TruyenHHH.com

Hp Khong Muon Yeu Duong Chi Muon Lam Loan

Editor: Moonliz

Cha và mẹ đồng loạt nhìn chằm chằm vào Esther, làm cô cảm thấy hơi hoảng loạn.

Cô cúi đầu, ho nhẹ một tiếng rồi quyết định chuyển chủ đề: "Làm thế nào cha lại có thể liên lạc được với hiệu trưởng Dumbledore vậy?"

"Cha cũng từng là học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ Hogwarts, liên lạc với giáo sư Dumbledore là chuyện bình thường thôi."

Cha David đáp.

Mẹ Laetitia ngồi bên cạnh cúi đầu cười, lắc đầu bất lực.

Thực ra, vì gần đây ở Hogwarts xảy ra một vài vụ tấn công, họ lo lắng cho Esther đang học tại trường nên đã chủ động liên hệ với hiệu trưởng Dumbledore để tìm hiểu tình hình.

Tất nhiên, phụ huynh bình thường muốn liên lạc với Dumbledore cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng may mắn là gần đây David đã tiếp nhận một số mối quan hệ trong Bộ Pháp Thuật từ ông cụ Mayne, nhờ đó mà liên hệ được với hiệu trưởng Dumbledore.

Thậm chí khi Lucius Malfoy bị sa thải khỏi Hội đồng quản trị trường, ông còn từng nghĩ đến việc bỏ tiền ra mua lại vị trí của Lucius.

Nhưng nghĩ lại cuộc sống hiện tại đã đủ rắc rối rồi, thêm vị trí trong Hội đồng quản trị chắc chắn sẽ khiến mọi thứ phức tạp hơn, thời gian dành cho nghiên cứu học thuật của ông sẽ càng không còn nữa.

Nên cuối cùng ông đã bỏ qua ý định này.

Dĩ nhiên, những chuyện này không cần thiết phải kể cho Esther nghe.

Nghe cha khoe khoang mình là học sinh xuất sắc, Esther không nhịn được mà làm mặt xấu với ông.

Sau đó, cô nảy ra một ý định, cố ý hỏi: "Vậy cha dám cược với con một ván không?"

"Cược gì cơ?"

Cha David trông khá hứng thú.

"Cược rằng kỳ thi cuối kỳ lần này, con chắc định có ít nhất ba môn đạt điểm O!"

Cha cười lạnh: "Cha vừa gặp hiệu trưởng Dumbledore rồi, tất nhiên đã biết thành tích của con. Ngoại trừ môn Độc dược, tất cả đều đạt điểm O đúng không? Việc gì cha phải cược chuyện rõ như ban ngày này thế này với con?"

Quả nhiên, cha chẳng đáng yêu chút nào.

Esther bĩu môi.

Còn mẹ là người duy nhất chưa biết thành tích của cô thì lại ngạc nhiên che miệng: "Ôi trời đất ơi! Mẹ không nghe nhầm chứ? Thành tích kỳ thi lần này của Ess lại tốt đến vậy sao? Mau đưa bảng điểm cho mẹ xem đi!"

Nghe vậy, Esther chạy lên lầu, lấy bảng điểm từ trong cặp ra đưa cho mẹ.

Nhìn vào bảng điểm, mẹ vui mừng không thôi: "Ess, thật lòng mà nói, mẹ không ngờ con lại đạt kết quả tốt thế này. Con đâu có thích học lắm, sao lần này thi tốt vậy?"

Chẳng lẽ con gái mình là thiên tài thật sao?

Esther thở dài: "Con cũng không muốn thế đâu, mẹ à. Chẳng hiểu sao ở trường, các giáo sư cứ hay gọi con trả lời. Để không bị trừ điểm của nhà, con đành phải cắm đầu học bài, nói chung là bị ép thôi."

Khác với sự phấn khích của vợ, David tỏ ra rất bình thản. Nhưng ông vẫn cầm bảng điểm của Esther lên xem, sau đó hỏi: "Con đứng hạng mấy trong khoá? Có vào top 5 không?"

Esther tự hào ưỡn ngực: "Chỉ đạt hạng nhì thôi ạ."

"Hạng nhì à..."

Nhìn vẻ tự mãn của con gái, ông rất muốn nói gì đó để dìm cô xuống. Nhưng người vợ bên cạnh đã nhanh chóng nhận ra ý định này, lập tức lườm ông một cái đầy cảnh cáo.

Ông đành nuốt lại lời định nói, miễn cưỡng bảo: "Cũng tạm được."

Còn Esther thì đã học cách tự động phớt lờ người cha chuyên làm cụt hứng này.

Không lạ khi ông bà nội lại ghét ông đến thế.

Đúng là cái miệng này chẳng bao giờ nói được lời hay ý đẹp.

Mẹ Laetitia thì rất vui mừng, hỏi Esther xem cô có muốn món quà gì không.

Thật ra Esther không muốn món đồ nào cụ thể cả. Ban đầu cô định nói với mẹ rằng hãy cứ để dành, sau này cô nghĩ ra rồi lấy sau. Nhưng khi nhìn sang cha đang thản nhiên ăn bít tết, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Con muốn cha sẽ kể chuyện cho con nghe, ru con ngủ vào mỗi tối."

Esther nở nụ cười ngọt ngào nhìn cha mình.

David: ...

Kể từ hôm đó, trong vài ngày liền, Esther chẳng thấy mặt cha mình vào cả ban ngày lẫn buổi tối trước khi ngủ.

Ông thực sự bận hay cố ý tránh cô thì cũng không quan trọng, dù sao cô cũng chỉ muốn "chọc ghẹo" ông mà thôi.

Khi đang ở làng Ottery St-Catchpole vài ngày, Esther nhận được thư từ Ernie.

Trong thư, Ernie kể rằng Justin đã mời anh ấy đến trung tâm thương mại của dân Muggle để xem phim. Vì chưa bao giờ đi xem phim, anh ấy vừa hào hứng vừa lúng túng, nên đã viết thư mời Esther đi cùng.

Esther vốn đang rảnh rỗi ở nhà, nên cũng nhanh chóng đồng ý.

Gia đình Justin khá giàu có. Trước khi nhận được thư nhập học từ Hogwarts, bố mẹ anh ấy thậm chí định gửi anh ấy vào trường Eton.

Đến ngày hẹn, Esther dẫn Ernie lên xe buýt đến địa điểm đã hẹn trước.

Đây là lần đầu tiên Ernie đi xe buýt.

Khi sống trong thế giới Muggle, gia đình Esther thỉnh thoảng đón tiếp Ernie đến chơi, nhưng anh ấy thường đến bằng bột Floo hoặc dùng phép Độn Thổ theo cha mẹ, chứ chưa bao giờ trải nghiệm phương tiện công cộng của dân Muggle.

Anh ấy tò mò quan sát thế giới Muggle, đôi mắt dường như không đủ để nhìn mọi thứ xung quanh.

Hôm nay, Ernie mặc đồ của dân Muggle: một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, quần short thể thao rộng và giày thể thao. Nhìn tổng thể khá hòa nhập với xung quanh, chỉ trừ biểu cảm ngạc nhiên quá đỗi trên mặt.

Còn Esther mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, mái tóc vàng bồng bềnh được buộc đuôi ngựa, rủ nhẹ qua vai. Vì trời nắng, cô còn đội một chiếc mũ rộng vành để che nắng.

Cả hai đều ăn mặc rất bình thường và phù hợp.

Khi bước vào trung tâm thương mại, mắt Ernie càng mở to hơn.

Trung tâm rộng rãi, sáng sủa, đông đúc người qua lại, với vô số cửa hàng trưng bày đủ loại sản phẩm khiến anh ấy – một phù thủy chưa từng thấy cảnh tượng này – choáng ngợp.

May mà có Esther.

Cô dẫn anh ấy đến thang cuốn để lên tầng nơi có rạp chiếu phim, trên đường còn tiện mua ba ly nước trái cây và đưa cho Ernie cầm.

Vừa cầm nước, Ernie vừa cảm thán: "Thế giới của dân Muggle đúng là kỳ diệu!"

Esther muốn cười nhưng cố nhịn.

Ernie là một người anh tốt, chưa từng tiếp xúc với thế giới Muggle nên không biết những điều này cũng là chuyện bình thường. Cô cảm thấy mình cần giúp đỡ anh ấy.

Cô khẽ ho một tiếng, bắt đầu kiên nhẫn giải thích mọi thứ xung quanh cho Ernie.

Khi đến rạp chiếu phim, Justin đã đứng đợi họ.

Anh ấy mặc áo sơ mi và giày da, vừa thấy họ liền vẫy tay.

"May mà có Esther đi cùng, không thì tớ còn nghi ngờ cậu sẽ không tìm được chỗ này, có khi còn chẳng biết trung tâm thương mại là cái gì." Anh ấy cười đùa với bạn mình, rồi quay sang đánh giá Ernie: "Nhưng thực sự mà nói, hôm nay trông cậu rất 'Muggle' đấy!"

Quần áo của Ernie là do Esther chọn, dĩ nhiên rất hợp thời và... cũng khá đắt tiền.

"Thôi nào, đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa, chúng ta mau đi xem phim thôi!"

Ernie háo hức muốn nhanh chóng trải nghiệm thứ gọi là "phim" mà anh ấy chưa bao giờ biết đến.

"Khoan đã, còn phải mua vé đã. Ai muốn ăn bỏng ngô và uống Coca không?"

"Bỏng ngô thì được, nhưng Coca thì không cần đâu, tụi tớ vừa mua nước rồi."

"Ồ, này! Cậu thậm chí còn biết sử dụng tiền của dân Muggle cơ à?"

"... Là Ess trả tiền."

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com