TruyenHHH.com

[ HP fanfic ] Nếu Draco Malfoy Xuyên Vào Truyện AllHar?

Chương 20

Selina-DYN381314

Kỳ nghỉ của phù thủy vẫn luôn nhàm chán như thế, thú vui duy nhất cũng chỉ có tiệc trà với Quidditch, không thì dạo phố cùng đi du lịch, nhưng đều là số ít thôi. Ở Anh quốc phù thủy thích đi Hẻm Xéo hoặc là làng Hogsmeade hơn, nhưng đi nhiều cũng sẽ thấy vô vị.

Draco ở mới vài ngày đầu đã bị Harry dụ đi chơi làng Hogsmeade, Draco phát cáu giơ đũa phép chỉ cái tên đã gõ cửa phòng cậu lần thứ sáu trong ngày: "Potter chết dẫm...mày mà còn mời tao đến quán Ba Cây Chổi một lần nữa để uống bia bơ thì cút khỏi phòng tao đi là vừa!"

Harry há hốc mồm nhưng cũng nhanh nhảu khép lại, nuốt xuống lời còn chưa kịp thốt ra kia, trầm ngâm hỏi Draco: "Vậy hôm nay chúng ta ở nhà đi?"

"Ý này tốt đấy!"

Harry gật đầu, hắn nhếch miệng, "Tao có thể đi nướng một ít bánh quy, mày có thích ăn chocolate hay trái cây sấy khô không?"

"Ồ, Potter, lần đầu tao biết mày còn là cô bé nhỏ nhắn giỏi bếp núc đấy, nhưng mà chocolate nhé, cảm ơn."

"Sau đó, tao cũng làm món mỳ ý, tao nghe nói mì ống ăn rất ngon."

Draco liếc Harry bằng nét quái gở, cậu hỏi: "Một món ăn phổ biến của Muggle à?"

Harry không để ý tới Draco, hắn vẫn đang luyên thuyên tự quyết định: "Mời thêm Ron còn có Hermione làm khách, có bọn họ đi cùng mày, mày cũng không chán đâu nhể."

"Merlin, tao chê nha, rất chê!" Draco trợn mắt, không khách khí chút nào đẩy Harry khỏi phòng: "Tao cảnh cáo mày, cậu bé vàng, hai người bạn của mày ghét tao vô cùng, mà tao cũng đếch ưa gì tụi nó."

Harry "A" một tiếng, hắn sờ mũi mình, sau đó dùng Alohomora(bùa mở khóa) lần nữa mở cửa phòng Draco, Draco lúc này đang đi về giường, Harry không suy nghĩ nhiều, hắn bước tới ôm eo Draco. Người kia gầm gừ phẫn nộ, Harry lợi dụng tí sức áp Draco đang khó chịu xuống giường.

Draco nằm úp trên giường, mà Harry lại đè lên lưng Draco. Hành động kỳ quặc này khiến Draco - một người da mặt mỏng chớp mắt đỏ bừng. Cậu tức giận bất lực, đã lâu lắm rồi khi mà còn ở thế giới ngoài sách, Draco biết rõ Harry là một tên ương bướng cố chấp.

Vị cứu tinh dũng cảm và chính nghĩa mà mọi người tung hô không phải là một chàng trai hoàn hảo như mọi người tưởng, hắn đôi khi sẽ kiêu ngạo, thô lỗ, còn ương ngạnh không nghe khuyên nhủ. Sau chiến tranh, mối quan hệ giữa Draco và Harry đã hòa hoãn hơn. Chỉ vỏn vẹn vài năm làm bạn bè với hắn, Draco còn hiểu rõ Harry là người đa cảm, dễ nổi nóng nhưng cũng rất tỉ mẩn, không muốn bị chú ý quá nhiều nhưng lại khát khao sự quan tâm từ bạn bè, điều này nghe rất mâu thuẫn, nhưng Harry chính là người mâu thuẫn thế đó.

Hay nói cách khác, con người là những cá thể cấu tạo từ nhưng mâu thuẫn khác nhau.

Draco thở dài, bực bội cố đứng dậy nhưng lại bị Harry ôm không tài nào nhúc nhích nổi.

"Nghe này, Potter, tao biết mày rất nhớ lũ bạn Gryffindor của mày, mà tao cũng chỉ là khách ở tạm, tao cũng không có quyền thúc ép chủ nhà có tổ chức party hay không," Draco nói: "Bởi vậy mày vẫn có thể mời bạn bè đến, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn bè mày phải biết chừng mực và tử tế vào, nếu không tao sẽ chú chúng nó, hoặc nếm sự lợi hại từ cú đấm của tao cũng không tồi."

"Nhưng tao không nghĩ nắm đấm của mày cứng bằng của Ron đâu." Harry cười cợt.

Draco im lặng một lúc rồi nói: "Đúng, thế tao phải dùng chú nào thật tàn ác chống lại nó."

"Ôi đáng sợ thế, tao sẽ đảm bảo an toàn cho mày, cả tôn nghiêm của mày nữa, tao thề, Draco, tao lấy danh dự Gryffindor ra thề." Harry trịnh trọng tuyên bố, nhẹ nhàng đặt nụ hôn phớt lên má Draco.

Nụ hôn này rất nhẹ, như hòn đá nhỏ ném xuống biển rộng, không đau cũng không ngứa, nếu không để ý sẽ không cảm nhận được.

Tuy vậy, Draco cảm giác như có một dòng điện từ má xuất hiện, chậm rãi chảy đến trái tim. Làm trái tim cậu tê dại, Draco rùng mình, cậu không hiểu sao bản thân lại không hề phản kháng.

"Potter, mày là biến thái sao!" Draco giả bộ ghê tởm lau chỗ vừa bị hôn, Harry cũng không tức giận, hắn cầm tay Draco rồi hôn lên mu bàn trắng trẻo đó, bao thành kính đều hiến tặng cho Draco.

"Còn những người khác mày muốn đến không, ví dụ như Ginny?"

"So với thằng anh trai, gái út nhà Weasley vẫn làm người khác yêu thích hơn nhiều." Draco chê bai Ron thậm tệ, Harry hiểu rõ mà. Hắn chỉ "Ừ" một tiếng, trong đầu bận tìm xem còn ai ở Hogwarts kết bạn cùng Draco không.

Hình như ... Trừ mình và Ginny, Draco không làm bạn với ai nữa.

Là do hắn nên Draco không thể kết bạn sao? Harry không khỏi tự hỏi, hắn tại sao phải làm như vậy. Harry thở dài, hắn chống người đứng dậy và tách Draco từ dưới người tách ra, hắn cam kết: "Tao sẽ mời họ đến, trước lúc đó mày có thể ở đâu trong nhà cũng được, tao thì nướng bánh quy với bánh ngọt, tao cũng sẽ bảo bạn bè phải lịch sự, mày cũng thế đúng chứ?"

"Không hề, tao sẽ hung dữ nhìn bọn nó chằm chằm, nói những câu đầy nọc độc vào mặt chúng, dùng đũa phép chọc thủng mắt tụi đấy, tao sẽ dùng biện pháp ác độc nhất đá mông bọn nó ra khỏi đây!" Draco chậm rì rì nói, đồng thời đẩy Harry ra, híp mắt trườn tới gối, thả mình vào gối một cách thoải mái.

Harry cười to, giúp Draco đắp kín mền, bảo: "Mày đểu cáng vừa thôi, chúc mày ngủ ngon đấy."

Sau đó, Harry biến mất khỏi phòng Draco.

Draco nhắm mắt, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau nửa phút chắc chắn không còn nghe thấy gì, Draco cẩn thận từng li từng tí mở to mắt nhìn bốn phía. Đợi khi xác nhận trong phòng không thấy Harry đâu nữa, Draco liền lôi từ dưới giường ra một chiếc gương.

"Ginny? Ginny!" Draco hướng tấm gương la lên.

Qua nửa phút, chiếc gương đối diện hiện ra một khuôn mặt, đó là Ginny, cô nàng hết nhìn đông rồi lại ngó tây xong rồi lại né mấy đồ gia dụng, Draco đoán chắc cô đang né người nhà.

Đây là gương hai mặt, có thể giao tiếp thông qua hai chiếc gương tương ứng, một khi gọi tên người nào đó trước gương, gương bên kia sẽ nhấp nháy phát ra một tia sáng nhỏ để nhắc nhở chủ nhân chúng.

Nó là vật giao tiếp phổ biến ở thế giới phép thuật, nhiều lúc còn đáng tin cậy hơn cú mèo đưa thư, nhưng chỉ thế thôi, trừ khả năng đối thoại cũng chẳng có chức năng nào khác.

"Có việc gì thế, Draco? Nhà em đang tổng vệ sinh."

Draco nhíu mày, nói: "Bảo sao trông người em đầy bụi."

Ginny đảo mắt, không kiên nhẫn nói: "Ôi thôi đi, có chuyện gì thế, Draco? Chúng ta phải nói chuyện tốc chiến tốc thắng, nếu không em không gánh nổi cơn thịnh nộ của mẹ đâu, nhớ anh Ron hồi năm hai không, bức thư sấm mẹ em gửi đó, nếu muốn em có thể nhờ mẹ gửi cho anh một bức."

Draco mỉm cười, vội vàng xua tay, nhưng cậu nghĩ chắc bà Weasley sẽ chẳng quan tâm cậu làm gì đâu.

"Hehe, mẹ anh là một phù thuỷ rất dịu dàng hiểu chuyện, bà không giận... Hoặc vì chuyện nhà Malfoy mà giận lây sang người khác, cho dù em có xung đột nhiều lần với con bà đi chăng nữa, tin anh đi, chỉ cần mẹ anh làm thân với em một thời gian, mẹ anh chắc chắn sẽ vì em mà đau lòng đó."

Ginny như vừa khám phá được nội tâm Draco, cô nghe anh ấy thao thao bất tuyệt tán dương mẹ cả buổi, còn biết được nhiều mặt tốt từ anh ấy. Sau khi trở thành bạn của Draco, Ginny thật sự đau lòng thay cho người bạn này, gặp gỡ với cậu giúp cô biết được thêm nhiều chuyện liên quan giữa Tử Thần Thực Tử và Voldemort, điều mà không một Tử Thần Thực Tử nào từng nói cho cô nghe.

Ginny hỏi người kia, anh sẵn lòng đem mấy chuyện nói với em, có phải anh đã mở lòng không.

Draco trả lời rất tùy hứng, nhưng Ginny biết rõ, anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đáp lời.

"Một trong số đó là điều kiện, điều kiện còn lại là anh sẽ không còn trung thành với Chúa Tể Hắc Ám."

Draco thích chơi khăm, thích xem người khác gặp xui xẻo, thích nhìn người khác đau khổ, nhưng nếu cậu thật sự phải làm chuyện xấu, như giết người chẳng hạn, Draco sẽ sợ hãi mà dừng lại.

Ở kiếp trước, Chúa tể dùng tính mạng cha cậu với an nguy gia tộc của Malfoy để uy hiếp, nhưng cậu lại ngỡ đó là do gã ta trọng dụng cậu, trái lại, nói tên điên đó muốn kiếm một cái cớ trừ khử Lucius thì đúng hơn.

Ngẫm lại xem, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được Voldemort thưởng là phép thuật hắc ám, đưa Lucius rời khỏi Azkaban gã cũng dùng chính cách đó. Nhưng theo lối mòn tương tự thì Chúa Tể Hắc Ám sẽ không vô cớ tin tưởng một người nào hết, có thưởng tự khắc sẽ có phạt, Draco còn nhớ, một khi nhiệm vụ cậu bị giao mà thất bại thì thứ chờ cậu chính là hình phạt hà khắc đến đáng sợ, thuận theo đó, gia tộc Malfoy sẽ không còn được trọng dụng.

Và nhiệm vụ của Draco là ám sát Dumbledore. Tới ngay bản thân chúa tể cũng kiêng kị ba phần cụ, thì làm sao Draco có thể thành công ám sát đây, giả sử cậu cướp được đũa phép Dumbledore đi, nhưng chính thức đối mặt với lời nguyền "Avada Kedavra". Draco phát hiện mình không tài nào động thủ nổi.

Sẽ có người cảm thấy Draco đang giả nhân giả nghĩa, bởi lẽ mọi người đều biết tính tình cậu rất xấu, làm nhiều việc ác. Nếu có một ngày rộ tin: "Cậu chủ Malfoy giết người" Chắc chắn mọi người đều tin sái cổ. Nhưng sự thật chính là, cậu không ra tay nổi, cậu không giết người được, cậu ghét lời nguyền Avada Kedavra.

Thế nhưng Draco không còn đường lui, tên gia đình cậu, tiền đồ gia tộc và cả chính cậu nữa, Draco bị ép phải xăm lên cánh tay Dấu Ấn Hắc Ám, bất cứ đâu Voldemort đều truy ra được cậu.

Tụi mày biết rõ tao không còn lựa chọn, tụi mày không biết.

"Draco? Anh không sao chứ, sắc mặt anh chẳng tốt chút nào, có chuyện gì sao?" Ở bên kia gương, Ginny lo lắng hỏi han.

Giọng điệu của cô nàng kéo suy nghĩ của Draco trở về, cậu áy náy nhìn Ginny, đáp lời: "Anh mải suy nghĩ chuyện khác, có chuyện anh cần nói với em, nhưng anh nghĩ dùng gương hai mặt không an toàn lắm, em hiểu ý anh mà, anh em đối xử không tốt với anh, dù anh hành động rất vô hại rồi."

Ginny áy náy nói: "Em xin lỗi."

"Không, không cần xin lỗi, Ginny." Draco cắt ngang Ginny: "Là như thế này, tí nữa em sẽ được Potter mời ăn, cậu ta tính mời mọi người còn cả Granger sẽ đến Grimmauld làm khách, đến lúc đó anh sẽ cùng em nói chuyện sau."

Draco với Ginny chào tạm biệt nhau, cậu đóng gương hai mặt liên lạc lại. Cậu sẽ mang chiếc gương đi giấu, nhưng lần này thì không giấu dưới giường nữa.

--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com