TruyenHHH.com

[HP] Không muốn yêu đương, chỉ muốn làm loạn

Chương 36: Giáng Sinh

Ottliewhite

Editor: Moonliz

Thật không may, vào ngày thứ hai sau khi "Nick-suýt-mất-đầu" bị hóa đá, Justin Fletchley cũng rơi vào tình trạng tương tự.

Trùng hợp hơn, Harry lại một lần nữa xuất hiện tại hiện trường.

Esther biết trước cốt truyện nên hiểu rằng lý do Harry liên tiếp có mặt tại các hiện trường là vì con quái vật trong Phòng chứa bí mật của Slytherin là Tử Xà, và anh có khả năng nghe hiểu Xà khẩu, vì vậy anh mới lần theo âm thanh đến nơi xảy ra vụ việc.

Nhưng những người khác, không có góc nhìn của "người ngoài" như cô, tất nhiên không biết đến điều này. Họ chỉ càng nghi ngờ Harry hơn.

Thậm chí, vì trước đó anh từng bị cho rằng đã xúi con rắn tấn công Justin, và giờ nạn nhân lại chính là Justin, nên mọi người càng tin rằng Harry là thủ phạm hơn.

Gần đây ai trong nhà Hufflepuff cũng hoang mang. Ernie đến thăm Justin bị hóa đá tại phòng y tế một lúc, sau đó anh ấy quay về với tâm trạng nặng nề và nhất quyết muốn tìm Harry để nói rõ mọi chuyện, buộc anh phải giải quyết việc hóa đá này.

Esther cố gắng ngăn cản, khuyên nhủ tận tình: "Dù Harry có xuất hiện tại hiện trường, nhưng không có bằng chứng thực sự cho thấy anh ấy là thủ phạm. Hơn nữa, giáo sư đã nói rồi, có thể chữa hóa đá bằng cây Mandrake, và cây Mandrake cũng sắp trưởng thành rồi. Nếu bây giờ anh đến đó, chỉ làm mâu thuẫn trở nên căng thẳng hơn thôi."

Ernie đáp: "Anh chỉ muốn hỏi rõ, anh không đến để gây chuyện."

Esther nói: "Vậy nếu Harry Potter khẳng định rằng anh ấy không phải là thủ phạm, thì anh có tin không? Trong lòng anh, anh đã mặc định rằng anh ấy là kẻ gây ra mọi chuyện rồi. Dù anh ấy có nói gì thì anh cũng không tin, vậy thì sao còn phải đến tìm anh ấy chứ? Giáo sư trong trường sẽ không để học sinh gặp chuyện đâu. Dù thế nào họ cũng sẽ cho chúng ta một lời giải thích thôi."

Hannah cũng lên tiếng khuyên Ernie: "Đúng vậy, Esther nói đúng. Cậu đừng đi nữa."

Nhưng Ernie không chịu nghe. Cuối cùng, hai đàn anh khóa trên đành phải đi cùng anh ấy đến phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Tuy nhiên, họ nhanh chóng quay lại.

Lý do là vì Harry Potter đã bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng, nên họ không gặp được anh.

"Tớ nhận ra không khí bên nhà Gryffindor cũng kỳ lạ lắm. Khi họ nhắc đến Harry Potter, trông họ cũng có vẻ nghi ngờ."

Trong phòng sinh hoạt chung, Ernie nói chuyện với Hannah, Susan và Esther.

Susan nói: "Điều đó cũng không có gì lạ. Chuyện lớn như thế này xảy ra, ai mà chẳng có tâm trạng phức tạp chứ."

"Đúng vậy, ngay cả người nhà Gryffindor cũng nghi ngờ Harry Potter là người thừa kế của Slytherin, vậy thì anh nghĩ việc anh nghi ngờ cậu ta là điều bình thường, đúng không?"

Ernie nhìn Esther và nói.

Vốn dĩ anh ấy đã không hài lòng với việc Esther luôn có vẻ đứng về phía Harry rồi.

Esther bất lực nhún vai, nói:

"Em chỉ nghĩ rằng, nếu anh ấy là Chúa cứu thế, thì anh ấy không thể là người xấu được."

"Chưa chắc đâu. Ai nói rằng đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đủ để chứng minh việc cậu ta là người tốt chứ?"

Ernie phản bác.

Nghe thì đúng là có lý. Nếu Esther không biết trước cốt truyện, có lẽ cô cũng sẽ cân nhắc đến khả năng này. Nhưng giờ cô chọn cách im lặng.

"Không phải trước đây cậu rất ngưỡng mộ Harry Potter sao? Sao bây giờ cậu lại ghét cậu ta như vậy?"

Susan ngạc nhiên nhìn Ernie.

Ernie cau mày: "Đừng nhắc tới nữa. Trước đây tớ ngưỡng mộ cậu ta vì cậu ta đã đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, cứu thế giới phù thủy khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhưng khi một Chúa cứu thế trở thành kẻ vô đạo đức, tùy tiện làm hại người khác, thì tất nhiên tớ phải coi khinh cậu ta thôi."

Được thôi, vậy anh cứ việc coi khinh đi.

Esther nghĩ thầm. Cô nhớ rằng trong nguyên tác, đến năm thứ tư, mọi người cũng từng hiểu lầm Harry đã vi phạm quy tắc và tự ý đưa tên mình vào Chiếc Cốc Lửa để thu hút sự chú ý.

Lúc đó, vì Cedric mà nhà Hufflepuff cũng quay lưng với Harry, và Ernie chính là một trong những người dẫn đầu.

Từ góc nhìn của người ngoài, hành động của Ernie đôi khi có vẻ hơi ngốc nghếch. Nhưng nếu nhìn toàn bộ câu chuyện, dù anh ấy từng dẫn đầu phong trào cô lập Harry, thì lý do cũng rất rõ ràng. Một lần là vì bạn thân của anh, Justin, bị nghi là bị Harry hóa đá, lần khác là vì bất bình thay cho Cedric.

Mỗi lần như vậy đều xuất phát từ việc đứng ra bảo vệ bạn bè, cho thấy tính cách của Ernie là người sẵn sàng hy sinh vì bạn bè.

Hơn nữa, không thể trách anh ấy vì đã cô lập Harry được. Phần lớn là vì Harry thật sự quá xui xẻo, khiến người khác khó tránh khỏi việc nghi ngờ.

Vì vậy, Esther quyết định không nói thêm gì nữa. Dù sao, khi sự thật được phơi bày, Ernie sẽ tự nhận ra mình đã sai.

Thời gian trôi qua, Giáng Sinh đến gần.

Các học sinh bị hóa đá vẫn chưa tỉnh lại, và thủ phạm khiến mọi người bị hóa đá cũng chưa được tìm ra.

Năm nay, Ernie quyết định ở lại trường để ở bên Justin bị hóa đá, thay vì về nhà đón lễ.

Trong màn tuyết rơi dày đặc, Esther tạm biệt Ernie và trở về nhà một mình.

Gia đình cô không đón Giáng sinh tại làng Ottery - St. Catchpole nữa, họ chỉ mua căn nhà đó để tiện cho việc Esther học tại Hogwarts thôi. Với dịp lễ như thế này, họ quay về ngôi nhà chính tại London để ở bên ông nội của Esther, cụ Mayne.

Ông cụ Mayne là một quý ông rất cổ điển. Tóc của ông có màu nâu sậm hơn so với mái tóc vàng nâu sáng của Esther. Bố của cô, David, cũng thừa hưởng màu tóc này từ ông cụ.

Khuôn mặt của cụ Mayne sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm nhưng hơi nghiêm nghị, tạo cảm giác khó gần.

Hồi nhỏ, Esther rất sợ ông nội. Khi lớn lên, nỗi sợ này giảm bớt, nhưng cô vẫn không dám nghịch ngợm hay gây rối trước mặt ông nội.

Là hậu duệ của một gia tộc từng có tước vị và hiện vẫn rất giàu có, cụ Mayne sở hữu khối tài sản mà Esther cũng không rõ chính xác là bao nhiêu. Chỉ biết rằng, ngay cả khi cô và cha mình không làm gì suốt hai đời mà chỉ ngồi ăn và tiêu tiền thì họ cũng không lo hết tiền.

Trong không khí Giáng sinh.

Khi Esther về đến nhà, cả biệt thự đã ngập tràn không khí lễ hội. Cha cô, David, bị ông nội gọi đi bàn công chuyện, còn Esther ngồi trong phòng khách và nhận sự quan tâm ân cần từ người bà kế của mình.

Đúng vậy, vợ đầu của ông nội, mẹ ruột của David, đã qua đời từ lâu. Sau đó, cụ Mayne tái hôn. David không mấy thân thiết với mẹ kế, nhưng Esther lại rất được bà cụ yêu quý.

Lý do có lẽ là hồi nhỏ Esther từng vô tình khen bà cụ đẹp, khiến bà cụ vui và nhanh chóng xem cô như bảo bối.

"Ess! Ôi, ngôi sao nhỏ của bà, để bà xem dạo này con thế nào rồi nào? Càng lớn càng xinh đẹp!"

Người bà kế của cô, Eve Hawke vẫn giữ họ gốc của mình sau khi tái hôn.

Ngoại hình của bà cụ không quá nổi bật, với mái tóc màu lanh và đôi mắt nâu. Khuôn mặt hơi dài, nhưng đôi mắt to tròn là điểm sáng nhất trên khuôn mặt bà cụ.

Bà cụ trẻ hơn cụ Mayne năm tuổi, và nhờ chăm sóc bản thân tốt, trông bà cụ vẫn rất trẻ trung.

Eve Hawke không chỉ là một quý bà mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, hỗ trợ ông nội Esther trong các cuộc giao dịch thương mại. Họ giống như đồng đội hơn là vợ chồng.

Hôm nay, bà cụ mặc bộ vest công sở, mang giày cao gót, rõ ràng là vội vàng trở về khi nghe tin họ đến.

Bà cụ kéo Esther lại, ngắm nghía một lúc lâu rồi trách móc mẹ cô là Laetitia: "Sao mọi người về mà không báo trước? Nếu biết Esther về, mẹ đã ở nhà đón con bé rồi."

Laetitia chỉ cười nhẹ. Mối quan hệ giữa bà và mẹ chồng kế cũng không tốt đẹp gì. Trong nhà, có lẽ chỉ Esther mới làm bà Hawke hài lòng. Có khi trong lòng bà cụ, Esther còn quan trọng hơn cả cụ Mayne.

"Bọn con bận quá. Ban đầu bọn con dự định về vào đúng Giáng sinh, nhưng hôm nay lại về sớm nên không kịp báo trước được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com