TruyenHHH.com

[HP] Không muốn yêu đương, chỉ muốn làm loạn

Chương 11: Bị bắt nạt... ở ngã rẽ

Ottliewhite

Editor: Moonliz

Esther cầm một miếng bánh kem không biết là vị gì rồi nhanh chóng chạy vào lớp với các bạn.

Trong đầu cô chỉ có một điều duy nhất, đó chính là lớp Độc dược nằm dưới lòng đất vì thế cô không ngừng vẫy tay bảo các bạn rồi chạy xuống lòng đất.

Nhưng cô quên mất cầu thang pháp thuật của Hogwarts sẽ xoay tự động, vì vậy Esther, người đến chỗ ngã rẽ quá muộn đã lạc bạn cùng phòng. Cô nhìn vách tường lâu đài có lịch sử lâu đời, trong lòng vô cùng vội vã, vì thế không nhịn được oán giận: "Nếu lâu đài lớn thế này thì sao không làm biển báo trên đường chứ?"

Cô thật sự rất sợ sẽ đến trễ.

Tuy rằng giáo sư Snape không đáng sợ đến mức ném học sinh vào trong nồi để nấu nhưng vừa vào năm học đã để giáo sư nhớ kỹ tên thì chắc chắn không phải là chuyện tốt!

Cô chỉ muốn làm nền và sống yên ổn qua cốt truyện mà thôi, không muốn có vướng mắc gì sâu sắc với các nhân vật chính cả.

Nhân vật chính có vòng tròn của nhân vật chính, phông nền có vòng tròn của phông nền, xung quanh cô toàn những vai phụ có vai trò nhỏ, cô cũng rất vui khi được làm nhân vật phụ như vậy.

Trong lúc nôn nóng, còn hơi mù đường, chẳng mấy chốc Esther đã hoàn toàn lạc đường.

Thậm chí trên tay cô còn chiếc bánh kem mà cô còn chưa kịp ăn, cô vẫn cầm nó trên tay, lo lắng đến mức không biết phải làm sao.

Thật đáng sợ là đến lúc này muốn tìm một người để hỏi đường nhưng thật kỳ lạ là không có một ai đang đi gần đây.

Tuy rằng hiện tại là sáng sớm nhưng đi dạo trong một lâu đài có lịch sử lâu đời, hơn nữa trông còn rất âm u không khỏi có hơi đáng sợ.

Nhân tiện, vốn dĩ thế giới đã tồn tại pháp thuật nên nó cũng chẳng khoa học một tí nào, trong trường cũng có ma tồn tại, điều này vẫn hơi đáng sợ.

Đúng rồi!

Bỗng Esther nghĩ ra được một cách.

Trong Hogwarts, trừ ma ra thì còn có rất nhiều bức tranh chuyển động! Cô có thể tìm họ để hỏi đường!

Có cách giải quyết rồi, cô nhìn xung quanh, không có bức tranh nào trên hành lang này cả. Nhưng cô nhớ rõ đoạn lúc nãy có mấy bức tranh.

Dựa theo sự chỉ dẫn của trí nhớ, cô quay đầu chạy lại.

Sau đó vì chạy quá nhanh nên cô đã va phải ai đó ở ngã rẽ.

"Á!"

Vừa nãy Esther chạy quá nhanh nên va chạm rất mạnh, cô ngã xuống đất.

Người mà cô đụng phải có vẻ cao hơn cô một chút, tuy rằng ở góc khuất nên không thấy rõ diện mạo nhưng cô vẫn vô thức đưa tay ra chắn.

Nhưng vẫn rất đau.

Cô ôm lấy tay, nước mắt tuôn rơi.

"Ôi! Merlin! Draco, cậu không sao chứ!"

Một giọng nữ bén nhọn vang lên.

"Trời ơi! Bánh kem dính hết lên trên mặt tớ rồi!"

Một nam sinh khác bối rối nói.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này làm Esther cảm thấy hoảng sợ.

Không thể nào? Cô nghe nhầm rồi đúng không?

Cô đụng vào ai cơ?

Vì muốn trốn tránh hiện thực, cô che mặt mình lại, không dám ngẩng đầu.

"Chết tiệt! Tên ngốc từ đâu ra đây!"

Giọng nói của một cậu con trai đang tức đến hộc máu vang lên.

Esther đã từng nghe thấy giọng của Draco ở cửa hàng Quidditch, bởi vậy cô có thể nhận ra rằng đây là Draco nổi tiếng.

Điều này thậm chí còn đáng sợ hơn.

Cô che mặt lại, khó khăn đứng dậy, nghĩ có lẽ cậu không thấy mặt cô thì không bằng cô che mặt lại rồi chạy đi luôn.

Esther cũng không muốn làm loại người đâm vào người khác nhưng không thèm xin lỗi câu nào mà đã chạy đi luôn.

Nhưng hiện tại nếu cô đối mặt với Draco, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra kết cục của mình.

Với tư cách là đại ca ở Hogwarts, điều chờ đợi Esther chắc chắn là trong tương lai, hắn chắc chắn sẽ tìm đủ loại chuyện để làm với cô.

Đương nhiên, nếu đây là kịch bản của một tiểu thuyết ngôn tình thì cũng có khả năng nơi này chính là nơi bắt đầu tình yêu của họ.

Cái gì mà từ yêu oan gia, từ kẻ thù biến thành người yêu...

Đáng tiếc là Esther chỉ thích suy nghĩ lung tung thôi chứ không muốn yêu đương. Dù là tình yêu ở trường hay bị bắt nạt ở trường thì cô cũng không muốn.

Nhưng hướng đi của cốt truyện hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô vừa đứng dậy thì bàn tay đang che mặt của cô đã bị kéo ra.

"Cái đồ đáng chết này, tên Hufflepuff ngu xuẩn, có phải mày ở trong bùn đất thúi quắc đó lâu nên mắt cũng bị thoái hoá rồi không?"

Esther bị buộc phải ngẩng mặt lên, nhìn về phía khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, chột dạ xin lỗi hắn: "Em xin lỗi ạ."

Trên vầng trán trắng nõn của cậu không chỉ xuất hiện vệt đỏ mà còn dính cả kem, trên cổ áo còn có vết bẩn chưa được lau sạch. Một ít sợi tóc trên mái tóc màu bạch kim được vuốt ngược chỉnh tề rũ xuống trán.

Nói thật, Esther cảm thấy làm như vậy đẹp hơn chải chuốt kỹ càng.

"Xin lỗi thì có ích gì hả?" Hắn tức giận đến mức muốn hộc máu.

"Chính xác! Đứa liều lĩnh này chui ra từ đâu vậy? Draco, cậu nên dạy cho con nhỏ đó một ít bài học để nó biết, Slytherin sẽ làm thế nào với lũ lửng suốt ngày vô dụng chỉ biết ăn."

Một cô gái mặc đồng phục Slytherin liếc mắt đánh giá Esther, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô, sau đó đưa ra đề nghị ác ý.

Lúc này Esther mới chú ý đến xung quanh mình có rất nhiều người, trong đó có một cô gái. Cô gái này cũng không tính là đẹp, mái tóc và đôi mắt màu nâu, vẻ mặt vô cùng kiêu căng ngạo mạn.

Còn có hai chàng trai rất cao nữa, đứng bên trái và phải của Draco, nhưng vẻ mặt của họ ngốc nghếch, đứng như hai cái cột vậy.

Đứng sau họ là một chàng trai cao gầy với nước da ngăm đen.

Không có gì ngạc nhiên khi họ đều là Slytherin, hơn nữa Esther có thể đoán được họ là ai.

Pansy Parkinson, Gregory Goyle, Vincent Crabbe cùng với Blaise Zabini.

Tập thể chuyên đi bắt nạt ở Hogwarts.
Esther biết hôm nay không thể kết thúc một cách tốt đẹp được, nhưng so sánh với điều này thì cô càng lo lắng rằng mình sắp trễ lớp Độc dược hơn.
Vì thế cô chủ động tỏ ra yếu đuối, nói với Draco: "Em thật sự xin lỗi ạ, không phải em cố ý đâu ạ, em sắp muộn học rồi, nếu anh muốn đền bù thì có thể đợi sang hôm khác không ạ?"

Hắn vẫn nắm lấy tay cô, nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá cô rồi nói: "Lúc nãy mày chỉ muốn che mặt chạy mất, sao tao biết được mày là ai, sao tìm được mày?"

Sức trên tay hắn rất mạnh, làm Esther rất đau.

Nhưng nghe thấy hắn nói như vậy làm nỗi đau của cô cũng biến mất, cô vội vàng lắc đầu: "Không phải ạ! Em không phải người như vậy đâu! Chỉ là em bị đâm đau quá nên mới có hơi mơ màng thôi ạ."

Má ơi! Bị nhìn thấu rồi!

Esther bị doạ sợ, hít mũi, nhanh chóng phủ nhận.

"Thật không?"

Draco vẫn không quá tin tưởng.

Pansy thấy thế thì vội vàng thúc giục: "Sau cậu lại nói nhảm với nó làm gì hả Draco? Bảo Goyle và Crabbe dạy cho nó một bài học, cho nó biết những người mà nó không thể đắc tội!"

Hai tên Goyle và Crabbe to con nghe vậy thì bước lên một bước, hằm hè xoa tay với Esther.

Có thể thấy trong từ điển có họ không có chuyện không đánh con gái.

À, quên mất, thậm chí có một vài từ họ còn không biết.

Không biết vì sao, có lẽ kết quả đã được định sẵn nên ngược lại, hiện tại Esther không hề thấy hoảng hốt.

Với tâm lý bất chấp tất cả, cô tỏ ra đáng thương và nói với Draco: "Cầu xin anh ạ, tên em là Esther, là học sinh năm nhất của Hufflepuff, anh trai em là Ernie Mcmillan, nếu anh muốn gây phiền phức cho em thì có thể đợi em tan lớp được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com