khói vì ngượng.Thầy Lockhart tươi cười với Colin."Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em."Harry tức muốn xỉu.Ceevey lóng ngóng còn chưa kịp nâng cái máy ảnh lên, một âm thanh lạnh lẽo đã lướt qua nó."Không phiền đến thầy, giáo sư Lockhart!"Gilderoy Lockhart còn đang tươi cười vào sẵn tư thế chụp ảnh có thể lấy được góc chụp đẹp nhất. Giây sau, hắn chỉ cảm thấy cánh tay đang kẹp chặt Harry Potter của mình bị cưỡng ép kéo ra, quá trình cực kỳ nhanh gọn, sức lực của đối phương cũng khoẻ kinh người. Chờ khi hắn ý thức được bên hông đã trống không, sửng sốt cúi xuống, lập tức đối diện một cặp mắt đen âm u."Trước khi muốn kéo theo ai đó làm việc gì, thầy có lẽ nên tinh ý một chút, nhìn xem họ có tình nguyện hay không!"Sazar Evans một bên ôm Harry Potter, một bên lạnh lùng nói với Lockhart."Thầy cho rằng Harry sẽ rất vui vẻ với chuyện đó!"Lockhart thần kinh thô phản bác."Vậy sao?" Sazar buông Harry ra, nhìn cậu hỏi, "Cậu cảm thấy thế nào?"Harry còn đang trong trạng thái sững sờ vì bỗng dưng bị ôm, nó cảm thấy mặt mình dường như còn nóng hơn cả khi bị Lockhart kẹp lấy. Bên tai mơ hồ có người hỏi nó cảm thấy thế nào, Harry buột miệng."Rất kỳ quái!"Sazar nhận được câu trả lời như vậy, vui vẻ cong khoé mắt, quay nhìn Lockhart lại trở về với vẻ mặt vô cảm."Thầy xem, Potter chẳng có vẻ gì là tình nguyện.""Gì..." Lockhart há miệng.Sazar không chờ hắn nói nốt, nắm tay Harry Potter kéo đi về phía bên kia, trở tay đẩy cậu vào ngực Ley Evans.Harry choáng váng.Chuyện gì đang xảy ra thế này?Ron và Hermione lo lắng nhìn theo, Ron nắm cây đũa phép gãy của nó định nhào về bên đó, Ley Evans thong thả nhìn nó một cái.Ron sững lại.Giống!Quá giống!Mắt của người đó, giống hệt Harry.Không chỉ hình dáng, màu sắc, đến ánh mắt khi nhìn nó và Hermione, cũng giống hệt cái cách mà Harry vẫn thường nhìn bọn nó."Ron?" Hermione nhận thấy Ron khác thường, lo lắng đẩy đẩy lưng cậu.Mà bên này, Ley nhẹ nhàng giơ tay xoa xoa mái tóc loạn cào cào của Harry."Vậy chúng ta cùng chụp một bức ảnh nhé?""..."Harry thậm chí đã gật đầu trước cả khi nó kịp hiểu người nọ đang hỏi cái gì."Colin Ceevey, nhờ em!"Ley nhẹ đẩy Harry tiến về phía trước một bước, bản thân thì dán sát vào phía sau lưng nó.Cậu cao hơn Harry một chút, khi tựa đầu sát vào nhau, gò má mềm mại áp lên vành tai đỏ chót của người bên cạnh.Colin Ceevey vội vàng giơ máy chụp. Chụp xong, hạ máy ảnh xuống vẫn có thể thấy hai mắt thằng nhóc sáng lấp lánh vì phấn khích.Harry cho rằng cả người nó sắp sửa bốc khói được luôn rồi.Bên này bầu không khí hoà hợp xuống, bên kia Draco Malfoy đã bị Blaise Zabini kéo đi xa.Zabini không yên tâm cậu bạn nối khố, đúng lúc lại nghe nói Draco sinh sự với Harry Potter, bên cạnh còn có cặp anh em nhà Evans kia nhìn chằm chằm, nó cảm thấy không ổn, vì vậy liền chạy đến. Không thể không cảm ơn lão Lockhart đúng lúc xuất hiện làm mọi người ở đó vô tình quên mất sự tồn tại của Draco."Blaise, Draco!"Martin Phantom gọi lại hai đứa bọn nó.Zabini vốn dĩ không có mấy ấn tượng tốt đẹp với Phantom, trải qua sự kiện đêm qua, thiện cảm của nó với người này lập tức giảm một mạch đến số âm. Lại nói vừa rồi nó chạy đến, Draco bên kia không giống như chiếm được ưu thế, Phantom vẫn có thể điềm nhiên ở bên này xem trò vui, không qua giúp đỡ.Thiện cảm lại điên cuồng giảm.102 báo số thiện cảm của Blaise Zabini, con số thảm thương đến không thể nhìn. Martin Phantom cắn răng, trong lòng tức giận, ngoài mặt vẫn nở nụ cười."Hai người thế nào rồi?"Zabini không đáp lời Phantom, Draco Malfoy thì yên lặng nhìn chăm chú vào hắn."Có chuyện gì sao?" Martin vô hại hỏi.[Ký chủ, độ thân thiết của Draco Malfoy giảm 30 điểm!] Hệ thống kinh hoảng la lên.Nụ cười của Martin cứng đờ trên mặt.Độ thân thiết với Draco Malfoy lên đến 80 điểm liền đứng lại, sống chết không chịu lên. Tối qua bởi vì hai kẻ Evans và Rickman, độ thân thiết giảm xuống còn 50 điểm, hiện tại không rõ lý do giảm thêm 30 điểm nữa.Martin không thể hiểu nổi, nhưng so với việc Draco Malfoy đang có tâm trạng gì, hắn lại càng lo lắng cho số điểm thân thiết bị mất đi kia hơn. Bởi vì Draco không từ chối bị Zabini kéo đi, Phantom không gọi được nó quay lại.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?Martin cau mày, quay ra, vừa vặn thấy được cảnh tượng Ley Evans đang xoa tóc Harry Potter, dáng vẻ rất thân mật.Hai đầu mày của Phantom càng cau chặt lại, khó chịu dâng lên đầy ngực.Từ tiệc khai giảng hôm qua cho đến giờ, thằng nhóc tên Ley Evans này, chưa từng chân chính nhìn hắn lấy một cái nào.Ngoại hình của Phantom cực kỳ đẹp, cực kỳ nổi bật, bất cứ ai nhìn thấy hắn cũng sẽ phải ngây người mất vài giây mới có thể tỉnh táo lại được. Chỉ cần hắn xuất hiện, không ai có thể cưỡng lại việc nhìn hắn, ngay cả nhân vật chính Harry Potter cũng vậy, nhưng Ley Evans này thực sự là một ngoại lệ không thể hiểu nổi.Không những không nhìn hắn, mà ngay cả nhìn cũng như không nhìn.Martin nhớ lại buổi sáng này, hắn cố ý chỉ đích danh Ley Evans đi lấy thảo dược, Sazar Evans vì chuyện này mà trong giờ học câu trước câu sau liên tục chặn lời gây khó dễ hắn. Bất kể hắn trước mặt giáo sư đưa ra những lý luận hoàn mĩ sắc bén đến đâu, Sazar Evans luôn có thể dùng lý lẽ của riêng y phản bác tất cả. Phantom chưa bao giờ bị xấu mặt liên tiếp như vậy, trong lòng phẫn nộ muốn nổ tung.Nhưng người mà hắn nhắm đến, Ley Evans, lại chỉ nhàn nhạt xuyên qua vai hắn, nhìn đến Godric Rickman đang nhảy nhót phía sau, mỉm cười đáp một chữ "được", sau đó cũng không nhìn lại, quay đầu liền đi.Nhất định là nhân vật chính Harry Potter đã làm ra chuyện gì đó.Trong thế giới này, kẻ duy nhất có xung đột lợi ích với hắn chỉ có nhân vật chính Harry Potter.Nhất định thằng nhóc đó đã làm gì đó.Một người như Ley Evans, sẽ không có chuyện vừa gặp liền thân thiết với một ai đó như vậy.Phantom nắm chặt hai tay.Hắn sắp lấy được số mệnh của nhân vật chính, tất cả mọi người phải mang dáng vẻ si mê tôn sùng vây xung quanh hắn, chứ không phải phế vật Harry Potter đó.Rồi sẽ có một ngày như vậy.Phantom hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng.Trước khi trở về bên trong lâu đài, nhìn Harry Potter được một nhóm học trò vây quanh vui vẻ, quyết tâm trong lòng Phantom lại càng lớn hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com