TruyenHHH.com

Hp Drarry Again Gap Lai Nhau O 7 Nam Truoc

Edit: Cuốn không rau

Học sinh Gryffindor bọn họ cứ một đợt một đợt mà đi tìm Hagrid, nhưng ông cứ tránh trước sau mà không thấy.

Goyle với Crabbe, có ý đồ phá cửa mà vào, Harry khó khăn lắm mới kéo được bọn họ lại. Ron lần này không có phá cái mô hình Krum nữa, sau khi gặp qua Krum ở bơi mùa đông, cậu ấy cất cái mô hình đi.

Cái hôm đi Hogsmeade đầu tiên sau vũ hội Giáng Sinh, Draco mang đến cái tin tức, bảo là Sirius tìm đến cha mẹ anh.

"Không biết mẹ làm được thế nào." Draco nói với Harry và đám bạn ở quán Ba Cây Chổi, “Nhưng mà anh nghe tin, nói Sirius hùng hổ đến, rồi lại cụp đuôi đi về.”

"Em cứ cảm thấy mẹ anh mới là người lợi hại nhất nhà anh đấy," Harry cảm thán.

Cậu tưởng tượng ra cái hình ảnh Sirius một chân đá văng cửa vào trang viên Malfoy, sau đó bị Narcissa dùng dăm ba câu đuổi ra.

Cậu khắc chế chính mình không được cười, cuối cùng vẫn là gục xuống bàn, bả vai cứ run lên bần bật.

"Mấy cậu nhìn kìa, Ludo Bagman ," Hermione đột nhiên nhỏ giọng nói. “Ông ta chẳng lẽ chưa bao giờ đi văn phòng sao?”

Vài người cùng nhau nhìn vào cái gương mà Hermione chỉ, trong gương, Ludo Bagman đang cùng một đám yêu tinh hùng hổ nói cái gì.

"Vì mấy cái đồng tiền lẻ của ông ta." Harry nhỏ giọng nói với Draco.

Sau đó cậu cấp ra một cái nụ cười lễ phép, đối với người đang tiến đến gần mình, Bagman nhiệt tình dào dạt.

"Harry!" Bagman nóng bỏng mà nói, “Cậu thế nào rồi? Tôi đang mong gặp cậu đây này! Cậu vẫn khỏe chứ?”

"Chào ông, ông Bagman," Harry gật gật đầu, “Ông gặp rắc rối gì sao?”

Cậu hơi hất nhẹ cằm về hướng đám yêu tinh, còn đang căm tức nhìn chằm chằm Bagman.

“Tuyệt đối là một cơn ác mộng.”

Bagman hạ giọng, “Bọn họ nói tiếng Anh không được tốt, cứ như là quay lại cái World Cup Quidditch ấy, nói chuyện với mấy người Bulgaria dây dưa không rõ...”

"Sao ông không nhờ ông Crouch giúp cho ?" Harry thử hỏi, “Tôi nghe anh Percy nói, ông Crouch nói được hơn hai trăm thứ tiếng.”

"Trên thực tế, mấy con yêu tinh này đúng là đến tìm Barty Crouch đấy." Bagman khẩn trương mà nói.

“ Tìm ? ” Harry mày nhíu lại, “ Ông Crouch không ở Bộ Pháp Thuật sao? ”

“Trợ lý của hắn ta, cái cậu Percy mà cậu nói ấy, xin nghỉ cho hắn ta rồi, hình như hắn ta ốm nặng lắm. Thôi, đừng nói chuyện này nữa.” Bagman vội vàng đổi chủ đề, “Tôi nói chuyện riêng với cậu một lát được không?”

Ông ta nhìn thoáng qua Draco, tựa hồ muốn cho không khí bớt căng thẳng mà nói giỡn một chút, “Tuyệt mật đấy, bạn trai cũng không được nghe đâu đấy.”

“Chuyện của tôi, Draco không có gì không thể nghe.” Harry hông khách khí mà nói, “Chuyện mà anh ấy không thể nghe, ông tốt nhất vẫn là đừng nói.”

"Ôi dào, thật ân ái nha, đúng không, hai người các cậu ?" Bagman xấu hổ mà nói, “Thế... thế cũng được, cậu Malfoy, nếu cậu...”

"Harry đi là được," Draco không sao cả mà nói, “Dù sao em ấy về cũng sẽ nói cho tôi.”

Cái vẻ mặt vừa hiện lên một chút tán thưởng của Bagman nháy mắt biến mất , có chút buồn khổ dẫn Harry đến cuối quầy bar của bà Rosmerta.

“Thôi được rồi, đầu tiên là chúc mừng cậu đã thể hiện xuất sắc khi đối phó với con Đuôi Gai.” Bagman nói, “Thật là quá tuyệt vời !”

"Cảm ơn." Harry nói, “Nhưng mà chuyện này không phải là chuyện mà bạn trai tôi không được nghe đúng không?”

"À, đúng vậy, thực ra." Bagman hạ giọng nói, “Nghe này, Harry, tôi cảm thấy khổ ở thay cho cậu, cậu không hề tình nguyện mà bị kéo vào trận thi đấu này, cho nên... cậu nghiên cứu cái quả trứng vàng thế nào rồi?”

“Cũng có chút manh mối.”

"Ồ, thật sao, thế thì không thể nào tốt hơn!" Bagman trên mặt mang theo chút vui mừng, “Đương nhiên, Harry, nếu cậu cần giúp đỡ... Cậu phải biết rằng, cái biểu hiện anh dũng của cậu khi đối mặt với con rồng kia khiến tôi rất có thiện cảm. Chế nên, nếu cậu cần, tôi có thể cho cậu một gợi ý thích đáng... chỉ cần cậu nói một câu thôi!”

“Câu của tôi là, tôi nghĩ là tôi có thể.” Harry chậm rì rì mà nói, vẫn không nhịn được mà châm chọc Bagman , “Ông có giúp anh Cedric không? Ý tôi là, bọn tôi đều là dũng sĩ của Hogwarts mà...”

"Không có," Bagman có chút bực bội nói, “Như tôi đã nói rồi đấy, cái biểu hiện anh dũng của cậu khiến tôi sinh ra thiện cảm, Diggory có đánh ngang với Krum không phải sao? Harry, cậu nghe tôi này, chỉ một câu thôi...”

"Hey! Fred, George!" Harry đột nhiên vẫy tay về phía sau Bagman.

Bagman có chút hoảng loạn mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, Fred và George vui vẻ tiến đến.

“Hey, Harry. Trùng hợp quá, ông Bagman.” Fred vui sướng mà nói, “Chúng ta có thể mời ông uống một chén chứ?”

“Mời uống một chén đi.” Harry trào phúng, “Vì lòng tốt của ông, tôi mời.”

"Không, không cần đâu," Bagman thất vọng mà nhìn Harry , “Tôi phải đi ngay đây... Thôi được rồi, cứ vậy nhé, Harry, chúc cậu may mắn.”

Bagman rời đi, đám yêu tinh cũng đi theo bước chân của ông ta. Harry chào Fred và George, rồi quay lại chỗ đám bạn.

"Ông ta nghĩ muốn cái gì thế ?" Harry vừa ngồi xuống, Ron liền hỏi.

“Muốn giúp tớ giải cái quả trứng vàng.” Harry nói.

"Ông ta không nên làm thế!" Hermione có vẻ thập phần khiếp sợ, “Ông ta là một trong các vị giám khảo! Với lại cậu đã có phương pháp giải rồi mà, đúng không?”

" Tớ cũng đã nói thế với ông ta," Harry nói, “Đương nhiên, tớ cũng đã cân nhắc phương pháp.”

“Dumbledore chắc chắn sẽ không vui nếu Bagman xúi cậu gian lận.” Blaise nói, “Ông ta cũng giúp Cedric sao?”

“Không có.” Harry nói.

"Sao ông ta lại muốn giúp cậu thế nhỉ?" Pansy hỏi.

“Ông ta bảo là ông ta có thiện cảm với tớ.” Harry thuận miệng nhắc lại lời Bagman.

"Thiện cảm?" Draco nhướn mày, “Thiện cảm? Ông ta năm nay bao nhiêu tuổi, 40? 50? - thiện cảm?”

Harry trợn mắt há hốc mồm nhìn Draco : “Anh nghĩ cái gì thế! Bagman không phải là... không phải cái kiểu đấy!”

"Thảo nào ông ta bảo là tuyệt mật, bạn trai cũng không được nghe!" Draco bực bội mà nói, “Ông ta nói gì với em? Chỉ nói muốn giúp em thôi sao? Ông ta có ám chỉ gì không? - đây là quấy rối tình dục !”

"Em không biết là anh có thể ghen như thế đấy..." Harry nói.

Draco hừ một tiếng, đứng dậy đi luôn, Harry vội vàng đuổi theo.

Ở cửa, bọn họ gặp Rita Skeeter mặc một kiện trường bào xanh đọt chuối, miệng không ngừng lải nhải với tay nhiếp ảnh gia. Khi thấy Draco và Harry — người trước người sau bước ra, mà Harry thì rõ ràng có vẻ đang hoảng hốt đuổi theo — Rita Skeeter tươi cười đầy mặt.

"Harry, Draco!" Cô ta vui mừng nói, “Ai da, đây là làm sao vậy?”

“Đại khái là con trai thủ hạ của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy muốn bỏ rơi ‘cậu bé đại nạn không chết’, Harry Potter khóc lóc đuổi theo đấy mà.”Draco lạnh lùng mà nói, “Cô đến đây làm cái gì?”

"Vừa gặp ông Bagman, muốn sửa lại bản thảo." Rita Skeeter mặt không đổi sắc mà nói, “Sao thế, Harry, cậu không định một câu sao?”

“Không định nói gì với cô cả.” Harry không hề để ý đến cô ta, quay sang hỏi Draco “Sao lại là anh bỏ rơi em? Dựa vào cái gì không phải là anh lì lợm la liếm bám lấy em?”

“Vì anh bỏ rơi em thoạt nhìn có tính đề tài hơn.” Draco trào phúng nói, "Cô nói xem có đúng không, phóng viên Skeeter?"

“Đương nhiên rồi, Draco.” Rita Skeeter nói, cái bút lông tốc ký không biết từ đâu bay ra, chuẩn bị viết.

“Tôi kiến nghị cô tốt nhất là đừng viết.” Harry lạnh lùng nói, “Chuyện của Hagrid tôi còn chưa truy cứu với cô đâu. Phóng viên Skeeter, xin khuyên một câu - cô cũng có bí mật.”

Nói xong, Harry tùy ý cho Draco nắm chặt khăn quàng cổ của mình, hai người cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Trời lạnh, những bông tuyết nhỏ chậm rãi bay xuống, Draco đeo bao tay cho Harry. Hai người không lên tiếng mà đi về phía trước, tuyết rơi dày hơn một chút, Draco đội mũ lên trên đầu Harry.

Harry đeo bao tay và mũ của Draco, cổ quấn khăn quàng cổ của Draco ba vòng. Cậu nhìn chóp mũi đỏ ửng của Draco, lòng mềm nhũn, đi đến chỗ khuất gió, đem kéo người lại.

Không có gió thì ấm hơn một chút, Harry mở khăn quàng cổ ra, quấn lấy cổ hai người, hôn hôn chóp mũi Draco.

"Còn ghen không?" Harry cười hì hì hỏi.

“Hừ.” Draco dùng giọng mũi trả lời, vùi mặt lạnh vào cổ Harry.

“Anh ăn dấm với Patil thì thôi đi, Dumbledore với Bagman là sao?” Harry dở khóc dở cười mà nói.

“Anh còn ăn dấm với Cedric nữa đấy.” Draco nói, “Dù sao thì người có thể xứng đôi với Chúa Cứu Thế có rất nhiều , đúng không?”

“Anh xem hết mấy cái thư đó sao?” Harry thở dài, “Anh đọc không phải rất vui sao.”

Draco buồn mà không nói, đầu dụi vào cổ Harry.

“Nếu anh nghĩ thế thì anh bỏ em đi.” Harry dường như ủy khuất mà nói, “Như anh vừa nói với Rita Skeeter ấy, vì có tính đề tài, em có thể đuổi theo anh hai con phố.”

"Em dám!" Draco đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đầy ý cười của Harry.

“Em làm sao? Không phải em muốn bỏ anh.” Harry chu chu môi, Draco thuận thế cắn lên môi.

Anh ngậm lấy môi Harry, nói: “Em dám nghĩ là anh sẽ bỏ em!”

“Anh còn nghĩ là anh không xứng với em nữa đấy.” Harry nói.

“Vốn dĩ... vốn dĩ là thế mà.” Draco buông tha đôi môi của Harry ,rầu rĩ mà nói, “Em có biết là em nổi tiếng, được người ta chú ý, được người ta thích đến mức nào không?”

"Mấy cái đó thì liên quan gì đến em?" Harry nói, “Anh cũng từng ghét cái danh tiếng của em, ghét em được người ta chú ý, ghét em được người ta thích mà, đúng không?”

“Anh không nói thế.” Draco bĩu môi, “Anh không ghét người khác thích em.”

Hắn dừng một lát, nói, “Dù sao thì không ai thích em bằng anh.”

"Em biết là anh thích em nhất rồi, được chưa?" Harry buồn cười mà dỗ dỗ bạn trai tính cách trẻ con của mình, cảm thấy có thể cùng Draco kết giao thật là quá kỳ diệu.

Cái người này lúc nào cũng có thể khiến cậu ngạc nhiên, ví dụ như cái vẻ làm nũng này, gặp quỷ, nói cho nhóm Slytherin nghe, ai mà tin được chứ?

“Không được.” Draco vẫn rầu rĩ như cũ mà nói.

"Vậy anh muốn thế nào?" Harry bất đắc dĩ hỏi.

Draco nghe Harry hỏi, ngẩng đầu lên, môi cọ vào má Harry, chạm đến tai em. Hắn nhỏ giọng nói gì đó, hơi thở phả ra trêu chọc làn da kề bên môi hắn. Harry bị hắn nói đến đỏ mặt, vừa đẩy người ra vừa quấn khăn quàng cổ cho Draco, giục anh rời đi.

Bọn họ quay lại quán Ba Cây Chổi, ở cửa gặp Hermione, mặt đầy phẫn nộ. Chưa kịp biểu cảm giật mình, Hermione đã túm lấy Harry.

"Bọn mình đi tìm Hagrid!" Cô lớn tiếng nói, “Rita Skeeter - cô ta được lắm!  Mình mà là một cô gái nhỏ ngây ngốc? Cô ta sẽ phải trả giá! Vì Harry với Draco, vì Hagrid - cái người phụ nữ đáng ghét này!”

"Đây là... chuyện gì thế này?" Harry quay đầu hỏi đám bạn.

“Rita Skeeter,  cô ta vào đây nói xấu Ludo Bagman một hồi, rồi chú ý đến bọn này.” Pansy sắc mặt bất thiện nói, “Sau đó cô ta đến hỏi chuyện của cậu với Draco, cái kỹ nữ này, ước gì các cậu...”

“Chú ý cách dùng từ, Pansy.” Blaise bất đắc dĩ nói, “Crabbe với Goyle suýt nữa là đánh nhau rồi, xin lỗi, chuyện này có thể phiền phức đấy. Bọn này không ngăn được... thôi được rồi, bọn này cũng không muốn ngăn. Nhưng mà << Nhật báo Tiên tri >>"

“Được rồi, ai quan tâm đến mấy cái chuyện vớ vẩn này.” Draco xua tay.

“Tớ nói thật đấy, Hermione, cậu đừng có đối đầu với mụ ta.” Ron khẩn trương mà nói, “Cậu xem mấy cái bài báo của mụ ta rồi đấy, mụ ta sẽ bôi tro trét chấu cậu...”

"Ba mẹ mình không có đọc << Nhật báo Tiên tri>> , họ sẽ không xông vào trường như chú Sirius đâu!" Hermione nói.

“Harry với Draco đối mặt đường đường chính chính, mình càng không có lý do gì để trốn tránh! Mà nói đến trốn tránh, Hagrid cũng không nên trốn tránh nữa, ông ấy không nên tâm phiên ý loạn vì chuyện này!”

Hermione đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã ném thứ gì đó xuống, khiến Harry bị túm lấy đến mức lảo đảo. Mọi người chỉ còn biết đội mũ, kính cẩn đuổi theo cô.

“Mặt anh đau quá.” Draco hít vào một ngụm khí lạnh rồi nói, “Nhìn bộ dáng này của cô ấy, anh luôn có cảm giác cô ấy muốn đánh anh.”

“Thực ra ở kiếp trước, lần cậu ấy giận nhất là lúc đánh anh đấy.” Harry nhỏ giọng nói.

Tám người từ đi bộ chuyển sang chạy, theo Hermione kéo đến nhà gỗ của Hagrid.

"Phá cửa!" Hermione nói với Crabbe và Goyle, rồi tự mình lao vào nhà.

“Hagrid! Đủ rồi đấy, Hagrid! Học sinh đến thăm bác từng đợt đấy - bọn cháu biết là bác ở trong! Không ai quan tâm mẹ bác là người khổng lồ cả, bọn cháu quen bác rồi mà! Rita Skeeter, cái người phụ nữ đó chỉ giỏi làm người khác khó chịu, bác đừng để cô ta đạt được mục đích! Hagrid...”

Cửa đột nhiên mở ra, Crabbe và Goyle không kịp dừng lại, hai nắm đấm suýt nữa là đấm vào người mở cửa.

"Giáo sư Dumbledore!" Hermione kinh hô một tiếng.

“Buổi chiều tốt lành.”

Dumbledore đỡ Crabbe và Goyle đứng vững, “Tới xem Hagrid sao?”

"Dạ... vâng ạ." Hermione nhẹ giọng nói.

“À, ta đã đoán được.” Dumbledore nói, “Sao các trò không vào trong?”

"Ờ... dạ... vâng ạ," Hermione nói.

Tám người vào nhà gỗ, phòng khách của Hagrid chật cứng người. Bập Bẹ vừa thấy Harry đã muốn lao đến liếm tai cậu, Harry vội vàng né.

"Em là tai mẫn cảm hay là có chút sợ chó?" Draco xoa tai Harry nhỏ giọng hỏi, nguyên nhân chính cậu ngồi trên đùi Draco là vì không đủ ghế.

“Chắc là cả hai.” Harry trốn tránh khỏi tay Draco nhỏ giọng nói “Sao thế?”

“Nhưng em không sợ Sirius.” Draco chỉ ra.

“Chú Sirius chỉ là Animagus.” Harry nói.

"Thế sao em lại sợ chó?" Draco nhỏ giọng hỏi.

“Ờ... không có gì.”

Harry không định kể cho Draco nghe chuyện mình bị Ripper dọa đến mức phải trèo cây đợi đến nửa đêm, còn biết ít nhất một loại bánh quy thức ăn cho chó có vị gì.

Harry vội vàng đổi chủ đề, nhìn bộ dáng chật vật, đôi mắt sưng đỏ của Hagrid hỏi: “Bác vẫn ổn chứ, Hagrid?”

"Các cháu... các cháu vẫn khỏe chứ, Harry, Draco?" Hagrid khụt khịt một tiếng, “Bác thấy rồi, hai đứa... ừm, hai đứa bây giờ thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”

“Bọn cháu ổn.” Harry nói, “Nhưng mà bác trông không ổn chút nào.”

“Uống thêm trà đi.” Dumbledore biến ra một cái khay trà và một đĩa bánh kem, đợi mọi người đều yên tĩnh, rồi mới nói: “Hagrid, trò có nghe thấy những lời mà trò Granger nói không?”

Mặt Hermione hơi đỏ lên.

Dumbledore cười với cô, rồi nói tiếp:

“Nhìn cái tư thế mà họ muốn phá cửa xông vào và những chuyện xảy ra mấy ngày nay, bạn bè trò vẫn muốn làm bạn với trò, và học sinh của trò vẫn muốn trò làm giáo sư.”

"Đương nhiên là bọn cháu muốn rồi!" Harry nhìn Hagrid, “Nghe này, bác Hagrid, đừng có quan tâm đến cô Rita Skeeter đó - khụ, ý cháu là, cô ta đó chỉ nói nhảm thôi.”

Harry nhìn Dumbledore liếc mắt một cái, người đang nghịch nghịch hai ngón tay cái giả vờ như trước sau đều không nghe thấy gì.

“Cái người phụ nữ đó có bao giờ nói lời hay đâu, nhìn cái bài báo cô ta viết về cháu với Draco này, ai mà thèm quan tâm đến mấy cái thứ đó chứ?”

Hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt đen nháy của Hagrid, thấm vào bộ râu rối bù của ông ấy.

“Chuyện này vừa lúc chứng minh lời ta vừa nói.” Dumbledore nói, vẫn chuyên tâm mà đánh giá trần nhà, “Ta cho trò xem vô số thư của phụ huynh, họ từng học ở đây, ấn tượng sâu sắc với trò. Họ nói với ta, nếu ta đuổi trò, họ sẽ không để yên đâu...”

“Không phải ai cũng vậy.” Hagrid nói, “Không phải ai cũng muốn con ở lại.”

“Chúng ta không có khả năng làm cho tất cả mọi người thích mình được.” Harry nói, “Draco bây giờ ngày nào cũng nhận được không ít thư...”

“Bảo cháu tốt nhất là nên biến khỏi Harry, còn có mấy lời khó nghe nữa.” Draco nói, “Nhìn cháu này, Hagrid, cháu là Slytherin, nhiều người ghét Slytherin lắm. Nhưng mà ví dụ như Hermione với Ron, bọn cháu là bạn bè, rồi ví dụ như Harry, em ấy thích cháu.”

“Nói thật đấy, Hagrid, nếu bác muốn đợi đến khi cả thế giới ủng hộ trò, chắc là trò phải ở trong cái nhà gỗ này lâu lắm đấy.”

Dumbledore nói, “Từ khi ta làm hiệu trưởng trường này, tuần nào cũng có ít nhất một con cú mang thư đến, phê bình cách quản lý của ta. Trò nghĩ ta nên làm gì? Nhốt mình trong phòng làm việc, không nói chuyện với ai à?”

"Nhưng mà... cụ không phải là người khổng lồ lai, mọi người đều không phải là người khổng lồ lai mà!" Hagrid nói.

“Vậy thì nhìn cháu này, Hagrid, nhà Dursley chắc là coi cháu là người khổng lồ lai đấy.”

Harry khuyên nhủ, “Bác không thể vì chuyện này mà cảm thấy mình tệ được, đúng không? Cháu có lẽ không có tư cách nói thế, vì cháu cũng từng nghĩ như vậy nhiều năm rồi...”

Cảm thấy tay ai đó siết chặt eo mình, Harry vỗ vỗ trấn ăn mu bàn tay Draco.

“Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, ai cũng bị ghét bị thích, người thích bác cũng sẽ có ngày ghét bác, còn người ghét bác cũng sẽ có ngày thích bác.”

Harry nghĩ đến năm thứ 4 Ron từng ghét chính cậu, và Draco người chỉ biết tìm phá mình giờ lại trở thành bạn trai cậu, “Đừng để chuyện này làm bác buồn, quay lại dạy học đi, được không? Làm ơn đấy!”

“Đúng vậy, Hagrid.” Dumbledore nói, “Trò biết đấy, em trai ta, Aberforth, bị kiện vì dùng bùa phép lên một con dê. Chuyện này lên báo ầm ĩ cả lên, nhưng mà Aberforth có trốn đi không? Không, không hề! Em ấy ngẩng cao đầu, làm những gì mình muốn! Tất nhiên rồi, ta không chắc là em ấy biết chữ, nên chắc là không đọc báo...”

“Quay lại dạy học đi, Hagrid.” mọi người nói, “Bọn cháu nhớ bác lắm, kỳ lân thì cũng hay đấy, nhưng mà bọn cháu không thể cứ nhìn kỳ lân mãi được! Nghĩ đến những sinh vật thú vị mà ông đã giới thiệu cho bọn cháu đi!”

Hagrid nghẹn ngào còn lợi hại hơn.

Cuối cùng, Dumbledore bác bỏ đơn xin từ chức của ông ấy, yêu cầu ông ấy ngày mai đến ăn sáng đúng giờ, xong liền rời đi.

Tám người chen chúc quanh Hagrid, Crabbe và Goyle vỗ vai Hagrid, Pansy và Hermione mở hết rèm cửa và cửa sổ.

Hagrid dần vui vẻ hơn, hàn huyên với bọn họ rất nhiều. Ông ấy kể về ba mình, giọng nói dần trở nên kiên định.

Harry và Draco nghe ông ấy kể về lý do mà bà Maxime tìm “bộ xương lớn” cho mình, không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái.

Đột nhiên, chủ đề chuyển sang trên người Harry.

“Harry, lần đầu tiên ta gặp cháu, cháu khiến ta nhớ đến bản thân mình.”

Hagrid nhìn Harry, đôi mắt sáng ngời:

“Cha mẹ cháu mất, cháu lo lắng mình không hòa nhập được ở Hogwarts, nhớ không? Cháu không tin là mình có năng lực... nhưng mà nhìn lại cháu bây giờ đi, Harry! Dũng sĩ của trường, không quan tâm đến những lời nói nhảm nhí, bảo vệ cha đỡ đầu của mình, ưu tú như vậy...”

Ông ấy nghiêm túc nói: “Ta hy vọng cháu thắng, cho họ thấy! Tất nhiên rồi, ta không nói các cháu, nhưng mà luôn có người cho rằng chỉ có phù thủy thuần chủng mới làm được những chuyện vĩ đại. Nhưng mà xuất thân thì nói lên cái gì? Hermione năm nào cũng đứng đầu lớp, Harry đã làm được những chuyện mà nhiều người không dám nghĩ đến!”

Ông ấy nhìn từng người trong phòng, nghiêm túc nói: “Nhiều người lớn còn không hiểu được những chuyện mà các cháu hiểu đâu, phải có nhiều sự thật hơn, họ mới biết là xuất thân không quan trọng. Quan điểm của Dumbledore là đúng, một người chỉ cần có phép thuật là được, nên cho họ vào trường!”

Đám Slytherin thoáng nhìn nhau. Bọn họ phải thừa nhận, những gì họ được dạy khác hẳn với những gì họ đang làm. Vì tình bạn với Draco, họ tiếp xúc với những người mà họ từng ghét, và từ năm nhất đến năm tư, họ đã thay đổi những gì họ từng được dạy, nhận ra rằng dòng máu không phải là tất cả.

Harry hứa với Hagrid là cậu đã giải được quả trứng vàng, lúc rời đi, nhìn cái cảnh tượng mà trước đây mà không ai dám nghĩ đến, đám Slytherin và Gryffindor thân thiết với nhau, cậu hơi ngẩn người.

Đột nhiên, giọng nói của Draco vang lên, bạn trai cậu có chút co quắp hỏi: “Anh từng làm em khó xử, ý anh là những chuyện anh đã làm ấy... đúng không?”

“Bây giờ anh cũng đang làm em khó xử đấy.” Harry nói, “Anh thích em như thế, em khó xử quá.”

“Đừng có h vọng là anh sẽ bớt đi.” Draco nói, “Anh biết rõ em hơn em tưởng đấy, em chỉ là một tên ngốc rụt rè với bạn trai, thờ ơ với người ngoài thôi, em không biết là có bao nhiêu người thèm muốn em đâu.”

"Nói thế thì, để cậu Malfoy yên tâm là Chúa Cứu Thế sẽ không chạy mất, bọn mình phải... khụ," Harry đỏ mặt, khụ một tiếng rồi mới nói tiếp, giọng nhỏ hơn.

“Thực hiện cái đề nghị ở chỗ khuất gió nào đó, đúng không?”

Draco khoanh tay sau đầu, liếc nhìn Harry.

“Phòng tắm Huynh Trưởng.” Harry nói, “Lúc... em nhớ là lần trước... lúc 12 giờ.”

Mặt trời lặn dần nhuộm đỏ tai cậu, cậu quay mặt đi, nói:

“Không gặp không về, Draco.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com