[HP] Kẻ ở hai thế giới [Đã ngưng]
Chương 6: Khóa cảng
Đây là chương cuối cùng của truyện này mình post trên Wattpad, từ các chương tiếp theo sẽ được cập nhật trên blog của mình được đính kèm link trong tài khoản Wattpad. Cảm ơn các bạn đọc đã theo dõi.Sáng hôm sau, khi Harry vừa dậy buổi sớm cho việc luyện tập hàng sáng của nó, thì bà Weasley cũng đồng thời vào đánh thức cả Ron dậy. Bà nói một cách nhẹ nhàng:"Dậy đi, mấy đứa. Đến giờ khởi hành rồi."Trong khi Ron tròng quần áo vào người trong trạng thái cực kì buồn ngủ, Harry nhanh chóng tập mấy thế dãn gân cốt trước khi đi xuống lầu, nó không nghĩ là mình lại khởi hành sớm vậy. Khi tụi nhóc vừa xuống đến tầng trệt, ông Weasley đã ở đó, đang kiểm kê một xấp giấy vé vào xem giải đấu trong khi bà Weasley thì đang khuấy món gì đó trên nồi.Harry không thể nhận ra cái món mà bà Weasley đang nấu là món gì, bởi tất cả những gì nó có thể ngửi thấy chỉ là một mùi kinh dị của dáy tai để lâu ngày vón cục thôi. Mấy đứa nhóc khác, đương nhiên, với lợi thế có cái mũi của con người, đang hít hà mùi hương bay ra từ nồi của bà Weasley trong khi bụng thì kêu lên ong ỏng.Bà nhấc cái nồi ra và múc từ trong nồi ra mấy chén cháo. George hỏi sau một cái ngáp sái quai hàm:"Anh Charlie, Bill và Pe ... Percy đâu?""Chà, tụi nó sẽ độn thổ tàng hình hả?"Bà Weasley nói, lúc này múc đến chén cháo cuối cùng:"Vậy là tụi nó có thể nằm nướng trên giường thêm một lát."Mọi người trên bàn ăn đều kéo mấy chén cháo về phía mình, ngoại trừ Harry. Khi bà Weasley đẩy chén cháo còn lại về phía nó, Harry lắc đầu từ chối, nó nói dóc:"Bác Weasley, con không ăn sáng đâu ạ. Con bị say xe, ăn vào sợ nôn hết trơn mất."Ông Weasley đặt thếp vé xuống bên cạnh bát cháo, mỉm cười:"Ồ không, Harry. Chúng ta không có đi xe đến đó đâu."Bà Weasley cũng nói, lúc này nhìn Harry vô cùng hiền hậu khiến cái bao tử của nó nhộn nhạo vì sắp phải chuẩn bị cảm tử mà ăn cái món cháo kia:"Mấy đứa và Bác Arthur sẽ đi đến đó bằng Khóa cảng, chỉ phải đi bộ một quãng trước đó thôi. Nơi tổ chức Cúp cách đây cả trăm dặm, và cách nhanh nhứt để đi đến đó ngoài Độn thổ là thông qua Khóa Cảng."Nó hỏi lại, không thực sự quan tâm đến cái thứ có tên Khóa Cảng cho lắm, nhưng là để câu giờ, ít nhất không phải đụng vào cái bát cháo đang bốc mùi kinh dị kia (bình thường so với con người) được lâu chừng nào hay chừng ấy:"Khóa cảng là gì hở bác?"Ông Weasley trả lời, vẻ mặt của ông khá hào hứng để giảng giải kiến thức pháp thuật, trong khi mấy đứa con của ông thì lờ đi vò chúng biết rõ quá rồi:"Để đến được mấy địa điểm ở xa thế này, thường người ta sẽ sử dụng Độn thổ, khả năng biến mất ở một điểm và xuất hiện ở điểm còn lại. Tuy nhiên, độn thổ chỉ cho người trên mười bảy tuổi, và nếu làm không cẩn thận thì có thể bị Bán thân bất hợp như chơi. Thế cho nên với những phù thủy không muốn độn thổ thì có thể đi bằng các phương tiện thông thường của Muggle. Nhưng mà cháu thử nghĩ xem, chất một đống đầy nhóc phù thủy vào mấy cái xe buýt hay tàu điện Muggle thì làm sao ổn? Thế nên số còn lại sẽ đi bằng khóa cảng. Chúng là những vật giúp chúng ta di chuyện từ một địa điểm này đến một địa điểm khác vào giờ ấn định trước, có thể đi cả một nhóm cũng không sao. Có tới hai trăm khóa cảng được đặt ở các vị trí chiến lược khắp nước Anh, và cái gần nhứt thì ở gần ngay trên đỉnh đồi Stoatshead. Chúng ta sẽ đi tới đó sau khi mọi người chuẩn bị xong."Sau lời giải thích của ông Weasley, cả phòng vẫn vang lên tiếng xì xụp của việc húp cháo. Ai cũng muốn húp cho nhanh để đỡ bị đói trên đường đi. Harry thở dài, có vẻ như hết cách rồi, nó chuẩn bị đưa muỗng cháo lên miệng thì chợt nghe tiếng bà Weasley quát:"George!"Một trong số người anh em sinh đôi trả lời bằng một giọng ngây thơ không lừa được ai:"Cái gì cơ?""Cái gì ở trong túi con hả?""Đâu có gì đâu?""Đừng có nói dối má."Và trong lúc bà Weasley xài bùa Triệu tập, bà kêu "Accio!" từ mọi phía, khiến cho mấy cái kẹo bơ Phù lưỡi của hai anh em hè nhau phóng ra ở mọi ngóc ngách, cộng thêm với quát mắng cho tụi nó một trận về tội xài Mánh phù thủy Nhà Weasley, Harry mừng húm là nó có cớ đẩy bát cháo ra để ngồi xem Fread và George năn nỉ với bà Weasley:"Tụi con mất sáu tháng trời mới chế tạo được mấy thứ đó!"Bà Weasley quắc mắt với hai anh em:"Sáu tháng trời làm mấy thứ đồ này, hay quá hả? Hèn chi mấy đứa bây không lấy thêm được Chứng chỉ Phù thủy Thường đẳng nào nữa."Harry thắc mắc Chứng chỉ Phù thủy Thường đẳng là gì, nhưng nó vẫn có thái độ khá thoải mái khi mọi người đã gói ghém xong đồ đạc và chuẩn bị lên đường. Trái lại với thái độ của nó, không khí của cuộc chia tay dường như không được vui vẻ cho lắm. Fred và George thậm chí còn không nhìn lại bà Weasley khi bà chào tạm biệt ông Weasley và bọn trẻ để lên đường đến Cúp Quidditch Thế Giới.Cả bọn đi bộ lên một ngọn đồi, vừa đi ông Weasley vừa tiếp tục giải thích về Khóa Cảng:" Khóa cảng không thể là thứ gì quan trọng được, bởi dân Muggle có thể lượm chúng lên chơi. Nó phải là một thứ gì đó mà ngay cả dân Muggle cũng coi là đồ bỏ."Khi họ xuyên qua cái làng để lên ngọn đồi, thì dường như không có ai muốn trò chuyện mấy nữa. Lũ trẻ vừa thở vì mệt vừa tê cóng cả người vì không khí buốt lanh buổi sáng sớm.Dường như Harry là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi tình trạng này. Có Chúa mới biết, thế này còn chưa bằng một phần của buổi luyện tập hằng ngày của nó, đấy là chưa kể thỉnh thoảng nó sẽ đánh tập nếu có hứng.Khi họ lên được đỉnh đồi, ông Weasley tháo kính ra để lau cái trán đẫm mồ hôi. Đoạn ông vừa xoa hai tay vào nhau vừa nói với Harry và đám người đi sau ông."Được rồi, mọi người tản ra tìm kiếm đi. Không khó tìm lắm đâu. Chúng ta vẫn còn chừng 10 phút nữa trước khi khởi hành."Mọi người bắt đầu tản ra và tìm kiếm trong không khí vô cùng miễn cưỡng, có vẻ như chuyến đi bộ đã khiến cho bọn trẻ không có đứa nào còn sức để mà lê bước đi xung quanh thêm một chút nào nữa.Chợt có một giọng nói vang lên khiến cả bọn mừng quýnh:"Anh Arthur, ở đây này. Lại đây mấy đứa, chúng ta kiếm được rồi!"Hai người đi đến trông rất lạ, Harry nghĩ rằng họ có thể là người quen của gia đinh Weasley mà nó chưa gặp bao giờ. Ông Weasley thì vừa bắt tay với người đàn ông lớn tuổi hơn trong số hai cái bóng dáng đi đến, vừa hồ hởi giới thiệu:"Các con, đây là bác Amos Diggory, làm việc ở Bộ Qui chế và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí. Còn đi bên cạnh là con trai của bác ý, Cedric Diggory"Harry có thể loáng thoáng nhớ có một người tên là Cedric ở bên nhà Hufflepuff khi nó còn học năm nhất. Lúc đó hình như anh ta học năm ba hoặc năm tư gì đó, và khá nổi tiếng với các nữ sinh cùng năm.Cedric nhìn quanh tất cả mọi người, rồi nói:"Xin chào!"Mọi người trong đoàn đều chào lại ảnh, trừ cặp sinh đôi Fred và George chỉ gật đầu. Harry cảm thấy có vẻ như hai anh em sinh đôi này có ác cảm gì đó với Cedric nhưng nó không thực sự rõ vì sao.Ông Weasley và ông Amos còn nói chuyện thêm một đoạn nữa trước khi ông Amos nhìn qua chỗ mấy đứa trẻ:"Cả đám là con của anh đó hả, anh Arthur?"Ông Weasley cười:"Ồ không. Đây là mấy đứa bạn của thằng Ron nhà tôi" và ông chỉ tụi Harry "Đây là Hermione Granger, và một đứa bạn khác, Harry Potter."Ông Amos nhìn Harry và đôi mắt ông liếc ngay lên dò cái sẹo Tia chớp của nó. Ông thốt lên:"Đây là Harry Potter đó hả? Chào cháu, bác quả thực muốn gặp cháu lâu rồi."Harry bắt tay ông Amos, mặc dù trong não nó đang định lượng xem nếu giết ông ta thì phần nào ăn sẽ ngon nhất. Ông Amos ngờ ngợ:"Mà sao Harry lại đeo băng mắt thế kia? Tôi đâu có nhớ là có bài báo nào nói Voldemort chọc mù mắt thằng bé đâu nhỉ?"Ông Weasley nói:"À đây là do tai nạn gần đây với cháu nó thôi, tôi cũng không rõ chi tiết về tai nạn đó lắm."Harry kết thúc dùm ông Weasley:"Cháu không thích nói về tai nạn đó."Ông Weasley giở đồng hồ ra xem và nói:"Ắt là gần đến giờ rồi. Anh Amos, chúng ta không phải chờ thêm ai nữa chứ?"Ông Diggory nói:"Không, gia đình Lovegood đã đến đó một tuần trước rồi. Còn gia đình Fawcett thì không lấy được vé. Trong vùng này đâu có mấy người như chúng ta hả?"Ông Weasley dặn dò Hermione và Harry trước khi cả bọn đứng xúm xít quanh cái thứ mà ông Diggory tìm được, một chiếc giầy ống cũ rích:"Hai con chỉ cần chạm vô Khóa Cảng, chỉ cần vậy thôi...một hay hai ngón tay cũng được."Cả đoàn túm tụm lại, cố gắng bám víu vô cái giày khi ông Weasley đếm ngược:"Ba ... hai... một..."Và gần như ngay lập tức, Harry cảm thấy như bụng mình bị kéo thốc lại, và chân nó rời hổng ra khỏi mặt đất. Nó huy động hết sự tập trung của mình để kiểm soát không theo bản năng mà thò cái Kagune của nó ra để tóm lấy mặt đất. Và sau một hồi quay mòng mòng, nó có thể nhìn thấy mặt đất trở lại. Nó ngay lập tức phản xạ phóng xuống mặt đất, tiếp bằng hai chân một cách an toàn. Ron thì loạng choạng té lăn quay, trong khi những người khác, ngoại trừ ông Weasley, Ông Diggory và con trai của ông, còn lại cũng đều nghiêng ngả vì chưa kịp làm quen với địa hình nơi họ đứng xuống.Một giọng nói vang lên:"Chuyến năm giờ bảy phút đến từ đồi Stoatshead."Hai gã phù thủy đi lại phía họ, mặc dù họ mặc như dân Muggle nhưng Harry khó có thể nói đó là cách ăn mặc của dân Muggle cho lắm. Sau khi nói chuyện một hồi, ông Weasley mới quay sang tên Muggle là người quản lí lều trại. Nhìn ông Weasley lúng túng với đám tiền Muggle, mặc dù là đã có sự giúp đỡ khá nhiều của Harry, tên đó hỏi:"Người nước ngoài hả?"Ông Weasley không hiểu, hỏi lại:"Người nước ngoài?"Và nhận được cái nhìn soi mói của gã Muggle, hình như tên là Roberts:"Ông anh không phải là người đầu tiên không biết xài tiền. Cách đây mười phút tôi gặp hai người trả cho tôi mấy đồng tiền vàng bự bằng cái nắp đậy trục bánh xe."Harry không muốn dây dưa ở chỗ tên Roberts này thêm nữa, nó biết ông Weasley thế nào cũng sẽ được thối lại tiền, kể cả khi nó không đứng ở đó để giám sát. Nó có cảm giác rằng nó có thể ngửi được mùi thơm toát ra từ tên đó, cũng như những người đứng cùng trong lều, dù chỉ thoang thoảng, nhưng y như mùi mấy món ăn trong nhà hàng thượng hạng. Một lúc sau, nó thấy ông Weasley cũng đi lại về phía mình, dắt theo cả đoàn, và bên cạnh ông là một vị pháp sư mặc quần chẽn trông hoàn toàn kiệt sức, râu chưa cạo , và mắt thì thâm quầng vì thiếu ngủ. Theo một cách rất lạ, Harry thậm chí cũng có thể ngửi ra được mùi gì đó thơm ngon từ thằng cha này. "...Ông Ludo Bagman chẳng giúp được việc gì cả. Chỉ cưỡi ngựa xem hoa loanh quanh rồi nói chuyện phiếm về mấy trái banh Bludger với Quaffle, chẳng một chút lo lắng gì về an ninh chống Muggle cả..." đoạn sau đó nó không có nghe rõ lắm, nó đang bị phân tâm bởi nhóm phủ thủy được báo là đến từ Rừng Đen xuất hiện trên trải cỏ ngay phía sau đoàn người."Thôi, hẹn gặp anh sau nha, anh Arthur." Ông phù thủy mặc quần chẽn nói với ông Weasley trước khi Độn Thổ Tàng Hình biến mất.Ginny còn nói gì đó với ông Weasley nhưng Harry cũng không nghe, mà nó không nghĩ việc nghe điều đó bây giờ là quan trọng. Nó đã đến trước khu lều cắm trại, nơi có hàng đống người đang ồn ào ầm ĩ bên cạnh những cái lều dù đã được kì công làm cho giống lều của Muggle mà cuối cùng vẫn hở đuôi với nào là những thêm thắt ống khói rồi trang trí này nọ.Bụng của Harry đau quặn khiến nó điếng người vì sợ hãi. Đây là dấu hiệu đầu tiên.Nó đang đói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com