TruyenHHH.com

Hp Drarry Again Gap Lai Nhau O 7 Nam Truoc

Edit: Cuốn không rau

Điều tiếc nuối duy nhất của vũ hội Giáng sinh, là việc Harry rốt cuộc không thể ngăn cản Cedric khám phá ra bí mật quả trứng vàng.

Sau khi vũ hội kết thúc, Harry vừa nói lời tạm biệt với bạn bè, còn chưa kịp bày tỏ sự vui mừng trước bầu không khí hòa thuận giữa Ron và Hermione, thì Draco đã kéo cậu đi mất.

Không có ai vây quanh, Draco rõ ràng càng làm càn. Không chỉ dừng lại ở hôn môi, anh thậm chí còn kéo lễ phục trường bào của Harry ra, tay cũng mò vào áo sơ mi của cậu. Lúc nào cũng có cảm giác người quen có thể đi qua khiến Harry thập phần khẩn trương, cậu cố gắng ngăn Draco làm bậy, ôm lấy cổ anh, không màng tất cả mà ý đồ dùng nụ hôn để đánh tan ý định thân mật ngay tại chỗ này của anh.

Cedric chính là ở lúc này tìm đến.

Điệu nhảy cuối cùng của Draco và Harry gây ra náo loạn động tĩnh quá lớn, khiến Cedric đang rối bời phải xác định lại mục tiêu. Hắn vất vả lắm mới tìm thấy bóng dáng hai chàng trai đang kéo kéo đẩy đẩy nhau ở cửa Đại Sảnh Đường, chỉ kịp nhờ Cho đợi mình ở hành lang, rồi vội vã đuổi theo.

Sau đó hắn cũng nghĩ, khả năng có lẽ mình đến không đúng lúc, vì Harry đang ôm cổ Draco, càng miễn bàn hơn là bàn tay rõ ràng không quá quy củ của Draco đang mò mẫm dưới lớp áo Harry.

Xấu hổ, Cedric ho khan hai tiếng để thu hút sự chú ý của họ: “Harry, có thể cho anh mượn chút thời gian nói chuyện được không? Anh có chuyện muốn nói với em.”

Rõ ràng là mình chủ động đáp lại, nhưng Harry vẫn còn choáng váng đầu óc, đấm vào ngực Draco, bảo anh buông mình ra. Draco miễn cưỡng cắn môi Harry, rồi mới chịu làm theo, tay trượt ra khỏi áo sơ mi của cậu, nhưng vẫn vòng qua eo cậu.

"Chuyện gì vậy, anh Cedric?" Harry không thể thoát khỏi Draco, đành phải dò hỏi.

Cedric lúng túng sờ tóc, không biết có nên nhắc Harry rằng cậu vẫn đang ôm cổ bạn trai mình hay không.

“Chỉ là... ừm...”

Cedric thoáng nhìn Draco, vẫn đang vuốt tóc Harry, thoạt nhìn rất hưởng thụ việc cậu đang ôm mình. Cedric quyết định không quan tâm đến việc có ai nghe thấy hay không, anh nghi ngờ Harry sẽ để ý đến việc này, nên quyết định tốc chiến tốc thắng.

"Phòng tắm Huynh trưởng ở tầng sáu, mang trứng theo để tắm." Hắn nhanh chóng nói, “Khẩu lệnh là 'trái thơm mới mẻ' - được rồi, tạm biệt, chúc hai em vui vẻ.”

Harry ngơ ngác hoang mang mà nhìn Cedric chạy trối chết, một lúc sau mới phản ứng mình vừa được biết điều gì.

Còn Cedric, sau khi đến chỗ Cho, hắn vẫn còn do do dự dự quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên cầu thang, vẫn còn có thể ẩn ẩn thấy được Harry đang ôm cổ Draco.

"Sao vậy?" Cho kỳ quái hỏi.

"Không, không có gì." Cedric thong thả mà nói, “Chỉ là cảm thấy hai người họ mới yêu nhau, còn chúng ta thì như đang đùa giỡn vậy - họ mới năm tư thôi, phải không? Sau này còn dài mà.”

Cho không nhịn được cười: “Ý anh là muốn đùa giỡn với em sao?”

Cedric vội vàng lắc đầu, mặt đỏ bừng, không biết nói gì, chỉ lặp đi lặp lại lời đảm bảo.

Trên lầu, Harry sau khi nhận ra Cedric đã nói gì, hoàn toàn mất hết hứng thú thân mật. Cậu ấn tay Draco đang nghịch ngợm, vùi đầu vào ngực anh, lẩm bẩm:

“Ron và Hermione từng cãi nhau ầm ĩ sau vũ hội Giáng sinh, chỉ vì câu nói đó, câu nói 'trước mặt người khác thì mời tớ trước' - Ron vừa nói với em rằng Hermione đã nói vậy khi họ nhảy cùng nhau, nhưng đó là lúc Hermione đang khóc lóc.”

"Longbottom đâu? Rốt cuộc cậu ta có bạn nhảy không?" Draco nhẹ nhàng xoa eo Harry nói.

“Trước đó cậu ấy mời Ginny, phải không? Ừm... sau khi mời Hermione bị từ chối. Nhưng mà, ở lớp học nhảy của giáo sư McGonagall, em phải nói rằng, Neville là người đầu tiên đứng lên mời một bạn nữ nhảy cùng.”

Harry nói, “Tình huống hiện tại đều thật tốt quá phải không? Em gần như cảm thấy Voldemort sẽ không sống lại.”

"Nhưng em vẫn phải mời Cedric cùng nhau lấy cúp." Draco xoa xoa eo Harry.

"Đúng vậy, đúng vậy..." Harry thở dài, “Em quên mất là anh ấy đã trực tiếp chặn em lại và bảo em đến phòng tắm Huynh trưởng...”

"Đúng vậy." Draco xụ mặt nhại giọng Cedric, “Phòng tắm Huynh trưởng ở tầng sáu, mang trứng theo để tắm... Quả là một lời gợi ý và làm phiền đầy ẩn ý.”

"Nói gì vậy." Harry bật cười, “Cedric và Cho đang hẹn hò mà - đúng rồi, em không nên trông cậy gì ở anh, anh ngay cả dấm của Dumbledore cũng ăn, đầu óc anh toàn chuyện linh tinh.”

"Cho nên em có muốn đến phòng tắm Huynh trưởng hay không?" Draco quyết đoán nói sang chuyện khác.

"Em không muốn đi." Harry nói, "Myrtle Khóc Nhè ở đó," Cậu rùng mình, nhớ lại chuyện không thoải mái. “Trời ạ, em không muốn đi, dù sao em cũng biết nội dung rồi, em tuyệt đối không đi.”

"Myrtle Khóc Nhè ở đó sao?" Draco lại thấy hứng thú, “Cô ta ở đó làm gì?”

"Nhìn lén em tắm? Mặc dù cô ấy đã giúp em mở quả trứng trong nước, nhưng mà... nhưng mà..." Harry đỏ mặt lắp bắp, “Anh đừng bắt em nghĩ đến chuyện đó, làm ơn.”

"Được rồi." Draco sảng khoái nói, “Khi nào em đi?”

"Gì cơ?" Harry giật mình hỏi, “Em nói là em không đi mà - ”

"Em muốn đi." Draco quyết đoán nói, “Bởi vì anh muốn đi.”

"Vậy anh tự đi đi." Harry lập tức nói, “Anh nghe được khẩu lệnh rồi đấy, trái thơm mới mẻ.”

"Em đi cùng anh." Draco lại mò tay vào áo Harry, thậm chí còn ác ý đẩy hông cậu, “Bằng không chúng ta liền thân mật ngay tại đây.” (Trói em vào tim ta ~)

Harry bị tên lưu manh này làm tức giận đến không nói nên lời. Cậu bị Draco gắt gao ôm lấy, động cũng không động được, đáng chết, trước kia lúc đánh nhau cậu đã biết Draco rất có sức lực, bây giờ cậu thật sự hận chết cái sức lực này.

Cuối cùng cậu phải thỏa hiệp, vì Draco thấy cậu chậm chạp không chịu đáp ứng, liền không nói hai lời mà cởi dây lưng của cậu.

Đương nhiên, Draco cũng phải trả giá đắt. Anh vốn có thể cùng Harry đến Phòng Yêu cầu thân mật một chút vào buổi tối hôm nay, nhưng Harry giận dỗi, dẫn đầu trở về tháp Gryffindor.

Draco bất đắc dĩ, đành phải trở về tầng hầm Slytherin.

Sáng hôm sau lễ giáng sinh, mọi người đều thức dậy muộn. Hermione vạch trần bí mật mái tóc mượt mà của mình - một lượng lớn thuốc làm mượt tóc. Bây giờ, tóc cô nàng lại rối bù. Khi nói chuyện này, Hermione cố tình liếc nhìn Ron, nói rằng không muốn lúc nào cũng phải phiền phức như vậy.

Ron không biết có phải cố ý hay không, nói rằng Hermione không làm mượt tóc cũng rất đẹp. Hermione tựa hồ như bị những lời này lấy lòng.

Harry kể cho Hermione và Ron nghe về thông tin người khổng lồ lai mà cậu và Draco nghe được khi rời khỏi vũ hội.

Ron có vẻ thực kinh ngạc , nghiêm túc, nhưng Hermione lại rất thờ ơ, thậm chí còn lấy người sói --- mặc dù không nói rõ, nhưng rõ ràng là nói đến Lupin --- làm ví dụ, nói rằng cho rằng người khổng lồ nào cũng hung dữ là một thành kiến.

Trong kỳ nghỉ Giáng sinh tiếp theo, họ chuyên chú đối phó tác nghiệp của chính mình, nhóm bạntám người mỗi ngày cố thủ trong thư viện, Draco tìm được cơ hội liền thúc giục Harry đến phòng tắm Huynh trưởng.

Harry thực ra muốn đổi ý, nhưng Draco lại dùng cái thái độ đáng giận đó, ngẩng cằm liệt kê phẩm chất Gryffindor của cậu, như thể cậu không đi là tội ác tày trời lắm vậy.

Đến khi kỳ nghỉ kết thúc, một lần nữa việc học lại bắt đầu, bọn học sinh đều lắp bắp kinh hãi.

Lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí có một giáo sư thay thế - giáo sư Grubbly-Plank. Harry vừa nhìn thấy bà liền cảm thấy không ổn, theo bản năng muốn hỏi, nhưng biết rõ sẽ không nhận được câu trả lời.

Nhưng mà, lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của Hagrid trong đời này được hoan nghênh hơn trước nhiều, Harry không hỏi, thì có học sinh khác hỏi. Nhưng mà, giống như Harry nghĩ, giáo sư Grubbly-Plank không muốn nói nhiều, chỉ là thuận miệng nói qua loa, rồi dẫn học sinh đến rìa Rừng Cấm, nơi có một con kỳ lân.

Các nữ sinh tấm tắc tán thưởng, rồi cẩn thận tiến lên chạm vào kỳ lân theo hiệu lệnh của giáo sư Grubbly-Plank.

Các nam sinh ở lại chuồng ngựa, nhìn các nữ sinh, Ron nhỏ giọng nói chuyện với Harry về Hagrid. Rất nhanh, Draco và Blaise cũng tham gia thảo luận, nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Hagrid.

"Chẳng lẽ chúng ta đuổi nhầm bọ cánh cứng sao?" Harry cau mày.

"Anh chắc chắn chúng ta đã đuổi hết bọ cánh cứng ở khu vực đó." Draco nhỏ giọng nói, “Chỉ cần em nhớ rõ, chúng ta còn làm kinh động phu nhân Maxime, họ rời đi ngay lập tức - chẳng lẽ họ lại tiếp tục nói chuyện đó sau khi rời đi sao?”

Harry ảo não thở dài: “Chỉ sợ là sau khi tan học chúng ta phải xem tờ Nhật báo Tiên tri, em nhớ sáng nay Seamus có mang một tờ...”

"Trò Potter, mời trò đến đây được không?" Giọng giáo sư Grubbly- Plank đột nhiên vang lên.

Harry bị đánh gãy suy nghĩ, bất mãn ngẩng đầu, thấy các nam sinh đang kinh ngạc nhìn mình.

"Sao vậy?" Cậu có chút tức giận hỏi.

"Kỳ lân đang mời trò, trò Potter." Giáo sư Grubbly-Plank nhìn con kỳ lân đang dùng chân vẽ một đường trên mặt đất, “Mời trò đến đây. Thật kỳ lạ, kỳ lân chỉ thích nữ giới vuốt ve, đây là kiến thức thông thường.”

Harry cảm thấy ánh mắt các nam sinh nhìn mình không đúng lắm, như thể cậu là một cô gái đã ẩn náu trong ký túc xá nam sinh từ lâu vậy. Cậu bực bội đặt cặp sách xuống và tiến lại gần, vừa mới đến gần một chút, kỳ lân liền xịt mũi lùi lại một bước, rồi chỉ vào đường kẻ trên mặt đất.

"Kỳ lạ." Giáo sư Grubbly-Plank lại nhìn về phía đường kẻ, lần này là chỗ Draco đang đứng.

Harry bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc có chút vui vẻ nói: “Draco! Đến đây - là nó! Con kỳ lân chúng ta cứu năm nhất!”

"Cái gì?" Draco kinh ngạc bước tới.

Lần này kỳ lân không phát ra âm thanh, mà tiến lên, thân mật mà chạm chạm vào Harry và Draco.

"Khó trách nó dễ dàng như vậy bị ta bắt được." Giáo sư Grubbly - Plank chợt bừng tỉnh, “Các trò đã khiến nó thân thiện với con người nhiều như vậy, ta chỉ nói muốn nhờ nó giúp đỡ trong giờ học, nó liền đi theo ta đến.”

Nhờ phúc của Harry và Draco, các nam sinh cũng có cơ hội chạm vào kỳ lân. Sau khi lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí kết thúc, vừa trở về lâu đài, Harry liền tìm Seamus, xin cậu ta một tờ Nhật báo Tiên tri.

Seamus thoạt nhìn có vẻ lo lắng sốt ruột, thực ra không chỉ Seamus, trên đường về Harry đã thấy không ít người trộm đánh giá cậu và Draco. Nhưng không rảnh nghĩ nhiều, Harry mở tờ Nhật báo Tiên tri ra, quả nhiên thấy ngay bài báo của Rita Skeeter, tiêu đề viết:

<<"Sai lầm nghiêm trọng của Dumbledore">>.

Không có những lời thêm mắm thêm muối của Draco và việc Hagrid tiết lộ thông tin về sinh vật huyền bí nguy hiểm, bài báo này kém xa so với những gì Harry từng thấy.

Nhưng rõ ràng Hagrid và bà Maxime sau đó vẫn nói chuyện về người khổng lồ, Rita Skeeter vẫn nhắc đến mẹ của Hagrid, nữ người khổng lồ Fridwulfa, cuối cùng đánh giá tình bạn của Harry và Hagrid là khó hiểu, đồng thời cho rằng Dumbledore nên cảnh báo cậu và bạn bè về sự nguy hiểm.

"Quá vớ vẩn!" Harry bực bội đập tờ báo xuống bàn, “Hồ ngôn loạn ngữ! Thật nực cười! Rita Skeeter, cái này - cái này - ”

"Bình tĩnh, Harry." Seamus cẩn thận khuyên cậu, “Còn nhớ Neville nói gì không? Các phù thủy đều chấp nhận chuyện này. Tớ nghĩ, Rita Skeeter chắc là một người lai, nên mới viết bài báo ầm ĩ như vậy - ”

"Cậu nói gì vậy?" Harry lạnh giọng hỏi, “Việc cô ta là hỗn huyết thì liên quan gì đến việc cô ta viết linh tinh về Hagrid, đem ông ấy hình dung thành một kẻ nguy hiểm như vậy?”

"Cậu nói kiểu gì thế?" Dean giật mình cầm tờ báo trên tay Harry, “Chúng tớ đều bất bình thay cho Hagrid, không ai nói gì về ông ấy cả, mọi người còn định đi thăm Hagrid nữa.”

Cậu ta lật tờ báo, đưa cho Harry xem một bài báo khác, “Chúng tớ đang nói về cái này, chuyện của cậu và Draco ở vũ hội Giáng sinh bị đưa lên báo kìa!”

"Cái gì!?" Nhóm bạn tám người cùng nhau kêu lên, không hẹn mà đồng loạt xem bài báo đó.

Dean lấy ra một tờ khác, để họ không phải chen chúc nhau.

Bài báo vẫn do Rita Skeeter viết:

<<Tuổi trẻ không có người dẫn dắt, Harry Potter sẽ đi về đâu?">>

Phóng viên Rita Skeeter đưa tin, 'Cậu bé đại nạn không chết' Harry Potter, người đã đánh bại Chúa tể Hắc ám, gần đây đã tiết lộ xu hướng tình cảm của mình tại vũ hội Giáng sinh của Giải đấu Tam Pháp thuật.

"Họ nhảy một điệu nhảy tôi chưa từng thấy." Một học sinh giấu tên nói, “Sau đó tôi tìm hiểu, đó là một điệu nhảy mà các cặp đôi đồng tính thường nhảy. Điều này rất rõ ràng, chưa kể họ còn hôn nhau trước công chúng rất lâu - thành thật mà nói, thật lãng mạn.”

Harry chắc chắn là một chàng trai khác thường, nhưng đồng thời, cậu cũng có tuổi dậy thì như bao chàng trai bình thường khác.

Chỉ là, từ một góc độ nào đó, tuổi dậy thì của Harry cũng không bình thường. Sau khi mất cha mẹ, Harry Potter mười bốn tuổi đã tìm thấy sự an ủi về tình cảm ở Hogwarts, với một học sinh năm tư tên là Draco Malfoy.

“Potter và Malfoy? Họ đã công khai tình yêu của mình ngay từ khi tin tức về vũ hội Giáng sinh được tung ra, phải không? Potter đột nhiên chạy đến phòng sinh hoạt chung của chúng tôi tìm Malfoy vào một buổi tối, tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng từ ngày đó. Chưa kể, họ đã rất thân mật từ khi nhập học.”

Nói xong, học sinh hào phóng tiết lộ thông tin này có vẻ sợ hãi điều gì đó, không muốn tiết lộ thêm, lấy cớ bận học rồi vội vã rời đi.

Chúng tôi có thể hiểu được nỗi sợ hãi của học sinh này, vì chúng tôi biết chỉ có một gia tộc Malfoy, và gia chủ của gia tộc này từng là tay sai của kẻ đã gây ra nhiều đau khổ cho Harry Potter - Chúa tể Hắc ám.

Điều này dễ dàng khiến người đọc nhận ra những sóng ngầm trong mối quan hệ này của Harry Potter.

Chúng ta không thể tưởng tượng được Harry Potter đã chung sống như thế nào với con trai của kẻ sát nhân, những khúc mắc trong đó, người ngoài không thể biết được, nhưng phóng viên đã tận mắt chứng kiến một màn tương tác mang tính cưỡng ép ở nơi công cộng, khiến người ta không khỏi suy ngẫm về mối quan hệ này.

Nhưng cũng có học sinh cho rằng, giống như việc Harry Potter không từ thủ đoạn để trở thành dũng sĩ thứ tư của Giải đấu Tam Pháp thuật, việc cậu ấy đến với một người có học viện và gia đình hoàn toàn đối lập là điều bình thường.

Ngoài ra, nhiều phù thủy gốc Muggle khó hiểu trước việc Harry Potter chọn một người yêu đồng tính.

"Potter là một phù thủy hỗn huyết, việc cậu ấy chọn một người yêu đồng tính là điều hoàn toàn bất thường theo quan điểm của Muggle. Tôi đoán, cậu ấy chắc là đã bị tổn thương tình cảm." Cô A nói.

"Chúng ta đều biết cậu ấy có quan hệ rất tốt với Pansy Parkinson và Hermione Granger, nhưng theo tôi biết, cả hai người này đều có bạn nhảy khác tại vũ hội, chắc chắn có mối liên hệ nào đó ở đây." Cô A nói thêm.

Mọi người đều biết, cuộc đời Harry Potter đã trải qua quá nhiều đau khổ. Dù mối quan hệ này xuất phát từ đâu, và chứa đựng những mối quan hệ bí ẩn nào, phóng viên tin rằng, tất cả những người có thiện ý với Harry Potter, đều hy vọng tình cảm chân thành của cậu ấy sẽ không phải là một lần tổn thương nữa.

Và nếu có bất kỳ mối quan hệ bất chính nào ở đây, chúng tôi chỉ có thể chân thành mong Harry Potter sớm thoát khỏi bóng ma.

Harry mặt không chút cảm xúc gấp tờ báo lại.

"Sóng ngầm mãnh liệt?" Cậu cười lạnh một chút, tờ báo bị chia ra làm đôi.

"Không muốn người biết?" Tờ báo bị chia ra làm bốn.

"Tổn thương tình cảm?" Tờ báo bị chia ra làm tám.

"Không chính đáng?" Tờ báo bị vo thành một đoàn, Harry nghiến răng nghiến lợi cuối cùng nói ra một cái từ,  “Hành vi cưỡng ép!?”

"Người không muốn tiết lộ thêm thông tin chắc chắn là người Slytherin." Draco cười lạnh một chút, kéo Harry ngồi lên đùi mình, “Còn dám nhắc đến gia tộc Malfoy... ai cho cô ta cái dũng khí đấy?”

"Hơn phân nửa là do cây bút lông tốc ký của cô ta." Harry nghiền nát cục giấy trong tay, “Cái thứ chết tiệt gì vậy, Pansy và Hermione làm em tổn thương tình cảm? Sao cô ta không hỏi Blaise và Ron xem họ có đồng ý không a!”

"Liên quan gì đến mình?" Ron buồn bực hỏi hỏi một câu, bị Pansy kéo ra phía sau.

"Cô ta thấy gì mà nói." Hermione cầm tờ báo còn nguyên vẹn, “Hai cậu ai cưỡng ép ai làm cái gì mà cô ta thấy?”

"Anh/em ấy cưỡng ép được mình/tôi sao?" Harry và Draco đồng thanh hừ lạnh một tiếng.

Dừng một lát, Harry hung hăng thúc cùi chỏ vào Draco, tức giận nói: “Em nhớ ra rồi! Hôm đó ở cầu thang - đã bảo anh đừng làm bậy mà!”

"Anh rõ ràng còn chưa làm gì cả!" Draco bất mãn nói, “Hôm đó chúng ta cuối cùng cũng chưa làm gì cả!”

" Các cậu !" Hermione nâng giọng đánh gãy bọn họ ,"Các cậu không định ngẫm lại đến hậu quả của bài báo này sao?"

" Cái đó không sao cả, dù sao Malfoy cũng sẽ cho cô ta phải trả một cái giá đắt." Draco nói, “Cô ta thế nhưng lại có cái lá gan trêu chọc này, tốt nhất là có năng lực gánh vác hậu quả.”

" Có thể tưởng tượng được." Blaise nhìn tờ báo trên tay Hermione, " Thật là hồ ngôn loạn ngữ, Draco đến mức nguyện ý hóa thành một con bằng mã để lấy lòng Harry, còn mẹ nó có khả năng bị gia tộc cưỡng bách cậu ấy?

Đám người trầm mặc trong giây lát, Harry nhìn Draco, người đang đỏ mặt tía tai, như thể nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ nào đó: “Bằng mã?”

Draco lảng tránh ánh mắt của Harry, hung hăng trừng mắt nhìn Blaise một cái.

"Bằng mã." Harry bật cười, “Anh biết không, Buckbeak rất thích ăn chồn sương.”

Draco khựng lại, Harry hoàn toàn phá lên cười, vỗ nhẹ vào ngực Draco nói: “Anh muốn ăn thịt chính mình sao? Merlin ơi, biến thành bằng mã! Anh nghĩ ra cái gì vậy, làm sao anh biến được?”

"Cậu ấy định dùng thuốc đa dịch đấy," Pansy nói.

Harry cười lớn hơn nữa, tưởng tượng đến cảnh Hermione từng uống thuốc đa dịch có lẫn lông mèo, cậu tràn ngập tò mò không biết Draco sẽ biến thành hình dạng gì sau khi uống thuốc đa dịch có thêm lông của bằng mã.

Càng nghĩ, Harry càng cười dữ dội hơn, thậm chí không nhận ra tay Draco lặng lẽ đặt dưới nách mình. Hai người nhanh chóng náo loạn một chỗ, những người khác nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Các cậu không ai chịu nghĩ đến hậu quả của những lời nói vô nghĩa này sao?" Hermione cuối cùng lớn tiếng hỏi.

Hai cậu con trai mặt đỏ bừng vì đùa nghịch thậm chí không thèm nhìn cô, đồng thanh đáp: “Kệ nó đi!”

_________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com