Hp Nga Re 2
Cứ kéo tiếp đi :)
Đừng ngại, kéo tiếp đi :)))
Hết chương.
Haha, đùa đấy, chương mới bên dưới, chúc bạn đọc truyện vui vẻ nha! 😁Ký tên: Kumo bi thảm không biết nhây.
***********************
CHƯƠNG 53.
Trong suốt những tháng năm này, Harry Potter nó chưa từng có cảm giác như vậy, cảm giác bị ấn tượng mạnh bởi ai đó.
Nếu ngươi từng vô tình ở trên đường lướt qua một người hoàn toàn xa lạ, chỉ nhìn một lần duy nhất lại nhớ kỹ khuôn mặt của người đó, thậm chí mấy tháng sau vẫn có thể vẽ ra thật rõ ràng trong đầu từng đường nét khuôn mặt ấy, ngươi sẽ luôn vô thức nghĩ về người đó, cảm thấy rất thoải mái, cũng rất kỳ lạ, vừa như thân thiết, lại vừa như xa cách.
Đó chính là thứ cảm giác vẫn luôn khiến Harry Potter tiếng tăm lẫy lừng phiền muộn suốt cả mấy tháng hè này.
Thậm chí hôm nay nó được đi hẻm Xéo sắm đồ với gia đình Weasley, được ăn kem cùng hai đứa bạn thân Ron và Hermione, cũng không thể khiến nó xua tan được cái cảm giác phiền muộn ấy.
Rất muốn gặp lại, rất muốn cùng người đó nói chuyện.
Rất muốn biết người đó là ai.
Cho đến khi nó ở tiệm áo chùng của Madam Malkin suýt chút nữa thì va vào người đó.
Thiếu niên hơi nghiêng người, gọn gàng tránh được một hồi va chạm, Harry Potter trong phút chốc sững sờ dừng lại ngay trước cửa, cũng chắn mất lối đi duy nhất mở ra khi đó.
Mái tóc đen ngắn gọn gàng, ánh mắt dịu dàng thân thiện, khóe miệng phảng phất một nụ cười như có như không. Đó quả thực là dáng vẻ của người mà Harry Potter nó đã từng vô tình thấy một lần duy nhất ở trên đường khi nó cùng gia đình Dursley trở về từ nhà ga Ngã Tư Vua đầu mùa hè, sau khi kết thúc một năm học đầy rắc rối ở trường pháp thuật Hogwarts.
Người nọ cũng có một đôi mắt màu xanh lá giống nó, khuôn mặt đối phương rất dễ nhìn, không đẹp đến mức khiến người khác phải kinh diễm hô hấp rối loạn như Martin Phantom, ngược lại vẻ dễ nhìn của người này khiến người xem đều cảm thấy rất thoải mái.
Harry Potter không ý thức được là nó đang làm ra một hành động rất không lịch sự, không những chắn lối đi mà còn nhìn chằm chằm vào mặt của người ta rất lâu. Thế nhưng thiếu niên tóc đen cũng không tỏ vẻ phật ý hay mất tự nhiên, còn mỉm cười gật đầu với nó.
"Cưng, con tới may đồ à?"
Giọng nói của Madam Malkin truyền ra từ trong cửa tiệm nháy mắt gõ tỉnh Harry Potter đang ngây ngốc, nhận ra mình đang chắn lối đi, nó nhanh chóng dạt ra một bên, lúng túng xin lỗi.
"Không sao!"
Người nọ bỏ lại một câu ngắn gọn rồi lách mình qua cửa, ra ngoài.
Harry Potter gọi theo thành tiếng trước khi bàn tay không theo nó điều khiển nắm lại lưng áo của đối phương.
"Tôi có thể biết tên cậu được không?"
Rụt tay lại, nó âm thầm mắng mình một câu, sau đó ngượng ngùng cười.
Thiếu niên chớp mắt nhìn nó, định nói gì đó, phía sau đối phương đột nhiên phủ xuống một mảnh hắc ám.
"Mua xong rồi?"
Người đàn ông cao gầy mang theo một khuôn mặt không biểu tình xuất hiện bên cạnh hai người.
Khí thế của y mạnh mẽ đến mức Harry Potter vô thức lùi lại hai bước, lùi thẳng vào trong cửa tiệm.
"Đã mua xong."
Thiếu niên tóc đen gật đầu.
"Đi hết cả buổi sáng, cũng mệt rồi, Godric đang ầm ĩ muốn bao cả tiệm kem, qua bên đó xem sao!"
"Được!"
Harry Potter yên lặng nghe hai người kia đối thoại, cảm giác rất hài hòa.
Nó không nói được gì, trơ mắt nhìn hai người nọ quay đầu muốn đi, trong lòng lại gấp muốn chết, nắm tay siết vào rồi lại thả ra, rồi lại siết vào. Muốn mở miệng gọi người lại, thiếu niên tóc đen tựa hồ chợt nhớ ra nó, bước chân dừng lại.
"Hẹn gặp ở trường!"
Không cho nó biết tên, nhưng một câu như vậy lại cho nó rất nhiều thông tin.
Trong lúc Harry Potter nó kinh ngạc, hai người nọ đã đi rồi, người đàn ông kia từ đầu đến cuối không nhìn nó một lần.
Madam Malkin phải ra tận cửa gọi, Harry Potter mới vào tiệm. Vật lộn với hai cây thước dây, nó vô thức nhớ đến thiếu niên, cảm thấy đối phương cười lên rất đẹp, cả khuôn mặt đều bừng sáng. Lại nhớ đến người đàn ông âm u nọ, thật lạnh lùng.
Rời khỏi tiệm áo chùng, đồ vật trên tay Harry Potter nó lại nhiều thêm.
Để xem, mấy người Ron hẹn với nó sẽ gặp lại ở chỗ nào nhỉ?
Nó lơ đãng đưa mắt, ngay lập tức không khỏi căng thẳng nhìn về một phía.
Mới vừa rồi, có ai đó trông rất giống Quirinus Quirrell vừa lướt qua, cựu giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám vào năm học đầu tiên của nó ở Hogwarts, một kẻ có bộ dạng ngụy trang khiếp nhược vô hại, thực tế lại làm việc cho Voldermort, thậm chí năm học vừa rồi gã còn ở trước mắt nó cướp đi viên đá phù thủy.
Harry Potter vội vàng ôm chặt đồ đạc trong tay, sau đó nhanh chân chạy theo hướng mà người nọ vừa lướt qua. Tuy rằng đối phương mặc áo choàng đội mũ gần như kín mít, nhưng nó vẫn có thể nhận ra kẻ đã khiến nó khốn đốn suốt mấy tháng qua, còn khiến hiệu trưởng Dumbledore có nguy cơ mất chức.
Harry Potter càng nghĩ càng hận, khéo khi gã đã giúp chúa tể của gã hồi sinh thành công rồi cũng nên.
Kẻ đã giết cha mẹ nó được sống lại?
Bước chân của Harry tăng tốc, nó không dừng lại bất kỳ một giây nào để xuy nghĩ xem việc bám theo Quirinus Quirrell liệu có nguy hiểm gì hay không, hay nếu đó đúng là Quirell thật thì nó sẽ phải làm gì tiếp theo. Nó chỉ biết đuổi theo, giữ lại người đó.
Rất nhanh sau, Harry Potter nó đã chạy vào một con hẻm âm u lúc nào không hay. Đến đây thì nó mất dấu người kia.
Ấn cái kiếng bể trên mũi, Harry tròn mắt nhìn quanh.
Nó đã lọt vào một cái hẻm tăm tối, những cửa hàng xung quanh có đầy ắp dấu hiệu của một nơi chuyên phục vụ nghệ thuật hắc ám. Điển hình như cái tiệm mà nó đang đứng ngay cửa này, tiệm Borgin & Burkes, có vẻ là cái tiệm lớn nhất ở khu này, đối diện nó là một cái cửa sổ kinh tởm trưng bày mấy cái đầu khô rúm khô ró, và cách hai cánh cửa về phía dưới là một cái chuồng lớn chứa đầy bọn nhền nhện cực lớn còn sống nhăn, mấy cái chân cứ lách cách chạy qua chạy lại. Hai mụ phù thủy vẻ ngoài nhếch nhác đang đứng khuất trong bóng tối của một khung cửa, dòm ngó nó và rù rì trò chuyện với nhau.
Ớn lạnh, nó hoảng hốt nhìn quanh, lúc này mới phát hiện bản thân đã không còn đứng trong hẻm Xéo đầy nắng nhộn nhịp.
Cố gắng giữ bình tĩnh, nó tự hỏi mình phải làm gì đây?
"Đi lạc hả cưng?"
Một mụ phù thủy già lụ khụ lướt đến đứng ngay trước mặt nó, tay bưng một cái khay đựng đầy những thứ ghê rợn, trông như ngón tay người. Cái lưng còng và bộ mặt già nua không ăn khớp chút nào với động tác áp sát nó một cách nhanh nhẹn của mụ.
"Muốn không? Chỉ 1 galleon cho năm cái, cưng mua nhiều còn có thể được giảm giá!"
Mụ nhe ra hàm răng đầy rêu xanh.
Harry Potter khiếp đảm lùi lại.
Tay chân nó run lên bần bật, nhất là khi nó phát hiện ở góc tường phía sau còn có một lão già đang nép ở đó, lấp ló nhìn về phía nó. Bàn tay đang bám tường của lão gầy gò khô đét, móng tay lại vừa đen vừa dài.
Thi thoảng lão thè lười liếm liếm khóe miệng nứt nẻ, nó thậm chí thấy được cả chiếc răng nanh dài một cách bất thường.
Harry Potter lùi lại, mụ phù thủy già vẫn kiên trì tiến đến gần nó, ngay cái lúc nó gần như muốn hét lên, cánh tay đã bị túm lấy và kéo về phía sau. Harry phản xạ giật tay lại, lại giật không ra, cùng lúc nó quay lại, nhìn rõ là ai đang giữ tay mình, lúc này mới thôi hoảng hốt.
Là người đàn ông khi nãy đi cùng thiếu niên tóc đen kia.
"Sao lại vào đây?"
Người đàn ông có nước da hơi tái nhợt, đường nét khuôn mặt rất đẹp, ánh mắt lại rất âm u, dưới hàng mi dài không lọt dù chỉ một tia ánh sáng.
"Cháu, đi lạc!"
Nó không định nói ra chuyện của Quirrell, đành bịa đại một cái cớ.
"Đây là hẻm Knockturn!" Người đàn ông âm trầm nhếch miệng, "Nơi tụ tập của phù thủy hắc ám, phù thủy vị thành niên không nên vào, đúng hơn là không được vào!"
Harry Potter có cảm giác ánh mắt của đối phương so với trước đó hình như còn tối hơn.
Y lướt qua khuôn mặt tái nhợt vì kinh sợ của nó, lạnh lẽo nhìn lên mụ phù thủy.
Mụ ngay lập tức đánh rơi cái khay trong tay, cũng chẳng thèm nhặt lại đồ, co giò chạy mất, động tác cực kỳ nhanh.
"Đi, ta đưa con ra ngoài!"
Harry Potter còn chưa ngậm lại được miệng sau kinh ngạc đã bị kéo đi.
Sau đó nó mới được biết, hẻm Knockturn nằm ngay bên cạnh hẻm Xéo, cùng với hẻm Xéo giống như hai thế giới hoàn toàn đối lập. Nó sâu sắc ý thức được điều này khi ánh mặt trời tuyệt đẹp phủ xuống đầu nó ngay khi nó vừa bước ra khỏi con hẻm âm u.
Harry Potter ngây ngốc bị dắt đi, sau đó gặp lại thiếu niên tóc đen, nghe người đàn ông kia dùng giọng điệu như lên án nói nó vừa đâm đầu vào hẻm Knockturn. Thiếu niên nở một nụ cười bao dung với nó.
Sau đó bọn họ nói chuyện vài câu, trong tay nó bị thiếu niên nhét vào một ít đồ ăn vặt. Ngây ngốc nhận đồ, ngây ngốc cùng hai người kia chào tạm biệt thêm lần nữa, sau đó lại ngây ngốc gặp lại hai người Ron và Hermione.
Cứ thế, chuyện về Quirrell bị nó ném ra khỏi đầu đi thật xa.
Cho đến sau ngày khai giảng mồng một tháng chín, Harry Potter mới được biết thiếu niên kia là học trò nhập học Hogwarts muộn một năm.
Cụ thể, có năm học trò mới vào Hogwarts nhưng đã đủ tuổi để vào năm hai. Trong năm người này lại có một người là học trò Durmstrang chuyển sang, còn lại bốn người kia là trường hợp nhập học muộn một năm. Theo lý bốn người sẽ phải vào năm nhất, nhưng các giáo sư đã kiểm tra tri thức cơ bản và kết luận họ đủ khả năng để bắt đầu vào thẳng năm hai, phần phân loại của họ diễn ra sau cùng khi các tân sinh đã có nhà.
Học trò chuyển từ Durmstrang kia được phân vào Hufflepuff, một trong bốn người nhập học muộn kia thì vào Ravenclaw, đó là một thiếu niên tóc đen mắt đen, bộ dạng âm u không dễ gần, thế nhưng lại có một cái tên cực kỳ ấn tượng, Prince.
Sau thiếu niên tên Prince kia, mũ phân loại chỉ vừa chớm chạm vào chỏm tóc đã ngay lập tức hét ầm lên, ném thẳng thiếu niên kế tiếp vào Slytherin, trong khi người nọ vẻ mặt tươi cười sáng sủa, mái tóc vàng rực rỡ và cặp mắt lam lấp lánh tinh nghịch, khi đối phương chạy về chỗ, người trên đường thậm chí còn nghe được tiếng cười "hì hì" trong vắt rơi vãi, rõ ràng từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đều gắn cái mác "Gryffindor" to tướng, lại bị phân vào Slytherin.
Hermione kể lại, tối ngày khai giảng đối phương lớn giọng hô hào làm quen giữa một dãy bàn Slytherin im phăng phắc, người khác còn phải xấu hổ thay, thiếu niên như không ý thức được, nhiệt huyết cho đến tận khi bữa tiệc kết thúc vẫn không giảm, tiếng nói chuyện còn to hơn cả cặp song sinh bên Gryffindor.
Hermione kể đặc biệt nhiều về thiếu niên đó, bởi vì cô bé bị ấn tượng bởi tên của cậu ta.
Godric Rickman.
Không nghĩ đến sẽ có phù thủy có can đảm dùng tên của một trong bốn nhà sáng lập Hogwarts đặt cho con của mình, thế nhưng nghĩ đến đối phương từ nhỏ vẫn luôn sống ở nước ngoài, chung quy vẫn có chút có thể chấp nhận, mặc dù suốt những ngày sau đó không một học trò nào muốn gọi thẳng tên của cậu ta.
Harry nghe Hermione kể về những người xa lạ, không kiên nhẫn lập tức hỏi thẳng cô bạn về người kia, thiếu niên tóc đen mắt xanh lá.
Hermione nói cậu ta tên Ley Evans.
Được rồi, cái họ Evans không phải hiếm gặp, không cần để ý. Hermione nói cậu ấy nhập học cùng anh họ của mình, Sazar Evans, và cả hai người đều được phân vào Slytherin.
Slytherin?
Harry Potter nghĩ, tin tức rất không tốt ngày hôm nay, ngoại trừ việc nó và Ron không vào được sân ga 9 3/4, sau đó cưỡi một chiếc ô tô bay bị dân Muggle nhìn thấy và đến trường bị trách mắng, có lẽ đối với nó chưa là gì cho đến khi nó nghe tin người mà nó vẫn luôn trông chờ gặp lại ở Hogwarts lại vào Slytherin.
Harry Potter rất muốn kết bạn với Ley, nhưng nó lại không nghĩ bản thân sẽ có một người bạn là Slytherin.
Trong lòng không khỏi nổi lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, hỗn độn. Nó quay nhìn hai người bạn của mình, Ron và Hermione, hít sâu một hơi, qua một lát, phức tạp trong lòng cũng dần lắng lại.
Có lẽ đối với người kia chỉ là chút thiện cảm nhất thời, cũng không thể quan trọng bằng bạn bè của nó ở Gryffindor được.
Harry Potter nghĩ vậy, cảm xúc mất mát sau đó cũng đủ để nó suy sụp hết mấy ngày, Ron và Hermione lại cho rằng nó ủ rũ vì chuyện chiếc xe bay đã biến mất vào rừng Cấm kia.
Ron cũng rất lo lắng, nhưng việc lo lắng đó rất nhanh bị xua tan, bởi vì nó phát hiện một trong những kẻ mà nó ghét nhất ở Slytherin, Martin Phantom, thằng nhóc dường như đã đánh mất toàn bộ cái sự cao ngạo đắc ý thường ngày của nó, ngay sau tối ngày khai giảng, nó xuất hiện mặc dù vẫn sáng chói như bình thường, là tâm điểm chú ý, được hô hào được vây quanh, nhưng Hermione và Harry Potter, thậm chí hời hợt như Ron cũng nhận ra được cái vẻ kiêng dè và ánh mắt ẩn chứa địch ý của Phantom, mỗi khi nó nhìn ba tân sinh vừa được phân vào nhà mình tối qua.
Không biết nội bộ Slytherin đã xảy ra chuyện gì, ít nhất người tinh ý cũng có thể nhận ra một vài học trò trong nhà đó trước kia rất ngưỡng mộ Phantom, hiện tại thái độ lại lạnh nhạt đi, tuy rằng không rõ ràng.
Các học trò nhà khác thì không quá quan tâm biến động ngầm trong nội bộ Slytherin, bọn nó kinh ngạc là vị trí ngồi của Phantom đã thay đổi, thằng nhóc đó đã trở thành thủ tịch nhà của Slytherin.
Một học trò năm hai, nó đánh bại tất cả đàn anh đàn chị để ngồi vào cái ghế thủ tịch nhà, cỡ nào kinh người.
Bọn nhỏ chỉ biểu lộ ngưỡng mộ, nhưng ánh mắt của các học trò năm sáu năm bảy lại phức tạp hơn, các giáo sư thì không tỏ ra thăm dò lộ liễu, chỉ là ánh nhìn Phantom so với trước trầm hơn không ít.
Học trò năm hai đoạt được vị trí thủ tịch nhà, trước giờ chưa từng có tiền lệ. Ngay cả vào thời đại của bốn nhà sáng lập, người sớm nhất lấy được vị trí thủ tịch nhà cũng là một học trò năm bốn.Không liên quan đến việc trí tuệ và thực lực của học trò ra sao, vấn đề chính là chỗ thân thể của đám nhỏ. Không phải ngẫu nhiên mà thời loạn phù thủy nhỏ luôn được bảo vệ chặt chẽ, bọn nhỏ vẫn luôn vì tính mạng của bản thân và mọi người xung quanh mà nỗ lực rèn luyện, thiên tài không hiếm, thế nhưng phù thủy nhỏ vẫn là phù thủy nhỏ, có luyện vậy chứ luyện nữa cũng không thể phá bỏ giới hạn, mà giới hạn ở đây chính là trung tâm pháp lực chưa thực sự trưởng thành hoàn thiện.Cho dù là phù thủy nhỏ giỏi nhất thế hệ, đứng trước phù thủy nhỏ khác dù chỉ là lớn hơn mình một tuổi cũng sẽ có chút ít yếu thế, bởi vì trung tâm pháp lực của người kia nhiều hơn bản thân một năm trưởng thành hoàn thiện, pháp lực nhiều hơn, tuần hoàn trôi chảy hơn, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn, khả năng ổn định và nghe lời chủ nhân thân thể điều khiển cũng tốt hơn, đó là lợi thế về cách biệt tuổi tác. Chỉ khi phù thủy đó trưởng thành, vào khoảng mười tám tuổi, trung tâm pháp lực hoàn thiện, cách biệt tuổi tác mới biến mất, đó mới chân chính là lúc mà thiên phú, trí tuệ và sự chăm chỉ rèn luyện quyết định khoảng cách thực lực.Nếu nhà Slytherin là vì gia tộc Phantom mà nhường Martin vị trí thủ tịch nhà thì không có gì để nói, nhưng ở đây lại là nó tự mình đánh bại thủ tịch nhà năm ngoái, một nam sinh năm bảy, thậm chí đánh bại thêm vài đàn anh đàn chị năm sáu năm bảy mà giành được vị trí kia. Trung tâm pháp lực của một đứa nhỏ mười hai tuổi đủ pháp lực để dây dưa rất lâu với một người hơn mình năm tuổi, sau đó vẫn vững vàng mà đánh thêm vài trận với mấy người nữa cũng hơn nó chừng đó tuổi, đó là chuyện không có khả năng.Trừ khi...Trừ khi đứa nhỏ này có phương pháp bí mật gì đó, một loại pháp thuật cổ xưa hay một loại độc dược chẳng hạn, thứ gì đó có thể trong nhất thời đề thăng pháp lực của phù thủy nhỏ lên tương đương với phù thủy trưởng thành, hoặc là, triệt để mở rộng trung tâm pháp lực của đứa nhỏ. Trường hợp thứ hai có vẻ không khả thi, bởi các độc dược sư suốt mấy ngàn năm nay vẫn luôn dốc sức nghiên cứu vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn là vì thân thể của những đứa nhỏ vốn không thể chịu đựng được trung tâm pháp lực mở lớn mà từ bỏ, quá nhiều pháp lực dồn ép ra sẽ tổn hại thân thể bọn nhỏ, thậm chí mất mạng.Thế nhưng, lại có một người còn sống sờ sờ trước mặt họ, nhìn có vẻ như có khả năng làm được điều đó.Mà đó cũng là một trong những lý do khiến Martin rơi vào tình huống có phần không thoải mái đối với nội bộ Slytherin như hiện nay."Slytherin!"Mỗi khi mũ phân loại gào lên một tiếng này, Martin đều sẽ ngẩng đầu xem một cái. Khuôn mặt nó không biểu hiện gì cả, trong lòng lại âm thầm đem các học trò được phân vào nhà này chia làm ba loại.Có thể thu nạp...Vô dụng...Và, cần loại bỏ.Loại thứ nhất là những kẻ có thể thu nạp để phục tùng nó, loại thứ hai không cần nhìn đến, đúng nghĩa vô dụng, loại thứ ba là nguy hiểm, cũng tức là những kẻ có khả năng uy hiếp đến địa vị của nó trong nhà Slytherin, hoặc là gây trở ngại nó làm nhiệm vụ, phải nghĩ cách loại bỏ.Cho đến hiện tại, Martin vẫn chưa phát hiện ra kẻ nào có thể xếp vào loại thứ ba, thậm chí nhân vật chính Harry Potter cũng chỉ là một tên ngốc, mặc dù hệ thống đã cảnh báo nó, rằng đây là thế giới ma pháp có độ khó cấp A+, sau khi bị nó can thiệp, cốt truyện biến động đã nâng độ khó của thế giới này lên cấp cao nhất, cấp S. Có điều cho đến hiện tại, cuộc sống của nó vẫn trôi qua rất thuận lợi, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 40%, đây là tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay của nó, thuận lợi đến mức đang mơ cũng phải hạnh phúc mà tỉnh.Không phải nó chưa từng vượt qua thế giới có độ khó cấp S, mới đây thôi nó còn vất vả cùng cực ở một thế giới tinh tế, hệ thống 102 còn suýt chút nữa bị phát hiện, nếu không phải nó bất chấp bám chặt lấy nhân vật chính, canh được thời cơ đối phương bị người thân thiết nhất phản bội, đương lúc đau khổ tuyệt vọng nhất đã không chút do dự dâng vận mệnh của mình ra. Đáng tiếc là cuối cùng vẫn để một kẻ tên là Shanley, tiền kiếp từng là nhân vật chính, chạy khỏi thế giới kia, khiến quỹ đạo vận mệnh rối loạn, kết quả thế giới đó nổ tung. Martin càng nghĩ càng bực, nó đã lấy được vận mệnh của nhân vật chính, kế tiếp chỉ cần chờ sinh mệnh thế giới đó tiếp nhận nó, nó trở thành nhân vật chính thay thế tên vô dụng kia, thế giới đó vẫn sẽ tốt đẹp, như vậy không tốt sao? Thằng nhãi Shanley kia lại chạy đi, sinh mệnh thế giới đứt gãy, thế giới đó mới hủy diệt, a, tất cả là lỗi của thằng nhãi đó.Hệ thống 102 đã nói với nó, các ký chủ trước của nó chỉ cần qua tối đa bốn thế giới là đã yên ổn có được vận mệnh nhân vật chính rồi, trường hợp như nó là rất kém cỏi, cho nên nó phải cố gắng hơn nữa. Cũng may, ở thế giới tinh tế không ngờ lại phát hiện ra một kẻ đến từ thế giới khác, 102 nói khả năng rất cao Shanley Miller sẽ xuất hiện ở thế giới này, cũng tốt, trên đường làm nhiệm vụ sẵn tìm ra thằng nhãi đó rồi giải quyết luôn.Đó là một thế giới ma pháp độ khó cấp A+, chỉ là kiếm vận mệnh từ tay một thằng nhóc học sinh trung học mà thôi, không có gì cả, tuy nhiên bởi vì đó là một thế giới pháp thuật, mà pháp thuật luôn không thể giới hạn được hết những điều kỳ bí và bất ngờ, vượt ra cả ngoài dự đoán và tư duy của nhân loại, song song với đó cũng sẽ có cả những nguy hiểm không lường trước, cho dù là sản phẩm công nghệ cao cấp tiên tiến bậc nhất như hệ thống 102 cũng không thể phòng trước, cho nên nó mới có độ khó cấp A+.Cốt truyện chính chủ yếu tập trung vào bảy năm học của nhân vật chính tại trường pháp thuật Hogwarts, Martin chỉ cần kiên trì phá hoại tất cả các sự kiện trong bảy năm này là được. Nó không nghĩ đến, ngay cả 102 cũng không tính đến, chính là bọn họ vừa đến thế giới này chưa được bao lâu thì đã bị phát hiện.Bọn nó bị một thế giới cấp A+ phát hiện ra còn nhanh hơn thế giới có độ khó cấp S, Martin rốt cuộc ý thức được sự nguy hiểm của thế giới ma pháp này, đáng giận hơn là sau đó sinh mệnh thế giới lập tức cưỡng chế mang nó và 102 đến một thời không khác.Nơi đó là một không gian biệt lập, mọi sự kiện xảy ra bên trong sẽ không ảnh hưởng đến sinh mệnh của thế giới bên ngoài, thực sự là một nơi hoàn hảo để giam cầm kẻ ngoại nhập như nó. Đáng tiếc, đó cũng là điểm mù của sinh mệnh, sinh mệnh thế giới không bị ảnh hưởng, tương tự, sinh mệnh thế giới cũng không thể biết hay can thiếp vào không gian đó, vì thế, Martin dưới sự tiếp tay của 102, mê hoặc thằng con ngu ngốc của trưởng làng, để nó đánh cắp thần vật giúp Martin và 102 thoát ra ngoài. Martin ghi hận nơi giam cầm mình, dùng thần vật đó đánh vỡ một mảnh trên lưới phòng ngự ngăn cách không gian đó với thế giới bên ngoài, sau đó đem thần vật kia tùy tiện ném đi, trong lòng nắm chắc nơi này sẽ không thể tiếp tục bình yên vô lo được nữa, ha, bọn họ cũng nên phải đối diện với cuộc sống khắc nghiệt bên ngoài đi, sự tự do bình yên như thiên đường ấy làm sao có thể duy trì vĩnh viễn được? Martin tự cảm thấy nó là nhân ân của đám người thiếu hiểu biết kia.102 nói với nó, thời đại mà bọn nó bị đưa đến là thời đại của bốn nhà sáng lập trường pháp thuật Hogwarts, cốt truyện chính ở thời đại này rất mạnh và liên kết chặt chẽ, ngay cả 102 cũng không lấy được tài liệu chi tiết, thêm vào đó, bốn người sáng lập đều là thiên tài hàng đầu, còn là những đứa con số mệnh đầy người công đức, chỉ còn kém một bước sẽ thành Thần, nhân vật chính ở thời đại đó lại là một học trò Hogwarts, họ Prince, rất được bốn người sáng lập bao bọc, nói cách khác, bọn nó không hề có cho dù chỉ là một cơ hội nhỏ xíu có thể ở trước mắt bốn kẻ kia lấy được một mảnh vận mệnh nào. Cho nên 102 quyết định rất nhanh, nó tiêu hết sạch năng lượng mà nó thu được từ các thế giới trước để qua mắt sinh mệnh thế giới này, đưa Martin trở lại thời đại của nhân vật chính Harry Potter.Vẫn là ra tay với thằng nhóc học sinh trung học kia dễ hơn, nhân vật chính này mới qua hai kiếp, công đức chưa có bao nhiêu. Martin quả nhiên theo sắp xếp của 102, thành công làm đầy 40% thanh tiến độ nhiệm vụ ngay từ năm đầu tiên, tốc độ nhanh đến chóng mặt.Ngay từ đầu, để chặt đứt tất cả con đường vang danh của Harry Potter, Martin và 102 đã dốc sức tìm ra nhân vật phản diện chính, Voldermort, khống chế gã, khiến gã phải ngoan ngoãn quỳ gối gọi Martin một tiếng "chủ nhân". Hầu hết các sự kiện chính của bảy năm học ở Hogwarts của Harry Potter đều từ Voldermort móc nối ra, Martin khống chế Voldermort, cũng tương đương nắm chắc 90% vận mệnh của nhân vật chính Harry Potter. Theo cách đó, thật ra nó đã làm rối loạn rất nhiều sự kiện của bảy năm học trong nguyên tác kia, 40% tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải chỉ của năm nhất mà thôi.Martin làm nhiệm vụ thuận lợi như vậy, đương nhiên đắc ý không nhỏ. Thế nhưng tất cả đắc ý của nó lại đổ sụp chỉ trong một buổi tối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com