[ HP fanfic ] Nếu Draco Malfoy Xuyên Vào Truyện AllHar?
Chương 17
"Không... đừng..." Draco hoảng loạn nhìn Lucius, hai chân liên tục lùi ra sau, cố gắng tránh xa Lucius càng xa càng tốt. Cha cậu vươn tay nắm một bên chân Draco, dùng lực lôi con trai về phía mình, ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Draco, sau cùng thốt ra: "Con trai cưng của ta, con nên học Bế Quan Bí Thuật đi."Draco mấp máy môi nhưng nói được gì nên chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, mà Lucius chỉ thờ ơ, ông như đang suy tư gì đó, cuối cùng hạ quyết tâm nói với Draco: "Con muốn phản bội chúa tể?""... Con, cha, con không dám..." Draco kinh hãi trợn to mắt, cậu cúi đầu không dám mở mắt nhìn Lucius, Draco cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, cậu cần kiềm chế cảm xúc. Nhưng chúa biết rõ cậu làm không nổi, biến cố ập đến làm cậu sợ sệt vô cùng, nếu trước mặt có một cái gương, Draco chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng gương mặt tái nhợt, tiều tụy của bản thân."Con cũng gan to đấy, ta nghe nói con kết bạn với cứu thế chủ?" Lucius chế nhạo: "Cả cô bạn gái nhỏ của hắn, một Weasley nghèo kiết xác? Gọi nhau bằng tên thánh, con cảm thấy tiểu thư Weasley cần đổi thành họ Malfoy không?"Draco rùng mình dữ dội.Đáng ra cậu phải lường trước mới đúng, rằng dẫu Goyle và Crabbe không đi theo cậu, nhưng bọn chúng vẫn là "Tuỳ tùng" trung thành của nhà Malfoy, cả hai có thể là cận vệ Lucius xắp xếp bảo vệ Draco, cũng có thể là tai mắt theo dõi cậu. Đáng ra cậu phải suy tính cặn kẽ mọi chuyện mới phải, dù cậu ở trường học làm gì, Lucius đều biết rõ mồn một.Chính Lucius cũng không trông chờ câu trả lời từ Draco, ông buông chân Draco ra, sau đó đứng thẳng vuốt lại áo chùng và xoay người rời khỏi chỗ đứng kế Draco, Lucius nói: "Trở về phòng, Draco, để trừng phạt vì con không học Bế Quan Bí thuật, con không được phép bước chân ra khỏi phòng cho đến sáng mai."Draco nghe vậy buồn bực nhìn Lucius, cậu đang tính tranh luận, cậu biết Bế Quan Bí Thuật, nhưng Draco chưa từng nghĩ sẽ dùng nó trước mặt gia đình.Huống hồ, nếu không phải là Draco, thay vào đó là một phù thuỷ sinh năm ba, Hogwarts chắc chắn sẽ không dạy phép thuật này, Lucius không thể biết được."Vâng, thưa cha." Draco rũ đầu thơ thẩn rời khỏi thư phòng. Ở bên ngoài thư phòng Draco đứng chôn chân tại đó một lúc lâu, cậu tức giận, nhưng chỉ có thể lau nước mắt đi thôi.Hồi năm ba Draco cũng ngây thơ như bao đứa trẻ khác, tuy căn phòng không được trang trí nội thất theo phong cách quý tộc, nhưng nó vẫn đem lại một cảm giác cổ tích. Draco nhìn quanh bốn phía, cẩn mẩn xốc ga giường, lộ ra phía dưới giường thiếu mất mấy cái ván giường, Draco duỗi tay lần mò dưới gầm, như đang đào bới gì đó.Dưới giường không có gì cả, chiếc rương quen thuộc cũng không còn.Draco có tí phiền muộn, cậu ngồi trên sàn nhà nghĩ về cái rương.Cái rương đó là báu vật của Draco, đương nhiên là từ thời thơ ấu rồi. Trước khi lên năm thứ năm, cậu rất trân quý cái rương này, bởi trong rương đều là đồ Lucius và Narcissa mua cho. Tốn rất nhiều công sức, dù có Galleon cũng khó mà mua được. Có thể vài món sẽ chẳng ích gì đối với Draco ở tầm tuổi đó, nhưng cậu vẫn đòi bằng được, Lucius và Narcissa phải đau đầu chạy đôn chạy đáo đi tìm khắp nơi.Trong rương còn đựng quà sinh nhật hàng năm của Draco, đều là đồ sưu tầm không hết, cũng không quá quý giá, ví dụ như ngọc trai đen, đó là quà hồi năm tuổi của Draco, còn có một quả trứng rồng không thể nở, Draco rất thích nó dù vẫn chỉ là quả trứng non.Nhưng là bây giờ, cậu không tìm thấy cái rương đó nữa.Rương không có ích lắm nhưng đối với Draco nó cực kỳ ý nghĩa,... chúng nó là đều là quà cha mẹ tặng cả. Mỗi bận Draco đau lòng hay áp lực cậu sẽ lật từng món đồ ra xem, cái rương đó như món ăn tinh thần ký thác của cậu, đặc biệt là thời điểm Voldemort tái sinh, cha cậu ở Azkaban, và cậu còn phải gánh một nhiệm vụ giết người.Draco không thấy hòm rương đâu cả.Một ý nghĩ loé lên trong đầu Draco vô số lần, cái rương là cha mẹ lấy đi.Cảm xúc tích tụ nhiều ngày bắt đầu bùng nổ, những lời miệt thị không hay của Ron vẫn còn đọng lại, khuôn mặt lạnh lùng của Lucius không ngừng tái hiện lên trước mắt. Cậu chưa từng có cái rương nào cả, cậu chưa từng nhận món quà nào từ cha mẹ.Draco nằm trên giường và chôn mặt trong lớp chăn lụa đắt tiền, không dám gào khóc nên chỉ biết cắn chặt hàm răng, trút mọi cảm xúc muộn phiền vào trong mỗi giọt nước mắt, cậu hô hấp không được. Draco nâng đầu hít từng ngụm từng ngụm khí một. Cậu không thể nhìn thấy gì cả, nước mắt sớm làm nhoè đi tầm nhìn rồi, Draco há hốc miệng, lặng lẽ khóc.Lucius lạnh nhạt với cậu, chế nhạo, khinh bỉ, theo dõi; Narcissa không đón cậu ở cổng trường, không cất công chuẩn bị bánh quy với trà vì con trai, không đứng trước hiên nhà trao cho cậu cái hôn nồng nhiệt nhuốm màu son trên má.Cậu muốn làm đứa trẻ không bao giờ lớn, cậu muốn cha mẹ mãi mãi cưng chiều mình, muốn vô lo vô nghĩ trưởng thành; nhưng đâu đó luôn có bàn tay vô hình đẩy cậu về phía trước, phía trước là vách núi, phía trước là biển lửa, phía trước là vực sâu, cậu phải tiến lên và học cách trưởng thành.Trở thành Tử Thần Thực Tử ở cái tuổi mười sáu, một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, hãng còn theo học tại Hogwarts, cậu vốn phải là một cậu bé hay cười và vui tươi, nhưng cậu lại phải gánh trên vai trọng trách nguyên một dòng họ lên đôi vai nhỏ gầy; Draco là Tử Thần Thực Tử bị người người khinh ghét, cậu phải đi theo một tên mất trí chia năm xẻ bảy linh hồn, cậu phải cúi người gọi kẻ mất trí đó là chủ nhân.Cậu đánh mất chính mình, đánh mất Draco.Sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, mặt trời xuống núi và ánh trăng ló dạng. Cú mèo nhà Malfoy đậu trên cành cây ngoài cửa sổ, xoay tròn đầu quan sát đêm tối, nó ríu rít kêu vài tiếng, Draco ý thức được trời đã về đêm, rốt cuộc không cam lòng bò dậy từ giường.Quỳ trên đất quá lâu khiến chân cậu bây giờ rất tê, cậu ngồi trên giường xoa đôi chân mất cảm giác của mình, khóc cả buổi chiều, tâm tình cũng không thấy tốt lên mấy.Sao cậu không thể là một đứa nhóc, lúc nào cũng ba tuổi. Draco thở dài, cậu hiểu rằng mình không cách nào thay đổi được tuổi tác, cậu chỉ có thể làm những việc trong khả năng, cậu hận Chúa Tể Hắc Ám, hận gã cướp đi sự nghiệp học hành được cho là hạnh phúc của cậu, hận sự xuất hiện của gã đã đem đến áp lực cho gia đình cậu; thế nhưng hận gã thì được gì, Chúa Tể Hắc Ám chỉ là ngòi nổ, nguyên nhân xâu xa bởi vì cậu là Malfoy.Malfoy, cậu yêu cái họ này, yêu cái gia tộc này, vì lẽ đó cậu nguyện dâng tất cả những gì cậu có, dù là linh hồn chăng nữa, cậu cũng phải làm mọi cách bảo vệ nó. Lần này không cần ai thúc ép nữa, cũng không cần học cách trưởng thành chóng vánh.Bởi vì cậu đã trưởng thành, từ rất lâu rồi."Ọt ọt... "Bụng réo rắt, Draco lúng túng liếc nhìn cái bụng của mình, tại cậu đang bị Lucius phạt nên không có ai gọi xuống lầu ăn cơm, cha cấm cậu bước ra khỏi phòng trước khi mặt trời mọc, điều đó đồng nghĩa với việc cậu không thể bước khỏi phòng xuống cầu thang và vào phòng ăn để ngồi cùng bàn với cha mẹ trong bữa tối."Pop."Một tiếng nổ nhỏ vang lên trong căn phòng, song không gian bị bóp méo xuất hiện một gia tinh có vẻ ngoài kì dị, tay nó đang cầm một cái bàn ăn nhỏ, nịnh nọt dâng đến trước mặt Draco, nó nói: " Cậu chủ Draco, phu nhân ra lệnh cho tôi chuẩn bị bữa tối cho cậu."Draco lập tức từ trên giường bật dậy, cậu nhìn đĩa thức ăn đầy ắp, rồi lại nhìn con gia tinh kia, cậu không thấy Narcissa xuất hiện trong phòng. Thế nên ủ rũ ngồi lại trên giường, phân phó con gia tinh: "Đặt lên bàn đi, tí nữa tao ăn.""Ơ, cậu chủ nhỏ nhất định phải ăn, nếu cậu đói bụng, Booker sẽ rất buồn luôn, Booker là một gia tinh vô dụng." Nó nghe lệnh đặt thức ăn lên chỗ chỉ định, xong việc lại ngẩn người đứng đó, không dám rời đi nếu chưa có lệnh của Draco."... Booker?""Booker đây ạ, cậu chủ nhỏ của tôi."Draco do dự một hồi, hỏi: "Mẹ tao đâu rồi, bà có nói gì đó kiểu? Bà sẽ không đi lên?"Booker xấu hổ gãi đầu, nhớ lại những lời cần nói với Draco: "Booker nghĩ không có, bà chủ Narcissa không phân phó Booker làm việc gì khác, phu nhân chỉ yêu cầu tôi bưng bữa tối cho cậu chủ thôi, bà ấy không ra lệnh thêm gì nữa, cậu chủ nhỏ của tôi ơi, Booker cũng không biết bà chủ Narcissa có lên hay không. Booker không biết, Booker đúng là gia tinh vô dụng!"Nói xong Booker đập ngay đầu mình lên tường, âm thanh "cộp cộp" phiền nhiễu làm Draco khó chịu."Dừng lại, mau rời đi đi! Con gia tinh ngu xuẩn!" Draco hét ầm ra lệnh cho con gia tinh.Chờ con yêu tinh biến mất, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh. Draco chống người dậy, dùng phép thuật nâng bàn ăn đặt lên tay. Cậu mở nắp ra, trong đĩa có một bát súp bí đỏ và một miếng bò bít-tết, là bít tết sốt tiêu, xung quanh trang trí bằng bông cải xanh và cà chua bi đẹp mắt.Bày biện rất tinh xảo, Draco nhận xét, thế mà cậu lại mong ngóng Narcissa tự tay chuẩn bị bữa tối cho con trai.Nghĩ như vậy, nước mắt Draco không tự chủ mà lăn dài, nếu Narcissa thật sự chuẩn bị bữa ăn vì cậu, thì cũng không phải bít tết và cà chua bi. Bởi Narcissa sẽ không quên, Draco thích bò bít-tết sốt chanh, cũng thích táo cắt hình thỏ hơn cà chua bi.Narcissa không chuẩn bị bữa tối cho Draco bảo bối của bà, hoặc nói cách khác, Narcissa không nhớ rõ Draco thích ăn gì.Cha mẹ trong sách không phải cha mẹ của cậu, cha mẹ cậu đâu rồi, Lucius và Narcissa cậu yêu thương ở nơi nào rồi?
--------------------------
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com