(HP fanfic Translated) Cái chết là một cuộc hành trình vĩ đại khác
A Most Ancient and Noble House (2)
Gia Tộc Cổ Xưa và Cao Quý Nhất (2)
Author: Obsidian Quill
Translator: Yue
Chậm rãi đứng dậy trong lúc não nó như nhảy disco trong hộp sọ, Harry cảm thấy biết ơn vô cùng khi nó đã đến sớm và chỉ có vài người đang đờ đẫn đi ngang sảnh. Dù là người vừa hết ca đêm hay đến sớm trước khi bình minh tới, ai cũng quá buồn ngủ, không dư sức chú ý đến thiếu niên mới lao vào Bộ Phép thuật như kiểu một con voi bự chạy vào.Harry đội nón áo choàng lên, cúi mặt thấp xuống lúc nó đi ngang sảnh chính của Bộ, suốt đến cái thang máy ở góc. Ban Thi hành Luật Phép thuật ở tầng hai của Bộ, ngay sau khúc cua chỗ thang máy và qua thêm vài lớp cửa gỗ sồi dày nặng. Ở phía trong là một cảnh tượng còn mệt mỏi hơn cả cảnh ngoài sảnh chính.Lúc đi ngang qua mấy bàn và quầy ngồi, Harry chú ý đến vài Thần Sáng đã ngủ gục trên ghế hay đang ôm lấy những cốc trà bốc khói, đầu họ gục lên gục xuống và mi mắt nhắm nghiền. Nó đi lang thang một lúc vì không muốn lên tiếng hỏi ai, nhưng cuối cùng thì Harry cũng đã tìm thấy quầy ghế có tên vị Thần Sáng được phân cho nó. Harry đứng đó, yên lặng nhìn người đàn ông ngả ra sau ghế, đôi chân dài bắt chéo gác lên bàn. Anh ta mặc một chiếc áo da đen dài, bộ quần áo phía dưới có vài vết ố cũ kỹ. Mái tóc dài màu hạt dẻ của anh ta được túm sơ sài, buộc lại bằng một cọng dây da, còn mặt thì đầy những mảng râu xơ xác như thể chưa cạo ít nhất một tuần.Bạn hỏi vì sao Harry có thể đứng nghiên cứu người đàn ông này đến mức thấy rõ vết sẹo trắng nhợt giữa mắt và gò má của anh ta à? Vị Thần Sáng xấp xỉ ba mươi tuổi này đã ngủ chết ngất trên ghế. Miệng ổng hơi hé mở và phát ra những tiếng ngáy trầm nặng. Một lớp bùa im lặng được giăng xung quanh người này, khiến Harry không nghe thấy tiếng gì cho đến khi nó bước đến trước cái quầy đó.Harry thở dài và gõ tay lên bàn, đủ to để đánh thức vị phù thủy lớn tuổi hơn nó. Người đàn ông tỉnh dậy khá gấp gáp, khiến Harry cảm thấy hơi có lỗi vì đã đánh thức anh ta, nhưng nó có việc riêng và nó cần việc này xong nhanh nhất có thể. Vị Thần Sáng - Philias Green, theo như bức thư nó nhận được vài tuần trước – chớp mắt tỉnh dậy vài lần trước khi anh ta chú ý đến Harry.""Chú Green? Con là Harry Potter, và con được báo là con sẽ phải gặp chú." Harry bỏ mũ trùm xuống và chìa tay ra với vị Thần Sáng vẫn còn đang choáng vì ngái ngủ. Sau một lúc lâu, người đàn ông như sực tỉnh và bối rối nắm lấy tay nó, bao trọn bàn tay nhỏ hơn bằng bàn tay lớn đầy những vết chai của mình, sau đó khẽ lắc lắc như thể tay nó làm bằng kính mỏng."À, ừ, chú cũng được báo là sẽ có buổi hẹn với con, nhưng chú tưởng là mấy đứa bạn đang xạo l- Ấy! Ý chú là chú tưởng bọn họ nói giỡn thôi." Green hơi trầm mặt xuống và trông cực kỳ không thoải mái quanh một đứa nhóc, mặc dù Harry vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh của mình. "À, và con có thể gọi chú là Phil! Mặc kệ mấy cái kính ngữ dở hơi đó đi cho lành." Green – Phil – lên tiếng với một nụ cười bối rối. Phil có chất giọng trầm cùng với phát âm đặc trưng của người Ireland mà nghe khá bùi tai, dù anh ta trông hơi là lạ khi ở gần bất cứ thứ gì có vẻ nhỏ nhắn và mong manh dễ vỡ.Phil tằng hắng và ngồi ngay người lại trên cái ghế xoay của mình để đối mặt với Harry, hai tay anh ta đan lại để trên đầu gối, khuỷu tay bạnh ra, tư thế cứng nhắc như thể sắp đối mặt với một trận đòn. "Chú, ừm... chú có thể giúp gì cho con?"Harry kín đáo hít một hơi thật sâu trước khi nó lên tiếng."Con cần ai đó hộ tống để đến thăm một người ở Azkaban." Harry bật thốt cùng với một cái gật đầu chắc chắn, như thể làm rõ rằng những gì nó nói là chính xác. Khi Harry ngước lên khỏi phần lồng ngực của vị Thần Sáng – nơi nó nhìn suốt trong lúc nói chuyện, nó nhìn thấy Phil đang ngồi đơ ra, đôi mày nhếch lên cao hẳn và những đường hằn sâu hoắm xuất hiện ngay trên trán. Sau gần như cả thế kỷ, Phil chợt bật cười quằn quại, cười vui vẻ đến mức Harry cảm thấy nghe thôi cũng đau sườn giùm anh ta.Khi thấy Harry không cười theo hay nói thêm bất cứ điều gì, tiếng cười của Phil lụi tắt dần và một biểu cảm bối rối như vỡ ra điều gì bắt đầu chiếm cứ khuôn mặt anh ta."Harry... con biết là chỗ đó không giống như mấy cái nhà tù muggle bình thường mà. Có những Giám ngục lởn vởn khắp nơi và rất nhiều tù nhân là những Tử Thần Thực Tử. Đó không phải là chỗ cho con nít vào chơi đâu. Mà, con đi gặp ai cơ chứ?" Phil trông có vẻ lo lắng cho Harry, tuy thái độ này hơi phiền phức nhưng vẫn khá là tử tế."Con biết rõ Azkaban là nơi như nào, và con tin chắc rằng bản thân không có ảo tưởng gì về những thứ con sẽ gặp ở nơi tù ngục đó. Nếu như chú cần biết, con đang đến đó để gặp Cha đỡ đầu của mình, Sirius Black." Vị Thần Sáng thực sự đã ngã ngửa ra khi nghe thấy cái tên này."Sirius Black? Tên Tử Thần Thực Tử đó hả? Cái gã mà đã phản bội cha mẹ của nhóc? Mắc mớ gì mà cậu phải đi gặp tên chó điên chết tiệt đó?" Harry cảm thấy may mắn vì nó không hủy bỏ bùa chú cách âm, vì giọng của Phil càng ngày càng lớn trong lúc anh ta nói. Khi Harry lên tiếng, giọng nó lạnh lẽo và đơ cứng lại."Tôi xin lỗi, ngài Green, nhưng chú có bằng chứng gì để nói như vậy? Theo như tôi biết, Cha đỡ đầu của tôi vẫn chưa có phiên tòa xử nào, và chẳng phải mọi người đều được xem là vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội sao? Tôi sẽ rất biết ơn nếu chú kiềm chế bản thân khỏi việc mạt sát Cha đỡ đầu của tôi cho đến khi chú có bằng chứng rõ ràng để bảo vệ cho luận điểm của mình. Ừm, tôi vẫn là một đứa trẻ con nên không biết gì nhiều đâu, nhưng tôi khá chắc rằng việc bị bỏ tù mà không xử án chỉ có hiệu lực lúc còn chiến tranh. Chú biết đó, sau một thập kỷ trôi qua, dù lúc Cha đỡ đầu của tôi bị bắt thì chiến tranh đã kết thúc, và đến giờ thì ông ấy vẫn chưa có phiên tòa xét xử nào."Chú trông như một người tử tế, chú Green. Có vẻ còn có khiếu hài hước nữa. Tôi không muốn phá nát một ngày của chú bằng cách đến chỗ Thần Sáng Trưởng để chất vấn rằng vì sao Cha đỡ đầu của mình chưa có một phiên tòa, và hơn hết là tôi không muốn làm lớn chuyện, tôi thực sự ghét việc phải đối đầu trực diện. Nhưng tôi e là có những vấn đề ngoài ý muốn. Chú đừng nghi ngờ gì, vì chắc chắn tôi sẽ tìm cách để Cha đỡ đầu của mình nhận được một phiên xét xử. Tôi chắc chắn sẽ quay lại, và đến lúc đó, chắc chắn mọi chuyện sẽ không êm đềm như này đâu. Tuy nhiên, tôi nghĩ là có những nơi cần sự điều tra tỉ mỉ hơn là Bộ Thần Sáng. Dù tôi còn nhỏ, nhưng tôi không hù dọa cho vui đâu." Harry găm ánh nhìn lạnh buốt vào Phil, lặng lẽ đứng nhìn vị Thần Sáng dạn dày kinh nghiệm khẽ vặn mình khó chịu trong ghế ngồi.'Cẩn thận đấy Harry, đe dọa một Tử Thần Thực Tử đang ẩn nấp... chậc chậc, đúng là một trò chơi nguy hiểm mà.' Người bạn đồng hành của nó chêm vào, khiến Harry phải đeo vội cái mặt nạ lạnh lùng lên để không phản ứng ngay tức khắc. Harry chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ gặp Tử Thần Thực Tử đầu tiên trong đời dưới lốt một Thần Sáng bình thường. Lúc Harry nghiên cứu lại người đàn ông trước mặt nó bằng một góc nhìn khác – tăm tối hơn, Phil cuối cùng cũng thả lỏng ra với một ánh nhìn mệt mỏi trên mặt. Giờ nhìn kỹ lại, Harry có thể nhận ra ánh sáng lạnh căm trong biểu cảm của người đàn ông, cái cách mà tay phải của anh ta cứng ngắc bất thường trên đầu gối, như thể anh ta đang gồng hết sức mình để không rút đũa ra nguyền chết Harry ngay tại chỗ."Được thôi. Tôi sẽ đưa cậu đi tới đó, nhưng cậu sẽ không tách khỏi tôi cho đến khi chúng ta đến chỗ Cha đỡ đầu của cậu, và cậu sẽ phải làm theo tất cả những gì tôi nói. Giữ mạng mình cho chặt vào và đừng thử chơi ngu, được không nhóc?" Phil lên tiếng với tông giọng nghiêm trọng hơn hẳn và chờ cho đến khi Harry gật đầu, anh ta mới đứng dậy khỏi ghế rồi đi lướt qua Harry. Người đàn ông chắc phải cao đến mét tám là ít nhất, đôi vai rộng và biểu cảm nghiêm trọng trên mặt anh ta khiến cho ai cũng phải cảm thấy may mắn rằng mình không phải là mục tiêu mà đũa phép của người này chỉ đến. Harry kéo mũ áo của nó lên và đi theo vị Thần Sáng giả đến trước một cánh cửa gỗ trơn ở đầu bên kia căn phòng.Phía trong đó là một căn phòng trống hoác với ngọn đèn nửa vầng trăng sáng treo lơ lửng trên đầu. Phil đóng cánh cửa sau lưng Harry lại và trong một giây nào đó, nó đã lo rằng Tử Thần Thực Tử này sẽ trả lại mối thù của chủ nhân anh ta, xử đẹp Harry ngay tại chỗ - dù nghĩ lại thì làm thế cũng chẳng giúp gì anh ta – nhưng rốt cuộc thì, người đàn ông chỉ đứng ngay chính giữa căn phòng, chìa tay về phía Harry như thể anh ta đang định dắt một đứa nhỏ qua đường vậy. Sau vài giây lưỡng lự, Harry bước đến trước và nắm tay anh ta, bàn tay nhỏ bé của nó lại một lần nữa lọt thỏm trong lòng bàn tay to lớn ấy.Lại cảm thấy như có cái móc câu đằng sau rốn mình như ban nãy, Harry bị vứt qua màn không gian và rơi xuống một nơi hoàn toàn khác chỉ trong tích tắc. Đầu gối của nó lập tức sụm xuống và tí nữa thì nó trào ngược tất cả mọi thứ trong dạ dày ra ngay chỗ đó, nhưng bàn tay mạnh mẽ đang nắm lấy tay nó giật ngược lên, giúp đầu gối nó không đập xuống sàn xi măng lạnh cứng dưới chân mình. Phil luồn tay dưới cánh tay Harry và dựng nó đứng thẳng dậy. Chưa bao giờ Harry thấy mình giống trẻ con đến thế, khiến màu đỏ lựng lan tràn trên má nó. Nó lườm Phil một cái, khiến anh ta thả nó ra và lùi hẳn lại như kiểu ổng vừa làm đau Harry vậy. Sau khi thở hắt ra và vuốt phẳng lại áo chùng của mình, Harry bỏ qua sự khó chịu mới rồi và để Phil dẫn nó đến một căn phòng trống trải lạnh lẽo, gần như y hệt căn phòng mà họ mới rời đi.—————————Translator's Note: Chương sau sẽ rất là ThÚ Zị đấy =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com