TruyenHHH.com

Hp Khong Muon Yeu Duong Chi Muon Lam Loan

Editor: Moonliz

Khai gì đây?

Đây đúng là một câu hỏi hóc búa.

Dưới ánh nhìn sắc bén của giáo sư Snape, đầu óc Esther xoay nhanh như chong chóng.

Cô không thể nào tiết lộ những chuyện liên quan đến tương lai được. Nếu những thay đổi do cô gây ra dẫn đến kết quả tốt thì không sao, nhưng nếu làm mọi chuyện tệ đi, cô sẽ trở thành tội đồ thực sự.

Vậy còn có thể thú nhận điều gì?

Cô có thể giả ngu, lấp liếm qua loa, nhưng trông giáo sư Snape có giống kiểu người dễ bị qua mặt không?

...Ừm... cũng không hẳn là không thể. Dù gì thì ông ấy cũng không biết cô định nói gì, có lẽ cứ thử xem sao?

Nhưng ngay khi quyết định xong và bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm của Snape, Esther lập tức chùn bước.

Không, không được. Cô dám chọc giáo sư McGonagall nhưng cô chắc chắn sẽ không dám làm vậy với giáo sư Snape. Bởi nếu giáo sư McGonagall nhìn thấu mánh khóe của cô, bà ấy sẽ không chấp nhặt. Nhưng giáo sư Snape thì chưa chắc được như vậy.

Cô cần nói điều gì đó vừa đủ khiến ông ấy chú ý, vừa không quá lố.

Suy đi tính lại, cô nghĩ ra hai chuyện. Một là mối quan hệ đầy mâu thuẫn giữa cô và Draco. Tuy giáo sư Snape có thể không quan tâm lắm, nhưng chuyện này có liên quan đến Harry, biết đâu ông ấy sẽ chuyển sự chú ý sang đó và không hỏi han cô thêm.

Hai là chuyện Harry và nhóm của anh lén lấy nguyên liệu chế thuốc Đa dịch từ kho của giáo sư Snape. Điều này chắc chắn sẽ khiến ông ấy hứng thú vì vừa liên quan đến Harry vừa liên quan đến môn Độc dược. Nhưng bán đứng Harry thì có phần hơi tệ.

Giữa Harry và Draco, cô không hề do dự chọn bán đứng Draco.

"Được rồi, thưa giáo sư, em muốn thú nhận một chuyện."

Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào giáo sư Snape, nói với giọng điệu đầy trang trọng: "Ngay từ đầu năm học, Malfoy đã đe dọa em, bắt em phải tiếp cận Potter và bạn bè của anh ấy để theo dõi hành động của họ rồi báo cáo lại cho anh ta. Em không làm theo, và trước Giáng sinh bọn em đã cãi nhau. Sau đó, vào kỳ nghỉ, em nhận được một lá thư đe dọa từ anh ấy."

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Draco.

Trông Donna vô cùng giận dữ.

Giáo sư Snape vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không rõ là ông ấy đang nghĩ gì.

Hai cậu bạn to con nhưng mờ nhạt là Goyle và Crabbe trông hoàn toàn sững sờ.

Còn Draco, khuôn mặt vừa mới bớt đỏ của hắn lại đỏ bừng lên, thậm chí những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt cũng có phần méo mó.

Hắn không ngờ Esther lại chọn thời điểm này để tố cáo mình.

"Em..." Hắn định thanh minh nhưng khi đối diện ánh mắt sâu thẳm của chủ nhiệm nhà Slytherin, hắn lại không biết nói gì.

Mặt hắn từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, trông thực sự rất đáng thương.

"Thư đe dọa? Có vẻ tôi cần thảo luận với trò Malfoy về những việc trò làm ở trường rồi."

Giáo sư Snape nhìn Draco, giọng lạnh như băng.

"Không... không phải như thế!" Draco hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Em không viết thư đe dọa em ấy, thưa giáo sư! Đó chỉ là một tấm thiệp em gửi kèm với quà Giáng sinh, bên trong có vài lời phàn nàn thôi, tuyệt đối không phải đe dọa!"

Vừa nói, hắn vừa trừng mắt nhìn Esther, ánh mắt tràn đầy giận dữ và ấm ức.

"Nếu em muốn đe dọa em ấy, em đã không tặng món quà Giáng sinh đắt tiền như vậy. Hơn nữa... hơn nữa, cách em ấy hồi đáp cũng chẳng tử tế gì!"

Draco thực sự rất ấm ức. Thực tế, món quà Giáng sinh hắn tặng Esther là một cách để hắn làm lành với cô. Nhưng hắn là một công tử nhà Malfoy kiêu ngạo, không chịu hạ mình hoàn toàn nên mới thêm vài câu nói "chỉnh đốn" cô.

Không ngờ, ý tốt của hắn chẳng những bị từ chối mà còn bị đem ra mách với giáo sư Snape.

Thật sự...

Hắn cố nuốt cục nghẹn trong lòng xuống, nhưng không tài nào nuốt trôi nổi, đành phải nói ra:

"Hơn nữa, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đe dọa em ấy. Đúng là em nhờ em ấy theo dõi Potter, nhưng em biết rõ em ấy không làm. Em đã gây chuyện gì đâu chứ? Em chỉ nói thế thôi, vậy mà em ấy lại tặng em một chai nước hoa rẻ tiền làm quà Giáng sinh. Bây giờ còn đổ lỗi cho em nữa? Tuyệt lắm, rất tuyệt đấy! Esther, em đúng là khiến tôi phải nhìn em bằng con mắt khác!"

Hắn bắt đầu bực tức một cách khó hiểu, giọng nói cũng dần cao lên, đôi mắt xanh xám tuyệt đẹp vì cơn giận mà ánh lên một ánh sáng lấp lánh, trông còn đẹp hơn bình thường.

Cậu chủ nhỏ của nhà Malfoy – kiêu ngạo, tự phụ, miệng lưỡi độc địa, thiếu sự cảm thông – là một tên nhóc hư hỏng không hơn không kém.

Nhưng chính cái tên nhóc hư hỏng đó lại sở hữu một khuôn mặt vô cùng xuất chúng. Đặc biệt khi vẻ kiêu ngạo và tự phụ biến mất, thay vào đó là dáng vẻ chật vật và tủi thân như lúc này, trông hắn dễ mến hơn rất nhiều.

Esther không phải kiểu người dễ xiêu lòng vì ngoại hình, nhưng khi đứng trước một thứ đẹp đẽ, ai mà không mềm lòng đi ít nhiều chứ?

Khi nhìn thẳng vào mắt Draco, Esther không khỏi nảy sinh chút cảm giác áy náy.

Thật lòng mà nói, chuyện này chẳng đáng để cô đem ra tố cáo. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô buộc phải lấy nó ra làm "lá chắn".

Nghĩ tới nghĩ lui, ai là người đã đẩy cô vào căn phòng đầy những con sên nhầy nhụa này, rồi gây ra hàng loạt rắc rối tiếp theo?

Đúng vậy, chính là Draco.

Thế nên, chút áy náy vừa xuất hiện đã biến mất ngay tức khắc.

"Đó không phải là loại nước hoa rẻ tiền, mà là nước hoa thương hiệu nổi tiếng trong thế giới Muggle, đắt lắm đấy!" Esther phản bác.

"Hừ." Draco cười lạnh. Nhưng hành động này kéo căng vết thương trên cổ hắn, khiến nét mặt hơi méo đi. Dù vậy, hắn vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu cãi lại: "Đồ của Muggle, ai mà thèm chứ?"

"Nếu anh không thèm thì trả lại em đi! Loại nước hoa đắt tiền như thế mà anh không biết thưởng thức, đúng là đồ không có gu!"

"Em nói ai không có gu?"

"Sao? Anh không hiểu tiếng người à? Em nói rõ thế rồi mà còn không hiểu à?"

"..."

Donna, người ban nãy còn tức giận, giờ đây lại trông ngơ ngác.

Sao cô ấy cảm thấy mọi chuyện đang đi lệch hướng vậy nhỉ?

Giáo sư Snape cũng giật nhẹ khóe miệng, sắc mặt vốn đã đen lại càng khó coi hơn.

"Tôi nghĩ nếu hai trò tiếp tục tán tỉnh nhau qua lại như thế nữa thì tối nay chắc chắn các trò sẽ phải ở lại với lũ sên đấy."

Ông ấy lạnh lùng cất tiếng, chặn đứng cuộc cãi vã của hai đứa nhóc.

Esther bừng tỉnh và bắt đầu lo lắng.

Trời ơi! Vừa rồi cô lại lớn tiếng cãi nhau với Draco trước mặt giáo sư Snape! Thôi xong rồi, từ nay chắc chắn cô sẽ bị ông ấy chú ý hơn trong lớp học.

Dù trong lòng đang thấp thỏm, cô vẫn cố tỏ vẻ chính trực nhưng không dám nhìn thẳng vào giáo sư Snape:

"Chúng em chỉ đang cãi nhau, chứ không phải... ừm, đang tán tỉnh nhau. Thưa giáo sư, xin phép được nói thẳng, trò đùa này... thật sự không buồn cười chút nào."

Nếu giọng nói của cô không run rẩy, có lẽ câu nói này nghe sẽ có phần mạnh mẽ hơn.

Lúc này giáo sư Snape đã chẳng muốn nói thêm gì nữa. Ông ấy chỉ muốn đuổi hết đám học trò ồn ào ra ngoài để có được một chút yên tĩnh.

"Im ngay! Mau hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ai về ký túc xá thì về, ai cần đến phòng y tế thì đi. Đây không phải chỗ để các trò làm trò trẻ con."

Nói xong, ông ấy quay người về bàn làm việc.

Esther thoáng thất vọng. Cô đã nghĩ với tình huống rắc rối như vừa rồi, có khi họ sẽ được miễn phạt.

Nhưng nỗi thất vọng ấy không đáng kể khi so với việc phải tiếp tục xử lý đám sên nhầy nhụa kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com