Hp Khong Muon Yeu Duong Chi Muon Lam Loan
Editor: MoonlizBốn mùa của nước Anh đều mưa dầm quanh năm.Những đám mây đen trên bầu trời ập xuống, u ám như đổ mực vào, những hạt mưa rơi từ trên trời xuống dồn dập và liên tục, đập vào mái hiên và rơi xuống đất, che đi những âm thanh ồn ào khác, dường như thế giới yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng mưa rơi.Esther nằm trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách lật xem quyển [Những lời nguyền cổ xưa đã thất truyền].Đã ba ngày kể từ lúc cô té xỉu ở trong tiệm sách Flourish and Blotts. Cô không thể nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, nhưng theo như Ernie nói, lúc cô ngã xuống đã khiến cho tiệm sách Flourish and Blotts vốn đang hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn hơn.Ngay cả khi bác sĩ đã kiểm tra xong, cơ thể cô không có tình trạng nghiêm trọng nào, cô bị hôn mê tạm thời chỉ vì quá xúc động, có quá nhiều người trong tiệm sách dẫn đến việc cô bị thiếu oxy.Nhưng việc bị việc đội chục cái quần lên đầu cũng không hết nhục này đã xảy ra rồi, nó không biến mất khi cô té xỉu, cô chỉ biết khi cô tỉnh lại, cô càng muốn đeo mo vào mặt cho xong luôn.
Nghĩ đến đây, cô kêu lên rồi lấy sách che mặt mình.Vì công việc nên cha mẹ phải đi công tác, nên hôm nay họ không có ở nhà. Vì không yên tâm với con gái bảo bối của mình nên họ đã cho Ernie đến đây để chăm sóc Esther.Ernie đang loay hoay đấu trí với đống thiết bị gia dụng trong phòng bếp nghe thấy tiếng cô thì nhô đầu ra: "Sao vậy? Em thấy không thoải mái ở đâu à?"Esther cảm giác như sống không còn gì để luyến tiếc: "Em vẫn ổn, không sao cả."Chỉ cảm thấy xấu hổ thôi!Sao một người xuyên không như cô lại vì lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật chính mà có thể kích động đến mức té xỉu được chứ?Đây chắc là điều hiếm có đến vô cùng trong giới xuyên sách nhỉ?Ernie nghi ngờ gãi đầu: "Vậy nếu em không sao thì em có thể vào giúp anh được không? Cái máy xay này sử dụng như thế nào vậy?"Pháp sư, đặc biệt là pháp sư thuần huyết rất xa lạ với công nghệ hiện đại, Ernie lớn như thế rồi nhưng chỉ thấy được vài lần trong nhà cô với dượng.
Esther nghe thế thì đứng dậy, đi vào trong bếp.Thật ra cô nấu nướng không giỏi lắm, nhưng cô biết cách sử dụng mấy cái máy đó. Hai người vừa bàn bạc vừa nấu, cuối cùng làm ra hai đĩa thức ăn màu đen không rõ là cái gì.Ernie mang thức ăn ra bàn, hai người nhìn hai đĩa thức ăn không rõ là thứ gì, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai đồng ý làm người nếm thử đầu tiên cả."Ừm... anh chợt nhận ra anh cũng không đói lắm."Ernie do dự nói.Esther thở dài, vì phòng ngừa hai người lại tiếp tục độc chết bản thân thì Esther nhịn đau lấy đồ ăn vặt trân quý của mình ra.Phương tiện đi lại ở đây không thuận tiện lắm, không giống như lúc cô ở London, muốn ăn gì thì có thể tự ra ngoài đi mua, hoặc có thể nhờ bảo mẫu trong nhà chuẩn bị.Còn nơi này cách khu vực sầm uất khá xa, Esther không muốn chạy xa như vậy để mua đồ nên mỗi lần đều mua một đống đồ ăn vặt lớn.Cô nhớ những app giao đồ ăn của cô ở kiếp trước quá.Chậc!Esther vừa ăn một viên kẹo sữa vừa cảm thán ở trong lòng.Ernie tò mò ăn đồ ăn vặt Muggle, vừa giới thiệu cho Esther một ít đồ ăn vặt đặc biệt của phù thuỷ như chocolate ếch, đậu nhiều vị, kẹo cao su bong bóng và mấy món đồ ăn vặt thần kỳ khác.Đa số Esther đều chưa từng ăn mấy thứ này, nhưng chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu năm học rồi, đến lúc đó cô có thể mua đa số những thứ này ở trên tàu tốc hành đến Hogwarts.Đây là lần đầu tiên trong hai đời cô mong chờ đến hôm khai giảng.Từng ngày trôi qua trong sự chờ mong. Vài ngày sau, cha mẹ Esther trở về, đồng thời cũng đến ngày khai giảng.Ngày mùng một tháng chín, cả nhà đến ga 9¾ trong sự phấn khởi, chủ yếu là Esther phấn khởi.Tàu hơi nước kiểu cũ đang tạo ra làn khói dày đặc, tiếng mọi người nói chuyện với nhau và tiếng của thú cưng hoà vào nhau làm cho khung cảnh này vừa náo nhiệt vừa ồn ào."Con yêu, hãy chăm sóc bản thân thật tốt ở trường, nếu có chuyện gì thì hãy viết thư cho cha mẹ nhé."Mẹ lưu luyến hôn lên trán cô.Khó có được lúc cha cũng để lộ vẻ dịu dàng, dặn dò cô: "Học tập cho tốt, đừng có mà yêu đương gì đấy."À........Khi mở miệng thì vẫn là người cha quen thuộc của cô."Anh nói cái gì thế!"Mẹ hờn dỗi lườm ông, sau đó xoa mặt cô, mỉm cười nói: "Tuy rằng đúng là yêu sớm cũng không tốt lắm, nhưng nếu gặp được một chàng trai khiến con động lòng thì con vẫn có thể ra tay trước."Esther ngượng ngùng cúi đầu, sau đó mạnh dạn hỏi: "Cha mẹ cũng yêu nhau khi đang học ở Hogwarts ạ?"Cha và mẹ liếc nhìn nhau, mẹ tự hào nói: "Đúng vậy, là cha con theo đuổi mẹ trước đấy nhé."Cha David ho khan, cố gắng chuyển chủ đề: "Thời gian không còn nhiều nữa, Ernie đang đợi con đến, mau lên tàu đi con."Esther bị chọc cười trước biểu cảm này của cha, cô vẫn còn muốn nói thêm hai câu nữa nhưng phía sau đã vang lên tiếng của Ernie rồi: "Ess! Anh ở đây!"Cô quay đầu lại, thấy Ernie đang vươn nửa người ra khỏi cửa tàu, cô vui mừng vẫy tay chào anh ấy.Nhìn theo hướng đó, cô cũng thấy cậu mợ đang tiễn anh ấy đi học ở bến tàu.Có thể nuôi Ernie thành một đứa trẻ làm bạn với các phù thuỷ Muggle thì cậu mợ cũng chẳng phải người cực đoan luôn tin vào quyền lực tối cao của huyết thống như ngài Malfoy.Lúc trước, vì mẹ cô ở bên cha cô mà từ mặt với gia đình, chủ yếu là do ông ngoại của cô, cụ Mcmillan ngăn cản. Vậy nên sau khi cụ Mcmillan qua đời, mối quan hệ giữa mẹ và cậu nhanh chóng được kéo gần lại.Esther cảm nhận thấy cha cô ở phía sau đang vội đến mức không thể chờ được nữa mà đẩy cô về phía Ernie.Cô: ???Cô quay đầu lại nhìn về phía người cha thân thương của cô, ông vội đến mức không thể chờ được nữa mà muốn đẩy cô đi luôn rồi á?David lại thúc giục cô: "Nhanh chân lên con, đừng để Ernie đợi lâu."Khi đang nói chuyện, cậu và mợ đã đến đây.Khi họ đi đến trước mặt Esther, mợ ôm lấy cô: "Ess thân yêu, đã lâu rồi không gặp con, con càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi."Cậu cũng nhìn về phía cô với vẻ mặt từ ái: "Chờ đến lễ Giáng sinh thì nhớ đến nhà cậu ăn cơm đấy, cậu sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn cho con."Esther nở nụ cười tươi, ngoan ngoãn nói: "Con cảm ơn cậu mợ ạ!""Ôi trời, đúng là bé ngoan."Mợ không nhịn được mà hôn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Ernie đang đợi Esther ở cửa: "Con không xuống giúp em gái con cầm hành lý lên à?"Ernie bị bối rối trước tiếng hét, ngoan ngoãn "à" lên rồi xuống tàu mang hành lý lên giúp cô.Esther vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, cậu, mợ, con có thể tự mang lên được.""Ồ, đúng là bé ngoan." Ánh mắt mợ nhìn cô càng thêm dịu dàng và trìu mến hơn: "Không sao, anh con là con trai, nó khoẻ hơn nên nó có thể mang lên được. Trong trường, nếu có chuyện gì thì cứ tìm anh con, nếu nó không giúp con thì con cứ viết thư cho mợ, mợ sẽ dạy cho nó một bài học."Ernie là một đứa trẻ có tấm lòng bao dung rất lớn, nghe mẹ anh ấy bất công như vậy mà anh ấy cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả: "Yên tâm đi mẹ, con chắc chắn sẽ làm một người anh tốt!"Tiếng tàu hoả rú lên thúc giục học sinh nhanh chóng lên tàu.Mợ lưu luyến thả Esther ra, để cô lên xe cùng Ernie.Esther quay đầu lại, nhìn cha mẹ của mình đang đứng cạnh nhau, vẫy tay chào tạm biệt cô.
Nghĩ đến đây, cô kêu lên rồi lấy sách che mặt mình.Vì công việc nên cha mẹ phải đi công tác, nên hôm nay họ không có ở nhà. Vì không yên tâm với con gái bảo bối của mình nên họ đã cho Ernie đến đây để chăm sóc Esther.Ernie đang loay hoay đấu trí với đống thiết bị gia dụng trong phòng bếp nghe thấy tiếng cô thì nhô đầu ra: "Sao vậy? Em thấy không thoải mái ở đâu à?"Esther cảm giác như sống không còn gì để luyến tiếc: "Em vẫn ổn, không sao cả."Chỉ cảm thấy xấu hổ thôi!Sao một người xuyên không như cô lại vì lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật chính mà có thể kích động đến mức té xỉu được chứ?Đây chắc là điều hiếm có đến vô cùng trong giới xuyên sách nhỉ?Ernie nghi ngờ gãi đầu: "Vậy nếu em không sao thì em có thể vào giúp anh được không? Cái máy xay này sử dụng như thế nào vậy?"Pháp sư, đặc biệt là pháp sư thuần huyết rất xa lạ với công nghệ hiện đại, Ernie lớn như thế rồi nhưng chỉ thấy được vài lần trong nhà cô với dượng.
Esther nghe thế thì đứng dậy, đi vào trong bếp.Thật ra cô nấu nướng không giỏi lắm, nhưng cô biết cách sử dụng mấy cái máy đó. Hai người vừa bàn bạc vừa nấu, cuối cùng làm ra hai đĩa thức ăn màu đen không rõ là cái gì.Ernie mang thức ăn ra bàn, hai người nhìn hai đĩa thức ăn không rõ là thứ gì, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai đồng ý làm người nếm thử đầu tiên cả."Ừm... anh chợt nhận ra anh cũng không đói lắm."Ernie do dự nói.Esther thở dài, vì phòng ngừa hai người lại tiếp tục độc chết bản thân thì Esther nhịn đau lấy đồ ăn vặt trân quý của mình ra.Phương tiện đi lại ở đây không thuận tiện lắm, không giống như lúc cô ở London, muốn ăn gì thì có thể tự ra ngoài đi mua, hoặc có thể nhờ bảo mẫu trong nhà chuẩn bị.Còn nơi này cách khu vực sầm uất khá xa, Esther không muốn chạy xa như vậy để mua đồ nên mỗi lần đều mua một đống đồ ăn vặt lớn.Cô nhớ những app giao đồ ăn của cô ở kiếp trước quá.Chậc!Esther vừa ăn một viên kẹo sữa vừa cảm thán ở trong lòng.Ernie tò mò ăn đồ ăn vặt Muggle, vừa giới thiệu cho Esther một ít đồ ăn vặt đặc biệt của phù thuỷ như chocolate ếch, đậu nhiều vị, kẹo cao su bong bóng và mấy món đồ ăn vặt thần kỳ khác.Đa số Esther đều chưa từng ăn mấy thứ này, nhưng chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu năm học rồi, đến lúc đó cô có thể mua đa số những thứ này ở trên tàu tốc hành đến Hogwarts.Đây là lần đầu tiên trong hai đời cô mong chờ đến hôm khai giảng.Từng ngày trôi qua trong sự chờ mong. Vài ngày sau, cha mẹ Esther trở về, đồng thời cũng đến ngày khai giảng.Ngày mùng một tháng chín, cả nhà đến ga 9¾ trong sự phấn khởi, chủ yếu là Esther phấn khởi.Tàu hơi nước kiểu cũ đang tạo ra làn khói dày đặc, tiếng mọi người nói chuyện với nhau và tiếng của thú cưng hoà vào nhau làm cho khung cảnh này vừa náo nhiệt vừa ồn ào."Con yêu, hãy chăm sóc bản thân thật tốt ở trường, nếu có chuyện gì thì hãy viết thư cho cha mẹ nhé."Mẹ lưu luyến hôn lên trán cô.Khó có được lúc cha cũng để lộ vẻ dịu dàng, dặn dò cô: "Học tập cho tốt, đừng có mà yêu đương gì đấy."À........Khi mở miệng thì vẫn là người cha quen thuộc của cô."Anh nói cái gì thế!"Mẹ hờn dỗi lườm ông, sau đó xoa mặt cô, mỉm cười nói: "Tuy rằng đúng là yêu sớm cũng không tốt lắm, nhưng nếu gặp được một chàng trai khiến con động lòng thì con vẫn có thể ra tay trước."Esther ngượng ngùng cúi đầu, sau đó mạnh dạn hỏi: "Cha mẹ cũng yêu nhau khi đang học ở Hogwarts ạ?"Cha và mẹ liếc nhìn nhau, mẹ tự hào nói: "Đúng vậy, là cha con theo đuổi mẹ trước đấy nhé."Cha David ho khan, cố gắng chuyển chủ đề: "Thời gian không còn nhiều nữa, Ernie đang đợi con đến, mau lên tàu đi con."Esther bị chọc cười trước biểu cảm này của cha, cô vẫn còn muốn nói thêm hai câu nữa nhưng phía sau đã vang lên tiếng của Ernie rồi: "Ess! Anh ở đây!"Cô quay đầu lại, thấy Ernie đang vươn nửa người ra khỏi cửa tàu, cô vui mừng vẫy tay chào anh ấy.Nhìn theo hướng đó, cô cũng thấy cậu mợ đang tiễn anh ấy đi học ở bến tàu.Có thể nuôi Ernie thành một đứa trẻ làm bạn với các phù thuỷ Muggle thì cậu mợ cũng chẳng phải người cực đoan luôn tin vào quyền lực tối cao của huyết thống như ngài Malfoy.Lúc trước, vì mẹ cô ở bên cha cô mà từ mặt với gia đình, chủ yếu là do ông ngoại của cô, cụ Mcmillan ngăn cản. Vậy nên sau khi cụ Mcmillan qua đời, mối quan hệ giữa mẹ và cậu nhanh chóng được kéo gần lại.Esther cảm nhận thấy cha cô ở phía sau đang vội đến mức không thể chờ được nữa mà đẩy cô về phía Ernie.Cô: ???Cô quay đầu lại nhìn về phía người cha thân thương của cô, ông vội đến mức không thể chờ được nữa mà muốn đẩy cô đi luôn rồi á?David lại thúc giục cô: "Nhanh chân lên con, đừng để Ernie đợi lâu."Khi đang nói chuyện, cậu và mợ đã đến đây.Khi họ đi đến trước mặt Esther, mợ ôm lấy cô: "Ess thân yêu, đã lâu rồi không gặp con, con càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi."Cậu cũng nhìn về phía cô với vẻ mặt từ ái: "Chờ đến lễ Giáng sinh thì nhớ đến nhà cậu ăn cơm đấy, cậu sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn cho con."Esther nở nụ cười tươi, ngoan ngoãn nói: "Con cảm ơn cậu mợ ạ!""Ôi trời, đúng là bé ngoan."Mợ không nhịn được mà hôn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Ernie đang đợi Esther ở cửa: "Con không xuống giúp em gái con cầm hành lý lên à?"Ernie bị bối rối trước tiếng hét, ngoan ngoãn "à" lên rồi xuống tàu mang hành lý lên giúp cô.Esther vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, cậu, mợ, con có thể tự mang lên được.""Ồ, đúng là bé ngoan." Ánh mắt mợ nhìn cô càng thêm dịu dàng và trìu mến hơn: "Không sao, anh con là con trai, nó khoẻ hơn nên nó có thể mang lên được. Trong trường, nếu có chuyện gì thì cứ tìm anh con, nếu nó không giúp con thì con cứ viết thư cho mợ, mợ sẽ dạy cho nó một bài học."Ernie là một đứa trẻ có tấm lòng bao dung rất lớn, nghe mẹ anh ấy bất công như vậy mà anh ấy cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả: "Yên tâm đi mẹ, con chắc chắn sẽ làm một người anh tốt!"Tiếng tàu hoả rú lên thúc giục học sinh nhanh chóng lên tàu.Mợ lưu luyến thả Esther ra, để cô lên xe cùng Ernie.Esther quay đầu lại, nhìn cha mẹ của mình đang đứng cạnh nhau, vẫy tay chào tạm biệt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com