TruyenHHH.com

Hp Ha Muc

Ngày hôm sau, Hạ Mục thay quần áo mới mà cô Petunia mua cho cậu mấy hôm trước rồi rời khỏi nhà, còn quần áo cũ của cậu để lại cho Harry. Đi đến căn nhà kia, nơi hắn đến đầu tiên khi đến thế giới này. Hắn bước vào nhà, dường như chỉ vài ngày không có người ở trong nhà liền đã phủ đầy bụi và mùi ẩm mốc.

Xác hai người đã chết trước đó cũng không còn, vừa qua đầu mùa thu, không khí đã lạnh vẩn càng ngày càng lạnh hơn. Cậu quyết định ở lại nơi này, dù sao cũng không có ai ở đây. Mà quang trọng hơn, đây là nơi cô gái kia từng ở, chắc chắn người kia sẽ trở lại, một lần nữa.

Chỉ cần nhớ tới người đàn ông tóc đen kia, lồng ngực như bị đè nặng, có chút khó thở. Thật muốn gặp người kia, chỉ muốn hắn khóc vì mình, cười vì mình. Lại cảm thấy thật vô lí, tại sao hắn lại phải khóc vì ta, cười vì ta, bản thân chẳng là gì của người làm sao lại muốn người vì mình. Lại không rõ ràng bản thân là muốn người kia hay chỉ muốn một người thật lòng với hắn. Phải biết rằng ban đầu muốn gặp người kia là vì thấy nước mắt người kia không có giả dối, nhưng hình ảnh kia cứ xuất hiện mãi không thể ngừng suy nghĩ đến nó. Dù có phải chết, cậu cũng muốn có nó.

Đã ba năm, Hạ Mục ở trong ngôi nhà kia, mỗi ngày đều quét dọn, còn trồng một ít hoa nho nhỏ màu xanh xanh trắng trắng xung quanh nhà. Thung lũng Godric thật sự rất tốt để trồng hoa, những bông hoa nhỏ kia cứ từng ngày từng ngày lan ra tứ phía như muốn biến thung lũng đầy cây và cỏ dại này ngập trong hoa. Mùi hương thanh mát của nó theo gió hòa vào không khí, lanh lãnh mùi cỏ cây rất dể chịu. Chỉ là hoa đã trải dài tới chân trời nhưng người vẩn chưa một lần tới.

Ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn không ngắn nhưng với Hạ Mục đã sống không biết bao lâu mà nói lại chỉ như một cái chớp mắt. Hạ Mục không cần ăn uống chỉ cần ngủ, mỗi ngày quét nhà một lần, lau cửa sổ một lần. Bộ quần áo mà Petunia mua cho cậu vẫn được mặc đến tận bây giờ. Không như y phục của Hạ Mục được dệt từ năng lượng thuần túy, quần áo của cậu đã trở nên cũ kỉ. Cậu lại không thể đi mua quần áo vì cậu không có tiền. Từ trước tới nay Hạ Mục chưa bao giờ dùng qua tiền, dù biết tiền là gì và con người cần tiền để trao đổi nhưng mình không cần dùng đến nên cũng không quan tâm. Cậu muốn giữ y phục kia cho đứa bé đó, nó cần bộ y phục kia để có thể bảo vệ bản thân. Dù sao trong căn nhà của đứa bé kia vẩn còn có một chút tiền.

Cái áo len màu nâu nhạt bây giờ đã trở thành màu trà, cái quần dài cũng không còn là màu đen. Hạ Mục ở thế giới trước quần áo có thể nói nhiều đến đáng sợ, Thu Lan và Như Hoa đều coi hắn như búp bê để thay quần áo, chải đầu vấn tóc cho hắn không như bây giờ quần áo đều không có, tóc rũ xuống phết trên sàn nhà. Có chút nhớ họ.

Suy nghĩ kĩ càng vẩn nên tìm quần áo mới, hắn thật sự không chịu được bộ quần áo rách rưới này lâu hơn nữa. Tuy nhiên, nói cho cùng hắn chưa từng thấy qua ai khi ở đây, cũng không biết nơi nào bán quần áo, cho nên Hạ Mục chỉ là lang thang quanh đây, quanh cái nơi này.

Đứng bên kia bìa rừng thật sự nhìn thấy một cái phiên chợ không quá lớn cùng một chút cửa hàng nho nhỏ sang sát nhau. Hạ Mục cách một khoảng đến gần cái chợ phiên kia liền xuất hiện, từ từ lại gần.

Sự xuất hiện của một đứa nhỏ tóc thật dài trong khu chợ nhỏ thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Từ cái gương mặt xinh đẹp kia đến bộ quần áo cũ kĩ quá mức. Đứa nhỏ mang một đôi giày của nữ lớn hơn mấy số cứ chực chờ trượt ra phía sau. Nhìn qua có chút kì quái.

Trước mắt Hạ Mục là một bé gái tóc đen cả người bẩn thỉu. Cô bé bị một người phụ nữ nắm lấy tóc lôi vào nhà. Cô bé kháng cự mãnh liệt nhưng vẫn từng bước từng bước bị kéo vào nhà. Trong mắt Hạ Mục người phụ nữ kia là người bình thường nhưng cô bé kia trong cơ thể rõ ràng có sự dao động của năng lượng. Đứa bé có lẽ là cỡ bốn, năm tuổi còn chưa cao quá eo người phụ nữ kia.

Hạ Mục đi đến nắm lại bàn tay của người phụ nữ kia, gỡ tay bà ra khỏi cô bé nhỏ. Bà ta bất ngờ đẩy hai người ra, sau đó như bị đẩy lùi vào bên trong nhà, tiếng đập cửa từ bên trong vọng ra, không thể ra ngoài. Cậu nắm tay bé con kéo đi, mua vài bộ quần áo rồi hướng tới ngôi nhà bên kia bìa rừng mà đi.

Một lớn một nhỏ vào trong nhà, cả hai đều phủ thêm một tầng bụi bặm, Hạ Mục trước rữa mặt cho đứa bé, thay quần áo sạch sẽ rồi để đứa bé ngồi trong cái cũi nhỏ của Harry. Hạ Mục thoát đi quần áo cũ rồi mặc vào quần áo mới, ngay trước mặt đứa nhỏ.

-Chị, em đói.

Cô bé đứng trong cũi, trèo ra ngoài, đứng bê cạnh Hạ Mục ngước nhìn lên.

-Tôi không có thức ăn.

-Chị nhặt em về.

-Em cần ở cùng người như mình.

-Chị giống em nha. Chị đẩy bà ta vào nhà mà.

Ở trong nhà không có thức ăn, nhưng nếu hấp thu năng lượng sẽ không đói nữa, Hạ Mục đặt tay lên bụng đứa nhỏ đứa vào một ít năng lượng. Bé con không còn đói nên cũng không đòi ăn nữa, bất quá chỉ là hôm nay. Hôm sao vẫn không biết sẽ thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com