TruyenHHH.com

Hp Drarry Ongoing Coming Home

8.

"Nếu quá cưỡng ép, chỉ sợ một trong hai kẻ lại lo lắng đến chạy trốn mất."

.

"Merlin ơi, mọi chuyện bắt đầu nghiêm trọng rồi đây." Helga cười khổ. "Không thể ngờ được..."

Rowena lại trầm ngâm hơn, cô hỏi:

"Nhưng Salazar, làm sao cậu dám chắc? Cậu chỉ gặp thằng bé có đúng một lần. Lỡ đâu thằng bé không phải... Cậu biết đó, không phải người mang họ Slytherin nào cũng..."

Cô ngập ngừng, và Salazar giải đáp:

"Mình thấy cái mề đay của gia tộc Slytherin trên người thằng bé. Cái mề đay đó chỉ có thể do Xà khẩu mở ra và phát huy tác dụng của nó. Thằng bé biết nói Xà ngữ, mới làm cái mề đay quy thuận." Anh trầm giọng nói.

Rowena nhíu mày hỏi:

"Cậu có nghĩ đến việc nói cho thằng bé sự thật không? Ý mình là, việc đó sẽ nguy hiểm cho thằng. Hậu duệ của Slytherin, Merlin ơi, nếu thằng bé không kích hoạt dòng máu của mình. Pháp thuật trong người nó sẽ hỗn loạn và nổ tung! Nó sẽ không sống quá 35 tuổi."

Salazar chưa trả lời ngay. Anh khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình.

"Mình sẽ."

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc nhẫn hồi lâu.

"Vậy việc tên Hậu duệ kia của cậu đã từng có ý định phá hủy thế giới? Thật sự không liên quan đến cậu nhóc này sao?"

"Có liên quan." Rowena nheo mắt nói. "Cô bé Hermione nói với chúng ta đều là sự thật, nhưng cô bé ấy rất biết cách lảng đi những vấn đề quan trọng. Năm người này không chỉ đơn giản là những người chứng kiến. Mình có suy đoán là, họ đã là những người trực tiếp tham gia chống lại tên Hậu duệ kia, hoặc ít nhất là một mình cậu bé Harry Potter phải tham gia."

"Mình cảm nhận được có một mảnh linh hồn của một người xa lạ trong cơ thể cậu nhóc Potter, dù rất yếu ớt, tựa như đã bị thương nặng nề. Giống hệt như lão già nhà mình đã làm với đứa em gái của mình." Godric nãy giờ im lặng, bất ngờ nói. Cậu vò đầu, vẻ mặt bất lực. "Các cậu biết đấy, phép thuật đó, là chính lão phát minh."

Tất cả lại rơi vào trầm tư. Việc cha của Godric, vốn là một Bạch pháp sư hùng mạnh, lại nguyện ý từ bỏ tất cả vinh quang để trầm mê vào pháp thuật hắc ám, đã trở thành một vết sẹo lớn trong lòng cậu.

"Vậy có khả năng mảnh hồn đã dung hợp với thằng bé, không cách nào tách rời. Vậy nên Salazar mới cảm nhận được sự kêu gọi từ đồng tộc. Mảnh hồn đó cho thằng bé một phần sức mạnh, có thể là Xà ngữ, giống như Salazar. Nhưng lời nguyền mà mảnh hồn đó mang theo, thằng bé ít nhiều cũng phải gánh chịu." Rowena nặng nề nói.

"Có khả năng." Godric đáp.

"Còn tên hậu duệ của Salazar, không thể nói là hắn ngu ngốc hay may mắn nữa. Việc phân tách linh hồn đã giúp hắn sống sót thêm được ít lâu, nhưng hậu quả để lại cũng chính là việc đầu óc hắn không còn minh mẫn. Hẳn vì thế mà mới cầm đầu một đội quân hắc ám đi tiêu diệt thế giới. Ôi thôi." Helga bổ sung vào giả thuyết này.

Salazar nhíu mày rất chặt:

"Mình không quan tâm đến hậu duệ của dòng họ Slytherin này, họ không xứng đáng. Nhưng mình nhất định sẽ không để những đứa được mình nuôi lớn sẽ không bao giờ còn phải gánh chịu những điều này nữa."

Ba người còn lại liếc nhanh rất nhanh, rồi đưa ra quyết định chẳng chút chần chừ.

"Chỉ còn một cách, giúp đỡ đứa nhóc trừ khử mảnh linh hồn."

Salazar gật đầu, đồng ý.

"Trước mắt tụi nhỏ sẽ ở đây một thời gian, chúng ta cần tranh thủ. Chúng ta không thể để một đứa trẻ như thế phải chịu tội lỗi mà nó không hề hay biết." Helga lo lắng nói. "Vả lại, mảnh linh hồn kia còn tồn tại thì sẽ gây trở ngại rất lớn cho chúng ta. Nó không giết chết cậu bé, nhưng nó sẽ làm cậu ta cực kì đau đớn, và sau này, pháp lục của cậu ta chỉ có thể đạt đến đúng cái mức mà linh hồn chủ của nó mà thôi."

"Vậy thì, chúng cần triệt tiêu cả nó, nhanh nhất có thể." Godric vỗ hai bàn tay với nhau, với cái vẻ "cứ thế cho vuông".

"Nhưng chúng ta cũng còn có công việc của mình, không thể kiểm soát bọn nhỏ được. Lỡ đâu chúng ta chưa kịp chữa trị cho thằng bé, họ đã cuốn chạy mất dép rồi." Rowena nghĩ đến việc giảng dạy lẫn bảo vệ Hogwarts.

"Mình có ý này." Helga mỉm cười nói. "Dù không biết vì sao trong đám nhỏ có những bạn nhỏ bị thu nhỏ, nhưng vừa hay độ tuổi của thân thể chúng bây giờ rất phu hợp để nhập học trường chúng ta. Mình nghĩ là..."

"Sáng kiến hay." Godric vỗ tay.

"Được." Ngay cả Salazar cũng đồng ý.

"Được, vậy để mình thông báo cho bọn nhỏ." Rowena nhận trách nhiệm. "Cũng nhân cơ hội này chúng ta dễ quan sát bọn nhỏ, và giúp bạn học Harry Potter phá tan cái thứ dây dưa trên trán nó."

Trong lúc bộ tứ đầu sỏ đã quyết định xong cả tương lai mấy tháng này của đám Harry, Ron và Blaise lúc bấy giờ mới tỉnh dậy. Ron, sau khi được Hermione bổ sung kiến thức tạm thời, dường như vẫn chưa thể bình tĩnh lại:

"Merlin ạ, bọn mình lại lạc vào cái hành trình gì nữa vậy? Hức, cái bánh bơ đào mình vừa mua ở cửa hàng Paris Baguette của Muggle... Mình đã chờ cả tháng để đặt trước loại bánh mới ra này đó!!! Hầy, tức chết mà..."

Blaise nghe nói mình lại vướng vào một vụ rắc rối không hề nhỏ, chỉ bình tĩnh ôm cả người vào Ron. Lười đến không thèm phản ứng. Uầy, bé Ron nhỏ nhỏ xinh xinh này mềm quá đi. Hít hà, lại còn thật là thơm, giống như phảng phát có mùi sữa vậy...

"Thôi ngay cái trò hít hà biến thái đó đi, Blaise." Ron tức giận, cảm thấy bản thân hơi có mùi nguy cơ.

"Trước hết chúng ta cứ im lặng quan sát tình hình đã. Nếu được, mình sẽ xin phép các nhà sáng  lập được vào thư viện trường. Mình nghĩ là mình là mình đã thấy đâu đó một cuốn sách nói về loại kim loại có thể khả năng tác động thời gian." Hermione nói.

"Các bồ à, tính ra thì Pansy cũng sắp sanh rồi. Thằng nhỏ thứ hai của nhà Longbottom." Ron tiếc nuối nói. "Không biết chúng ta có thể trở về trước lễ rửa tội của thằng nhỏ không, Pansy đã hứa là sẽ để mình làm cha đỡ đầu của thằng nhỏ." Ron cười ngây ngốc.

Harry sâu sắc cảm thấy một nỗi tội lỗi trào dâng trong lòng. Cũng chỉ tại cậu, táy máy, mới đem mọi việc trở thành cục diện như bây giờ. Cậu ngước mặt lên nhìn trần nhà một lúc, thở dài.

Bỗng, một cánh tay khẽ đặt lên vai cậu:

"Không sao. Rồi mọi chuyện sẽ ổn." Draco có chút không tự nhiên nói.

Harry nhìn thoáng qua vẻ mặt của Draco lúc này, là một đứa nhỏ tóc bạch kim kiêu căng đã rất lâu rồi. Cậu nhớ về những ngày vô lo ở Hogwarts, ngày mà cậu và con công này vừa gặp đã cãi nhau, chỉ cần trò chuyện một chút liền lao vào đánh nhau. Mối quan hệ của cậu và Draco chỉ mới tốt lên khi hai người cũng sóng bước chiến đấu ở trận chiến cuối cùng.

Khoảnh khắc Harry nhìn thấy Draco từ bỏ quân đoàn Tử thần thực tử, trái tim cậu đã không thể nào ngừng hồi hộp mỗi nhìn gần cậu ấy. Luôn mâu thuẫn, nhưng cũng luôn dõi theo từng bước của người đó. Rồi từ lúc nào đó không hề hay biết, không thể thoát khỏi ánh mắt lam xám nọ nữa.

Nhưng Draco dường như lại cố tình tránh né quá thân cận với Harry, chỉ trừ khi cùng nhau chiến đấu. Cậu ấy đã thoải mái nói chuyện với mình, thậm chí là cả đùa giỡn, quan tâm mình. Nhưng lại chẳng tình nguyện tiếp xúc thân mật với mình.

Có những lúc Harry chỉ muốn thẳng thắn hết lòng mình, bất quá nỗi lo sợ bị từ chối đã khiến cậu chùn bước. Cứ nghĩ can đảm bước lên một bước, là có thể gần người ấy thêm một chút. Nhưng rồi lại vì sợ hãi quá gần gũi khiến cậu ấy e ngại, lại lùi 99 bước.

Vì thế, khi Draco nhẹ nhàng an ủi Harry. Cậu càng thêm lo lắng, lại không thể khống chế tình cảm của mình.

Cậu nhanh chóng quay mặt đi:

"Mình ra ngoài một chút."

Cậu nhanh chóng bước ra khỏi Bệnh thất, để lại sau lưng một ánh mắt lưu luyến của Draco. Draco hít sâu một hơi, lại lấy đỡ trán. Anh khó khăn lắm mới lấy được chút can đảm gần gũi Harry, mà cậu lại chạy mất rồi. Chết tiệt.

"Hai bồ đúng là chán chết." Hermione, kẻ nhìn thấu hồng trần, chán ngán nói. Cô đã nhìn rõ hai kẻ này đúng là thương thầm lẫn nhau, mà lại hành động như thể đang e ngại đối phường. Thật đúng là đầu gỗ. Cô không tiện can thiệp, là vì cả hai đều có khúc mắc trong lòng. Vậy thì để tự hai cậu ta tháo gỡ khúc mắc đó, thuận theo tự nhiên đi. Nếu quá cưỡng ép, chỉ sợ một trong hai kẻ lại lo lắng đến chạy trốn mất.

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com